-Bộp!bộp!bộp!... –Mở cửa ra! Mở cửa ra nào!..
Lờ mờ sáng thì tiểu Trụ nghe tiếng đập cửa không kiên nhẫn của ai đó, hắn tò mò ra mở của thì hai tên ăn mặc trùm khắn kín mít hung hăng chạy vào kéo hắn ra. Trước sân là một lão giả mang đồ kỳ quái, chòm râu thì dài ngoằn còn thế đứng thì chân trước chân sau trong hoạt kê vô cùng, lão giả cầm cây gậy trúc nhịp nhịp xuống đất:
-Này tên tiểu tử xấu xí, có biết ta là ai ko?
-Ngài là… ai?
-Ngươi thật là nông cạn, ngay cả ta mà cũng không biết, thiên hạ đệ nhất đẹp trai, oai hùng một thời, không ai không biết, Long Viên Hỏa chính là ta.
Tiểu Trụ mắt chữ a miệng chữ o cố kiềm nén bản thân không ói ngay tại chỗ mà gật gật cái đầu.
-Thì ra là Long tiền bối, không biết tiền bối đệ nhất…Long tiền bối đến tìm tiểu nhân có việc gì?
-Hừ! ta trẻ tuổi đẹp trai thế này mà ngươi dám gọi tiền bối với lão bối cái gì. Gọi ta là Long… đại ca.
-Dạ vâng! Long đại ca!!!!! Ngài hôm nay tìm tiểu nhân có việc gì chỉ giáo?
-uhmmm.
Nói xong Long Viên Hỏa cất bước bỏ đi. Tiểu Trụ há hốc mồm chẳng hiểu cái quái gì xảy ra. Sáng sớm chưa kịp tỉnh giấc thì bị lôi ra ngoài hỏi vài câu lảm nhảm rồi bỏ đi. Trên đời có loại quái nhân cùng thuộc hạ như vậy sao? Cứ tưởng là người được cử đến để chỉ dạy hắn học tập chứ. Làm hắn kính kính cẩn cẩn một hai vân lời, lần sau thì đừng có mà Long đại ca đại tẩu, hai tiếng Ông Nội cũng có thể gọi à nha.
Tiểu Trụ quay vào nhà chờ đợi vị sư phụ kia đến, nhưng mãi cho tới trưa vẫn thế, chẳng có bóng ma nào tới cả, trong lòng hắn vừa lo vừa sợ, nếu vị sư phụ kia không tới, như vậy chẳng phải hắn sẽ tiêu đời sao? Trong lòng buồn bực tiểu Trụ đi dạo vài vòng. Được một lúc thì thấy Lân Viên đang chăm sóc ngựa, thế là hắn chạy ngay đến giúp, sẵn tiền học hỏi kinh nghiệm luôn.
Lân Viên đang vệ sinh cho những con ngựa này, nhưng ở một góc lại có một con ngựa khác đứng riêng lẻ, Lân Viên chỉ bỏ cho nó một bó cỏ rồi không quan tâm nữa, dáng con ngựa này thấp bé hơn so với những con khác, nhưng cao gấp hai lần so với hắn, tiểu Trụ lân la lại gần chưa kịp làm quen thì bị nó thở phì phì vào mặt làm hắn tẻ ngữa ra đất, bộ dánh vểnh mặt lên trong rất kiêu.
-Nó tên là Trần Câu, tính tình rất kiêu căng, bình thường thì phải cho nó ở riêng một chuồng vì không hợp tính với bất cứ con nào, con ngựa này theo tình nhân mà tới đây. Lân viên nói.
-Theo tình nhân á? Con ngựa này si tình à nha.
Tiểu trụ nghe thế cũng bớt buồn bực, hai mắt tròn xoe ngắm con ngựa kỹ lưỡng. Toàn thân con Trần Câu này màu đen, chỉ có bờm ngựa là màu trắng, thế đứng hiên ngang nhưng khi tiểu trụ nhìn sâu vào đôi mắt nó thì cảm nhận nó thực sự có gì đó rất giống mình, nên cũng nảy sinh yêu mến.
-Uhm.. ba tháng trước ngài quản gia có bắt được một con ngựa, con này là Thiên Lý Vân, được đánh giá là cực phẩm nên tặng vào sinh nhật 11 tuổi của tiểu thư, được vài ba hôm thì con Trần Câu này chạy tới phá chuồng, gia đinh tới đuổi đi thì con Thiên Lý Vân của tiểu thư bỏ ăn mấy ngày làm ta bị phạt nên ta thêm nó vào chăm sóc ở đây. Thành ra có 102 con ngựa ở khu vực này.
Lân Viên chậm rãi trả lời, cũng có phần uất hận con Trầu Câu này.Tiểu Trụ bổng à một tiếng, thì ra lần trừng phạt hôm trước cũng là do con Thiên Lý Vân này, mà nguyên nhân từ xa lại là con Trần Câu này gây nên.
-Lân Viên đại ca, sao lại có tới những 102 con ngựa vậy?
