[I]Bàn tay ngọc thon dài mảnh khảnh trắng nõn nhè nhẹ ngắt lấy tấm giấy màu hồng.
"Hì hì, thì ra là chịu đau khổ, khó trách lại tức giận như vậy. Nhân gia vốn chỉ tưởng dọa ngươi một tí, ai kêu ngươi tự tác thông minh rồi ăn phải đau khổ?"
Khuôn mặt trái xoan bóng láng như ngưng chi, đôi mắt xanh thẳm như bảo thạch ẩn ẩn một tia tinh nghịch, dưới sống mũi cao cao là cặp môi son đỏ sẫm. Y phục màu trắng thanh khiết hơi ngắn làm từ nhung mịn càng khiến nàng trông thật ngây thơ, đáng yêu không bút nào tả xiết. Eo thon nhỏ cùng chân ngọc nàng lộ ra tràn đầy sức sống thanh xuân giống như ngà voi được đại sư điêu khắc tỉ mỉ đánh mài mà thành một tác phẩm diễm lệ vậy. Đôi chân trần không có nửa điểm tỳ vết được buộc bởi hai vòng tiên diễm màu hồng càng thêm mấy phần rực rỡ. Cổ tay mang theo một đôi vòng tay màu da trời, mặt trên có rất nhiều tiểu lục lạc xinh xắn, chỉ cần cất bước nhè nhẹ, phía sau sẽ lưu lại một chuỗi linh âm đinh đinh đang đang thanh thúy và vui tai.
"Chẳng qua, người này cũng rất thú vị nha."
"Ngay cả ngài cũng cảm thấy người này thú vị, vậy nhất định người này rất thú vị." Phía sau nàng bỗng truyền đến thanh âm mang theo mấy phần tôn kính.
Một vị sắc mặt hơi vàng, đầu mang nón gỗ, xem chừng là một tu giả tầm bốn mươi tuổi, nếu có người nhìn thấy y, nhất định sẽ kinh ngạc vạn phần, Xích Dã chân nhân thanh danh hiển hách cư nhiên lại cung kính đối với một vị tiểu nữ hài như thế.
Nàng sớm đã biết phía sau có người đến, cũng không kinh hãi, cười hì hì nói: "Đúng a. Người này rất có ý tứ. Chưa có tu vi Trúc Cơ trung kỳ lại có thể gượng gánh hai thành [Tâm Ma chú] của Tiên nhi, rất lợi hại a."
"Nga." Xích Dã chân nhân động dung: "Đích xác là nhân tài có thể đào tạo." Ngay sau đó liền trầm ngâm: "Không bằng đem hắn vào trong môn phái. . ."
Tiên nhi xoay mặt hướng ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm thúy xa xăm, nhàn nhạt nói: "Con đường tu chân, trừ thiên phú ra trọng yếu chính là cơ duyên. Đệ tử trong môn, kẻ thiên phú xuất chúng đâu chỉ vạn ngàn, đừng nói là đại đạo, ngay cả thành tựu Kim Đan, lại đã có mấy người?"
Nàng bỗng nhiên lè đầu lưỡi, tinh nghịch nói: "Đã như thế, không bằng để cho Tiên nhi giải buồn."
Xích Dã chân nhân cười a a cầu tài, mang theo mấy phần sủng nịch: "Y ngài y ngài! Ngài đối với hắn hứng thú như vậy, không bằng chúng ta lưu lại đây lâu lâu một chút?"
Tiên nhi hơi nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt màu lam nhấp nháy, suy nghĩ một lát lại lắc lắc đầu: "Chính sự cần gấp, chúng ta lưu lại đây cũng đã lâu. Hì hì, Tiên nhi đã lưu ấn ký tại trên người hắn, hắn trốn không thoát lòng bàn tay Tiên nhi đâu!"
Xích Dã chân nhân thấy Tiên nhi đáng yêu vui thích như vậy, không nhịn được cười dài thoải mái.
Khi Tả Mạc tỉnh lại, toàn thân vẫn còn đau nhức không thôi, nhịn không được rên rỉ thành tiếng.
