Hắc y nhân ở giữa ba người nhìn quanh tiểu viện một vòng, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên, bên ngoài thân thể hắn nổi lên một tia mũi nhọn nhàn nhàn màu trắng, tựa như vô số con rắn nhỏ màu trắng vây quanh thân thể hắn vậy!
Bạch quang nhanh chóng lướt qua, ba người vô thanh vô tức cứ đứng chính giữa sân như vậy, tựa như đang chờ đợi cái gì xuất hiện.
Bên trong phòng, Vu Thần và Phương Minh Nguyệt đang ngủ bên người Phương Dật, giống như cảm giác được cái gì, liền xoay người nhảy xuống giường gỗ, không một tia do dự phóng đi, lúc sắp đi, ánh mắt Phương Minh Nguyệt còn dừng lại trên người Phương Dật trong nháy mắt
Hai người đi rồi, Phương Dật đang nằm trên giường gỗ, an ổn ngủ mới có chút phát hiện, mạnh mẽ mở mắt ra, một giọt mồ hôi từ trên mặt hắn chảy xuống, xuôi xuống tận đầu gối.
Phương Dật cảm thấy cực kỳ hoảng sợ, cảm giác vừa rồi là cái gì? Một loại cảm giác bị đè nén đến không thở nổi! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Dưới lòng hiếu kỳ thúc dục, Phương Dật tung chăn ra, rón ra rón rén đi tới trước cửa số, hướng ra bên ngoài nhìn…
Trong viện, Vu Thần cùng Phương Minh Nguyệt và ba vị khách không mời kia đứng đối lập với nhau, nhưng trên mặt hai người lại không có thần sắc ngoài ý muốn, xem ra, việc hắc y nhân xuất hiện, tựa hồ đã trong dự liệu của đôi phu thê thần bí này, chỉ là không biết là thế lực nào thôi!
Không khí có chút nặng nề.
Đúng lúc này, trên không của tiểu viện đột nhiên hiện ra mấy trăm hắc y nhân, phô thiên cái địa đánh về hướng Vu Thần và Phương Minh Nguyệt!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, hai tay mạnh mẽ vung lên, trên bàn tay nổi lên một vầng sáng màu trắng, mà Minh Nguyệt lại từng bước một lui về phía sau, tựa hồ chắn trước cửa phòng!
Nhưng mấy cái bóng đen phô thiên cái địa kia đột nhiên tụ tập lại với nhau, tựa kỳ tích dung hợp thành một người! Phía trước ba gã hắc y nhân, lại có thêm một gã hắc y nhân dáng người có vẻ gầy yếu.
Phương thức xuất hiện của hắc y nhân thực sự rất rung động lòng người, Vu Thần cùng Phương Minh Nguyệt sửng sốt trong nháy mắt, nhóm hắc y nhân này có được cơ hội tuyệt hảo như vậy, liền khởi xướng tấn công!
Một gã hắc y nhân hai tay mạnh mẽ phóng tới, mạnh mẽ vung lên về phía Vu Thần cùng Minh Nguyệt, chỉ một thoáng, trong viện đều phiêu tán một loại mùi thơm nhàn nhạt!
“Là Thiên Hương Nhuyễn Cốt của Vu Độc Môn!”
Sắc mặt Minh Nguyệt nhất thời đại biến, vội vàng lui về phía sau thổ ốc, trong nháy mắt, Minh Nguyệt động, Vu Thần cũng động, hắn gắt gao theo phía sau Minh Nguyệt, nhưng hai mặt không khi nào rời khỏi bốn gã hắc y nhân kia. Nhiều năm phu thê, đã bồi dưỡng cho hai người một sự ăn ý lên đến cực hạn. Minh Nguyệt muốn cứu Phương Dật, còn Vu Thần muốn che chở cho nàng!
Bất quá, Minh Nguyệt cùng Vu Thần vừa mới chạy được vài bước, “phốc thông” một tiếng, hai người cùng ngã trên mặt đất!
Thiên Hương Nhuyễn Cốt, một loại độc dược cực kỳ bá đạo, có thể thông qua sự lưu động của không khí mà lan ra, người hít phải sẽ toàn thân vô lực trong một khoảng thời gian ngắn!
Cùng lúc Vu Thần cùng với Minh Nguyệt ngã xuống, một gã hắc y nhân lại động, chỉ nghe “bá” một tiếng, cổ tay tên Hắc y nhân kia run lên, hé ra một cổ cầm trắng tuyết bảy dây, trống rỗng xuất hiện trong tay Hắc y nhân!
