chương 6
Một người nào đó đang chờ mong, một người nào đó đang mừng thầm trong bụng. Khi bọn họ ăn được nửa bữa cơm trưa, Tạ Giai Hinh ánh mắt gian tà, ngữ khí nhẹ nhàng nói: " Vì xử phạt anh hiểu lầm em, không tìm em nghe giải thích, cho nên em quyết định muốn... chơi đùa với Tiểu Lâm một chút!"
" Cái... cái gì?" Lâm Thư Hoằng lập tức bị sặc nước, kích động đến nỗi không thể hô hấp bình thường được.
" Yên tâm, chỉ là nhìn, xem, sờ sờ một chút, giống như anh giúp em làm nội chẩn." Đây là mong ước lớn nhất của cô, đem bác sĩ khoa phụ sản thành bệnh nhân, cho anh nếm mùi điên đảo trời đất.
" Anh là bác sĩ, tình huống không giống với..." Anh như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có ngày này, bình thường đều là phụ nữ thoát cho anh xem, đột nhiên lại là anh thoát để phụ nữ xem, mới nhận ra tâm tình muốn phản kháng.
" Nếu anh là bác sĩ, sẽ dạy em bảo vệ sức khoẻ. Anh lại là bạn trai em, chúng ta phải thẳng thắn, thành khẩn, cho nên mau cởi ra đi!"
Cô vừa đấm vừa xoa, hai người đi đến phòng nhỏ phía sau, tiến hành theo các bước nội chẩn, chẳng qua hôm nay anh sắm vai bệnh nhân.
Nghĩ đến lúc trước hai người lần đầu tiên gặp mặt, cô phải để anh nhìn thấy tiểu muội muội của mình, đối với một xử nữ mà nói, không biết có bao nhiêu khủng khiếp. Hiện tại tình huống của anh xem như tốt hơn nhiều, ít nhất bọn họ đã có những quen biết nhất định, anh tái khẩn trương cắn răng nhịn xuống.
Tạ Giai Hinh nhìn ngó tiểu đệ đệ của anh chăm chú đến không chớp mắt. "A, thì ra lại dài như vậy a! Thật thú vị, anh cũng xấu hổ sao?"
" Ngại quá." Rất muốn che đi, lại muốn để cho cô xem cẩn thận.
" Hưng phấn sao?"
" Hưng phấn..." Không nghĩ lại giấu diếm cô, lại cũng bởi vì muốn giấu cũng không được.
" Nó ‘đứng lên’ rồi này, chắc canh anh không có vấn đề gì cả!"
" Ngay từ đầu không có vấn đề, nhưng chỉ cần em cởi hết đồ, không hiểu sao anh lại không ‘đứng lên’ được."
Cô gật gật đầu, một bên vuốt ve nơi đùi anh một bên tự mình lẩm bẩm." Có thể thấy đây là vấn đề tâm lý, không phải vấn đề sinh lý. Vậy thì theo tâm bệnh của anh để giải quyết. Nếu anh bịt mắt hoặc em mặc quần áo, anh thấy thế nào?"
" Em nói đúng! Em thật thông minh!" Anh chưa bao giờ nghĩ tới có thể dùng tới hai chiêu này. Chỉ cần anh nhìn không nhìn thấy hoặc là cô che chỗ đó đi, không phải có khả năng sao? Hy vọng bỗng nhiên trở nên vô cùng, anh bắt đầu hưng phấn, thật khó chịu.
" Tất nhiên, anh ngốc còn em thông minh mà!" Cô nhanh chóng phát hiện ra sự biến hoá của tiểu đệ đệ, kinh ngạc hỏi:
" Càng lúc càng lớn, tại sao có thể như vậy?"
" Bởi vì em cứ chăm chú nhìn, anh nhịn không được liền..." Anh không biết giải thích như thế nào, chỉ cần ánh mắt của cô cũng đã khiến cho anh hưng phấn phát điên lên rồi!
" Để em xem một chút đi, yên tâm, em sẽ rất nhẹ nhàng." Tất nhiên cô không mang găng tay, hai tay nhẹ nhàng sờ sờ nắm nắm.
" Anh không thể kêu lên nha, bên ngoài còn có người đó."
" Giai Hinh em đừng..." Anh nói không ra lời, tay cô ấm áp lại nghịch ngợm, rõ ràng là đang tra tấn anh mà!
Cô không có kinh nghiệm, bất quá nghe Trí Uyên tiểu đệ nói qua, cũng đại khái biết chuyện gì đang xảy ra. Dù sao cũng là đàn ông của mình, lòng cô cũng bắt đầu đánh lửa, ai ngờ núi lửa liền phun trào. " Hả? Thật nhanh!"
Đàn ông thứ nhất sợ mình vô lực, thứ hai sợ phụ nữ nói mình mau ra. Hôm nay anh chịu đủ hai đả kích nghiêm trọng, thật đáng tội.
" Thật ra sẽ không nhanh như vậy, có thể là bởi vì lâu lắm không có... Hơn nữa tại đây lại là tình huống nhạy cảm, khó tránh khỏi ra nhanh như vậy." Giải thích như thế có phải rất gượng ép không? Sự tình phát triển đến mức như thế này, anh đều gặp trở ngại về tâm lý.
" Thì ra là như vậy, để em giúp anh lau đi, đừng nhúc nhích." Hì hì. Đại bàng biến thành chim nhỏ, thật đáng yêu. Cô sợ nếu trêu đùa thì anh lại càng xấu hổ nên giữ im lặng.
