Mọi người nhìn thấy thế không nhịn được đều ha ha cười to, bất quá từ lúc này không ai còn dám rình mò nhìn lén hai vị tỷ muội này nữa.
Dù sao vừa nãy Triệu Lệ Nhã đánh ra một quyền, lá cây trên mặt đất đều bị quyền phong bốc lên cao, bây giờ chỉ có kẻ nào không có mắt mới dám đắc tội với hai cô nương này. Mọi người bất tri bất giác đều đi cách xa xa hai cô nương này một chút.
“Lâm tỷ tỷ, tên đạo sĩ vừa rồi thật sự lợi hại quá, quyền đầu của ta đánh hắn như đánh vào không khí vậy, cũng chẳng hiểu là hắn sử dụng pháp thuật gì nữa, sau đó quyền đầu của ta cũng không thể cử động được!”
Triệu Lệ Nhãn khôi phục được tự do rồi nhưng không khỏi có chút uể oải nói.
“Xem ra bá phụ nói không sai, Võ Đang quả thật là đầm rồng hang cọp, ngay cả đạo sĩ nhỏ tuổi như vậy mà võ công đã cao siêu quá đáng. Nhưng mà từ trước đến nay cũng chưa từng nghe thấy Tống bá bá nói trên Võ Đang lại có đạo sĩ trẻ tuổi lợi hại như thế. Đệ tử trẻ tuổi của phaí Võ Đang đại bộ phận chúng ta đã gặp qua, đều có thể nhận biết hết. Chưa bao giờ tưởng tượng được có cao thủ trẻ tuổi đến nhường này!”
Lâm Linh vẻ mặt có khó tin lắc đầu nói. Sau đó lập tức đuổi theo đòan du khách. Bất quá nàng cũng không tưởng tượng được võ nghệ thật sự của Trương Hồ Bạn thâm sâu đến mức nào, bất giác trong lòngkhông nén nổi nỗi kinh hãi vớ cao thủ trẻ tuổi đồng lứa này.
Đội lữ đoàn rời xa đi rồi, Trương Hồ Bạn mới ló mặt ra nhìn xung quanh không còn ai nữa, nhưng hắn cũng không dám lăng không phi hành đành phải dùng độn thuật phi thẳng lên đỉnh núi, tìm chỗ gần Ngộ Chân cung không có ai mới phát đất chui lên.
Ngộ Chân Cung ở phía đông của Võ Đang sơn, bên cạnh là Phượng Hoàng sơn, bốn bề sơn thủy vờn quanh. Đi thẳng lên chính là Hoàng Thổ Thành. Ngộ Chân cung vô cùng cường thịnh, gồm có bốm trăm gian tất cả, diện tích rơi vào khoảng năm vạn sáu ngàn thước vuông. Đại điện hòan tòan là bằng gỗ, nơi này được bảo tồn cực tốt, cũng chính là nơi mà hoàng đế năm xưa dựng nên cho Võ Đang đạo sĩ để kỉ niệm đạo sĩ Trương Tam Phong.
Sử sách còn ghi Trương Tam Phong, tên thật là Trương Tòan Nhất tự là Huyền Huyền. Phong tư khôi vĩ, tai to mắt lớn, vô luận ai đã nhìn thấy Trương Tam Phong đều cho rằng là thần tiên trong lòng người.
Triều Minh năm Hồng Vũ, Trương Tam Phong đi tới Võ Đang sơn , lập am tu luyện. Sau đó sáng tác ra Võ Đang quyền , danh chấn thiên hạ, dựa trên kinh nghiệm của đại tông sư này đời sau không ngừng phát triển, cuối cùng trở thành một võ thuật có ảnh hưởng lớn nhất ở Trung Hoa. Trương Tam Phong chính là tổ sư của võ thuật Võ Đang, Ngộ Chân cung được lịch đại đệ tử vô cùng sùng kính đều hết sức chăm chỉ tập luyện quyền thuật.
