Đao Thần phía trước, chín người ở phía sau, tại bên trong Thương Long Cốc đã đi được một lát công phu. Chỉ thấy Thương Long Cốc này quả nhiên là cảnh sắc mê người, mà sự hung hiểm chết người cũng đầy dẫy. Bọn họ cứ theo một đường này đi tới, nhìn thấy núi cao, rừng rậm, sông suối tung hoành, không hề có dấu chân người, nhưng cũng có vài lần bắt gặp những vùng đất đầm lầy, Phương Kiếm Minh nghe Đao Thần nói nơi đó là đầm lầy, không thể đi, tâm tính hắn còn là một hài tử, liền nhặt lên một tảng đá thật lớn, dựa theo hướng Đao Thần vừa chỉ ném tới. Đ...ông một tiếng, cự thạch nọ trong chốc lát đã chìm xuống, ở nơi đó còn có thể nhìn thấy bóng dáng của nó. Một chút đó làm Phương Kiếm Minh kinh ngạc, cuống quít kêu nguy hiểm.
Đao Thần thấy vậy cười nói: "Kỳ thật nguy hiểm còn ở phía sau, cái khó của đầm lầy này sao có thể quật ngã những người giang hồ như chúng ta, chỉ cần người hơi có chút chân công phu, nếu giẫm chân phải đầm lầy, vận dụng khinh công còn có thể thoát được một mạng. Tại đây, trong cốc còn có một loại chướng khí, đặc biệt làm cho người ta sợ hãi, người nào vừa ngửi thấy mùi của nó, lập tức váng đầu hoa mắt, toàn thân vô lực, cũng may mấy ngày nay không phải là ngày nó xuất hiện, nếu không chúng ta cũng có một chút phiền toái đó."
Phương Kiếm Minh nghe hắn nói lợi hại như vậy, hỏi: "Đao Thần lão gia gia, chẳng lẽ nơi này ngoại trừ người, những người khác đều không sống được sao?"
Đao Thần cười nói: "Ta tại Thương Long Cốc này đợi nhiều năm như vậy, cái gì phiền toái đều đã gặp qua, khó khăn của đầm lầy không ngăn cản được ta, loại mãnh thú bình thường không gây khó được cho ta, chướng khí nọ đối với ta mà nói, cũng không quá đáng sợ, ta chỉ cần bình trụ hô hấp, vận dụng Quy Tức Đại Pháp, cũng có thể đi lại tự nhiên. Duy nhất làm ta đau đầu chính là một cự đại dã thú, ta và nó đấu với nhau đã rất nhiều năm, cũng không thể giết chết nó, chỉ là đánh cho nó đại bại mà chạy."
Thanh Thành vừa nghe hắn nói, hỏi: "Đao Thần tiền bối, Thương Long Cốc này chẳng lẽ thật có loại dã thú cực lớn đó?"
Đao Thần nói: "Điều đó còn có giả sao, lão phu cùng nó đánh nhau rất nhiều năm. Tên gia hoả đó cũng là giảo hoạt, thấy đánh không lại ta liền quay đầu bỏ chạy, nó da dầy thịt cứng, ta sử chưởng lực vô thượng đối với nó cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, ta vừa động đao, tên gia hoả đó liền tìm cơ hội bỏ trốn."
Thanh Thnành nói: "Ta nghe người ta nói, nó trước đấy vài ngày cắn chết một người, nửa thân người bị nó nuốt mất, việc này có thật không?"
Đao Thần ha ha cười, nói: "Súc sanh nọ cũng không biết đã cắn nhiều ít bao nhiêu người, duy chỉ có việc đó xem như làm một việc tốt vì dân chúng mà trừ hại."
Mọi người nghe xong, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ: Chuyện đó xảy ra như thế nào? Chẳng lẽ dã thú kia toàn làm cái gì chuyện tốt sao? Thấy mọi người trên mặt đều lộ vẻ nghi ngờ, Đao Thần nói: "Các ngươi nên biết ở hiện trường, người bị cắn chết chính là người ở đây, là một tên đại ác bá, hắn cậy vào thế lực của cha già, làm toàn chuyện xấu xa, ta vốn cũng định vi danh xuất hải, nhưng với loại người như thế trừ bỏ một người, lại xuất hiện một người, ta có khả năng giết hết được không? Ngày ấy, tiểu tử đó truy đuổi một nữ tử, không khỏi chạy vào tới trong rừng cây này, hắn đuổi theo nữ tử định cưỡng gian, còn chưa đắc ý, chợt nghe trong rừng cây có một trận cuồng phong thổi qua, mùi tanh hôi nồng nặc, buồn cười, tiểu tử nọ vẫn còn không phân biệt được tốt xấu, vẫn muốn vật ngửa nữ tử kia xuống, dã thú nọ hình như biết tiểu tử này xem thường nó, chiếc ngân giác trên đầu lấy tiểu tử làm đích bạo liệt nhất hạ, tiểu tử đó đương tràng huyết lưu mãn địa, còn lại nửa cái mạng, quay đầu lại nhìn thấy một bàng nhiên đại vật, bị doạ cho vãi cả *** đái ra quần, nữ tử nọ cũng là bị doạ đến cả người đờ đẫn. Dã thú nọ tiếp theo há miệng ra, đã đem nửa thân trên của tiểu tử nọ nuốt trọn, đối với nữ tử ấy nhìn cũng không nhìn, trong miệng vừa nhai vừa bỏ đi. Con mẹ nó, ngược lại như là một đại nhân vật hành hiệp trượng nghĩa....Ha ha, ngươi nói tên gia hoả đó có phải là làm một chuyện tốt không."
