Bịch....bịch..bịch… một bóng người đang cưỡi trên vật thể màu đen kêu phát ra những tiếng kêu quái dị di chuyển trong ánh chiều tà, trên mặt đất nơi vật thể đó đi qua in hằn một đường dài nhu có con rắn trườn qua. Bỗng dưng gã dừng lại nghe ngóng một hồi rồi phóng thẳng về phía trước mặt.
Cách đó không xa, gã nhìn thấy một cuộc hỗn chiến giữa người và thú. Một cậu bé nhỏ tuổi đang liều chết đánh nhau với hai con hổ. Nhìn kĩ thì hình như đứa bé đang ôm con hồ ly trong người, còn hai con hổ thì liên tục tấn công về hướng con hồ ly. Thoạt nhìn có thể thấy mục tiêu của hai con hổ là con hồ ly. Đứng ở xa quan sát gã thấy, cậu bé người be bét máu vẫn một mực ôm con hồ ly vào lòng không buông, còn hai con hổ thương tích đầy mình xem ra đã có một cuộc huyết chiến xảy ra.
“grừ grừ” con hổ gầm lên rồi nhảy tới, dơ móng vuốt ra mà tấn công. Cậu bé mặt vẫn lạnh băng không biểu hiện gì, nghiêng người né một vuốt của nó.
‘á’ tiếng la thất thanh vang lên, con hổ kia chỉ chờ có thế liền nhào tới cắn vào tay cậu bé. Máu chảy đầm đia, nhét con hồ ly vào trong áo, cậu bé gầm lên một tiếng dùng tay còn lại đấm thẳng vào mặt con hổ. ‘grừ…’ con hổ bắn ra xa lộn trên mặt đất mấy vòng nhìn cậu bé gầm gừ..
‘hống’ hai con hồ cùng nhảy tới, cậu bé nhanh nhẹn tránh được một con, thừa lúc không để ý con hổ kia ngậm vào một vai của cậu bé.
‘á’ một tiếng kêu thảm thiết phảng phất trong gió, mặt cậu bé hới nhăn lại và trắng bệch. ‘bụp bụp bup’ câu bé liên tục đấm vào mặt con hổ.
Mắt đổ ngầu, con hổ gầm lên ‘ừ…’ừ..ừ…(grừ grừ grừ) tức giận lăng cả người cậu bé xuống đất.
‘rầm’ một thi thể đập mạnh vào đất, bụi bốc lên mù mit. Từ trong đám khói phảng phất hình dáng nhỏ bé người be bét máu đang cô gắng đứng dậy. Đưa đôi mắt đỏ ngầu vì máu nhìn hai con hổ phía trước uất hận, hộc thằng nhỏ phun ra một búng máu. Lảo đảo vài bước, cả người thằng nhỏ từ từ ngã về phía trước cái rầm.
Hai con hổ gầm lên sung sướng nhảy tới cắn thằng nhỏ.
“thần la thiên chinh”-một giọng nói vang lên. ‘rống’ hai con hổ rên la thảm thiết. ‘ầm’ mặt đất bị cầy lên đẩy hai con hổ bay xa tít tắp, đất đá trên đường đi bị nghiền nát thành vụn cát, cây cối cách đó 20m đổ rạp xuống đất, khói bụi bay đen xì cả một khoảng trời.
Bịch bịch bịch tiếng vang càng lúc càng gần, ngẩng mặt lên lên nhìn, cậu bé chỉ kịp thốt ra: “xe máy” rồi ngất lịm đi.
Bóng người bí ẩn tiến lại gần thi thể của cậu bé, nhìn nó một hồi rồi lẩm bẩm: “nhỏ thế này mà có thể khiến hai con mãnh thú ra lông lỗi thế kia quả không tầm thường ngoài ra nó còn biết đây là xe máy xem ra thằng nhãi này có chút đặc biêt”. Đặt cậu bé lên xe, gã lạ mặt phóng xe chạy tít mù về hướng bắc.
……………
“tỉnh dậy đi, còn định nằm đến bao giờ nữa ngươi tìm thấy người cần tìm rồi đấy”-giọng nói đó lại vang lên trong đầu Pain. Từ từ mở mắt ra, trước mắt nó là một cái vật phát sáng treo ngược trên trần nhà không lệch đi đâu được đó là bóng đèn, thoảng thốt Pain đưa mắt nhìn xung quanh. Những đồ vật này thật quen thuộc với Pain, một cái tủ sách, một cái bàn học, một cái quạt,…. Giật mình hắn cứ tưởng đã trở về thế giới của mình.
‘Xoạch’ cánh cửa trước mặt mở ra, một thanh niên tầm 18-19 tuổi bước vào, tóc trắng đeo một cái mặt lạ ở bên phải đầu, sau lưng để lộ một chuôi kiềm. Mặt hơi dài, mũi cao, mắt hai mí màu đen sâu thẳm.
-“tinh rồi à, lại đây ăn với ta” gã nhìn Pain nói, một giọng nói thật nhẹ nhàng. Pain thừ ngưởi ra một lúc rồi cúi đầu nói: “cảm ơn anh đã cứu mạng”.
-“không có gì không có gì”
Gã kia cười nói vui vẻ rồi quay đi. Pain từ từ tụt xuống giường, vừa đặt chân xuông đất cảm giác ê buốt lan ra khắp người, nguyên một cơ thể uể oải đau đớn như không muốn nghe theo lệnh của chủ nhân nó.