-À! Một con ngựa riêng của ta, nó tên là Hải Tiên. Hắn cười hì hì rồi chỉ về phía góc xa, một con ngựa màu đỏ tía trông cũng không kém xa lắm so với những con khác.
-Phẩm chất của con Trần Câu này như thế nào vậy Lân ca? Tiểu Trụ hỏi.
-Rất tồi. Lân Viên ấm ức nói: -Thua xa những con ngựa hạng hai.
Lân Viên trả lời bừa, thật ra thì chưa có ai cưỡi được con ngựa Trần Câu này, nhưng lại không ai ra lệnh huấn luyện nó nên cũng chẳng ai xích nó lại. Người đánh giá ngựa lại đánh giá không cao, mà con ngựa này lại có tật ở chân nên hắn trả lời bừa cho có mà thôi. Tiểu Trụ gật đầu rồi tiếp tục xem cách chăm sóc của Lân Viên. Lân Viên cũng không ngại chỉ bảo, nếu có thể thì sau này tiểu Trụ sẽ giúp hắn, công việc chia ra sẽ nhẹ nhàng hơn.
-Nếu đệ muốn làm mã phu, việc đầu tiên đệ phải làm đó chính là tìm cho mình một con ngựa.
Nói rồi Lân Viên huých sáo một tiếng, con Hải Tiên bỗng như gió xuất hiện ngay bên cạnh Lân Viên, Lân Viên xách tiểu Trụ nhảy thẳng lên ngựa. Con Hải Tiên này tự nhiên xung quanh lữa bay chập chập chờn, nó dậm chân chạy đi để lại trên đất vô số vệt đen, hơi thở của nó phì ra lửa, rồi nó phi như bay cách mặt đất khoảng một trượng, nó phi nhanh đến nỗi không khí xung quanh như bị nén lại, tiểu Trụ cảm giác lồng ngực khó thở, gió rít vào mặt làm hắn không mở mắt ra được.
Bỗng nhiên Lân Viên vẫy tay nhẹ một cái, một cái bảo hộ màu xanh bao quanh hai người, Tiểu Trụ mới có thể trở lại bình thường, hai tay buông lỏng Lân Viên hơn.
-Hải Viên xuất xứ từ Đông Vựt, nó một phần lai dòng máu của hỏa lân, một lần lịch duyệt ta tìm được nó bị thương và chữa trị cho nó, từ đó nó theo ta đến nay.
Lúc này trông Hải Viên vô cùng đẹp, nó lặng hụp giữa khu rừng tránh né vô cùng thuần thục mà lại không để lại hỏa hoạn nào, tốc độ của nó vô cùng đáng sợ khiến Tiểu Trụ rất hâm mộ Lân Viên.
-Lân ca là võ giả sao?
-uhmm… ta chính là võ giả, trên đại lục này ai cũng phải tập luyện để trở thành võ giả cả, tiểu đệ muốn điều khiển được những con ngựa này cũng phải tập luyện một chút. Lân Viên trả lời.
-Nhưng tiểu đệ không có ai chỉ dạy cả.
-Không sao, từ hôm nay huynh sẽ dạy cho để cách tập luyện. Trước tiên ta dẫn đệ đi tìm một con ngựa tốt đã.
Bỗng nhiên Tiểu Trụ nhớ đến con Trần Câu, ấp úng nói:
-Tiểu đệ có thể… có thể cưỡi con Trần Câu được không?
Trong ánh mắt Lân Viên xuất hiện tia bất ngờ, ấp úng trả lời:
-Được chứ! Nhưng ta khuyên đệ một chút, con ngựa đó không tốt lắm đâu.. ahummm… để ta tìm cho đệ co ngựa tốt hơn nhé? Có nhất rất nhiều loại ngựa hợp với đệ, ví dụ như con có dòng máu Vệ Linh,có thể bay rất cao, lại rất dũng mãnh, con có dòng máu Hải Lam, có thể hóa hình đi khắp mọi nơi,còn có….
-Ngưng đã Lân ca, tiểu đệ rất thích con Trần Câu này.
-Hừ! mặc dù con Trần Câu không tốt nhưng nó cũng là tình nhân của Thiên Lý Vân tiểu thư yêu thích, chẳng lẻ ngươi có ý định gì với tiểu thư sao? Thôi mặc kệ, dù gì cũng không mấy ai thuần phục được nó, để ngươi vài ngày ko được thì tự khắc ngươi sẽ nhờ vả ta tìm con khác thôi.Hừ! hừ! Lân Viên nghĩ trong lòng, rồi trên mặt hắn xuất hiện một tia xấu hổ, chẳng lẻ hắn thích tiểu thư thật sao? Mặc dù tiểu thư nổi tiếng hung thần ác sát nhưng cũng là….. mà hắn lại đi tính toán với một tiểu hài 9 10 tuổi thế này thì thật quá mất mặt.
Lân Viên ho nhẹ một tiếng rồi trả lời:
-Tốt thôi! Ta dẫn đệ đi tìm nó ngay!
Lân Viên ra lệnh cho con Hải Tiên lượn một vòng rồi trở về trang trại.