Mọi người nghe hắn đem việc này nói ra, mới biết được sự tình đích xảy ra nguyên lai như thế.
Vô Danh nói: "A di đà phật, trên đời này người xấu thật sự là không đâu không có, ngay cả nơi hẻo lánh trên mặt đất cũng có không ít những người xấu hoành hành, súc sanh nọ thật ra đã làm một chuyện tốt, tương lai rơi vào địa ngục, Diêm Vương cũng căn cứ vào việc thiện được ghi lại trong sổ sách mà giảm bớt đi một phần khổ ải cho nó."
Đao Thần đạo: "Lão hoà thượng, lão phu hơi thấy kỳ quái, các ngươi khi đương là Hoà thượng có phải là tuỳ thời tuỳ chỗ, trước khi nói chuyện không quên niệm lên một câu A di đà phật?"
Vô Danh nói: "A di đà phật, thí chủ nói đùa, đã trăm ngàn năm, lịch đại cao tăng đối với Phật Chủ vô cùng kính ngưỡng cùng hướng vãng, trong lòng ai có Phật Chủ sẽ có lực lượng vô cùng, chuyện gì đều có thể hoá giải, Phật Chủ có thể nói là giải thoát sự thống khổ trên đời này, lực lượng chính là hoá thân. Tăng nhân Thiếu Lâm Tự chúng ta thân ở giang hồ, nhưng thật ra không thể quên điểm này."
Đao Thần nghe xong, cười lắc đầu, tỏ vẻ hắn rất là không hiểu được.
Phương Kiếm Minh thấy vậy, cười nói: "Đao Thần lão gia gia, người không thích Phật Chủ phải không?"
Vô Danh, Thanh Thành, năm Thiếu Lâm vũ tăng sắc mặt đều cùng biến đổi. Loại câu nói này bọn họ không có đủ dũng cảm nói ra khỏi miệng, ai nói ra là muốn bị coi là đồ đệ phản nghịch. Đao Thần nghe xong sửng sốt, nói: "Ta không tin Phật, nhưng tóm lại hiểu được thế giới này có một loại Lực Lượng Thần Kỳ ở hai bên tả hữu chúng ta, võ công ngươi có cao tới đâu, cũng không phải là đối thủ của nó, có lẽ đây - như các Hoà thượng nói - chính là Phật Chủ phải không?"
Phương Kiếm Minh nói: "Thật vậy chăng?"
Đao Thần nói: "Tỷ như người ta nói, con người rồi sẽ chết, không có người nào là bất tử, võ công cao tới đâu cũng trốn không thoát cái vòng tròn này, đến tột cùng là ai khống chế sự sanh tử của chúng ta, ai cũng không biết, còn nữa, người này là người thông minh, người này là kẻ ngu, người này là người tốt, người này là kẻ xấu, như vậy thì là ai, ai quy định điều đó, lão phu sống đã trên một trăm tuổi, đến nay còn không nhận thấy một chút manh mối nào, lão phu đành phải xin Thượng Thiên sớm an bài một điều tốt gì đó, nó được gọi là Lực Lượng Thần Kỳ, nó không giống phật gia muốn tìm ra một người làm đối tượng, như Như Lai Phật Chủ, Quan Thế Âm Bồ Tát, ta nói Thần Khí Lực Lượng là vô hình, không đâu không có, ai cũng không biết rõ nó đến tột cùng, có bao nhiêu pháp lực."
Đao Thần thốt ra lời này, Vô Danh nói: A di đà phật, Đao Thần thí chủ, Phật gia chúng ta cũng là Phật chủ có ở khắp mọi nơi, pháp lực vô biên, bọn họ hoá thân thành ngàn vạn, giải cứu sự thống khổ của thế nhân, theo như lão nạp thấy, thí chủ nói Lực Lượng Thần Kỳ cũng chính là một loại hoá thân của Phật Chủ đó."
