Từ sáng sớm đã có một trận cuồng phong giận dữ, cát vàng tung bay khắp trong trời đất, nắng sớm thì âm u, khiến cho cảnh vật trở nên tiêu điều xơ xác.
Trong gió dữ, cờ hiệu của Long Môn khách **** rung lên cuồn cuộn, tung bay phần phật, giống như muốn đem hết toàn lực thoát ly khỏi sự trói buộc.
Nhưng mà cột cờ được làm từ gỗ tốt, lá cờ tung bay trong gió tạo thành một hình cung, nhưng cũng không thể nào thoát ly được.
Một buổi sáng như vậy, làm gì có ai không thích ngủ trong chăn êm nệm ấm?
Cho dù là người bần cùng khó khăn, tính mạng chỉ là một con kiến hôi, nhưng cũng có những hạng người bất chấp thời tiết.
Thiếu niên này là một người như vậy, trong tay hắn cầm một chiếc xẻng, đứng trong cát bay đá chạy như đao kiếm giao tranh.
Thiếu niên chạy việc, trong tay cầm một chiếc xẻng, đang ra sức lấp một cái hố to trên mặt đất. Gió thổi tới, đất chưa kịp rơi xuống đã bị gió cuốn bay lên không trung.
Nhưng mà thiếu niên đã luyện được một thân bản lãnh, đất bị hắn lấp đúng hố, không bị gió dữ ảnh hưởng chút nào.
Nhìn tư thế thuần thục của hắn, đoán rằng công việc đào hố lấp đất này sợ là đã làm hơn trăm lần chứ không ít.
Trên trán hắn đổ mồ hôi, như vậy nói lên hắn không chỉ đào lấp trong một thời gian ngắn, chỉ sợ là khi trời chưa còn sáng thì hắn đã bắt đầu làm rồi.
Thiếu niên cuối cùng cũng lấp xong hố đất, gạt gạt mấy cái, đem mặt đất san bằng.
Nơi này là nơi gió dữ thổi đến, chưa đầy bao lâu thì cát đã bay tới, chẳng còn lưu lại vết tích nào cho đợt đào lấp vừa rồi.
Gió gào cát thét, trong chớp mắt thì những lớp đất kia đã bị cát vàng bao phủ.
Nhìn mặt đất khôi phục hình dáng ban đầu, thiếu niên xoa xoa mồ hôi trên trán, ngây ngô một lát sau đó thở dài một tiếng.
Hắn đưa tay vào ngực lấy ra một khối Thanh Thạch nho nhỏ, Thanh Thạch trắng mịn, êm dịu đáng yêu.
Thiếu niên này tỉ mỉ ngắm nhìn, càng nhìn lại càng thấy khối Thanh Thạch này trong suốt như ngọc, bảo quang lưu chuyển, đúng là khác hẳn với những hòn đá khác trong thiên địa.
Nhưng vào lúc này lại có một thanh âm xen vào trong gió dữ, đó là tiếng ma sát của một cái bàn thịt lợn:
- Tiểu tạp chủng! Ngươi chết ở nơi nào vậy? Có chôn một ít thứ thôi mà cũng lâu như vậy sao? Bánh bao của lão nương đã hấp được vài lồng nữa rồi! Nếu ngươi còn không về, ta sẽ dùng ngươi làm nhân thịt cho bánh bao!
Tiếng gọi này không giống như bình thường, hùng hậu mà sắc bén, giống như đao chém, xé gió mà tới, âm thanh truyền vào tai của thiếu niên.
Cũng không biết làm sao chưởng quỹ phu nhân có được công phu bậc này, chỉ có hét một tiếng đã ra ngoài trăm trượng. Cho dù như thế nào, thì người thường cũng không thể sánh bằng.
Thiếu niên nghe thấy chưởng quỹ phu thân tức giận, sắc mặt lập tức đại biến, hắn cũng không dám dừng lại nữa mà nhét Thanh Thạch vào trong ngực, vội cầm chiếc xẻng, trở lại Long Môn khách ****.
Khi hắn mới vào khách **** thì có một bàn tay thật lớn thò ra, tóm lấy gáy của hắn.
Một trảo này rất là chính xác, giống như thiên ngoại phi lai, tới vô ảnh, đến vô tung, hoàn toàn không thể tránh né.
Trảo công như thế, đủ nói là tạo nghệ tinh thâm, đã đạt tới mức tuyệt hảo, trong mấy năm nay chưa từng thất bại.
Thiếu niên bị bắt, đương nhiên là không thể đủ thực lực ứng phó. Hắn thông minh lập tức thả lỏng thân thể, tùy ý theo sự điều động của bàn tay kia, cười làm lành nói:
- Phu nhân anh minh thần võ, lần nào ta cũng không thoát khỏi bàn tay của người.