Chờ cô giúp anh rửa sạch, anh mới ngồi dậy mặc quần, nhìn trái nhìn phải khắp phòng khám mà không dám nhìn cô," Em thật sự không ngại?"
" Làm cái chuyện kia không phải như thế sao? Chỉ cần là anh, mặc kệ tốt xấu em đều hài lòng. Về sau chúng ta sẽ nhiều thử hơn, hôm nay đến đây thôi."
" Sao lại giống làm chuyện kia được? Em trở thành bác sĩ, anh lại thành bệnh nhân." Thân thể anh cùng trái tim anh đều phải nắm chắc trong tay, nhưng là không biết nên làm thế nào. Nếu cô tội nghiệp anh, nếu cô buông tay thì anh sẽ suy sụp mất..." Bình thường đúng là em rất yếu đuối, nhưng chỉ cần ở bên anh, em sẽ mạnh mẽ hơn."
Anh nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng, cảm động tột đỉnh. Cho dù cô mỗi ngày xử phạt, anh cũng nguyện ý, chỉ vì anh hiểu được cô thật lòng yêu anh. "Trước kia anh cảm thấy mình thật bất hạnh, nay mới biết mình rất may mắn, vì anh có em."
" Nói cho cùng, phải giữ chặt lấy em, không được đẩy cho người khác, cũng không được cùng người khác, được không?" Tay cô khẽ vuốt hai má anh, vì tối qua anh đã phải đau lòng.
Anh dùng lực gật đầu, cười đến giống như có được cả thế giới.
Tuy rằng chỉ là một bước nhỏ ban đầu, thể xác và tinh thần lại giống như đã gắn chặt vào nhau. Hai người nhìn nhau chăm chú, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại nói không được, chỉ có thể dùng nụ hôn để biểu đạt.
Cảm giác khi tưởng như đã mất đi rồi lại tìm lại được làm nụ hôn của anh ngoài sự ôn nhu còn hơi kích động, cô cảm nhận được điều đó. Khối đầu gỗ này càng ngày càng giống người. Không chỉ quý trọng cô như bảo bối, là một người phụ nữ, người phụ nữ của anh.
Thổ lộ cùng nhau giúp nhau tháo gỡ hiểu lầm, cô dâu mới nói đến tình yêu ngọt ngào vui đến độ cười muốn rách mép.
Tạ Giai Hinh cô đơn đã lâu, Lâm Thư Hoằng là tự ti dài dài. Đau khổ, áp lực một khi bùng nổ, như biến thành pháo hoa sáng chói bắn ra bốn phía.
Ngoài việc mỗi ngày đều gọi điện thoại, khi rảnh rỗi thì hẹn hò gặp mặt, cái ‘chuyện kia’ cũng có tiến triển, mỗi lần gặp đều phải ôm, hôn cùng sờ sờ. Bất quá anh sờ tiểu muội muội của cô vẫn cách một lớp quần áo. Nói như vậy có vẻ anh dễ dàng mang cô ăn sạch bất cứ lúc nào, việc này cô cũng không để ý, anh làm như vậy cũng phù hợp với thân phận xử nữ của cô. Có khi cô còn trêu ghẹo anh, khiến cho anh đỏ mặt tía tai... Buổi trưa những ngày sau đó, Lâm Thư Hoằng nấu cơm, ăn trưa cùng bạn gái xong, liền ôm cô đến phòng trong, cho cô dùng một phương pháp khác ăn no anh.
Hai người nằm trên giường, dùng một cái gối là đủ. Vì anh không muốn cô cách xa anh như thế, thỉnh thoảng lại tham lam nhấm nháp đôi môi cô." Thật ngọt, chúng ta ăn giống nhau, sao môi em lại ngọt như vậy nhỉ?"
" Anh thay đổi rồi, đã biết nói những lời đường mật..." Kỹ thuật hôn đột nhiên tiến bộ vượt bậc, hơn hẳn lần đầu tiên rất nhiều. Khi đó gọi là ngây thơ, hiện tại anh đã trở thành hắc phúc lang chính hiệu, hại cô không thể chống đỡ được, xụi lơ trong lòng anh.
" Anh nói thật mà, em có biết em xinh đẹp biết nhường nào không?"
" Đừng gạt em, em không phải mỹ nữ." Cô tự biết bản thân, nhiều nhất chỉ là dễ nhìn mà thôi.
" Con mắt đàn ông và phụ nữ không giống nhau. Mắt em nhìn không chuẩn, anh nói mới tính."
Anh hé mở áo mình, cầm bàn tay nhỏ bé của cô đưa vào vuốt ve.
Oa!! Gã đàn ông khó chịu này thực sự không thể xem thường, cô một bên ăn đậu hũ, một bên âm thầm cảm khái. không biết chỗ núi lửa này của anh đã nhẫn nhịn năm năm, một khi bùng nổ sẽ có bao nhiêu năng lượng.
" Giai Hinh, anh muốn sờ em một chút, có được không?" Anh ghé sát lỗ tai của cô thì thầm, thanh âm thoáng chút khàn khàn.
" Vâng..." Tác phong của anh luôn luôn nhẹ nhàng, cô rất thích điểm này của anh, nhưng có đôi khi cũng hy vọng anh không thèm hỏi, trực tiếp đem cô ăn sạch.
