Tây Huyền Sơn là một trong số ba ngọn núi cao nhất, dựa theo truyền thuyết thì nó có chu vi ba ngàn dặm, đỉnh chọc xuyên mây, là nơi hội tụ của thần tiên.
Lại có người nói, nơi này là nơi thượng tiên sai các tiên nhân xuống cai quản, có thể nói nó là nơi thế ngoại đào nguyên, là nhân gian tiên lâm.
Người ta còn nói, có những người từng lỡ chân đi vào nơi này, cơ duyên chợt đến, vô tình gặp được tiên nhân cho nên học được thuật trường sinh.
Tất cả những chuyện này, hầu như toàn là truyền thuyết, không có chứng cứ nào để chứng minh cả, nó chỉ là những câu chuyện được lưu truyền trên phố, là đề tài, câu chuyện cho những tiểu thương hoặc là nơi trà dư tửu hậu.
Trong đó lại có rất nhiều chỗ khiên cưỡng, bịa đặt, đương nhiên là không cần tìm hiểu gì thêm.
Về phần Thái Thượng Đạo Đức Cung của Đạo Đức tông có phải là được xây dựng ở Tây Huyền Sơn, là một trong thập đại động tiên, từng là chỗ ở của tiên nhân trú ngụ hay không thì cũng không có gì chứng minh cả.
Nhưng mà lại không thể phủ nhận, Thái Thượng Đạo Đức Cung được xây dựng ở Tây Huyền Sơn chính là động tiên mà người tu luyện hướng tới.
Tây Huyền Sơn có rất nhiều dãy núi kéo dài liên miên bất tuyệt, chu vi có thể đạt tới hơn ngàn dặm, nối tiếp với vô số danh sơn, chính là nơi địa mạch hội tụ, là chỗ cho linh vật tập trung. Tây Huyền Sơn có thể nói là trái tim cho toàn bộ địa mạch hội tụ.
Thế núi của Tây Huyền Sơn hiểm mà không khô khan, nó là một ngọn núi thẳng tắp, như chữ viết lên mây, trên có suối chảy róc rách.
Trên dãy núi, cây cối xum xuê tươi tốt, kỳ hoa dị thảo ở đâu cũng có thể gặp. Có rất nhiều thác nước, khe suối làm nổi bật chúng giữa chốn tiên lâm.
Ngọn núi đã bị mây bao phủ nhiều năm, lưng chừng có vô số động tuyền thông với nhau, hun hút mà sâu thẳm.
Xung quanh Tây Huyền Sơn có vô số nơi yếu hiểm, đồng thời có rất nhiều linh cầm dị thú sinh sống ở đây, theo tục truyền lại thì ở đây còn có một thượng cổ dị thú sinh sống, nhưng mà hành tung của nó lại vô định, những nơi nó đi qua thì người tu luyện có tu vi cao thâm tới mức nào cũng phải thối lui.
Dù sao nhân lực có hạn, thượng cổ dị thú đã sống hàng ngàn năm, công lực thâm hậu, há để cho người mới học thổ nạp được hơn trăm năm có thể ngăn cản?
Chủ phong của Tây Huyền Sơn tên là Mạc Kiền Phong, cao ba ngàn năm trăm trượng, có chu vi hơn mười dặm, thẳng tắp chọc lên trời, hiểm trở vô cùng, cũng chính là nơi xây dựng Thái Thượng Đạo Đức Cung.
Xung quanh Mạc Kiền Phong có mười hai ngọn núi, giống như quần tinh ủng nguyệt, ẩn giấu thế của thiên địa. Đệ tử cửu mạch của Tây Huyền Sơn ở chín ngọn núi khác nhau, chỉ khi nào tu vi đạt tới cảnh giới nhất định mới có thể chuyển sang Thái Thượng Đạo Đức Cung tham tu các loại điển tịch trong cung.
Lúc này, thiếu niên ở Long Môn khách sạn kia được các đệ tử của Đạo Đức tông ngày đêm thay phiên nhau cõng, ngày đi đêm nghỉ thẳng một mạch tới tận Tây Huyền Sơn.
Ba vị chân nhân có lẽ còn lo lắng thân thể hắn là phàm thai, không chịu được nhiều lao khổ, cho nên không chỉ lấy pháp khí ra cho hắn hộ thể, đồng thời còn cấp cho hắn một viên Hà Linh Đan có tác dụng thay thức ăn, bảo trì hơi thở, thậm chí còn giảm tốc độ phi hành, mỗi khi mặt trời lặn đều cắm trại nghỉ ngơi.
Vốn các chân nhân của Đạo Đức tông chỉ đi mất một ngày hành trình mà bây giờ lại mất tới tận năm ngày thời gian.
Cho dù như vậy, thiếu niên kia cũng mệt tới mức xương cốt mềm nhũn, nhưng từ nhỏ hắn đã chịu đựng cực khổ, chút khó khăn này hắn cũng không coi là cái gì.
Huống hồ, bản thân hắn còn biết, đây là cơ duyên khó có được, chỉ e mình thất lễ, có hành động nào đó không đúng. Vì vậy cho dù có thống khổ như thế nào thì hắn vẫn chịu đựng, không để lộ ra một ý khổ cực nào.
Chúng đạo sĩ bảo hắn làm cái gì thì hắn làm cái đó, hỏi tới thì trả lời, không hỏi thì không nói.
Ba vị chân nhân thấy hắn xử sự thông minh, đối đáp khéo léo, thì tâm trạng rất thỏa mãn. Cho nên mặc kệ trước kia thiếu niên này có lai lịch gì thì chỉ lấy căn cốt của hắn mà nhận cũng đủ để làm môn nhân của Đạo Đức tông.
Trong suốt hành trình, thiếu niên kia thấy các đạo sĩ khống chế pháp khí, thi triển tiên phù chú pháp, có thể sai khiến quỷ thần, thì tâm trạng rất kinh sợ nghi hoặc, tưởng bản thân mình đang ở trong mộng.
Vì vậy, hắn thường thừa dịp người khác không chú ý, cố sức véo trộm mình một cái. Hành vi ngu xuẩn này làm cho hắn đau muốn chết, nhưng trong lòng thì lại vui mừng vô cùng.
Cứ như vậy mấy ngày, trên đùi thiếu niên đã xuất hiện vô số vết xanh tím. Hành vi của thiếu niên này trông thì có vẻ ngu đần nhưng đúng là hợp lẽ thường.
Trong cuộc đời của những người phàm phu tục tử, mà bỗng nhiên gặp được những người thần thông quảng đại tới mức này thì không biết phúc duyên thâm hậu mấy đời, có khi hành động lại còn gấp mười tám lần thiếu niên kia? Hoài nghi mình ở trong mộng, cũng là điều bình thường.
Ngày thứ sáu, khi mặt trời lên cao thì ba vị chân nhân cuối cùng cũng về tới Tây Huyền Sơn, chậm rãi hạ xuống Mạc Kiền Phong.
Thiếu niên kia dọc đường đi thấy các chân nhân cưỡi mây đạp gió, ngự phong mà đi, nhìn thấy quan ải hùng vĩ, sông lớn chảy xiết. Tuy chỉ có ngắn ngủi mấy ngày, nhưng con mắt cũng khác trước, nhưng khi đứng trên Mạc Kiền Phong thì lập tức ngẩn ngơ.
Nơi hắn đặt chân là một quảng trường thật lớn, lát toàn bằng đá xanh, cả tòa quảng trường nhìn thì phía trước rất nhỏ, nhung thật ra lại cực rộng, nhìn như một cái mỏ chim, xung quanh là lan can bằng bạch ngọc, dọc theo quảng trường có chín chiếc cột lớn, trên đầu cột lửa cháy hừng hực, cháy quanh năm không tắt.
Quảng trường rộng như vậy cũng chỉ là một phần nhỏ của Mạc Kiền Phong, tiếp theo đó là liên miên những bậc thang làm bằng bạch ngọc thẳng tiến lên trên.
Mà ở hai bên quảng trường có thể nhận thấy, mây mờ che phủ, gió núi thỉnh thoảng thổi vài đám mây bay qua bay lại, để lộ ra những vực sâu nhìn không thấy đáy.
Quảng trường cực lớn này được treo chênh vênh trên vách núi, không biết là dùng thứ gì đó để chống đỡ.
Nhưng mà cũng may là thiếu niên kia trên đường đi, mắt thấy tai nghe nhiều chuyện kỳ quái nên cũng không bị cảnh tượng này khiến hắn có những hành động thất thố nào.
Những bậc thang bằng bạch ngọc kia rộng tới mười lăm trượng, cao chừng một xích, nhìn từ xa lại, trông mỗi bậc thang trong như một khối ngọc không nhiễm bụi trần, tỏa ra quang huy nhàn nhạt, khí thế ẩn hiện.
Nếu như nhìn kỹ thì sẽ thấy trên mỗi bậc tahng có khắc những đồ hình khác nhau.
Những bậc thang này chạy thẳng về phía trước, khuất sau những đám mây, nhìn lên đoạn đường này thì chỉ thấy nó kéo dài không dứt, sợ rằng phải có tới mấy ngàn bậc thang!
Trong những đám mây mơ hồ hiện ra một cái sơn môn cực kỳ to lớn, đỉnh được làm từ tử kim, lấy thanh ngọc làm cột, nó cao ba mươi trượng, trên mái của cánh cửa này có khắc những dị thú trấn tà có hình dạng không giống nhau.
Ở giữa sơn môn có treo một tấm biển lớn, dùng màu tím làm nền, lấy màu vàng làm nét chữ, bên trên có khắc năm chữ triện cổ là Thái Thượng Đạo Đức Cung.
Thiếu niên mới đưa mắt nhìn vào sơn môn thì đột nhiên có cảm giác như những dị thú trấn tà kia đang sống, tất cả đều đưa mắt nhìn về phía hắn, mỗi ánh mắt như một mũi tên, đâm thẳng vào người của hắn.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy trong ngực trống rỗng, khó chịu không nói nên lời, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu.
Tử Dương chân nhân thấy vậy thì nói:
-Ta đã quên thân hình ngươi chỉ là tục thai, sát nghiệt quá nặng, những dị thú trấn tà này đương nhiên sẽ không để cho người vào trong sơn môn.
Dứt lời, Tử Dương chân nhân chậm rãi bấm tay niệm chú, sau đó tay áo vung lên, một đạo phù chú màu vàng như bạch ngọc dán lên trán của thiếu niên. Ngọc phù tỏa ra một quang mang nhu hòa sau đó biến mất.
Thiếu niên có cảm giác như có một dòng nước ấm từ trán truyền ra toàn thân, thoải mái vô cùng, không còn bị ánh mắt của dị thú trấn tà kia làm hại nữa.
Lúc này trên Thái Thượng Đạo Đức Cung đã vang lên mười hai tiếng chuông thanh thúy, một hồi trống dài, tiếp sau đó là những âm thanh kèn sáo vang lên du dương.
Đột nhiên hoa mai theo gió bay lớp lớp, hai hàng bảy hai vị đạo đồng mặc áo màu vàng, trong tay cầm các loại pháp khí khác nhau xếp thành hai hàng dài nối đuôi nhau từ núi, cung nghênh ba vị chân nhân cùng chư vị đạo trưởng trở về.
Thanh thế kiểu này làm cho thiếu niên trợn mắt cứng lưỡi, cho tới khi có một vị đạo trưởng vỗ hắn một cái thì hắn mới bừng tỉnh, ước đi theo sau những đạo trưởng này.
Từ trước tới nay, trong các loại điển tịch của đạo gia có miêu tả lại khung cảnh của những vị thượng tiên, họ đều nói rằng “Dùng hoàng kim là nhà, thanh ngọc làm giường, lấy khói hương làm chiếu.”
Thế nhưng trong đoạn đường này, Thái Thượng Đạo Đức Cung ở trong mắt thiếu niên chính là tiên cảnh trong tiên sơn.
Ở đây ngọc lưu ly làm ngói, tử kim làm mái hiên, bạch ngọc làm xà đỡ, các tòa nhà đều có sương mù quấn qanh.
