Xuyên qua phía trước hạp cốc, mười người một đường chạy vội, tốc độ nhanh đến cực điểm, không đến một khắc đã đi vào một nơi rộng lớn không bằng phẳng. Thoạt nhìn, nơi đây phong cảnh thực là phi thường xinh đẹp, có một dòng suối nhỏ chầm chậm chảy xuôi, ba mặt toàn là núi, hoa cỏ nhiều vô kể, tại một chỗ cao ba trượng trên sườn núi cao chót vót ẩn ước nhìn thấy một cái sơn động. Xem ra "nơi ăn chốn ở" của Thiên Thiền Đao phải là tại địa phương này.
Phương Kiếm Minh, khoảng cách với vùng đất đó càng gần, trong lòng đột nhiên nổi lên một loại kích động kỳ diệu không thể giải thích, chẳng biết chuyện xảy ra như thế nào, mà luôn có một loại thanh âm quen thuộc kêu gọi chính mình, hắn bản thân thấy cực kỳ buồn ngủ. Phương Kiếm Minh ngáp một cái, nói: "Ta hình như ngủ a, Thái sư tổ, ta muốn ngủ."
Thiếu Lâm tăng nhân nhận ra hang động liền lập tức muốn nhìn thấy Thiên Thiền Đao, trong lòng đều thập phần kích động, ngay cả một người thập phần trầm mặc, rất ít nói chuyện là Thiếu niên anh tuấn, sắc mặt cũng không còn trói buộc, trên mặt hiện ra một loại hân hỉ không thể giải thích, không nhìn kỹ thì không thể nhận thấy. Đối với lời nói của Phương Kiếm Minh bọn họ đều không có để ý, Đao Thần không biết Phương Kiếm Minh có vấn đề, nghe vậy cười mắng: "Xú tiểu tủ, ngươi tối hôm qua ngủ không đủ phải không? Hiện tại lúc nào cũng chực ngủ."
Phương Kiếm MInh nói: "Đao Thần lão gia gia, người không biết, ta từ nhỏ cũng đã rất tham ngủ, bây giờ đã tốt nhiều hơn rồi. Nếu người gặp ta trong hình dáng tham ngủ khi còn nhỏ, chẳng phải đem ta ra mà chửi cho đến chết..... a..a"
Đao Thần bất lực lắc lắc đầu, phi thân như mũi tên, lên trên vách núi cao chót vót kia. Những người khác đều cũng bay lên theo. Mười người tới trên sườn núi, không khỏi thả chậm cước bộ, từng bước, từng bước hướng sơn động đi tới. Tới trước động, chín người Thiếu Lâm Tự rút cục thấy bọn họ chỉ là được nghe nói qua, mà chưa bao giờ nhìn thấy một trong Thiếu Lâm Thất Tuyệt - Thiên Thiền Đao.
Phương Kiếm Minh quát to một tiếng, nói: "Không được đâu, ta ngủ....ta muốn ngủ." Đầu cúi thấp, gục vào trong lòng Vô Danh bắt đầu ngủ. Thanh Thành thấy vậy, thấp giọng nói: "Tiểu tử này, đã gặp chí bảo của Thiếu Lâm Tự chúng ta, mà cũng không cẩn thận nhìn xem, như thể ngủ là để giúp cho vi sư vậy, thật sự là không biết hắn nghĩ như thế nào nữa."
Vô Danh nghe xong, cười nói: "Ngươi không nên trách hắn, cuộc sống muôn mầu, muôn vẻ, hắn bôn ba chung đường cùng với chúng ta, một đứa trẻ nhỏ như thế vượt qua được cũng không phải là dễ ràng gì, hãy để cho hắn ngủ đi."
Thanh Thành nói: "Sư tổ, kỳ thật ta cũng không phải là trách hắn, chỉ là hiểu được rằng ngủ là công phu thực sự của hắn, không dám nói là thiên hạ đệ nhất, đại khái nói đến ngủ, Minh Nhi nhất định xếp vào tốp mười người đứng đầu, loại công phu này nếu giao cho ta học, ta ngược lại tình nguyện bái hắn ta làm sư phụ."
Thanh Thành nói xong tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Vô Danh ngưng thần lén nhìn vào bên trong động hướng lên trên tảng đá to có mặt bị gọt phẳng, bên trên đó có khắc vô số hình người cầm đao bay múa liền nối nhau, chiều dài của đao đồng nhất với đao thường, độ sai lệch không đáng kể. Đao nọ tựa hồ đang trong giấc ngủ say, Vô Danh từ từ phóng xuất một đạo nội kình thật nhỏ, nhưng còn chưa tiến vào trong động, liền bị một đạo vô hình cương khí vừa đủ ngăn trở. Lão hoà thượng trong lòng chấn động, thầm nghĩ: Nguyên lai cái động khẩu này đã bị người đặt một cái Kết Giới, là ai mà lợi hại như vậy, vận dụng đại thần lực như vậy để bảo vệ Thiên Thiền Đao.