Vật vã một lúc, Pain bước ra khỏi phòng đi theo người thanh niên tốt bụng kia. Một không gian hoàn toàn khác mở ra trước mắt Pain. Trước mặt là một cái sân rộng lớn phủ đầy cỏ tươi, trên đó là một chiếc xe phân khối lớn màu đen hai ống xả nổi bật với hình đám mây đỏ viền trắng in trên thân xe. Hai cái đèn đằng trước cũng đặc biệt đỏ lừ từ đầu tới đít. Bên cạnh là một cái xe nhìn giống cái xe kia nhưng rất thô xơ, như kiểu chỉ có khung xe và hai cái bánh đích thị đây là xe đạp.
-“nhanh lên, vào đây”-gã thanh niên gọi Pain. Trước mắt nó là một căn phòng khá rộng, làm bằng gỗ theo kiểu Nhật Bản. Kéo cái cửa qua một bên, hắn thấy trong phòng này rất đơn giản. Vẫn chỉ là một cái quạt một cái bóng điển, một cái bếp chạy bằng năng lượng mặt trời, một cái tủ lạnh, một cái TV, một cái đầu DVD se cần hen, cuối phòng là một cái tủ sách cạnh đó lầ một cái két sắt.
Cộp cộp hai tô to tướng đặt trước mặt Pain, gã cươi nói: ‘ăn đi phở bò Hà Nội đấy’. Nói là làm vừa đặt cái bát to lớn xuống hắn ngồi vào ăn không biết trời đất.
Mùi vị thật thơm nhưng cũng thật quen thuộc, có lẽ lâu lắm rồi nó không ăn món này. Sụp sụp, Pain đưa cái bát ra trước mặt gã nói: “em ăn xong rồi”.
Cạch hai cái đũa rới xuống bàn, gã thất sắc nhìn Pain nói: “được rồi đợi anh một tí.” Nhưng trong đầu gã lại nghĩ: “thằng ranh này là quái vật à ăn nhanh thế. Chắc giữ nó lại vài ngày là táng gia bại sản mất”
Một lát sau gã ngồi xuống bàn hỏi:
-Em tên là gì? sao 3 hôm trước lại choảng nhau với hai con kia?
-Em là Pain năm này 6 tuổi. Hôm đó em đang đi trên đường thì nghe thấy tiếng kêu thất thanh của con gì đó. Tò mò em đến xem thì thấy hai con hổ đang tấn công con hồ ly. Đang định bỏ đi thì con hồ ly chạy lại chỗ em và thế là…..
-**Thánh nhọ. Thế mà mình cứ tưởng nó có lòng tốt ra tay cứu con hồ ly ai dè….**-
Gã nghĩ thầm trong bụng là thế nhưng ngoài mặt ra vẻ dò xét nhìn Pain hỏi:
-Em biết cái kia là gì không?
Nhìn theo hướng hắn chỉ, Pain gật đầu nói:
-Đấy là xe máy
Hơi ngạc nhiên gã rút trong người ra một vật hình chữ nhật to bằng lòng bàn tay đặt lên bàn đang định nói thì Pain cầm ngay cái đấy lên nói:
-a sờ mát phôn, em cứ tưởng ở đây không có điện thoại ai dè….
Mắt chữ A mồm chữ O, gã nhìn Pain rồi cười: “Hình như em không phải người ở đây”
Dựng đứng người, Pain nhìn gã với vẻ tò mò nói:
-Đúng rồi! em từ hành tinh khác đến đây.
Gã kia như biết trước được điều này hắn lại cười rồi nói:
-Nơi đó là trái đất phải không? Anh mày cũng từ đó đến đây.
Pain sung sướng nhảy cẫng lên:
-hahaha thế mà em cứ tưởng có mỗi em sống sót chứ. Mà hôm trước lúc anh cứu em, em thấy anh ra một trưởng gì gì đó mà khiến hai con hổ bay đi thế.
Gã thanh niên cau mày nói:
-đấy là thần la thiên chinh. Mà chú mày bảo rằng ‘sống sót’ nghĩa là gì thế?
Pain ngạc nhiên nhìn gã thanh niên hoài nghi:
-Chả phải lúc chúng ta chạy trốn, trái đất bị tộc Sayja xâm lược còn gì.
Gã kia chả vờ ngớ ngẩn nói:
-Àh anh nhớ rồi.
Hắn giật mình nghĩ thầm: “uầy uầy hình như hai tên khốn kia có nhờ mình dạy dỗ một thằng trốn nhà đi bụi chả nhẽ là thằng này. Thế mà dám bảo hôm nay nó mới tới hại anh mày ngồi đợi dài cổ cả buổi sáng”
Bỗng nhiên hắn nhìn Pain cười rồi:
-Hình như ku cậu đang đi bái sư học đạo, có muốn học cái này không? Hay là học cái này?
Pain nhìn theo hướng tay gã chỉ, thấy mắt hắn chuyển sang màu xanh trắng đặc trưng bởi các vòng tròn đồng tâm, rồi con mắt của gã chuyển màu đỏ có ba dấu phẩy xoáy tròn màu đen bên trong. Dụi dụi mắt Pain nhìn lại một lần nữa rồi nói:
-Thôi, em còn phải lên đường tìm cao nhân học nghệ.