Được sự cho phép của cô, anh trên miệng hôn môi, dưới tay hành động. Không bao lâu sau, cả người anh đã trở nên trần trụi, nhưng nội y của cô vẫn còn đó, hơn nữa nửa dưới người còn mặc váy. Đây là điểm mấu chốt trước mắt của bọn họ, nhưng vẫn còn nhiều thời gian, có thể có được sự tiến triển như bây giờ đã là tốt lắm rồi.
Lâm Thư Hoằng nhìn chằm chằm vào cơ thể bạn gái mình, hai điểm mấu chốt cứ ẩn ẩn hiện hiên lại càng thêm dụ hoặc. Đây là cô chiều theo ý anh, đổi lại là phụ nữ khác, ai có thể chịu được phương thức thân thiết cổ quái như thế? Còn một vấn đề nan giải nữa, nếu tiến vào giai đoạn cuối cùng phát hiện anh không thể ‘đứng lên’ được, cô lại chú trọng trinh tiết như vậy có phải là phiền toái lớn không?
" Anh sao vậy?" Cô nhìn anh thất thần, tay muốn tìm cái áo mặc vào cho đỡ ngượng.
" Không, không cần mặc." Một lần nữa anh lại bị hành động của cô làm mất bình tĩnh. Vô luận kết quả có như thế nào, đời này anh chỉ cần một mình cô.
" Thư Hoằng, anh muốn làm gì..." Hai mắt cô trợn to, vì động tác của anh đột ngột mà cứng ngắc.
Tay anh tham lam tiến vào trong váy cô, khiến cô thở gấp không thôi. Lần trước ở phòng khám cô hại anh không cẩn thận bùng nổ, lần này anh cũng sẽ cho cô nếm thử mùi vị kia, hơn nữa muốn từng giọt từng giọt một, khiến cho cô không bao giờ quên được.
" Anh đang trả thù em?" Lòng dạ đàn ông này cũng thật hẹp hòi, nhưng đây là cách trả thù ngọt ngào a...
" Anh đang yêu em mà, sao lại đổ oan cho anh vậy?" Anh dùng đầu gối tách hai chân cô, một bên hôn môi của cô, một bên vỗ về chơi đùa tiểu muội muội mềm mại của cô.
Trời ạ, là ai nói mình vô năng? Đáng ra cô không nên tin tưởng anh, cái này căn bản là thiên phú bẩm sinh, năm lần bảy lượt hại cô thần hồn điên đảo. Xem ra không cần mua đồ dùng tình thú, chỉ cần dựa vào đôi tay anh cũng có thể tạo kỳ tích.
Cuối cùng, cô run rẩy tựa vào anh trên vai, nhịn không được cắn anh một cái. "Đủ, đủ rồi..."
" Có nhanh quá không?" Anh không có ý tốt hỏi.
" Không nhanh cũng không chậm, rất tuyệt..."
Anh cười rất thoải mái, so với việc mình được giải phóng có vẻ như thỏa mãn hơn. Chờ cô khôi nhịp thở, anh mới mở miệng hỏi: " Em còn nhớ em trai anh không?"
" Ừ, người đã giới thiệu cho em nhiều nha sĩ độc thân." Bởi ba lượt xem mắt, cô và Lâm Duy Chí gặp qua ba lượt. Trong ấn tượng của cô, anh là người hoạt bát vui vẻ, khác hẳn anh trai anh.
" Trước khi nó đính hôn, anh và em còn chưa yêu nhau. Cuối tuần này là hôn lễ của nó, lúc đó ba mẹ anh cũng đến. Anh muốn đưa em cùng đi ăn cưới, giới thiệu em với gia đình, em thấy thế nào?"
Đó là một tin vui, cô lại nhíu nhíu hàng lông mày, chậm chạp không đáp lại.
" Em không muốn đi?" Cô đã từng nói, mặc kệ ở đâu anh đều phải tuyên bố cô là bạn gái anh, chẳng lẽ cô hối hận?
" Em đang nghĩ, ba mẹ anh có thể không thích em, cảm thấy em không xứng với anh?" Điều kiện của cô chỉ có thể tính bình thường, anh lại là danh y, khó tránh khỏi nhị vị phụ huynh chê con dâu không môn đăng hộ đối.
Thì ra cô nghĩ như vậy, hại anh lo lắng thiếu chút nữa làm hỏng bét mọi chuyện. "Đừng nói cái gì xứng với không xứng, là anh khiến em ủy khuất. Anh mới lo người nhà em không thích anh."
" Em quả thật rất ủy khuất, tiện nghi đều bị anh chiếm hết." Nghĩ đến vừa rồi anh quá tuyệt, cô nhịn không được đem trách nhiệm đổ hết lên đầu anh.
Anh thích ý đón nhận sự lên án này, mỉm cười nói:" Nói thật, ba mẹ anh vui mừng còn không kịp. Trước kia luôn ép anh có bạn gái, giờ em là cứu tinh của nhà anh, bọn họ nhất định sẽ yêu quý em mà."
" Chỉ cần là bạn gái của anh, bọn họ sẽ đồng ý sao? Nói không chừng sau khi gặp em lại có thành kiến." Cô tin tưởng tình cảm của hai người, chỉ sợ bị ảnh hưởng của nhân tố bên ngoài. Trong phim truyền hình đều thế cả, cái gọi là diễn như đời thật là thế này sao?
