Phó Hào kiếp trước căn bản không hề tu luyện Khống Đao thuật, nên thật sự cũng không biết được sau khi hình thành Đao hồn rốt cuộc sẽ sinh ra biến hóa gì.
Do đó từ khi Đao hồn xuất hiện, nhất là lại còn có hai chữ thần bí trên bề mặt của nó, đã khiến Phó Hào bắt đầu nhận ra sự kỳ bí.
Hắn mơ hồ cảm nhận, Đao hồn nguyên bản không thể có hình dáng này, bây giờ lại thấy thêm biểu tình của thanh Lục cấp Khí hồn kia khiến cho những suy nghĩ có phần cổ quái không ngừng gia tăng trong tư tưởng của hắn.
Lẽ nào là vì thần thức kỳ quái của bức tượng bên trong Thí thần trận tại Thiên Vương Cốc, đã làm cho Khống Đao thuật phát sinh biến dị?
Những nghi ngờ cứ miên man trôi nổi trong tâm thức của Phó Hào.
Mà càng suy nghĩ cẩn thận, Phó Hào lại cảm thấy nghi vấn này có khi lại là thực tế nhất, bởi từ lúc Khống Đao thuật tiến đến cảnh giới Đao hồn, đã hình thành nên một thanh Kim đao vô cùng cổ quái, không phải do thần thức của pho tượng kỳ lạ tác động đến, thì làm sao có được khả năng khống chế hãn hữu này chứ, nhất định lúc trước, thần thức đó đã ảnh hưởng đến nó rồi.
Chỉ là biến dị làm sao phát sinh ra, thần thức đó đã làm gì, Phó Hào không thể tự trả lời được.
Nhưng mà có ra sao đi nữa, biến dị này tuyệt không phải là chuyện xấu, đạt được khả năng vượt cấp khống chế hoàn mỹ như thế, là chuyện hắn nằm mơ còn chưa được, nội tâm hắn bây giờ rào rạt vui mừng.
Chỉ tiếc mỗi một điều, trong tay hắn Hồn khí cao giai nhất cũng chỉ là thanh Lục cấp này, nói cách khác, Phó Hào muốn thử xem, cuối cùng là hắn có thể khống chế vượt đến bậc nào. Kim sắc Đao hồn thật sự có hiệu quả tuyệt vời như vậy được bao nhiêu?
Thư thư ít thời gian, có lẽ mình sẽ dụ dỗ lão gia hỏa Bố Nhĩ tìm giúp vài thanh cao cấp Hồn khí tới thử xem sao. Cường giả như lão kiếm mấy thanh Thất cấp, Bát cấp hẳn không khó chứ nhỉ?
Vì dù sao, Hạ phẩm Thập cấp Đấu thần có thể không là người mạnh nhất, nhưng tuyệt đối thuộc về tầng lớp cường giả cao cấp nhất, đối phó với mấy người Thất cấp, Bát cấp Đấu thần chỉ là chuyện dễ dàng.
Quyết định sẽ nhờ Bố Nhĩ lúc này cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm đi đánh cướp một phen, Phó Hào bèn thu liễm lại tinh thần, tạm thời dừng việc nghiên cứu Kim sắc Đao hồn kỳ quái nọ, mà tiếp tục vận khởi năng lượng kim sắc của Lực Thần quyết, kích hoạt thanh Lục cấp Hồn khí.
Nếu đã có thể khống chế hoàn mỹ như vậy, Phó Hào cũng đang nghĩ hay là thử một chút, xem có thể hay không, vượt cấp mà kích phát ra phụ trợ kỹ năng của Hồn khí?
Tuy biết đao thuật của mình sau này có lẽ sẽ không sử dụng đến Hồn khí, thế nhưng đối với những kỹ năng phụ trợ này, Phó Hào cũng cảm thấy rất hứng thú.
Hơn nữa, từ khi Phó Hào mang theo Khống Đao thuật đi tới thế giới hiện tại, đã bắt đầu định sẵn số kiếp của hắn và Hồn khí tuyệt đối là thiên sinh địch thủ rồi, đã thế, có kiến giải sâu hơn về đối thủ, không phải là xấu, biết địch biết ta, còn không phải trăm trận trăm thắng hay sao.
Dựa theo phương pháp Bố Nhĩ truyền đạt, Phó Hào dẫn toàn bộ năng lượng của Lực Thần quyết quán nhập vào trong Hồn khí, nhất thời cảm thấy được bên trong Hồn khí có những rung động quái dị, toàn thân nó lập tức sáng lóa quang mang màu trắng bạc.
Cùng lúc quang mang bùng lên, cự kiếm trong tay Phó Hào liền chấn động không ngớt, một đạo ánh sáng Kim, Ngân hỗn hợp giao hòa như một thanh trường mâu đầy linh tính từ trên thân nó phóng vọt ra.
Thanh mâu ánh sáng này dài chừng hơn trượng, toàn thân kiểu cách vô cùng tinh xảo. Hơn nữa tựa như đã hóa thành thực chất, trên bề mặt nguyên tố lưu chuyển không ngừng, thập phần quái dị.
Đột nhiên kích phát ra kỹ năng phụ trợ của Hồn khí khiến Phó Hào quên bẳng là mình đang còn ở trong phòng, mà tốc độ của trường mâu lại cực kỳ nhanh, trong lúc hắn vẫn đang còn há hốc nghẹn họng trân trối nhìn đã hung hăng lao thẳng vào bức tường trước mặt.