Trong lòng nghĩ, không thể sử dụng cách cứng rắn ngạnh phá đối với thứ Kết Giới này mà phải dụng mưu. Đao Thần thấy hắn chẳng có động tĩnh gì, cười nói: " Lão hoà thượng, thế nào? Người này lợi hại quá a, lão phu trước kia cũng là chẳng biết chi tiết, nên chịu thua thiệt nhiều, ngươi thật ra là một người hành sự cơ biến."
Vô Danh nói: "Đao Thần thí chủ, Thiên Thiền Đao lúc nào mới có thể xuất động?"
Đao Thần bấm đốt ngón tay tính toán, nói: "Đại khái chính là vào ngày mốt đó."
Vô Danh nói: "Vậy là không tốt rồi, đợi cho ngày mốt mới có thể xuất động, khi đó nơi đây có thể sẽ bị một đám nhân vật võ lâm ở lại ngăn trở, Thiên Thiền Đao cho dù xuất hiện, lão nạp cũng không dám nói có khả năng nhất nhất đánh bại bọn họ, Thiên Thiền Đao chẳng phải là gặp nguy hiểm sao."
Đao Thần trầm ngâm một chút, đột nhiên cười to nói: "Lão hoà thượng, lão phu có một đề nghị, chẳng biết có được không?"
Vô Danh nói: "A di đà phật, Đao Thần thí chủ cứ nói thẳng."
Đao Thần nói: "Lão phu cả đời chưa bao giờ cùng người liên thủ, hôm nay đành phá lệ mà làm, bằng vào thần công của ngươi với ta hai người, xem thử Kết Giới này lợi hại, hay là thần công liên thủ của chúng ta lợi hại, chẳng biết ý của ngươi thế nào?"
Vô Danh vừa nghe, cười sảng khoái, nói: "Có thể cùng Đao Thần thí chủ liên thủ, thực là phúc khí của lão nạp, hảo, lão nạp cũng muốn xem Kết Giới người này lưu lại thật ra lợi hại tới trình độ nào."
Vô Danh tại Thiếu Lâm Tự sống trong một thạch động phía sau núi, chờ đợi chính là đã hơn mười năm, tinh nghiên vũ kỹ, nói thật nha, nội công tu vi đều không dưới so với cao thủ trên Địa bảng, huống hồ hắn tại bên trong Thiếu Lâm Tự học chính là đao pháp,Thiên Thiền Đao sớm bị mất tích, nhưng là bên trong Chùa vẫn còn lưu nửa cuốn Thiên Thiền Đao phổ, mặc dù ở phần trên chủ yếu là thuyết kinh luận đạo, nhưng ở phía sau có ghi chép ba chiêu đao pháp. Vô Danh chỉ bằng vào ba chiêu đao này là có thể hoành tảo võ lâm.
Đao Thần cũng là kẻ dụng đao, hắn tuối lớn hơn Vô Danh hơn hai mươi tuổi, nhưng Vô Danh là sư huynh, bề trên của Chưởng Môn Thiếu Lâm Vô Không, là người trên Địa Bảng. Người trong Địa Bảng và Thiên Bảng, tuổi mặc dù khác biệt là trên dưới ba mươi tuổi, nhưng dựa vào bối phận mà xét Đao Thần và Vô Danh là ngang hàng. Vô Danh nói hắn cùng Đao Thần liên thủ là phúc khí của hắn, đó là bởi vì kính Đao Thần nhiều tuổi hơn.
Lập tức, Vô Danh đưa Phương Kiếm Minh đang nằm trong lòng mình cho Thanh Thành, kêu mấy người bọn họ lui lại, nhằm bảo vệ bọn họ. Thanh Thành, Anh tuấn thiếu niên, năm Thiếu lâm vũ tăng biết đó là một việc trọng đại, không dám khinh xuất, công lực toàn thân mật bố. Năm cao tăng binh khí trong tay lui lại, hai người đại đao, một người trường côn, một người lợi kiếm, một người phương tiện sản, thủ tại nơi cách không xa động khẩu.
Đao Thần, Vô Danh đứng tại nơi cách động khẩu một trượng, chân đứng không ra chữ đinh cũng chẳng thành chữ bát, Vô Danh một đôi lông mi trắng rủ xuống, hai mắt khép hờ. Đao Thần thân cao lớn, tài năng hiển lộ thật là uy mãnh, một đôi đại quyền đầu chậm rãi nắm chặt lại, hai mắt trợn to.