" Ba mẹ anh đều đã xem qua quyển sách chúng ta hợp tác, anh cũng đã nói qua chuyện của chúng ta. Em yên tâm, bọn họ rất thích em mà." Bình thường cô đều qua loa đại khái... Không, nên nói là không câu nệ tiểu tiết, không nghĩ tới cô lại để ý phản ứng của ba mẹ anh. Con gái đều giống nhau như vậy, ý muốn bảo vệ cô tăng vọt trong nháy mắt, thầm nghĩ đem cô đặt trong lòng bàn tay.
" Vậy anh phải nói tốt về em, cam đoan em có thể qua được kì kiểm tra này mới được."
" Yên tâm, đã có anh rồi. Anh là cửa khó qua nhất, em cũng đã qua rồi, còn gì phải lo lắng nữa?"
Cô nghe thế mới nở nụ cười, cầm bàn tay to đùa bỡn. Tay bác sĩ tựa hồ đều rất đẹp, mười ngón thon dài lại linh hoạt, vừa rồi còn đùa dỡn cô như vậy... Theo cảm nhận của cô, tình cảm của anh là thật lòng, hẳn là sẽ không lừa gạt cô.
" Kể cho em nghe chuyện bạn gái trước của anh có được không?"
Anh đang híp mắt, hưởng thụ sự vuốt ve của cô, bỗng nghe yêu cầu đó làm cả người anh cứng đờ.
" Tại sao em lại muốn biết chuyện của cô ấy?"
" Em muốn tìm cách chữa trị cho anh. Em cái gì cũng là lần đầu tiên, không có chút kinh nghiệm nào. Tuy rằng anh đã một lần thất bại, nhưng nói không chừng vẫn có những điều em có thể học tập được nha!"
" Suy nghĩ của em thực lạc quan, giống như mỗi việc đều có ý nghĩa riêng của nó."
" Vốn là thế mà! Mau nói đi, không phải sợ em ghen đâu, anh nhất định là của em, không ai được lấy đi."
" Anh cũng muốn tự tin như em." Cô nhỏ bé hơn anh, còn ít hơn anh 5 tuổi, trong chuyện tình cảm của hai người cô cũng kiên định hơn anh. Có lẽ bởi vì cô từng này tuổi mới lần đầu biết yêu, làm cho cô mơ mộng về mối tình đầu, lần đầu đã thành công nên xem thường không chịu buông tha.
Nếu nói không xứng, chắc chẳn là anh không xứng với cô, một lần đau khổ khiến anh chịu nhiều đả kích, chỉ sợ không được như mong muốn của cô.
" Anh có thể học theo em, em không sợ bị bắt chước, anh nhớ chăm chỉ học nha!" Cô tự nhiên hào phóng nói.
Vẻ mặt của cô rất đáng yêu, anh nhịn không được liền hôn cô vài cái. Bắt đầu nhớ lại chuyện tình trước đây, không biết nên bắt đầu từ đâu, cảm giác đau lòng cũng đã dần phai nhạt." Cô ấy tên Thạch Hiểu Vi, bọn anh là bạn cùng đại học. Nhưng cô ấy học khóa dưới, vẫn là em trai anh giới thiệu bọn anh. Cô ấy là bạn gái đầu tiên của anh, bọn anh yêu nhau năm năm, từ khi anh 20 tuổi. Anh cũng đã có ý định kết hôn."
" Hai người yêu nhau những năm năm, tại sao Thạch tiểu thư lại bỏ đi?"
" Thật ra anh cũng là người có lỗi, ngay từ đầu khi có vấn đề đã không thẳng thắn trao đổi cùng cô ấy, ngược lại tìm lấy cớ tránh mặt, cho dù gặp cũng không nói chuyện, khó tránh khỏi làm tình cảm rạn nứt. Sau khi cô ấy phát hiện ra vấn đề của anh, muốn anh đi khám bác sĩ, anh và cô ấy cãi nhau một trận, chiến tranh lạnh rất lâu..."
" Sao anh khó ở chung vậy?" Cô chỉ chích người yêu, công bằng bình luận.
" Lúc ấy quả thực anh rất gay go, trốn tránh vấn đề lại không chịu hiểu, khó trách cô ấy muốn chia tay."
Cô tự hỏi một lát, khách quan nói: " Em không biết vị Thạch tiểu thư kia, nhưng em nghĩ tính cách hai người không hợp nhau. Nếu cô ấy thực sự hiểu anh, kiên trì một chút, dành nhiều thời gian cho anh hơn một chút, chờ anh có thể hiểu ra, hai người lại cùng nhau cố gắng."
Đúng vậy, năm đó anh rất bảo thủ, Thạch Hiểu Vi thì lòng tự trọng rất cao, hai người chỉ biết cứng đối cứng, khó trách cuối cùng chuyện thành ra như vậy. Cả hai đều sai, trách ai cũng không công bằng, anh cần gì phải bận tâm.
" Giai Hinh, nếu là em, em đồng ý chờ anh sao?"
" Con người có sớm tối họa phúc, hai người yêu nha khó tránh khỏi mâu thuẫn nhiều vấn đề. Ngoài việc anh có tình nhân bên ngoài, em sẽ giết người phóng hỏa, còn không em thấy vẫn còn đường cứu vãn. Em biết anh là người tinh tế, còn em chỉ là người thô lỗ, có thể em sẽ làm tổn thương anh. Nhưng nhất định em sẽ cùng anh nói chuyện thẳng thắn, vì em biết cốt lõi vấn đề, quan trọng là tình cảm của chúng mình, nếu vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn thật không đáng."
