Mặt trời rực lên như một khối cầu, tỏa ánh đỏ ảm đạm lên trập trùng núi non rồi từ từ hạ xuống mé Tây. Phía dưới đôi cánh của bạch ưng, một thảm xanh đậm trải dài miên man. Xen lẫn vào màu xanh ấy là lố nhố tiểu sơn, kênh rạch, sông hồ. Phía chân trời, Thần Long thành từ từ hiện ra, huy hoàng trong ánh tà dương khốc liệt.
- Bá bá! Bạch ưng bay cao hơn cả lạc điểu của Mai nhi. – Song Mai vươn cánh tay nhỏ xíu ra với lấy một lọn mây lờ lững trôi, cất giọng trong veo. Cô bé ngồi trên lưng linh diểu, gọn trong lòng Bạch Ưng đạo nhân.
Cất lên một tràng cười sảng khoái, Bạch Ưng lão đạo thủng thẳng giải thích:
- Khi nào lớn thêm một chút, tu luyện có thành tựu một chút, con có thể bắt cho mình một linh điểu mang thần tính. Con có thể chọn hỏa phượng hoàng này, hồng lạc linh điểu này hay bạch ưng như của bá bá. Lúc đó, con tha hồ bay cao đến 8 tầng mây, ngắm nhìn sông núi Lạc Hồng đại lục.
- Hay bá bá dẫn con đi bắt linh điểu đi, con muốn có bây giờ cơ. – Song Mai nũng nịu.
- Hiện tại con chỉ cưỡi được lạc điểu thông thường thôi, những linh thú, linh điểu có thần tính, chủ nhân của chúng phải vượt qua mức tu luyện Nhân Thánh. Hiện tư chất của con mới được nửa đường thành Nhân Thánh. Cứ từ từ, không nên vội vã. – Bạch Ưng lão đạo vuốt nhẹ mái tóc của Song Mai, cười hiền.
- Chắc tu luyện đến mức Nhân Thánh không khó lắm bá bá nhỉ, có dễ như đọc kinh thư, binh pháp ở Mai Gia Trang không? – Song Mai ngước mắt lên hỏi. Dù trong cơ thể có những luồng chân khí của kẻ tu luyện trăm năm nhưng Song Mai vẫn chỉ là một cô bé con ngây thơ. Giống như một khối thạch bích quý hiếm nhưng chưa được mài dũa thành những viên minh châu tuyệt thế.
Nghe vậy, Bạch Ưng lão đạo lại phá lên cười, đoạn nhỏ nhẹ giải thích:
- Cái này còn tùy vào căn cơ của con mạnh đến đâu. Theo ta, tư chất của con triệu người có một, vô cùng hiếm có, sẽ nhanh thôi để con đạt đến mức Nhân Thánh. Nhưng như ta nói, phải từ từ, con cần có thời gian để quen với năng lực của mình, sử dụng nó vào những mục đích có ý nghĩa. Dục tốc bất đạt mà.
- Người tu đạo phải trừ bỏ ma tính, dục vọng hại người mà chuyên tâm nâng cao linh lực bản thân. Khi có thành tựu rồi thì đem ra giúp đời, cứu người. – Song Mai bắt chước điệu bộ vuốt chòm râu bạc của Bạch Ưng lão đạo mỗi khi ngồi giảng giải về tu luyện ở Mai Gia Trang, khiến cho lão mỉm cười, lắc đầu mãi không thôi.
- Mai nhi này, về Hoàng Ma Sơn với bá bá, con có nhớ nhà không? – Bạch Ưng lão đạo bất ngờ hỏi.
- Con không biết, chắc là nhớ ạ. Thế con có còn được về Mai Gia Trang nữa không bá bá?
- Ồ! Có chứ, trước mắt, mỗi tuần ta sẽ đưa con về thăm thân phụ và thân mẫu. Sau này có thành tựu rồi, thuần hóa cho mình được linh điểu thì con có thể tự mình về thăm Mai Gia Trang. – Lão đạo bẹo má cháu gái, nựng.
