Không gian trầm lắng và lạnh lùng trong ánh sáng trắng. Mọi đường nét góc cạnh hiện lên tựa những nếp gấp có quy tắc trên một tờ giấy bóng. Tất cả đều trong suốt, mở rộng ra vô tận, nhưng là thứ rào cản không cho ánh mắt vượt qua cái giới hạn trống rỗng ấy. Trong tù túng có tự do, như một trò lừa gạt.
Chỉ có tiếng nước chạm xuống nền đá đều đều. Muốn tìm rõ ngọn nguồn thì phải ngước lên, đập vào mắt sẽ là bức điêu khắc hình khuôn mặt Bà Mẹ Ánh Sáng đang khóc. Nước chảy ra từ khoé mắt phù điêu thể hiện sự thương xót vô hạn. Thương xót ai và vì sao lại là điều bí ẩn.
Sự giấu giếm khiến người ta mê man.
Hồi lâu sau mới nghe giọng nói không tình cảm vang lên. Âm thanh quanh quẩn xoáy sâu vào trong óc:
- Thần Sử Tiếp Nhiệt! Kết quả thế nào?
Thân ảnh đứng trên đài cao. Hiện lên lờ mờ như ngọn nến, chập chờn có thể tắt bất cứ lúc nào. Cảm giác giả tạo như nhìn qua nhiều môi trường có chiết suất khác nhau, chẳng rõ diện mạo thực. Nhưng Tiếp Nhiệt lại rõ ràng nhận biết sự tồn tại của đối phương ngay nơi này, luồng uy áp kia không thể giả được.
Kinh nghiệm qua nhiều lần, vị Thần Sử vẫn không nhìn ra chút đầu mối. Cho nên, dù trong lòng khinh nhờn, lão lựa chọn tin tưởng. Tấm lưng gầy khẽ khom, giọng trầm trọng:
- Bẩm Tôn Sử! Tôi đã thực hiện đúng theo lệnh của ngài. Mọi chuyện diễn ra như dự đoán. Nhưng bắt buộc phải làm vậy sao?
Nói đến đây, không khí trong đại điện liền chuyển lạnh. Tiếp Nhiệt cảm giác có đôi mắt sắc bén đang nhìn mình chằm chằm, cả người như rơi vào hầm gai. Lão vẫn cúi thấp đầu, giải thích:
- Tôi không có ý nghi ngờ quyết định của ngài. Nhưng chỉ vì tạo ra cơ hội rèn luyện cho hai Thiên Sử trẻ, mà thả cho tội phạm chạy thoát là không thể chấp nhận được. Điều đó sẽ gây nguy hiểm cho dân thường. Tôi không hiểu, mong Tôn Sử chỉ rõ.
Chưa có tiếng trả lời, cảm giác gai đâm càng thêm nhói. Lão già cắn răng chịu đựng. Ngước mắt lên thấy Tôn Sử đã tới sát trước mặt từ bao giờ. Gần trong gang tấc khiến áp lực đè nặng không thở nổi. Tuy hơi hoảng hốt, trên mặt lão vẫn ra vẻ bình tĩnh, không lộ sắc thái gì. Đối mặt vài phút mà dài tựa ngàn năm.
- Ta sẽ nói lý do. Nhưng sự việc liên quan đến bí mật của Đền Thánh. Sau khi nghe xong, ta muốn ông quên đi.
Dứt lời, trước mặt Tiếp Nhiệt xuất hiện một chén màu xanh. Nước bên trong đen sánh, không mùi.
- Uống nó đi! Thứ này sẽ giúp ông.
Tiếp Nhiệt cảm nhận thấy một tia nguy hiểm, tim đập dồn như gặp phải nguy cơ sống chết. "Nếu không nghe lời, kết quả sẽ ra sao?"- Lão hơi chần chờ, cuối cùng vẫn quyết định cầm lấy cái chén, ngửa cổ đổ cả vào miệng. Chất dịch thuận lợi chảy vào dạ dày. Không nghe ngóng ra tác động lạ gì.
- Rất tốt! Đến lúc rồi.
