Sáng hôm sau,Vân Nhi đem đến cho hắn một bộ đồ gia đinh có ký hiệu của phủ, một đôi dày vải cùng một chiếc nón theo bộ đồng phục. Bộ đồ trong khá vừa vặn nhưng khi nhìn thì khá hoạt kê, cùng khuôn mặt với chiếc mặt nạ sắt không cân xứng cho lắm.
-Tổng quản ở phủ tên là Lâm Phi, chưởng quản toàn bộ gia đinh và phân phối công việc ở đây, xíu nữa gặp ngài thì ngươi nên biết điều một chút, tránh phiền phức sau này. Vân Nhi nhẹ nhàng nói.
-Ngươi…. Có nghe ta nói không? Tiểu Trụ…!
-Aa.. ta.. có nghe…
-Hừ! đi theo ta!
Hắn ngoan ngoãn đi theo như một con sóc.
-Ngươi tính toán cái gì mà thập thò thế? Vân Nhi nháy mắt hỏi.
-A,ta đang cố nhớ con đường về…
-Không cần đâu,từ nay ngươi sẽ sống với gia đinh khác ở phủ,về cụ thể thế nào thì gặp tổng quản rồi nói.
-uhm.. ta nhớ rồi.Vậy từ nay ta không được gặp.. ngươi nữa sao?
-Hừ,bớt nói nhảm đi.
Vân Nhi có chút đỏ mặt.Về nhan sắt thì Vân Nhi cũng không tính là quá nổi trội,nhưng có nhiều điểm rất khả ái. Lần đầu được hỏi như thế cũng không tránh khỏi e thẹn.
-Sau khi ngươi gặp tổng quản, ta phải về diện kiến phu nhân báo cáo nhiệm vụ.
Vân nhi nhỏ giọng nói, hắn cũng im lặng gật đầu .Đi khoảng một nén nhang thì ra tới quảng trường rộng lớn, không khí ở đây rất hoành tráng. Những binh khí, dụng cụ tập võ có khắp mọi nơi. Ở giữa quản trường tập trung rất nhiều người, nhìn kỹ thì đang luyện quyền thuật, âm vang rất to, vang vọng cả một quảng trường, hắn nghe thấy âm thanh này cũng không khỏi cảm thấy khoang khoái.
Vân Nhi rút ra lệnh bài rồi gặp một tên vệ sĩ mặc giáp đứng trước cổng rồi nói vài câu, tên vệ sĩ chạy đến gần một lão giả đứng trước quản trường. Từ xa trông thấy thì lão giả này khí thế trang nghiêm, dáng đứng toát ra vẻ rất uy phong. Một lúc sau thì tên lính gác cũng quay trở lại dẫn hắn theo, đến gần lão giả thì có một cổ khí thì ép hắn suýt không thở được.
-Ngươi là tiểu Trụ? Lão giả quay sang hỏi
-Vâng! Tiểu bối… tiểu bối tên là… tiểu trụ.
Hắn ngập ngừng trả lời,trong lời nó không hề dấu diếm nỗi sợ hãi, mà có dấu diếm cũng chả được, nỗi sợ hãi từ khi nào lấn áp tâm trí hắn rồi.
-Uhmmm… ngươi từ đâu đến?
-Vãn bối… không nhớ.. không nhớ rõ lắm…
-Không nhớ?
Lão giả nhấn giọng,con mắt nhìn hắn như xuyên thấu tâm can,làm con người ta rét lạnh.
-Vãn bối… vãn bối không nhớ gì cả.
Bỗng nhiên một bàn tay khô chụp lấy hắn nhất bổng lên,một luồng khí tức chạy quanh người hắn giống như một con rắn chạy khắp ngõ ngách, hắn cảm thấy rất đau đớn nhưng vẫn nghiếng răng cố chịu,không dám nói lời nào
-Ohhhh.Thật kỳ lạ,ai lại làm như thế này với một đứa bé? Uhmmm, thân thể hắn có chút kỳ lạ, nhưng chỗ Kim phu nhân cũng không tiện nói, chi bằng ta phân cho hắn… Lão giả tự lẩm bẩm,s au đó xuất hiện một tia lãnh ý, rồi dùng dọng điệu bình thản nói:
–Ngươi… không thể tập võ được,nhưng vì mặt mũi của phu nhân, ta sẽ phân cho ngươi một công việc ở Dư Nhược Lâm, vừa vặn ở đó còn vắng một người. Người đâu,dẫn hắn ra tây viên Dư Nhược Lâm.
Lão giả dứt lời liền thả hắn xuống,sau đó rút ra một thẻ bài, dùng tay lăng không viết lên chữ Giám, rồi giao cho hắn. Kế đến là một tinh lính gác tiếp dẫn hắn đi. Tên Lính gác có vẻ khá thân thiện, sau một hai câu thì có thể làm quen. Vừa đi vừa nói chuyện trông rất vui vẻ.
-Ngươi khổ rồi,Tây viên Dư Nhược Lâm ở đó tình hình có chút rối ren, dựa vào lệnh bài thì ngươi làm việc ở nơi đó…có điều…
-Có điều như thế nào?
-Thôi đi ! hắn ấp úng rồi gỉ vào tai của tiểu Trụ:
-Nếu nghe được tiểu thư sẽ đánh gãy chân ta mất,ngươi chỉ cần nhớ ngàn vạn lần không được đắt tội với tiểu thư là tốt rồi.Hắn thấp giọng nói.
-Uhmm....