- Bá bá! Ma giáo là gì? – Song Mai đột nhiên cất tiếng hỏi.
- À! Ma giáo là để chỉ những người chuyên làm điều ác. – Bạch Ưng đạo nhân nhân tỏ ra hơi ngỡ ngàng.
- Vậy chúng ta có nhiệm vụ phải tiêu diệt ma giáo phải không bá bá. – Song Mai lại hỏi.
- Ồ! Về cơ bản thì đúng như vậy, mà sao con lại nói “chúng ta”? – Bạch Ưng lão đạo lại tiếp tục ngạc nhiên.
- Chẳng phải con sẽ là người của Vân Tiêu Kiếm hay sao? Người của Vân Tiêu Kiếm thì phải trừ gian, diệt ác, đồ sát ma giáo đến tận gốc rễ. – Song Mai hua hua tay vào không khí, điệu bộ như người ta cầm kiếm chém giết.
- Ai dạy con những lời vừa rồi vậy? – Bạch Ưng đạo nhân tròn mắt khi Song Mai nói.
- Con nghe khắp trong Mai Gia Trang và cả ở Phong Hỏa thành đều nói vậy mà bá bá. – Song Mai trả lời, dáng vẻ ngập ngừng, thăm dò như thể cô bé sợ mình vừa nói sai điều gì.
Thấy điệu bộ của Song Mai, Bạch Ưng lão đạo cười hiền rồi ôm cháu vào lòng, khẽ nói:
- Đúng đúng! Song Mai của bá bá nói rất đúng.
- Bá bá! Tòa thành kia lớn quá, lớn hơn cả Phong Hỏa thành của phụ thân. – Song Mai bất ngờ reo lên khi nhìn thấy Thần Long thành hiện ra rõ nét.
Bạch Ưng lão đạo ngó lên phía trước, thấy Song Mai vui mừng thì vỗ vỗ nhẹ vào lưng bạch ưng. Linh điểu dường như hiểu ý chủ nhân, bay chậm chậm lại rồi hạ từ từ độ cao để Song Mai có thể ngắm nhìn rõ hơn kinh đô của Lạc Hồng đại lục.
Thần Long thành là một tòa thành khổng lồ, chu vi đến mấy nghìn dặm vuông được bao quanh bởi một hệ thống tường thành bằng cự thạch cao đến hơn năm chục trượng. Những hộ dân nhà ở sát chân tường mé Đông, cứ phải gần giờ ngọ mới thấy được ánh mặt trời trên đầu. Còn ở mé Tây, đến gần giờ chiều là xung quanh đã tối thui, phải thắp đèn đuốc.
Thành có bốn cửa chính làm bằng thép cực phẩm, mỗi cửa cao hai mươi trượng, rộng mười trượng, dày một trượng và nặng hàng ngàn cân. Để mở những cánh cổng này, mỗi cửa phải trang bị đội khổng tượng lên đến mười con hợp sức mà kéo.
Giờ đóng, mở ở bốn cổng thành lúc nào cũng huyên náo bởi bá tánh tụ tập xem cảnh tượng hoành tráng giống như người ta đi xem xiếc vậy. Đội khổng tượng chia thành hai hàng, mỗi hàng năm con. Sau tiếng hô của viên chỉ huy, quản tượng ra lệnh cho khổng tượng từ từ tiến lên, kéo những sợi xích dài hàng chục trượng, to như bắp chân để đóng hoặc mở cổng. Mỗi lần kéo cổng, khổng tượng lại rú lên những tiếng đinh tai, nhức óc. Dân sống ở xung quanh cứ đến canh ba là nghe tiếng khổng tượng báo sáng thay cho lũ gà qué.