Chủ nhân của bàn tay to kia hài lòng hừ một tiếng, tay phải hơi chuyển, đã tát một cái vào mặt của thiếu niên kia.
Nếu có người ở đây thì nhất định cũng nói chưởng quỹ phu nhân này quả thật anh minh thần võ, không giống người thường. Thiếu niên kia niên kỷ tuy chỉ có mười bốn tuổi, nhưng trời sinh cao lớn, trông cũng tương tự như thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.
Chưởng quỹ phu nhân này chỉ cao bảy xích (hơn 2m), eo cũng tầm mười vòng tay, mà lại nhẹ nhàng xách thiếu niên lên giống như cầm một miếng thịt, không mảy may có biểu hiện cố sức nào.
Nhìn nàng lông mày rậm, mắt to, mũi cao miệng rộng, tướng mạo đường đường, rất có anh khí. Chỉ tiếc là trên mặt lúc nào cũng có sát khí, không sao che giấu được.
Chưởng quỹ phu nhân mặc dù luôn tự xưng là lão nương, nhưng mà thiếu niên kia luôn gọi nàng là phu nhân.
Lúc này, nàng mắt phượng trợn tròn, phẫn nộ quát:
- Buôn bán của khách sạn thanh đạm, nửa tháng nay mới bắt được một “con dê béo”. Thịt băm nhỏ làm bánh, xương thì đem nấu canh, sau đó đập kĩ làm bánh! Sáng sớm đã nhiều việc, tiểu tạp chủng ngươi lại lười biếng! Mà cũng thực kỳ quái, tại sao trên người “con dê béo” kia không có chút ngân lượng nào...
Chưởng quỹ phu nhân dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào thiếu niên, sắc bén như dao nói:
- Thành thật nói cho ta biết, có phải tiểu tạp chủng ngươi đã lén hạ thủ, cất làm của riêng phải không?
Chưởng quỹ phu nhân mắt sáng như đuốc, quan sát rất kỹ biểu tình trên mặt thiếu niên kia.
Thiếu niên kia kinh hoàng, sự sợ hãi thoáng chốc đã lan tới cả trăm đốt xương. Hắn trấn định tâm tình, nhanh chóng nói:
- Phu nhân anh minh! Tiểu nhân nào dám! Tiểu nhân nếu dám lấy làm của riêng thì phu nhân đã sớm lục soát rồi còn gì. Chẳng phải là có xương, thị cho người nấu canh hay sao? Hơn nữa trong chu vi mười dặm quanh đây cũng không có gia đình nào. Nếu như ta cất giấu thì cũng không có chỗ mà tiêu!
- Không dám là tốt, có muốn lừa lão nương cũng không dễ dàng như vậy.
Chưởng quỹ phu nhân thấy thiếu niên nói thì thích trí, nàng hừ một tiếng, ném thiếu niên xuống đất, đang muốn xoay người tời đi nhưng có một tia hồng quang lọt vào mắt.
Nàng nhìn thiếu niên, đôi lông mày tằm dựng thẳng lên, từ cổ của thiếu niên kéo ra một sợi dây hồng, trên sợi dây hồng có đeo một cái Thanh Thạch nho nhỏ.
Chưởng quỹ phu nhân nhìn chằm chằm vào Thanh Thạch, cau mày nói:
- Thứ này lấy từ đâu?
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, tim đập thình thịch nhưng cũng cố gắng trấn định tinh thần, nói:
- Đó là buổi sáng tiểu nhân đào đất, thấy hòn đá này dễ coi cho nên mang về.
Thanh Thạch trong suốt bóng loáng, bảo quang mơ hồ, bên trong nó giống như lúc nào cũng có điềm lành xuất hiện, cho dù là người thường chỉ nhìn qua cũng biết đây không phải là vật phàm.
Thiếu niên kia trong lúc vô ý phát hiện Thanh Thạch trên người Lạc Phong, vốn là gan hắn có lớn hơn gấp mười thì cũng không dám lấy đồ của “dê béo”, thế nhưng chẳng biết tại sao tâm hồn hắn như bị ma xui quỷ khiến nên đã lấy khối Thanh Thạch này làm của riêng.
Lúc này lại bị chưởng quỹ phu nhân phát hiện, hắn nói là hòn đá nhặt được, chẳng qua chỉ là cãi chày cãi cối mà thôi.
Không nghĩ tới chưởng quỹ phu nhân nhìn chằm chằm vào Thanh Thạch hồi lâu rồi trả cho hắn, nói:
- Đúng là đồ tiểu tạp chủng không có tiền đồ, hòn đá như thế này khắp nơi đều có, vậy mà lại coi nó giống như là bảo vật. Bánh còn đang hấp, còn không mau vào trông? Nếu như lửa lớn là ta lột da ngươi! Ngươi không cha không mẹ, lão nương có lòng tốt nhặt ngươi về nuôi đã sáu, bảy năm rồi, bây giờ để cho ngươi ăn không ngồi rồi hả?
