Kẽ vách mở rộng ra rồi, mụ quay lại, hất hàm nói với giọng ra mệnh lệnh:
- Chui vào! Bên dưới có thức ăn đủ dùng cho ba hôm, sau ba hôm thì cứ việc chui ra khỏi đây.
Trần long kinh hãi vô cùng, chàng nghĩ:
- Nếu như mình ức đoán đúng t, thì một khi xuống hầm, tức là chui đầu vào cạm bẫy, hết lối thoát. Nhưng nếu...quả thục mụ có lòng tốt cứu mình, thi....
Chàng còn đương ngẫm nghĩ thì mụ lại thúc giục:
- Xuống đi...!
- Đại nương à...!
Mụ gắt:
-Đại nương với tiểu nương cái gì? Không xuống ngay thì không kịp...!
Trần Long thầm nghĩ:
- Giữa giây phút quan hệ, một là sống, hai là chết, không thể không hỏi cho minh bạch hơn. Thà rằng ngồi đây, rồi liều một trận sống mái sinh tử, chớ có hồ đồ vớ vẩn chui đầu vào cạm rồi chết thì ức lắm.
Nghĩ vậy, chàng nghiêm nét mặt gay giọng hỏi:
Đại nuơng có phải là nhân vật võ lâm không?
Sao mà lôi thôi, lắm lời như vậy? Chú muôn chết lắm phải không?
Quả tình ta không hiểu tại sao mụ lại mạo hiểm hết sức cứu một kẻ đã tiếp được tử bài như ta. Mụ không sợ xúc phạm tới tụi Hắc bảo, không sợ chúng sẽ đột nhà và giết luôn cả mụ đi ư?
Mụ lắc đầu nói:
Sau này, có dịp sẽ rõ!
Nhưng...nhưng ta muốn biết rõ ngay lúc này đây, không thể hồ đồ được..!
Gấp rút quá rồi! Mụ la lên. Gấp đến chết người mà còn cứ lải nhải...trời!
Trần Long vẫn thủng thẳng nói tiếp
Lại còn điều này nữa! Hình như đại nương rõ gia thế của ta?
Cho rằng ta tỏ rõ ra đi nữa thì có sao? Nhưng trời ơi! Hãy vào đi!
Không được! Chàng gay gắt giọng, đại nương phải nói rõ ra đã...!
Không kịp rồi! Chết cả lũ bây giờ...!
Trần Long càng ngờ vực hơn. Chàng kiên quyết giọng, nhấn mạnh từng tiếng:
Không thể được. Ta cứ đợi ở đây!
Mụ giậm chân trợn tròn mắt lên quá:
Bắt buộc ta phải ra tay! Hả?
Tiếng hả oai hùng đầy đe dọa, khủng bố.
Trần Long rùng mình, bụng nghĩ:
A! Đúng là con hồ ly tinh rồi! Nó đã lộ chân tướng thò đuôi ra đây mà!
Nghĩ thế chàng cười nhạt rồi nói:
Thật không ngờ, đại nương mà lại là tay có võ nghệ
Ngươi không thể ngời tới được. Sự tình sẽ còn hơn thế nữa, chẳng phải ta chỉ có thế thôi đâu! Còn nhiều...nhiều điều mà không bao giờ ngươi ngờ tới!
Như thế thì đại nương lại càng cần giải thích cho ta hiểu rõ!
Mụ mỉm cười! Một giây yên lặng trôi qua!
Thình lình mụ giật giọng quát:
Xuống lẹ!
không thể được!
Tiếp đó một tiếng keng nổi lên, đồng thời một thanh thiết kiếm đen láy đã lăm lăm trong tay Trần Long. Chàng phải tuối kiếm, vì biết rằng một nhân vật như mụ phải là hàng cự phách hảo hạng trong Hắc bảo.
Mụ chủ quán hất tay một cái. Ống tay áo rộng của mụ co lên, lộ ra cánh tay nung núc những thịt. Trong căn nhà lúc đó, không khí hết sức ngột ngạt, nghiêm trọng, ác liệt..! Trần Long cảm thấy nguy ngập đúng như đã ức đoán. Chàng lạnh lùng cất tiếng:
Đại nương! Bao lâu quen biết. Mụ đối xử với ta rất tốt. Lẽ ra ta không nên nghi ngờ mụ, quả thực trước ta cũng không ngờ vực gì hết. Nhưng giây phút sanh tử quan hệ ầy, ta không thể không hoi...
