Yêu Hồ Loạn Thế - Tg: Khát Trà - Kết thúc
Yêu Hồ Loạn Thế
Giới Thiệu:
Äây là má»™t câu truyện có kết câu tình tiết không há» má»›i(xung quanh nhân váºt chÃnh Ä‘i báo thù cho cha mẹ...), đánh nhau liên miên, đẫm máu, không há» có tình yêu nam nữ Æ°á»›t át(suốt ngà y đánh nhau, trả thì thì là m gì còn thá»i gian yêu Ä‘Æ°Æ¡ng!). NhÆ°ng trong câu truyện, tác giả đã xây dá»±ng chau truốt cho nhân váºt chÃnh tình cảm vô cùng phong phú! Không có tình yêu, nhÆ°ng có tình bằng hữu, tình bằng hữu giữa kiếm hoà ng và yêu hoà ng ko đẹp !??
Hi vá»ng rằng khi Ä‘á»c xong câu truyện nà y, sẽ để lại má»™t Ãt dÆ° âm nà o đó trong má»i ngÆ°á»i!
Giới thiệu truyện:
NgÆ°á»i thì nhÆ° thế nà o? Yêu thì nhÆ° thế nà o?
Trá»i đất đã sinh ra yêu quái nhất tá»™c, tại sao má»™t đám tiên nhân và con ngÆ°á»i lại không bằng lòng, chẳng lẽ yêu thì không có quyá»n lợi sinh tồn sao?
Nếu trá»i đã mù, ta đây nghịch thiên!
Nếu nhân tiên vô đạo, ta đây thà thần! Tru tiên!
Như thế thì thế nà o? Ta đây là yêu! Ta muốn tất cả sinh linh trên tam giới lục đạo phải mở to mắt ra nhìn, yêu cũng có tôn nghiêm của yêu, yêu tuyệt đối không chịu khi nhục!
Ta sẽ mang tinh phong huyết vũ đến cho tam giới lục đạo, ta muốn cái thế giới nà y huyết lãng đà o thiên!
Ta sẽ để cho toà n thiên hạ Ä‘á»i Ä‘á»i nhá»› kỹ tên ta!
---Yêu Hồ.
Quyển 1: Yêu Hồ nhất tộc
Chương 1: Cô độc thiếu niên
Tác giả:Khát TrÃ
Dịch: Äao Ca
Nguồn: Võ Gia Trang - vip.******.vn
Hắc hắc tên Nấm nhÆ°á»ng ta post đấy nhá :0 (93)::0 (93):
Tuyết rơi lả tả, chỉ sau một đêm đã khoác lên mặt đất cả một tầng tuyết dầy.
Nó đến tháºt nhanh, tháºt bất ngá», nhÆ° muốn dùng sá»± trong trắng của mình đến tẩy rá»a đại địa má» mịt, nhÆ° muốn Ä‘em tá»™i ác của nhân gian rá»a sạch sẽ không lÆ°u lại má»™t chút dÆ¡ bẩn nà o nữa.
Nhưng nhân gian vốn vô tình!
Trăm ngà n năm qua, chỉ cần nÆ¡i nà o có con ngÆ°á»i xuất hiện, là nÆ¡i đó tá»™i ác phủ xuống.
Bản tÃnh con ngÆ°á»i vốn Ãch ká»·, ngay cả trá»i cÅ©ng bị bá» quên.
Ai là ngÆ°á»i có thể ngăn cản má»™t mà n thảm kịch chốn nhân gian, cho dù là trá»i cÅ©ng vô lá»±c ngăn trở.
Tuyết lớn vẫn rơi như cũ, nó vẫn lẳng lặng rơi suốt trăm ngà n năm qua.
Nhưng trải qua trăm ngà n năm tuế nguyệt, nó cũng trở nên thỠơ, tâm trở nên lạnh giá rồi.
