Giờ phút này, trong thâm sơn tại một ngọn núi không biết tên ở phía Nam có một nữ tử toàn thân mặc hắc y hạ xuống.
Mũi chân của nàng chạm vào một ngọn núi trọc thì cảnh tượng quanh người nàng đột nhiên biến ảo, chỉ thấy cảnh tượng gợn lên ba cái, thân ảnh của thiếu nữ đã biến mất.
Ngọn núi này là một pháp trận huyền diệu, Vân Vũ Hoa đảo mặt đi xuyên qua đại trận, xuất hiện dưới một rừng cây rợp bóng, kì hoa dị thảo mọc khắp nơi trong cốc.
Xung quanh sơn cốc toàn là cổ thụ. Đáy cốc mở rộng, địa thế bằng phẳng, có một dòng suối trong veo chảy qua. Hoa mọc bạt ngàn, rực rỡ hương thơm. Người đi trong cốc đẹp như trong tranh.
Vân Vũ Hoa phất nhẹ ống tay áo, thân hình như quỷ mị lướt đi trong cốc. Trong sơn cốc rải rác có hơn mười căn nhà nhỏ, cũng có chừng hơn mười người, hoặc trồng trọt, hoặc hái thuốc, hoặc là luyện kiếm.
Bọn họ nhìn thấy Vân Vũ Hoa thì đều cuống quít buông việc trong tay, hành lễ chào hỏi. Vân Vũ Hoa chỉ nhàn nhạt lên tiếng, đi vào trong một lạc viện tao nhã ở giữa.
Mọi người đã có thói quen với tính lãnh đạm của Vân Vũ Hoa, hôm nay thấy nàng sắc mặt âm trầm, trên người mơ hồ tỏa ra sát khí lạnh lẽo thì cho dù người có quen biết nàng cũng không dám tiến lên hỏi một câu. Sau khi hành lễ xong lại lập tức cúi đầu làm chuyện của mình, sợ chọc tới nàng.
Bên cạnh cánh cổng vòm đứng thẳng của lạc viện có hai thiếu nữ, thúy mi thanh nhã, tóc mây cao vút, trâm cài nghiêng nghiêng, xinh đẹp động lòng người.
Các nàng thấy Vân Vũ Hoa đến thì cúi người hành lễ, nói:
- Vân sư tỷ, cốc chủ đang chờ tỷ.
Vân Vũ Hoa hừ nhẹ một tiếng, giống như một trận cuồng phong tiến vào trong cửa viện, biến mất sau bức tường. Hai bạch y nữ tử lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều ẩn chứa sự oán độc.
Lạc viên yên tĩnh sâu hun hút, sau khi đi qua mấy bức tường, thì thấy rất nhiều hoa và cây cảnh, ong bay bướm lượn, trúc xanh, đình viện, suối nhỏ, có cảm giác như đang ở Giang Nam.
Phía trước đình viện có một tòa nhà tinh xảo, lợp ngói đỏ, bố trí theo kiểu “Tam phòng nhất bích”, chánh đường một gian, hai bên có thêm hai gian nữa, chỉ có một bức tường duy nhất.
Chánh đường tuy không giống như nhà đại phú, vẽ vàng điểm bạc, nạm vàng trát ngọc nhưng lại cổ kính, ngăn nắp tinh xảo.
Ánh mặt trời chiếu theo song cửa gỗ vào bên trong, khung cảnh trông rất ấm áp, thoải mái.
Phòng được bố trí rất thanh nhã cổ kính, chính phòng còn có một bức tranh sơn thủy, bút pháp bay lượn, khí thế hùng hồng, trên hai bức tường còn có hai bức trục được viết theo lối cuồng thảo, nét chữ như rồng bay phượng múa, thanh thoát, có thể nhận ra đây toàn là bút tích của danh nhân.
Hai bên còn có hai hương đỉnh bằng đồng xanh, có khắc hình vân thú, tràn ngập tính cổ xưa, nhìn qua có thể nhận ra ngay đây là vật có lai lịch lớn.
Trước cửa phòng có một cái màn trúc, nhìn qua màn trúc có thể nhận ra sau rèm có một lão nhân đang ngồi, có hai thị nữ đang đứng hai bên quạt cho lão.
Khi Vân Vũ Hoa bước vào, khung cảnh trở nên âm lãnh hơn rất nhiều.
Nàng không thấy rõ được khuôn mặt của lão nhân phía sau rèm, việc này không phải do ánh mắt của nàng không tinh tường mà là hoa văn trên màn trúc chính là một Ngũ Hành Hỗn Độn trận, bản thân màn trúc được chế thành từ Huyết trúc ở Nam Hoang.
Vân Vũ Hoa đạo hạnh có cao gấp đôi hiện tại thì cũng không có khả năng nhìn thấu mọi vật phía sau màn trúc.
Vân Vũ Hoa quỳ xuống đất, nói:
- Vũ Hoa đã phụ sự giao phó của cốc chủ, không thể đem người trở về, thẹn với cổ kiếm Thiên Quyền.
Sau đó nàng tóm tắt tình hình, kể lại một lần.
Lão nhân nghe xong thì yên lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng:
- Đám lão tạp mao của Đạo Đức tông thì không nói tới làm gì, đạo hạnh của mấy lão quỷ và bản lĩnh của mấy Thiên quân Thất Thánh Sơn cũng không được tốt lắm, thế nhưng Thông Huyền Thiên quân rất nổi danh về lĩnh vực chiêm bặc, âm dương thượng cửu, bọn họ có thể khám phá ra thiên cơ này thì cũng không có gì kỳ quái. Sấu Thạch tiên sinh kiếm pháp tuy giỏi, nhưng nếu nói tới chuyện bấm đốt ngón tay bói âm dương thì có nói gì ta cũng không tin, trừ khi...trừ khi lão gia hỏa ở sau lưng hắn không chết. Nhưng con kể lại, lần này lại hiện diện chừng hai mươi môn phái, thì thật sự là kỳ quái. Chẵng lẽ ta cô lậu quả văn, có nhiều cao nhân như vậy mà ta lại không biết?
Vân Vũ Hoa bỗng nhiên nói:
- Sư phụ, người không tiếc hao tổn chân nguyên, phá không đưa cổ kiếm Thiên Quyền vào trong tay con, đồng thời lại không tiếc đắc tội với các đại phái, chỉ vì tranh giành tên tiểu tử kia thôi hay sao? Con thấy hắn tư chất bình thường, hành động thì ranh mãnh, trên người còn có khí tức của máu tanh, sao có thể là thân thể Trích Tiên được chứ?
Lão giả hừ một tiếng, tức giận nói:
- Vũ Hoa, việc này vi sư đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Con thiên tư thông minh tuyệt đỉnh, nhưng mà tình hình nơi trần thế lại dốt đặc cán mai! Cho dù tu vi của vi sư không đủ, suy đoán có sự sai lầm, thế nhưng Tử Vi chân nhân chẳng lẽ cũng không đủ tu vi, cũng có sự sai lầm? Không nói tới chuyện này, chỉ cần nhìn ba vị chân nhân của Đạo Đức tông đồng thời tới thì việc này còn là việc bình thường ư? Đừng nói tới chuyện tranh giành một người, cho dù là đem toàn bộ những người ở đấy giết đi vẫn còn dư sức. Đạo Đức tông tự xưng là danh môn chính đạo, xưa nay miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng hành sự lại vô sỉ hạ lưu, lần này tới, bọn họ đương nhiên là có chuẩn bị, đắc tội nhiều môn phái như vậy, chẳng lẽ chỉ vì tranh giành một gã sai vặt hay trong khách **** hay sao?
Lúc này Vân Vũ Hoa không nói được gì nữa, nàng tuy rằng cao ngạo tự phụ, nhưng mà ba mươi năm trước khi Tử Vi chân nhân bế quan thì đã danh chấn thiên hạ rồi, lần này xuất quan, chẳng lẽ lại suy đoán lầm được sao?
Thế nhưng khi nàng nhớ lại tình cảnh lúc đó, đặc biệt là khi đối diện nhìn gã sai vặt kia vài lần thì vẫn mơ hồ cảm nhận được có gì đó không đúng. Cái này chỉ là trực giác, không có lý do nào chính đáng để nói ra được cả.
Ngữ khí của lão giả cũng chậm lại, trầm ngâm nói:
- Trích Tiên hàng thế là đại sự hàng trăm năm qua của giới tu đạo chúng ta. Đừng nói vi sư chỉ tổn thất một chút đạo hạn chân nguyên, đắc tội với vô số môn phái, chỉ cần có thể có được Trích Tiên thì trả giá lớn thế nào cũng đán giá! Hừ, Đạo Đức tông chẳng phải lúc nào cũng bền như thép, chuyện này còn chưa kết thúc. Trích Tiên đã mười tám tuổi, đúng là thời huyết khí phương cương, nữ đệ tử kiệt xuất trong cốc của ta đông đảo, một ngày nào đó có thể dẫn dụ hắn tới đây đầu nhập cũng chưa biết chừng.