Bên trong thành là những công trình vô cùng tráng lệ, hoa mỹ trong đó nổi bật lên là cung điện của An Dương Đại Đế. Công trình này mới được xây dựng lại trên đống hoang phế cách đây sáu năm. Nhìn từ xa, những dãy nhà, bảo tháp, cung điện cứ trùng lớp, tựa như núi non sắp thành hàng ngay ngắn. Kiến trúc cung điện chia làm nhiều vòng trong ngoài, cứ xoáy dần, xoáy dần vào theo hình tròn như trôn ốc. Ở chính giữa toàn bộ công trình là tòa tháp cao chín tầng, cũng là nơi An Dương Đại Đế thiết triều hằng ngày. Quả thực có thể nói, công trình này là thành ở trong thành, vô cùng đặc sắc.
Cung điện của An Dương Đại Đế cần đến hàng ngàn binh lính tinh nhuệ để bảo vệ vòng trong vòng ngoài. Những tinh binh được giao trọng trách này gọi là Hổ Vệ Quân. Mỗi người trong bọn họ đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, khắt khe. So với Lạc Điểu Quân thì Hổ Vệ Quân tài nghệ chẳng thua kém phần nào. Tráng niên Lạc Hồng đại lục bấy giờ, nhiều người ôm mộng tu Thánh, cũng không ít kẻ ôm mộng trở thành Hổ Vệ Quân. Vì sao? Bởi người của Hổ Vệ Quân, thân mang bạch giáp sáng bóng, tay cầm trường thương, hông đeo bảo kiếm, cưỡi trên những bạch hổ oai phong lẫm liệt, khí thế tỏa ra khiến không kẻ nào dám lại gần gây sự.
Nghe nói, trong thời kỳ An Dương Đại Đế còn kháng chiến tại Vạn Trùng hồ, Quỷ Đế nhiều lần xua quân tiến đánh nhưng đều bị Hổ Vệ Quân đẩy lui. Khi lâm trận, những con bạch hổ to lớn chỉ mới gầm rống lên thôi, đã khiến đối thủ mất hết ý chí chiến đấu, quay giáo, trở cờ mà bỏ chạy thục mạng.
Đến khi An Dương Đại Đế dẫn quân ra khỏi Vạn Trùng hồ tiến đánh tứ đại đô thành, Lạc Điểu Quân bay lượn rợp trời, Hổ Vệ Quân hùng dũng tiến dưới đất khiến cho thiên địa rầm rầm rung chuyển, không gian tràn ngập tiếng gầm rống của quái điểu, dị thú, đến quỷ thần cũng phải sợ hãi.
- Bá bá! Ở kia có chuyện gì vậy? – Song Mai chỉ tay về phía một đám đông nhốn nháo ngoài cổng thành phía Tây độ hơn một dặm.
Bạch Ưng lão đạo nhíu mắt nhìn xuống. Dưới mặt đất, có khoảng mấy chục tên giáp sỹ đang sắp thành hàng, bên cạnh là gần chục thường dân, già có, trẻ có đang nhốn nháo. Vài người khóc lóc ỉ ôi, sụp xuống van lạy, vài người đứng chỉ mặt quát tháo.
Tên chỉ huy đám giáp sỹ, cầm trường kiếm trong tay, đi lại nghênh ngang trước mặt những người đang quỳ. Rồi đột ngột y vung gươm lên chém xuống lia lịa. Những người quỳ xuống bị chém bất ngờ, không kịp phản ứng, lăn ra tắt thở, máu đỏ phọt ra ồng ộc. Mấy người còn lại hoảng hốt đứng dậy chạy rạp sang nhưng bị đám giáp sỹ dồn lại.
