“Ngươi chắc chắn chứ?” Thanh âm này dường như có chút nghi hoặc.
“Hỏi thừa! Ngươi đi ra đã rồi nói sau!” Vẻ mặt của Diệp Trọng đã có chút không kiên nhẫn, nhưng ánh mắt ngưng trọng lại hoàn toàn tương phản với vẻ mặt hắn, Diệp Trọng toàn thân hơi cong lại, phảng phất giống như một cánh cung đang giương lên chờ phát động, tùy thời có thể cho địch nhân một kích trí mạng.
“Ta đi ra đây!” Thanh âm này vẫn như cũ bình thản không có một chút biến động.
Lời còn chưa nói xong, toàn bộ căn phòng đột nhiên tối sầm, Diệp Trọng chưa kịp phản ứng, chỉ nghe “Ầm ầm”. Một loạt âm thanh thật lớn vang lên, vô số rác thải bỗng như sóng triều mãnh liệt đem hắn vùi lấp xuống dưới.
Sau một lúc đống rác thải mới yên bình trở lại.
Thật lâu sau, đống rác thải vẫn không có một dấu hiệu gì, đột nhiên, một bàn tay đen thui bỗng thò ra từ trong đống rác thải, sau đó, một thân hình dơ bẩn dần dần từ trong đống rác thải chui ra.
“Khụ, khụ, thật sự là họa vô đơn chí a, khụ…” Diệp Trọng vừa mắng vừa phủi đất cát bám trên quần áo. Đến tận bây giờ, Diệp Trọng vẫn không thể hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Đây có phải là đánh boom liều chết trong truyền thuyết không a?
Nhìn tình huống bi thảm trước mắt, lối ra vào trong nhà sớm đã biến mất vô tung vô ảnh, đập vào mắt hắn chỉ có rác thải và rác thải, Diệp Trọng tâm tình run rẩy, thế này thì phải mất bao lâu mới có thể thanh lý hết đống rác thải này để mở ra một cái thông đạo a?
Diệp Trọng oán hận lầu bầu: “Đừng để ta tìm được, hừ hừ, ta sẽ cho ngươi biết tay”Trong lòng Diệp Trọng bừng bừng phẫn nộ tựa như một ngọn lửa, không ngừng thiêu đốt.
Nhìn chằm chằm kẻ chủ sự gây ra sự cố này, Diệp Trọng chỉ biết yên lặng một hồi không nói gì.
Công việc thanh lý thông đạo chiếm mất thời gian ba ngày của Diệp Trọng, gian khổ và mồ hôi phải bỏ ra cho công việc này, làm cho lửa giận trong lòng của Diệp Trọng đối với nó lên cao đến đỉnh điểm.
Nhưng khi Diệp Trọng chân chính đối mặt với kẻ gây họa, Diệp Trọng lại không làm cách nào phát hỏa nổi.
Vỏ ngoài bằng kim loại tuyệt đẹp tràn ngập hấp dẫn, lớp mạ laser trơn bóng màu xanh trắng tựa như mới nguyên, cho dù toàn bộ bốn phía đều là rác thải dơ bẩn nhưng mặt ngoài của quang giáp cũng không hề dính một chút bụi bẩn nào. Thời điểm mà Diệp Trọng phát hiện ra nó, nó đã lẳng lặng đứng ở nơi đó, trầm ổn như núi, giống như trong trời đất không có bất cứ thứ gì có thể lay động nổi nó!
Vừa nhìn thấy nó, Diệp Trọng liền biết mình đã nhặt được bảo vật!
Nếu như Diệp Trọng vừa mới nhìn thấy nó đã cảm thấy cực kỳ vui mừng, vậy thì sau khi nhìn kỹ lại lần nữa, Diệp Trọng liền chân chính cảm nhận sâu sắc được cái gì gọi là vừa đau vừa sướng.
Nó có một vết thương thật lớn kéo dài từ vai trái đến tận phần eo, thậm chí một số động cơ ở bên trong cũng bởi vì vết thương quá lớn mà lộ hẳn ra bên ngoài không khí, toàn bộ cánh tay trái đã không cánh mà bay. Cảm giác lúc này của Diệp Trọng giống như là đang được ngắm nhìn một bức tranh thiên hạ vô song, hoàn mỹ đến tận cùng, rồi bỗng dưng giữa chừng lại bất ngờ bị người ta mạnh mẽ đem bức họa đó xé rách vậy.
Đây là một chiếc quang giáp hình người, cao trên dưới mười hai thước, thân giáp sơn hai màu xanh trắng, hình thể cao to, hoàn toàn không giống vẻ thô tráng nặng nề của Ôn Ni. Thân giáp được bọc một lớp kim loại sáng bóng đến kỳ dị, trước ngực là một khối thép bảo hộ giống như là một khối cơ ngực hoàn mỹ, nhưng mà lại không hề có chút cảm giác mập mạp nào. Khuôn mặt lạnh lùng băng giá, đôi mắt điện tử màu xanh thẫm thỉnh thoảng chợt lóe lên theo một quy luật nhất định, làm cho người ta không khỏi sinh ra vài phần cảm giác yêu dị.