Vân Vũ Hoa bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói:
- Sư phụ, năm đó người từng nói với con, người tu đạo chỉ quan tâm tới bản tâm, đắc đạo thì coi mọi vật chỉ là giả. Vũ Hoa cho rằng, không suy nghĩ thì đại đạo làm sao tịnh tiến, bất chấp tất cả tranh đoạt Trích Tiên thì chỉ là chuyện bỏ gốc lấy ngọn!
Lão giả giận tím mặt, quát lớn:
- Làm càn! Thiên phú của con tuy rằng tuyệt hảo, nhưng trên đường tu đạo lại chưa va chạm gì, đâu biết đại đạo khó khăn thế nào! Trích Tiên là cơ duyên tầm thường sao? Lão tạp mao Tử Vi chân nhân kia cũng chẳng phải là nửa đường xuất quan hay sao? Lần xuất quan này cũng sẽ làm chậm quá trình phi thăng của hắn xuống ba mươi năm nữa! Ta thấy con tôi luyện vẫn còn quá ít! Từ giờ trở đi, con đến Huyền Băng Động ở hậu sơn diện bích, không đem Minh Hà Kiếm Lục quyết luyện tới tầng thứ năm thì không được đi ra ngoài.
Dứt lời, lão giả lăng không một trảo, cổ kiếm Thiên Quyền “ông” một tiếng ngâm nga, từ trên lưng của Vân Vũ Hoa bay lên, xuyên qua màn trúc rơi vào trong tay của lão giả kia.
Vân Vũ Hoa hừ lạnh một tiếng, đứng lên rồi tự đi tới Huyền Băng Động diện bích. Lão giả thấy nàng vẫn không phục, thì tức giận đến run cả người, nhất thời không nói nên lời.
Phía sau lão có một nữ tử buông quạt, nhẹ nhàng tiến lên đấm lưng cho lão, nói:
- Cốc chủ, người đừng tức giận. Nàng ta tiến vào Huyền Băng Động sợ rằng phải hơn một năm mới trở ra, chuyện trách phạt này có đúng là quá nặng không?
Lão giả chậm rãi nói:
- Vũ Hoa mắt cao hơn đầu, sát khí lại quá nặng, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì sợ rằng nó sẽ gặp nhiều thất bại. Cứ để nó ở trong Huyền Băng Động một năm cũng tốt, coi như là ma luyện tâm tính của nó đi.
Lão đứng dậy, đi lại trong phòng vài vòng, hai mi dài nhíu chặt lại, hiển nhiên là trong lòng gặp chuyện khó giải quyết. Sau một lúc lâu, lão giả bỗng nhiên đứng lại, nói:
- Đưa tin cho Tam phu nhân, bảo nàng từ hôm nay đem Long Hổ Thái Huyền Kinh dạy cho Tô Tô!
Nữ tử giả làm bộ thất kinh, hoảng sợ nói:
- Cốc chủ, thế nhưng...Tô Tô tiểu thư năm nay mới mười hai tuổi.
Lão giả vung tay lên, lạnh nhạt nói:
- Ý đã quyết, không cần nhiều lời! Trận đọ sức này vẫn chưa kết thúc. Nếu như cứ đem Trích Tiên tặng cho lão tạp mao như vậy, thì sau này chúng ta sẽ lấy cái gì mà tranh đấu cùng với mẩy lão tạp mao giả nhân giả nghĩa kia nữa?
Nàng kia thấy lão giả thật sự nổi giận thì cũng không dám nhiều lời nữa, lén lút lui xuống.
Người trong tu đạo giới, đúng là không thể cầu là được.
- - - - - - - - - -
Ở Tây Huyền Sơn, Mạc Kiền Phong trời sinh hiểm địa, xây dựng một tòa nhà tranh cũng hết sức khó khăn, vì sẽ bị gió núi thổi bay, chớ nói chi tới việc xây những những tòa nhà đẹp như cung khuyết trên thượng thiên.
Nhưng mà Thái Thượng Đạo Đức Cung to lớn lộng lẫy, tục nhân vĩnh viễn không thể tưởng tượng ra.
Ngoài ra, mười hai ngọn núi của Mạc Kiền Phong là chỗ ở của Cửu mạch cũng hết sức mĩ lệ như tiên cung, trải qua hơn ba ngàn năm xây dựng, nó đã xinh đẹp tới mức tuyệt luân, Thái Thượng Đạo Đức Cung cũng không đẹp hơn được bao nhiêu.
Đạo Đức tông chi phái khắp thiên hạ, các chi phái hàng năm đều dụng tâm tìm kiếm những hài đồng có tư chất, trải qua tầng tầng lớp lớp chọn lọc, người có tư chất tốt sẽ được đưa về Đạo Đức tông để dạy bảo.
Đạo Đức tông địa vị cao cả, ít nhập thế tục nhưng mỗi đệ tử nhập thế đều có tu vi nhất định.
Nếu có lựa chọn linh đồng thì họ chỉ cần biểu diễn một chút đạo pháp, cho dù là đứa trẻ kia có xuất thân nghèo khó, hay là con nhà đại phú, phụ mẫu tám chín phần mười cũng nguyện đem con mình lên Tây Huyền Sơn.
Việc đầu tiên của những hài đồng này khi vào núi chính là đọc sạch viết chữ. Năm nay, số linh đồng mà Đạo Đức tông lựa chọn khắp nơi chỉ có mười lăm người, cùng Kỷ Nhược Trần học lớp vỡ lòng.
Được ở Thái Thượng Đạo Đức Cung đọc sách viết chữ đâu phải là tầm thường, đại sảnh gian phòng này mái cong tận trăng, cửa sổ được điêu khắc thành những bức tranh.
Bốn vách tường đều được khắc những hình cây trái, linh thú, có tiên hạc ngậm xuân, Kỳ Lân đụng chuông, Kim Quy lên nói chờ điềm lành, họa thì có tùng, mai, cúc, trúc toàn là những thứ cao thượng.
Mỗi bức tranh đều treo bốn câu đối, toàn là bút tích của các chân nhân, tiên sư đời trước.
Trên trần nhà của gian phòng, hoa văn được khắc thành hình Quần tiên yến du đồ.
Trong bức đồ thần tiên, chân nhân, thần vương, lực sĩ, kim đồng ngọc nữ...hoặc trợn mắt tức giận, hoặc thanh nhã phiêu dật, hoặc nghiêng đầu ngửa cổ....trông rất sống động, phảng phất như thực.
Ngoài ra, trên những cột ở hành lang trong nội đường hay cửa gỗ đều điêu khắc những loại cố sự của thần tiên.
Sàn của nội đường toàn là dùng đá xanh để lát, những vật dụng trong phòng toàn là do gỗ lim tạo thành. Đại sảnh của phòng rất là trang nãh, có thư hương mang phong cách cổ xưa.
Lúc này là thời gian đang giảng bài, lão tiên sinh dạy học ngồi nghiêm ngắn trên một cái ghế bằng gỗ tử đàn, trước mặt có đặt một chiếc bàn có khắc hình con hổ, văn phong tứ bảo đầy đủ.
Lão tiên sinh đầu đội khăn quê, mặc quần áo màu lam, nhưng lại là đạo bào. Râu dài tung bay theo gió, đôi mắt trong veo, chỉ liếc nhìn cũng biết người này công lực thâm hậu.
Dưới đài, có hơn trăm linh đồng yên tĩnh ngồi trong nội đường nghe lão sư giảng bài. Bởi vì diện tích đại sảnh quả lớn, đủ cho hàng trăm người học nên nó có phần vắng vẻ.
Lão tiên sinh hắng giọng, cầm lấy cuốn sách trên bàn, đang muốn giảng bài thì Kỷ Nhược Trần bước chân vào trong đại sảnh.
Xoát một tiếng, những hài đồng sáu, bảy tuổi này đều ngoảnh mặt lại, vô số ánh mắt rơi vào trên người Kỷ Nhược Trần.
Khi thấy trong tay Kỷ Nhược Trần cũng cầm mấy cuốn sách, hiển nhiên là cũng tới học chữ giống như họ thì hơn chục linh đồng này ồ lên một tiếng, thấp giọng nghị luận.
- Oa! Hắn lớn như vậy mà cũng tới đây học chữ sao?
Ở trong mắt của Kỷ Nhược Trần, những hài tử này thật sự là ngây thơ chất phác, hồn nhiên như nước. Thế nhưng chẳng biết tại sao, những ánh mắt trong trẻo này rơi vào người hắn lại giống như là những ngọn lửa làm cho trái tim hắn đau đớn, trên mặt trở nên khô nóng.
Lão tiên sinh trên bục giảng thấy bên dưới ồn ào, tức giận đến mức râu mép cũng loạn bay, cố sức đánh ầm một cái lên bàn gỗ, quát lớn:
- Tất cả đều yên lặng cho ta, nghị luận như vậy thì còn ra thể thống gì nữa, còn ra thể thống gì nũa! Kỷ Nhược Trần, trò ngồi xuống sau cùng, thánh nhân học đạo cũng không quan trọng sớm muộn. Chỉ cần trò chịu khó học tập thì thành công không khó!
Kỷ Nhược Trần đáp ứng, cúi đầu bước nhanh tới vị trí sau cùng.
