Nguyên lai trên quyển sách có bốn chử "Nhân Gian Tiên Lộ" thật to, lúc Trương Dực Chẩn cầm Vô Tự thiên thư trong tay, quyển sách giống như vật còn sống, bốn chử bốc lên bốn luồng khói nhẹ. Bốn luồng khói này cũng không phiêu tán, lơ lửng du tẩu trên quyển sách, nhìn như lộn xộn nhưng sau một lúc lại tổ hợp thành một bức tranh sơn thủy.
Trong bức họa là bóng lưng một người đứng chắp tay, trường y bồng bềnh, ngửa đầu nhìn trời. Người này đứng trên một con đường nhỏ quanh co, xuyên sơn vượt đèo, cuối đường như thẳng đứng xuyên vào trời xanh. Ý cảnh bức họa cũng phù hợp với bốn chử Nhân Gian Tiên Lộ, mà bóng lưng người trong bức họa cũng có chút giống Trương Dực Chẩn.
Luồng khói nhẹ tạo thành bức tranh sơn thủy không lâu, "Phốc" một tiếng liền thu trở về bốn chử như ban đầu nhưng bức tranh sơn thủy vẫn còn lưu lại trên bề mặt quyển sách. Trương Dực Chẩn lấy tay vuốt ve, tựa như quyển sách vốn đã là như thế, hồn nhiên thiên thành, nhìn không ra nửa điểm dấu vết khác lạ nào.
Thấy dị tượng, Trương Dực Chẩn mới biết Vô Tự thiên thư này xem ra đúng là không phải phàm vật. Mở sách lật xem qua một lần, bên trong vẫn trống không như cũ. Nếu thiên thư dể dàng hiểu được chỉ sợ không phải là thiên thư rồi. Trương Dực Chẩn đem sách cất xong trong lòng thoải mái, thích thú.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trương Dực Chẩn một mình xuống núi. Đi tới sơn môn nhưng không nhìn thấy Linh Không, đang nghi ngờ, lại thấy Linh Không từ một tảng đá lớn phía sau nhảy ra, cười nói:
- Sao? có phải lại nói ta lừa gạt nữa hay không?
- Bây giờ người là sư phó của con, làm gì có sư phụ lừa gạt đồ đệ ? Con chỉ không rõ là vì sao sư phụ không xuống núi cùng con, mà lại muốn chờ ở sơn môn?
Linh Không nhún cái mũi hèm rượu mấy cái, giọng bất mãn nói:
- Ta lén xuống núi, không cần hướng người khác từ giả. Ngươi chưa chính thức vào cửa, cũng không cần để ý lễ tiết. Cho nên ta và ngươi thầy trò hai người ở chỗ này gặp nhau rồi cùng xuống núi, khỏi sinh ra nhiều thăm hỏi vô nghĩa, điều này tốt hơn nhiều.
Không lâu sau, hai người tới một rừng cây nhỏ dưới chân núi. Linh Không huýt sáo “ Đát đát đát” từ trong rừng chạy ra hai con thần mã đỏ thẩm. Trương Dực Chẩn mừng rỡ, vội hỏi Linh Không ngựa này sao lại ở trong rừng. Linh Không vẻ mặt vẻ đắc ý, phiên thân lên ngựa, nói:
- Hai con ngựa này là ta ba năm trước đây tình cờ cứu ra từ miệng hổ, vốn định mang lên Tam Nguyên Cung thu dưỡng, ngươi cũng biết ta vốn là người luôn lười nhác, ở đó làm gì có thời gian chiếu cố hai con ngựa này? Nên trực tiếp thả ở trong rừng. Cũng may hai con ngựa này hiểu được lòng người, ba năm nay ta chưa hề trở về, nhưng chỉ nghe ta hô một cái lại vẫn nhớ được ta, khó được, khó được!