Nghĩ lại chuyện hôm qua, hắn cảm giác giống như một giấc mơ. Nhưng vết thương ê ẩm toàn thân nhắc nhở hắn, trận chiến đấu thảm liệt kia không phải là giấc mơ. Đến bây giờ hắn thật không thể tin tưởng nổi, chính mình làm sao có thể đánh bại cổ khí tức băng lãnh kia. Hắn biết chính mình có đoạn thời gian tâm thần hoảng loạn, nhưng cũng chính trong đoạn thời gian đó, mình giành được thắng lợi.
Đoạn thời gian kia đến cùng đã phát sinh chuyện gì?
Hắn hoàn toàn không biết.
Nghi hoặc nửa ngày vẫn không có nửa điểm đầu mối, hắn liền dứt khoát đem vấn đề này ném sang một bên. Về phần đối phương nếu muốn tìm đến gây phiền toái, Tả Mạc hoàn toàn không rảnh để nghĩ đến.
Ta rất bận!
Vạch đầu ngón tay ra tính, hôm nay còn có bao nhiêu sự tình cần phải làm. Gây mưa cho dược điền thì không cần phải nói, hôm nay còn phải gây mưa cho một vị sư huynh, sau đó là một trăm mẫu linh điền của chính mình. Linh dược trong dược điền hiển nhiên sẽ không quản tình trạng của hắn tốt hay là không, mà gây mưa cho một trăm mẫu linh điền của sư huynh cũng là thỏa thuận từ trước, thoái thác cũng không được.
Cắn răng đứng lên, Tả Mạc cảm giác toàn thân xương cốt lung lay muốn ngã.
Lê thân bằng tốc độ rùa bò tới Lãnh Vụ cốc, nhìn vào dược điền trong sơn cốc, hắn lại đem đôi "gian phu dâm phụ" Hách Mẫn cùng La Ly nguyền rủa vô số lần.
Nguyền rủa quy nguyền rủa, làm việc quy làm việc.
Giống như trước đây ngắt động [Tiểu Vân Vũ quyết], nhưng một màn tiếp theo khiến Tả Mạc đờ ra như gà gỗ.
Vụ khí trắng xóa điên cuồng tụ tập trước mặt hắn, trong chớp mắt, liền hình thành một đoàn bạch vân. Tả Mạc còn ngây ngốc chưa kịp phản ứng, đám mây đã lấy tốc độ nhanh nhất khếch trương, trong chớp mắt đã đem cả sơn cốc che kín nghiêm nghiêm thực thực.
Thân mình trong đám mây trắng mênh mông, Tả Mạc ngơ ngác vươn tay ra, hàn ý từ đám mây đưa đến khiến hắn thanh tỉnh, đây đến cùng là chuyện gì.
Hắn đột nhiên giật nảy mình một cái, phút chốc bừng tỉnh, cái này đã không còn là tầng thứ ba [Tiểu Vân Vũ quyết]!
Hắn biểu tình ngưng trọng lên.
Đến cùng đã phát sinh cái gì? Hắn đột nhiên có một loại dự cảm, cổ khí tức băng lãnh hôm qua tựa hồ có ảnh hưởng đến chuyện này. Tâm thần dần trầm tĩnh, nhắm hai mắt lại, trong đám mây hắn mở hai tay ra.
Rất nhanh, Tả Mạc liền phát hiện dị trạng. Đám mây do vô số hơi nước rất linh hoạt tụ tập mà thành, chúng nó giống một đám tiểu sinh linh vậy.
Đám mây lần này có thêm khí tức rất đặc biệt, vừa giống cỏ xanh đâm chồi, lại vừa giống ánh mặt trời rực rỡ, Tả Mạc rất khó để hình dung cụ thể nó như thế nào. Song hắn rất ưa thích khí tức này, bởi vì nó rất thoải mái.
Hỉ sắc lấp lánh trong mắt Tả Mạc.
Hắn trồng trọt linh cốc đã hai năm có dư, kinh nghiệm khá phong phú mặc dù không biết khí tức linh hoạt này đến cùng là cái gì, nhưng nó đối với sinh trưởng của linh cốc hẳn là có trợ lực rất lớn.