Rồi còn có các loại kỳ hoa dị thảo không biết tên, các loại dị thú không rõ nguồn gốc.
Thỉnh thoảng còn có đạo sĩ tu tiên bay qua, chân đạp Thanh Yên (mây trắng), nhàn nhã ung dung, nhưng mà khoảng cách mỗi bước chân đều lên tới mấy trượng.
Một lát sau, khi đoàn người đã vào trong sơn môn, những đệ tử, đạo đồng cụng tự tản đi, ba vị chân nhân tự mình mang theo thiếu niên kia, bay lên trời, hướng tới chỗ cao nhất của Mạc Kiền Phong là Đạo Đức điện bay tới.
Thái Thượng Đạo Đức Cung cuy củ rất nghiêm khắc, ngoại trừ trưởng các mạch với số ít trưởng bối nguyên lão ra thì không một ai được phi hành trong cung.
Trên thực tế, cho dù không có quy củ này nhưng cũng chẳng thể phi hành nổi, bởi ở đây đã định pháp thuật không thể phi hành.
Ở ngoài Đạo Đức điện thì không nói, chứ ở bên trong thì đã dùng thiên địa nguyên khí để bày trận, cấm chế trùng trùng, tất cả pháp lực đều vô hiệu, mà cho dù những trưởng lão có tu vi yếu, cũng chẳng thề nào làm nổi.
Ở ven đường, tất cả đạo sĩ nhìn thấy ba chân nhân bay qua, ai nấy đều vội vàng hành lễ, nhưng mà ánh mắt bọn họ vẫn liếc nhìn thiếu niên kia, người được ba vị chân nhân hộ tống thì đúng là kỳ quái.
Toàn bộ Thái Thượng Đạo Đức Cung huy hoàng chẳng kém gì tiên thành trên thượng tiên, nhưng chỉ có Đạo Đức điện này là khó coi nhất, chẳng khác gì một đạo quán phổ thông.
Lúc này, ngồi giữa Đạo Đức điện có một đạo nhân trung niên có đôi mắt xếch nhưng cực kỳ sắc bén, trên người mặc một bộ đạo bào bình thường, không có trang sức gì cả. Thậm chí ngay cả một khối ngọc bội cũng không. Ở hai bên còn có bốn vị đạo nhân đang ngồi, thiếu niên kia quỳ giữa đại điện.
Đạo nhân trung niên kia nói:
- Không cần sợ, ngẩng đầu lên!
Thiếu niên nghe thấy âm thanh này thì cảm thấy nó vô cùng du dương dễ nghe, sự sợ hãi trong lòng tự dưng biến mất, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía xung quanh.
Ngoại trừ đạo sĩ trung niên ngồi chính giữa thì hai bên có tám vị chân nhân, trong đó có năm vị nam chân nhân, hai vị mặc trang phục tục gia và một nữ đạo sĩ.
Ba vị Tử Dương, Ngọc Hư và Thái Vi chân nhân thì hắn đã quen rồi.
Mà nhắc tới lại kỳ quái, trên người tám vị chân nhân thì ai cũng có quang hoa, mà chỉ duy nhất vị đạo nhân ngồi ở giữa là chẳng có chút linh khí nào.
Đạo nhân ngồi ở giữa chính là chưởng giáo của Đạo Đức cung, Tử Vi chân nhân. Lão quan sát kỹ thiếu niên một lúc rồi mở miệng hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Thiếu niên ngỡ ngàng một lát mới đáp:
- Tiểu nhân thuở nhỏ không có phụ mẫu, chỉ biết mình họ Kỷ, không có tên. Sau đó được chưởng quỹ thu nhận nhưng cũng không đặt tên cho.
Tử Vi chân nhân hơi trầm ngâm rồi nói:
- Đã như vậy thì ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên. Kiếp trước của ngươi lý lịch sâu như biển, nhưng hôm nay dù sao cũng là luân hồi nơi trần tục. Đại đạo thương mang, chúng sinh như trần, vậy thì gọi ngươi là Nhược Trần đi. Điều này nhắc ngươi sau này đắc đạo, cũng đừng quên kiếp này đã từng luân hồi hạ giới.
Dứt lời, Tử Vi chân nhân phất phất tay, một tiểu đồng đi ra, mang Kỷ Nhược Trần xuống dưới đi làm Minh Bài và nhẫn các dụng cụ linh vật.
Sau khi Kỷ Nhược Trần đi rồi, trong đại điện trở nên yên lặng, trưởng chi của bát mạch không ai nói câu nào, cùng đợi Tử Vi chân nhân nói tiếp. Bầu không khí trong điện nhất thời đã có sự thay đổi.
Tử Vi chân nhân vuốt râu nói:
- Tử Dương, Ngọc Hư và Thái Vi, ba vị sư huynh lần này đem được Kỷ Nhược Trần trở về, đã lập được đại công. Bây giờ ta cũng không gạt các vị, khi ta đang bế quan có biết được thiên cơ, là một tiên nhân bị trục xuất xuống phàm trần, sau khi kiếp nạn này qua đi sẽ được trở về Tiên giới. Cho nên ta mới làm khó tiên giá của ba vị sư huynh. Không tiếc việc đắc tội các phái đem Kỷ Nhược Trần trở về. Hiện tại còn có một đại sự chính là Kỷ Nhược Trần sẽ trở thành môn hạ của mạch nào. Các vị không cần cố kỵ điều gì cả, cứ nói thoải mái.
Tử Vi chân nhân nói xong câu này, các vị chân nhân ngồi đây ai cũng rung động, Ngọc Hư chân nhân hỏi:
- Tử Vi chưởng giáo, ngài không muốn đích thân dạy dỗ Kỷ Nhược Trần ư?
Mạch chính của Tử Vi chân nhân đệ tử rất ít, tu vi cũng không cao, đó cũng là nguyên nhân mà lão chưa có đệ tử thân truyền, hơn nữa bế quan một mạch hơn ba mươi năm.
Vốn đây chính là Trích Tiên hàng thế nên sẽ thuận lý thành chương nhập vào làm môn hạ của Tử Vi chân nhân.