Từ Ủy Vũ Sơn tới Hoa Sơn đường xá xa xôi, quả thật cũng cần cước lực. Nhìn bộ dạng Linh Không không có chút phong phạm ngồi trên lưng ngựa rung đùi đắc ý, Trương Dực Chẩn không khỏi bật cười. Vị sư phó này nhìn như hết thảy cũng không để ở trong lòng, nhưng cuối cùng trong lúc vô tình cố ý làm chuyện tốt. Trừ cái mũi hèm rượu ra, Trương Dực Chẩn đột nhiên cảm thấy Linh Không cũng không phải là người không chịu nổi.
Dầu gì cũng là sư phó của hắn, bất kể Linh Không thu hắn làm đệ tử với mục đích gì, Nhưng danh phận thầy trò cuối cùng cũng xác lập rồi. Nghĩ tới đây, hai người đã giục ngựa ra khỏi địa giới Ủy Vũ Sơn, rồi đến Hồng Quang trấn phía trước.
Hồng Quang trấn ở bên sườn Giang Tây, nhân khẩu không nhiều lắm, nhưng trên đường người đến, người đi cũng phi thường náo nhiệt. Đường phố không quá rộng lớn, hai người xuống ngựa đi chầm chậm. Linh Không cũng không hấp tấp, hết nhìn đông tới nhìn tây, càng thấy nhiều người địa phương lão càng cảm thấy hứng thú, nếu không phải dắt ngựa sợ là lão đã sớm xâm nhập vào trong đám người đi tìm náo nhiệt rồi. Linh Không cứ đủng đỉnh, Trương Dực Chẩn không thể làm gì khác hơn là đi theo phía sau lão. Nhìn vẻ mặt cười xấu xa của lão, Trương Dực Chẩn thầm nghĩ chẳng lẽ Linh Không lại ngứa tay, muốn làm nghề cũ, đi lừa gạt một phen? Người sư phụ này truyền thụ đạo pháp cho hắn còn không để ý nhiều bằng nhóm lửa với đi lừa gạt, nhìn Linh Không hai mắt sáng lên, thần sắc láo liên, chàng đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, dở khóc dở cười.
Cũng may Linh Không tìm kiếm một phen chung quanh, cuối cùng nhẫn nhịn, bỏ qua ý niệm "Thần tiên hạ phàm, tế thế độ nhân" trong đầu. Mắt thấy mặt trời đã giữa trưa, Linh Không liền dắt ngựa tìm một quán cơm, định sau khi ăn cơm trưa xong liền thúc ngựa giơ roi, không bao giờ làm cái chuyện "Nhập thế lịch luyện, quảng kết thiện duyên" nữa.
Tùy tiện gọi mấy cái bánh bao, một đĩa thức ăn cùng hai chén cơm, hai người liền vùi đầu ăn, nhất thời không nói chuyện. Trương Dực Chẩn thấy Linh Không sửa lại tính tình, trong lòng lấy làm lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, lại nghĩ tới Nghiêng Dĩnh, không biết là nàng có biết lộ tuyến của hắn và Linh Không đi lại hay không, nói là ở dưới Ủy Vũ Sơn hội hợp, vì sao bây giờ còn chưa thấy nàng lộ diện, chẳng lẽ đã xảy ra biến cố gì?
Hai người đều có tâm tư, người nào cũng không nói chuyện, chỉ vừa suy nghĩ vừa ăn. Cơm nước qua loa xong, đang muốn tính tiền rời đi, lại nghe người bên cạnh đang dùng cơm nói:
- Thanh Khâu đạo trưởng kia quả nhiên pháp lực vô biên, có thể gọi hồn mẫu thân đã chết đi nhiều năm của Đỗ lão tam, hắn vẫn ăn năn vì không nhìn thấy mẫu thân trước khi chết. Tuy nói giá tiền cao chút ít, một lần năm lượng bạc, nhưng thấy Đỗ lão tam nhìn thấy thân nhân đã chết đi nhiều năm khóc đến cạn nước mắt, nghĩ cũng đáng.
- Sao, ngươi cũng động tâm? Muốn tiêu tốn năm lượng bạc để trông thấy thân nhân đã chết sao?