Anh kinh ngạc nói không nên lời nói, cô mới yêu lần đầu, sao lại hiểu chuyện như thế?
" Nếu tình yêu có được dễ dàng, có khả năng em cũng sẽ nhanh chán. Với em mà nói, tình yêu chính là kì tích. Em đã chờ đợi 25 năm mới gặp được anh. Anh thích em, em cũng thích anh, cho dù anh bị ung thư em cũng sẽ không bỏ anh, huống chi chỉ là một vấn đề nhỏ này."
Cảm xúc mãnh liệt cảm dVângg trào trong lồng ngực, anh chống tay hôn khắp khuôn mặt cô hơn 10 cái." Nhìn em giống cô ngốc, thật ra lại rất thông minh. Em đúng là bảo bối!"
" Ai là ngốc? Anh mới là đồ ngốc!" Ngốc luôn ghét người khác nói mình ngốc, gã này hẳn là không muốn sống nữa rồi.
" Đừng tức giận, nơi đó không thể dùng lực mà đánh đâu, bảo bối ngoan......"
Trên giường lại là một phen kịch chiến, tuy rằng không thể phát huy toàn bộ công lực công thành chiếm lũy, vẫn chỉ đang luyện tập. May mắn là hai người bọn họ không sợ khổ, không sợ mệt, hết thảy cố gắng vì ngày nào đó...
Một tuần trôi qua rất nhanh, Tạ Giai Hinh ngồi trước bàn trang điểm, một lát nữa Lâm Thư Hoằng sẽ đến đón cô, hôm nay là một ngày trọng đại.
" Mẹ, con làm tóc như vậy đã đẹp chưa?" Quần áo và giầy thì không cần hỏi, vì cô cùng mẹ và chị dâu đi mua. Ba phụ nữ này đang có chung một bí mật, đều biết Lâm Thư Hoằng là một nhân vật quan trọng, cũng biết Tạ Giai Hinh tối nay sẽ đi gặp người nhà họ Lâm.
Về phần lão ba cô cùng anh trai, ngoài việc chẳng hay biết gì, giờ phút này còn bị phái đi mua sắm, hoàn toàn bị đặt ra ngoài cuộc.
" Đương nhiên rất đẹp, con gái của mẹ sao lại không xinh đẹp được cơ chứ." Tạ mẫu cười híp mắt, cái gì cũng không thấy rõ.
Tạ Giai Hinh lắc đầu, quay sang chị dâu Lạc Thu Quân. " Chị, chị giúp em nhìn xem."
Lạc Thu Quân ngó nghiêng đánh giá vài lần." Tóc không có gì vấn đề, chỉ là hơi thiếu thiếu cái gì đó, hay là mang một vài món trang sức?"
Làm ơn đi, khuyên tai, vòng cổ, lắc tay đều đã mang đủ, hai người nghĩ hôm nay cô làm cô dâu sao? " Em thấy như thế này được rồi, chút nữa phiền hai người pha trà, tiếp đón Thư Hoằng."
Tạ mẫu quay sang con gái nói như tranh công: " Đã sớm chuẩn bị rồi, hoa quả, điểm tâm, trà long tỉnh, chờ con rể đến."
" Anh ấy sẽ đến ngay, hai người không cần quá nóng lòng, dọa anh ấy sợ chết khiếp con sẽ rất đau lòng."
" Thật sự là, còn chưa lập gia đình mà đã bất công như vậy." Lạc Thu Quân miệng trách móc, kỳ thật trong lòng rất cao hứng, bà cô già rốt cục cũng có ngày xuất giá.
" Kính coong!" Tiếng chuông cửa vang lên, tạ mẫu và Lạc Thu Quân cùng nhau nhằm phía cửa, lao ra như tên bắn.
Mở cửa ra, chỉ thấy một thanh niên âu phục là lượt, đeo kính mắt, đang cầm một bó hoa tươi đứng ở nơi đó, vẻ mặt hàm súc nói:" Chào bác gái, chào chị, cháu… cháu là Lâm Thư Hoằng, cháu có hẹn với Giai Hinh, cháu tới đón cô ấy."
" Mời vào, mời vào!" Tạ mẫu hai mắt sáng rực, lóe ra như cô gái trong tranh châm biếm." dì là mẹ của Giai Hinh, cháu cứ gọi là dì cũng được."
" Dạ, cháu chào dì." Lâm Thư Hoằng đương nhiên phải biết nghe lời, mẹ vợ có lệnh, cho dù có phải gọi là đại tỷ cũng chịu.
" Chị là chị dâu của Giai Hinh, gặp được cậu thật vui. Nhưng mà… cậu cũng để chúng ta chờ lâu quá!" Lạc Thu Quân trái lại cố ý trách cứ.
" Ách, em đến muộn sao?" Anh còn tưởng rằng mình đến sớm.
" Sao cậu không đến sớm hơn, để Giai Hinh phải đợi nhiều năm như vậy?"
Thì ra là ý tứ này, anh cũng nghĩ vậy." Thật xin lỗi, đều là em không tốt."
Mới nói mấy câu, tạ mẫu cùng Lạc Thu Quân kết luận, tuyệt đối không thể buông tha người này, Tạ Giai Hinh nếu gả nhất định phải gả cho anh!
Vào phòng khách, tạ mẫu niềm nở tiếp đón con rể tương lai." Đừng khách khí, cứ xem như đang ở nhà mình nha."