Tâm ý vừa động, đám mây bắt đầu thả từng tơ mưa xuống đất, bên trong những sợi chỉ trắng xóa khí tức linh hoạt kia so với hơi nước trong đám mây càng thêm nồng đượm.
Không biết có phải hay không bị ảo giác mà hắn nhìn một ít phiến lá linh cốc như dãn ra, tựa hồ thập phần vui sướng.
Ảo giác?
Hôm qua hết thảy sự tình phát sinh giống như mơ, chuyện xảy ra ngày hôm nay lại càng giống như trong mơ.
Đây là tầng thứ tư [Tiểu Vân Vũ quyết] ư? Hắn không dám xác định. Luận thuật trong ngọc giản liên quan đến [Tiểu Vân Vũ quyết] cũng chỉ đến tầng thứ ba, có rất nhiều chỗ hắn thậm chí còn chưa hiểu hết. Tả Mạc rất hâm mộ những đệ tử đại môn phái, vô luận là loại pháp quyết nào, đạt đến trình độ nhất định, đều cần phải từ từ lĩnh ngộ, nhưng họ cũng có thể có lĩnh ngộ của tiền nhân làm tham khảo, giảm thiểu việc phải đi đường vòng.
Riêng hắn lại không có người để hỏi, đừng nói chưởng môn cùng các vị sư thúc ngay cả muốn đi thỉnh giáo các sư huynh nội môn cũng đã không phải là chuyện dễ dàng. Mà hắn cũng hoài nghi, trong đám sư huynh nội môn thật sự sẽ có người đem thời gian cùng tinh lực đặt lên loại pháp quyết cấp thấp không có lực chiến đấu như [Tiểu Vân Vũ quyết]?
Vô Không kiếm môn là môn phái kiếm tu, lấy tu kiếm làm chủ, nếu không phải cần linh cốc, chỉ sợ cũng không cần đến đám ngoại môn đệ tử như hắn. Trong đám tu giả, kiếm tu lấy lực công kích làm danh đầu, kiếm quyết mà bọn họ tu luyện, nghiên cứu đều là nhất kiếm phá vạn pháp.
Trong khi đó Ngũ Hành lại tự thành một hệ riêng biệt, dịch học khó tinh, tu giả tu luyện đại đa số là tán tu. Cho nên trong đám tán tu, Linh Thực phu có số lượng nhiều nhất.
Gây mưa xong cho dược viện, hắn liền đến chỗ vị sư huynh có thỏa thuận kia.
Liên tục gây mưa hai đợt, Tả Mạc thân thể lê lết, bước đi lung lay muốn ngã, vị sư huynh kia sợ tím mặt vội vàng khuyên hắn trở về nghỉ ngơi.
Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành nhưng Tả Mạc cũng sức cùng lực kiệt, về đến tiểu viện còn phải kiên trì đả tọa. Tao ngộ hôm qua càng khiến hắn khắc sâu lý giải về một sự thật tàn khốc: trong mắt những tu giả cường đại, đê cấp tu giả như hắn không khác gì rơm rác.
Cũng không biết có phải hay không thân thể cần tu bổ gấp mà lần nhập định tốn thời gian gấp đôi bình thường.
Thân thể của hắn giống như dã thú bị bỏ đói lâu ngày, liều mạng hấp thu ngấu nghiến linh lực xung quanh. Tiểu tiệt linh mạch dưới bồ đoàn lúc này phát huy tác dụng trọng yếu của nó, không ngừng ùn ùn cung cấp linh lực. Linh lực được Tả Mạc hấp thu không giống như bình thường tồn trữ trong kinh mạch mà lại thẩm thấu tiến vào mỗi bộ vị trên người hắn.
Không thể không nói, thiên phú của Tả Mạc rất xuất sắc. [Thập Chính tâm pháp] chỉ là tâm pháp mạt hạng, nhưng hắn lại hiểu rõ được bốn chữ yếu quyết "bình hòa trung chính" nên tu luyện hiệu quả khá là khả quan.
Liên tục sáu chu thiên, cho đến tận ngay hôm nay, đây là một kỷ lục về số lần vận chuyển chu thiên của Tả Mạc.
Nhập định xong, hắn ngạc nhiên phát hiện thương tích toàn thân phút chốc đã đỡ đi thất thất bát bát.