Ầm một tiếng vang động khắp nơi, Kim, Ngân nhị sắc bạo trướng chói mắt, mặt đất dường như khe khẽ chấn động, mà bức tường bằng đá phía trước bị chấn toác ra một lỗ lớn chừng vài thước! Đá vụn cùng cát bụi mù mịt tung tóe khắp nơi, nếu không phải gian phòng được xây bằng đá, sợ rằng lần này đã phải sụp đổ hoàn toàn.
Mà sát vách là nơi Bố Nhĩ đang ở, nếu không gặp phải người khác, có khi nổi khùng tìm đến hắn mà liều mạng rồi. Cho dù thế, Bố Nhĩ cũng rất ngạc nhiên và kinh hãi, thân thể lập tức lóe lên đã tiến sát bên người Phó Hào, cẩn cẩn quan sát xung quanh tỉ mỉ, còn tưởng đâu có cường địch tấn công hắn.
Sau một hồi kiểm tra biết được phụ cận không có cường giả nào, Bố Nhĩ không thể hiểu được nhìn hắn ngơ ngác: "Thiếu gia! Chuyện gì xảy ra vậy?"
Nuốt khan một ngụm nước bọt, Phó Hào trân trối nhìn đống hỗn độn trước mặt mình, rồi lại nhìn Cự kiếm trên tay, thần sắc khiếp sợ không thôi, thậm chí Bố Nhĩ hỏi dồn mấy câu cũng không nghe được.
Thảo nào trên đại lục, cao cấp Hồn khí lại trân quí và khan hiếm đến thế. Thanh Cự kiếm này bất quá mới chỉ là Lục cấp, phụ trợ kỹ năng đã mạnh mẽ như vậy. Thì cao cấp Hồn khí hơn nữa, sẽ kích phát ra uy lực bá đạo chừng nào nữa đây?
Mặc dù là kỹ năng này không phải có thể sử dụng vô hạn mà dựa vào trình độ Tinh thần lực của Khí hồn, thì ít nhất hắn có thể chém ra mười lần hoặc hơn nữa cũng không thành vấn đề.
Dưới cường độ mười lần công kích như vậy, Phó Hào bi ai nhận ra, cho dù đao pháp của hắn có nhanh hơn nữa, thì tốc độ của kỹ năng này căn bản hắn không thể né tránh, thậm chí cơ hội xuất đao cũng không có, trừ khi là không để cho đối phương ra tay mà mình phải tấn công trước mới được.
Điều này khiến hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhiều hơn nữa là may mắn, nếu trước đây Bạch Lang không có chút coi thường mình, trực tiếp phát ra kỹ năng Hồn khí thì cho dù Lâm đại thúc có tới kịp, cái mạng nhỏ của mình cũng coi như ô hô ai tai.
Cuối cùng cũng kiến thức được uy lực của kỹ năng phụ trợ, Phó Hào đồng thời hiểu được một điều, bản thân hắn, còn phải cố gắng nâng cao thực lực lên nhiều lắm.
Dù cho có Khống Đao thuật thập phần biến thái, nhưng đẳng cấp vẫn còn yếu kém lắm, nếu không thể khống chế Khí hồn của đối phương trước, vậy tình cảnh sẽ bi thảm rồi, nhất là gặp phải loại Hồn khí cao cấp thì...
Xem ra mình phải tu luyện thêm vũ kỹ mới được, chưa nói tới vũ kỹ tấn công, tạm thời phải học cho được vũ kỹ phòng ngự, một ít công phu bảo mệnh, đề cao tốc độ né tránh chẳng hạn..., mới là vương đạo a.
Phó Hào cảm khái một hồi lâu, rốt cuộc đợi tới lần Bố Nhĩ lay tỉnh thứ mười, mới phục hồi tinh thần, nhăn mặt cười khổ mà kể lại mọi chuyện.
Té ra là do thiếu gia nhà mình ở không sinh chuyện, ngứa tay mà làm ra, Bố Nhĩ sắc diện liền biến đổi liên tục, đủ phần kỳ khôi, mà thiếu phần kiềm chế, tí nữa đã cười lên khùng khục.
Ở trong phòng mà phát ra kỹ năng phụ trợ, coi như Bố Nhĩ lão luyện cỡ nào, thì cũng là lần đầu tiên chứng kiến! Thiếu gia như hắn, mẹ nóa, cũng thật điên cuồng quá chứ! Lão cảm khái.
Phó Hào làm sao biết được Bố Nhĩ trong lòng đang chửi thầm, đã tỉnh táo hẳn lại, vuốt vuốt túi tiền, rồi lại nhìn bức tường nham nhở, trong lòng hắn bỗng dưng muốn khóc....
Nhìn qua Bố Nhĩ, Phó Hào cắn răng một cái, rốt cuộc đã hạ một mệnh lệnh đầu tiên cho lão gia hỏa bí ẩn này. Nhưng, cái mệnh lệnh này, cũng khiến cho cường giả đỉnh cấp như lão, thiếu một chút nữa tuyệt khí mà chết ngất đương trường, thậm chí nhiều năm về sau, nhắc lại chuyện này, trong lòng Bố Nhĩ vẫn ai oán và tràn đầy bi phẫn...