Vốn dĩ tuyết lạnh, nhưng tâm của nó còn lạnh hơn.
Tá»± nhÆ° trái tim của má»™t đứa trẻ ná»â€¦.
“Tiểu Äinh đừng chạy, hãy xem vô địch đại tuyết cầu của ta đây!†Theo sau tiếng hô to duyên dáng của má»™t giá»ng trẻ con, má»™t bà n tay má»™t quả cầu tuyết to nhá» ném vá» phÃa tiểu hà i tá» Ä‘ang chạy.
Tiểu Äinh nhanh nhẹn tránh thoát quả cầu tuyết bay tá»›i, quay vá» phÃa tiểu cô nÆ°Æ¡ng vừa ném cầu tuyết giả trang mặt quá»· hô lên:â€NgÆ°Æ¡i ném không trúng, ngÆ°Æ¡i ném không trúng, ha ha. Ai nha…†Tiểu Äinh chỉ lo trêu chá»c mà không lÆ°u ý đến tảng đá lá»›n dÆ°á»›i chân, ngã té nhà o.
Tiểu Äinh láºt ngÆ°á»i muốn đứng dáºy thì phát hiện trÆ°á»›c mặt nó xuất hiện đôi bà n chân. Nó cháºm rãi ngẩng đầu nhìn ngÆ°á»i vừa má»›i tá»›i.
“Mẹ Æ¡i!†Tiểu Äinh bị dá»a tức thì kêu lá»›n, luống cuống đứng dáºy chạy vá» phÃa đám trẻ con Ä‘ang chÆ¡i đùa, vừa chạy vừa hét lá»›n:â€Quái váºt Ä‘i ra rồi, quái váºt xuất hiện rồi…â€
Cả Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng cái nhất thá»i tÄ©nh lặng, tất cả má»i ánh mắt Ä‘á»u táºp trung vá» phÃa kẻ má»›i tá»›i ná», không biết đứa nà o hét lên đầu tiên, bá»n con nÃt láºp tức giống nhÆ° đám thú vừa má»›i thoát khá»i nhà giam bá» chạy tứ tán.
Äối tượng mà đám con nÃt tránh né cÅ©ng chỉ là má»™t tiểu hà i tá», tên nó là PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ©. Äám trẻ con tại sao lại gá»i nó là quái váºt? Nguyên lai PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© trá»i sinh má»™t khuôn mặt âm dÆ°Æ¡ng, cả khuôn mặt má»™t bên mà u sắc bình thÆ°á»ng còn má»™t bên là mà u Ä‘en, ở ná»a bên khuôn mặt nám Ä‘en còn má»c ra đám lông mao trắng quả tháºt là là m cho ngÆ°á»i ta khi nhìn và o cảm thấy ghê sợ. Nếu nhÆ° chỉ nhìn ná»a khuôn mặt bình thÆ°á»ng mà nói, PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© cÅ©ng rất thanh tú khả ái, nhÆ°ng thêm má»™t ná»a khuôn mặt nám Ä‘en kia lại trở thà nh đối tượng xỉ báng của má»i ngÆ°á»i, thà nh quái váºt trong mắt đám hà i đồng.
ÄÆ°a mắt lạnh lùng nhìn đám con nÃt trốn phÃa xa xa, PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© nhÆ° cÅ© má»™t vẻ lạnh lùng, cất bÆ°á»›c Ä‘i tiếp.
Äám trẻ con ở cách sau lÆ°ng hắn không xa lại tụ táºp trở lại, cùng mở miệng hô lên:â€Quái váºt, quái váºt ngÆ°Æ¡i mau mau Ä‘i, ngà y ngà y trốn trong nhà , cha không Ä‘oái hoà i mẹ không thÆ°Æ¡ng, Ä‘i ra Ä‘Æ°á»ng cái mông xoay lại…†Bà i đồng dao không vần nà y không biết là do ai sáng tác, mặc dù không vần, nhÆ°ng đám trẻ con Ä‘á»c ra tháºt thuáºn miệng. Giống nhÆ° là bà i đồng dao nà y đã được bá»n chúng nó Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại cả trăm ngà n lần rồi, cho nên má»›i được chỉnh tá», thuáºn miệng nhÆ° váºy.
PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© dÆ°á»ng nhÆ° đã nghe cả trăm ngà n lần rồi, không có bất kỳ phản ứng nà o, chỉ bÆ°á»›c nhanh hÆ¡n vá» phÃa trÆ°á»›c.
“Rầm!†Má»™t tiếng va chạm mạnh, PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© dùng lá»±c rất mạnh đóng sầm cánh cá»a lại, lầm lÅ©i Ä‘i vá» phÃa phòng của mình.
“Tiểu thiếu gia vá» rồi à !†Má»™t trung niên phụ nhân mặc má»™t cái váy rá»™ng thùng thình, hông quấn cái tạp dá» cÅ© kỹ từ trong bếp chạy ra, nhìn PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© cÆ°á»i nói:â€Tiểu thiếu gia, hôm nay là sinh nháºt ngà i tròn tám tuổi, vú đặc biệt là m má»™t cái oản trÆ°á»ng thá», còn má»™t quả trứng gà nữa. NgÆ°á»i biết không, quả trứng nà y là Phúc thúc ngà i…â€
“Rầm!†Không đợi bà vú nói xong, PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© dùng sức đóng chặt cánh cá»a phòng mình lại.
Bà vú chuyển hÆ°á»›ng vá» phÃa trung niên nam tá» nhìn lại, hai ngÆ°á»i cÆ°á»i khổ lắc đầu.
“Ài, A Phúc, tÃnh tình của tiểu thiếu gia cà ng ngà y cà ng cổ quái, nếu cứ tiếp tục nhÆ° váºy thì phải là m thế nà o.â€
Phúc thúc bà n tay nắm chặt lạnh lùng nói:â€Còn không phải là đám tiện nhân trong thôn nà y là m hại sao, chá»c giáºn lão tỠđể xem lão tá» có lá»™t da sống bá»n chúng không.†Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Phúc thúc chợt lóe tinh quang rồi biến mất, ngay láºp tức khôi phục lại bá»™ dạng hai mắt vô thần.
“Hừ, lá»™t da?†Bà vú hung hăng gõ má»™t cái lên đầu Phúc thúc, nói:â€NgÆ°Æ¡i nếu dám là m loạn, ta lá»™t da ngÆ°Æ¡i trÆ°á»›c.â€
Thấy bà vú tức giáºn, Phúc thúc láºp tức sá»a lại bá»™ dáng ngoan ngoãn lúc trÆ°á»›c, khuôn mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói:â€Lão bà , ngÆ°Æ¡i đừng tức giáºn, ta chỉ là nói chÆ¡i thôi. Ta nà o dám chứ, vì an toà n của thiếu gia, có tức giáºn đám ngÆ°á»i gây sá»± ta Ä‘á»u sẽ nuốt và o trong lòng.†Nói xong, xoa xoa cái bụng chỉ còn lại da bá»c xÆ°Æ¡ng của mình.