Nhất mạch của lão tuy rằng điêu linh, thế nhưng lại có hai vị chân tiên phi thăng, chẳng những có trọng lượng trong bát mạch còn lại, mà cũng là việc chưa từng có trong các phái tu đạo.
Thế nhưng nay Tử Vi chân nhân lại đem cơ hội tốt này tung ra làm cho các vị chân nhân ngồi đây không ai tưởng tượng nổi.
Lúc này, có một vị trung niên nho sĩ đang ngồi, ho khan một tiếng nói:
- Tử Vi chưởng giáo, đệ có một chuyện không biết có nên nói hay không. Khi nãy đệ thấy căn cốt của thiếu niên kia hơi tệ, mặc dù có chút thông tuệ, trên người hình như có một luồng tiên khí. Thế nhưng với đệ tử của Đạo Đức cung chúng ta mà nói thì tư chất cũng là loại bình thường mà thôi. Chuyện này và Trích Tiên kia có chút không hợp, huống chi là tuổi của hắn còn nhỏ nữa, với tư chất như vậy để tu luyện thành đắc đạo phi thăng thì thực sự là khó vô cùng.
Tử Vi chân nhân trầm ngâm một chút rồi nói:
- Cảnh Tiêu sư đệ nói cũng có đạo lý. Chỉ là thiên cơ khó dò, với mắt thường phàm thai như chúng ta không nhận ra chân tiên thì cũng không có gì kỳ quái (thằng kia đi bán muối rồi còn đâu...). Như vậy đi, mang hắn vào đây để các vị khỏi nghi ngờ.
Dứt lời, không thấy Tử Vi chân nhân có động tác gì mà cửa điện đã mở ra, hai tiểu đạo đồng dẫn Kỷ Nhược Trần vào bên trong.
Lúc này Kỷ Nhược Trần đã thay một bộ trang phục mới, nhìn qua cũng thấy sự tuấn tú anh khí.
Tử Vi chân nhân vẻ mặt ôn hòa nói:
- Nhược Trần, có thể đem Thanh Thạch trong người ngươi cho chúng ta xem không?
Kỷ Nhược Trần vội vàng tháo Thanh Thạch xuống, dâng lên cho Tử Vi chân nhân. Tử Vi chân nhân lại hỏi:
- Thanh Thạch này từ đâu ngươi có được?
Kỷ Nhược Trần trong lòng hơi rùng mình, nói:
- Ta cũng không biết nó từ đâu mà có, chỉ biết là khi mình hiểu chuyện thì đã có nó rồi.
Tử Vi chân nhân mỉm cười gật đầu, phất phất tay, hai tiểu đạo đồng lại dẫn Kỷ Nhược Trần xuống dưới.
Đợi cho tới khi Kỷ Nhược Trần ra khỏi cửa thì Tử Vi chân nhân giao Thanh Thạch cho Tử Dương chân nhân đang ngồi bên phải mình nói:
- Các vị chân nhân xem cho thật kỹ, xem Thanh Thạch này có chỗ nào không giống như bình thường hay không?
Tử Dương, Ngọc Hư và Thái Vi đã nghiên cứu Thanh Thạch này rất lâu rồi, cho nên lập tức giao cho người bên cạnh.
Năm vị chân nhân còn lại ai nấy đều ngưng thần quan sát, dường như muốn nhận ra sự ẩn chứa sâu bên trong Thanh Thạch.
Bình thường thì ánh mắt của bọn họ cực kỳ sắc bén, trong Thanh Thạch này có chứa điều huyền bí gì thì nhất định sẽ khó thoát khỏi pháp nhãn của họ.
Thế nhưng năm vị chân nhân nhìn tới nhìn lui, đều nghĩ đây chỉ là một hòn đá phổ thông mà thôi.
Lúc này, Thanh Thạch đã được truyền tới tay của nữ đạo sĩ duy nhất. Nàng quan sát Thanh Thạch rất lâu, bỗng nhiên dùng sức bóp một cái, vậy mà Thanh Thạch lại chẳng hề hấn gì.
Các vị chân nhân khác thấy vậy thì thần tình ai nấy đều rung động. Vị nữ đạo nhân này có đạo hiệu là Ngọc Huyền, công lực thâm hậu, một cái bóp của nàng có lực lượng như thiên qua, đủ để đoạn kim phá thạch.
Với lực lượng như vậy mà Thanh Thạch không hề hấn gì thì chứng tỏ nó không phải là vật phàm.
Tử Vi chân nhân mỉm cười nói:
- Ngọc Huyền, muội không ngại thì chém nó hai kiếm xem sao!
Ngọc Huyền nghe vậy, đưa tay phải ra, bàn tay nhẹ nhàng khua một cái, một thanh cổ kiếm chừng ba thước óng ánh đã hiện trong tay.
Nàng nhẹ nhàng “A” lên một tiếng, cổ kiếm chém vào Thanh Thạch trong tay. Nhưng khi thân kiếm và Thanh Thạch va chạm vào nhau thì vang lên một thanh âm rất là êm tai.
Thanh Thạch vẫn như cũ, không có gì hao tổn, không một chút tì vết nào. Các vị chân nhân thấy vậy thì ai nấy đều biến sắc, khiếp sợ không thôi.
Một kiếm vừa rồi của Ngọc Huyền tuy không dùng tới lực lượng thật sự, nhưng cũng đã sử dụng chú pháp, lực chém tăng gấp bội, có thể bạt núi lấp sông vậy mà lại không làm gì được viên Thanh Thạch nho nhỏ này!
Chỉ có từ điểm này thôi mà nói, Thanh Thạch chắc chắn không phải là vật của phàm giới.
Tử Vi chân nhân thấy vậy thì mỉm cười nói:
- Các vị chân nhân nên biết, tiên vật như thế này đều có linh tính, nó sẽ tự nhận chủ cho mình, cho nên Kỷ Nhược Trần chính là Trích Tiên, điểm này không cần hoài nghi. Bây giờ chúng ta nên bàn xem cho hắn nhập vào mạch nào.