Lúc này lão tiên sinh mở cuốn sách, bắt đầu cao giọng đọc lên:
- Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Vô danh thiên địa chi thủy, hữu danh vạn vật chi mẫu. Cố thường vô tục dĩ quan kỳ diệu...(Đạo có thể gọi được thì không phải là Đạo thường. Tên có thể gọi được thì không còn là tên thường. Không tên là gốc của trời đất, có tên là mẹ của vạn vật. Cho nên thường không có dục để nhìn thấy chỗ vi diệu của mình. Thường có dục, để nhìn thấy chỗ giới hạn của mình.)
Học trò ở Đạo Đức tông đương nhiên là sẽ không giống như những người ở thế tục, cái gì mà thiên tự văn, thuyết văn giảng phải tự tay dạy. Khóa học đầu tiên chính là Đạo Đức Kinh.
Kỷ Nhược Trần hít sâu một hơi, đem tất cả những tư tưởng hỗn loạn đuổi ra khỏi đầu, cảm giác khô nóng trên mặt cũng bớt đi không ít. Hắn định thần, mở cuốn sách, đọc theo những thanh âm du dương trầm bổng của lão tiên sinh.
Lúc này hắn đã rời khỏi Long Môn khách **** được mười ngày, Kỷ Nhược Trần có cảm giác như lúc nào cũng ở trong mộng. Cho tới khi học chữ như thế này thì hắn mới có cảm giác chân thực.
Một canh giờ học Đạo Đức Kinh đã qua, trăng tháng cũng đã lên. Kỷ Nhược Trần vội vã ăn cơm tối rồi lại theo sự hướng dẫn của Vân Phong đạo trưởng tới Thái Thường cung của Tử Dương chân nhân.
Nhất mạch của Tử Dương chân nhân ở cách chủ phong tương đối xa, trong các ngọn núi thì Mạc Kiền Phong là xa nhất.
Ở giữa hai ngọn núi có năm đống cự nham rất to, trong đó có mười hai chiếc xích sắt bắc thành một chiếc cầu, nối liền với Mạc Kiền Phong.
Cửu mạch đệ tử nếu như muốn đến Thái Thượng Đạo Đức Cung, tu vi đủ thì có thể ngự pháp bảo phi hành, tu vi kém một chút thì có thể đi qua cầu sắt.
Chỉ là Tây Huyền Sơn có gió núi cực mạnh, xích sắt lại đung đưa không ổn định, rất khó bước đi trên đó.
Nhưng cho dù như vậy, những đệ tử bình thường chỉ cần khổ tu ba năm, có nền móng khởi đầu của đạo cơ thì có thể ung dung qua cầu.
Kỷ Nhược Trần đương nhiên là không có loại thần thông này, được Vân Phong đạo trưởng đỡ đi qua xích cầu.
Hắn đương nhiên là còn chưa nhập môn, đi qua xích cầu này tất nhiên là sợ tới mức hồn bất phụ thể, nhưng Vân Phong đạo trưởng đã nói, đi qua cầu này chính là tâm pháp rèn luyện ý chí.
Kỷ Nhược Trần mặc dù trong lòng còn sợ hãi, nhưng mà vẫn mạnh dạn bước đi trên cầu.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, gió lạnh gào thét, trên người Kỷ Nhược Trần vẻn vẹn chỉ có duy nhất một cái đạo bào, bên trong có một bộ nội y.
Hắn tuy rằng lớn lên ở vùng tái ngoại lạnh khủng khiếp, nhưng sao có thể chống lại hàn ý của gió núi?
Không được bao lâu thì sắc mặt hắn đã xanh tím lại, dường như có một lớp sương bao phủ lên mặt. Khi gió núi thổi qua, hắn đặt bàn chân xuống sợi xích sắt thô to đang không ngừng rung động, thỉnh thoảng lại lắc lư kịch liệt vài cái.
Ánh trăng lóe lên trên xích sắt, đã bao nhiêu năm, có không biết bao nhiêu đạo đồ đã đi qua, trông có vẻ trơn trượt vô cùng.
Kỷ Nhược Trần đi được năm ba bước lại trượt chân một cái, hụt hẫng đạp ra ngoài xích sắt, rơi xuống phía dưới.
Dưới xích sắt là vực sân ngàn trượng, liếc mắt nhìn lại thì chỉ thấy hắc ám sâu thẳm, nhìn không thấy đáy, chỉ có mấy làn mây mỏng đang lượn lờ trôi nổi.
Tuy rằng mỗi lần Kỷ Nhược Trần trượt chân đều được Vân Phong đạo trưởng kéo lại, nhưng mà sự sợ hãi cũng đủ làm con tim và mật hắn vỡ ra, nghĩ mà sợ không ngớt.
Trong gió lạnh thê lương, ban đầu còn nghe thấy tiếng Kỷ Nhược Trần khàn giọng mà kêu, nhưng sau đó thì ý chí của hắn dần dần trở nên kiên định, không còn kinh sợ mà kêu nữa.
Bước chân lên Thái Thường phong một bước, Kỷ Nhược Trần nhất thời thở dài ra một hơi, dưới chân mềm nhũn, toàn thân không còn chút sức lực nào giống như đã bị hư thoát.
Dưới ánh trăn bước trên cầu, trong lòng hắn đã lưu lại một chút gì đó không giống bình thường.
Không bao lâu sau, Kỷ Nhược Trần đã đứng trước mặt Tử Dương chân nhân.
Tuy rằng đạo bào của hắn đã ướt đẫm, dưới chân lại phù phiếm vô lực nhưng trong mắt của Tử Dương chân nhân cũng hơi có ý khen ngợi.
Hai tiểu đạo đồng sắp xếp chỗ ngồi cho Kỷ Nhược Trần, đốt một lô trầm hương Đông Hải có tác dụng tỉnh táo tinh thần, sau đó khom người lui xuống.
Bây giờ là lúc Tử Dương chân nhân đích thân truyền dạy, cũng là lúc cấm kỵ.
Tử Dương chân nhân đứng đầu nhất mạch, tuy rằng đêm nay chỉ truyền dạy những bài học nhập môn của Đạo Đức tông nhưng không có sự cho phép của Tử Dương chân nhân thì không một người nào có thể tiến lại gần trong vòng mười trượng.
Đợi Kỷ Nhược Trần khoanh chân ngồi vào chỗ của mình, Tử Dương chân nhân vuốt râu nói:
- Nhược Trần, muốn thành tài thì phải mở được mắt. Bài học đêm nay, ta sẽ đem học vấn trong những kin điển tạp thư của Đạo Đức tông nói qua cho con biết một lượt, để cho sau này con biết chỗ mà cố sức, phấn đấu nỗ lực. Đạo Đức tông của chúng được được truyền thừa từ nhất mạch của Nghiễm Thành Tử, chủ kinh ba bộ, phụ kinh ba bộ, lại có hai mươi bảy thiên bí quyết, ba ngàn sáu trăm tạp học, có năm vạn loại đạo tạng khác nhau. Trong đạo hải mênh mông, con biết tìm con đường nào cho đúng?
Nghe thấy những lời này, Kỷ Nhược Trần hít một hơi lạnh, lập tức trấn định tinh thần, ngồi nghiêm chỉnh, không bỏ qua một chữ nào.
Tử Dương chân nhân hớp một ngụm trà rồi nói tiếp:
- Đạo Đức tông ta đã có từ ba ngàn bảy trăm năm trước, do Tam Thanh tổ sư sáng lập. Lúc đó Tam Thanh tổ sư đạo hiệu là Chân Hoằng, ẩn tu trong một ngọn núi. Khi tiên duyên của tổ sư tới thì phát hiện ra chỗ Nghiêm Thành Tử thành tiên, thu được sáu thiên Tam Thanh Chân Kinh, sau khi tổ sư khổ tu trăm năm thì thay đổi đạo hiệu gọi là Tam Thanh chân nhân, lại tìm được động tiên Tây Huyền Sơn, xây dựng một đạo quán nho nhỏ, từ đó trở về sau trở thành Đạo Đức tông như ngày nay. Nếu con có hứng thú thì sau này hãy tới Thái Thượng Đạo Đức Cung lật xem những quyển chính sử truyền thừa, kinh sử không cấm các đệ tử xem.
- Tam Thanh Chân Kinh do Nghiễm Thành Tử lưu lại, trong đó đương nhiên là có bí mật của thiên địa, những người không có tuệ căn thì khó mà hiểu được đại nghĩa bí ảo trong đó. Từ khi Tam Thanh tổ sư có được, lại trải qua vô số chân nhân của Đạo Đức tông dồn sức giải nghĩa cũng đã lưu lại vô số thể ngộ tâm đắc. Hai ngàn năm trước, bổn tông lại có Huyền Không chân nhân thân mang đại trí tuệ, tu được công đức viên mãn, vũ hóa phi thăng. Trước khi phi thăng, Huyền Không chân nhân bỏ ra ba ngày để tự tay biên soạn những điều thể ngộ của các đại nhân thời trước thành hai mươi bảy thiên bí quyết, được gọi là Phụ Tam Thanh Chân Kinh, từ đó về sau thì Đạo Đức tông chúng ta trùng trấn uy phong.