Đang hí hửng, gã thanh niên bỗng nhiên cụt hứng mắt sa sầm nghĩ: “hả??!! cái gì. Thằng ôn con, dám chê anh mày không phải cao nhân” rồi tươi tỉnh chỉ tay ra ngoài nói:
-Chạy ra ngoài xem cái biển ở trên cửa kia kìa.
Pain đứng lên chạy ra ngoài nhìn cái biển ghi rõ 4 chữ: Cao Nhân Là Đây. Nó nghĩ thầm: “đùa à, mình chưa bao giờ thấy cao nhân nào lại tự nhận mình là cao nhân cả” nhưng mặt vẫn hớn hở chạy vào vội vàng quỳ xuống nói: “sư phụ con có mắt không thấy thái sơn mong người bỏ quá nhận con làm đệ tử”
Mặt đắc ý, gã nhìn Pain rồi nói: “ hắc hắc thôi đứng dậy chúng ta là người ở thế giới khác nên làm ăn cũng phải khác. Mau đưa cho anh hồ sơ nhập học”
Ngồi phắt dậy, Pain mặt ngáo ngơ nhìn ông thầy trẻ tuổi nói: “ơ! Em tưởng ở cao nhân là người ở thế giới này nên không mang theo hồ sơ nhập học”.
Gã nghĩ thầm: “phải dọa nó mới được”-một nụ cười nham hiểm: “chẹp. Trông thế kia mà lạc hậu. Anh nói cho chú biết bây giờ ai còn đi xin học cái kiểu quỳ xuống rồi nói vài câu thế này thế nọ, xong OK đứng dậy yên tâm hôm sau đi học. Mơ đi cưng. Không có thì nghỉ. Anh mày không chơi dại, không lúc bị phòng giáo dục sờ gáy thì ngồi bóc lịch cả lũ”
Pain hoảng sợ chạy đến đấm bóp vai cho gã rồi nhỏ nhẹ nói và tai hắn: “em là nhân vật chính đấy nếu anh không dạy thì làm sao mà chuyển cảnh được.”
Mặt trắng bệch người lạnh toát gã nghĩ thầm: “Thằng ranh được lắm. Rồi anh đây sẽ trả thù” xong đứng phắt dậy ra vẻ cao nhân: “thôi được rồi, nếu như ku cậu đã nói đến nước như thế mà anh mày không nhận nữa thì còn ra gì. Hôm nay dừng lại ở đây, ngày mai bắt đầu luyện tập”.
‘Hăc hắc, phải thế chứ’- Pain cười thầm trong bụng, bỗng dưng quét mắt một vòng rồi hỏi gã: ‘sư phụ, cái con hồ ly kia đâu?’
-‘sư phụ sư phẹo gì, gọi là thầy đi. Con hồ ly ấy ở sau nhà đấy. À mà trong coi cẩn thận nó mà thịt mấy con gà ở nhà hàng xóm là đền ốm đấy’
Nói rồi gã vào tủ lấy ra một quyển tạp chí, khuôn mặt rất đê tiện. Pain nghĩ thầm: “chắc lại mấy cái tạp chí chân dài rồi, thôi kệ mình qua xem con hồ ly đã”.
Phía sau nhà là một cánh rừng hoa rộng lớn, nổi bật nhất là hoa cúc vàng và hoa hồng. Bầu trời trong xanh cao đến vô tận càng làm tăng thêm không gian rộng lớn của cánh rừng hoa. Hương thơm ngào ngạt bay khắp nơi, thu hút nhiều loài ong bướm đến kiếm mật.
‘Woaooooo’-một tiếng kêu thật dễ thương vang vọng cả rừng hoa. Một tiểu hồ ly trắng 9 đuôi với bộ lông trắng muốt đang vườn hoa bắt bướm. Chốc chốc lại kêu nên những tiếng thích thú. ‘ắt….xì..ìiii’ cả người tiểu hồ ly bị đẩy về sau. Nó nằm ườn trên những thảm hoa lăn qua lăn lại hưởng từng tia nắng chiều tàn dịu êm. Phải nói rằng con tiểu hồ ly thật biết vùi hoa dập liễu.
Bất giác, nó đưa đôi mắt màu đen trong vắt nhìn dáng người nhỏ bé đang ngồi ở sàn gỗ nhìn nó. Nó kêu lên một tiểng rồi chạy tới nhảy vào lòng Pain. Một cảm giác thật mềm mại, Pain đưa tay lên vuốt ve bộ lông trắng muốt nó. Con tiểu hồ ly thì có vẻ thích thú để nguyên cho Pain vuốt ve bộ lông, chốc chốc nó lại khẽ kêu tỏ vẻ thích thú.
Để con tiểu hồ ly ngồi trên lòng, Pain chống hai tay ra sau đưa mắt ngắm nhìn không gian yên tĩnh mà rộng rãi của rừng hoa. Trong lòng chợt tĩnh lặng, Pain nằm ườn ra sàn, hai tay vòng ra sau gáy làm gối ngắm nhìn bầu trời rộng lớn mà lòng tự dưng lặng trĩu. Nhìn tiểu hồ ly đang ngủ ngon lành trên ngực nó, Pain bất giác đưa tay lên xoa đầu nó, không biết trong giấc mơ có gì mà nó thấy tiểu hồ ly khẽ dụi đầu vào người Pain nở một nụ cười hạnh phúc.
Nhìn đám mây trôi hững hờ trên bầu trời rộng lớn, chợt Pain cảm thấy trong lòng khắc khoải, hắn nhận ra cuộc đời con người cũng giống như đám mây kia, chỉ di chuyển khi nào có gió thổi. Chìm trong dòng suy nghĩ Pain thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Không biết đã ngủ được bao lâu, nhưng lúc mở mắt ra Pain thấy bàu trời đã nhá nhem tối. Trong nhà dèn đã sáng, những cơn gió nhẹ dịu thôi qua cuốn theo mùi thức ăn thơm lừng bay khắp làng xóm.
Một tiếng nói vọng ra: “Pain vào ăn nhanh để anh mày còn xem phim”
‘rồi rồi em vào ngay’-bế trên tay con tiểu hồ ly, Pain vừa đi vừa suy nghĩ: “cáo….hồ….không phải là cáo bình thường,…không…phi” rồi thốt lên: “a nghĩ ra rồi từ nay trở đi mày sẽ tên là Phi Hồ”. Không biết nó có hiểu hay không nhưng mắt nó híp lại một nụ cười rạng rỡ trên môi.
Nằm dài trên ghế, gã nói:
-Bắt đầu từ ngày mai, sáng luyện tập sức khỏe chiều tối luyện tinh thần tối học văn hóa.
Pain không nói gì chỉ gật đầu một cái rồi hỏi:
-Anh đang đọc cái gì mà nhìn mặt hãm thế?
Gã kai nhíu mày quay ra nhìn Pain rồi lại hớn hở đọc tiếp và nói:
-Mày thì biết cái gì, anh đây đang nghiên cứu về thế giới phụ nữ.
-“Cái gì? Định lừa ai? Nghiên cứu cái beep gì mà mặt đê tiện thế kia. Cao nhân cái vẹo gì mà lại chảy máu mũi thế kia. Hăc hắc đúng là bì ổi vô sỉ” Pain nghĩ như vậy trong đầu nhưng mặt mày hớn hở nói: “thôi em về phòng đây”
Gã kia không nhìn chỉ ‘uh’ rồi cho qua.
………………………………….
“thầy…thày…thầy… đậy đê sáng rồi’-Pain gõ của ầm ầm gọi lớn. Bên trong có tiếng vọng ra: “mới sáng ra có chuyện gì thế?”
‘Thế cái búa’ Pain nghĩ thầm rồi nói tiếp: “hôm nay là ngày luyện tập đầu tiên của em anh nhanh lên hộ cái”. ‘rồi rồi đợi một tí’
‘xoạch’ canh cửa mở ra, từ bên trong bước ra một bộ mặt mệt mỏi nói: “được rồi đi thôi” Hắn rút trong túi ra một tờ giấy có ghi một cái gì đó, nhìn một lượt rồi nói: “hôm nay có 10 người nhờ đi chặt củi mỗi người một bó thôi. Nhanh lên không lại không kịp trả hàng lúc chiều tối”.
Pain nhếch mép cười: “xời có 10 người nhờ đi chặt củi mà cũng sợ. Em từng chặt rất nhiều củi rồi. Khỏi lo đến giữa buổi là xong thôi”
Gã kia há hốc mồm nhìn Pain, trong đầu nghĩ thầm: “thằng ôn con chết tiệt, anh mày đang định nhẹ tay với mày, ai dè mày lại thích thể hiện. Quả này phải cho mày biết mặt”, rút trong mình một cuộn giấy nói:
-à quên, chú mày đeo cái này vào.
Dở cuộn giấy ra, trên đó ghi rất nhiều kí tự lạ, gã cầm kim đâm vào tay lấy một ít máu rồi kết ấn đập tay xuống tờ giấy. ‘bùm’ muột làn khói mờ ảo xuất hiện rồi biến mất để lại một đống đồ.
Gã nhìn Pain nhăn nhở nói:
-mặc vào đi ku. Cái ba lô nặng 20kg, cái áo giáp có 10 kg thôi, 6 cái vòng tay thì chia đều ra hai tay, mỗi cái nặng có 1kg, à đôi giày kia thì cũng chỉ 10 kg thôi. Hai miếng giáp ở bắp đùi mỗi miếng 1kg, 2 miếng giáp vai cũng thế.
Pain tái sắc chửi thầm: “lão khốn chết tiệt, đồ con cóc thù dai. Lấy việc công trả thù tư”. Loay hoay mãi Pain mới mặc được hết toàn bộ đống đồ lềnh kềnh này. Tính ra cũng phải 50kg chứ đâu ít. Pain cố tỏ ra vui vẻ như không có gì đáng ngại cả. Hơi thất vọng trước thái độ của Pain, gã dẫn Pain lòng vòng đi lên núi. 500m bỗng dưng thành 600m.
Ngọn núi cao 500m cách đó chừng 100m nhưng cũng phải mất đến hơn một giờ Pain mới lết đến đỉnh núi. Vừa lên tới dốc, Pain ngồi tệt mông xuống nên đất thở hổn hển mặc kệ cho gã cười khoái trá.
-hắc hắc bây giờ mau đi thu nhặt cành củi khô đi, nếu không đủ 10 bó là phải đón chủi đấy.
Gã nghiến răng nhắc thật rõ từng câu từng chữ chọc tức Pain.