Kiểm tra tu vị, quả nhiên có tăng trưởng, nhưng cũng không tiến giai, vẫn ổn định tại Luyện Khí kỳ tầng thứ tám. Song hắn không có thất vọng, ngược lại còn thở dài một hơi. Sự tình khác thường trong hai ngày nay hắn thấy rất nhiều đã nghiêm trọng đả kích mức độ tâm lý cho phép của hắn.
Nhớ lại hôm qua, trong lòng hắn vừa động, tiện tay thi triển [Canh Kim quyết].
Thế là, hắn sững người.
[Canh Kim khí mang] vây quanh ngón tay hắn xoay tròn, giống như bão cát thật khiến hắn nhìn hoa cả mắt. Kim sắc khí mang giờ đã thành thuần một màu vàng, quang trạch đặc hữu của kim loại, kim quang chớp động mê ly.
Vô số tin tức tuôn vào trong đầu Tả Mạc, những thông tin này trước nay hắn chưa từng nghĩ đến hay tiếp xúc qua. Tùy theo mỗi lần chuyển động của [Canh Kim khí mang], dần dần trong đầu hắn tin tức bước đầu hoàn thiện.
[Canh Kim quyết ] quả nhiên là loại pháp quyết công kích.
Nếu như trước đây Tả Mạc chỉ dám suy đoán, hôm nay hắn liền vạn phần khẳng định.
Đặc tính của [Canh Kim quyết] tại tầng thứ hai liền bắt đầu biểu hiện. Thông qua ngọc giản, hắn mới xác định, chính mình cư nhiên lại đột phá [Canh Kim quyết] tầng thứ hai.
Trong một đêm, [Tiểu Vân Vũ quyết] đột phá tầng thứ tư, [Canh Kim quyết] đột phá tầng thứ hai, dạng tốc độ thế này, hắn cho dù lớn mật hơn nữa cũng tâm kinh đảm chiến, cảm giác không tin vào mắt mình nữa.
Thực lực đề thăng mặc dù sắc thái có điểm kỳ quái nhưng khoái cảm nó mang đến lại là sự thật. Chẳng qua, hắn cũng không hy vọng được nâng cấp một lần như vậy nữa, ký ức đáng sợ hôm qua khiến hắn càng khắc sâu mấy chữ:
An toàn là số một!
Tâm thần vui vẻ, sinh hoạt của hắn lại trở lại như xưa. Tiểu thiên hạc màu hồng đáng ghê tởm kia không có xuất hiện lần nữa, Tả Mạc rất an vui.
Trên mặt bàn bày ra đủ các loại tài liệu, quặng sắt màu hồng đậm, một khối đồng xanh, cây gỗ tùng dài bảy xích. . .
Đây là tron bộ tài liệu dùng để chế tác [Chấn Linh cuốc ].
Luyện khí là pháp môn mỗi vị tu giả đều học qua, cơ hồ ai ai cũng như vậy, cũng là khóa trình mà ngoại môn đệ tử hoan nghênh nhất. Đối với ngoại môn đệ tử mà nói, một vị tu giả thông thạo luyện khí rất dễ dàng tìm được công việc ổn định.
Nhưng đối với nội môn đệ tử, đặc biệt là môn phái kiếm tu, bình thường tinh thông luyện khí chỉ có mấy người mà thôi.
Kiếm tu có thói quen dùng kiếm chinh phục thế giới, dùng kiếm giành lấy giấc mơ và vinh quang cho bản thân.
Trong bản môn, cũng chỉ có nhất mạch của Tân Nham sư thúc là tinh thông luyện khí, Hứa Dật sư huynh chính là đệ tử đắc ý của Tân Nham sư thúc. Nhưng cho dù là Tân Nham sư thúc trong các vị sư thúc hay là Hứa Dật sư huynh trong đám nội môn đệ tử, địa vị cũng đều không quá cao.
Nhưng mấy thứ này cùng Tả Mạc chẳng có nửa phần quan hệ nào cả.
Lúc này tâm tình hắn khá kích động, lần đầu tiên luyện khí trong nhân sinh của hắn sắp sửa bắt đầu.[/I]