Nếu như đã chứng thực Kỷ Nhược Trần là Trích Tiên, các vị chân nhân ngồi đây thì ai cũng là chi sĩ cầu đạo, một bảo vật khó cầu như vậy sao có thể dễ dàng bỏ qua được.
Huống chi Kỷ Nhược Trần nhập vào nhất mạch nào thì nhất mạch đó sẽ có một vị tiên nhân phi thăng trong tương lai, đây là một chuyện tốt có thể cầu được hay sao?
Bình thường các vị chân nhân ai nấy đều có công phu hàm dưỡng, tuy rằng ai cũng muốn đem Kỷ Nhược Trần nhét vào trong mạch của mình, thế nhưng sao có thể làm như những dân chúng bình thường, làm chuyện mèo khen mèo dài đuôi, mất hết thân phận như vậy được.
Cho nên các vị chân nhân ngồi đây, ai nấy đều im lặng không lên tiếng, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Bầu không khí trong đại điện nhất thời trở nên ngưng trọng.
Cuối cùng vẫn là Ngọc Hư chân nhân thiếu kiên nhẫn nhất, cất cao giọng nói:
- Ngọc Hư nhất mạch của ta công lực thâm sâu, đương nhiên sẽ do ta chỉ điểm Kỷ Nhược Trần.
Lời còn chưa dứt thì một vị chân nhân ở bên cạnh đã lập tức nói:
- Kiếm pháp của Ngọc Hư chân nhân đương nhiên là lợi hại, thế nhưng Kim Đan đại đạo, tam thanh chính pháp mới là con đường để phi thăng, điểm này thì Tử Vân nhất mạch của ta lại đứng đầu.
Vốn các vị chân nhân đều là người khiêm tốn, nhưng việc này lại liên quan quá lớn, khi có một người mở đầu thì ai nấy đều lập tức nháo nhào cả lên.
Ngay cả những người tục gia như Trương Cảnh Tiêu, Cố Thủ Chân cũng bị cuốn vào, bảy mồm tám lưỡi, rất là náo nhiệt.
Ngọc Huyền chân nhân vất cả lắm mới dành được cơ hội nói chuyện, lập tức nói:
- Nhất mạch của muội tâm đắc nhất là Thái Huyền Tam Phụ Kinh, rất thích hợp cho những đệ tử trẻ tuổi có căn cơ, cho nên Kỷ Nhược Trần đầu nhập vào nhất mạch của muội là hợp...
Ngọc Huyền chân nhân còn chưa nói xong thì Trương Cảnh Tiêu đã ngắt lời:
- Ngọc Huyền chân nhân nói như vậy là không ổn, nhất mạch của muội nữ đệ tử đông đảo, ta thấy Kỷ Nhược Trần là người đào hoa, e rằng khi trưởng thành sẽ có điều không thích hợp...
Ngọc Huyền chân nhân nghe vậy thì giận dữ, lạnh lùng nói:
- Xin hỏi Cảnh Tiêu chân nhân, nhất mạch của chân nhân có tới hai mươi sáu vị nữ đệ tử, vậy mới là thích hợp nhất hay sao?
Vốn các vị chân nhân ai nấy đều liều mạng tâng bốc mình, nhưng mà hai vị chân nhân là Trương Cảnh Tiêu và Ngọc Huyền lại hỏi đáp một hồi, khơi mào cho sự công kích lẫn nhau.
Vì vậy bên trong Đạo Đức điện thiên lôi trùng kích, điện quang mơ hồ, các vị chân nhân miệng thì tranh luận, tay thì biểu diễn, cố sức đem toàn lực chứng minh cho những tông mạch khác biết rằng công pháp của mình lợi hại, mới thích hợp cho Trích Tiên tu luyện, còn các mạch khác thì không hợp.
Tình thế đã biến thành khẩn trương, mắt thấy các vị chân nhân đã chuẩn bị ra sơn môn đấu pháp, lấy thực lực phân cao thấp.
Tử Vi chân nhân không nhịn được nữa bèn nặng nề đập cái bàn gỗ tử đàn, trong điện mới dần yên tĩnh lại.
Trong tám vị chân nhân thì bảy người đang mang vẻ mặt giận dữ, nhìn chằm chằm vào nhau, chỉ có Tử Dương chân nhân là mỉm cười, từ đầu tới cuối không tham gia vào việc đấu khẩu giữa các vị chân nhân, nhưng mà nụ cười này cũng làm cho hắn có chút xấu hổ.
Tử Vi chân nhân nhìn quanh một vòng, bỗng nhiên thở dài nói:
- Các vị chân nhân nói đều có đạo lý, Kỷ Nhược Trần đầu nhập vào mạch nào cũng thỏa đáng và cũng có chút không thỏa đáng. Trường hợp này là chúng ta phụ tá tiên nhân vũ hóa phi thăng, là chuyện đại sự bậc nhất của Đạo Đức tông, cho nên không thể khinh thường được. Như vậy đi, Kỷ Nhược Trần tạm đầu nhập vào nhất mạch của Tử Dương chân nhân, các mạch còn lại mỗi tháng sẽ có hai ngày để dạy hắn. Đợi cho đến kỳ Đại khảo của năm năm sau, thì hắn sẽ tự do định đoạt xem mình đầu nhập vào nhất mạch nào.
Thật bất ngờ, bảy vị chân nhân vẫn đang ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, mặc dù ánh mắt chạm nhau vẫn có giấu thiểm điện, hỏa diễm nhưng mà xem ra, không ai phản đối chuyện Kỷ Nhược Trần đầu nhập vào làm môn hạ của Tử Dương chân nhân.
Nếu đại sự đã định, chân nhân của thất mạch đều xin cáo lui, tự quay về ngọn núi của mình, chỉ có Tử Dương chân nhân bị giữ lại.
Đợi khi mọi người đi rồi, Tử Vi chân nhân khép hai mắt lại, trên mặt hiện lên sự mệt mỏi. Sắc mặc của Tử Dương chân nhân cũng ngưng trọng, dường như mang tâm sự nặng nề. Hai vị chân nhân cứ ngồi ngay ngắn trong đại điện như vậy, im lặng không nói.