Nhìn chằm chằm đàn cổ, Vu Thần đột nhiên hô lớn: “Cốt cầm! Ngươi là…”
Lời Vu Thần vẫn chưa nói xong, ngón tay hắc y nhân đã đặt trên cổ cầm, nhẹ nhàng gảy lên, một tiếng đàn thanh thúy, uyển chuyển triền miên vang lên, lấp đi nửa câu nói sau của Vu Thần!
Tiếng đàn nhẹ nhàng réo rắt, quanh quẩn chung quanh tai Vũ Thần cùng Minh Nguyệt, Vu Thần cùng Minh Nguyệt có chút hoảng sợ nhìn nhau.
“Khách khách khách” Tiếng giòn vang đột nhiên truyền ra từ người Vu Thần và Minh Nguyệt, trong màn đêm yên tĩnh, có vẻ đột ngột chói tai!
“Hài tử, hảo hảo sống tốt!” Minh Nguyệt run giọng thì thào, nhưng nét mặt của nàng đậm ý cười!
“Thịch thịch” hai tiếng, thân thể Minh Nguyệt và Vu Thần đồng thời bạo khai! Máu tươi màu hồng sắc trang lệ tựa pháo hoa nở rộ trong đêm tối!
“Nương! Cha!” Phương Dật điên cuồng chạy ra khỏi thổ ốc, nhưng hắn vừa mới bước ra thổ ốc vài bước, một mùi hương nhàn nhạt liền chui vào mũi hắn, ngay sau đó, hắn tựa như không có xương cốt, mềm nhũn té xuống đất!
Điều này cũng không trọng yếu, Phương Dật giống như quên đi gió lạnh ban đêm, quên đi sự rét lạnh trên người, hai mắt vô thần nhìn hai vũng máu loãng. Bất tri bất giác cuộc sống bốn năm qua như phim ảnh, ở trong đầu Phương Dật chậm rãi hiện lên.
“Cha… Nương…” Phương Dật ngơ ngác nỉ non, che chở quan tâm hắn, tạo cảm giác ấm áp cho hắn, làm cho hắn cảm nhận được thân tình phụ mẫu… Thế nhưng cứ như vậy mà hóa thanh hai vũng máu trước mắt hắn. Ba năm trước đây, trong lúc bệnh năng, cảm giác ấm áp mà Minh Nguyệt gây ra cho hắn, giống như mới hôm qua thôi, nhưng trong nháy mắt, Phương Dật phải vĩnh biệt hai người quan trọng nhất đời hắn!
Một giọt nước mắt từ hai má còn non nớt của Phương Dật chảy xuôi xuống dưới, cuối cùng đọng lại trên mặt đất, bị hoàng thổ cắn nuốt.
Bốn gã hắc y nhân không để ý đến Minh Nguyệt và Vu Thần thi cốt vô tồn ( xương cốt cũng không còn ), một người trong đó giống như u linh xuất hiện trước mặt Phương Dật, nắm lấy áo Phương Dật, đưa hắn lên cao.
Phương Dật hai mắt vô thần nhìn chằm chằm hai vũng máu dưới đất kia, tùy ý hắc y nhân nhấc đi.
Hắc y nhân khinh miệt hừ một tiếng, vung tay, đem Phương Dật ném xuống dưới đất, đồng thời mang theo một thanh âm xé nát, quần lót của Phương Dật trong lúc vô tình bị xé rách!
Không để ý đến thanh âm rên la của Phương Dật, ánh mắt bốn gã hắc y nhân cùng dừng lại trên thân thể lõa lồ của Phương Dật, một cái đồ án hình tròn quỷ dị màu trắng ngà lẳng lặng nằm ở kia, ở bốn phía đồ án, còn có một vòng hỗn độn các kí tự xiêu vẹo, méo mó nằm ở trên.
“Đây là Thư Tông Sinh Tử Tỏa!! Đồ vật này ngay bên trong cơ thể đứa nhỏ này, nếu đứa nhỏ này chết, đồ vật này cũng sẽ biến mất theo!”. Tên hắc y nhân xuất hiện một cách đặc biệt kia đột nhiên phát ra một thanh âm khàn khàn cực độ, có thể thấy, hắn cố ý che dấu thanh âm của mình!
Nguyên lai, lúc Phương Dật mới sinh ra, Vu Thần cùng Minh Nguyệt liền vì Phương Dật chuẩn bị tốt về sau, bằng không đôi phu thê thần bí này cũng không định cư ở sơn thôn này, có lẽ, từ lúc bọn họ đạt được kiện đồ vật kia đã biết chính mình sẽ chết, chẳng qua, mong ước duy nhất của bọn họ là làm cho Phương Dật sống sót!
Bốn gã hắc y nhân hai mắt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì.