[JUSTIFY]Rơi vào đường cùng, Triệu Phong chỉ đành phải cầm cung lên, chậm rãi kéo dây.
- Nhìn tư thế của tiểu tử này thì quả nhiên đúng là một lính mới.
- Hừ! Lần này hắn mà có thể bắn trúng hồng tâm nữa ta sẽ đảo lộn tên mình.
Trên mặt đám tiễn thủ kia tràn ngập vẻ hưng phấn, khinh thường Triệu Phong vô cùng.
Triệu Vũ có tiễn thuật cao nhất trong số người này vẻ mặt lạnh nhạt, tự tin, như chỉ điểm giang sơn:
- Tiễn thuật làm nhiều thì quen, chỉ có thông qua vô số lần luyện tập mới có thể trở thành cao thủ Tiễn đạo chân chính!
Lời của hắn khiến cho đám tiễn thủ xung quanh đồng ý, gật đầu không thôi. Triệu Phong nheo mắt lại, lúc này không toàn lực thúc dục mắt trái.
Nếu như thúc dục toàn lực, tất sẽ lại trúng hồng tâm. Triệu Phong quyết định không quá thể hiện, cho nên chỉ thúc dục dị năng một chút mà thôi.
Cùng lúc đó nội dung bí tịch Liên Châu Lưu Tinh tiễn dung nhập vào tâm thần, tác dụng lên thân thể.
Từng bộ vị thân thể của Triệu Phong thay đổi, thậm chí hô hấp cũng có biến hóa nhỏ. Những biến hóa này cũng không bị những người xung quanh lưu ý. Nhưng Triệu Vũ thân là cao thủ tiễn thuật, lệ mang trong mắt lóe lên.
Vút…
Dây cung chấn động, tàn ảnh mũi tên nhanh chóng vọt qua hơn 10m không trung, đâm trúng mục tiêu.
Trúng hồng tâm!
- Lại là vòng 10! - Triệu Phong vẻ mặt kinh ngạc.
Lần này không toàn lực thúc dục năng lực mắt trái, vẻn vẹn chỉ thử áp dụng kỹ xảo trong Liên Châu Lưu Tinh tiễn mà thôi.
Vốn hắn tưởng rằng khó mà lấy được thành tích cao, nào ngờ lại trúng ngay hồng tâm.
Ai!
Hắn lắc đầu, thở dài.
Kết quả này khiến cho đám đệ tử kia đều run rẩy!
- Lại trúng hồng tâm, rốt cục hắn là quái thai gì?
- Liên tục hai lần trúng hồng tâm, vận khí sao có thể tốt như vậy?!!
Những tiễn thủ này sắc mặt cổ quái, kinh nghi bất định, nghẹn khuất không thôi.
- Được rồi, đã bắn xong, ta có thể rời khỏi.
Triệu Phong phủi quần áo, đặt cung tên xuống, chuẩn bị rời khỏi.
Nhìn bóng lưng của hắn, đám tiễn thủ gần đó nghẹn khuất không cam lòng, vô cùng phiền muộn.
- Tiểu tử! Đứng lại cho ta! - Một giọng nói sắc bén, lạnh như băng từ sau truyền tới.
Triệu Phong dừng bước, quay đầu.
Người lên tiếng chính là Triệu Vũ.
Triệu Vũ bộ dạng trang nhã lộ vẻ giận dữ, khí thế Võ Đạo tầng ba khiến cho những người xung quanh bị đè nén. Triệu Vũ khoảng 17-18 tuổi, lớn hơn Triệu Phong không ít, cộng thêm tu vi Võ Đạo tầng ba, khiến hắn thêm vài phần uy thế.
- Tên ta đã bắn, các ngươi muốn thế nào. - Triệu Phong sắc mặt lạnh nhạt.
Cho dù thực lực Triệu Vũ mạnh hơn, hắn không nắm chắc thủ thắng nhưng cũng không cần sợ hãi.
- Còn dám giả bộ! - Triệu Vũ hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cũng không phải người mới tập tiễn thuật, dám cố tình tới đây đùa bỡn chúng ta.
