Ta đã 6 tuổi, năm rồi đã tiến nhập tích cốc sơ kì, ta phảng phất trở lại thời kỳ trẻ con, cùng hài tử xung quanh giao lưu, trêu chọc đùa giỡn. Ai, hôm nay A Tinh tiểu gia hỏa này thế nào lại chưa đến, xem thời gian đã muộn.
- Phong ca, Phong ca, Hương Vũ muội đang ở ngoài chờ huynh, đi nhanh lên.
Một tiểu hài tử mắt lớn mi cong, sắc mặt ửng hồng, vừa chạy, vừa gào, vừa thở dốc.
- Tốt lắm, đi thôi.
Ta từ thạch sư trước cửa nhảy lên cao, tư thế phiêu dật hạ xuống đất. Ta phát giác bản thân càng ngày càng có cảm giác hài đồng, thậm chí ngay tâm cảnh cũng phát triển theo hướng hài đồng.
- Phong ca, Phong ca, muội ở đây, ở đây, đến nhanh nha, đến nhanh nha.
Một tiểu nữ hài nhỏ hơn ta, xuyên áo ấm tử sắc, mắt lớn tròn xoe, nét mặt hồng hồng, lúc này đang ở không xa, vẫy tay gọi ta.
- Hương Vũ, hôm nay muội chuẩn bị chơi ở đâu, là Tiếu Lâm Viên hay là Mộng Trung Lạc Viên a.
Ta cười hi hi nhìn Hương Vũ nói. Ta đối Hương Vũ cực kỳ yêu quý, thậm chí xem là thân muội muội. Chủ yếu nhân vì tiền thế muội muội của ta đã chết khi còn rất nhỏ, ta hiện tại sự quan tâm và yêu quý đều dành cho Hương Vũ, mỗi lần nhìn nàng ta cười, ta đều cực kỳ cao hứng, khoái lạc.
- Phong ca, đều chơi hết rồi, không đi nữa, muội nghe người lớn nói cái gì Dật Thúy Lâu rất tốt, rất tốt, còn có rất nhiều a di tốt giúp vui chơi, nhưng phải cần không ít tiền. Phong ca, huynh không phải có nhiều tiền mà. Dẫn muội đến đó đi. Được hay không được …
Hương Vũ nhìn ta, đôi mắt đen tròn lộ xuất thần sắc khẩn cầu, đôi tay nắm chặt áo ta không ngừng giật giật. Đáng tiếc, lần này ta không thể đáp ứng.
- Phong ca, đệ cũng nghe người lớn nói, ở đó chơi rất vui, đưa chúng ta đến đó đi mà.
A Tinh tiểu gia hỏa năm nay mới 5 tuổi cũng muốn đến đó, trời ơi.
Dật Thúy Lâu là địa phương gì, chính là kỹ viện, nếu để lão ba biết được nhi tử chưa đến 6 tuổi mà y tối tự hào đưa hai tiểu hài tử đến chơi kỹ viện, y không đánh chết ta mới là quái. May mắn ta đã biết sớm, nếu không, đưa Hương Vũ và A Tinh đến đó, chắc tạo thành chuyện cười.
- Hương Vũ, không được, địa phương này không thể đến, muội mà đến, ba ba của muội sẽ đánh muội đó.
Ta nét mặt nghiêm túc nói, ta không dùng nét mặt này, nha đầu này chắc không chịu bỏ qua.
- Nga, muội biết, muội không thể đến, nhưng vì cái gì mà muội đến đó thì ba ba đánh muội.
Hương Vũ nét mặt nghi hoặc nhìn ta, tin chắc những chuyện trong lòng không hiểu, Phong ca đều có thể cấp cho một đáp án, nhưng lần này muội ấy đành thất vọng, Phong ca của muội ấy ngẩn người một hồi, rồi nghiêm túc nói :
- Đừng hỏi, hôm nay đến Tiếu Lâm Viên đi.
- Nga, muội biết rồi.
Nói đến đây, nhãn lệ nhanh chóng tuôn ra.
Ta nói xong lại hối hận, làm sao lại đối với Hương Vũ như thế, nhìn muội ấy khóc, ta lập tức nắm tay muội ấy, nói :
- Hương Vũ, đừng khóc, là ca sai, đừng giận, Dật Thúy Lâu này chờ khi muội lớn lên sẽ biết.
- Nga.