Trong một thoáng chốc, ngoại trừ tiếng nước khe suối chảy róc rách, mọi thứ đều tĩnh lặng, trong không khí tựa hồ có một cỗ khí lưu không thể hiểu rõ nổi lên cuồn cuộn. Bỗng dưng, hai tiếng hét lớn cơ hồ đồng thời phát ra: "Khai...." "Phá....". Đao Thần và Vô Danh đồng thời ra tay. Bọn họ hai người, chỉ một người
trong bọn họ - nhìn khắp giang hồ - cơ hồ không ai có thể thắng được, hôm nay liên thủ đối phó một đạo Kết Giới của tiền nhân lưu lại, chẳng biết kết quả như thế nào.
Bọn họ liên thủ, trên đời này còn không có một người nào có khả năng tiếp được, người này còn chưa xuất hiện, có lẽ tương lai lại có. Hiện tại không có người như thế.
Gió vốn thổi từ từ, lúc này lập tức trở nên cuồng phong bốc lên. Những đám mây trên trời, tựa hồ biết hai lão nhân trên trăm tuổi này liên thủ một kích, thế không thể ngăn cản, cũng rình rập chạy trốn ra phía xa xa, sợ rằng "Thành môn thất hoả, trì ngư tao ương" ( Thành ngữ: Cửa thành mất lửa, cá dưới hào gặp nạn ( hào quanh thành ấy) . - Chả hiểu gì cả. Khả năng là cửa thành bị tối nên có bọn bắt trộm cá dưới hào). Một kích này thật sự là đáng sợ. Những người làm bình phong đứng ở bên ngoài chỉ thấy thân hình hai người vừa động, một người dụng quyền, một người dụng chưởng, quyền là Phách Sơn Quyền, chưởng là Khai Sơn Chưởng, vào lúc hai người bắt đầu xuất thủ, trong không khí một cỗ sóng khí như bài sơn đảo hải hướng ra phía ngoài vọt tới. Mấy người không thể trụ lại được, buộc phải nhảy xuống khỏi sườn núi, xa xa đứng nhìn.
"A, công lực thật là khủng khiếp" - Thanh Thành không nhịn được há to mồm.
"Đúng vậy, quả nhiên là thạch phá thiên kinh" - Một vũ tăng mở miệng nói tiếp, trên mặt tràn ngập vẻ kính ngưỡng, sùng bái.
Chỉ thấy Vô Danh tại bên phải, Đao Thần bên trái, Vô Danh song chưởng lăng không trước thân, Đao Thần một đôi đại quyền đẩy lên phía trước, hai luồng lực đạo thế như hải triều kinh thiên, cuồn cuộn không ngừng hướng Kết Giới của động khẩu vọt tới. Kết cục là người đời nay liên thủ lợi hại, hay là công phu của tiền nhân cao hơn, rất khó đoán trước.
Tại bên ngoài Thương Long Cốc, trên địa phương cách khu vực rừng cây ba dặm, một đám người hướng Thương Long Cốc bay nhanh tới. Bốn đại hán khiêng một cỗ nhuyễn kiệu, trên kiệu có một người nằm nghiêng - một Lão giả có bộ dáng cổ quái. Lão giả này tóc trên đỉnh đầu rậm rì, tất cả đều là mầu vàng, một đôi con ngươi trong lúc chớp động phiếm xuất lục quang, dáng người rất khôi ngô, xem bộ dáng hắn không phải là Trung Nguyên nhân sỹ.
Trong khoảnh khắc Đao Thần và Vô Danh vừa ra tay, Hoàng phát lão giả này giống như có điều phát giác, sắc mặt vừa động, hai mắt trợn trừng, trong mắt lục quang đại trướng, xem ra trong lúc đó, ai cũng không dám cùng hắn đối thị.
"Ng...ư..ờ..i nào ở bên đó động thủ? Ha ha ha, rút cục gặp được cao thủ rồi, ha ha ha ....."
Hoàng phát lão giả cuồng thanh cười nói, đại thủ vung lên, quát: "Toàn lực xuất phát, không cần gượng nhẹ đối với ta. Thiên Thiền Đao, ta đối với ngươi do tình thế bắt buộc, ngươi muốn chạy trốn cũng trốn không thoát."
Vài ba chục người gia tăng cước trình, phóng vượt lên như bay, như những con khoái mã, hướng Thương Long Cốc phi tốc đến gần.
