Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 5: Lãnh Vụ cốc
Dịch: keny
Một con hạc giấy màu hồng, so với con hạc trắng "đồng nát" củaTả Mạc thì tinh mỹ hơn nhiều, thập phần thuận mắt. Đây là tiểu thiên hạc, dùng để truyền thư. Chẳng qua tốc độ của nó không bằng phi kiếm truyền thư, cự ly hơi xa một chút liền sử dụng rất bất lợi, cho nên kẻ sử dụng đại đa phần là tu giả Kim Đan kỳ trở xuống.
Làm sao nó lại bay đến chỗ mình?
Bằng vào ngọc bội trong tay, cuối cùng Tả Mạc cũng bình yên vô sự đi tới cửa khẩu Lãnh Vụ cốc.
Cửa khẩu hoàn toàn bị bao trùm bởi vụ khí, khắp nới đều là một màu trắng mênh mông.
Tả Mạc do dự nửa ngày, nhưng không tìm thấy con đường khác đành phải cắn răng tiến vào trong khói trắng mờ mịt.
Hắn vừa tiến vào vụ khí, khói trắng liền giống như nhận ra sự có mặt của hắn, tự động tách ra để lộ một đường mòn. Hắn tinh thần khẽ rung lên, rồi không khỏi thở một hơi dài, trong lòng đối với những thủ đoạn này của môn phái rất là hâm mộ. Nếu là ngày nào đó, chính mình cũng có thể có được thần thông thế này, cho dù chết cũng chết sung sướng a.
Tả Mạc không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Men theo đường mòn bên trong vụ khí, đi ước chừng tầm nửa dặm, trước mắt cảnh vật liền rộng mở thông thoáng.
Năm mẫu đất ở đáy cốc trồng đủ các loại linh dược, màu sắc mỗi loại mỗi khác, hình trạng cũng là thiên kỳ bách quái. Từ xa xa nhìn xuống, đáy cốc phảng phất như đang trải lên mình một tấm thảm sàn rực rỡ khổng lồ. Trong đó, từng đuôi én điệp sắc thái sặc sỡ phiên nhiên bay múa, từng đội ong mật màu vàng đang chăm chỉ cần mẫn làm việc trên những bông hoa. Cảnh vật đúng là rất yên bình khiến cho người ta thoải mái tâm thần.
Xa xa cuối đáy cốc, có một thác nước trắng xóa từ vách đá đổ xuống, bọt nước trắng xóa lấy thế lôi đình vạn quân ầm ầm nên xuống đầm sâu làm tóe lên vô số giọt nước óng ánh.
H ơi nước cùng hương khí của các loại linh dược hòa lẫn tại một chỗ, Tả Mạc hít sâu một hơi liền cảm giác vô cùng thoải mái, hắn bỗng nhiên nhận ra, ở chỗ này trông coi linh điền tựa hồ cũng không tệ hại như trong tưởng tượng.
Nhớ tới Hách Mẫn dặn dò mỗi ngày phải gây mưa một lần, Tả Mạc vội vàng ngắt động pháp quyết.
Hơi nước từ bốn phía tụ tập lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể quan sát được, dần dần hình thành một đoàn mây trắng, bồng bềnh phía trên dược điền. Pháp quyết trên tay Tả Mạc bắt đầu biến hóa nhanh chóng, một loạt động tác phức tạp thi triển ra, đám mây bắt đầu lớn dần lớn dần, cuối cùng từng giọt mưa dịu nhẹ đổ xuống dược điền.
Trận mưa phùn này duy trì được nửa canh giờ, đám mây mới bắt đầu tiêu tán. Tả Mạc thở ra một hơi, nơi này hơi nước dồi dào, thi triển [Tiểu Vân Vũ quyết] tốn tinh lực không nhiều. Trong lòng hắn không khỏi tính toán một chút, tình huống bây giờ so với hắn tưởng tượng phải tốt hơn nhiều lắm, chịu khó khổ cực thì cũng có thể miễn cưỡng hoàn thành những thỏa thuận trước đây cùng mấy sư huynh đệ .
Hắn hiện tại chỉ mong cầu trời khấn phật sao cho dược điền ngàn lần vạn lần đừng có xảy ra tình huống bất trắc, yên yên ổn ổn đợi đến ngày Hách Mẫn sư tỷ trở lại là được.
Vô luận có chuyện gì xảy ra, cũng không phải người như hắn có thể giải quyết được.