Lời này vừa ra, đám tiễn thủ xung quanh lập tức tỉnh ngộ.
- Ta còn tưởng tiểu tử này sao lại có vận khí tốt như vậy, hóa ra là giả heo ăn thịt hổ!
- Lẽ nào lại như vậy, hắn dám trêu đùa chúng ta.
Đám đệ tử xung quanh đều tin tưởng lời Triệu Vũ, sắc mặt bất thiện, quát tháo.
- Các vị hãy tỉnh táo, đây đúng là lần đầu tiên ta bắn tên…
Triệu Phong lắc đầu cười khổ, quả thực hắn không giả heo ăn thịt hổ.
Có thể đạt được thành tích tốt như vậy bản thân hắn cũng không ngờ tới.
Triệu Vũ lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt lóe lên tinh quang:
- Hai mũi tên trước ngay cả ta cũng bị lừa bịp, nhưng tới mũi tên thứ ba, tư thế, thủ pháp của ngươi đều đạt tới tiêu chuẩn cao thủ. Cách xa hơn 10m, hai lần dễ dàng đạt hồng tầm, lần đầu bắn tên sao có thể làm được vậy?
Hắn nói lý do vậy, Triệu Phong dù có trăm mồm cũng không giải thích nổi.
- Các ngươi muốn như thế nào?
Sắc mặt Triệu Phong lạnh lẽo, quyết định không giải thích nữa.
- Hắc hắc. Tiểu tử, ngươi dám trêu đùa chúng ta vậy cũng không thể đơn giản rời khỏi.
Đám đệ tử Triệu tộc xung quanh đều xoa xoa tay, tất cả đều không có ý tốt.
Trong lúc nhất thời, khu Tiễn trường trở thành tiêu điểm, càng ngày càng nhiều người chạy tới.
…
- Vũ Phỉ tỷ, bên kia rất náo nhiệt, chúng ta qua đi xem.
Mấy thiếu nữ trong tộc cũng bị động tĩnh bên này hấp dẫn. Những thiếu nữ này nhỏ thì 12-13, lớn thì 15-16.
Một thiếu nữ áo tím duyên dáng yêu kiều, lông mày kẻ đen, con mắt trong suốt, khuôn mặt xinh đẹp, làn da mịn màng, áo choàng xanh, mỹ lệ không gì sánh được.
- Thật đẹp... Nàng là ai?
Triệu Phong và các thiếu niên cùng tuổi đều thất thần, ánh mắt không rời đi được.
- Đó là thiên tài mới quật khởi trong tộc, Triệu Vũ Phỉ!
Đại bộ phận đệ tử đều nhận ra thân phận thiếu nữ áo tím này.
- Mới 14-15 tuổi đã tu thành Võ Đạo tầng ba đỉnh phong, sắp bước vào Võ Đạo tầng bốn, trở thành Võ Giả chính thức.
- Triệu Vũ Phỉ chẳng những dáng người xinh đẹp, thiên phú còn rất cao.
Một ít thiếu niên kinh ngạc thu hồi ánh mắt, có phần tự ti mặc cảm, không dám nhìn thẳng.
Triệu Vũ Phi chẳng những trời sinh xinh đẹp, còn có khí chất thoát tục, thanh lệ, đôi mắt long lanh dễ thương, vượt xa dung hoa tục phấn. Ngay cả Triệu Vũ khi nhìn thấy Triệu Vũ Phỉ cũng hai mắt sáng ngời.
- Là nàng? - Triệu Phong cũng biết Triệu Vũ Phỉ.
Triệu Vũ Phỉ là đệ tử đến từ một chi tộc khác vào nửa năm trước. Tu vi của nàng ngang Triệu Nhất Kiếm, nhưng tuổi thì nhỏ hơn.
Khó mà tưởng được trong chi tộc lại xuất hiện nhân vật như vậy, dưới tình hình tài nguyên, võ học thiếu thốn lại đạt tới cảnh giới này. Có lẽ đây mới chính là thiên tài.