Dựa theo lời nói tên lính gác thì trong tâm trí hắn hiện ra một tiểu a đầu xấu xí, to con lại mặt mụn lắm tàng nhang,chỉ cần hắn nói một hai lời không phải là tiểu ả đầu này xích chân hắn lại rồi dùng cực hình tra tấn vậy. Mãi suy nghĩ hắn cũng tới được nơi cần tới.Tên lính gác nói to nhỏ gì với hai tên lính canh Dư Nhược Lâm rồi quay sang hắn nói:
-Tới nơi rồi!phía trước chính là Dư Nhược Lâm,à ta tên Hổ Bàng,sau này người cứ gọi ta là Hổ ca,có việc gì cần thì cứ tìm ta,ta ở Kim Vạn Tín phía đông viên nhé!
-Tiểu đệ nhớ rồi,tiểu đệ tên là… tên là Tiểu Trụ,tạm biệt tiểu ca.
Hổ Bàng cũng không nói nhiều,quay người đi mất.
-Vị tiểu huynh đệ này,cho ta xem lệnh bài dc ko?
Một trong hai tên gia đinh hỏi, tiểu Trụ giật mình, rồi cũng lấy tấm lệnh bài ra, tên gác cổng cầm lệnh bài xác nhận một chút,trong ánh mắt nhìn tiểu Trụ xuất hiện vài tia thương cảm rồi dẫn hắn đi nhận phòng.
Căn phòng ở đây trang trí khá thô sơ, vài dụng cụ đồ đạc, một chiếc giường và mọi thứ trang trí đơn giản. Bỗng hắn nghe có tiếng động ngoài sân ,sau đó thì hắn cất bước ra ngoài xem xét.
-Huỵch!Huỵch!Huỵch… Một tên trung niên vừa ngậm tách trà vừa ra lệnh cho hai tên thuộc hạ của hắn tra tấn một tên gia đinh khác,theo như đồng phục cũng là mã phu.
-Hừ…! hôm nay ta phạt ngươi 30 trượng. Chăm sóc như thế nào mà con Thiên Lý Vân của tiểu thư bỏ ăn nữa thì ta sẽ chặt chân ngươi.
Tên giám quan nói, sau đó hắn chợt nhận ra sự xuất hiện của tiểu Trụ, hắn dùng cặp mắt ti hí liếc nhìn tiểu Trụ, sau đó rồi chợt à lên một tiếng, ra lệnh cho thuộc hạ kéo tiểu Trụ lại gần.
-Tên tiểu tử xấu xí nhà ngươi có phải là tiểu Trụ?
-Bẩm ngài… thật đúng là tiểu nhân.
-Uhm… ta được sự phân công của đại nhân,hôm nay đến thông báo cho ngươi một tin vui.Công việc ngày sau của ngươi là mã phu chăm sóc một trăm con tuấn mã tốt nhất ở Dư Nhược Lâm này, nếu chăm sóc tốt thì tiền đồ vô lượng, dược như không thì…
-Bẩm đại nhân… tiểu nhân chưa… chưa làm công việc này bao giờ…..
- Ngươi yên tâm, đại nhân đã có sắp xếp, sáng ngày mai sẽ có người hướng dẫn công việc cho ngươi, cụ thể ngươi sẽ học tập trong thời gian ba tháng, ba tháng sau ngươi sẽ bắt đầu công việc của mình. Ngươi hãy cầm trước 100 lượng bạc mà dùng, đi ra cổng một chút là nơi buôn bán nhỏ của Dư Nhược Lâm chúng ta, ngươi có thể mua cái gì đó để ăn. Haha… ta đi đây, chúc ngươi may mắn.
Nói xong hắn khoái trá cười bỏ đi, tiểu Trụ như ngậm phải đống phân,nuốt vào không được mà nhả ra thì không thể. Hắn tiến lại gần tên gia đinh vừa mới bị trừng phạt, tò mò hỏi thăm. Được vài lời thì hắn cảm thán không thôi.Tên gia đinh này làm nghề mã phu đã hơn mười lăm năm kinh nhiệm,chăm sóc không biết bao nhiêu con ngựa tốt mới được như ngày hôm nay, chăm sóc cho một trăm con ngựa tốt nhất ở phủ, thế mà không hiểu sao con ngựa Hãn Huyết Thủy của tiểu thư trong phủ dỡ chứng bỏ ăn, thế là bị ngay ba bươi trượng.Trong khi hắn phải học tập ba tháng thì làm sao mà có thể chăm sóc được? Hắn còn nghe nói tiểu thư có chừng mười con ngựa yêu thích nhất,con nào con nấy… aidaaa… hắn có thể thấy tương lai tươi sáng đang chờ hắn ở phía trước.
Tuy tiểu Trụ có khuôn mặt không chứa nhiều thiện cảm, nhưng cách nói chuyện còn trẻ con và nụ cười ánh mắt cũng rất trong sáng, không mấy chốc lại được thiện cảm của tên mã phu kia. Tên mã phu tên là Lân Môn, khoảng chừng hai mươi hai tuổi, hắn theo nghề này từ lúc bảy tuổi rồi.
Đầu óc bé nhỏ của tiểu Trụ cũng không chất chứa nhiều quá phiền muộn, sau vài cái lắc đầu thì hắn tiếp tục nói chuyện phiếm với Lân Môn, rồi sau đó dưới sự hướng dẫn của Lân Môn, tiểu Trụ cũng hiểu biết ít nhiều về khu Dư Nhược Viên này.
Khi tiểu Trụ trở về phòng thì cũng lờ mờ tối, đang nghĩ ngơi thì bỗng có một cơn đau nhứt xuất hiện từ đan điền rồi truyền lên khắp toàn thân, tiểu Trụ đau muốn ngất xỉu, nhưng thoáng chốc lại biến mất như sao băng vụt qua vậy.