Mụ dịch lại gần một bước, khẽ gầm lên:
Không hỏi gì hết... Có xuống không?
Không! Chàng quát lên/
Được lắm! Nhãi con...!
Cùng với tiếng nhãi con hầu như chưa thoát ra khỏi miệng thì vèo một tiếng, một chưởng phát ra cách không đập vào chàng.
Trần Long vận công đưa ngang lưỡi kiếm, phất tréo góc phá chưởng phong của mụ.
Còn phải ăn thêm vài chục tạ gạo nữa, chú nhỏ ơi!
Mụ chủ tuy béo rụt cả đầu cổ, mà động tác lẹ như chớp. Tay chưởng đã phát ra vẫn y nguyên không đổi hướng. Nhưng còn tay trái, mụ vươn ra theo, tức thời phong tỏa đường kiếm của chàng chết cứng, không biết hóa được. Thành thử không đầy một láy mắt, Trần Long bị trúng ngay một chưởng. Thân hình chàng lảo đảo, đứng không vững!
Xuống!
Thân hình đang loạng choạng, chưa đứng vững thì tiếng quát xuống iaatj giọng nổi lên. Do một chưởng phong nữa ào tới, Trần Long không thể cưỡng lại đươocj lập tức té mình vào trong kẽ hở bức vách.
Nhưng chàng đâu phải tay tầm thường, vừa té xuống, chạm người vào bậc đá thì lẹ như chớp đã bật người đứng dậy trở phắt lên ngay.
Mụ béo cười hềnh hệch, quơ tay một cái, chộp luôn lấy vai chàng dìm xuống.
Bị sức dìm khá mạnh, chàng không thể cương được nữa, lần này thì lạng hẳn người đi chui tọt vào trong đươongf hầm.
Tiếng cười đắc ý vang lên, cùng với tiếng vách đá chuyển động, kẽ vách lền khép kín hẳn lại.
Trần Long kinh hồn táng đởm, quơ tay vịn lấy vách đá bên trong đường hầm. Chàng không ngờ mụ béo như vịt bầu, bước chân lạch đạch như lê mình đi không nổi vậy mà công lực cao cường, ra tay lanh lẹ như thế? Công phu võ nghệ của chàng há phải là không có căn bản vững chắc, lại thêm có thanh cổ kiếm trong tay, vậy mà...chưa được một chiêu, đã thảm bại.
A! Nếu mụ định giết mình, thì...dễ quá, chàng lẩm nhẩm nói một mình.
Định thần mở mắt nhìn, trước sau đều tối đen như mực, giơ tay trước mặt cũng không thấy bóng bàn tay của mình. Lập tức ngồi xuống, chàng nhắm mắt lại, cố trấn tĩnh tinh thần. Một lúc sau mở choàng mắt ra, lần này đã có thể nhận ra sự việc xung quanh.
Chàng đưa mũi kiếm, gõ vào nơi này, nơi kia. Cánh cửa lối đi ra toàn bằng sắt đúc rất dày, có bảo kiếm cũng không thể khoan lủng, phá ra được!
Đã không thể lùi bước, thì chỉ có tiến lên xem sao!
Chàng nghĩ vậy. Sự thể đến đay chỉ còn biết để mặc cho sự may rủi mà thôi! Nghĩ lại mà giận cho mụ béo một phần, nhưng căm giận cho mình đến cả mười phần, bởi lẽ mình ít kinh nghiệm, lịch duyệt.
Chàng nghiến răng kéo đến trẹo cả quai hàm, tay lăm lăm thanh kiếm, theo bậc đá bước xuống, bụng nghĩ thầm:
Phen này quyết không chịu...dù là núi đao, rừng kiếm cũng quyết một trận sinh tử.
Xuống! Cứ theo bậc đá đều nhịp thẳng bước chừng độ năm chục bước thì tới bậc cuối cùng. Tới đây là một lối đi bằng phẳng. Ngừng chân nghe ngóng một phút thấy lặng ngắt như tờ, chàng lại tiến bước.
Truy là tối tăm, nhưng nơi đây không ẩm thấp, không có mùi hôi mốc xông lên.
Tiến lên hai mươi trượng nữa, thì ngoẹo phía trái, có ánh sáng le lói từ một căn phòng rọi ra. Trong phòng có giường với bàn ghế.
Trần Long dừng bước nơi cửa phòng, phân vân suy nghĩ:
Chẳng hay mụ chủ quán có lòng tốt, hay có ác ý?
Đứng lặng một lúc, lắng tai nghe ngóng. Tứ bề lặng ngắt như tờ, chàng tự nhủ:
Lùi lại thì hết lối rồi! Chỉ có tiến! Vả nên coi trong phòng kia có gì lạ...!
tay nắm chặt chuôi gươm, chân đạp mạnh, tiến thẳng vào trong, chàng đưa mắt quét lia một cái: Nơi đây sạch sẽ, tuy nhỏ hẹp mà đầy đủ ngăn nắp. Trên bàn có lương khô, có vò chứa nước. Trên giường có chăn mùng, phía áp đầu có giá gỗ, trên bày mấy chục cuốn sách, với một cây đèn.
Chàng ngẩn người ra: Từ lúc bị nhốt dưới hầm này, chưa có chuyện gì ác liệt sảy ra cả. Cứ tình hình này, thì đúng như lời mụ quán noi...? coi số lương thực trên mặt bàn vừa đủ dùng cho ba ngày.
Phải chăng mình đa hiểu lầm, ngờ oan cho mụ? Nhưng tại sao mụ lại bất chấp nguy hiểm, dám chọc giận tụi Hắc bảo? Lại còn...lại còn số lương khô đây? Không phải mới đem chứa ở đây bởi vì từ lúc mình nhận được chiếc thẻ tử bài trước sau không đầy một khắc đồng hồ, mụ luôn luôn có mặt bên cạnh mình kia mà! Vậy tức số lương khô đây chuẩn bị dùng cho mụ khi cần thiết phải ẩn trốn...
Bụng tuy nghĩ vậy nhưng vẫn không tin hẳn là thế. Lúc này với hiện tình, chàng như một con rùa bị nhốt trong chiếc thùng sâu, mà mụ chủ quán muốn chọc tiết lúc nào cũng được.
Chàng chợt nghĩ đến lối vào đường hầm là một khuân cửa voeis cánh bằng thép đúc. Vậy mà mụ béo dặn rằng sau ba ngày cứ việc chui ra khỏi. Làm sao phá nổi? Mụ nói láo! Lương thực dùng cạn thì chỉ có chết đói. A! Phải rồi! Mụ không giết mình ngay là vì có mưu toan gì đây. Đúng thế! Nghe lời mụ nói vừa rồi, có vẻ như là mụ biết lai lịch, gia thế cảu mình. Nghĩ đến đây, chàng cảm thấy ớn xương sống. Bao nhiêu những ức đoán từ trước đều tiêu tan cả, mà mụ chủ quán béo tròn kia hẳn là đồng bọn của tụi Hắc bảo.
Càng suy nghĩ càng đắm chìm vào bí mật, rắc rối, chàng nóng lòng nư bị lửa đốt, liền xách gươm chạy trở ra. Loáng cái đã trở lại chỗ khuông cửa sắt, đưa tay sờ soạng dùng hết cách, mà cánh cửa không mảy may nhích động. Một hồi lâu chàng thất vọng, chán ngán, đành quay trở lại gian phòng... Bất ngờ, chàng lại nhận ra trong góc phòng có đặt một chiếc lọ bằng đồng trên một chiếc giá. Giọt nước từ phía đáy bình nhỏ xuống một chiếc bồn hứng, nghe đánh bõm. Chàng biết đó là một loại đồng hồ để đo thời khắc, lập tức chạy tới gần coi và nhận thấy ngấn nước lúc này lên cao đúng một phần tư chiếc chậu. Còn ba phần tư nữa: chừng nào nước lên đầy chậu là hết trọn ba ngày. Nhìn đến chiếc giá sách, chàng bỗng nhiên phì cười, vì đây toàn là sách kinh nhà chùa cả. Chàng nghĩ:
Mụ này mà cũng đọc kinh? Mụ tu hành cái gì? Tu đến rụt cả đầu cổ, híp cả mắt lại...
Lương khô dùng gần hết, chậu nước đặt phía dưới giá để đồng hồ đã đầy, tức là đã qua hết ba ngày ba đêm rồi.