Trương Tam Phong khi trước từng nói :
“Sơn dị thiên tất đại hưng” ( núi này tất sẽ phát triển phồn thịnh-mizz)
Đúng như vậy hơn mười năm sau Minh Thành Tổ quả nhiên đại tu Võ Đang. Triều Minh năm Hồng Vũ 23, Trương Tam Phong rời Võ Đang mà đi.
Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương và Minh Thành Tổ Chu Lệ đều phái người đi tìm TRương Tam phong mà không được.
Minh Thành Tổ đành ban sắc phon cho Trương Tam Phong :
“ Chân tiên đạo đức cao vời vợi thần thông khó lường. Trẫm tài chất sơ dong, nhưng trong lòng chí thành ngày đêm không quên…”
Nhưng vì không ai tìm thấy được vị “ trường sanh cửu thị thuật, siêu phàm nhập thể chi công” cao nhân của Võ Đang Trương Tam Phong này, cho nên Trương Tam Phong trở nên thần bí khó lường.
Hậu nhân vô cùng ngưỡng mỗ, Minh Thành Tổ cũng hết sức thành ý mà kiến tạo ra Ngộ Chân Cung. Dựng tượng Trương Tam Phong ở trong đại điện, để mọi người cúng bái. Ngộ Chân Cung từ đó đến nay trở thành tổng đàn của Võ Đang.
Nhìn đạo quan cổ xưa trước mắt , Trương Hồ Bạn tựa hồ nhìn thấy khung cảnh sư tôn hắn năm đó kết am tu luyện , dậy dỗ môn đổ ở đây. Trong lòng không nhịn được âm thầm cảm thấy thương tâm , đồng thời hạ quyết tâm nhất định sẽ phát dương quang đại Võ Đang .
Đi qua đại môn đập vào mắt chính là di tượng của Trương Tam Phong. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, bất giác trong mắt hắn điểm chút lệ long lanh. Trương Hồ Bạn hướng đến di tượng Trương Tam Phong bái một bái thật sâu. Sau đó đi ra một cái ao nhỏ đằng sau thiên điện.
Ao nhỏ thâm u, hai bên là hai hàng bích lục ngọc trúc mượt mà, còn ao nhỏ cũng do nhuyễn nga thạch ghép vào với nhau. Đi quanh co mấy trăm thước, phía sau hiện ra một bức tường cổ chắn ngang đường đi.
Nhưng Trương Hồ Bạn chẳng chút suy nghĩ đi thẳng xuyên qua bức tường cổ, biến mất khỏi khuôn viên cái ao nhỏ. Nếu lúc này có du khách nào ở đây nhất định sẽ kinh ngạc không thôi, tưởng đây là quỷ đi xuyên tường .
Kì thật đây chính là một đạo phong ấn của đạo gia, bức tường cổ này bố trí chẳng qua để che mắt thiên hạ làm cho du khách khỏi thấy kinh ngạc mà thôi. Mặc dù đạo sĩ bố trí trận pháp này tu vi không kém, nhưng nếu so với cao thủ cỡ Nguyên Anh kì như Trương Hồ Bạn mà nói, chỉ là đáng là tiểu hài tử bầy trò đùa nghịch mà thôi.
Tại chân núi của Ngộ Chân cung , Trương Hồ bạn đã cảm nhận được hơn mười cỗ năng lượng mạnh yếu không đồng đều. Cỗ năng lượng này cũng phi thường quen thuộc, thân thiết. Đúng là chỉ có những người tu luyện Võ Đang tiên quyết mới có thể phát ra năng lượng như thế này. Đến lúc ở phía sau Ngộ Chân Cung, Trương Hồ Bạn cũng cảm thấy cỗ năng lượng quen thuộc này phát ra từ phía sau bên phải của chủ điện. Vì vậy sau khi Trương Hồ Bạn tham bái di tượng của Trương Tam Phong xong liền đến đây.