Hương Vũ lau nước mắt, tự hồ chưa hoàn toàn khoái lạc trở lại. Ta thầm thở phào, tiểu hài tử này qua một lúc là quên thôi. Ta vừa đi vừa kể chuyện cười cho Hương Vũ nghe, ha, Hương Vũ còn chưa cười, A Tinh đã bật cười, tuyệt là Hương Vũ cũng nhanh chóng cười theo. Oa, chung vu mưa qua trời sáng. Lúc này cả trời cao cũng thêm xanh, không khí cũng trong lành hơn, đến cả khất cái tự hồ cũng có khí chất …
- Tam thiếu gia khỏe.
- Kiến quá Tam thiếu gia.
…
Kế từ hôm đó, ta thân phận tiểu hài 5 tuổi đánh bại mười mấy đứa lớn hơn, toàn bộ tiểu hài Tô Châu Thành đều nhận ta là Hài tử vương, bọn tiểu hài này nhìn thấy ta tự nhiên cực kỳ cung kính, đương nhiên thân phận của ta cũng là một nhân tố trọng yếu.
Trước mắt là một đám hài tử.
- Tam thiếu giá, ta có một chuyện trọng yếu cần báo.
Một tiểu bàn tử thân xuyên cẩm y giơ tay nói. Gã béo này là tuyệt đối ủng hộ giả của ta. Đương nhiên ta đối hắn cũng quan chiếu đặc biệt.
- Nói, có chuyện gì ?
Ta dáng vẻ nghiêm khắc, còn có phong phạm thượng vị giả, chỉ đáng tiếc đối tượng là một đám tiểu hài tử, hắc hắc, nhưng nhìn Hương Vũ dáng vẻ sùng bái, cảm giác còn rất không tệ ! A a !
- Tam thiếu gia, Âu Dương Lượng ở tây thành dám độc chiếm đại kỳ, chuyện này không thể nhẫn nhịn, ta Bàng Phi (Bàn Phì) khi vừa biết tin lập tức đái lĩnh chúng huynh đệ đi kiếm hắn, nhưng hắn lại rất lợi hại, một người lại đánh bại toàn bộ chúng ta, tam thiếu gia, huynh nhất định phải vì chúng ta báo cừu nha. Dám không nể mặt tam thiếu gia, cần xử hắn.
- Xử hắn.
- Xử hắn.
- Dám chọc đến tam thiếu gia, nhất định xử hắn.
…
Chúng hài đồng đều phụ họa theo. Ta trong lòng không có cảm giác gì, cùng bọn tiểu hài tính toán, cũng chẳng có phong độ gì, nhưng chuyện gì không nói, hắn dám khiêu chiến quyền uy của ta, cần phải giáo huấn hắn.
Ta lập tức cười nói :
- A Phi, ngươi lần này làm không sai, phi thường tốt. Đi, cùng ta đi xem xem, Gã Âu Dương tiểu tử này ăn gan gì, công nhiên dám làm thế, ta cần cho hắn biết ta là không thể xâm phạm.
Chúng ta một đám người khí thế hung hung thắng hướng tây thành, quầy hàng bên đường, hành nhân trên đường đều tránh sang bên. Bọn họ đều biết đám tiểu hài này là ai, đám hài tử này đều là hài tử của những người có quyền thế cao tại Tô Châu Thành. Ở chính giữa, mi thanh mục tú, toàn thân áo ấm trắng, chính là tam công tử của Trương thị thế gia trong tứ đại thế gia, tam công tử này khi 5 tuổi chỉ một người đánh bại mười mấy đứa tiểu lưu manh.
Chúng ta đi qua hai con đường, cuối cùng cũng đến nơi cần đến – tây thành tiểu hoa viên, nơi này là một trong tứ đại cơ địa của chúng ta nha (đông thành một cái, nam thành một cái, bắc thành còn có một cái cùng với cái này ở tây thành).
Nơi đây là địa phương bọn hài tử chúng ta chơi, nói thật, gã Âu Dương Lượng này không có năng lực gì, đánh nhau tuyệt đối tệ, có thể đánh bọn A Phi chạy, xem ra gã này không phải một tiểu hài tử bình thường, cần tử tế xem ra sao.