Pain tức không làm gì được, cũng may bên cạnh hắn có một Phi Hồ ngoan giúp nó nhặt những cành củi chất lại thành đống. Còn Pain thì nặng nề nhấc từng cái chân đi khắp quả núi nhặt nhạnh từng cành cây. Cả người đau đớn, đôi chân tê nhức chỉ trực chủ nhân của nó nản chí là làm biếc không nghe lời. Loay hoay mãi trên đỉnh núi đến xế chiều, Pain cùng Phi Hồ mới chất được 9 bó củi.
Các hạ đen vờ lờ vẫn còn thiếu một bó.
Vậy là gã kia lại được cớ hành xác Pain. Cho Pain thở một lúc, Gã tươi cười ngồi trên cành cây nói vọng xuống:
-Còn thiếu một bó kìa. Mau chặt cây đi rồi còn về.
Pain mặt mũi tức tối, đưa mắt nhìn xung quanh như tìm một cái gì đó. Thấy vậy gã kia lại lên tiếng:
-Thôi khỏi phải tìm, anh mày làm gì có cầm theo cái gì đâu. Dùng tay mà chặt.
‘Oành’ Pain tức xì khói đầu, tiến lại đến một cái cây dùng lực đấm mạnh một cái. ‘rào rào’ tiếng lá cây rung động cọ sát vào nhau nhưng rồi lại đứng yên không bị đổ. Gã kia đứng trên cau mày nói:
-dùng hết chỗ sức còn lại dồn vào cánh tay chặt một nhát thật dứt khoát vào.
Pain tức tối, dồn toàn lực vào cánh tay và hình dung cái thân cây kia là mặt cái gã đáng ghét ấy. ‘bụp’ âm thanh vang vọng cả núi rừng. ‘cạch cạch’ thân cây từ từ đổ xuống. Pain đưa mắt nhìn hắn vẻ mặt tự cao. Gã kia cười nói: ‘hắc hắc chú cứ từ từ làm gì mà đã lên mặt, còn chưa chẻ củi mà, làm nhanh đi rồi còn về luyện tinh thần’
‘ặc ặc’ Pain từ nãy tới giờ chưa nghĩ tới việc phải bổ nhỏ thân cây này ra. Phát này thì xong rồi, cả người ê ẩm, chân tay rụng rời. Gã kia thấy Pain có vẻ chần chừ lại nói:
-dùng tinh thần áp chết cái mệt mỏi, dồn toàn lực vào chẻ củi đê.
Pain cay cú nhìn hắn rồi tiến lại thân cây, hình dung đó là gã, Pain chặt cật lực, chặt không thương tiếc miệng thì lẩm bẩm: “chết này tên khốn! chết đi tên đại dâm tặc! tên đê tiện,….”
Thoáng cái thân cây đã bị trẻ nhỏ ra thành nhiều khúc. Vậy là đủ 10 bó. Bây giờ công việc còn lại là bê xuống. Cũng may gã cầm hộ Pain 8 bó, con lại 2 bó cho Pain. Nhưng lết cái thân xuống còn chưa xong chứ chả là 2 bó.
Pain bước từng bước thật nặng nề, suốt cả quãng đường, Pain phải dậm chân thật mạnh xuống đất để có thể trụ vững không bị ngã khi xuống dốc. Khắp con đường Pain đi qua đều in hằn dấu chân của gã, mặt đất lún xuống, càng về gần nhà vết chân càng rõ càng sâu. Đến chân thác nước gã bảo Pain ở đây nghỉ ngơi một lúc để gã đi trả củi cho người dân.
Một lát sau mặt mày hớn hở gã quay lại bảo:
-được rồi bây giờ nghỉ xả hơi, màu cởi bộ đồ đó ra nhảy xuống……
‘ùm’ chưa kịp để cho hắn nói hết câu Pain đã nhảy xuống hồ dưới chân thác nước, nước bắn tung tóe ướt hết cả áo của gã. Nhưng lạ thay hắn không túc giận chỉ ôm trán lắc đầu nói: “thằng chọi con anh mày con chưa nói xong mà”. ‘á’ Pain kêu thất thanh rồi bò lên bờ, miệng lập cập nói: “đang là mùa hè s..s..sao n…n..nước lạnh thế?”
Gã kia lắc đầu giải thích:
-đây là cái hồ đặc biệt, mùa đông thì nóng mùa hè thì lạnh
Gã chỉ tay về phía phiến đá bên dưới thác nói:
-có thấy phiến đá kia không. Mau bơi ra đấy.
Nói xong gã cởi áo nhảy xuống nước bơi ra phiến đá dưới chân thác cứ như không. Không còn gì để nói, Pain cắn chặt răng nhảy xuống bới nhanh ra phiến đá.
‘ào ào’ nước từ trên thác đổ xuống tạo ra một áp lực cực lớn khiến con người khó lòng mà chụi được. Đợi Pain nhoi lên phiến đá, gã nói:
-bây giờ xếp bằng hai chân ngồi dưới phiến đá này tĩnh tâm hòa mình vào thiên nhiên dể luyện tinh thần.