Đúng là trước đây hắn còn có chút mơ mộng, nhưng lúc này hắn đã hiểu rõ về sự thật tàn khốc. Tả Mạc đối với nồng độ linh khí rất mẫn cảm, linh khí trong Lãnh Vụ cốc tương đương dồi dào. Đất đai quý giá như thế mà khai khẩn thành dược điền, dùng đầu gối để nghĩ cũng có thể biết linh dược trồng ở đây phẩm giai nhất định không thấp.
Nếu như trên tay mình xảy ra chuyện gì sai lầm, chỉ sợ. . .
Hắn không nhịn được toàn thân lẩy bẩy một cái.
Tuy dọc đường cấm chế sâm nghiêm, ngược lại trong cốc không có cấm chế, Tả Mạc do thám hết thảy trong cốc một lượt. Đầm nước sâu không thấy đáy, nước đầm lạnh đến thấu xương, thanh âm ầm ầm của thác nước rất lớn, đầu cuối sơn cốc đều có thể nghe rõ ràng.
Hắn bắt đầu xem xét linh điền, từng gốc từng gốc linh dược hắn đều xem qua, hắn muốn đem đặc trưng của mỗi một gốc linh dược nhớ cho thật kỹ. Hắn chỉ trồng qua linh cốc, phương diện linh dược một chữ bẻ đôi hoàn toàn không biết, chỉ có thể dùng biện pháp hơi ngu ngốc và đơn sơ là dùng mắt ghi lại. Hắn hiện tại đã không mơ mộng có thể giành được cái gì tưởng thưởng, chỉ hy vọng không xuất hiện sai lầm gì trên tay mình là đã tạ thiên tạ địa rồi .
Bên trong tùy tiện một gốc linh dược, đem chính mình bán đi cả da cả lông cũng không đủ để bồi thường.
Hắn dám cam đoan, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ dụng tâm cẩn thận như vậy.
Thẳng cho đến khi sắc trời dần tối, hắn mới kéo theo thân thể tàn tạ vì mệt mỏi phản hồi tiểu viện. Đến lúc hắn nhìn đến bốn phía lạc viện một mảnh hoang tàn, cấm chế bị đánh cho nát vụn ra bã, ngay cả sức để rớt nước mắt hắn cũng không có.
Lúc này việc đầu tiên là nghĩ ngơi, cấm chế, cứ từ từ….
Về đến tĩnh thất, hắn chỉ chút sức lực hướng âm khuê đưa vào một điểm linh lực, liền không nhịn được nữa, đầu ngả lên bồ đoàn, trầm trầm ngủ say.
Thanh âm đều đều trong trẻo trong âm khuê cứ chầm chậm phát ra.
"Đợt [ Thí Kiếm hội] thứ hai mươi ba, quá trình tuyển lựa đã hoàn thành, tổng cộng có bốn ngàn ba trăm năm mươi ba kiếm tu giành được tư cách thi đấu. Lần [ Thí Kiếm hội ] này phần thưởng rất phong phú, đứng trong tốp một trăm có thể giành được tứ phẩm phi kiếm, còn đứng trong tốp mười có thể giành được ngũ phẩm phi kiếm, phần thưởng cho người đứng đầu đã xác định, tên là [Đích Phong ], thất phẩm phi kiếm. Đây cũng là phi kiếm cao giai nhất từng xuất hiện tại[ Thí Kiếm hội 】,khiến cho bên trong Vô Song kiếm môn, đệ tử các đại môn phái vô cùng hứng thú. . ."
"Đồ tốt a đồ tốt, ta muốn a ta muốn a, không cơ hội a không cơ hội. . ."
Tả Mạc "bất động thanh sắc" từ trên bồ đoàn đứng lên, hừ lên một tiếng cổ quái.
Đi ra tĩnh thất, hắn bắt đầu lần nữa bố trí lại cấm chế, còn về tường vây, chỉ qua một thời gian ngắn cây cối lại mọc lên ngay ấy mà.
Khắp nơi đều là từng mảng gạch vụn, hắn cũng không thể không dọn dẹp khắp nơi một lần, nếu không ngay cả địa phương bố trí cấm chế cũng đào không ra. Lấy trình độ Luyện Khí bảy tầng của hắn, muốn bố trí cấm chế cần phải hạn chế rất nhiều điều kiện.
Hừ lên một tiếng, hắn bắt đầu dọn dẹp tàn viên. Gian tiểu viện này kiến thành từ lúc xa xưa, tường vây quanh đã cũ nát mục rữa, hiện tại đã hoàn toàn bị La Ly sư huynh phá hủy. Nghĩ nghĩ lúc La Ly sư huynh từ trên trời giáng xuống, khí thế thật là bá đạo, trong lòng Tả Mạc không khỏi ghen tỵ: Khi nào mình được như anh ấy a.