Nhất thời, trong đại điện là một mảng yên tĩnh như thời thái cổ.
Chắc là đã suy nghĩ kỹ cho nên Tử Dương chân nhân mới mở miệng nói:
- Tử Vi chưởng giáo, Kỷ Nhược Trần đầu nhập vào làm môn hạ của ta, hình như có chút không thỏa đáng.
Tử Vi chân nhân khoát khoát tay, nói:
- Tử Dương sư huynh, không nên đùn đẩy nữa! Trong các chân nhân của bát mạch thì tuổi của huynh lớn nhất, đức cũng dày nhất, cho hắn đầu nhập vào làm môn hạ của huynh thì mới làm cho bảy vị chân nhân còn lại tạm dừng tranh chấp.
Nói tới đây, lão dừng lại thở ra một hơi, sau đó nói tiếp:
- Aiz, không nghĩ tới trong nội bộ Đạo Đức tông của chúng ta vẫn tranh chấp kịch liệt như cũ, ba mươi năm trước cũng thế, ba mươi năm sau khi ta xuất quan thì vẫn là như vậy. Nếu tiếp tục kéo dài thì chuyện này sẽ như thế nào đây?
Nghe thấy những câu này, nét mặt của Tử Dương chân nhân hiện lên sự xấu hổ, nói:
- Khi Tử Vi chưởng giáo bế quan, ta vâng mệnh chấp chưởng môn hộ. Ba mươi năm qua ta chẳng làm cho bản tông khởi sắc chút nào, đúng là ta quản lý không chu toàn, phụ sự phó thác của chưởng giáo.
Tử Vi chân nhân nặng nề nói:
- Điều này sao có thể trách huynh được? Người trong thất mạch còn lại thì ai mà không muốn làm vinh dự môn hộ mình, chèn ép các chi khác? Sau khi ta công lực viên mãn thì huynh sao có thể áp chế được bọn họ đây? Nếu như bọn họ không phải bị quấn vào những chuyện này thì với tư chất của bọn họ, sao tu vi chỉ dừng ở đó được.
Lúc này, trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, bàu không khí đã bị đè nén xuống rất nhiều.
Tranh chấp nội bộ trong Đạo Đức tông đã có từ hơn ngàn năm trước, có thể nói đây là một căn bệnh mãn tính, đã nhập vào xương tủy từ lâu rồi.
Chỉ bằng công lao mấy chục năm mà muốn xoay chuyển cục diện thì sao có thể làm được.
Tử Dương chân nhân trầm ngâm trong chốc lát rồi mở miệng nói:
- Chưởng giáo lần này xuất quan là đại sự trong chính đạo, có ngài chủ trì đại cục, lại có được Trích Tiên trong tay, Đạo Đức tông ta vẫn sẽ đứng đầu chính đạo, ngạo thị quần luân, đó cũng là việc định trước trong tương lai.
- Đứng đầu chính đạo, ngạo thị quần luân?
Tử Vi chân nhân hừ một tiếng rồi nói:
- Việc này có ý nghĩa gì với Đạo Đức tông chúng ta? Chẳng lẽ như vậy thì sẽ hóa giải được sự tranh đấu giữa bảy vị chân nhân? May mà bảy vị chân nhân này tranh đấu cũng chỉ mới vài chục năm, hành vi của bọn họ cũng có giới hạn, chưa vượt qua môn quy, chưa bôi bẩn danh tiếng của Đạo Đức tông ta.
Tiếp đó, ngữ khí của Tử Vi chân nhân trầm xuống, lại nói:
- Tử Dương sư huynh, lần này ta khám phá thiên cơ, có được một Trích Tiên đầu nhập vào bản tông thì đã tổn hao không ít tu vi, qua mấy ngày nữa ta sẽ lại bế quan, sự vụ trong bản tông lại vẫn giao cho sư huynh xử lý.
Tử Dương chân nhân vốn tưởng rằng chưởng giáo xuất quan thì sẽ nghỉ ngơi một thời gian, xử lý một chút sự vụ trong bản tông.
Lấy uy vọng của Tử Vi chân nhân thì có thể hóa giải được một số ân oán đã tích trữ lâu năm trong thất mạch. Nhưng mà ngàn vạn lần không ngờ tới, mấy ngày sau chưởng giáo lại bế quan.
Chỉ ngắn ngủi mấy ngày thì có thể giải quyết được sự vụ trong ba mươi năm sao?
Nghĩ tới đây Tử Dương chân nhân kinh hãi, vội vàng nói:
- Thế nhưng...
Tử Vi chân nhân khoát tay, không để cho Tử Dương chân nhân nói tiếp. Lão đi đi lạ
i lại trong đại điện mấy vòng, hai lông mày nhíu chặt lại, có vẻ như đang suy nghĩ, hoặc là có việc gì đó khó giải quyết.
Sau một lát, Tử Vi chân nhân dừng bước, đi tới trước mặt Tử Dương chân nhân rồi chậm rãi nói:
- Lúc nãy ta có bói quẻ nhưng lại không thể nhìn rõ vận số của Kỷ Nhược Trần. Tuy nói hắn là Trích Tiên chuyển thế, nhưng cũng đã là người phàm tục, nhưng ta lại nhìn không rõ số mạng của hắn. Mà chuyệnlần này, cũng sẽ có rất nhiều môn phái nhận rõ thiên cơ đến đây cướp người, việc này cũng không muốn xử lý là được. Theo thuyết thì các môn phái của Sấu Thạch tiên sinh, Thất Thánh Sơn...họ không quan trọng đạo hạnh, tại sao lại có thể hiểu được thiên cơ chứ?
Tử Dương chân nhân nghe vậy thì không để bụng, nói:
- Chưởng giáo chân nhân quá lo lắng rồi! Nếu không phải ngài khám phá thiên cơ sớm nửa ngày, thì chúng ta sao có thể giành được tiên cơ, sao có thể chuẩn bị chu toàn, một kích chế ngự người trong các phải được! Điểm này thôi cũng chứng minh thần thông giữa phái ta và họ chênh lệch không nhỏ!