“Khì khì†bà vú không nhịn được khẽ cÆ°á»i, liá»n đó bất đắc dÄ© nói:â€Cô gia và tiểu thÆ° đối vá»›i hai vợ chồng chúng ta ân trá»ng nhÆ° núi, bá»n há» trÆ°á»›c khi chết Ä‘em tiểu thiếu gia nhá» vả chúng ta, vô luáºn thế nà o ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không được gây chuyện, chúng ta nhất định phải để cho tiểu thiếu gia bình bình an an trưởng thà nh. Bằng không sau nà y ta chết Ä‘i sẽ không còn mặt mÅ©i nà o gặp lại cô gia và tiểu thÆ° nữa.â€
Vừa nhắc đến cô gia và tiểu thÆ°, Phúc thúc vẻ mặt phẫn háºn mắng:â€Tu chân giá»›i cái con mẹ nó má»™t đám con cháu há» rùa, chúng ta trêu ai chá»c ai chứ,vô duyên vô cá»› chạy tá»›i Ä‘em chúng ta giết sạch, chỉ bởi vì chúng ta là …â€
Bà vú sắc mặt đại biến, vá»™i Ä‘Æ°a tay che miệng Phúc thúc lại, khẩn trÆ°Æ¡ng nhìn bên ngoà i phòng má»™t lượt, nhá» giá»ng mắng:â€NgÆ°Æ¡i ngu ngốc sao? Loại chuyện nhÆ° váºy sao có thể tùy tiện nói ra?â€
Phúc thúc nhẹ nhà ng kéo tay bà xuống, cÆ°á»i khổ nói:â€Ngá»c Hồ, tiểu thiếu gia đã tám tuổi rồi, có má»™t số việc phải để cho ngÆ°á»i biết. Vạn nhất có má»™t ngà y chúng ta… Không phải là tiểu thiếu gia ngay cả cừu nhân của mình là ai cÅ©ng không biết sao?â€
Cánh tay vô lá»±c buông thõng xuống, bà vú nhìn vá» phÃa cá»a phòng của PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ©, nhá» giá»ng nói:â€Äể ta suy nghÄ© thêm đã.â€
***********
“Cốc cốc cốc, choang choang choang. Trá»i hanh khô, Ä‘á» phòng há»a hoạn...â€
Nghe thanh âm của tiếng mõ cầm canh dần Ä‘i xa, xoa xoa cái bụng trống rá»—ng sôi ùng ục, PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© nhảy xuống giÆ°á»ng, nhẹ nhà ng mở cá»a phòng.
“Tiểu thiếu gia, ngà i ra rồi sao? Äói bụng sao? Äể vú Ä‘i hâm lại đồ ăn cho ngÆ°á»i.†Nói xong vú nÆ°Æ¡ng chạy và o phòng bếp.
NgÆ¡ ngẩn nhìn thân ảnh của vú nuôi, PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© biết rằng vú sợ nó ná»a đêm đói bụng cho nên vẫn chỠở trÆ°á»›c cá»a phòng nó. Bắt đầu từ trÆ°a trở vá», PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© má»™t má»±c trốn ở trong phòng, mặc cho vú nÆ°Æ¡ng, Phúc thúc gá»i to gá»i nhá» nó nhÆ° thế nà o cÅ©ng không ra ăn cÆ¡m chiá»u. Nói gì Ä‘i nữa thì nó cÅ©ng chỉ là đứa trẻ má»›i tám tuổi, là m sao có thể chịu Ä‘á»±ng được đói khát. Vú nÆ°Æ¡ng biết nó ná»a đêm nhất định sẽ vụng trá»™m tìm đồ ăn cho nên vẫn má»™t má»±c chỠở trÆ°á»›c cá»a phòng nó.
Chỉ má»™t lát sau, vú nuôi liá»n mang ra má»™t bát nóng hổi bốc khói nghi ngút đặt lên bà n, lấy mồi lá»a thắp sáng cây đèn, ngoắc PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© lại nói:â€Tiểu thiếu gia, mau tá»›i ăn Ä‘i. Hôm nay là có trứng gà ăn nha.â€
Trứng gà ? PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© còn nhá»› rõ, lần trÆ°á»›c được ăn trứng gà là và o sinh nháºt năm bảy tuổi của nó. Trứng gà đối vá»›i nó mà nói quả thá»±c là xa xỉ phẩm.
“Tiểu thiếu gia, đừng ngẩn ra đó nữa, mau tới ăn đi.†Phúc thúc không biết từ lúc nà o đã xuất hiện bên cạnh Phương TỠVũ, cầm lấy cánh tay nhỠbé của nó kéo đến trước bà n.