Đao Thần cười, nói: " Ta đối với sự chập trùng của Phật gia cũng không rõ ràng lắm, khả thị Lực Lượng Thần Kỳ ta nói tịnh không đồng đẳng so với Phật Chủ, Phật chủ có ngàn vạn hoá thân, mà Thần Khí Lực Lượng lại vô hình, nó tịnh không tồn tại trên người của thế nhân gì cả, nó lặng lẽ bằng mắt nhìn ngắm thế giới này, lúc thì phẫn nộ, lúc thì hoan hỉ. Phật gia tổng yếu tìm ra một người làm thế thân của nó, vì bọn họ tuyên dương giáo hoá, khả thị Thần Khí Lực Lượng chưa bao giờ là kẻ đại ngôn, nó chính là nó, nói chung lão phu cho rằng nó cùng với Phật chủ tối đại khác biệt. Lão phu từ hai mươi năm trước đã đạt tới vô thượng đao đạo, tại thời điểm đó suy tính đã đột phá cực hạn của con người, lão phu luyện nhiều năm công phu như vậy, quay đầu lại còn không tránh khỏi một cái chết, lão phu tâm hữu bất cam. Sở dĩ lão phu tại Thương Long Cốc này cùng Thiên Thiền Đao, với súc sinh nọ đấu nhau nhiều năm như vậy, lão phu muốn từ trong đó khuy xuất một chút đạo hạnh, song ngoại trừ tu vi có điều đề cao, ngoài ra cái gì cũng không dòm ngó ra.......Ai... "
Phương Kiếm Minh cười nói: "Nói như vậy, Đao Thần lão gia gia, vậy trong núi từ cao xuống thấp dòng nước chảy ra, xuôi dòng đó là nước sông, hoa rừng bốn mùa biến hoá, còn nữa, bình thường chúng ta thấy sét đánh khi trời mưa, thậm chí tuyết rơi, mưa đá, đều là có một loại Thần Khí Lực Lượng chi phối như vậy phải không?"
Đao Thần cười nói: "Không sai, ngươi thật là tài, từ một suy xét thành ba. Bất quá những gì ngươi nói đều là thường xuyên nhìn thấy, còn không ngạc nhiên lắm. Ta năm đó đi qua rất nhiều địa phương, nhìn thấy trên đời này rất nhiều điều thần kỳ, chúng hoặc là Nam Hải cuồng bạo long quyển phong, hoặc là hoả diệm sơn phun trào ở tận ngoài xa trên Đông Hải, lực lượng đó chỉ dựa vào sức người, không thể ngăn cản được chúng nó. Sau này, khi ngươi đã lớn lên, nhìn thấy cái gì ngạc nhiên cổ quái trên đời này, mà chúng ta không thể giải thích được, có thể nói, bọn chúng đều là một loại biểu hiện của Thần Kỳ Lực Lượng."
Phương Kiếm Minh cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên lớn tiếng nói: "Vì cái gì con người lại lớn lên? Đao Thần lão gia gia, chẳng lẽ điều đó cũng là bởi Lực Lượng Thần Kỳ cho phép."
Lời này của Phương Kiếm Minh vừa nói ra, ngay cả Đao Thần cũng bị khiến cho sửng sốt, lại càng chưa nói đến những người khác, tất cả mọi người tưởng như là đang thấy quái vật nhất dạng nhìn Phương Kiếm Minh. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến quá vấn đề này, bọn họ - những người giang hồ này, từ nhỏ rồi lớn, cho tới tận già, ngoại trừ luyện võ, tại trong chốn võ lâm kiếm chút danh thanh, cơ hồ tựu không có suy nghĩ đến loại vấn đề này, ngay cả Đao Thần cũng là trong lúc cảm thấy võ công đã đạt tới một cực hạn chi hậu, bất đắc dĩ mới có thể nghiên cứu đến vấn đề này.
Bây giờ Phương Kiếm Minh còn là một thiếu niên nho nhỏ, đột nhiên nhắc tới quá sớm với bọn họ những vấn đề bình thường, nhưng thật ra đã làm bọn họ sửng sốt, sững sờ, nửa ngày đều không nói được câu nào.