Tử Vi chân nhân lắc đầu, sắc mặt biến đổi, trịnh trọng dặn dò:
- Cho dù như thế nào, sau này huynh hành sự cũng phải cẩn thận, bảo hộ Kỷ Nhược Trần cho tốt. Thân phận hiện tại của Kỷ Nhược Trần không thể để lộ ra được, nếu như chính đạo, tà môn biết hắn là Trích Tiên hàng thế thì sẽ không từ thủ đoạn mà tới cướp người, nói không chừng, cả những lão quái vật trăm tuổi cũng xuất hiện, như vậy thì sơn môn của Đạo Đức tông sẽ không ngừng tấp nập. Hắc Đạo Đức tông chúng ta đã truyền thừa ba ngàn năm, sao có thể bị hủy trong tay chúng ta được. Tử Dương sư huynh, ta nhìn về phía xa của Tây Huyền Sơn, trong mây tía lại có ẩn huyết quang, chỉ sợ sau này Đạo Đức tông sẽ gặp phải thế cục khó ứng phó nổi. Khi đó huynh cứ gọi ta xuất quan, ta sẽ hoãn lại việc phi thăng, cùng nhau hợp lực đối phó địch nhân.
Tử Dương chân nhân vội vàng đáp ứng.
Tử Vi chân nhân lại trầm tư trong chốc lát, bỗng nhiên thở dài một hơi, nói:
- Kỳ thực thiên cơ khó dò, ta chẳng qua cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, thấy đốm sáng lại tưởng mình hiểu được thiên cơ, nhìn thấu âm dương, biết chuyện quá khứ tương lai, hắc, đúng là cuồng vọng tự đại! Nếu như biết trước được chuyện tương lai thì sao lại có thể thủ thúc vô sách, để Đạo Đức tông rối tinh rối mù như hiện nay?
Nói xong, Tử Vi chân nhân buồn bã vô cùng, vung tay lên đi vào trong hậu điện.
Bình minh ngày tiếp theo, Kỷ Nhược Trần được một tiểu đạo đồng dẫn đường, đi đến Thái Thường Cung, đây là nơi ở của Tử Dương chân nhân.
Với hắn mà nói, mỗi bước đi lúc này, cảnh vật đều thay đổi một lần, giống như đang nhập mình vào trong một giấc mộng.
Thái Thường Cung khí thế hùng tráng, mượn thế núi, rừng cây ẩn giấu, giống như Bồng Lai tiên cảnh, trông lại như quỳnh lâu điện ngọc, gọi là tiên cảnh cũng không nói khoác chút nào.
Nếu như Kỷ Nhược Trần còn ở Long Môn khách **** thì đánh chết hắn cũng không tin trong thiên hạ lại còn những nơi hùng tráng vượt khỏi giới phàm trần như thế này.
Lúc này, hắn cũng biết tu sĩ không phải là thần tiên, nhưng với thần thông mà bọn họ có thì thần tiên cũng chỉ như vậy mà thôi.
Có một điều không hoàn mỹ duy nhất, đó là cơm chay ở Thái Thượng Đạo Đức Cung mùi vị rất kém, lấy những điều mà hắn học được thì chính là tràn ngập tượng khí (thô sơ), không có linh tâm (tinh tế, khéo léo).
Nếu như so sánh cơm chay ở đây với bánh bao nhân thịt của vợ chồng chưởng quỹ thì đúng là khác nhau như trời với đất.
Thái Thường Cung của Tử Dương chân nhân có vẻ ngoài nguy nga tráng lệ, khi bước chân vào thì cảm thấy nó thuần khiết mà không có tục khí, thanh cao xuất trần chứ không mang vẻ xa hoa.
Trong viện cỏ trồng loại Tử trúc tông lư (cây cọ màu trúc tím), rồi lại còn trồng cả chuối tây, gió thoang thoảng mang lại cảm giác ấm áp, mềm mại mà sinh động, đúng là phong cảnh kiểu Nam Hải.
Kỷ Nhược Trần đi vào chánh đường, thấy ở giữa có một lão đạo mặt mũi hiền lành, chính là Tử Dương chân nhân. Hắn vô cùng thông minh, lập tức quỳ xuống bái lạy, miệng nói thần tiên không ngớt.
Tử Dương chân nhân cười ha hả, thản nhiên nhận của hắn tám lạy, sau đó không thấy lão có động tác gì mà có một lực lượng nhu hòa nâng Kỷ Nhược Trần dậy, đưa hắn tới trước mặt lão.
Tử Dương chân nhân đánh giá kỹ Kỷ Nhược Trần một lần, chậm rãi nói:
- Nếu như ngươi đã cam nguyện làm môn hạ của Đạo Đức tông ta, vậy thì phải tuân theo quy củ. Đạo Đức tông đứng đầu chính đạo, lấy chính tâm thành ý làm đầu. Ta hỏi ngươi, trong mấy năm trước thì đã từng làm những chuyện ác, trái ý bề trên chưa?
Kỷ Nhược Trần cả kinh, lập tức quỳ xuống trả lời:
- Tiểu nhân từ khi hiểu việc thì đã bắt đầu lưu lạc, cho tới khi tới Long Môn khách **** ở quan ngoại thì được chưởng quỹ nhận nuôi. Những năm gần đây tiểu nhân vẫn nhớ kỹ ân cho ở lại của chưởng quỹ và chưởng quỹ phu nhân, tận tâm tận lực làm việc, chưa bao giờ làm trái ý bề trên.
Tử Dương chân nhân nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần, trong mũi nặng nề hừ một tiếng.
Kỷ Nhược Trần tâm trạng kinh hoảng, thanh âm run rẩy nói:
- Chân nhân, không, thần tiên! Buổi sáng người tới Long Môn khách ****, tiểu nhân thực sự không kháng cự được mê dược, động tham niệm ăn vụng ba cái bánh bao mới hấp và một chén canh xương. Tiểu nhân cũng không phải vì đói, mà là đồ ăn do chưởng quỹ phu nhân làm quá ngon. Trừ lần đó ra thì không làm chuyện gì khác trái ý bề trên cả, thật sự là không có.