Xuyên qua bức tường cổ, trước mắt Trương Hồ Bạn hiện ra một khuôn viên thật lớn trồng đầy các loại kì hoa dị thảo. Ở giữa khuôn viên có một cái ao nhỏ, xa xa là một con đường nhỏ dẫn thẳng tới đạo quan giản dị.Đứng trước cửa đạo quan có hai vị đạo sĩ mới mười lăm, mười sáu tuổi đang cầm chổi nhẹ nhàng quýet đám lá rụng.
Trong lúc bất thần họ ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh Trương Hồ Bạn xuyên qua tường lúc này, nhất thời trợn mắt há mồn đánh rơi cả chổi xuống đất.
“Lâm sư đệ, con mắt ta có nhìn nhầm không? Phía trước tại sao tự nhiên xuất hiện một đạo sĩ trẻ tuổi đang đi về hướng chúng ta!”
Đạo sĩ bên trái nghiên người hỏi đạo sĩ bên phải tỏ vẻ không tin vào mắt mình nữa, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Trương Hồ Bạn đang đi tới gần.
Hại đạo sĩ này tử bé đã lớn lên ở đây, vài chục năm lại đây ngoại trừ đương kim chưởng môn phái Võ Đang Thanh Mộc đạo trưởng , ngẫu nhiên tới thỉnh giáo, hoặc vấn an chuyện gì đó các vị tiền bối phái Võ Đang, còn ngoài ra chẳng có ai tiến vào nơi này.
Ngay cả các đệ tử tu luyện vài chục năm trong phái Võ Đang, cũng chẳng thể biết tới các cấm chế ở đây, chứ đừng nói đến người thường. Muốn vào được đây tu vi phải cực cao, nếu không có trình độ nhất định thì vô luận thế nào cũng không thể tiến vào. Nhưng hôm nay đột nhiên xuất hiện một đạo sĩ trẻ tuổi, vẻ bề ngòai mới tầm hai mươi tuổi, hiện ra sờ sớ trước mắt đang đi tới hướng này, làm cho bọn họ cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
“Hai vị đạo hữu! Có thể nhờ hai vị truyền đạt Khô Diệp một chút không, nói phi thăng nhai có người đến!”
Nhìn thấy ai đạo sĩ đang đứng ngẩn người ở đó , lại không có ý nghênh đón, Trương Hồ Bạn đành phải nhẹ giọng hỏi han.
Phái Võ Đang bắt đầu từ Trương Tam Phong, tiếp theo lấy các chữ Án, Huyền, Vân, Không, Ngộ, Khô, Chân , Hư, Tử , Thanh, Minh, Hạo, Viên làm tên để sắp xếp bối phận.
Mà Trương Hồ Bạn là đệ tử cuối cùng của Trương Tam Phong, mặc dù chỉ có khoảng một trăm tuổi, nhưng bối phận ngang hàng với chữ Vân. So với chưởng giáo của Võ Đang hôm nay là Thanh Mộc đạo trưởng thì cao hơn bẩy cấp.
Cho dù ngay cả đạo trưởng bối phận cao nhất ở Võ Đang là Khô Diệp đạo trưởng cũng phải gọi Trương Hồ Bạn là sư thúc tổ. Mặc dù Trương Tam Phong không có dậy Trương Hồ Bạn các cánh ứng xử ở trong thế tục, nhưng truyền thống tôn sư trọng đạo đã trở thành lễ nghĩ truyền thống từ xưa đến nay rồi.
Mặc dù Khô Diệp đạo trưởng là người lớn tuổi nhất trong phái Võ Đang hôm nay, tu vi cũng là cao nhất, nhưng đối với Trương Hồ Bạn mà nói cũng vẫn chỉ là hậu bối nho nhỏ mà thôi. Cho nên Trương Hồ Bạn cũng tự nhiên chẳng hề khách khí mà gọi thẳng là Khô Diêp.