Trên bàn bày rất nhiều trà bánh, Lâm Thư Hoằng tuy rằng không đói bụng, vẫn nhấm nháp một chút." Cảm ơn dì, Giai Hinh hay mang cơm hộp tới ăn cùng cháu, đồ ăn dì làm thực sự rất ngon."
" Vài ngày nữa đến nhà ăn cơm, cháu thích ăn gì cứ nói." Đáng tiếc nữ nhi chỉ biết rửa chén, đun nước sôi, hy vọng con rể lý tưởng sẽ không bởi vậy mà lùi bước.
" Cháu cũng có chút hứng thú với việc nấu ăn, có cơ hội hy vọng có thể mời mọi người đến nhà dùng bữa."
Tạ mẫu nghe xong mừng rỡ, so với nghe được chồng mình được tăng lương còn vui hơn." Cháu biết nấu ăn? Giai Hinh nhà chúng ta rất ngốc, cái gì cũng không biết, có thể gặp được cháu thật sự là phúc của nó a!"
" Giai Hinh cô ấy… quả thực rất đặc biệt, là một cô gái đáng yêu, phải nói cháu có thể gặp được cô ấy là phúc phận của cháu mới đúng."
Anh không dám nói hết chi tiết quá trình cũng như bí mật của anh, nhưng vẻ mặt anh đã lộ ra hết thảy.
Tạ mẫu cùng Lạc Thu Quân trao đổi ánh mắt, tuy rằng không biết Tạ Giai Hinh đã làm những gì, nhưng hiển nhiên chàng trai hoàn hảo này đã bị cô bắt mất hồn rồi. Ngốc nữ nhà mình kiếp này có hi vọng rồi!
Đúng lúc này, Tạ Giai Hinh lẳng lặng tiêu sái đi vào phòng khách, Lâm Thư Hoằng ngẩn ngơ quên cả uống trà, cũng quên luôn bó hoa bên cạnh, đi đến trước mặt, nắm chặt bàn tay cô nói." Giai Hinh, anh đến rồi."
Đêm nay cô xinh đẹp tựa như tiên nữ, anh chỉ hy vọng mình có thể xứng đôi với cô. Vốn tưởng rằng cả đời này anh phải cô độc, là cô mở cánh cửa tâm hồn anh, giúp anh lại có dũng khí yêu thêm lần nữa. Nếu không gặp được cô, anh chỉ có thể sống vô vị qua ngày, sao có thể có được tình yêu ngọt ngào như vậy?
Dù không có cầu vồng cũng chẳng có trăng sao, hình ảnh trước mắt lại vô cùng lung linh đẹp đẽ. Tạ mẫu ở bên cạnh lén lau nước mắt, Lạc Thu Quân cầm máy ảnh chụp lia lịa. Bọn họ giống như Hoàng tử và Công chúa cùng nhau tham gia vũ hội vậy.
" Chúng con đi đây." Tạ Giai Hinh nói.
" Cháu chào dì, chào chị dâu, hẹn gặp lại." Lâm Thư Hoằng lễ phép cúi đầu.
" Đi đường cẩn thận, tối nay không cần về cũng được!"
Đem bán con gái mình cũng không cần trực tiếp như vậy chứ? Tạ Giai Hinh làm bộ không nghe thấy câu nói kia, Lâm Thư Hoằng bên cạnh đang cố nín cười, bả vai chỉ hơi hơi rung nhẹ.
Lên xe, anh mới thở phào nói," Mẹ em và chị dâu đều rất thân thiện, anh thấy yên tâm hơn."
" Bọn họ đều là phụ nữ mà, chờ khi anh gặp cha và anh trai em rồi nói sau. Nhưng cũng không cần quá lo lắng, chúng ta đã có được hai phiếu, muốn vượt qua quan ải này cũng không khó."
Anh muốn vuốt tóc cô, lại sợ làm hỏng kiểu tóc đẹp, đành phải chuyển qua nắm tay. Gửi tâm tình qua im lặng, có khi không nói gì cũng là cách thổ lộ tốt nhất.
Lái xe vào khách sạn, thời gian còn sớm, hai người tay trong tay đi vào phòng cưới. Bên trong ngồi đầy song phương thân hữu, ầm ầm như chợ vỡ, chỉ có điều ở đây tràn ngập không khí hạnh phúc.
Lâm Thư Hoằng ưỡn ngực, giới thiệu bạn gái với người nhà:" Ba, mẹ, đây là bạn gái con, Tạ Giai Hinh."
" Cháu chào hai bác." Trong lòng mỗi cô gái đều mơ tưởng tới giờ khắc này, cuối cùng cũng đi gặp gia đình người yêu, Tạ Giai Hinh hy vọng để lại ấn tượng tốt đẹp trong lần đầu tiên gặp mặt, chẳng may gặp phải bà mẹ chồng chuyên bới lông tìm vết thì thảm, mấy bộ phim truyền hình gây ảnh hưởng rất lớn nha.
Lâm Hán Dương kinh hỉ nói." Cháu chính là bạn gái của Thư Hoằng? Nhà xuất bản của cháu có sách chỉ cần là sách của cháu biên tập, bác đều mua, nội dung gì cũng có, cháu thật có tài! "
" Bác đừng quá khách khí, về sau có sách mới cháu sẽ gửi tặng bác." Cô thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới chính mình cũng có" fan ".
" Chúng ta đã về hưu, nhàn rỗi không có việc gì làm nên thích đọc sách." Hạ Tương Hoa mỉm cười nói:" Sớm bảo Thư Hoằng giới thiệu bạn gái, nó nói sợ sẽ dọa cháu. Hôm nay mới đồng ý cho chúng ta gặp mặt."