Di, Tả Mạc bỗng nhiên dừng lại bước chân, cúi người nhặt lên một kiện đồ vật.
Một con hạc giấy màu hồng, so với con hạc trắng "đồng nát" củaTả Mạc thì tinh mỹ hơn nhiều, thập phần thuận mắt. Đây là tiểu thiên hạc, dùng để truyền thư. Chẳng qua tốc độ của nó không bằng phi kiếm truyền thư, cự ly hơi xa một chút liền sử dụng rất bất lợi, cho nên kẻ sử dụng đại đa phần là tu giả Kim Đan kỳ trở xuống.
Làm sao nó lại bay đến chỗ mình?
Tả Mạc không chút khách khí mở tiểu thiên hạc ra, lập tức hoảng nhiên đại ngộ, nguyên lai đây là một con hứa nguyện tiểu thiên hạc.
Rất lâu trước đây, tu giả môn phái lúc phá khai hư không, tìm kiếm tân giới, thỉnh thoảng gặp tình huống bất trắc mà bị vây khốn. Tu giả bị nhốt sau khi phát hiện vô lực trốn thoát, liền đem tâm nguyện bản cùng tin tức cấp ghi vào tiểu thiên hạc, rồi tùy ý phóng đi. Do không có tiêu thức ấn ký, không người nào biết những con tiểu thiên hạc này bay về hướng phương nào. Nhưng tu giả sinh mạng lâu dài, nào sợ bị khốn, vận khí tốt một chút cũng có thể tồn tại một thời gian không ngắn.
Khi chuyện một tu giả nhờ hứa nguyện tiểu thiên hạc mà được cứu xảy ra, hứa nguyện tiểu thiên hạc lập tức thịnh hành Tu giả giới. Tùy dòng thời gian đẩy dời, nó cũng trở thành một dạng du hí giải sầu tâm tình của các nữ tu giả. Các nàng đem tâm sự của chính mình ghi lại trên hứa nguyện tiểu thiên hạc, tùy ý phóng bay đi ra, nhưng tại mặt trên có lưu lại ấn ký. Nhờ ấn ký đó sau này hứa nguyện tiểu thiên hạc sẽ bay về trở lại trong tay các nàng.
Có chuyện không thể nào dự đoán trước được như là duyên phận khiến cho con tim của bao thiếu nữ rung động đây?
Tả Mạc không cách nào lý giải được cái loại hành vi này, ở trong lòng hắn, chỉ có tinh thạch, linh cốc, tu luyện, chuyện hư ảo xa xỉ như lãng mạn không tồn tại trong suy nghĩ của hắn.
Mở ra tiểu thiên hạc, lộ ra mấy chữ viết ngay ngắn rất đẹp.
"Đa ma hi vọng
Bối trước hành nang
Nhất cá nhân khứ lưu lãng
Tại vô nhân đích địa phương
Hanh ca
Sái trước thái dương"
Không có bệnh mà rên rỉ, Tả Mạc trong lòng hừ lạnh một tiếng, đây là nhận định đầu tiên của hắn khi đọc mấy dòng này. Đáng tiếc a, lãng phí giấy tốt như vậy. Tuy không biết giấy này đến cùng là loại gì nhưng là xem chất giấy ít nhất cũng không thấp hơn tam phẩm.
Dùng tam phẩm giấy tiên làm tiểu thiên hạc, đây là xa xỉ đến mức độ nào đây.
Giấy tiên đã dùng qua thì không thể dùng lại, thật khiến người ta tiếc nuối, Tả Mạc lẩm bẩm.
Đang chuẩn bị đưa tay bóp tờ giấy lại, hắn bỗng nhiên dừng lại động tác, mặt không biểu tình hơi hơi nghiêng đầu. Suy nghĩ một chút, hắn chạy vào trong phòng nghỉ.
Xông vào trong nhà, nhìn quanh bốn phía, lập tức tìm thấy đồ hắn muốn tìm.
Chu sa đỏ tươi đậm đặc và một cây bút.
Cầm lấy bút, chấm chấm chu sa, run cổ tay vung vẫy, một mạch viết liền hai chữ.
—— "Điên à!" .
Nhìn vào tờ giấy đỏ tươi cơ hồ đã bị hai cái chữ to đùng chiếm gần hết diện tích, Tả Mạc ha ha cười lớn, trong lòng đắc ý vạn phần.