Thiếu niên như được đại xá, cười làm lành rồi lập tức chạy vào phòng bếp.
Hắn đại nạn không chết, tuy rằng cố gắng trấn định nhưng mà mồ hôi đã ướt đẫm toàn thân.
Giờ phút này, hắn chỉ muốn cách xa chưởng quỹ phu nhân càng xa càng tốt.
Nhưng mà công phu của chưởng quỹ phu nhân rất tốt, cách một bức tường mà thanh âm vẫn như sư tử hống quanh quẩn ở trong tai hắn.
Đừng nhìn chưởng quỹ phu nhân mà trông tầm thường, thực ra lại rất khác với các thôn phụ khác, đó là công phu nói dai thì cực kỳ kinh khủng, nói đủ loại đều là tiểu tạp chủng vong ơn phụ nghĩa, không cha không mẹ...
Thiếu niên kia trông nồi bánh bao hấp một chút, sau đó mang theo khăn mặt rồi bắt đầu quét dọn.
Lúc này trời đã hừng đông, mưa phùn lất phất, bão cát mù mịt làm cho người ta không nhìn rõ cảnh vật phía trước.
Long Môn khách **** này ở chỗ hoang dã, cực kỳ nghèo khó, trong vòng mười dặm cũng không có một thôn trấn nào.
Ngoài Kiếm Hồ Quan, là nơi hoang vu, mã phỉ hoành hành cho nên khách nhân ra vào quan thường là rất ít. Cho dù có khách nhân tới thì cũng phải là lúc hoàng hôn.
Thiếu niên này vô cùng chăm chỉ, sáng nào cũng dậy sớm, quét tước khách **** sạch sẽ, ngày nào, năm nào cũng vậy.
Trông hắn lại thông minh, biết cách làm vừa lòng khách nhân, cho nên khi hắn lớn thì toàn bộ công việc tiếp khách được đặt lên vai của hắn.
Thiếu niên vừa mới quét vào đại sảnh thì bỗng nhiên mắt cảm thấy hoa lên, vốn đại sảnh trống rỗng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ba người.
Bọn họ ngồi quây quanh một cái bàn bát tiên, nhưng lại nhìn về phương hướng khác nhau.
Thiếu niên dụi dụi con mắt, trấn định tinh thần mới biết là mình không phải đang hoa mắt, trước mắt mình đúng là có ba người đang ngồi.
Nhưng mà hắn bỗng nhiên nhớ lại, hắn chưa từng nhìn thấy người nào đi vào trong đại sảnh.
Lẽ nào ba người này là yêu tà quỷ dị? Nghĩ tới điểm này, thiếu niên chợt rùng mình. Long Môn khách **** ở đây đã nhiều năm, canh xương, bánh bao thịt cũng đã bán không ít. Nếu nói ở đây có ma quỷ hiện hình thì cũng không phải nói khoác chút nào.
Ba người này vóc người trung bình, khuôn mặt vô tình, ăn mặc trang phục hết sức kỳ lạ, không giống như những nhân vật ở quanh đây. Khi thiếu niên kia bước vào đại sảnh, ba người đồng thời ngẩng đầu, sáu con mắt vàng sẫm nhất thời nhìn chằm chằm vào thiếu niên.
Thiếu niên thất kinh, chỉ cảm thấy ánh mắt của ba người giống như sáu thanh vũ khí chém qua thân thể hắn, trong lúc nhất thời trong ngực của hắn cảm thấy đau đớn, nhưng không nói nên lời.
Toàn thân của hắn không còn chút sức lực nào, nhẹ buông tay. Một tiếng “ầm” vang lên, thùng nước rơi xuống mặt đất, bọt nước văng khắp nơi. Thiếu niên xoay người chạy vào nhà.
Nhưng thiếu niên kia lập tức kinh hãi thất sắc, những bọt nước kia lại hóa thành một bức tường vô hình, chắn trước mặt hắn. Sau đ1o bốc hơi thành những làn khói màu xanh, quỷ dị vô cùng.
Hán tử cao gầy nhướng mày, tay trái bắt quyết, những làn khói biến mất không dấu vết. Hắn có vẻ không vui nói:
- Chúng ta chỉ là tới tìm người, không cần sinh sự! Ngươi thi triển đoạn hồn yên, người khác sẽ lập tức biết là chúng ta đi qua đây. Điều này cũng không quan trọng, vạn nhất bị người khác tóm mất người mà tiên sinh muốn tìm, thì ngươi có chịu nổi trách nhiệm không?