Tiếng trẻ con kêu la thảm thiết bên xác cha mẹ. Chỉ huy giáp sỹ đến bên cạnh, lạnh lẽo vung kiếm xả xuống đầu mấy đứa trẻ đang khóc như ri. Thấy vậy, Bạch Ưng lão đạo máu nóng bốc ngược lên, mặt đỏ găng, toàn thân rung lên dữ dội, điều khiển bạch ưng phóng vút xuống. Song Mai thấy cảnh chém giết kinh hoàng, lại hạ sát cả những đứa trẻ bằng tuổi mình thì đột nhiên người run lên, luôn miệng gào thét, nước mắt tuôn ra như suối:
- Ma giáo, đám người kia là ma giáo đấy bá bá. Chúng giết cả những đứa trẻ như Mai nhi kìa bá bá.
Đám giáp sỹ chém giết trong khi một số tên thường dân đứng cạnh tỏ vẻ rất đắc ý, cứ gật gù liên tục mỗi khi kiếm vung lên đoạt mạng.
Tên giáp sỹ bước tới trước mặt một tiểu tử độ sáu tuổi, đang ôm xác cha mẹ gào thét, chửi bới không thành lời. Người mẹ có vẻ còn chút sức tàn, hai hàng nước mắt lã chã, thân thể bị kiếm chém toác ra, vẫn cố vươn cánh tay ôm hài nhi vào lòng, trong ánh mắt tuyệt vọng của bà chứa đầy nỗi oan khuất và thù hận với đám giáp sỹ kia.
- Bảo nhi!...mau…chạy….đi….!
- Mẫu thân!...mẫu thân….chạy với Bảo nhi…Bảo nhi không đi một mình đâu….mẫu thân….ở lại với…bảo nhi….- Tiểu tử khóc nấc lên, mặt mũi đỏ găng.
Tiểu tử quay ra phía tên giáp sỹ đang đứng đằng sau, ánh mắt hằn lên một tia lửa khiến y hơi gai người
- Lũ khốn kiếp, hại cha mẹ tao…tao sẽ giết mày.
Nói xong, tiểu tử lấy hết sức bình sinh, lao về phía giáp sỹ, húc cả đầu vào bụng y. Đột nhiên, toàn thân tiểu tử này bốc lên một đạo hắc khí mờ mờ. Đầu tiểu tử va đánh cốp vào áo giáp sắt rồi bật ra sau ngất xỉu sau đó. Tên giáp sỹ ối lên một tiếng đau đớn, văng ra xa hơn năm trượng, nằm im thin thít, khóe miệng trào ra một vệt máu, hộ giáp bằng thép tốt trước bụng nứt toác ra một mảng.
Đám giáp sỹ kia thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, từ từ bước tới tiểu tử, lúc này đang nằm bất tỉnh trên đất, đầu sưng lên một cục bằng nắm tay. Tên chỉ huy cười khẩy:
- Giỏi! Quả đúng là bọn tà ma hại người vô tội. Hôm nay bản quan phải thế thiên hành đạo, trừ hại cho bá tánh.
Một tên vận y phục sang trọng đứng cạnh gật gù:
- Tiểu nhân đã nói rồi, nhà họ Lâm này, từ trẻ đến lớn đều là người của ma giáo. – Y nói xong, mấy tên đi cùng, có vẻ là tay chân đều tán thưởng nhiệt liệt.
Tên chỉ huy vung kiếm lên cao quá đầu, nhắm vào tiểu tử đang nằm dưới đất rồi lấy hết lực, xả xuống. Mẫu thân của hài nhi kia vẫn thoi thóp nằm cách đó không xa, thấy vậy hét lên những tiếng đầy đau đớn.
Đúng lúc ấy, cả đám nghe một tiếng “Oác” đinh tai, thân hình tên chỉ huy bỗng bị nhấc bổng lên không trung. Bạch ưng bay lên cao khoảng năm trượng, vươn cặp móng sắc như dao cắm sâu vào thân thể tên chỉ huy rồi giật mạnh ra khiến hắn đứt làm hai đoạn. Bạch Ưng buông vuốt, hai đoạn thi thể của tên chỉ huy rơi bịch xuống đất như bao cát.
Bọn ở dưới há hốc mồm nhìn tay chỉ huy bị con bạch ưng khổng lồ tha lên cao rồi xé xác làm hai mảnh thì vô cùng bàng hoàng, kinh sợ. Một tên lắp bắp:
- Ma…ma..a giáo…áo giết người!
- Ma giáo con mẹ chúng mày. – Một tiếng quát vang lên khiến cả đám giật mình nhìn sang.
Phía trước, Bạch Ưng lão đạo đang đứng sừng sững như một khối cự thạch, toàn thân tỏa ra một luồng nộ khí màu xanh cứ bốc lên cuồn cuộn. Râu tóc lão cũng bập bềnh theo luồng khí. Mặt lão đỏ găng, hai tay nắm chặt, nổi những đường gân xanh lè trông rất đáng sợ. Thanh bảo kiếm lão đeo sau lưng cứ rung lên những tiếng leng keng, chỉ trực phóng ra khỏi vỏ xuất chiêu giết hết lũ người trước mặt.
Song Mai đứng cạnh lão đạo, nước mắt tuôn ra cùng ánh nhìn hằn học, chỉ tay về phía bọn giáp sỹ, răng nghiến vào nhau ken két:
- Bọn ma giáo! Bọn ma giáo! Bọn ma giáo khốn kiếp.
- Các..các ngươi là ai? Tại sao xen vào chuyện của bọn ta? – Một tên, có vẻ là phó chỉ huy cất tiếng, giọng run run, trên tay lập cập cố giữ cho thanh kiếm khỏi rơi.
- Cớ sao lại giết người giữa thanh thiên bạch nhật mà còn giết hại cả trẻ con nữa? – Bạch Ưng lão đạo rít lên.
- Chúng…chúng…đều là người của ma…giáo. – Tên kia đáp.
- Câm mồm! Trẻ con đâu có tội. – Bạch Ưng lão đạo gầm lên, thanh kiếm nhanh như chớp phóng ra, vẽ một đường vòng cung màu xanh lên không trung rồi trở lại nằm yên trong vỏ.
Mọi chuyện diễn ra trong tích tắc, không ai kịp nhìn rõ gì cả. Tên kia toan mở mồm định nói gì thì thấy ướt ướt ở cổ. Y đưa tay lên sờ rồi nhìn, hóa ra là máu. Vừa ngước mắt lên nhìn Bạch Ưng lão đạo, thủ cấp của y đã rời khỏi cổ, lăn lông lốc trên mặt đất.
Song Mai thấy cảnh tượng ấy, đột nhiên sắc mặt sầm lại, mắt hằn lên, khóe miệng hơi nhếch một nụ cười, toàn thân cô bé khẽ tỏa ra một luồng hắc khí rồi lại tan biến nhanh chóng khiến Bạch Ưng lão đạo không hề ngó thấy.
Đám người kia thấy quá kinh hoàng, không biết gặp phải thần tiên hay ma quỷ, nhất loạt buông vũ khí rồi phủ phục xuống, lạy như tế sao:
- Bọn tiểu nhân biết sai rồi! Bọn tiểu nhân biết sai rồi, tất cả là do tên họ Lưu kia cả. Hắn hối lộ cho bọn tiểu nhân 500 quan tiền để vu cho nhà Lâm Quang Đức là ma giáo, là tà phái. Hắn còn hứa khi xong việc, tất cả tiền thưởng tố giác ma giáo đều thuộc về bọn tiểu nhân hết. Bọn tiểu nhân biết sai rồi! Bọn tiểu nhân biết sai rồi! Mong thần tiên đại xá cho!
Tên họ Lưu thấy vậy, mặt mày thất sắc, cũng quỳ xuống, vái Bạch Ưng lão đạo như bổ củi:
- Lão thần tiên! Lão thần tiên! Tiểu nhân biết tội rồi, tiểu nhân biết tội rồi, chỉ vì nhà họ Lâm mở quán thu hút hết khách nên…
Họ Lưu chưa kịp dứt lời, mấy tên giáp sỹ đã thấy thân thể của y bị xả ra làm trăm mảnh, rơi vương vãi thành một đống bầy nhầy dưới đất. Đám giáp sỹ ôm miệng, nôn ọe dữ dội.