Nói thì dễ chứ nước thì lạnh cắt da cắt thịt, nước từ trên thác đổ xuống áp lực lại rất lớn đè nặng trên vai khiến Pain khó lòng mà tĩnh tâm được. Pain chau mày quay sang nhìn thấy gã mặt mày rất bình thường hình như hắn đã vào trạng thái tĩnh tâm rồi. Tận sâu trong Pain đã có phần nể phục gã, nhưng Pain đâu biết rằng trong đầu hắn đang nghĩ: “lạnh vờ cờ lờ, đang yên đang lành lại nổi hứng thể hiện giờ ra lông lỗi này đây”
Tối đó Pain nằm oài ra ghế, chùm chăn bông mặc dù là mùa hè, nghe gã dạy về văn hóa. Gã dạy cho Pain chữ ở thế giới kia đồng thời cũng dạy cho Pain kiến thức ở thế giới này. Gã nói:
-ở thé giới này được chia ra làm 8 đại gia tộc bao gồm: tộc Akatsuki, tộc ninja, tộc tiên, tộc shinigami, tộc vampire, tộc người sói và cuối cùng là tộc người. Trong đó tộc Akatsuki là có tiếng nói nhất nhưng sau trận chiến 1000 năm trước thì tộc này dân số đến trên đầu ngón tay.
-Tộc tiến thì được chia ra làm hai loại: tộc tiên ánh sáng và tộc tiên bóng tối. Trong đó tộc tiên bóng tối thì bị mọi người xa lánh vì năm xưa…bla…bla
-Tộc người cũng chia ra làm hai dạng: chiến binh và người bình thường.
-À quên tộc Akatsuki có khả năng phát triển được toàn bộ kĩ năng của các tộc khác một cách dễ dàng. Còn các tộc khác cũng có thể phát triển kĩ năng của các ngoại tộc nhưng điều đó là rất khó nên hầu như họ chọn cách phát triển kĩ năng của tộc mình.
Pain chau mày hỏi:
-thế chúng ta thì sao
Gã gật gù giải thích:
-Ta cũng không biết vì sao nhưng mà hình như do chúng ta từ nói khác đến cho nên chúng ta có thể học được toàn bộ kĩ năng của họ ngoài ra chúng ta còn có Rinnegan và hai tuyệt chiêu khác.
Pain gãi đầu hỏi tiếp:
-Thế luyện Rinnegan như thế nào. Mà ông anh tên gì thế.
Gã kia chần chừ một hồi lâu rồi nói:
-tên anh à… ừ thì… tác giả vẫn chưa nghĩ ra…. nên ku cậu gọi tạm là thầy cũng được. Còn rinnegan thì chung hòa hai khí nóng lạnh trong người là được. Mà muốn làm được thế thì chỉ cần luyện xong phần tinh thần là được.
Học xong, Pain đứng dậy chao hắn cẩn thần rồi ôm Phi Hồ về phòng. Nằm xuống giường, Pain có cảm giác như cả cơ thể tan ra thành từng khúc vậy. Ngày đầu tiên luyện tập thật khó khăn và vất vả nhưng cũng đầy thú vị. Pain vuốt ve bộ lông mềm mượt của Phi Hồ đang nằm trên ngực mình rồi chìm vào giấc ngủ.
Một ngày mới bắt đầu, Pain mở bừng mắt ra hổ hoảng thấy mặt trời đã mọc từ lúc nào. Chạy vội ra cửa, Pain thấy một tờ giấy ghi vài chữ: Thằng ôn mấy giờ còn chưa dậy, mặc đống đồ kia vào rồi ra rừng hoa ngay.
‘bịch bịch bịch’ Pain nặng nhọc bước từng bước ra sau nhà. ‘ét ét ét’ tiếng thét thất thanh của con heo rừng. Vừa thò mặt được ra sau nhà, đập vào mắt Pain là một con heo rừng to bự, lông màu lâu, hai chiếc răng lanh nhọn hoắt mọc dài ngoằn. Cả một rừng hoa đã bị nó cầy nát tươm. Chứng kiến rừng hoa yêu thích của mình bị phá hoại, Phi Hồ tức rận gầm lên: ‘grào grào’.
Gã quay lại nhìn, thấy Pain thì mặt cười hớn hở nói:
-A, ku dậy rồi mau làm công việc ngày hôm này đi.
Không nói nhiều, Pain nhảy xuống rừng hoa, cầm viên đá ném mạnh vào mông con heo. ‘ét’ con heo điên tiết quay ra nhìn Pain, mồm thở phì phò. ‘ét’ một tiếng nữa, con lợn lồng lộn cắm cổ lao về phía Pain. Đạp chân về phía sau, mặt đất lún xuống, Pain lấy đà bay về phía trước dùng hai tay nắm lấy răng lanh của con heo đang điên cuồng phóng tới.
‘xoẹt xoẹt’ Pain bị đẩy về phía sau, chân cô gắng ghì xuống đất để hãm lại lực đẩy, nhưng con lợn quá trâu với cả Pain đang mặc trên người 50kg nên cũng khó lòng có sức mà chống lại được. Bị đẩy về phía sau, trên đường đi chân Pain ghì xuống đất tạo thành hai đường dài ăn sâu vào đất.
Độ khoảng 10m, con lợn bắt đầu đuối sức vì phải đẩy thêm 50kg trên người Pain, nó giảm dần tốc độ. Tận dụng cơ hội, một chân quỳ xuống đất, Pain dùng toàn lực giữ con lợn lại và đẩy nó ra. ‘ét’ con lợn cũng không phải của vừa, mặc sức Pain con lợn vẫn lì lợm đẩy tới. ‘phụp’ cả hai cùng bắn về đằng sau.