- Phụ Tam Thanh Chân Kinh bao gồm tam kinh là Thái Huyền, Thái Bình, Thái Thanh, hợp xưng là Tam Thanh Lục Kinh. Tam Thanh Lục Kinh thâm thúy tối nghĩa, thường nhân khó hiểu, Huyền Không chân nhân lấy thánh, tiên, chân đối ứng thành Tam Thanh cảnh, mỗi cảnh lại chia làm chín tầng, theo thứ tự là thượng, cao, thái, huyền, thiên, chân, thần, linh, chí, mỗi tầng lại có một bộ đạo pháp riêng. Tam Thanh Lục Kinh hai mươi bảy thiên bí quyết này chính là phương pháp chủ đạo phi thiên của Đạo Đức tông ta.
Được một phen thao thao bất tuyệt (quăng boom chém gió), Tử Dương chân nhân rung đùi đắc ý. Kỷ Nhược Trần miệng khô lưỡi đắng, đầu choáng mắt hoa, như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không biết thứ gì.
Tốt xấu gì hắn cũng có chút thông tuệ, đại thể cũng có thể nghe rõ được Đạo Đức tông có hai mươi bảy bộ kinh văn, tu luyện hoàn toàn cũng là lúc phi thăng.
Tử Dương chân nhân dừng lại một chút, thổi một hơi làm ấm chén trà rồi lại không thèm để ý tới sắc mặt của Kỷ Nhược Trần đang trắng bệch, vuốt râu nói tiếp:
- Ngoại trừ phi tiên chính pháp, tạp kinh của Đạo Đức tông cũng có số lượng đông đảo, con cũng không thể bỏ quên được. Tạp kinh chia làm mười hai tổng bộ, bộ thứ nhất Bản Văn, bộ thứ hai Thần Phù, bộ thứ ba Ngọc Quyết, thứ tư Linh Đồ, thứ năm Phổ Lục, thú sáu Giới Luật, thứ bảy Uy Nghi, thứ tám Phương Pháp, thứ chín Chúng Thuật, thứ mười Đan Đỉnh, thứ mười một Luyện Khí, thứ mười hay Truyện Ký, mỗi bộ tàng kinh có từ hai trăm tới sáu trăm quyển, tổng cộng là ba ngàn sáu trăm bộ. Ngoài tạp kinh còn có năm vạn đạo điển, còn những sách được các đại chân nhân tiên sư ghi lại thì nhiều vô số kể...
Nói tới những chuyện đạo tạng và những điều về tiên thánh thì Tử Dương chân nhân rất có hứng thú, lời lẽ của lão uyên bác, nói một mạch hơn hai canh giờ, một bình trà lớn đã bị hắn uống sạch sẽ.
Nhưng mà Tử Dương chân nhân đạo pháp tinh thục, phất tay là có một dòng suối nhỏ chạy tới, lại dùng chân hỏa đun, chỉ nửa khắc đồng hồ là lại có một bình trà mới ở trong tay.
Tử Dương chân nhân nói rất cao hứng, mỗi khi có điều gì uyên bác là lại lôi những kiến giải của tiền nhân ra, nói người nào có kiến thức đạo pháp sâu rộng thì quả thực vô cùng xứng danh với lão.
Chỉ là Kỷ Nhược Trần hôm nay mới được học chữ, làm sao có thể hiểu được ý nghĩa sâu xa của Tử Dương chân nhân? Tử Dương chân nhân nói một mạch như vậy thì quả thực là đàn gẩy tai trâu.
Kỷ Nhược Trần đã đầu váng mắt hoa từ lâu rồi, lại thêm cơn buồn ngủ kéo tới nhưng mà tiên sư đang truyền đạo, đệ tử sao có thể không chú tâm nghe? Bởi vậy hắn nghe được mười câu thì mười câu không hiểu, nhưng vẫn trấn định tinh thần, kiên trì ngồi nghe, học bằng cách nhớ.
Cho tới đêm khuya thanh tĩnh thì Tử Dương chân nhân mới kết thúc việc thao thao bất tuyệt của mình lại. May mà Kỷ Nhược Trần từ nhỏ đã quen lưu lạc, quen với sinh hoạt khổ cực, ngồi nghe xong thì toàn thân hắn đau nhức, hai chân như nhũn ra.
Cho đến lúc này, Tử Dương chân nhân mới truyền cho Kỷ Nhược Trần một thiên khẩu quyết, dặn hắn cứ theo khẩu quyết mà làm, mỗi ngày hành công hai lần, hướng mặt trời mà lấy tinh, hướng mặt trăng mà lấy hoa (nhật nguyệt tinh hoa...), lại còn dặn đây chính là đạo để phi thăng.
Kỷ Nhược Trần dụng tâm ghi nhớ, lại thỉnh giáo mấy vấn đề rồi mới lui ra.
Nói xong buổi tối hôm nay, Tử Dương chân nhân thần thanh khí sảng, mặt thấy hồng quang, giống như chân nguyên lại tăng thêm một tầng. Hắn nhìn thân ảnh Kỷ Nhược Trần rời đi mà vuốt râu mỉm cười, cảm thấy mỹ mãn không nói nên lời.
Từ nay về sau Kỷ Nhược Trần sớm muộn cũng phải theo Tử Dương chân nhân học bí quyết thổ nạp hành công, nửa tháng đầu ở Thái Thường Cung nghiên tu đạo pháp, nửa tháng sau lại ở Thái Thượng Đạo Đức Cung tiếp thu huấn đạo của Thất Mạch chân nhân, buổi tối thì theo lão tiên sinh đọc sách viết chữ, đêm nào cũng phải đi tới đi lui trên cầu sắt, nhưng phải có Vân Phong đạo trưởng chiếu cố hắn mới đi được.
Cứ như vậy một tháng qua đi, Đạo Đức tông lại dần trở nên yên tĩnh.
Lúc này trời đã cuối thu đầu đông, tuyết lớn đã bay tán loạn. Tây Huyền Sơn có trận pháp bảo hộ, trên núi bốn mùa đều ấm áp như xuân, nhưng cũng có hàn ý xuất hiện.
Trên cánh đồng tuyết mênh mông, gió lạnh gào thét, mây mù buông xuống. Ở giữa cánh đồng tuyết có một thiếu niên lam lũ, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn xung quanh, có vẻ không biết làm sao.
Một cơn gió lạnh kéo tới, thân hình hắn run lên, co tay rụt vào trong ống tay áo. Trong tiếng gió ô ô, mơ hồ truyền đến tiếng sói tru.
Thiếu niên sắc mặt đại biến, lập tức nghiêng tia nghe ngóng phương hướng của tiếng sói tru, sau đó ngửa đầu lên nhìn trời, rồi chọn một phương hướng mà chạy như điên!
Nhưng mà con sói kia tới vô cùng nhanh, thiếu niên còn chưa chạy được vài bước thì trên tuyết đã xuất hiện một con sói vô cùng lớn.
Lông sói cứng như sắt, nước bọt theo răng nanh trào ra, chạy thẳng tới, đạp lên tuyết không một tiếng động, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia.
Thiếu niên kia biết là mình trốn không thoát, đột nhiên đứng nghiêm thân hình, xoay người về hướng con sói, định liều chết một lần. Con sói kia di chuyển chầm chậm, đi vòng quanh thiếu niên.
Nó đã quá đói đến mức không thể nhịn được nữa rồi, mới đi được hai vòng thì đã nhảy dựng lên, mang theo một luồng ác phong cắn tới yết hầu của thiếu niên kia!
Thiếu niên kia bấm tay niệm thần chú, tay phải đấm về hướng con sói, quát lớn:
- Thiên Du Diệt Loại, phá!
Nhưng mà chú ngữ đã niệm xong thì hiệu quả lại chẳng có một chút nào, chỉ trong một tích tắc chần chừ thì con sói đã lao tới trước mặt. Thiếu niên đột nhiên lăn tròn một vòng, suýt nữa bị con sói cắn trúng.
Nhưng mà trong thời khắc sinh tử này, hắn cũng không chạy trốn mà lại xoay người đấm về phía con sói, hắn tóm lấy cái tai, hung hăng cắn một cái lên gáy con sói.
Một người một sói tử chiến một ngày vẫn chưa phân thắng bại. Thiếu niên kia thấy con sói mạnh mẽ như vậy thì phần thắng của mình càng ít hơn.
Nhưng trong lúc tính mạng hiểm nghèo như thế này đã kích thích tiềm lực toàn thân của hắn, khó khắn lắm hắn mới đấu ngang tay với con sói kia.
Nhưng mà dù sao tuổi hắn cũng còn quá nhỏ, có thể cắn vào cổ con sói kia, nhưng khí lực cũng hao hết.
Con sói cắn một cái vào chân của thiếu niên kia, răng nanh của nóc cắn vào tận xương, vang lên những âm thanh răng rắc.
Nó cắn thiếu niên kia rồi kéo hắn vào sâu trong cánh đồng tuyết.
Kỷ Nhược Trần kêu to một tiếng, bỗng nhiên ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình đang nằm mơ một giấc mộng Nam Kha.