Người kia không cho là đúng, hắn hừ hừ nói:
- Ta đây đã sớm dùng thần thức lục soát qua, trong khách **** này chỉ có ba người, xung quanh đây lại không có người ở thì người mà tiên sinh muốn tìm chắc chắn ở nơi này. Thế nhưng trong khách sạn này chỉ có ba người, hai người già thì khảng định là không phải, chỉ có tiểu tử này mới có chút khả năng. Nhưng mà ngươi xem, quanh thân hắn làm gì có một chút tiên khí nào, sao có thể là người mà tiên sinh muốn tìm? Nếu như không thử bọn họ một chút, vạn nhất mang nhầm người đi thì đại công lại biến thành đại tội!
Hán tử cao gầy trầm ngâm nói:
- Đúng là có đạo lý, tiểu tử này đúng là quá khác với người mà tiên sinh muốn tìm, lẽ nào hắn ẩn giấu? Nếu như chúng ta lục soát quanh đây một lần nữa thì nhất định sẽ tốn không ít thời gian, vạn nhất người của phái khác cũng tới tranh đoạt thì đúng là không hay.
Người kia cười lạnh nói:
- Tin tức này cực kỳ bí ẩn, chúng ta tu luyện ở quan ngoại, cách nơi này không xa, cho nên mới có thể tới trước. Người các phái khác cho dù có thủ đoạn thông thiên, nhưng khi nhận được tin tức này lại cách xa thiên sơn vạn thủy, muốn chạy tới cũng không phải là làm ngay được. Mà cho dù có tới, cũng chưa chắc đã là nhân vật lợi hại gì, chẳng lẽ chúng ta lại không đối phó được? Mà cho dù có là nhân vật khó chơi, nếu chúng ta đã tới trước thì họ cũng phải nể mặt tiên sinh, chúng ta sợ cái gì...
Câu này của hắn mới chỉ nói được một nửa, thì bên ngoài đã vang lên một âm thanh ôn nhu, quyến rũ:
- Sấu Thạch tiên sinh thể diện đương nhiên là lớn, thế nhưng danh tiếng của ba vị anh hiệp ra sao, tiểu nữ chưa từng được nghe qua.
Câu này mang theo ngữ âm Giang Nam, tuy vô cùng ôn nhu nhưng dường như lại mang theo một cỗ ma lực kỳ dị.
Thiếu niên kia nghe xong, chỉ cảm thấy thanh âm này xâm nhập thẳng vào xương cốt của hắn, làm cho toàn thân hắn mềm nhũn.
Mà đâu chỉ có vậy, âm cuối của thanh âm này giống như chui từ đất lên, làm cho trong bụng thiếu niên này xuất hiện một luồng khí nóng, chạy thẳng lên óc.
Trong đầu thiếu niên này ầm vang một tiếng, lập tức trong thiên địa lúc này chỉ có một thanh âm kia quanh quẩn trong đầu, hắn không tự chủ được mà đi tới chỗ thanh âm kia phát ra.
Nhưng khi vừa đi được một bước, trong ngực hắn lại xuất hiện một dòng khí lạnh, trục xuất thanh âm kia ra ngoài.
Thiếu niên nhất thời tỉnh táo lại, cả người mồ hôi toát ra như mưa, thân hình mềm nhũn, đứng còn không vững. Hắn lảo đảo một cái, vịn vào cái bàn, há mồm thở dốc, chẳng biết là chuyện gì đang xảy ra.
- A! Tiểu tử này đúng là không kém, lại có thể không có chuyện gì, đúng thực là hiếm thấy!
Tiếng nói vang lên, từ ngoài cửa một thiếu nữ thướt tha bước vào.
Mọi người giương mắt nhìn lên, thì cảm thấy trước mặt mình sáng ngời, giống như có một ngọn lửa hồng ở trước mắt.
Nữ tử kia búi tóc cao, trán bóng như hoa, mi như xuân sơn, mắt như thu thủy, lúc ánh mắt lưu chuyển quyến rũ vô cùng, đúng là câu hồn đoạt phách.
Nàng mặc một bộ y phục đỏ thẫm, giống như một loại gấm vóc, bộ ngực sữa lộ một nửa ra ngoài, chỉ phủ lên một lớp lụa mỏng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều uyển chuyển tự nhiên, phong tình vạn chủng. Sự mê hoặc này còn hơn vài phần so với Đắc Kỷ.
Nữ tử này vừa vào khách sạn, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thiếu niên, không mảy may di động.
Thiếu niên kia lúc này lo sợ không yên, dường như cả lục phủ ngũ tạng của mình cũng bị nữ tử kia nhìn thấu.
Nhưng mà hắn lại không cách nào nhúc nhích được, ngay cả ánh mắt cũng không cách nào né tránh.
Nàng kia ngưng mắt nhìn trong chốc lát, bàn tay nhỏ vung lên, ba cái vòng phỉ thúy trên cổ tay va vào nhau, phát ra những tiếng đinh đang thanh thúy, nghe rất là êm tai.