“Phúc thúc, vú nuôi….â€
“Tiểu thiếu gia, đừng nói, trÆ°á»›c tiên ăn xong Ä‘i đã.†Vú nÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a cho nó má»™t đôi Ä‘Å©a gá»—, nói:â€Ä‚n xong bánh TrÆ°á»ng Thá» nà y tiểu thiếu gia đã tám tuổi rồi, là trẻ lá»›n rồi. Ä‚n xong vú nÆ°Æ¡ng có má»™t số chuyện phải nói vá»›i ngÆ°á»i.â€
Gáºt gáºt đầu, PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© vùi đầu xuống ăn. Phúc thúc và vú nÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, Ä‘á»u lá»™ ra vẻ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i.
Thu tháºp bát Ä‘Å©a xong, vú nÆ°Æ¡ng vẻ mặt nghiêm túc ngồi xuống đối diện vá»›i PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ©, nhá» giá»ng nói:â€Tiểu thiếu gia, ngà i bây giỠđã tám tuổi rồi, đã là trẻ lá»›n rồi, có má»™t số việc vú nuôi cảm thấy cần phải nói vá»›i ngÆ°á»i. NgÆ°á»i nghe cho kỹ, mặc kệ sau nà y xảy ra chuyện gì, những lá»i nói sau đây của vú ngÆ°á»i tuyệt đối không thể tiết lá»™ ná»a câu.â€
Nhìn Phúc thúc và vú nuôi vẻ mặt nghiêm túc, PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© biết rằng vú nuôi chuyện chuẩn bị nói rất nghiêm trá»ng, bất giác táºp trung cả mÆ°á»i hai phần tinh thần.
Phúc thúc và vú nÆ°Æ¡ng lá»™ ra má»™t tia tÆ°Æ¡i cÆ°á»i an ủi, thầm nghÄ© đứa trẻ nà y quả nhiên thông minh.
Vú nÆ°Æ¡ng thấp giá»ng nói:â€Tiểu thiếu gia, ngÆ°á»i hãy nghe cho kỹ. Kỳ tháºt, ta và Phúc thúc của ngà i Ä‘á»u không phải là loà i ngÆ°á»i.â€
PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© không trả lá»i, chỉ là trong ánh mắt của nó lá»™ vẻ không tin tưởng.
“Ài, tiểu thiếu gia, vú nuôi sá»›m biết rằng ngÆ°á»i sẽ không tin, chỉ có Ä‘iá»u vú có thể chứng mình cho ngÆ°á»i thấy.†Nói xong vú nÆ°Æ¡ng nhẹ nhà ng kéo cái váy rá»™ng thùng thình sang má»™t bên, má»™t cái Ä‘uôi lông trắng Ä‘á»™t nhiên từ trong váy lá»™ ra, không ngừng Ä‘ong Ä‘Æ°a qua lại bên trái bên phải.
PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© lông mà y nhÃu chặt, nhÆ°ng không nói, ngay láºp tức bình tÄ©nh trở lại.
Phúc thúc luôn ở bên cạnh không nói chuyện cùng vú nÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, hai ngÆ°á»i Ä‘á»u nhìn thấy má»™t phần kinh ngạc trong ánh mắt của đối phÆ°Æ¡ng. Sau đó không khá»i âm thầm gáºt đầu tán thưởng, đứa nhá» nà y ngay từ nhỠđã có bản lãnh giữ bình tÄ©nh không hoảng sợ, tÆ°Æ¡ng lai tất không phải váºt trong ao(ngÆ°á»i phi thÆ°á»ng.)