Ba ngày ba đêm quả tình đối với Trần Long dài bằng ba mươi năm. Chàng hết đi ra ngoài sân lại vào trong, không tìm được kế thoát ra ngoài.
Chàng ra khỏi căn phòng nhỏ lại lững thững đi về phía cửa phòng. Gần tới nơi, liếc mắt nhìn một lượt, Trần Long bất giác mừng quýnh lên. Một hiện tượng bát ngờ là bên khuân cửa sắt có ánh sánh rọi qua nghĩa là vách tường đá, chỗ liền với cánh cửa như nứt ra một vách thẳng, khá rộng.
A! Mụ chủ quán nói đúng! Mụ là người tốt! Chàng lẩm nhẩm tự trách. Mình rõ thực hồ đồ, nghi oan cho người ta.
Vẫn hết sức đề phòng, chàng rút kiếm ra rồi hăm hở bước lên tới bậc đá cao nhất, rồi vận công lồng tay vào khe hở tận lực kéo ngang ra một cái.
Cánh cửa rung rinh, nhưng chưa chuyển động hẳn...
Chàng bạch ngực, vừa dùng tay móc vào chỗ cái khe, hơi nghiêng vai, đẩy mạnh. Cánh cửa dịch ra một phía cùng một lúc ánh sáng ngập vào lóa mắt, lại có mùi cháy khét ùa vào. Chàng vội lách mình qua kẽ hở, bên ngoài là một tầng cửa đá nữa, cửa này để hờ, không đóng kín. Lại một lần nữa chàng nghiêng mình lách qua, lòng sung sướng như muốn điên lên được.
Nhưng vừa đến phía ngoài, liếc mắt đó đây, bất giác chàng rùng rời hết vía, choáng hẳn người lên.
Trước mắt chàng, đây là hàng quán Lý Bạch! Đây đó trước sau chỉ còn là đống gạch vụi với vài cái cột gãi. Đến những bụi trúc trước kia xanh um mà giờ chỉ còn lại những gốc cháy thành than.
Chàng nghĩ bụng:
Hèn chi mà cửa đường hầm tự hé ra, nguyên do là bị cháy rồi nứt ra vậy.
Sự thể đã sảy ra lúc nào? Ra sao? Chính mụ chủ quán đã tự đốt nhà, hay tụi Hắc bảo, vì không kiếm được mình mà giận lây?
Chàng nghĩ kỳ, thì thủ đoạn man rợ này, chỉ có tụi Hắc bảo mới làm nổi.
Do bi thương, xót xa, dần dần chuyển đến phẫn hận, Trần Long bất giác ngửa mặt lên trời:
Còn sống ngày nào, thề diệt cho sạch bọn Hắc bảo để nêu cao chánh nghĩa của làng võ.
Nếu quả thực mụ quán, nhân vì cứu mạng cho chàng mà đến cơ nghiệp tan tành, có thể mụ cũng bị giết thì kiếp này chàng phải ân hân suốt đời.
Chàng muốn gầm lên một tiếng, mong tức khắc gặp tụi Hắc bảo giết đi. Nhưng chợt nghĩ đến Lục Phán Quan, nghĩ đến công lực của mình thì bất giác thở dài lắc đầu, chán nản.
Chàng không thể cứ đứng mãi ở đây được, vì có thể tụi Hắc bảo vẫn rình mò, lẩn khuất gần xa. Với chiếc áo nho sinh trắng của chàng, chỉ thoáng nhìn từ xa, tụi Hắc Bảo dễ nhận biết ra ngay. Nếu chẳng may họ tóm được thì bị giết đã đành, nhưng cái thù kia thì sao?
Lập tức chàng lại ra sức đẩy kín vách lại, đoạn làm ra bộ rất tự nhiên, như một khách qua đường tìm trọ, thấy nơi đây bị hỏa hoạn thì đi tìm nơi khác.
Chàng tiến vào xóm đông người ở, người ta đang chỉ chỏ, bàn tán về vụ cháy.
Trần Long để ý nghe, vờ vĩnh hỏi nguyên do việc chay. Người ta chỉ biết lửa phát ra từ quán mụ béo, rồi lan ra cả xom, có kẻ chết, có kẻ bị thương. Còn Mụ quán thì phải đợi sau khi bới hết đống gạch vụn, lửa tàn mới biết được.