" Là do cháu, cháu sợ mọi người không thích cháu." Xem ra là do cô nghĩ nhiều, bác trai, bác gái cũng khá dễ tính.
" Chị dâu yên tâm, về sau nếu hai người có cãi nhau, mọi người sẽ đứng về phía chị." Lâm Duy Chí nắm tay vợ đi tới, nhịn không được vỗ vỗ bả vai anh trai." Em đã nói rồi, tất cả đều tại anh. Lúc trước không nên bảo em giới thiệu chị dâu cho người khác, lãng phí thời gian của mọi người."
" Là anh ngốc." Lâm Thư Hoằng bị quở trách lại còn tỏ ra vui mừng, anh thật ngốc mới chạy một vòng lớn như vậy.
" Anh không ngốc, anh là người cẩn thận." Tạ Giai Hinh muốn bênh vực bạn trai, sợ anh phải chịu ủy khuất.
Lâm Duy Chí cười vui vẻ." Anh đã có chỗ dựa, sau này có bị mắng cũng đều có chị dâu bênh vực, chúc mừng a!"
Mới công khai tình cảm khó tránh khỏi bị chặt chém vài câu, Lâm Thư Hoằng và Tạ Giai Hinh cũng là không để ý, dù sao đều là người trong nhà, vui vẻ là tốt rồi.
Mọi người ngồi quanh bàn trà nói chuyện phiếm, Lâm Thư Hoằng có nhiều lúc trầm mặc, nắm tay bạn gái không buông, thi thoảng hỗ trợ trả lời vài câu, nhìn bạn gái cùng người nhà nói chuyện vui vẻ trước mặt, chỉ là cảnh tượng trước mặt khiến cho anh cảm thấy mỹ mãn, về phần nói cái gì, làm cái gì, anh ngược lại có điểm trì độn.
Lâm gia vợ chồng đối với Tạ Giai Hinh có rất nhiều vấn đề, cô cũng cảm giác được bọn họ mãnh liệt hiếu kì, nói vậy thân phận " bạn gái Lâm Thư Hoằng " này rất thần kỳ, mới làm cho bọn họ kinh ngạc như thế, hy vọng đây là một khởi đầu tốt đẹp, chỉ cần bọn họ không có thành kiến, cô có tin tưởng có thể tự tin ở chung với mọi người.
Sáu giờ tối, mọi người ngồi vào bàn tiệc. Bọn họ ngồi ở giữa bàn thứ hai, phần lớn là bạn học và bạn bè của chú rể, Tạ Giai Hinh không quen ai cả, nhưng tâm tình của cô không chịu ảnh hưởng, ăn cưới luôn có chuyện như vậy, không biết càng thoải mái.
Lâm Thư Hoằng mang cho cô chén nước trái cây, tới gần cô bên tai nói." Anh đi tìm Duy Chí một chút, em chờ anh, đừng sợ."
" Vâng, anh cứ yên tâm." Cô cũng không phải là trẻ con, cho dù một mình ăn xong bữa tiệc này cũng biết.
Lâm Thư Hoằng vừa đi khỏi, một đàn ông lạ mặt đi đến bên cạnh cô, nở một nụ cười tươi rói, nói," Đã lâu không gặp!"
Ai cùng anh đã lâu không gặp? Cô hai mắt trợn to, lập tức nhận ra đối phương, gật đầu nói: " Áck! Là bác sĩ Diêu, xin chào."
Thật tốt. Tự nhiên gặp mặt ba vị nha sĩ. Kỳ thật cũng không có gì đáng kinh ngạc, bọn họ đều quen biết chú rể, nếu giao tình tốt một chút sẽ bị mời, cô sớm nên chuẩn bị tâm lý thật tốt mới đúng.
" Cô đến với ai?" Bác sĩ Diêu tò mò hỏi.
" Anh trai Lâm Duy Chí, Lâm Thư Hoằng, chúng tôi đang hẹn hò."
" Tiểu tử này! Thì ra là giới thiệu cho anh trai mình, thực không có suy nghĩ." Bác sĩ Diêu cá tính thẳng thắn, nghĩ gì nói đó.
" Thật xin lỗi." Cô trong lòng mãnh liệt phẫn nộ, trên tình trường luôn tàn khốc, thua là thua, đừng viện cớ.
" Đừng nói như vậy, hy vọng tôi cũng có thể đến uống rượu mừng của hai người."
" Cám ơn..." Nếu bọn họ kết hôn có thể mời anh sao? Bác sĩ Diêu cũng thực khôi hài, khó trách cô không thể cùng anh nói chuyện, anh hài hước theo cách khác với người thường nha!
Bỗng nhiên, một trận lạnh lẽo ở tầm mắt đối diện truyền đến, cô có dự cảm, đêm nay sẽ phát sinh không chỉ một chuyện.
" Sao em lại mời cô ấy đến?" Vừa thấy em trai, Lâm Thư Hoằng liền kéo anh vào một góc chất vấn.
" Ai a?" Lâm Duy Chí còn không biết chết sống hỏi lại.
" Em con không nhìn thấy?" Lâm Thư Hoằng cắn răng chỉ hướng. " Ngồi cùng bàn của anh, người ngồi cạnh lớp trưởng của em, THẠCH – HIỂU – VI."
