Giây lát sau, Lục Vân thôi không nhìn nữa, khôi phục lại vẻ tự tin, cười nói:
- Nơi này rất thần bí, có một tầng kết giới không thấy được, cần phải là người tu luyện được pháp quyết cực dương mới có thể xuyên qua được.
Bách Linh cười đáp:
- Huynh thì sao? Cũng không cách nào xuyên qua được chăng?
Lục Vân lắc đầu cười trả lời:
- Không phải không cách nào xuyên qua mà không muốn phá hư đi linh khí của ngọn đèn này. Muội kêu Thương Nguyệt lại đây, Phượng Hoàng pháp quyết của muội ấy cực dương vô cùng, tương đối thích hợp.
Bách Linh cười cười, theo lời mà đi, Thương Nguyệt nhanh chóng đi đến gần Lục Vân. Nhìn lên đỉnh đầu, Thương Nguyệt cất tiếng:
- Muội phải làm như thế nào?
Lục Vân cười đáp:
- Rất đơn giản, lòng không tạp niệm, đèn sáng treo cao.
Thương Nguyệt nghĩ một lúc, gật đầu ra ý đã hiểu rõ, thân thể từ từ bay lên, hai mắt nhẹ nhàng nhắm chặt lại. Một lúc sau, thân thể Thương Nguyệt bay cao đến vị trí ngang bằng với đỉnh của đại điện rồi thì liền dừng hẳn lại, toàn thân ánh đỏ lưu động, khi thì phượng hoàng hiện ra, khi thì lửa đỏ vây phủ, cứ liên tục phát sinh biến hóa trong âm thầm. Cảnh tượng này kéo dài rất lâu, sau đó thân thể Thương Nguyệt dần dần nhạt đi, hệt như một loại chất lỏng trong suốt chầm chậm thấm qua một tầng vách bằng ánh sáng như có như không, tiến vào chỗ thần bí nhất trên đỉnh của Lục Dương đại điện.
Thời khắc đó, Thương Nguyệt hoàn toàn không có suy nghĩ gì, vẫn giữ nguyên trạng thái như cũ, thân thể trong lúc vô ý thức phiêu đãng trong một lĩnh vực hoàn toàn mới. Bốn bề, ánh sáng nóng bỏng hóa thành một luồng năng lượng âm thầm thẩm thấu vào kinh mạch toàn thân của Thương Nguyệt, kết hợp hoàn mỹ với chân nguyên phượng hoàng trong cơ thể của nàng, khiến cho nàng biến thành một con phượng hoàng đỏ rực, bay lượn giữa không trung. Trên đầu Thương Nguyệt, sáu viên tinh thạch đỏ to chừng nắm tay vây thành một vòng sáng đường kính ba trượng đang phát xuất ánh sáng màu đỏ rực hội tụ vào tâm của vòng tròn, đỡ lấy một ngọn đèn thần xoay tròn.
Nhìn thật cẩn thận, ngọn đèn thần đó kiểu dáng kỳ dị đặc biệt, chuôi đèn hình bốn cạnh, to nhỏ chừng sáu tấc, phía trên khảm một viên bảo thạch hình lăng trụ khắc đầy hoa văn to chừng ba tấc. Trên đỉnh của bảo thạch có một lổ nhỏ, phát xuất một chùm sáng trắng bạc, đây chính là nguồn sáng của cả đại điện. Lúc này, đèn thần và sáu viên tinh thạch đỏ có khí mạch liên kết với nhau, dung hợp thành một thể, phối hợp thật đẹp đẽ.
Nhưng theo sự xuất hiện của Thương Nguyệt, đèn thần ở giữa xuất hiện một chút biến hóa khác lạ, tần suất xoay tròn của nó dần dần chậm lại, thân đèn xuất hiện dấu hiệu như muốn rơi xuống. Dường như phát hiện ra điểm này, sáu viên tinh thạch đỏ lập tức bộc phát ra những tia sáng rực rỡ, mạnh mẽ kéo đèn thần quay lại vị trí cũ, thúc động nó tăng tốc xoay tròn. Đến lúc này, mọi thứ lại khôi phục như trước đây. Nhưng không bao lâu sau, đèn thần lại hạ xuống lần nữa, ép cho tinh thạch đỏ lại bộc phát ánh sáng để giữ lại đèn thần. Như vậy, theo thời gian, đèn thần và các viên tinh thạch đỏ một lên một xuống tạo nên cuộc chiến trường kỳ, cuối cùng tinh thạch đỏ hao hết năng lượng rồi, đèn thần liền chậm rãi bay đến bên cạnh của Thương Nguyệt.
Thời khắc đó, Thương Nguyệt lòng không chút tạp niệm dường như cảm ứng được biến hóa quanh mình, đột nhiên mở to hai mắt. Đập vào mắt là một chùm ánh sáng trắng lóe hiện, sau đó trong não trống rỗng, xuất hiện thời khắc thất thần ngắn ngủi. Thời khắc đó vô cùng ngắn, nhưng đèn thần lại phát xuất một chùm lửa đỏ áp vào trên huyệt Thiên Linh của Thương Nguyệt, chốc lát đã biến mất không thấy nữa. Đợi khi Thương Nguyệt tỉnh lại, chỉ thấy đèn thần đã rơi xuống, ngọn lửa sáng của bảo thạch trên đỉnh cũng không còn thấy, chỉ còn ánh sáng lập lòa của viên bảo thạch.
