Nhan Mị Băng nhâm nhi “ Sen bát Khương trà”, mắt thưởng thức hữu tình mỹ cảnh.
Suy nghĩ thông suốt, nàng mới thấy được vận khí của mình quả thực hảo đen đủi.
Trong hàng tỷ tỷ người, lão thiên gia không chọn ai lại đi chọn ngay Nhan Mị Băng để xuyên việt. Chuyện ngu xuẩn như vậy mà cũng chừa phần lại cho nàng, đúng là không còn gì để bàn cãi.
Nhưng cũng may một chút, dung mạo của nàng chưa hề có sự thay đổi so với trước kia, nhan sắc cũng có vài phần “ chim sa cá lặn”, mắt sáng mày thanh, có đường có nét, phong thái mị hoặc, nguy cơ biến thành Trương Phi phiên bản nữ đã hoàn toàn bị gạch bỏ. Nếu hành tẩu giang hổ nàng chắc chắn sẽ đạt được ngoại hiệu “ Ngọc Diện Mị Nữ”.
Nhưng mà, thời đại này xinh đẹp một chút cũng chưa hẳn là ngon đâu à. Nếu muốn được sống vui vẻ trong những ngày tới, Mị Băng cảm thấy cần phải tìm hiểu rõ vô vàn vấn đề. Có lẽ thân thể yếu đuối này quan hệ với mọi người khá kém. Đến một người bạn còn cơ hồ không thấy, nói chi đến tỷ muội kết giao. Ai nhìn thấy nàng đều khinh bỉ mà né đi.
Đối với việc này, Mị Băng đã quá bình thản. Nàng biết, gia nhân trong phủ từ trên xuống dưới đều nghĩ nàng không ra gì. Xưa nay muôn đời vẫn thế, chẳng ai là muốn đi nói chuyện với một đứa không ra gì bao giờ.
Bởi vậy, trước mắt mà nói, Nhan Mị Băng nàng là một kẻ cô đơn.
Tất cả thông tin mà nàng biết chỉ vỏn vẹn nằm trong 2 điều:
Thứ nhất: Ở đây là thế giới cổ đại, còn triều đại nào thì tí nữa hỏi nhũ mẫu.
Thứ hai, nàng đang ở Hàn phủ, 6 tuổi, là con một tiểu thiếp của tể tướng, hơn nữa cũng chỉ được gắn cho cái mác là thiên kim tiểu thư nhà họ Hàn, chưa từng được mọi người xem trọng. Còn quê quán, danh gia của mình thì… từ từ rồi biết.
Chừng đó đối với Nhan Mị Băng quả thật quá ít ỏi. Cho nên nàng quyết định tìm hiểu thêm, cố gắng làm quen với hoàn cảnh lạ lẫm của mình trong thời gian ngắn nhất. Phương pháp để bổ túc thông tin rất đơn giản, cách làm cụ thể của nàng là tìm đến nhũ mẫu.
Mị Băng ngắm nghía cả nửa ngày trời, cảm thấy hoa viên của Hàn phủ đẹp vô bờ bến.
Hoa viên dĩ nhiên không phải chỉ toàn là hoa, nó cũng có những góc vắng không ma nào lại gần, ở đó thì đúng là “ Kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay”. Lúc đầu, nàng sau khi phải bỏ ra đúng 10 phút để chọn lượng kĩ lưỡng thì cuối cùng cũng tìm được cho mình một góc khuất nhất trong khu vườn mà không ai để mắt tới. Chỗ này khiến Nhan Mị Băng cảm thấy rất hài lòng, nàng vốn là người chán ghét ồn ào, và việc khiến nàng càng ghét hơn nữa là người phá hỏng sự yên tĩnh.
Nhớ lại chuyện đời trước…
Ám chiến sát trường đấu đá lẫn nhau, cả đời của nàng hầu như đều gắn liền với việc này. Cho đến khi thành lập một đế chế sát thủ thật lớn cũng vẫn phải đặc biệt chuẩn bị một chế độ phòng thủ vững chắc, nhưng cuối cùng vẫn bị một tên địch thủ lén bắn một phát súng mà chết.
Nàng cũng tính làm cho rõ mọi chuyện rồi gom đủ bạc sinh sống mà rời đi. Tuy rằng đối với chuyện đi xuyên việt nàng không có kiến thức gì nhiều và cũng không để ý tới danh phận, nhưng luôn bị người khác nhìn chằm chằm khiến nàng cũng cảm thấy có đôi chút khó chịu.
Nhưng cái thế giới này, đến giờ nàng vẫn còn chưa hiểu rõ cho lắm.
Việc cần phải làm bây giờ là luyện võ công hộ thân, sau đó thu liễm toàn bộ, đợi khi đã quen thuộc cái thế giới này thì sẽ trốn đi, rồi làm nghề buôn bán, bôn ba du lịch khắp nơi. Những chuyện khác thì tới đâu tính đến đó vậy.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì có tiếng huyên náo từ đâu truyền vào, chắc là đang có lễ hội, nàng cũng mới từ tương lai tới chưa lâu nên đoán là đã lại xảy ra chuyện gì. Không được bao lâu thì nhũ mẫu, người đầu tiên mà nàng nhìn thấy sau khi sống lại một đường chạy đến, khuôn mặt tròn đỏ hồng hồng:
- Tiểu thư, tiểu thư, Đại tiểu thư đã trở về, đại tiểu thư đã trở về.
Nhũ mẫu tới gọi rồi kéo nàng đi luôn vào trong, từ hoa viên đi đến hậu viện là thấy một đám người từ xa xa đang tới, thiếu nữ yểu điệu dẫn đầu mặc áo choàng màu hồng bắt mắt nổi bật trong đám người kia hẳn là Đại tiểu thư.
Xung quanh thiếu nữ lúc này là mấy tỳ nữ và quản sự của Hàn Phủ. Thiếu nữ đi đầu dáng vẻ uyển chuyển điệu đà, khuôn mặt trái xoan, mái tóc dài thẳng tới lưng được thắt lại bằng một mảnh dây lam nhu, vừa dịu dàng nói cười vừa đưa áo choàng màu hồng cho kẻ hầu ở bên. Khi tới gần nhìn thấy nàng cùng nhũ mẫu, vẻ kinh ngạc thoáng hiện trên khuôn mặt vài giây rồi khẽ biến mất, đôi chân không ngừng bước đi thướt tha, thân ảnh nhẹ nhàng lướt qua người Nhan Mị Băng.
Sắc mặt của nàng không chút biến đổi, tựa hồ vừa nãy chưa xảy ra chuyện gì, cứ như là nàng và Đại tiểu thư chỉ là người dưng, không có quan hệ ruột thịt.
Nhan Mị Băng hứng thú nghĩ đến Đại tỷ tỷ của mình.
Nàng ta bất quá cũng chỉ là một thiếu nữ xinh đẹp, tính cách có đôi chút giả tạo. Miệng luôn mồm nói cười với người ngoài nhưng sau lưng ắt đang nói xấu. Thái độ vừa nãy chắc hẳn nàng không có ưa gì ta. Haizzz…Đại tỷ thân yêu, nàng hãy chờ tiếp chiêu của ta đi.
Ánh mắt lộ ra tà tà ý cười.