Mụ béo như thế chạy sao kịp, có kẽ chết thiêu ra tro rồi.
Mọi người đang bàn tán xôn xao thì có tiếng vó ngựa ròn ra nổi lên từ phía đầu xóm.
Thoáng cái năm con ngựa đen, lướt tới như bay. Trước hết là bốn tay võ sĩ đeo kiếm, khoác áo che gió màu đen, đi sau là một ông già áo bào rộng tay cũng màu đen.
Năm con ngựa phi thẳng vào trong xóm nhà cháy, giữa những cặp mắt tò mò kinh ngạc của mọi người.
Trần Long vốn nóng lòng về nhà gấp vì đã quá kì hẹn ước định với cha mẹ. Chàng toan đi ngay, nhưng rồi lại rừng bước ngó theo. Chàng nghĩ thầm về hành tung của năm người áo đen kia hoạc giả có liên quan gì đến vụ cháy nhà này chăng?
Vì cách xa không nghe rõ bọn họ nói với nhau. Ông già vận áo bào đen, giơ tay chỉ đó đây, môi miệng cử động như đương giảng giải hoặc ra một mệnh lệnh gì vậy, trong khi bốn người kia cung kính lắng nghe, hầu như không dám ngẩn mặt lên nhìn lão.
Một lúc lâu, một cảnh tượng rùng rợn diễn ra.
Một trong bốn người võ sĩ ngảy phắt khỏi mình ngựa, chân vừa chạm đất hắn rút gươm ra loáng một cái nữa, lưỡi gươm hắn đưa lên cổ, cắt ngang một đường.
Mọi người sợ quá rú lên cùng một lúc với thân hình gã võ sĩ té xuống, máu nơi cổ phun ra như vòi nước.
Màn kịch diễn ra, khiến cho mọi người cùng kinh hồn táng đởm.
Gan dạ như Trần Long mà cũng không khỏi ớn cả xương sống! Sự việc ấy là thế nào? Lai lịch của năm người ra sao? Tại sao tay võ sĩ kia lại phải tới chỗ xóm nhà cháy này mà tự sát?
Hoàn toàn bí mật! Khủng khiếp!
Liền đó, lại một võ sĩ nữa ngảy phắt khỏi mình ngựa. Mọi người nín thở. Hắn tiến đến bên xác chết với một động tác lanh lẹ, hắn hơi cúi mình, quơ tay một cái túm ngay lến cái chiếc khăn choàng che gió ở xác chết. Chỉ một cái hất tay xác chết lăn theo chiều tay hắn, cuốn tròn vào trong tấm khăn đen. Một cái hất tay nữa, cái xác đã dời khỏi mặt đất và bị cắp ở bên nách hắn. Hắn cột vào phía sau yên ngựa rồi lại nhảy lên mình ngựa. Bấy nhiêu việc, hắn chỉ làm trong khoảng độ hai phút.
Ông già áo bào đen phất ống tay một cái, năm con ngựa cùng quay đầu, cất giá chạy bay đi. Màn thảm kịch ấy tới đây chấm dứt, nhưng hình ảnh hãi hùng, tàn khốc ấy, vĩnh viễn còn lại trong đầu óc người ở xóm.
Trần Long ngẩn người ra nhìn theo làn cát bụi cứ mỗi lúc một lợt dần. Bỗng có một bàn tay từ phía sau khẽ vỗ lên vai chàng, chàng giật mình ngoảnh lại. Một vị hòa thượng già, áo màu tro đang ở sau lưng nhìn chàng.
Trần long vội bước ngang qua bên đồng thời quay phắt mình lại:
Tiền bối ! Có điều gì chỉ giáo?
Lão hòa thượng trầm giọng nói:
Theo ta lại phía kia! Mau
Trần Long tự nhủ:
Mình chẳng quen biết lão này bao giờ, ông ta thuộc môn phái nào? Tại sao lại bảo mình đi theo? Phải chăng cũng một tụi Hắc bảo?
Trần Long theo sau, cẩn thận cách xa một khoảng chừng độ năm trượng.
Lão theo đường hẻm, vắng người, qua ngách này tới ngách nọ. Một lúc sau, đi tắc qua một bãi rộng hoang vu, tới chân tường thành, lão quay lại đưa mắt nhìn chàng, rồi thoắt cái vọt mình bay ra phía ngoài. A! Tại sao lão không theo lối cửa thành ra ngoài! Hẳn là có gì...đây?