Phúc thúc bất giác há»i:â€Tiểu thiếu gia, ngà i nghe được chúng ta không phải là ngÆ°á»i, vì sao không hoảng sợ?â€
PhÆ°Æ¡ng Tá»± VÅ© giá»ng nói trở lại bình thÆ°á»ng nói:â€Vì sao phải hoảng sợ?â€
“Cái nà y…â€Phúc thúc á khẩu vô ngôn. Äúng a, vì sao phải hoảng sợ? Không phải ngÆ°á»i thì không phải là ngÆ°á»i, có cái gì phải hoảng sợ chứ? Nói mặc dù là nhÆ° váºy, nhÆ°ng trong lòng Phúc thúc vô cùng bá»™i phục PhÆ°Æ¡ng Tá»± VÅ©. Nếu đổi lại là má»™t đứa trẻ khác, nhìn thấy má»™t mà n nà y đã sá»›m khóc thét lên rồi. Äiá»u nà y cÅ©ng chÃnh là nguyên nhân mà Phúc thúc và vú nÆ°Æ¡ng vẫn chÆ°a dám nói cho nó, bởi vì bá»n há» sợ PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© nhất thá»i không chịu được đả kÃch, sẽ kêu to dẫn hà ng xóm tá»›i đây. Vạn nhất việc nà y truyá»n đến tai đám ngÆ°á»i tu chân, váºy thì tám năm khổ tâm của bá»n há» liá»n láºp tức uổng phà rồi. Bá»n há» không sợ chết, nhÆ°ng bá»n há» sợ PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© sẽ bị tổn thÆ°Æ¡ng, dù sao nó cÅ©ng là cốt nhục duy nhất mà chủ nhân lÆ°u lại.
Vú nÆ°Æ¡ng vui mừng gáºt đầu nói:â€Tiểu thiếu gia, ngÆ°á»i có thể có được tâm trà báºc nà y, vú nuôi tháºt sá»± rất vui mừng. Kỳ tháºt ta và Phúc thúc của ngÆ°á»i Ä‘á»u là hai hồ yêu năm đó được cha mẹ ngÆ°á»i thu phục.â€
“Yêu?†PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© sá» sá» ná»a khuôn mặt nám Ä‘en của mình bất giác bÄ©u môi.
Vú nÆ°Æ¡ng nhẹ nhà ng cầm lấy bà n tay nhá» bé của PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© nói:â€Ã€i, tiểu thiếu gia, ngà i Ä‘oán không sai, kỳ tháºt không chỉ ta và Phúc thúc của ngÆ°á»i là hai cái yêu nhân mà cả ngà i cÅ©ng là yêu.â€
PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© nhẹ nhà ng buông bà n tay nhá» Ä‘ang vuốt ve khuôn mặt, khe khẽ gáºt đầu nóiâ€Uhm.â€
Phúc thúc và vú nÆ°Æ¡ng bất giác hÃt má»™t ngụm khà lạnh. Cho dù là ngÆ°á»i có định lá»±c cao đến đâu dÆ°á»›i tình huống tâm lý không há» có sá»± chuẩn bị Ä‘á»™t nhiên biết mình là má»™t tên yêu quái, bất luáºn thế nà o Ä‘á»u sẽ chấn Ä‘á»™ng kinh ngạc. NhÆ°ng PhÆ°Æ¡ng Tá» VÅ© chỉ nhẹ nhà ng’uhm’ má»™t tiếng liá»n xong. Má»™t đứa nhá» tám tuổi nhÆ°ng lại có sá»± Ä‘iá»m tÄ©nh lạnh lùng tuyệt không tÆ°Æ¡ng xứng vá»›i cái tuổi đó, Ä‘iá»u nà y rốt cuá»™c là đáng nên vui mừng hay là bi ai đây!?
Khẽ lắc đầu, vú nÆ°Æ¡ng sá»a sang lại chút ý nghÄ© trong đầu rồi bắt đầu kể lại:â€Việc nà y phải nói từ má»™t ngà n năm trăm năm trÆ°á»›c…â€
Last edited by Aslan; 06-05-2010 at 11:53 PM.
|