" Thật hay giả? Sao lại phát sinh việc này?" Lâm Duy Chí xa xa nhìn lại, thế này mới thấy tình thế nghiêm trọng, nếu là chuyện của anh trên người, chỉ sợ vợ mới cưới giận dỗi bỏ đi.
" Phải là anh hỏi em mới đúng." Lâm Thư Hoằng vẻ mặt âm trầm nói.
" Oan uổng a! Em chỉ biết lớp trưởng nói muốn dẫn bạn gái đến, ai biết bạn gái anh chính là bạn gái trước của anh?"
" Em không biết trước sao?"
" Đương nhiên, em cũng đâu có điên! Lớp trưởng giúp đỡ em rất nhiều, còn cùng nhau đi thực tập, em không mời không được, cái này hoàn toàn là trùng hợp." Lâm Duy Chí nghĩ nghĩ còn nói:" Bất quá thạch tiểu thư cũng coi như thủy chung như nhất, vẫn tìm bác sĩ để kết giao!"
" Bây giờ phải làm sao? Có thể đổi vị trí khác được không?"
" Các bàn đều có người ngồi cả rồi, em cũng đặt them hai bàn, cũng đã chật chỗ, trừ khi anh và chị dâu muốn làm cô dâu chú rế?"
" Đều là nhờ phúc của em!" Lâm Thư Hoằng đương nhiên sẽ không cùng em trai tranh dành chỗ ngồi, ít nhất hôm nay sẽ không.
" Ngại quá! Nhịn một chút rồi cũng sẽ qua thôi. Em tin Thạch tiểu thư cũng không dám làm gì quá đáng, dù sao lớp trưởng đang là bạn trai của cô ấy, nếu cô ấy không cần mặt mũi cũng phải giữ thể diện cho lớp trưởng chứ."
Lâm Thư Hoằng cũng biết em trai nói đúng, biện pháp duy nhất chính là cứng rắn chống đỡ vượt qua. Sau khi chia tay tới nay anh cùng Thạch Hiểu Vi chưa từng gặp gỡ, ai ngờ gặp lại trong hoàn cảnh này. Anh sống ba mươi năm, yêu hai người con gái, tự nhiên xuất hiện cùng một ngày, ngồi cùng bàn ăn, đời người mười phấn thì tám, chín phần không như ý muốn.
Anh không sợ, chỉ sợ Giai Hinh khó chịu trong lòng, anh biết đã chuẩn bị thật kĩ cho ngày hôm nay, vừa rồi gặp mặt ba mẹ anh cũng rất lo lắng, hồi hộp. Một ngày nào đó anh chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của cô cũng là một yêu cầu xa vời?!
Lâm Thư Hoằng trở lại bên cạnh bạn gái, ôn nhu hỏi:" Có sao không?"
Tạ Giai Hinh thì thầm bên tai anh:" Gặp một người quen, lần trước em trai anh giúp em giới thiệu nha sĩ, có phần xấu hổ."
" Không sao, đừng nghĩ ngợi nhiều." Cũng chỉ là đối tượng xem mắt, gặp gỡ qua một lần, yêu đương năm năm mới nghiêm trọng...
" Vâng, em đã nói với anh ấy, em với anh mới là một đôi."
" Vậy là tốt rồi." Anh gật đầu cứng rắn, cười trừ.
Tạ Giai Hinh phát giác bạn trai mình có điểm khác lạ, hôm nay anh đặc biệt ân cần, ngoài việc thay cô gắp đồ ăn, rót nước trái cây, còn lấy khăn tay giúp cô lau miệng, xem cô như trẻ con mà chăm sóc, chính anh lại ít ăn không uống, vẻ mặt cứng ngắc.
Ngoài ra, xung quanh còn tràn ngập một cỗ không khí quỷ dị, những người khác giống như biết một người bí mật mà cô không biết. Hơn nữa vị mỹ nữ ngồi đối diện bọ họ thi thoảng nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, tựa hồ có đôi chút trào phúng.
Tình tiết phát triển y hệt phim ảnh, tiểu thuyết và tranh châm biếm, Tạ Giai Hinh vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm ra đầu mối. Lại lần nữa kề tai bạn trai hỏi nhỏ: "Thư Hoằng, vị mỹ nữ kia có phải là bạn gái trước của anh không?"
Chiếc đũa trong tay anh rơi trên mặt bàn, thanh âm trả lời nhỏ đến mức không thể nghe thấy." Ừ..."
Ai da! Quả nhiên đời người mười phấn thì tám, chín phần không như ý muốn, ngày trọng đại gặp gia đình bạn trai, lại còn phải ngồi ăn cơm cùng bạn gái cũ của bạn trai, đây là hạnh phúc hay bất hạnh đây?
" Thạch tiểu thư đẹp như vậy, sao anh lại yêu em?" Dù cho bị chán ghét đi nữa, mỹ nữ chính là mỹ nữ, Tạ Giai Hinh ra sức công kích.
" Với anh mà nói, em mới là đẹp nhất."
" Em đi trang điểm lại một chút." Cô tin tưởng bạn trai chân thành, nhưng nữ nhi tự ái vẫn cần một chút son phấn.
" Giai Hinh..." Anh hoảng, hai mắt mở to nhìn cô.
" Đừng lo lắng, em không sao." Cô hôn nhẹ lên má anh, hy vọng anh có thể hiểu được, cô cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ là muốn thử biến thành hồ ly một lần chi biêt, xem ra bầu không khí quỷ dị này sẽ bị cô phá hỏng rồi.