Nhưng mà trên chân của hắn vẫn còn cảm giác nóng bỏng, giống như bị con sói kia cắn bị thương.
Kỷ Nhược Trần bỏ tất, kéo ống quần lên, cẩn thận kiểm tra hai chân. Da thịt trên chân của hắn vẫn như cũ, nhưng có rất nhiều vết sẹo.
Trên bắp chân phải của hắn còn có hai vết sẹo tròn, hình như là bị dã thú nào đó cắn trúng, hơn nữa bị cắn rất sâu,
Kỷ Nhược Trần nhẹ nhàng vuốt ve những vết sẹo này, khi đó hắn mới chỉ có bảy, tám tuổi, từ quan nội lưu lạc tới quan gnaoi5, không cẩn thận gặp phải một đàn sói đi lang thang trong sa mạc.
Tuổi hắn lúc đó còn nhỏ, nhưng trong lòng dũng khí lại có thừa, với lại trong lúc sinh tử như vậy nên hắn liều mạng chống lại.
Trải qua một thời gian, những con sói kia cũng đã cắn ngã được Kỷ Nhược Trần, đang định làm thịt hắn.
Vừa lúc này, chưởng quỹ của Lng Môn khách **** đi ngang qua, nghe thấy tiếng kêu khóc của Kỷ Nhược Trần, mới phóng ngựa chạy tới.
Cứu Kỷ Nhược Trần mang về khách **** chữa trị, giữ lại được cái mạng nhỏ của hắn, vết sẹo này chính là do con sói kia cắn trúng.
Ở Long Môn khách **** sáu năm thời gian, Kỷ Nhược Trần có cơm ăn áo mặc, khi ngủ lại có chỗ che mưa, che nắng thì hắn đã hài lòng rồi.
Kỳ thực thời gian ở đó có khi lại là thời gian sung sướng nhất, lúc này nhớ lại mình bị chưởng quỹ phu nhân quát mắng lại cảm thấy thân thiết.
Tuy rằng Long Môn khách **** không so được với Thái Thượng Đạo Đức Cung, nhưng chẳng biết sao hắn vẫn mong muốn mình được ở cái khách **** miền tái ngoại ấy.
Nơi này mặc dù tốt, nhưng lại không phải nhà của mình.
Kỷ Nhược Trần nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hắn ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy vầng trăng đã đậu trên ngọn cây Ngô Đồng ở phía Tây, lúc này đã sau nửa đêm rồi.
Hắn trấn định tinh thần, mở Đạo Đức Kinh ra đọc, nhưng mà thật sự quá là khó khăn, chưa đọc được hai trang...thiếu chút nữa gục luôn trên bàn.
Hắn từ trong lòng lấy ra môt cái bình sứ, đổ ra một viên Dưỡng Thần Đan nho nhỏ, ngửa đầu nuốt vào.
Chỉ một lát sau, Kỷ Nhược Trần cảm thấy có một dòng khí ấm áp từ bụng tản ra, nhập vào tứ chi bách hải, có một sự thoải mái không nói nên lời, vì vậy mà tỉnh táo tinh thần.
Hắn một lần nữa mở Đạo Đức Kinh, tiếp tục học tập.
Lúc này trời đã gần tảng sáng, trong Thái Thượng cung hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có Vân Phong đạo nhân vẫn ngồi trên cầu đá nhìn về phía sương phòng của Kỷ Nhược Trần.
Thấy Kỷ Nhược Trần trắng đêm không ngủ, ánh đen lung linh chiếu ra cái bóng hình ngay ngắn của hắn thì miệng nở một nụ cười, hơi gật đầu rồi xoay người rời đi.
Khi thân ảnh của hắn biến mất trong rừng cây cũng là lúc nắng sớm vừa lên.
Thời gian như nước chảy mây trôi, nhật nguyệt cứ xoay vòng, nếu tính thời gian mà Kỷ Nhược Trần bước vào Thái Thượng Đạo Đức Cung cũng được hơn ba tháng.
Trong ba tháng thời gian này, Kỷ Nhược Trần ngày đêm khổ cực, mỗi ngày ngủ không đến một canh giờ.
Cũng may là có Dưỡng Thần đan mà Tử Dương chân nhân ban cho, có công hiệu thần kỳ, một viên nuốt vào là có thể khôi phục lại tinh lực đã tiêu hao cho mấy ngày, nên hắn mới tiếp tục được như vậy.
Sớm tối hắn chuyên cần luyện khẩu quyết mà Tử Dương chân nhân truyền cho, một tháng đã cảm nhận được, hai tháng có thể điều động chân nguyên, ba tháng biết được âm dương, đã có chút thành tựu.
Còn về việc tu luyện pháp môn thu nạp nhật nguyệt tinh hoa, giúp cho tinh lực của Tử Dương chân nhân càng dài lên, càng về sau thì không cần dựa vào Dưỡng Thần đan nữa.
Nhưng mà cho dù như vậy, trong ba tháng này hắn cũng dùng sạch sẽ lọ Dưỡng Thần đan mà Tử Dương chân nhân ban cho.
Khi còn ở tháng thứ nhất, Kỷ Nhược Trần gặp Thất Mạch nhân nhân, chỉ là khi đó hắn mới học chữ, lại mới tu luyện pháp môn thổ nạp do Tử Dương chân nhân dạy, cho nên thất vị chân nhân cũng không cách nào dạy hắn được cái gì, đành phải chờ Kỷ Nhược Trần hoàn thành xong những kiến thức cơ bản rồi mới tính tiếp.
Kỷ Nhược Trần cũng không chịu thua kém, những hài tử bình thường phải mất hai năm học chữ thì hắn chẳng quản ngày đêm, cực khổ học tập, lại có Vân Phong đạo trưởng lúc nào cũng ở bên chỉ điểm cho nên trong vòng ba tháng đã hoàn toàn thông suốt.
Nếu nói là thông tuệ thì Kỷ Nhược Trần chỉ tính là hạng trung bình, còn kém xa một số người ở Đạo Đức tông, nhưng với ý chí và nghị lực của hắn làm cho tám vị chân nhân âm thầm gật đầu.
Sau khi Kỷ Nhược Trần biết chữ, căn cơ cũng đã có cơ sở thì Tử Dương chân nhân đã trịnh trọng giao cho hắn một quyển Thái Thanh Chí Thánh Quyết, lại còn đích thân dặn dò, đây là gốc rễ của chân nguyên, bảo hắn chăm chỉ luyện tập, chớ hoang phế các môn học khác. Từ lúc này, Kỷ Nhược Trần chính thức bước chân lên con đường Kim Đan đại đạo, phi thăng chi đồ.
Tam Thanh Chân Kinh của Đạo Đức tông bác đại tinh thâm, trong Thái Thanh cửu giai thì trước tam cảnh gọi là Trúc Cơ, sau tam cảnh gọi là Nhập Môn, các mạch đệ tử sau khi tu luyện xong Lục cảnh thì sẽ được nghiên cứu tu luyện ở Thái Thượng Đạo Đức Cung, mỗi cảnh đều có đạo trưởng đích thân giải thích cho các đệ tử.
Sau khi tu luyện xong quá trình nhập môn, các đệ tử lại tiếp tục quay trở về mạch của mình, tu luyện dưới sự chỉ dạy của các sư trưởng trong mạch. Từ lúc đó, phương hướng tu luyện của các mạch đệ tử sẽ có sự khác nhau.
Kỷ Nhược Trần đã bắt đầu tu luyện trong quá trình nhập môn, đương nhiên sẽ cùng các đệ tử trong Thái Thượng Đạo Đức Cung nghe giảng.
Nhưng mà hắn may mắn hơn ở chỗ, trong nửa tháng đầu thì có Tử Dương chân nhân đích thân truyền dạy Tam Thanh Chân Kinh, nửa tháng sau thì có Thất Mạch chân nhân luân phiên ra trận, chỉ điểm cho hắn đạo pháp chú thuật, học vấn về đỉnh lô.
Kỷ Nhược Trần đột nhiên tiếp xúc với nhiều tiên gia pháp môn như vậy, giống như tiểu tử nghèo đột nhiên có một đống bảo vật, người ta thường nói đạo lý: ham nhiều thì tràn lan, chỉ cần Thất Mạch chân nhân dạy gì thì hắn đều ôm đồm, thậm chí ngay cả những tạp học như lập đàn trừ quỷ, mở quẻ xem bói hắn cũng học không ít.
Kỳ thực Thất Mạch chân nhân đều đích thân truyền thụ cái mình đắc ý nhất, mỗi thứ đều có uy lực cực lớn, tuy rằng hiện nay chỉ dạy cho hắn những thứ nhập môn nhưng đã khác hoàn toàn với những thứ phổ thông.
Hai tháng nữa lại vội vã qua đi, Kỷ Nhược Trần đã dốc hết toàn lực, nhưng mà tu đạo không giống như đọc sách, mỗi ngày phải hao tốn một lượng tinh thần lớn, nhưng lại tu luyện nhầm đường Thái Thanh Chí Thánh Quyết.