- Muốn, sao lại không muốn? Hài tử số khổ kia của ta chết đã năm năm, bây giờ nhớ tới là đau lòng không thôi. Chẳng qua là năm lượng bạc thế này cũng mắc một chút, ta cũng không dư dả.
- Nói cũng phải. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nhà giàu có thân nhân mất, tất nhiên không thèm để ý chính là năm lượng bạc, cho nên Thanh Khâu đạo trưởng kia làm ăn rất tốt, cũng không thèm để ý năm lượng bạc của ngươi, hắn kiếm tiền hay không kiếm tiền cũng như nhau.
- Lời ấy không sai, hiện tại gặp được Thanh Khâu đạo trưởng cũng không có khả năng, nghe nói hắn đang ở nhà Ngô viên ngoại làm phép. Ngô viên ngoại này tài đại khí thô, sợ là năm mười lượng bạc cũng không nói chơi...
Sau nửa canh giờ, cửa nhà Ngô viên ngoại xuất hiện hai người một già một trẻ. Người già mặc đạo bào, vừa nhìn xa xa cũng có chút phong thái cốt cách thanh kỳ, nghiễm nhiên cao nhân. Chẳng qua là nhìn gần thì thấy cái mũi hèm rượu bắt mắt, liền làm cho ai cũng đem lòng sinh nghi: Đạo sĩ kia là đắc đạo cao nhân thật, hay là bọn bịp bợm giang hồ?
Thiếu niên kia tướng mạo thanh tú, trang phục tục gia, khoãng mười lăm mười sáu tuổi. Thấy đạo sĩ kia vội vàng muốn xông vào cửa nhà Ngô viên ngoại, vội kéo lại nói:
- Sư phụ, Thanh Khâu đạo trưởng làm phép câu hồn, chuyện thu phí cũng là bình thường, chuyện này cùng chúng ta không liên quan, vì sao thấy Thanh Khâu đạo trưởng kia không nên?
Lão đạo vẻ mặt tức giận, giống như gặp phải chuyện thiên đại bất bình, thở phì phò nói:
- Chuyện Đạo môn tự có người trong Đạo môn để ý tới! Thanh Khâu kia mượn chuyện câu hồn giả đi lừa gạt tiền kiếm ăn, ta là thần tiên hạ phàm, Tam Nguyên Cung đắc đạo cao nhân, há có thể ngồi nhìn không kể, để cho người không sạch sẽ như vậy lừa đời lấy tiếng, rõ ràng là phá hủy danh dự của ta!
Linh Không chánh khí nghiêm nghị nói xong, tựa hồ lão thật là thần tiên hạ phàm, Tam Nguyên Cung cao nhân độc nhất vô nhị, nhưng Trương Dực Chẩn cảm giác, cảm thấy Linh Không bất quá là tức giận Thanh Khâu đạo trưởng biết cách làm giàu, còn lão ba năm nhập thế lịch lãm cũng không làm được chuyện gì: Tiểu lừa gạt là lừa gạt tiền, đại lừa gạt là lừa gạt tâm. Linh Không tự xưng thần tiên, nhưng thủ đoạn đi lừa gạt chỉ là hạ cấp, chỉ có thể lừa gạt người buôn bán nhỏ. Mà Thanh Khâu đạo trưởng thủ đoạn cao siêu, câu hồn thiệt giả tạm thời không cần nói tới, chính là thủ đoạn kiếm tiền của Linh Không không thể so sánh nổi loại thủ pháp kiếm tiền này, cao thấp rõ ràng, khó trách Linh Không vừa nghe nói liền không để ý ngàn dặm Hoa Sơn, hùng hổ muốn giáp mặt vạch trần thủ đoạn Thanh Khâu gạt người ngay tại chổ.
Trương Dực Chẩn tự biết không ngăn được Linh Không, chỉ có thể ở phía sau mà nhìn Linh Không như thế nào biểu diễn.