Một lát sau, Đao Thần chậm dãi nói: "Ngươi nói rất hợp lý, nhưng mà vấn đề này, không ai có thể trả lời được, ta cũng không biết điều đó có phải là phạm trù Thần Kỳ Lực Lượng không. Ta đã sống nhiều năm như vậy, nhưng cũng không có nghĩ tới vấn đền này, ta tự mình cứ tưởng rằng con người lớn lên là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không có cái gì khả dĩ để giải thích, nhưng là ngươi vừa hỏi, ta thật ra càng ngày càng hồ đồ. Nếu con người vì cái gì lớn lên bất quá là sự việc bình thường, vậy còn có cái gì là không bình thường đây? Con người ngay cả tự thân chính là một điều bí mật không rõ ràng, còn bàn bạc cái gì ở bên ngoài, chẳng phải là bỏ gần cầu xa đồng nghĩa với trò cười sao."
Phương Kiếm Minh vốn là vô tâm nói như vậy, chỉ một câu nói đó mà nội dung lại đem đến cho Đao Thần sự bối rối, đến nỗi phải thốt ra một phen cảm khái.
Vô Danh nghe thế, hiểu được đầu đuôi câu chuyện, càng ngày càng là không có một cái chuẩn, thấp giọng niệm một câu "A di đà phật". Nói: "Tâm Kinh có viết: Sắc bất dị không, không bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc. Hưởng thụ, suy nghĩ, đi lại, nhận thức, cũng đồng nghĩa như thế. Chúng ta chỉ là những người trần nho nhỏ, tai nơi trần thế đặt mình ra khỏi thế gian đó chính là vô thượng Phật đạo. Đao Thần thí chủ, Minh nhi trẻ con không phép tắc, tự nhiên là do hắn, tuỳ hắn. Chúng ta hà tất so đo trên đời này, đó là con đường vô cùng, hay là làm nhiều chuyện công đức vô lượng, như thế cuộc sống không lay động, chẳng biết Thiên Thiền Đao cách nơi này có xa lắm không?"
Đao Thần cười nói: "Tốt lắm, loại vấn đề này không nói nữa, nói cũng là nói vô ích. Lão hoà thượng, ngươi không nên nóng vội, ngươi xem qua hạp cốc này, đi thêm vài dặm là tới."
Vô Danh thầm nghĩ: Lão nạp đợi hơn mười năm, có thể nào không nóng ruột?
Đột nhiên Phương Kiếm Minh kinh ngạc kêu lên: "Ai nha.......nơi này, nơi đó, nhiều người chết vậy, hảo đáng sợ a."
Đao Thần nói: "Bọn họ đều là người trong giang hồ vào cốc tầm bảo, có khi là tự giết lẫn nhau mà chết, có khi là trúng độc mà chết, cũng có khi là bị mãnh thú cắn chết. Bọn họ tiền thân vô luận phong quang cỡ nào, đến cuối cùng lúc chết đi thì không ai biết, thân thể lộ thiên bị mưa dập gió vùi, người giang hồ chính là như thế đó, đã chết ngay cả một chỗ táng thân cũng không có."
Đao Thần nói xong, nhắc nhở mọi người: "Các ngươi cẩn thận đó, nơi này có một loại hoa cỏ ngàn vạn lần không được chạm vào, chúng kịch độc vô cùng, năm đó ta đã từng ăn qua, nhưng chúng còn chưa độc lắm. Lúc trước tiểu tử Đường môn kia vào cốc dò xét, gặp đúng khi Thiên Thiền Đao xuất động, trong cốc mãnh thú đều ẩn phục, độc thảo này khó mà ngăn cản được Đường môn đích nhân, tiểu tử nọ ngày ấy vào cốc, phúc lớn mệnh lớn, đó xem như là phần thưởng của cuộc sống." Hắn nói xong, triển khai khinh công, tại trong sơn cốc không mau không chậm bốc lên vượi qua.
Phương Kiếm Minh bị Vô Danh nắm lấy mang theo trước người, triển khai khinh công, gắt gao bám theo phía sau Đao Thần, nghe vậy cười nói: "Đao Thần lão gia gia, như thế nào ta không có nhìn thấy mãnh thú cái gì a?"
Đao Thần thét dài một tiếng, nói: "Tên gia hoả này bị lão phu đánh cho sợ hãi, sao dám đi tìm cái chết, chúng nó sợ con người huống hồ chúng đâu phải là đối thủ của lão phu, con nào còn dám xuất hiện để đi tìm cái chết, hắc, hắc, bám tốt lắm, lão phu đi trước mở đường."
Chỉ thấy thân thể cao lớn của hắn tại không trung thay đổi mấy tư thế, vừa bổ song chưởng, cuồng phong nổi lên bốn phía, quét sạch thành một đường đi, cự ly hơn hai mươi trượng kể từ nơi chưởng phong tập kích, hắn dĩ thị như nhất tiến tới, bay qua phía trước tới hạp cốc, phía sau chín người theo sát, không dám có chút hạ xuống.