Khi ba tiếng đinh đương vang lên thì sắc mặt của ba người kia biến đổi, nhất tề đứng dậy, hai tay nhấc lên chuẩn bị tư thế.
Thiếu niên kia không hiểu, ba người này đâu có mang theo binh khí tùy thân, nhưng mà mỗi người lúc này lại nắm trong tay một kiện binh khí hình thù kỳ lạ, theo thứ tự là một thanh Ngọc Xích (thước ngọc), một cái Luân Cứ Trảm (cưa), và một cái Tử Kim Bát (bát vàng).
Hành động của ba người đương nhiên là lọt vào trong mắt của thiếu nữ, nhưng nàng lại vươn tay chụp vào thiếu niên, đuôi mày nhướng lên, giống như là gió xuân thổi tới, nhẹ giọng nói:
- Tiểu đệ này thật sự rất tuấn tú, đúng là một người tuyệt với. Tới đây, đừng sợ, tỷ tỷ mang ngươi tới một nơi rất đẹp, từ nay về sau không cần phải ở nơi hoang dã này chịu khổ nữa.
Ba người kia sắc mặt đại biến, lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, hán tử cao gầy ho khan một tiếng, nói:
- Cảnh Dư tiên tử, tiểu tử này là người mà Sấu Thạch tiên sinh muốn, tiên tử muốn mang đi, sợ rằng có chút không ổn đâu.
Nữ tử kia nhẹ nhàng cười, nói:
- Người mà Sấu Thạch tiên sinh muốn, đâu phải chỉ có một người?
Ba người lại liếc mắt nhìn nhau, không nói thêm lời nào mà đột nhiên đồng thời giơ tay lên, một thanh Ngọc Xích, cái Luân Cứ Trảm và một cái Tử Kim Bát bay lên, trong miệng niệm chú ngữ, tay thì bắt quyết, trong nháy mắt hào quang của pháp bảo tỏa ra bốn phía, kêu lên ầm ầm, bầu trời đang u ám thì lúc này lại sáng rực rỡ.
Tay phải của nữ tử kia chụp vào thiếu niên có chậm lại, nhưng tay trái lại vung lên.
Ba cái vòng phỉ thúy trong tay nàng va chạm điên cuồng, giống như là tiếng mưa rào, âm thanh sát phạt này làm cho ba người kia đứng như tượng đất tại chỗ, không động đậy gì nữa.
Nhưng mà nữ tử kia đúng là đã dốc hết sức lực, mộ hôi trên trán chảy ra như mưa.
Nhưng mà nàng vẫn nghiến răng, một cánh tay nhỏ dài vẫn chụp vào thiếu niên kia.
Thiếu niên kia chỉ cảm thấy mình như bị vô số xích sắt trói lại, ngay cả cử động một ngón tay cũng không được. Hơn nữa khi cái vòng phỉ thúy kia vang lên một tiếng thì hắn lại cảm thấy thân hình mình như bị xẻ ra.
Thế nhưng trên người như có vật nặng ngàn cân, hai chân bị ép tới mức đau nhức, chỉ thấy bàn tay của thiếu nữ đã đưa tới yết hầu của mình.
Nhất thời, cuồng phong nổi lên, hào quag bắn ra tứ phía, đồng thời lại còn có những thanh âm như sấm động.
Thiếu niên kia chỉ cảm thấy lực ép lên thân mình đã nặng vô cùng, như có vô số ngôi sao nhảy múa trước mắt, chẳng nhìn thấy gì từ lâu.
Khi mà thiếu niên sắp không duy trì được nữa thì cuồng phong trong khách sạn dừng lại, áp lực trên người hắn biến mất, trong cổ họng chỉ cảm thấy có cái gì đó ngòn ngọt, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu rồi ngửa mặt gục xuống.
Ngay khi hắn còn đang mơ mơ màng màng thì có một thanh âm băng lãnh vang lên:
- Người này ta muốn.
Ở cái vùng khỉ ho cò gáy này, trong một tiểu **** hoang dã nhất thời khách nhân kéo tới ùn ùn.
Thiếu niên lúc này như rơi xuống vực sâu không đáy, hai mắt toàn là bóng tối, không có đường quay về, chẳng còn biết tình hình trong khách sạn như thế nào nữa.
Tuy rằng mắt không nhìn thấy, nhưng là hắn vẫn có thể nghe, tri giác vẫn còn cảm nhận được.
Mà lúc này, tứ chi của hắn giống như bị dìm vào trong dung nham của địa ngục, có cảm giác như đang bị lửa nóng thiêu đốt, như kim đâm vào tận xương, hắn hận mình tại sao lúc này không ngất đi được cơ chứ?