Xuyên qua một con phố, đi qua thạch kiều, qua một đạo môn, một khoảng đất trống xuất hiện trước mắt, mé ngoài có mấy cái ghế đá, còn có mười mấy cái ghế đá dài, trên mặt đất mọc đầy cỏ xanh, đây là nơi chúng ta chơi đùa, giữa những ghế đá này có một cái ghế đá dài rất uy phong, là bảo tọa chuyên dụng của ta, bình thường tuyệt đối không có người ngồi, hôm nay trên đó lại có một tiểu hài vận hồng sắc cẩm y – Âu Dương Lượng.
Hắn ta cực kỳ xấu xí, nhưng mặt rất trắng, dáng vẻ cùng ba hắn Âu Dương lão quỷ cực kỳ tương tự, Âu Dương lão quỷ vốn nổi danh gian trá. Phụ thân từng nói, Âu Dương gia này, làm sinh ý là đứng đầu, nhưng đối xử với người rất quá đáng, điều đó quyết định Âu Dương gia bọn họ vĩnh viễn không có khả năng có thành tựu lớn. Nhìn qua Âu Dương Lượng là biết tiểu tử này gian trá thế nào.
Gã Âu Dương Lượng lúc này đang ngồi trên bảo tọa rất tự đắc, ăn điểm tâm, uống cực phẩm long tỉnh trà. Nhìn trước mắt hơn mười đứa tiểu hài tây thành đang chơi đùa, trong lòng cực kỳ hưng phấn. Cuối cùng có thể cùng một dạng với tam công tử, nhìn kẻ khác chơi đùa, tự mình ở một bên ra vẻ thượng vị giả. Nha ! Tam công tử có hay không có đến đánh ta, nghĩ đến tam công tử năm rồi đánh mười mấy gã thành niên, trong lòng cực kỳ lo sợ, nhưng nhìn một đại nam hài bên cạnh, trong lòng yên ổn trở lại.
Nam hài này là ai, lợi hại thế nào, công nhiên khiến gã Âu Dương tiểu tử này tin tưởng có thể đánh hơn tam công tử, tam công tử này có thể đánh bại mười mấy kẻ lưu manh nha.
- Âu Dương Lượng, ngươi rất lợi hại nha, trở thành lão đại. A, ha ha …
Thanh âm lọt vào tai, Âu Dương Lượng giật mình, điểm tâm trong tay rơi xuống đất, Âu Dương Lượng trong lòng kinh hãi, là tam công tử. Trong lòng bắt đầu lo sợ. Nhìn sang đại nam hài bên cạnh, trong lòng mới yên ổn trở lại.
Ta từ đạo môn bước vào, nhìn dáng vẻ Âu Dương tiểu tử, không khỏi có điểm khinh thường hắn, đến một chút đảm lượng cũng không có, còn muốn làm hài tử vương, nằm mộng.
- Tam công tử. Ngài khỏe. Âu Dương Lượng ta cùng bạn bè ở thành tây cùng chơi đùa, không có ý nghĩ gì làm lão đại. Tam công tử đừng hiểu lầm, ta đối với tam công tử cực kỳ trung tâm nha, xin đừng nghe bọn tiểu nhân bàn chuyện thị phi.
Âu Dương Lượng nhân bị khí thế của ta bức bách, không khỏi ủy khuất cầu toàn, trên mặt hiện rõ biểu tình siểm nịnh. Ta trong lòng một trận khinh rẻ.
Ác niệm thoáng qua, hắc hắc. Ta cười nói :
- Âu Dương Lượng nha, ta biết ngươi trung tâm, hiện tại ta có một kiện sự tình muốn ngươi giúp ta, không biết được hay không được ?
- Đương nhiên được, chuyện của tam công tử cũng là chuyện của ta, xin tam công tử đừng nên khách khí, xin cứ phân phó, Âu Dương Lượng ta nhất định khiến tam công tử mãn ý.
Âu Dương Lượng dáng vẻ hào sảng, nét mặt đầy vẻ vui sướng, trong lòng đang thầm vui mừng vì qua được một lần khó khăn.
Ta nhìn dáng vẻ hắn, trong lòng cười thầm : xem ngươi có còn cười được nữa không. Trên mặt ta lộ xuất nét cười đùa, nói :
- Âu Dương Lượng nha, cũng không có chuyện gì, chỉ là nhìn phía nam có đôi thạch đầu không vừa mắt, ngươi giúp ta đưa chúng sang phía bắc nha, nhanh lên một chút.
Ta nhìn nhìn đôi thạch đầu, trong lòng cười thầm, người thành niên tính ra cần một ngày mới mong làm xong, còn Âu Dương Lượng, thạch đầu này hắn còn không nhấc động được, còn bảo dời, ha.