Đao Thần và Vô Danh liên thủ, nội gia công lực cuồn cuộn hướng động khẩu vọt tới, cái động khẩu không đầy một trượng vuông, nhưng là tại nơi đó có một tầng Tiên thiên cương khí bao bọc. Nội gia kình khí đánh lên Cương khí, mới đầu còn không thấy có động tĩnh, một lát sau, âm thanh kim thuộc đại khởi, cái động khẩu hiện ra một tầng khí lưu mầu đen, Thiên Thiền Đao trong động tựa hồ như cũng bị cảm nhiễm, nhè nhẹ ngân lên một tiếng, tuy là một tiếng rất nhỏ, nhưng trong tai của Đao Thần và Vô Danh cũng là rất rõ ràng. Hai người trong lòng vui vẻ.
"Khai......"
"Phá........"
Hai người dùng tới toàn thân công lực.
"Oanh." Tiếng nổ kinh thiên truyền ra xa xa, đá vụn bay tán loạn. Cái động khẩu cứ thế bị mở ra ba trượng vuông, tầng Cương khí nọ cũng biến mất không còn thấy.
Một thân ảnh như thiểm điện, cứ bình thường hướng vào bên trong động vọt tới.
Đao Thần và Vô Danh quát to: "Tặc tử ngươi dám." Thế nhưng hai người vừa toàn lực một kích, trên người trong chớp mắt đó công phu không thể đề xuất. Tốc độ người đó cũng là nhanh đến cực điểm, nói về thân pháp cũng không thấp hơn thân thủ của Chưởng môn một phái. Hai người đành phải trơ mắt nhìn người nọ nhào vào bên trong động.
Người nọ vừa vào bên trong động, cuồng tiếu xuất thanh, nói: "Ha ha ha.. Thiên Thiền Đao, võ lâm chí bảo, một trong Thiếu Lâm Thất Tuyệt, hôm nay bổn toạ xem ngươi chạy đi đâu, ha ha..." Nói rồi vận công ra tay, một trảo như thiểm điện, Thiên Thiền Đao đã nắm chắc trong tay.
Đao Thần và Vô Danh thấy vậy, trong lòng kinh hãi. Bọn họ không ngờ rằng chính bọn họ sở tác gây nên, đó chính là cung cấp cho người khác " xiêm y đi lấy chồng". Nếu sớm đoán được một chiêu này, chẳng bằng chẳng mở khai động.
Người nọ đúng là hắc y mông diện nhân, âm thầm che dấu.
Chỉ thấy hắn nhìn nhìn Thiên Thiền Bí Cấp ở bên trên tảng đá lớn, tay duỗi ra như muốn chộp tới. Thình lình nghe hắn quát to một tiếng, nói: "Ngươi sắp chết mà còn giãy dụa." Hắn song thủ căng căng nắm chắc Thiên Thiền Đao trong tay, nhìn không thấy diện mục hắn, tương lai sẽ phải mỏi mệt vì chính cái âm thanh cứng rắn đó.
Thiên Thiền Đao toàn thân rung động, tự tránh thoát khỏi tay của Hắc y mông diện nhân, Hắc y mông diện nhân trong lòng kinh hãi, thấy lực lượng của Thiên Thiền Đao càng lúc càng lớn, hắn sử dụng toàn thân công lực hình như cũng không giúp được vấn đề. Lúc này Thanh Thành, năm Thiếu Lâm vũ tăng, Anh tuấn thiếu niên đã vọt tới động khẩu. Thanh Thành nhìn thấy người này, kinh hãi nói: "Ngươi.....ngươi không phải Hắc y mông diện nhân đêm đó đấy chứ?.....ngươi như thế nào...."
Anh tuấn thiếu niên sắc mặt căng thẳng, bổ ra một đạo chưởng phong, Hắc y mông diện nhân " A" lên một tiếng, hai tay lỏng lẻo, Thiên Thiền Đao liền bay ra ngoài động, ngân lên một tiếng lớn. Hắc y mông diện nhân phi thân nhảy lên, chưởng phong từ vai trái hắn lướt qua, ẩn ước như rất đau đớn, trong lòng cả kinh thầm nói: thiếu niên này thật là lợi hại.
Lúc này Đao Thần và Vô Danh vừa lúc nhận được nội kình dâng lên, nội công khôi phục tám chín phần, trường khiếu xuất thanh, bên trong động rung lên làm cho đá vụn bám trên bức vách đá rơi xuống lả tả. Hai tiếng kêu ấy truyền ra xa xa, một cỗ kinh thiên quái khiếu cùng bọn chúng ứng hoà từ xa xa truyền lại. Ngàn thú bên trong Thương Long Cốc như phát cuồng, nhất thời phong vân biến sắc. Bên trong ngàn thú ấy bỗng xuất hiện một tiếng rống to rung trời: Đông đông đông, những tiếng vang truyền lại, tưởng như có một dã thú cự đại đang ở hướng đầu kia chạy tới.
Hết chương 24.