Ánh mắt của bát mạch chân nhân lợi hại như thế nào, thấy hắn đột nhiên tiến triển chậm thì chỉ cần đảo mắt là nhận ra ngay.
Chỉ là thất vị chân nhân ai cũng ngầm ganh đua, làm gì có ai muốn Kỷ Nhược Trần hoang phế công phu do mình truyền thụ.
Huống chi tới kỳ Đại khảo sau năm năm nữa, Kỷ Nhược Trần sẽ có cơ hội lựa chọn làm môn hạ của một mạch nào đó, đây mới là đại sự mà các chân nhân quan tâm.
Hai ngày nay là tới ngày mà Cố Thủ Chân chân nhân dạy, khi trời mới bình minh thì Kỷ Nhược Trần đã đứng chờ trong đan phòng ở Thái Thượng Đạo Đức Cung.
Không lâu sau, cửa đan phòng đã mở ra, Cố Thủ Chân chân nhân được bốn tiểu đạo đồng dẫn vào trong đan phòng.
Cố Thủ Chân vóc người không cao, có đôi mi như trăn rằm, có đôi mắt tinh tế, trông rất hiền hòa, giống như một thương nhân trung niên trong các nhà giàu.
Kỷ Nhược Trần vội vàng đứng dậy thi lễ, Cố Thủ Chân chân nhân phất tay bảo tiểu đồng lui ra ngoài, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Kỷ Nhược Trần, tỉ mỉ quan sát sắc mặt của hắn.
Nhìn hồi lâu thì Cố Thủ Chân chân nhân mới cười nói:
- Nhược Trần, chân nguyên của con trong khoảng thời gian gần đây tiến bộ không được như trước, có phải là gặp phải vấn đề gì khó khăn hay không? Không ngại nói một chút, có khi sư thúc lại giúp được con.
Trong cảm nhận của Kỷ Nhược Trần thì hai vị tục gia chân nhân là Cố Thủ Chân và Trương Cảnh Tiêu dễ thân cận hơn người khác.
Trương Cảnh Tiêu tiêu sái xuất trần, tiên phong đạo cốt, ẩn chứa mà không lộ liễu, quan hệ khá tốt với năm vị chân nhân xuất gia.
Lúc này nếu Cố Thủ Chân đã hỏi nên Kỷ Nhược Trần do dự một chút, cuối cùng nói:
- Cổ sư thúc, hai tháng nay thất vị sư thúc dạy con quá nhiều pháp môn, mỗi ngày con học tập những tiên pháp mới đã hao tổn phần lớn thời gian, không còn bao nhiêu thời gian cho việc đả tọa thổ nạp.
Cố Thủ Chân gật đầu nói:
- Có thế chứ, con mới tu tiên đạo, tối kỵ là ham nhiều. Hiện tại học tập Thái Thanh Chư Kinh là việc chính, việc phụ là học một...hai...môn đạo học. Nhưng mà mấy vị chân nhân khác sẽ không từ bỏ việc truyền thụ đạo pháp cho con đâu, vậy thì sau này tiền triển của con sẽ tương đối chậm. Như vậy đi, chỗ này của sư thúc có một viên Long Hoa đan, có tác dụng bồi dưỡng nguyên khí, có tác dụng lớn cho việc xây dựng đạo cơ cho con. Sau khi trở về, con tìm một nơi yên tĩnh ăn vào, chuyên cần tu luyện trong bảy ngày để luyện hóa dược tính thì cảnh giới của Thái Thanh Chí Thánh Quyết cũng hoàn thành được phân nửa.
Trong khi nói chuyện, Cố Thủ Chân lấy ra một cái hộp bạc, ngoài hộp có khắc chi chít những đồ hình, có tác dụng phong kín dược tính, không cho chúng tiết ra ngoài.
Cố Thủ Chân giao cái hộp cho Kỷ Nhược Trần, lại truyền cho hắn một thiên khẩu quyết, căn dặn hắn lúc uống thuốc, ngàn vạn lần phải hành công theo khẩu quyết này, có như vậy mới hoàn toàn luyện hóa được dược tính.
Kỷ Nhược Trần vừa mừng vừa sợ, hắn đã vô cùng hiểu thuật quan sát sắc mặt, nghe ngóng lời nói, chỉ cần dựa vào thần sắc trịnh trọng của Cố Thủ Chân chân nhân mà thôi, thì viên Long Hoa đan này chắc chắn là một bảo vật, là một viên thuốc quý.
Kỷ Nhược Trần sắc mặt vui mừng không còn từ nào để nói nữa, cuống quít tiếp nhận linh đan, sau đó liên tục nói lời cảm tạ, dưới sự kích động thậm chí hắn còn nói năng lộn xộn.
Cố Thủ Chân thấy sắc mặt hắn hiện lên sự vui mừng từ đáy lòng, cười ha ha nói:
- Ta với con mặc dù vô duyên trong danh phận thầy trò, thế nhưng thụ nghiệp lại có thực, sư thúc cho con vài thứ thì có tính là cái gì. Thời gian không còn sớm, hôm nay sư thúc giảng cho con về quẻ Chấn. Con chớ coi đây là một môn tạp học, kỳ thực không phải như vậy, đoán thiên cơ, biết hung cát là một đại thần thông có ích cho quá trình hành sự sau này, hơn nữa nó là cơ sở cho rất nhiều đạo pháp quái tượng. Lại nói về tu vi dịch học quái tượng, chỉ cần nhìn qua biết cát hung, khi đó chọn may mắn mà bỏ qua bất hạnh thì trong khi hành sự hay tranh đấu thông thường cũng là một cái lợi vô cùng lớn.
Hai mắt của Kỷ Nhược Trần sáng ngời, nói:
- Cổ sư thúc, nói như vậy nếu tương lai con và người khác so kiếm thì chỉ cần tính toán trước đối phương muốn đâm mình chỗ nào thì chẳng phải là nắm chắc phần thắng hay sao?
Cố Thủ Chân bật cười nói:
- Con như vậy là khen ngược rồi! Người tu đạo so kiếm sao giống với loạn đả nơi phố phường được! Chờ con bói xong một quẻ thì sớm bị phi kiếm đâm thủng bụng rồi. Phương pháp tốt nhất là trước khi hành sự, con bói một quẻ để biết cát hung, nếu như quái tượng là đại hung, thì sẽ có huyết quang tai ương, vậy thì con đấu với hắn làm gì, chuồn là thượng sách.
Kỷ Nhược Trần gật đầu, câu trả lời của Cố Thủ Chân mặc dù làm hắn thất vọng nhưng mà trong lòng của hắn lại có tính toán khác, cho nên cố sức tận tâm học tập quái tượng.
Cố Thủ Chân đương nhiên là mừng rỡ cầu còn không được, nhất thời cảm thấy năm năm sau có hi vọng thu hắn làm môn hạ.
Hai canh giờ trong chớp mắt đã qua, Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy khắp bầu trời toàn là cá âm dương với quái tượng bay loạn xạ, học tới mức váng đầu hoa mắt.
Hắn thu thập xong đồ đạc, hơi có chút luyến tiếc nhìn Cố Thủ Chân rồi rời khỏi đan phòng.
Lúc này sắc trời đã tối, sau khi hắn ăn cơm tối xong thì Vân Phong đạo trưởng sẽ hộ tống hắn tới Thái Thường cung.
Lúc này Kỷ Nhược Trần đã có thể đi xx được mấy trượng trên cầu sắt giữa hai ngọn núi.
- - - - - - - -
- Kỷ Nhược Trần!
Kỷ Nhược Trần ngạc nhiên dừng chân, quay đầu nhìn lại thì thấy một tiểu đạo sĩ chừng mười một, mười hai tuổi đang ngoắc tay với hắn.
- Ngươi là Kỷ Nhược Trần phải không? Vân Phong sư thúc hiện tại đang ở Nam đan phòng, người tìm ngươi có việc, mau theo ta đi tới đó.
Tiểu đạo sĩ nói thật nhanh.
Kỷ Nhược Trần ngơ ngác, trong thời gian qua, Vân Phong đạo trưởng làm gì cũng tự thân, chưa bao giờ phái người đi làm việc.
Tiểu đạo sĩ kia thấy Kỷ Nhược Trần có vẻ hơi do dự, lập tức lên tiếng thúc giục.
Kỷ Nhược Trần thấy tiểu đạo sĩ nóng nóng như vậy, trong mắt mơ hồ hiện lên sự giảo hoạt, trong lòng chợt có ý nghĩ, nơi đó chắc chắn không phải là nơi tốt lành gì.
Nhưng mà Kỷ Nhược Trần đã thấy bao nhiêu dê béo rồi? Sự âm hiểm của tiểu đạo sĩ này đều hiện lên trên mặt, chỉ trong một tích tắc mà thôi, hắn đã nhận thấy tiểu đạo sĩ này thực sự là một con dê béo rất dễ để đối phó.
Kỷ Nhược Trần phảng phất như nhớ lại thời vẫn còn ở Long Môn khách ****, trong nháy mắt đã tính toán được nhiều ý niệm trong đầu.
Kỷ Nhược Trần thấy tiểu đạo sĩ này không có tâm cơ, sự xảo quyệt đều viết lên mặt lại nhớ tới môn quy của Đạo Đức tông nghiêm mật.