Âu Dương Lượng nhìn đôi thạch đầu, nhíu nhíu mày, sau cùng cười nói :
- Tam công tử cứ yên tâm, ta nhất định làm thật tốt. A Phong nha, chuyện này đều giao cho ngươi, ngươi giúp ta làm thật tốt, nếu không. Hanh !
Âu Dương Lượng nhìn kẻ đứng bên, ra lệnh. Lang Phong nhìn vị chủ nhân trước mắt, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, tiếc là mẫu thân hắn còn cần chữa bệnh, trong đầu hiện xuất mẫu thân nét mặt bệnh hoạn, đầu tóc khô hoàng, trong tai tự hồ nghe thấy lời mẫu thân mỗi ngày đều nói :
- Tiểu Phong a, chiều nên về sớm, trên núi rất nguy hiểm. A. Nhớ nha, về sớm nha.
Trong lòng một trận đau đớn.
- A Phong a, ngươi nhanh lên, ngẩn người gì đó, a !
Âu Dương Lượng song nhãn mở lớn, thập phần khoa trương :
- Tam công tử, cốt đầu hạ tiện này là sơn dã nông phu, chưa nhìn qua thế giới bên ngoài, vạn lần xin tam công tử đừng tính toán với loại người như hắn, ngươi còn chưa nhanh lên.
Gã Âu Dương Lượng này đối với ta càng ra vẻ cung kính, thì đối với gã kia càng có bộ dạng hung ngoan. Ai, Âu Dương gia này xem ra không có khả năng hưng khởi rồi.
Lang Phong nghiến răng, bắt đầu nhiệm vụ dời thạch đầu. Ta nhíu mày, đột nhiên mỉm cười, nhìn Âu Dương Lượng cười nói :
- Âu Dương Lượng nha, ta là bảo ngươi thân tự dời đi, vậy mới có thể biểu hiện tôn kính ta chứ, ngươi nói, a. Tiểu tử ngươi còn chưa nhanh đến dời đi, không nghe thấy a.
Âu Dương Lượng trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Trương Tinh Phong ngươi không phải ỷ trượng gia thế lớn, vũ công cao a, quá đáng thế. Mẹ nó, nhìn Lang Phong đứng cách đó không xa. Nhớ lại trận Lang Phong xích thủ không quyền đấu với đông bắc hổ hung ác, tương đông bắc hổ đánh chết, Lang Phong này lúc bái kiến hắn toàn thân đầy máu – máu của đông bắc hổ. Âu Dương Lượng trong lòng nộ hỏa dâng cao tới trời, phát ngoan, nhìn Trương Tinh Phong, thầm nói, ngươi bất nhân ta bất nghĩa. Hanh.
- A Phong a, vị tam công tử này vũ công cao nổi danh toàn Tô Châu thành. Ngươi hướng tam công tử thỉnh giáo thỉnh giáo, còn không mau đến.
Âu Dương Lượng nhìn tam công tử, trong lòng tưởng tượng tam công tử lát nữa nằm gục dưới chân hắn. Trong lòng một trận hưng phấn, nhìn tam công tử nói :
- Tam công tử, thỉnh ngài đến dạy dỗ dạy dỗ gã hạ nhân này.
Ta nhìn gã Âu Dương Lượng này, trong lòng không khỏi kinh thán, Âu Dương Lượng này năm nay 7 tuổi, dụng quan niệm đường hoàng như thế để thực hiện mục đích của mình. Xem ra Âu Dương gia này đã xuất hiện một tiểu hồ ly. Nhưng ta tuyệt không phải hạng tiểu trí để cáo lừa. Trong mắt ta thiểm qua một tia lượng quang :
- Âu Dương Lượng, ngươi chưa nghe ta bảo ngươi làm gì sao. A, ngươi còn không mau đến.
- Lang Phong, còn không động thủ, đừng nói ngươi quên mẹ ngươi rồi a.
Âu Dương Lượng cấp tốc nói, ngữ khí cực kỳ hung ngoan. Lang Phong rùng mình, mẫu thân, không khỏi nắm chặt quyền đầu, trong lòng thầm nói : xin lỗi, cũng vì mẹ ta, ta không thể không đánh ngươi. Hít một hơi dài, đôi mắt nhìn thẳng phía trước – Trương Tinh Phong.