Hơi ngạc nhiên, Thương Nguyệt liếc chung quanh, đột nhiên tai nghe một tràng tiếng giòn tan, ngửng đầu lên chỉ thấy sáu viên tinh thạch đỏ tự động vỡ nát hóa thành bụi trần. Bốn bề, ánh sáng lập tức ảm đạm đi, Thương Nguyệt không kịp nghĩ kỹ, liền hạ xuống, vách sáng vô hình kia cũng đã không biết biến mất từ lúc nào rồi. Quay lại bên Lục Vân, Thương Nguyệt nói:
- Lấy được rồi, bây giờ đến lúc rời đi chưa?
Lục Vân liếc đèn thần, kéo tay nàng bay đến cửa điện, cất tiếng nói:
- Nơi này không thể ở lại lâu được, hai người này tiêu diệt luôn là gọn nhất.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy lập tức múa kiếm chém luôn Hỏa Vũ và Đinh Dương.
Bách Linh nhìn ngọn đèn thần, kinh ngạc nói:
- Thật là tinh xảo, quả thật thần kỳ quá.
Thương Nguyệt đưa ngọn đèn thần cho nàng, cười nói:
- Tỷ thích thì cầm mà nhìn cho cẩn thận.
Bách Linh đỡ lấy đèn thần, toàn thân ánh sáng lóe lên, kinh ngạc vui mừng nói:
- Đèn thần này thật thần dị, có ích rất lớn với người tu đạo.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy hiếu kỳ hỏi:
- Phải vậy không? Thế thì muội cũng muốn xem thế nào.
Nói rồi liền đưa tay phải ra đỡ lấy ngọn đèn thần.
Ngay khi Trương Ngạo Tuyết tiếp xúc với ngọn đèn thần, Cửu Thiên Hồng Liên trong lòng bàn tay phải của nàng đột nhiên hiện ra, hóa thành một chùm ánh sáng bao trùm cả ngọn đèn thần. Như vậy, đèn thần toàn thân lóe lên hào quang, ngọn lửa ánh sáng của viên bảo thạch trên đỉnh đèn lại hiện ra, khôi phục như cũ chiếu sáng cả đại điện. Cùng lúc đó, Trương Ngạo Tuyết thân thể run lên, kinh mạch toàn thân ngập tràn một luồng sức mạnh hoàn toàn mới, khiến cho tu vi của nàng trong thời khắc đó đã tăng lên thêm một nấc mới.
- Ồ, quả thật quá thần kỳ. Cửu Thiên Hồng Liên trong mình muội không ngờ có thể thúc động được nó.
Trương Ngạo Tuyết ngạc nhiên vui mừng nhìn Lục Vân cùng với Thương Nguyệt, Bách Linh, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc khó thấy. Thương Nguyệt cười nói:
- Ngọn đèn này rất huyền diệu, có thể liên thông khí tức với Phượng Hoàng pháp quyết trong cơ thể muội.
Bách Linh nói:
- Cảm giác của tỷ không mạnh như các muội, chắc là có liên quan đến pháp quyết tu luyện.
Lục Vân giải thích:
- Chuyện này thực ra rất đơn giản, ngọn đèn này là tinh hoa vạn năm của thần hỏa ngưng tụ thành, không phải khí cực dương cực cương thì không thể thúc động và hấp dẫn nó được. Tốt rồi, Thương Nguyệt hãy cất đèn thần, chúng ta phải nhanh chóng đi thôi.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy liền giao lại đèn thần cho Thương Nguyệt, ba cô liền theo Lục Vân bắn mình ra khỏi đại điện. Vừa ra khỏi điện, Lục Vân và ba cô liền sửng cả mình, chỉ thấy cả thành Hắc Ám đen ngòm như mực, trở thành một tòa thành đúng với tên gọi hắc ám, khiến cho người ta khó mà phân biệt được phương hướng.
Lục Vân dẫn ba nàng theo phương hướng trong trí nhớ để tiến lên, vừa bay đi được không xa, phía sau đã truyền đến âm thanh nổ ầm rất lớn, té ra chính là Lục Dương đại điện đã sụp đổ. Thương Nguyệt có phần cảm khái khẽ than:
- Thành Hắc Ám biến hóa như vậy sẽ mang đến sự thay đổi như thế nào đây cho thế giới này?
Trương Ngạo Tuyết trả lời:
- Đây chỉ mới là bắt đầu, biến hóa càng nhiều sẽ còn tiếp diễn nữa.
Bách Linh khẽ lẩm bẩm:
- Có lẽ, có một số chuyện vốn phải là như vậy.
Câu này vừa nói ra, Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hoàn toàn không suy nghĩ nhiều lắm, nhưng Lục Vân lại động tâm, mơ hồ bắt được một chút ánh sáng soi rọi, nhưng cụ thể thế nào thì chàng lại không cách gì hiểu rõ ràng.
Dưới màn đêm đen ngòm, Lục Vân và ba nàng như ba mũi tên ánh sáng nhanh chóng rời đi. Lúc này, vị trí trung tâm của thành Hắc Ám, một làn sáng đen nhánh xông lên đến tận trời cao, khi đến một cao độ nhất định thì tự động tản ra, hình thành một tấm màn trời đen thui bao trùm lấy cả thành Hắc Ám. Ngoài ra, vị trí mà Lục Dương đại điện sụp đổ, một ngọn tháp cổ toàn thân đen nhánh đột ngột từ đất mọc lên, mơ hồ toát ra vài phần tà mị.
Trong màn đêm, đột nhiên truyền đến một trận cười to. Đó là thanh âm của Huyền Minh, y giận quá mà cười hay là đắc ý mà cười, điểm này ai biết được đây?