Bỗng, Bạch Ưng lão đạo cảm thấy hai luồng sát khí cực mạnh đang bốc lên cuồn cuộn. Lão ngước mắt ra phía trước, thấy tiểu tử khi nãy đã đứng thẳng dậy, mắt trắng dã, toàn thân bao phủ bởi một đạo hắc khí vô cùng đáng sợ. Tiểu tử hằn học nhìn về phía Song Mai.
Rồi lão quay ra bên cạnh, thấy Song Mai, tóc tai bồng bềnh, mắt đỏ ngầu, cũng nhìn tiểu tử kia tròng trọc, thân mình cũng run lên khe khẽ, tỏa huyết khí bốc lên ngùn ngụt. Đám giáp sỹ thấy cảnh tượng đấy thì cứng họng, máu trong cơ thể như bị đông hết lại.
- Ma…ma…giáo….hai…đứa…đúng là ma giáo. – Một tên lắp bắp nói.
- YA! AAAAA – Tiểu tử hét lên một tiếng, xông về phía Mai nhi với khí thế kinh hồn. Song Mai cũng gào lên một tiếng, toan phóng về phía tiểu tử kia thì Bạch Ưng lão đạo nhanh như cắt vươn hữu trảo, chộp lấy vai Mai nhi, đoạn đẩy nhanh một luồng nội khí sang cơ thể cô bé.
Tiểu tử kia thoắt một cái đã ở trước mặt Song Mai, vung ra một cú đấm. Bạch Ưng lão đạo nhanh hơn, tả trảo phóng ra, tóm được cú đấm, đoạn cũng truyền vào người tiểu tử một luồng chân khí chí dương.
Trong tích tắc, Song Mai và tiểu tử kia sát khí biến mất, ngã lăn ra đất bất tỉnh. Bạch Ưng lão đạo yên tâm, quay về phía đám giáp sỹ, không nói một lời nào, xuất kiếm chém chết hết cả chỉ trong chớp mắt. Lão thấy bọn chúng đã chứng kiến cảnh Song Mai tỏa ra tà khí thì lo sợ sẽ bị lộ ra nên không còn cách nào khác phải ra tay diệt khẩu.
Lúc này, cảnh vật đã chìm vào trong màn đêm, xung quanh rả rích tiếng côn trùng kêu. Bạch Ưng lão đạo đứng đó một mình, ngẩng lên nhìn thất tinh trên cao, thở dài một tiếng não nề. Bỗng lão nghe có tiếng rên khe khẽ. Cách đó không xa, mẫu thân của tiểu tử kia lắp bắp không nên lời. Bạch Ưng lão đạo vội vàng tiến đến.
- Thần tiên! Cảm…ơn…ngài….đã cứu….Bảo..nhi của ta. – Người đàn bà rên rỉ từng tiếng, máu từ mấy vết chém trào ra ngoài.
- Cô nương! Không phải cảm ơn ta. – Bạch Ưng lão đạo vẻ mặt buồn rầu nói.
- Tiểu…nữ…không…qua…khỏi rồi, thần tiên xin hãy….cưu mang Bảo nhi của ta…
- Cô nương uống thuốc này đi. – Lão nhét nhanh vào miệng người đàn bà một viên thuốc màu đỏ nhưng không còn kịp nữa, viên thuốc bị đẩy ra ngoài, mẫu thân của tiểu tử kia đã tắt thở.
Bạch Ưng đạo nhân buông xác người đàn bà, ánh mắt vô cùng thương tiếc, rồi lão quay người, chậm rãi đến bên cạnh tiểu tử kia. Trong lòng lão lởn vởn những câu hỏi không có lời giải đáp.