Dùng chân ghì mạnh xuống đất, mặt đất lún xuống quét sạch những bông hoa trên đường đi. ‘ha’ Pain hét lớn đẩy khí lên cao, đạp chân xuống đất cả người bay về phía trước. Bên kia con lợn cũng vừa lấy lại được thăng bằng liền gầm lên một tiếng rồi phi về phía trước.
Pain xoay người tung một cước vào mặt con heo. ‘ét’ con heo bị lăng sang một bên rống lên thảm thiết, điên tiết, mắt đỏ ngầu vừa chạy vừa chúi đầu xuống đất hướng cặp răng lanh sắc nhọn về phía Pain. Mặt đất trước mõm nó bị xới tung lên tạo thành một đường dài nơi nó đi qua. Con heo hùng hổ lao tới, khí thế ngùn ngụt tựa như một con đại mãng xà đang lao tới vậy.
Hơi tái mặt, Pain rút một lại phía sau, dùng hai tay ghì thật mạnh đôi răng lanh của nó xuống đất. Bị phản kháng con heo dùng hết sức bình sinh đẩy cặp răng lanh sắc nhọn lên. Pain chợt mỉm cười nham hiểm rồi dùng sức nhấc đôi răng lanh lên khiến con lợn bất ngờ không kịp phản ứng thì cả người đã ở trên không. Đợi đúng lúc nó rơi vừa tầm, Pain nhấc một chân đạp thật mạnh vào giữa bũng con heo. ‘é….ét’ con lợn kêu lên thất thanh, miệng phun ra một búng máu trên không trung rồi bắn về phía sau như một viên đạn. Ngay lúc này, Pain di chuyển thật nhanh ra phía sau lưng con heo định giơ lên tung một cước vào sống lưng hạ luôn con heo thì một tiếng nói vang lên:
-thôi được rồi hoàn thành nhiệm vụ, đem nó lại đây.
Giật mình, Pain vội thu chân lại, đúng lúc con lợn bay tới và vào người hắn. Một chân trụ lại là điều không thể, cả người vào lợn cùng bay về đằng sau. Đau đớn, Pain vực dậy tức giận nói:
-Thầy làm gì kì vậy?
Gã kia cười khổ giải thích:
-việc gì phải giết nó. Mau đem nó lại đây để ta xem qua.
Vẫn chưa phục, Pain phụng phụi đem con lợn qua cho gã nói:
-Thầy định làm gì với nó.
Vừa nói khỏi mồm, lấy con dao găm cắt vào tay Pain một vết nhỏ, máu chảy thành hàng. Pain mặt thất sắc lùi lại hỏi:
-T….Thầy định làm em thế.
Gã kia phân bua:
-Thì có làm gì đâu, mau giỏ máu của em cho nó đi.
Hơi nghi ngờ trước hành động của gã nhưng Pain vẫn làm theo lời gã. Nhận được máu của Pain, một lát sau các vết thương dần dần hồi phục, con mở mắt bừng mắt ra trừng trừng nhìn Pain. Giật mình, Pain lùi lại hai bước thì ngay lúc này, con lợn lại gần cọ sát người vào chân Pain làm lũng. Pain vẫn chưa hiểu gì thì gã lại nói:
-mau xoa đầu nó đi.
Làm theo y lời của gã, Pain thấy con lợn ngoan ngoãn cho hắn sờ lông, bỗng dưng nó nhảy thách lên chạy ra ngoài kêu ‘ét ét’ rồi quay người bỏ đi. Lúc này Pain mới hiểu ý của gã nói khi nãy, hắn đưa mắt ra nhìn gã. Ngay lập tức gã đứng phắt dậy quay người đi đến bên Phi Hồ lúc này đang ở thềm cửa quan sát trận đấu. Bỗng nhiên hắn đưa hai tay lên làm một vài động tác kì lạ, miệng thì râm ran sau đó hắn ngồi xuống đập một tay xuống đất nói: “Thổ thuật: bồi tụ”
‘ầm ầm’ mặt đất biến động, những hố sâu, những rạch đất lúc nãy đột nhiên dung chuyển, mặt đất đang được bồi từ chẳng mấy chốc đã trở thành một bình địa bằng phẳng.
Gã nói tiếp:
-Đất đã được giải quyết xong, giờ còn hoa nữa. Mau cầy xới tung chỗ này lên, ta ra chợ mua ít hoa về trồng. Nhớ là nhanh lên đấy hôm nay mà không kịp tối nhịn cơm.
Choáng váng trước yêu cầu đột ngột của ông thầy tắc quái, Pain nhìn 1 mẫu đất đau khổ lắc đầu rồi bắt tay vào công việc. Pain đảo mắt xung quanh định tìm cuốc để đào đất thì có tiếng vọng lại: “à mà nhớ dùng tay không nhé, nhanh lên ta đi chợ về mà không xong là xác định đấy”.
Rụng rời cả chân tay, Pain ức phụt máu mồm, vừa bắt nó oánh nhau xong giờ lại bắt cày cả mẫu ruộng bằng tay không. Nếm mật nằm gai, Pain cắn răng chụi đựng chờ này trả thù lão.