Mình mới nhập vào Thái Thượng Đạo Đức Cung, mọi chuyện nên cẩn thận, tốt nhất là không nên dính vào sự xung đột nào cả.
Tiểu đạo sĩ này tới tìm mình thì chắc là do một đám người gọi mình tới để khi dễ mà thôi.
Khi Kỷ Nhược Trần còn nhỏ đã cùng với chó hoang, ác lang, du côn, lưu manh đánh lộn thì chẳng lẽ hắn lại sợ cái trò chơi của tiểu hài tử này hay sao?
Hắn lại nhớ tới những lời chưởng quỹ thường dạy về dê béo:
- Khi...dê béo mới vào cửa tiệm, thăm dò lai lịch của hắn là quan trọng nhất. Nếu ngươi muốn thi triển thủ đoạn đê tiện, tốt nhất là tìm cách thân cận với hắn, con đường ngắn nhất là tâng bốc, thổi phồng hắn lên. Nam nhân thì nói hắn anh hùng cái thế, nữ nhân thì buông một câu xinh đẹp như thần tiên. Đừng có ngại buồn nôn! Dê béo chắc chắn sẽ ha ha cười, khi đã hợp mắt ngươi thì tính cảnh giác đương nhiên sẽ biến mất. Ngươi thổi phồng làm cho dê béo đắc ý, nên chúng thường sẽ tự tâng bốc mình vào câu, khi đã có một lỗ hổng thì cái gì mà không lọt. Lúc này, ngươi bưng trà đã hạ mê dược là thời cơ tốt nhất. Nhớ lại năm đó lão tử cũng làm như thế, có bao nhiêu dê béo là nhân vật anh hùng nổi danh khắp Đại Giang Nam Bắc, toàn thua trong tay ta cả...
Kỷ Nhược Trần âm hiểm cười, lập tức an tâm lại, hắn cũng muốn xem phía trước có thế trận gì, ai là người định giáo huấn mình. Khi đã nhận rõ cừu nhân thì ngày sau hạ mê dược sẽ không ngộ thương nhầm dê béo. Cho nên hắn cũng không vạch trần tại chỗ mà lại đi theo tiểu đạo sĩ.
Đi tới đi lui, thần thái của tiểu đạo sĩ có phần lóe lên, toàn tránh những nơi đông người, đi về phía những nơi yên tĩnh không có người qua lại. Khi đi tới một chỗ giao nhau, tiểu đạo sĩ xoay người lại đi vào con đường nhỏ phía bên trái.
Nam đan phòng tuy là nơi hẻo lánh, ít đệ tử qua lại, thế nhưng Kỷ Nhược Trần đã theo Tử Vân chân nhân học tập đan đỉnh một lần. Hắn nhớ kỹ đường đi phải là trước mặt mới đúng.
Hai người một trước một sau, trong nháy mắt đã đi tới một cửa hông rồi tới một bãi cỏ.
Kỷ Nhược Trần vừa bước ra cửa hông thì trước mặt đột nhiên sáng bừng làm cho hắn ngỡ ngàng.
Kỷ Nhược Trần nheo hai mắt lại mới nhìn rõ bãi cỏ ở phía trước có chừng hơn chục người, có tục gia có đạo sĩ, giống như quần tinh ủng nguyệt vây quanh một tiểu cô nương mặc trang phục trắng tinh, nhìn lướt qua một lượt cũng chỉ chừng mười một, mười hai tuổi.
Một tiểu đạo sĩ trong đó giơ cao một cái Tử Kim Linh Lung Tháp trong tay, trên tháp tỏa ra vô số quang mang làm bãi cỏ này sáng rực rỡ như ban ngày.
Cô bé kia chỉ một ngón tay vào Kỷ Nhược Trần, quát lớn:
- Ngươi là Kỷ Nhược Trần mười tám tuổi còn chưa biết chữ hay sao?
Những hài tử đang vây quanh nhất thời cười vang, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Kỷ Nhược Trần, ai nấy đều thấp giọng nghị luận.
Cô bé này tướng mạo xinh đẹp, tiếng quát lại ôn nhu, vô cùng dễ nghe. Chỉ là nàng hiển nhiên kiêu căng thành thói quen, toàn nói ra những lời kiêu ngạo ngang ngược.
Kỷ Nhược Trần nhìn cách ăn mặc của nàng thì biết nữ hài tử này nhất định có bối cảnh, không biết là con cháu thân thích của vị chân nhân nào.
Loại tiểu hài tử này một chiêu cũng không thể dây vào, nếu đã nhận rõ là ai thì Kỷ Nhược Trần cũng không muốn gây sự, xoay người rời đi.
Hắn còn chưa xoay người xong thì phía sau đã truyền tới một tiếng quát như xé màng nhĩ:
- Ân Ân đã hỏi ngươi, ngươi còn chưa trả lời mà muốn rời đi hay sao?
Tiếng quát chưa dứt, từ phía sau Kỷ Nhược Trần truyền tới một luồng đại lực không thể đỡ nổi. Thân hình của hắn đột nhiên bay thẳng lên không trung, văng đi mấy trượng rồi nặng nề rơi xuống trước mặt tiểu cô nương kia. Xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười.
Cú ngã này rất nặng nhưng tứ chi bách hải của Kỷ Nhược Trần giốn như là đã tản đi, không đau chút nào, ngược lại hắn cảm thấy tê dại, mất dần cảm giác. Hiển nhiên là người hạ thủ đã dùng Thổ chân nguyên trong Ngũ Hành.
Tiểu cô nương kia hừ một tiếng, cười lạnh nói:
- Hóa ra đạo hạnh của ngươi lại kém như vậy, ngay cả tầng nhập môn của Thái Thanh Chí Thánh cảnh cũng còn chưa tu luyện xong, thật không hiểu ngươi có chỗ tốt nào mà lại khiến cho phụ thân ta coi trọng ngươi như vậy.
Kỷ Nhược Trần cười khổ một tiếng, hắn cố nén đau nhức trên người, cắn chặt răng, chậm rãi đứng lên.
Đừng thấy những hài tử kia thiên tư thông minh, lại biết đạo thuật, nhưng dù sao tuổi cũng còn nhỏ, tâm trí hoàn toàn chưa được mở ra. Khi bắt nạt người khác thì vẫn dùng những thủ đoạn như những hài tử phố phường khác mà thôi.
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy người hạ thủ chính là tiểu hài đồng vừa mới dẫn mình tới đây.
Kỷ Nhược Trần biết tiểu đạo sĩ này có thể dùng chân nguyên chuyển hóa thành ngoại lực thì đã đạt tới cấp thứ hai trong Linh Thánh cảnh.
Tiểu đạo sĩ kia cười cười đi tới trước mặt Kỷ Nhược Trần, nói:
- Ngươi hãy thành thành thật thật trả lời cho ta, có Minh Tâm ta ở đây thì ngươi đừng hòng chạy trốn.
Kỷ Nhược Trần cười khổ một tiếng.
Tiểu cô nương kia hiển nhiên là xuất thân cao quý, vậy thì bỏ qua cũng không sao, nhưng với loại người ỷ thế người khác bắt nạt người như Minh Tâm còn ra vẻ ta đây thì đúng là phiền phức sẽ không ngừng kéo tới mình.
Từ nhỏ Kỷ Nhược Trần đã phải lăn lộn trong sự sống chết, có một loại dũng khí máu tanh. Hắn nhìn về phía tiểu cô nương kia làm bộ như muốn nói cái gì đó khiến mọi người ở đây ai cũng chăm chú lắng nghe.
Đột nhiên Kỷ Nhược Trần xoay người lại, hung hăng đấm một quyền vào tiểu phúc của tiểu đạo sĩ Minh Tâm! Minh Tâm sắc mặt đột nhiên trắng bệch, hai tay ôm bụng ngã xuống đất.
Mấy thiếu niên kia thấy vậy thì lập tức kêu lên một tiếng, vây quanh Kỷ Nhược Trần, chẳng mấy chốc hắn đã bị đánh ngã xuống đất. Kỷ Nhược Trần không phản kháng, chỉ lấy hai tay bảo vệ khuôn mặt, tùy ý cho mấy thiếu niên này đấm đá.
Những hài tử này đã tu luyện được mấy năm, quyền đấm chân đá đều mang theo chân nguyên.
Tuy chưa được lợi hại nhưng cũng được gọi là đủ Ngũ Hành, toàn Tứ Tượng, làm cho Kỷ Nhược Trần đau tới tận xương cốt.
Bọn họ thấy Kỷ Nhược Trần không giãy giụa, không phản kháng cũng không kêu la, chẳng biết tại sao tâm trạng đều nguội lạnh, đồng thời cũng sợ gây ra họa nên đều thu tay lại.
Kỷ Nhược Trần hừ một tiếng, lắc lư đứng lên. Hắn tuy rằng tận lực bảo vệ khuôn mặt nhưng mà những hài tử này hạ thủ không biết nặng nhẹ, trên mặt hắn đã trúng mấy đòn, khóe mắt thì sưng lên.