Sinh hoạt của hắn rất khẩn trương, thập phần khổ cực, căn bản không có thời gian rảnh để đi đa sầu thiện cảm. Hắn biết rõ việc gian nan của sinh tồn, chung quanh hắn, mỗi cá nhân đều vì sống sót , vì gia đình, vì cuộc đời phía trước mà liều mạng nỗ lực, giống như lão Đầu Đen. Tuy nhiên rất kham khổ, nhưng hắn tịnh không chán ghét dạng sinh hoạt này, ngược lại hắn cảm thấy được cuộc sống thế này mới là nhân sinh.
Không có bệnh mà rên rỉ, chỉ là những kẻ sinh hoạt an nhàn không có động lực để phấn đấu, Tả Mạc từ tận đáy lòng xem thường loại người này.
Tâm tình hắn rất thoải mái, một bên hừ lên một tiếng, một bên cầm tờ giấy xếp lại thành tiểu thiên hạc.
"Ai điên a ai điên a, ngươi điên a ngươi điên a. . ."
Trên mình tiểu thiên hạc có lưu ấn ký của chủ nhân, Tả Mạc hướng vào nó quán thâu linh lực, tiện tay khẽ ném lên không trung.
Tiểu thiên hạc vỗ động cánh nho nhỏ phút chốc tan biến trong thiên không.
Tả Mạc tâm tình rất tốt, hắn hứng trí dạt dào thanh lý viện lạc, cảm giác đôi dưới chân như thư thái đi mấy phần.
Cấm chế bố trí xong, đã qua giờ ngọ, hắn ăn trưa vội vàng rồi lão lão thực thực đến tĩnh thất đả tọa.
Phổ thông ngoại môn đệ tử rất ít khi tiêu phí thời gian nhiều như vậy cho việc đả tọa, cùng so sánh với luyện tập pháp quyết, tăng thêm tu vị nhờ đả tọa không có được bao nhiêu.
Tả Mạc lại kiên trì mỗi ngày tiêu phí hai canh giờ dùng để đả tọa. Sau khi phát hiện linh mạch trong tĩnh thất, hắn mỗi ngày tiêu phí thời gian để đả tọa càng dài. Tu vị là căn bản, đây là đạo lý mỗi tu giả đều minh bạch. Chính mình có ưu thế về linh mạch tuy chỉ tu luyện tập phổ thông tâm pháp, nhưng hiệu quả cũng tương đương xuất sắc.
Đẳng cấp trong giới tu giả có bao nhiêu sâm nghiêm, hắn so với người khác càng thêm khắc sâu lĩnh ngộ. Nếu như hắn có thể Trúc Cơ thành công, cho dù hắn là một tên ngoại môn đệ tử, Hách Mẫn cùng La Ly quyết không dám đối đãi với mình như thế. Trúc Cơ là cái gạch ngang, nó trực tiếp quyết định phẩm chất cuộc sống của ngươi.
Muốn có được cuộc sống tốt đẹp, chỉ có không ngừng đề cao thực lực của chính mình.
Hắn ngồi xuống thế này liên tục ba canh giờ, khi hắn mở mắt ra, trong con ngươi toát lên vẻ vui mừng khôn tả.
Luyện Khí kỳ tầng thứ tám!
Kiên trì tu tập tâm pháp không lơi là, cuối cùng cũng đem lại hồi đáp cho hắn, tu vi của hắn đã đến tầng thứ tám!
Luyện Khí kỳ tầng thứ tám, phóng mắt nhìn cả thảy ngoại môn đệ tử Vô Không kiếm môn, tuyệt đối có thể tiến vào nhóm ba người đứng đầu.
Hắn vươn ra ngón tay, thầm vận pháp quyết, một tầng canh kim khí mang mênh mông xuất hiện tại xung quanh ngón tay hắn. Tu vị tiến lên một bậc, pháp quyết vận dụng so lên trước liền nhẹ nhàng hơn nhiều. Tả Mạc hưng phấn vạn phần bắt đầu phóng thích [ Tiểu Vân Vũ quyết ].
Vừa thi triển, hắn lập tức cảm nhận được bất đồng. Tốc độ tụ tập hơi nước so với trước đây nhanh hơn rất nhiều, giọt mưa cũng giống như sợi dây dài vô tận liên mien không dứt, đây đúng là cảm giác mà hắn chưa bao giờ được trải nghiệm.
Bỗng nhiên nghĩ đến dược điền, hắn chợt bừng tỉnh, vội vàng đứng lên, xông ra lạc viện.
Tức tốc chạy đến Lãnh Vụ cốc, hắn thở không ra hơi, liền bắt đầu thi triển [Tiểu Vân Vũ quyết ], đến khi gây mưa toàn bộ một lần, mới trút được tảng đá trong lòng xuống đất.
Last edited by Chim Ruồi; 31-03-2011 at 02:57 PM.
|