Thế nhưng con người càng mong muốn kịch liệt lại thường không được, sự đau đớn lúc này chỉ có tăng mà không giảm, càng lúc càng kịch liệt. Trong mơ hồ, mũi hắn dường như ngửi thấy mùi khét, những thanh âm ti ti vang lên bên tai không dứt.
Ngay khi thiếu niên cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa thì nhất thời có một luồng gió mát thổi vào mặt. Thiếu niên cảm thấy gió mát thì sự đau đớn giảm bớt, hắn như muốn nâng mình lên mà đón lấy cơn gió này.
Thiếu niên kia vất vả lắm mới ngưng tụ được một chút sức lực còn sót lại, đang muốn nhổm dậy thì từ đâu đó lại vang lên một cỗ lực đạo thật mạnh, ép hắn trở lại mặt đất.
Ngay sau đó bên tai lại vang lên thanh âm Giang Nam ôn nhu:
- Muốn hưởng gió mát từ con tiểu tiện nhân Minh Hà kiếm phong kia? Đúng là muốn chết, ngoan ngoãn ở bên cạnh tỷ tỷ, có nóng một chút nhưng mà nó không đốt chết ngươi đâu.
Thiếu niên chỉ cảm thấy trên mặt mình chạm vào cái gì đó cực kỳ mềm mại, thoang thoảng có mùi hương đưa tới. Hắn cũng không biết trong lúc cửu tử nhất sinh này mà lại có cái gì nhạy cảm như vậy.
Trong lúc tinh thần hoảng hốt, hắn thầm nghĩ:
- Đã sớm nghe nói tới nữ tử Nam triều thân thể mềm mại, xem ra đúng là như vậy...vị tỷ tỷ này, tên là cái gì...Dư tiên tử...Aiz, đúng là chữ mình biết được quá ít...
Thiếu niên kia hồn nhiên không biết là trong khách **** không khí đã cực kỳ ngưng trọng, phía trước có một cái Bát đang trong tư thế sắp xửa rơi xuống, nhưng mà nó vẫn cứ đứng yên trong không trung, không chịu rơi xuống.
Hàn khí trong khách **** nhiều hơn, lại có thêm một nữ tử đi vào. Nàng mặc một bộ đồ đen, trên ống tay áo của hắc bào đã vén lên một ít, để lộ một cánh tay trần trắng như tuyết.
Dung mạo của nàng xinh đẹp tới cực điểm, lạnh lùng cũng không ai bằng, khuôn mặt nhỏ nhắn gần như trong suốt, thần sắc t thản nhiên, toàn thân nàng tản mát ra hàn ý có thể làm băng chết người, nàng giống như một tiên tử được tạc từ một khối băng ngàn năm.
Sau lưng nàng đeo một thanh cự kiếm, đôi mắt dường như là màu lam, trên đôi môi còn điểm một chút màu đỏ tía.
Ba gã hán tử thấy thiếu nữ áo đen đi vào liền lặng lẽ thối lui sang một bên. Bọn họ hoàn toàn không có hứng thú với thiếu nữ lạnh như sương này, mà chỉ để ý tới cự kiếm sau lưng nàng, trong mắt toát lên sự sợ hãi, pháp khí trong tay cũng run lên.
Cự kiếm dài bốn xích, rộng chừng bảy thốn, vỏ kiếm màu đen, dường như chứa lực lượng của hắc ám, trên đó còn khắc bốn chữ triện cổ “Huyền Minh Phạt Nghịch”.
Cảnh Dư tiên tử thoáng nhìn qua cổ kiếm của nữ tử áo đen, sắc mặt cũng biến đổi. Nàng lặng lẽ lui về phía sau một bước, cười nói:
- Vân Vũ Hoa, lão nhân của ngươi đúng là không tiếc thứ gì, ngay cả cổ kiếm Thiên Quyền cũng cho ngươi, xem ra đúng là bất đắc dĩ rồi. Ta và ngươi mặc dù cùng ở trong Nguyệt Hạ Ngũ Tiên, nhưng lại chưa từng đọ sức. Xem ra hôm nay khó tránh khỏi một tỷ thí rồi.
Thiếu nữ áo đen lạnh lùng nói:
- Nguyệt Hạ Ngũ Tiên? Nếu như không phải từ nhỏ đã xuất sơn hành tẩu, thì sao lại đứng chung với những người như ngươi? Không cần nhiều lời, để người lại, nếu không Thiên Quyền xuất vỏ, tất có sự giết chóc.
Lúc này, hán tử cao gầy vái chào thiếu nữ áo đen rồi nói:
- Vân tiên tử, thiếu niên này chính là người mà Sấu Thạch tiên sinh muốn, quý phái cùng chúng ta giao hảo, nếu như tiên tử cứ như vậy dẫn thiếu niên này đi, thì ta sợ là sẽ khó nói với Sấu Thạch tiên sinh...