Tiếp Nhiệt chợt cảm giác một luồng lực tinh thần ép lên người. Thử vận chuyển tu vi nhưng không động nổi chút sức lực. Mọi liên hệ với năng lượng trong người bị cắt đứt, không thể điều khiển. Một cỗ suy yếu từ sâu trong linh hồn dâng lên uất nghẹn. Thần thái trong mắt lão tan rã, đầu óc mơ hồ.
Khi nhận ra có điều bất thường thì đã quá muộn. Có ai ngờ được nơi mà bản thân dành trọn niềm tin và cống hiến cả đời lại phản bội chính mình. Khuôn mặt vị Thần Sử nhăn nhúm, cả người chao đảo. Trong lòng đau nhói, lão chua chát hỏi:
- Tại sao?
Lần này, đáp lại Tiếp Nhiệt là giọng cười the thé, mang theo chút âm hiểm:
- Khặc khặc khặc. Tại sao ư? Nói với một người chết có ý nghĩa sao? Đoạt xác cho ta.
Một bóng đen vọt ra, lao nhanh về phía Tiếp Nhiệt. Lão cười thảm định tự bạo. Liền bị một cỗ lực lượng không kháng cự được, đánh tan năng lượng đang cuồng loạn trong người. Ánh sáng dần bị đêm tối cắn nuốt.
Lão Thần Sử đờ người ra, đồng tử trong mắt giãn rộng, trên mặt gân xanh nổi lên như đang tự đấu tranh.
Sau một hồi, cơ thể Tiếp Nhiệt mới khẽ run, thần sắc trở lại bình thường. Lão liếm môi, ánh mắt lập lòe. Từ trong cổ họng phát ra âm thanh rè rè tựa tiếng rắn:
- Năng lượng thật dồi dào.
Giọng âm hiểm lại vang lên:
- Đuôi Chuông! Biết phải làm gì rồi chứ?
Tiếp Nhiệt nghe vậy liền quỳ gối, nước mắt lưng tròng. Lão đau khổ nói:
- Tệ chức vô dụng, để kế hoạch truy bắt Cánh Đen thất bại. Hai Thiên Sử trẻ Trúc Hạ và Xuyên đã hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ. Tiếp Nhiệt xin chịu phạt!
****
Thời gian bình tĩnh trôi. Hôm nay, Nguyễn Đức Nam mới nhàm chán ngồi đánh giá chiếc hộp. Xem lớp vỏ gỗ bên ngoài có nhiều đường vân rối mắt, nhìn lâu sẽ có cảm giác bị thôi miên. Cậu trai chắc mẩm bên trong hẳn chứa đồ vật qúy giá lắm. "Nhưng không tìm ra khe hở nào thì mở làm sao?"- Hắn bực bội nghĩ.
Đem chiếc hộp ngâm nước hay dùng lửa đốt vẫn không hề hấn gì. Nguyễn Đức Nam bèn thử cách trích máu nhận chủ như trong tiểu thuyết mạng. Một vệt hoa máu hiện lên rồi nhanh chóng biến mất tăm hơi. Đợi hồi lâu không có động tĩnh. Đầu ngón tay đau buốt khiến thằng này phát cáu.
Nam điên lên, nghĩ đến biện pháp nguyên thủy nhất nhằm trả thù cái thứ cứng đầu này. Hắn cầm búa nện cật lực xuống chiếc hộp nghe chan chát, kèm theo cảm giác hả hê trong lòng.
Bất ngờ, cách làm tưởng như thiếu đầu óc lại có hiệu quả. "Rắc" một tiếng, vỏ gỗ nứt ra, sau vài nhát đập nữa thì vỡ tan.
Chiếc hộp tốt như vậy bị hủy trong tay, nhưng Nam không bận tâm. Hắn đang thất vọng khi nhìn vật nằm lẫn giữa những mảnh vụn.
Đó là viên đá màu xám, to bằng đầu ngón tay và có hình đa giác. Hai mặt trên dưới của nó cong lồi thô ráp, cạnh bên là các diện cắt phẳng phiu, có vẻ chưa hoàn chỉnh. Vất vả cả buổi chỉ nhận được thứ tầm thường, đúng là khiến người ta khó chịu.
Nuôi chút hy vọng, Nam lật soi viên đá dưới đèn. "Nó để ánh sáng xuyên qua."- Cậu trai thì thào. Thấy bên trong lơ lửng những chấm nhỏ li ti như một khoảng không gian vũ trụ thu nhỏ vô số lần. Trong chốc lát liền có cảm giác mệt mỏi, hai mắt díu lại. Hắn không cưỡng nổi, ngủ gục ngay tại chỗ.
****
Nguyễn Đức Nam nhận ra mình đang ở trong khu nhà hoang đổ nát, bẩn thỉu. Trước mặt hắn là xác một phụ nữ có khoang bụng bị mở toang. Chẳng rõ lúc còn sống, người này xấu đẹp ra sao vì khuôn mặt đã bị biến dạng. Cả cái xác trông như đống bầm dập kinh tởm. Thịt chỉ mới bốc mùi và các vết thương gây ra sau khi chết vẫn còn rỉ máu.
Không tự chủ bị kéo lại gần hơn, Nam thấy có đứa bé nằm giữa đống cơ quan nội tạng. Nó cựa mình, như con giòi chui rúc ký sinh, toàn thân nhớp nháp dịch đỏ. Cái lỗ miệng thỉnh thoảng khép mở, tựa con thú non đang uống sữa. Có lẽ đói quá nên nó phải nuốt cả máu loãng của bà mẹ.
Sinh mạng nhỏ lì lợm sống, dành được chút sức nào là dồn cả vào kêu khóc, như phản đối ông trời nhả mưa xuống làm nó khó chịu. Tiếng kêu không giống tiếng khóc trẻ sơ sinh, mà chói tai, đứt cục khiến cậu trai lạnh gáy.
Chợt có đôi tay của một người đàn bà vươn tới bế đứa bé lên. Mụ mặc quần áo bằng vải thô rách nhiều chỗ, khuôn mặt xấu xí nở nụ cười ngây ngô, vụng về ẵm con trẻ.
Ngay khi đó, tiếng khóc liền nín bặt. Đứa bé nhoẻn miệng cười, con ngươi đen kịt rọi thẳng vào mắt Nam. Từng luồng rét buốt thấm sâu vào linh hồn chàng trai. Nỗi hoảng sợ cùng bất lực muốn điều khiển cơ thể vùng thoát ra, gây nên cảm giác giằng xé. Hắn thét lên thảm thiết.
"Ahhhhhh"
****
Cậu thanh niên cảm giác cơ thể mình rơi mãi, chìm vào bóng tối sâu thẳm. Hắn nghĩ- "Ta đang chết và chẳng ai có thể cứu." Quả tim đã mệt mỏi vì làm việc quá sức. Nếu bất ngờ bị dọa thêm lần nữa, chắc nó sẽ vỡ toác ra mất.
Không rõ bao lâu sau mới nghe:
"Bụp"
Một vật cứng va mạnh vào đầu làm Nam choáng váng. Cậu trai mở mắt và khổ sở nhận ra mình hiện tại không phải chính mình. Hay chỉ là luồng ý thức tồn tại trong một người khác. Ở vị trí kẻ thứ ba đi kinh nghiệm một màn hắn không biết. Tiếp nhận những điều bản thể cảm thụ mà chẳng thể can thiệp.
Người Nam ký gửi vào là một đứa trẻ gầy gò, da thịt xanh mét trong bộ quần áo cũ nát nhiều chỗ vá. Một tay nó ôm đầu, máu chảy qua các kẽ ngón tay lan xuống khuôn mặt vốn lem luốc. Điều khó lý giải là vị tanh nơi đầu lưỡi nó lại khiến Nam đê mê. Thật là tai họa đối với một khán giá bất đắc dĩ.
Thằng bé đang lặng lẽ nhìn đám bạn phía xa. Bên tai có tiếng cười đùa non nớt mang theo vẻ chế nhạo:
- Đúng là ngu ngốc. Thằng câm lấy đầu hứng đá kià.
- Nó khôn đấy. Như vậy mới không sợ bị trượt.
- Quả đánh đầu đẹp như cầu thủ trong Ti Vi.
- Thôi chúng mày đừng trêu bạn nữa. Đứa nào ném đá thì ra xin lỗi bạn đi.
Rồi cả lũ phá lên cười.
(Còn tiếp)