Tiểu tử này, về niên kỷ chắc trạc bằng tuổi Song Mai, khi nãy thấy hắn tỏa ra hắc khí, Bạch Ưng đạo nhân tưởng rằng đó thực sự là giống nòi của ma giáo. Nhưng khi lão xuất chân khí truyền vào người tiểu tử mới thấy hắn cũng giống hệt Mai nhi, mang trong người hai luồng chính – tà cực kỳ mạnh mẽ của những bậc cao nhân tu luyện trăm năm.
Lão phải làm gì đây? Tại sao hai đứa trẻ không quen, không biết lại lao vào nhau như có huyết thù vậy? Ẩn sau câu chuyện này là gì? Tiểu tử này, không phải là không thể cứu được, căn cơ của nó với Song Mai không khác nhau là mấy. Nếu bỏ mặc nó ở đây, mai sau lầm đường lạc lối, trở thành ma giáo thì thực nguy hiểm cho Lạc Hồng đại lục. Mang nó về Hoàng Ma Sơn nuôi nấng, truyền thụ chính đạo, sau này cùng Song Mai trở thành hai cánh tay cực kỳ đắc lực cho chính đạo, được chăng? Còn giết bỏ đứa trẻ tội nghiệp này, lão không đành lòng. Làm vậy có khác gì bọn ma giáo và lũ giáp sỹ vừa hạ sát dân lành vô tội. Thở dài một cái, Bạch Ưng đạo nhân đi chầm chậm đến bên xác song thân của tiểu tử kia.
Lão đạo vận công, đánh lõm xuống đất một cái hố rộng rồi đặt xuống đó thi thể của mẫu thân và phụ thân tiểu tử kia, đoạn lão lại vận công, quét một chưởng, đất đá phóng xuống hồ ầm ầm, thoáng một cái đã biến thành một nấm mồ lớn. Lão đạo lấy một thanh gỗ, đẽo lên đó mấy chữ: “Lâm gia chi mộ” rồi cắm xuống.
Đối với những cái xác còn lại, lão đưa tay bắt quyết, miệng lầm rầm đọc khẩu quyết, tức thì những thi thể bốc ra một ngọn lửa xanh lét cứ phừng phừng cháy, chẳng mấy chốc mà chúng đã trở thành tro bụi. Một cơn gió bất ngờ thổi thốc qua, cuốn đám tro ấy hòa vào khoảng không mênh mông. “Cát bụi lại trở về với cát bụi” – Lão lẩm bẩm trong miệng.
Xong việc, Bạch Ưng đạo nhân hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra nhẹ nhàng, lão huýt một tiếng, linh điểu từ trên trời đáp xuống đất, chờ đợi. Linh điểu lúc lắc đầu ngắm nghía xung quanh, định há miệng kêu lên một tiếng rồi lại thôi.
Lão đạo bế thốc hai đứa trẻ ở hai bên, nhún mình một cái đáp lên lưng bạch ưng. Linh điểu thu mình xuống rồi bật nhẹ một cái, vươn đôi cánh đẹp đẽ tung bay lên trời, hòa vào màn đêm, nhắm hướng Thông Thiên Hoàng Ma bay về.
Khi bóng linh điểu xa dần, tan vào đêm đen vô tận, từ phía bụi cây gần đó, một nhân ảnh vận hắc bào trùm kín từ đầu đến chân chầm chậm bước ra. Người này, trên tay cầm một cây hắc côn có gắn đầu lâu, trong hốc mắt là hai viên huyết châu nhưng chúng không tỏa thứ ánh sáng quái dị nữa. Hắc y nhân nhìn về hướng Thông Thiên Hoàng Ma, khẽ cười một tiếng:
- Khốn kiếp thật! Tiểu hắc, ngươi nói cho ta xem đó có phải là ý trời không?
Con quạ đen sì trên vai y khẽ kêu lên một tiếng: “Quạ..quạ” rồi cũng hướng mắt theo ánh nhìn của chủ nhân.