Hai mi của thiếu nữ kia khẽ dựng thẳng lên, tay phỉa khẽ búng một cái, cổ kiếm Thiên Quyền lập tức kêu lên một tiếng vọng thẳng tới chín tầng trời, tự động nhảy vào trong tay của nàng.
Nàng lại búng một ngón tay, cổ kiếm giống như nước chảy từ ngân hà xuống, mang theo vạn tầng sóng nước Minh Hà, chém thẳng vào hán tử cao gầy!
Hán tử kia cực kỳ kinh hãi, trong lúc nguy cấp thì không kịp tránh né, cho nên cắn lưỡi một cái, phun một ngụm máu lên Ngọc Xích, sau đó bấm tay, niệm chú, nghênh đón cổ kiếm Thiên Quyền. Hai đồng bạn của hắn cũng giương cao pháp khí, cố gắng chặn cổ kiếm Thiên Quyền lại.
Vân Vũ Hoa cười lạnh lùng, thế tới của cổ kiếm vẫn không giảm chút nào, hung hăng chém vào ba cái pháp bảo! Trong khách sạn đột nhiên “ầm” một tiếng nổ vang, dường như mọi ngõ ngách đều bị nước Minh Hà bao phủ.
Sóng nước Minh Hà đột nhiên hội tụ lại, biến thành một cơn sóng thần! Long Môn khách **** vốn đã cũ kỹ, làm sao có thể chịu được lực phá hủy này, răng rắc một tiếng vang lên, gỗ vụn bay tứ tung khắp nơi.
Nhưng mà, cái cột cờ vẫn đứng sừng sững như bàn đầu.
Lúc này từ trong bếp truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết, chỉ thấy chưởng quỹ và chưởng quỹ phu nhân bị nước Minh Hà cuốn lên cao rồi rơi xuống mặt đất.
Tay chân của bọn họ co rúm lại, không bao giờ có thể cử động được nữa, mấy cái bánh bao trắng như tuyết rơi bên cạnh.
Bọn họ vốn thấy tình thế không ổn, run rẩy núp ở phòng bếp phía sau, cầu thần niệm phật, nhưng không nghĩ tới Vân Vũ Hoa lại bá đạo như vậy, một kiếm công kích ra gần trăm trượng, bọn họ làm sao tránh thoát được chứ!
Trong khoảnh khắc sóng gió thu lại, hán tử cao gầy mặt xám như đất, ngơ ngác nhìn cổ kiếm Thiên Quyền đang chỉ vào cổ họng của mình, giờ hắn sao dám động đậy nữa.
Ngọc Xích trong tay hắn đã chia thành hai đoạn, mà pháp khí của hai đồng bạn kia cũng bị chẻ đôi, hoàn toàn bị hủy.
Trên thân cổ kiếm Thiên Quyền dường như có một luồng hắc khi cứ phun ra rồi lại thu vào, hắc khí trên kiếm phong xẹt qua cổ họng của hán tử cao gầy, lập tức lưu lại một vệt máu.
Vân Vũ Hoa cổ tay khẽ rung, kiếm phong của cổ kiếm Thiên Quyền đã cắt đứt yết hầu của hán tử cao gầy, sau đó lạnh nhạt nói:
- Ngươi bây giờ có thể báo lại với Sấu Thạch tiên sinh được rồi.
Hán tử cao gầy sắc mặt tái xanh, chỉ hừ một tiếng rồi nói:
- Tốt! Tốt! Vân tiên tử, một kiếm ban cho ta hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, chúng ta sau này còn gặp lại. Chúng ta đi!
Nói xong, ba người mang theo hận ý xoay người bay lên không.
Một kiếm chém đứt yết hầu, nếu như là người bình thường thì làm sao có thể sống được, nhưng đối với người tu luyện có thành tựu như này mà nói, thì đó chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, chỉ về dưỡng thương mười ngày, nửa tháng là khỏi.
Vân Vũ Hoa chẳng thèm để ý bay lên trời, nhìn ba người đang loạng choạng bay đi, sau đó lại quay về phía Cảnh Dư tiên tử nói:
- Để người lại, ngươi đi!
Cảnh Dư tiên tử khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên lui một bước, một tay kéo thiếu niên kia ra trước, sau đó nói:
- Ngươi giống như là thiếu nam nhân vậy, ngay cả một thiếu niên như thế này cũng muốn đoạt! Nhưng mà lúc này hắn đang ở trong tay của ta, nếu như ngươi ra tay thì ta sẽ giết hắn trước. Ngươi muốn đoạt người, vậy thì đem một cái thi thể mà đi!