Trần Long cũng phóng theo
Lại một lúc sau, tới một khu rừng rậm rạp, lão hòa thượng ngừng bước, quay mình lại.
Trần Long cẩn thận đề phòng, chàng ngừng bước, đứng cách xa lão năm trượng, ngấm ngầm vận công lực để kịp thời đối phó.
Lão chăm chú nhìn chàng, một phút sau lão gật đầu khẽ nói:
Quả là một mầm non, kì tài, xuất chúng!
Trần Long hơi động tâm, cất tiếng hỏi:
Tiền bối là cao nhân của...môn phái nào?
Lão là Ngộ Linh Tử!
Trần Long thở phào, nhẹ cả người.
Tiêng bối tức là đệ nhị cao nhân trong hàng Võ lâm tam tử?
Đúng thế! Tiểu thí chủ kiến văn khác tục
Chàng chắp tay cung kính:
Tiền bối cho truyền vãn bối theo tới đây hẳn là có việc gì quan hệ?
Nét mặt nghiêm trong. Ngộ Linh Tử đằng hắng một tiếng rồi ung dung noi:
Tiểu thí chủ liều lĩnh quá! Thật là gan mật trùm cả trời!
Trần Long giật mình hỏi:
Lão tiền bối dạy như vậy là..thế nào?
Lão nhún vai, tròn mắt lên:
Mà thảm kick xảy ra vừa rồi ở bên trong thành tiểu thí chủ có biết nguyên do chăng?
Câu hỏi chính là nghi vấn của Trần Long. Đó là một điều bí mật, kì quái mà chàng cũng đang muốn biết.
Quả tình, thoạt tiên, chàng ngờ lão này cũng là người Hắc bảo, khi được lão nói rồi mới biết lão là một trong hàng Võ Lâm Ta Tử lừng danh thiên hạ.
Nghe Ngộ Linh Tử hỏi đúng vào điều mình đương cần biết chàng vội vã thưa;
Vãn bối quả tình không ro nguyên do ra sao?
Tiểu thí chủ làm sao mà rõ được, lão chậm rãi nói tiếp, lão già mặc áo đen vừa rồi là Vô tình thái tuế Hứa Quân, còn bốn người kia là Hắc võ sĩ!
Hắc võ sĩ?
Thí chủ chưa từng nghe nói đến sao?
Quả thực chưa nghe ai nói tới!
Hắc võ sĩ là hạng cảm tử của Hắc bảo, võ nghệ cao cường lại thêm tánh tàn khống hung bạo không thể tưởng tượng được!
Trần Long trừng mắt, nghiến răng trẹo cả quai hàm, một lúc mới hậm hực nói:
Té ra họ là nanh vuốt của Hắc Bảo!
Hứa Quân là Đại đầu mục trong hàng Hắc võ sĩ!
Nhưng, vì sao tên Hắc võ sĩ ấy lại tự sát?
sì sứ mạng không làm tròn chớ sao!
Trần Long hỏi:
Sứ mạng gì mà hệ trọng thế?
lão hòa thượng nhấn mạnh từng chứ:
Sứ mạng giết thí chủ!
Trần Long vọt gần tới lão hòa thượng lớn tiếng hỏi?
...Giết vãn bối?
Lão hòa thượng nhếch mép, cười gằn:
Chứ sao? Đúng thế. Hắc bảo đã phát thẻ tử bài cho ai thì người đó phải chết. Từ xưa tới giờ chưa hề sai. Vậy mà lần này tử bài mất linh! Lần thứ nhất họ bị thất bại. Mối hận ấy, phải biết...! thế nghĩa là họ đã ra lệnh cho tên hắc võ sĩ ấy phải giết ngươi. Không giết được thì hắn phải tự sát.
Đó là quy củ, luật lệ của Hắc bảo.
Trần Long cau mày hỏi:
Lão tiền bối có biết chủ nhân của Hắc bảo là ai không?
Điều ấy ư? Lão cau mày nói tiếp – có lẽ trong khắp làng võ chẳng ai biết rõ cả!
Trần Long lại hỏi
Vậy còn trận hỏa hoạn là do đâu?
Quái hỏa! Lão lè lưỡi, nhún vai nói.