Tiểu cô nương kia tuuy rằng ngang ngược kiêu ngạo, nhưng thấy mặt hắn đã bị thương, không khỏi sợ hãi kêu lên:
- Kỷ Nhược Trần! Ta hỏi ngươi, phụ thân ta có phải đã cho ngươi một cái Tử Hà Trấn Hồn đỉnh?
- Tử Hà Trấn Hồn đỉnh?
Kỷ Nhược Trần ngẩn ra, lập tức nhớ tới mấy ngày trước đây Cảnh Tiêu Chân Nhân đúng là đã cho hắn một cái tiểu đỉnh màu tím và mấy khối hương liệu đen kịt, dặn dò hắn trong thời gian đả tọa thì đốt hương, vì vậy nói:
- Cảnh Tiêu Chân Nhân đúng là đã cho ta một cái Tử Hà Trấn Hồn đỉnh...
Hắn còn chưa nói hết thì tiểu cô nương kia đã cả giận nói:
- Tử Hà Trấn Hồn đỉnh là thứ mà ta vẫn dùng, vậy mà phụ thân lại đem nó cho ngươi! Ngươi có cái gì tốt mà lại khiến phụ thân ta coi trọng như vậy? Không nói nhiều nữa, hôm nay ta so kiếm pháp với ngươi, nếu như ngươi thắng thì Tử Hà Trấn Hồn đỉnh thuộc về ngươi, bằng không thì ngươi đem nó trả lại cho ta.
Lúc này có một tiểu đạo sĩ đứng bên cạnh đem hai thanh mộc kiếm đưa cho hai người.
Kỷ Nhược Trần không muốn tiếp tục gây sư, nên không cầm mộc kiếm mà chỉ nói:
- Nếu Tử Hà Trấn Hồn đỉnh là của ngươi thì ta đưa nó lại cho ngươi là được.
Năm đó chưởng quỹ từng nói với hắn một câu:
- Thiên đạo tuần hoàn, báo ứng rất chính xác. Cổ nhân nói “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn”. Cho dù nhất thời không ăn được dê béo thì cũng không lấy làm quan trọng, tha cho chúng. Chúng ta kiên trì chờ đợi thì sẽ có một ngày nào đó nó sẽ rơi vào trong tay chúng ta.
Tâm huyết cả đời chưởng quỹ đều đặt vào việc kinh doanh hắc ****, cho nên nếu như gặp phải con dê béo nào không nuốt nổi thì hắn coi đó là một chuyện nhục nhã, thề không đội trời chung với con dê béo kia.
Kỷ Nhược Trần đã tôn thờ chưởng quỹ, mỗi câu nói của chưởng quỹ thì hắn đều nhớ trong đáy lòng.
Lúc này hắn thầm nghĩ tới chuyện trước mắt, đành để một thời gian sau thăm dò tin tức, đứng vững gót chân ở Đạo Đức tông rồi trả thù cũng không muộn. Chỉ cần có thời gian, đàn dê trước mặt này chẳng phải là sẽ biến thành cơm hay sao?
Thế nhưng tiểu cô nương kia lại không muốn buông tha cho hắn, cầm mộc kiếm trong tay ngăn lại, quát lớn:
- Ngươi có ý gì? Trương Ân Ân ta không phải là hạng người ỷ thế bắt nạt người khác, nếu như ta muốn Tử Hà Trấn Hồn đỉnh thì đương nhiên sẽ dựa vào bản lĩnh của mình để đoạt lấy. Hôm nay nếu như ngươi muốn so kiếm cũng được, không muốn cũng phải so.
Kỷ Nhược Trần bất đắc dĩ đành phải cười khổ nhận kiếm, định chống đỡ qua loa một phen rồi sau đó nhận thua là được. Nhưng khi mộc kiếm vừa đặt vào tay, hắn bỗng nhiên lấy tay áo che miệng, kịch liệt ho khan.
Trương Ân Ân cau mày nói:
- Thế nào, ngươi chưa đánh đã giả chết ư?
Mấy hài tử kia lúc này nhìn nhau, đều có một chút chột dạ, lúc nãy bọn họ quyền cước đấm đá nhưng cũng dùng vài quyền ám kình.
Kỷ Nhược Trần lấy ống tay áo lặng lẽ lau đi vết máu trên môi, mộc kiếm nhoáng lên, lãnh đạm nói:
- Không sao, động thủ đi!
Trương Ân Ân gật đầu, dựng mộc kiếm lên, niệm một đoạn kiếm quyết. Đột nhiên nàng quát một tiếng, mộc kiếm phun ra khí xanh mênh mông như thiểm điện lôi minh đâm tới Kỷ Nhược Trần!
Kỷ Nhược Trần thất kinh, nhất thời cảm thấy trước mắt là một màu xanh lè, đâu có nhìn thấy thế tới của mộc kiếm, trong tình thế khẩn cấp đành múa kiếm lung tung chặn lại.
Đột nhiên cánh tay hắn chấn động, mộc kiếm đã tuột khỏi tay, sau đó ngực hắn giống như bị một cái Thiết chùy đập trúng, trước mắt tối sầm lại, nhất thời phun ra một ngụm máu!
Trong thời gian hoảng sợ, hai mắt của Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên có thể nhìn thấy mọi vật, đem toàn bộ xung quanh thu vào trong đáy mắt.
Chỉ là hắn không nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào, giống như toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh, chậm chạp vô cùng!
Hắn nhìn thanh quang trên mộc kiếm của Trương Ân Ân đang chuyển sang sáng rực rỡ, lúc đầu là nàng ngự kiếm, sau lại là kiếm ngự người.
Hắn thấy Trương Ân Ân đầu tiên là nghi hoặc, sau đó là kinh hoàng rồi cuối cùng là sợ hãi.
Nàng đã khống chế không được mộc kiếm trong tay, kiếm mặc dù vô phong nhưng oai lực của kiếm này sẽ đâm thủng ngực của Kỷ Nhược Trần mất!
Kỷ Nhược Trần mắt thấy cả mộc kiếm đã biến thành màu xanh lè, kiếm phong chưa đến mà khí kình trên thân kiếm đã đẩy hắn bay lên! Khi kiếm phong bay tới, mộc kiếm đột nhiên chuyển hướng, bay tới chỗ Thanh Thạch đặt trước ngực Kỷ Nhược Trần.
Lúc này Kỷ Nhược Trần thấy toàn bộ mọi vật đều chậm lại.
Thanh Thạch bị mộc kiếm đâm một nhát, lập tức có một tầng ngũ sắc quang hoa nổi lên, tầng tầng lớp lớp khuếch trương ra ngoài.
Mộc kiếm bị tầng quang hoa này dẫn động, thanh quang đột nhiên giảm đi, chỉ trong một lát sau đó đã hóa thành vô số vụn gỗ, trôi nổi trên không trung.
Những vụn gỗ này dần dần biến thành nhỏ hơn, chỉ sau đó mấy vòng thanh mộc kiếm đã hóa thành một luồng khí xanh.
Lúc này thân hình của Kỷ Nhược Trần đã cách mặt đất một thước, máu tươi cũng từ trong miệng phun ra.
Không biết tại sao, trong thần thức của hắn bỗng nhiên liên kết với Thanh Thạch. Trong linh thức của Kỷ Nhược Trần lúc này, Thanh Thạch giống như một cái hồ nhỏ, sâu không thấy đáy.
Thỉnh thoảng từ mặt hồ có phun ra một cái bong bóng to, nhìn kỹ thì lại giống như những văn tự huyền diệu, giống như chữ triện thời thượng cổ, nhưng hình như cũng không giống.
Những chữ triện kia liên tiếp nổi lên mặt hồ, ý nghĩa của nó tự động vận chuyển trong thần thức của Kỷ Nhược Trần, chỉ một khắc đó thôi, hắn cảm thấy tuyệt diệu không thể tả.
Đoàn thanh khí kia dẫn dắt thần thức của Kỷ Nhược Trần, tạo thành một luồng tiến nhập vào trong cơ thể hắn.
Đại bộ phận còn lại thì cuồn cuộn bất định, đột nhiên hóa thành một cơn lốc màu xanh, tỏa ra bốn phía, đánh Trương Ân Ân bay ra ngoài.
Không biết từ chỗ nào truyền đến một tiếng vang nhỏ, phá vỡ thế giới không tiếng động của Kỷ Nhược Trần.
Lúc này hắn mới cảm giác được, trước ngực của mình cảm thấy tưng tức, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng như đang ở trong đám mây.
Kỷ Nhược Trần loáng thoáng nghe được những tiếng kêu nhức óc, sau đó lại trở nên yên tĩnh, không nghe thấy gì nữa.
Những chữ hiện lên từ trong Thanh Thạch, hàng trăm chữ triện thời thượng cổ sắp xếp lại thành một hàng trong thần thức của Kỷ Nhược Trần, cuối cùng hợp thành một thiên tiên quyết.
Những văn tự này hắn không đọc được, nhưng hàm nghĩa của nó đã tự động khắc sâu vào trong thần thức, chẳng khác gì hắn sinh ra đã hiểu ý nghĩa của nó.
Thiên tiên quyết này có tên là Giải Ly Quyết.