Mặt trời lúc này đã lên tới đỉnh, Pain mới cầy được có ¼ mẫu ruộng, đang nản chí thí phí cuối ruộng có tiếng ‘ụt..ịt...’ phát ra. Đưa mắt ra nhìn, Pain thấy một con lông màu lau đang vục mặt xuống ruộng cầy xới rất năng nổ. Pain cười thầm trong bụng: “bại tướng, muốn thi với anh à mơ đi”,
-Con lợn chết tiệt xem đây
Pain hét lớn rồi dùng hai tay đâò thật nhanh xuống đất. ‘ét’ con lợn bỗng giật nảy lên rồi cắm đầu xuống đất đào thật nhanh. 1 đường 2 đường 3 đường….. chả mấy chốc cả hai đã còn 1 đường. Đột nhiên cả 2 quay ra nhìn nhau, hai ánh mắt chạm nhau tia điện thấp thoáng giật trong khoảng không.
-Thua đi con heo ngu ngốc
Pain quát lớn rồi cắm cổ xới đất thật nhanh. ‘uỵch’ hai cơ thể chạm vào nhau, Pain đứng thẳng dậy nhìn thành quả chiến đấu sau đó ngồi dựa lưng vào con heo hổn hển nói: “được lắm coi như hòa”. Con heo rừng kêu ‘ét ét’ sung sướng.
Thấp thoáng phía xa có một bóng trắng xuất hiện, không ai khác đó chính là Phí Hồ mồm ngậm một cái giỏ bên trong có một bình nước. Mặt Pain dãn ra đưa tay cầm lấy bình nước, tay kia xua qua xua lại nói:
-đi đi, tao đang bẩn, lại gần mày bị dính bẩn đấy.
Không nghe lời, tiểu hồ ly vẫn một mực leo vào lòng Pain nằm. Pain cười khổ dựa lưng vào con heo rừng ngửa cổ uống một hơi rồi mở lắp bình nước đặt trước mặt con heo rừng nói: “uống đi”
‘bộp bộp’ heo ta đang vục mồm uống nước hết sức hả hê.
Một lát sau khi con heo bỏ đi, gã kia mới về, vừa nhìn thấy 1 mẫu rừng hoa được cầy xới tung lên, gã há hốc mồm nói:
-Pain thế này là thế nào, sao cậu lại cầy tung cả rừng hoa thế này.
-Thì thầy chả bảo là cầy xới tung chỗ này lên con gì.
-Thằng ngố rừng này. Ta chỉ bảo cậu cầy mảnh vườn sau nhà thôi, chứ hơi đâu đi cầy cả rừng hoa. Mà cầy xong rồi thì móc đâu ra tiền mà mua cả một rừng hoa.
Ức hộc máu mồm, đã không được khen còn bị ăn chửi Pain thầm rủa: “lão già chết tiết, có ngày biết tay ta”, nhưng vẫn hỏi:
-Thể giờ làm như nào với đống đất này.
Gã kia nhìn qua một lượt xong vuốt cằm suy nghĩ rồi phán:
-thôi để đấy giờ còn sớm, trồng nốt chỗ hoa này còn qua luyện tập cái khác.
Hì hục mãi ở vườn hoa mà quên mất thời gian, chả mấy chốc mặt trời đang chuẩn bị chuyển đỏ. Pain cùng gã kia nằm vật ra sân cỏ trước nhà thở dốc. Một lát sau gã nói:
-Nghỉ thế đủ rồi, giờ qua luyện tập dụng cụ.
Pain ngơ ngác hỏi:
-Luyện tập dụng cụ cái gì?
Gã không nói gì chỉ rút trong người ra một cuộn giấy có chứa những kí tự lạ, rồi dùng kim chọc vào tay sau đó làm vài động tác kì lạ và đập vào tờ giấy miệng nói: “Triệu hồi chi thuật”
‘bùm’ một làn khói hiện ra cùng các dụng cụ luyện tập. Gã chỉ tay vào đống đò rồi nói:
-Đó là những dụng cụ mà ta vừa nói, những thứ này chỉ có ở thế giới của chúng ta thôi. Anh mày phải ăn mì tôm mấy tháng mới mua đặt làm được đám này đấy.
Nhìn vào đám đồ Pain thấy có một thanh sắt dài khoảng 2m được đặt trên giá đỡ hai chân cao khoẳng 2,5m(xà đơn). một cây gậy lớn bằng sắt hai đầu gắn hai khối sắt lớn (tạ),….
Sau khi sắp xếp dụng cụ gã bắt đầu giới thiệu cách tập: xà đơn thì bám hai tay vào thanh sắt nằm ngang phái trên và đu người lên, tạ thì nằm ngửa trên một chiếc ghế sau đó dùng hai tay nâng lên, xuống. Ngoài ra còn một môn gọi là hít đất.
Tập xà đơn, Pain có cảm giác như cơ thể bị kéo dãn ra vậy, từng đốt xương kêu răng rắc. Luyện ta thì tay có cảm giác như là gẫy ra. Hít đất trong khi đeo cái ba lô nặng 20kg có cảm giác như lưng sắp gẫy ra từng khúc. Chạy bền thì đôi chân như rã rời ra không còn nghe lệnh chủ nhân nữa.
Pain có cảm giác như đây không phải là tập luyện mà là đang bị tra tấn vậy.
Cứ như thế ngày này qua ngày khác dần dần hắn cũng quen với chế độ luyện tập: sáng rèn thể chất, xế chiều luyện tinh thần, tối thì nhồi kiến thức.