Những chuyện người thường khó mà làm được thì thiên tài lại dễ dàng làm được.
Trước kia khi nhìn thấy Triệu Vũ Phỉ, Triệu Phong cũng cảm thấy vui sướng vô cùng, với tư cách là thiếu niên cùng lứa, đương nhiên khó tránh khỏi bị hấp dẫn. Thế nhưng Triệu Phong hiểu rõ với tu vi, địa vị của hắn so với Triệu Vũ Phỉ thì rõ ràng là người thuộc hai thế giới.
Thấy Triệu Vũ Phỉ tới đây, đám người Triệu Vũ nhiệt tình đi tới chào hỏi. Còn Triệu Phong thì vô cùng bình tĩnh, trực tiếp dò xét Triệu Vũ Phỉ. Nếu là trước kia, trước mặt thiên tài mỹ nữ Triệu Vũ Phỉ, Triệu Phong nhất định sẽ tự ti, mặc cảm, không dám nhìn thẳng đối phương, nhưng hôm nay hắn có thể thản nhiên thưởng thức.
Khi đang ngắm, mắt trái Triệu Phong không tự chủ được thúc dục.
Thông qua mắt trái, dáng người thon thả yểu điệu của Triệu Vũ Phỉ hiển lộ rõ ràng trước mặt Triệu Phong.
Ồ!
Triệu Phong càng hoảng sợ hơn.
Quần áo Triệu Vũ Phỉ dần dần mờ nhạt, hắn gần như có thể chứng kiến nội y và da thịt trắng như tuyết của nàng…
DG: Em thích :D
Đương nhiên, mắt trái của hắn cũng không thể nhìn thấu, cho dù tính là có thì cũng rất kém.
Chỉ là do thị lực vượt xa người thường nên hắn mới có thể nhìn rõ hơn thôi.
Đứng ở chỗ này với thị giác của người bình thường thì cũng chỉ là nhìn từ xa. Mà thị giác của Triệu Phong thì có thể nhìn ở khoảng cách gần, gần như xem xét ở cự ly “không”, thế nên có thể tạo thành hiệu quả nhìn xuyên thấu nhất định.
Lúc này, mắt trái Triệu Phong thúc dục tới cực hạn, quầng sáng xanh nhạt trong không gian đen kịt xoay tròn rất nhanh.
Đột nhiên, quần áo Triệu Vũ Phỉ, thậm chí là thân thể gần như phai nhạt, hóa thành trong suốt.
Mắt trái Triệu Vũ Phỉ chứng kiến từng tia khí huyết vận hành trôi chảy, tuy nhỏ như nước nhưng cương nhu có lực, mơ hồ còn có một tia khí tức màu tím nhạt di chuyển.
- Thiên phú của Triệu Vũ Phỉ thật đáng sợ! Không ngờ đã sắp luyện ra Võ Đạo nội kình. - Triệu Phong chấn động, hít sâu một hơi.
Luận tuổi tác, đối phương chỉ lớn hơn hắn một tuổi nhưng lại có được thành tựu như vậy. Ở đại lục Thanh Hoa, đại bộ phận Võ Đồ suốt đời đều dừng lại ở tầng ba, không cách nào lĩnh ngộ Võ Đạo nội kình, trùng kích Võ Đạo tầng bốn. Mà Triệu Vũ Phỉ khi còn ở tuổi 14-15 đã sắp tu luyện ra Võ Đạo nội kình, tương lai trở thành Võ Giả là chuyện nắm chắc trong tay.
- Mắt trái của ta mặc dù không thể nhìn thấu hoàn toàn, nhưng có lực cảm ứng rất mạnh với các loại lực lượng như khí huyết, Võ Đạo nội kình… - Mắt trái Triệu Phong liên tiếp thể hiện hiệu quả ngoài ý muốn khiến cho hắn nhanh chóng đưa ra kết luận.