Nhưng lúc này ở trong lòng Kỷ Nhược Trần lại nghĩ tới chuyện hạ mê dược, đánh ngất con dê béo, nhưng lại như tát nước đổ đi, hồn nhiên không coi mình làm những chuyện thương thiên hại lý nào cả.
Tử Dương chân nhân công lực thâm hậu, nghe như vậy cũng ngẩn người. Sau khi trầm mặc một khoảng thời gian chừng nửa nén hương, Tử Dương chân nhân mới thở phào một hơi.
Lão cười khổ một tiếng, những thiên văn tự định thuyết giáo hắn thì giờ không phun ra được một chữ, toàn bộ đã quên sạch sẽ.
Lão đành dặn dò nói:
- Hôm qua Vân Phong đạo trưởng đã đưa cho ngươi tông quuy môn pháp của Đạo Đức tông ta, hai ngày tiếp theo ngươi dụng tâm mà học cho thuộc. Sau đó Vân Phong đạo trưởng sẽ dạy cho ngươi những môn học khác, như quy củ dâng hương lễ bái. Đợi ta và thất mạch chân nhân thương lượng những môn ngươi phải học trong ngày rồi sẽ đích thân dạy cho ngươi. Bây giờ sự vụ trong tông rất bận rộn, lễ bái sư cứ tạm hoãn lại, vừa rồi ngươi lạy ta tám cái, ta thay mặt chưởng giáo Tử Vi chân nhân thu ngươi làm đồ đệ. Sau này đừng có gọi bừa là thần tiên, người khác nghe lại cười cho.
Kỷ Nhược Trần gật đầu đáp ứng, nhưng vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, một lúc sau mới rụt rè nói:
- Sư phụ, đệ tử còn có một chuyện...Vân Phong đạo trưởng đúng là đã đưa cho con ba bản môn quy của Đạo Đức tông, thế nhưng...thế nhưng trong sách có mười chữ thì có tới bốn, năm chữ con không biết...
Tử Dương chân nhân trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:
- Hóa ra con không biết chữ, điều này đúng là ta quên mất. Vậy thì sau này mỗi ngày con bỏ ra một canh giờ, cùng các đồng tử mới chọn năm nay đọc sách viết chữ. Con đi xuống đi, có gì thì gọi Vân Phong đạo trưởng an bài cho.
Kỷ Nhược Trần đáp ứng rồi theo tiểu đạo đồng bước ra ngoài. Nhưng mới đi tới cửa đại điện thì Tử Dương chân nhân đã gọi hắn quay lại.
Tử Dương chân nhân lấy Thanh Thạch ở trong người ra, giao cho Kỷ Nhược Trần, sau đó nói:
- Nhược Trần, nếu tính tuổi của thế tục thì con đã mười tám rồi, hiện tại nhập môn học đại đạo đúng là đã quá muộn. Nhưng thiên đạo cốt ở chuyên cần, chỉ cần con khổ công học tập thì ở tuổi nào cũng không tính là muộn. Chỉ là con thành niên rồi mới tu đạo thì cực khổ sẽ nhiều hơn người khác rất nhiều, đây cũng là thượng thiên cố ý muốn mài giũa con thành tài, không thể bởi vì vậy mà sinh ra oán hận cam chịu. Sau này có gặp phải chuyện gì thì luôn luôn phải nhớ kỹ, Đạo Đức tông chúng ta đứng đầu chính đạo trong thiên hạ, mọi chuyện đều phải nhớ lấy chữ “Lý” làm đầu, con đã nhớ chưa?
Kỷ Nhược Trần cố sức gật đầu, Tử Dương chân nhân lại lấy ra một cái bình thuốc bằng ngọc màu xanh đưa cho hắn rồi nói:
- Đây là một lọ Dưỡng Thần Đan, khi nào con cảm thấy thân thể thần trí mệt mọi thì hãy uống một viên là được, nó sẽ có tác dụng tốt cho con.
Kỷ Nhược Trần cám ơn Tử Dương chân nhân, sau đó lại theo tiểu đạo đồng ra cửa.
Tuy rằng tuổi của hắn chưa đủ mười lăm, nhưng nếu Tử Dương chân nhân nói hắn là mười tám vậy hắn sẽ là mười tám!
Hắn không ngốc đến mức đôi co làm gì, nhưng mấy câu mà Tử Dương chân nhân căn dặn hắn thì hắn biết chân nhân có dụng ý, mỗi câu, mỗi chữ đều khắc sâu vào trong lòng.
Kỷ Nhược Trần đi rồi, Vân Phong đạo trưởng vẫn đứng sau Tử Dương chân nhân lên tiếng hỏi:
- Tử Dương chân nhân, Kỷ Nhược Trần tuổi đã mười tám, so với những đạo đồng nhập môn hơn tận mười hai tuổi, đến lúc học tập thì sẽ có sự khó khăn. Hơn nữa người lại an bài hắn ở trong Thái Thượng Đạo Đức Cung tu luyện, thì khi những đệ tử được cưng chiều, ngang ngược trong thất mạch thấy Kỷ Nhược Trần tư chất tầm trung, lại được các vị chân nhân coi trọng như vậy, họ không biết hắn là Trích Tiên hàng thế, sợ rằng sẽ tới gây chuyện. Cho nên việc an bài này có thỏa đáng hay không?
Tử Dương chân nhân liếc mắt nhìn Vân Phong đạo trưởng, vuốt râu mỉm cười nói:
- Đây chỉ là một khảo nghiệm đơn giản, nho nhỏ mà thôi. Kỷ Nhược Trần bán bánh bao thịt người trong hắc **** sáu năm, đã làm hại không biết bao nhiêu người, chẳng lẽ lại không ứng phó được với những đệ tử không rành thế sự, kiêu ngạo tự đại ư? Chuyện mà vi sư lo lắng nhất chính là hắn bị nơi phồn hoa này làm mê mẩn tâm hồn, không...chịu cực khổ tu luyện. Cho dù hắn có thân thể Trích Tiên thì cũng làm sao tu luyện được tới đại viên mãn?
Vân Phong đạo trưởng lập tức nói:
- Chân nhân anh minh.