Đáng tiếc, phụ thân đời này lại không thích mình lắm, khiến Long Hạo Thiên có chút nuối tiếc. Có điều, đối với người nhìn thấy mình chưa từng có vẻ mặt tươi cười như phụ thân, Long Hạo Thiên cũng chẳng có cảm tình gì. Hắn cho rằng, người phụ thân dửng dưng đó, cống hiến duy nhất cho mình chính là vào một thời điểm thích hợp, cung cấp một chút tinh hoa ít ỏi, khiến mình có thể thuận lợi trọng sinh trên thế giới này.
Mặc dù đối với người khác, chút tinh hoa này vô cùng quý giá, nhưng sau khi ra đời không lâu, Long Hạo Thiên đã biết, trong gia tộc này mẫu thân mình ban đầu chỉ là một thị nữ thân phận thấp hèn. Còn người thị nữ này sở dĩ mang thai Long Hạo Thiên là vì cái người cung cấp tinh hoa kia lúc đó uống nhiều rượu một chút, mà người thị nữ này trông thật sự lại có chút xinh đẹp, cho nên một câu chuyện rất quen thuộc lại phát sinh.
Vốn chuyện này đối với những quý tộc này mà nói cũng chẳng có gì, nhưng không biết may mắn hay là không may, người thị nữ này rất bất ngờ lại mang thai. Đương nhiên, cho dù như vậy đối với một vài quý tộc mà nói cũng không có gì, nhưng nếu như đặt câu chuyện này trong một gia tộc số người ít ỏi, mỗi thành viên đều là bảo bối như Long gia thì lại không phải chuyện đơn giản nữa.
Mặc dù gã dâng hiến tinh hoa đó cũng rất buồn bực, tại sao bình thường dù nỗ lực trên người phu nhân như thế nào cũng không có kết quả, mà trên người thị nữ này một lần đã dính rồi. Sự thực này thật không thể tưởng tượng, nhưng sự thật vẫn là sự thật, bất kể thế nào cũng không thay đổi được.
Cho nên, người thị nữ thân phận thấp hèn kia lập tức có biến hoá to lớn, từ một thị nữ phải hầu hạ người khác lại biến thành được người khác hầu hạ. Mặc dù thân phận Phỉ Lệ rất thấp, căn bản không xứng với người Long gia, cho dù làm thiếp cũng không xứng. Nhưng bất kể nói thế nào, Phỉ Lệ cũng đã sinh một hậu duệ cho Long gia, cho nên dựa vào vinh quang của Long Hạo Thiên, mẹ con Phỉ Lệ vẫn có được sự cung ứng vật chất của con cháu Long gia. Mặc dù, vì chuyện thân phận mà không có được danh phận gì, nhưng nếu so với cuộc sống trước kia cũng đã là một trời một vực.
Sau khi Long Hạo Thiên sinh ra không lâu, hắn đã biết mình ở trên một thế giới mà thân phận địa vị được coi trọng đến mức có điểm biến thái. Mặc dù thân phận mình quả thực có chút xấu hổ, nhưng Long Hạo Thiên là ai chứ? Là một người đã từng tiếp thu giáo dục xã hội chủ nghĩa (mặc dù loại hình giáo dục này trên người Long Hạo Thiên rất thất bại, không có dạy dỗ hắn thành một người tốt). Cái loại quan niệm tư bản xã hội chủ nghĩa trong mắt hắn căn bản là bỏ đi. Thứ duy nhất Long Hạo Thiên tôn thờ chính là nắm đấm, trong ý thức của hắn, bất kể ngươi có thân phận gì, chỉ cần nắm đấm của lão tử cứng, lão tử chính là lão đại.
Dùng bữa cùng Phỉ Lệ xong là đến giờ Long Hạo Thiên học tập. Ba tuổi tất nhiên hắn sẽ không học thứ gì quá sâu xa, nhưng đối với ngôn ngữ cùng văn tự trên thế giới này vẫn là chương trình tất yếu.
Kiếp trước, Long Hạo Thiên không có bất cứ thế lực và bối cảnh nào, chỉ dựa vào thực lực cũng khiến cho giới võ lâm long trời lở đất. Bất cứ ai nhắc đến Long Hạo Thiên đều nghiến răng nghiến lợi, nhưng đồng thời cũng phải bội phục thực lực của hắn.
Còn kiếp này, Long Hạo Thiên đương nhiên cũng không muốn làm một người thông thường, mặc dù Long Hạo Thiên hiện giờ đã không phải người tầm thường, tuy nhiên, đó vẫn chưa thể thoả mãn dã tâm của hắn. Hắn muốn sự tồn tại lớn mạnh nhất trên thế giới này, muốn xưng hùng xưng bá trên giác thế này, không bị người khác chi phối, trước hết phải hiểu rõ thế giới này. Cho nên, đối với văn tự, địa lí, lịch sử… các thứ trên thế giới này, Long Hạo Thiên vẫn rất có hứng thú.
Đặc biệt khi biết thế giới này không chỉ có một chủng tộc là người mà còn có Long tộc cường đại, gần gũi tự nhiên, yêu chuộng hoà bình mà thực lực cường hãn – Tinh Linh tộc, tính khí nóng nảy nhưng lại là một thợ rèn giỏi giang - Ải Nhân tộc, lại còn có luôn thích kiếm việc làm, đặc biệt là đánh nhau – Thú Nhân tộc… Tất cả đều khiến Long Hạo Thiên cảm thấy thế giới này đáng yêu biết bao, khi đó chút hối tiếc vì không được sinh ra trên thế giới ban đầu cũng tan biến không còn thấy bóng dáng.