Đúng lúc này Triệu Vũ Phỉ là mục tiêu được chú ý giống như phát hiện điều gì, đôi mắt dễ thương xoay chuyển, đột nhiên nhìn về phía Triệu Phong.
Triệu Phong không hề tránh né, hắn chỉ thu hồi năng lực mắt trái. Triệu Vũ Phỉ trong lòng kỳ quái, vừa rồi nàng cảm thấy như mình bị lột sạch quần áo, không còn chút bí mật gì che dấu nổi.
- Bên này xảy ra chuyện gì?
Triệu Vũ Phỉ thu hồi ánh mắt, dò xét bốn phía.
- Vũ Phỉ muội, là như vậy...
Đám người Triệu Vũ thêm mắm thêm muối, nói từ đầu đến đuôi câu chuyện ra.
- Thì ra là thế. - Triệu Vũ Phỉ có chút kinh ngạc liếc nhìn Triệu Phong.
Triệu Phong hiểu rõ dưới tình hình này mình trăm miệng cũng khó giải thích, vì vậy không giải thích gì.
- Tiểu tử! Hành vi vừa rồi của ngươi đã khiến nhiều người tức giận. Ta cho ngươi một cơ hội, mau xin lỗi mọi người. - Triệu Vũ ngạo nghễ nói.
- Xin lỗi? Ta không làm gì sai, sao lại phải xin lỗi? - Triệu Phong nhếch miệng.
- Chỉ cần xin lỗi chúng ta vậy chuyện này cũng bỏ qua. - Triệu Vũ rất có phong độ nói.
Trước mặt mỹ nữu Triệu Vũ Phỉ, hắn đương nhiên muốn thể hiện thật tốt.
- Xin lỗi? Không thể nào. - Triệu Phong không chút sợ hãi.
- Tất cả những điều vừa rồi chỉ là phỏng đoán của cá nhân ngươi.
Lời này vừa ra, rất nhiều người, trong đó có cả Triệu Vũ Phỉ đều khẽ nhíu mày.
- Tên Triệu Phong này quá không thức thời rồi.
Đôi mi thanh tú của Triệu Vũ Phỉ cau lại, ấn tượng với Triệu Phong có chút không tốt.
- Tiểu tử ngươi thật biết nói dối. - Triệu Vũ không giận ngược lại cười.
- Nếu không xin lỗi vậy cũng đừng hòng rời đi.
Mấy tên đệ tử xung quanh hùng hổ đến dọa người, vây quanh Triệu Phong.
- Lấy nhiều bắt nạt ít?
Triệu Phong vẻ mặt cười nhạo, như có như không liếc nhìn Triệu Vũ Phỉ, khiến đám người Triệu Vũ liền biến sắc.
Trước mặt mỹ nữ thiên tài Triệu Vũ Phỉ bọn hắn đương nhiên cũng cần nói tới phong độ, không muốn lấy nhiều bắt nạt ít.
- Được lắm, được lắm!
Triệu Vũ xoay chuyển ánh mắt, rất nhanh có chủ ý hay, cười ha hả nói:
- Chúng ta sẽ không lấy nhiều bắt nạt ít. Chỉ cần ngươi có thể dùng tiễn thuật thắng ta, vậy không cần xin lỗi nữa.
- Đúng vậy! Nếu là tiễn thủ thì hãy dùng thực lực nói chuyện.
- Vũ Phỉ muội muội có thể là người làm chứng cho chúng ta.
Mọi người nhao nhao hò hét phụ họa.
Trong lòng Triệu Vũ cười thầm, quả thực đây là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Thông qua tỷ thí tiễn thuật, hắn có thể danh chính ngôn thuận khiến Triệu Phong xin lỗi, không mất phong độ. Hơn nữa còn có thể biểu diễn tiễn thuật của mình trước mặt Triệu Vũ Phỉ, biết đâu lại thắng được tâm hồn mỹ nhân.
- So tiễn thuật?
Triệu Phong có chút bất đắc dĩ:
- Được rồi, vậy chúng ta dùng thực lực để nói chuyện.
[/JUSTIFY]