Vân Vũ Hoa lông mi dựng thẳng lên, ngón tay băng lãnh nắm chặt cổ kiếm Thiên Quyền, lạnh lùng thốt lên:
- Sư phụ chỉ bảo ta dẫn người trở lại, chứ không nói sống hay chết. Ngươi muốn giết hắn thì cứ ra tay đi.
Lời còn chưa dứt, cổ kiếm Thiên Quyền đã tạo ra sóng lớn Minh Hà ngập trời, cuốn về phía Cảnh Dư tiên tử!
Cảnh Dư tiên tử kinh hãi, vạn lần không ngờ tới Vân Vũ Hoa nói động thủ là động thủ, hơn nữa thế tới của cổ kiếm cực kỳ hung ác, nàng làm sao dám đón đỡ? Dưới tình thế cấp bách, nàng kéo thiếu niên kia ngăn cản trước người, muốn dùng người này làm một cái bùa hộ mệnh, tránh khỏi thế kiếm kia.
Vân Vũ Hoa khóe môi nổ một nụ cười lạnh, hừ một tiếng. Tay nàng duỗi ra, cổ kiếm Thiên Quyền chợt kêu lên một tiếng, thế tới không giảm mà lại còn tăng, đâm thẳng vào ngực của thiếu niên kia.
Nhìn thế kiếm này, chẳng cần phải nói tới kiếm phong mà chỉ cần sóng nước Minh Hà cũng đủ để chọc thủng ngực của thiếu niên rồi.
Cảnh Dư tiên tử rơi vào đường cùng, đành phải đẩy thiếu niên kia sang một bên, dưới chân đột nhiên xuất hiện một đám mây hồng sắc, quỷ mị lướt sang một bên, khó khăn tránh thoát khỏi một kiếm.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, thiếu niên kia vừa rời khỏi tay của Cảnh Dư tiên tử thì những vết bỏng cũng biến mất không thấy tăm hơi, thần chí đã tỉnh táo lại. Thế nhưng hắn bị Cảnh Dư tiên tử đẩy bay đi, nên ngã xuống đất, lộn bảy tám vòng mới dừng lại được.
Từ nhỏ hắn đã làm lụng vất vả, thân thể cường tráng, lại thông minh cho nên lập tức cắn răng, cố nén đau nhức, lặng lẽ bò dậy tìm thời cơ rời khỏi chốn thị phi này.
Hắn nhìn về phía sau không xa, ở đó chỉ có một màu đen mông lung, cùng một màu hồng bất định, hiển nhiên là Vân Vũ Hoa và Cảnh Dư tiên tử đang đánh nhau kịch liệt.
Đạo pháp của Cảnh Dư tiên tử lấy sự biến hóa trong khi di chuyển làm chủ đạo, bởi vậy sẽ rất khó thất bại, nhưng nàng cũng không dám cứng rắn chống lại cổ kiếm Thiên Quyền, làm như vậy thì tất sẽ bị thất bại.
Vân Vũ Hoa không muốn dây dưa với nàng, đột nhiên nhảy ra khỏi vòng chiến, một kiếm hướng thiếu niên kia chém tới.
Kiếm phong mặc dù cách xa mười trượng, nhưng mà chỉ cần sóng gió Minh Hà kéo tới cũng đủ chém thiếu niên này thành ngàn mảnh nhỏ.
Cảnh Dư tiên tử khẩn trương, cổ tay rung lên, một chiếc vòng phỉ thúy nhanh như điện bay ra, chắn trước người của thiếu niên.
Khi sóng gió Minh Hà chạm vào chiếc vòng phỉ thúy thì có một quang mang màu xanh biếc dựng thẳng lên, giống như một cái tường đồng vách sắt, chắn đỡ sóng gió Minh Hà, sóng gió tan đi, nhưng chiếc vòng phỉ thúy cũng bị rạn vỡ, ánh sáng xanh mất đi, hiển nhiên là đã bị hủy.
Cảnh Dư tiên tử đau xót nhìn cái vòng tay của mình, nhưng cổ kiếm Thiên Quyền lúc này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng!
Cảnh Dư tiên tử chỉ kịp chửi một tiếng:
- Tiểu tiện nhân, thật ác độc!
Lúc này, nàng không còn cách nào để né tránh cả.
Cảnh Dư tiên tử không còn cách nào khác, đành phải mạnh mẽ đón đỡ thế công này, nàng hét lên một tiếng, hai chiếc vòng còn lại bay ra, đảo mắt đã to như một đứa trẻ, một trước một sau cản cổ kiếm Thiên Quyền lại.
Hai luồng quang mang màu xanh biếc lóe lên rồi biến mất, hai cái vòng tay của Cảnh Dư tiên tử hóa thành bột mịn.
Nhưng mà cổ kiếm Thiên Quyền cũng bị ngăn lại, thế đi rất chậm, Cảnh Dư tiên tử tránh được một kiếp.