Diệp Trọng hoàn toàn ngây người, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cái quang giáp bị tàn phá đã đem mình chôn vùi trong đống rác thải này! Giờ khắc này, đầu óc của Diệp Trọng hoàn toàn bị cái quang giáp không trọn vẹn mà tràn ngập mị lực này chiếm cứ, nó giống như là có ma lực, hấp dẫn toàn bộ tâm trí của Diệp Trọng.
“Tích, tự kiểm tra hoàn tất, độ nguyên vẹn của động cơ là 86%, độ nguyên vẹn của cánh tay trái là 0%, độ nguyên vẹn của buồng lái là 97%, các bộ phận còn lại đều hoàn hảo.”
Một thanh âm không phân biệt được là nam hay nữ chợt xuất hiện kéo tâm trí của Diệp Trọng trở lại với thực tại.
Diệp Trọng không nhịn được bật thốt lên: “Oa, cái gì vậy, là quang giáp tự động kiểm tra sao?” Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện Diệp Trọng đang ngạc nhiên há hốc mồm to đến mức có thể nhét vừa cả cái chân của một con Bách Phệ thử.
Chiếc quang giáp tàn phế đó đột nhiên mở miệng nói: “Xin chào!”
Lời chào hỏi của chiếc quang giáp tàn phế làm cho Diệp Trọng có chút mộng mị, theo bản năng hắn liền đáp: “Xin chào!”
Quang giáp tàn phế kia liền nói: “Ta là Mục Thương, ngươi có thể gọi ta là Mục!”
Diệp Trọng còn chưa kịp hoàn hồn lại liền nói tiếp: “A a, ta gọi là Diệp Trọng, ngươi có thể gọi ta là Diệp Tử!”
Đột nhiên, Diệp Trọng phục hồi tinh thần lại, giống như là bị lửa đốt mông đít, lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào quang giáp tàn phế kia, hắn lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi, ngươi….Ngươi có thể nói sao?”
Quang giáp tàn phế, cũng chính là Mục, tao nhã gật đầu: “Ở một mức nào đó, có thể coi như vậy!”
Diệp Trọng không thể tin nổi lặp lại: “Quang giáp có thể nói?”
“Phải!”
Bởi vì có Mục Thương gia nhập, nhà của Diệp Trọng so với trước kia ước chừng mở rộng gấp ba lần. Theo như Mục Thương cho biết, cái vật hình tròn mà ngày đó Diệp Trọng nhặt được, chính là trang sức không gian chứa Mục Thương, bất quá, Mục Thượng dường như thích ở bên ngoài hơn là trong không gian đó. Diệp Trọng cũng vui vẻ vì có bạn để nói chuyện, đối với một đứa trẻ mười sáu tuổi mà nói, tịch mịch luôn luôn khiến cho người ta khó có thể chịu được.
Diệp Trọng đặt mông ngồi xuống dưới đất, rốt cuộc cũng dọn dẹp xong, nhưng lại làm mình mệt mỏi quá. Mục Thương cũng học theo tư thế của Diệp Trọng, di chuyển một chút ngồi xuống bên cạnh Diệp Trọng, Ầm, tạo nên một trận cuồng phong đầy bụi đất, Diệp Trọng ở phía dưới không kịp phản ứng bị cơn cuồng phong này thổi trúng lăn lông lốc về phía góc tường. Đến khi hắn mang theo khuôn mặt tràn đầy tức giận đứng dậy, lại phát hiện mặt đất đã bị Mục Thương đập vỡ tạo thành một cái hố to, mà mông của Mục Thương thì đang nằm ở trong đó, còn Mục Thương lại đang dùng ắn mắt vô tội nhìn về phía mình.
Hai thân ảnh một lớn một nhỏ ngồi ở dưới ánh đèn.
Diệp Trọng tò mò hỏi: “Mục, ngươi vì sao lại biến thành bộ dạng này?”
Mục Thương trả lời: “Tư liệu bị hư hao, không thể biết được.”
Diệp Trọng uống một hớp nước, cười nói: “Ha ha, nhất định là do ngươi thực lực không đủ, nên mới bị người ta đánh thành như vậy!”
Mục Thương nói: “Tư liệu không đủ, không thể đưa ra phán đoán!”
Diệp Trọng cười quàng quạc, sau đó vẻ mặt lập tức biến thành đau khổ: “Làm ơn, ngươi có chút tình cảm nào hay không vậy? Đừng có luôn mồm tư liệu, tư liệu.”
Mục Thương lắc lắc cái đầu cực đại, hoang mang nói: “Tình cảm? Tình cảm là cái gì?”
Diệp Trọng dùng sức gãi gãi đầu, một lúc sao mới nói: “Ặc ặc , vấn đề này thì, có đôi chút phức tạp, ài, chúng ta đổi một đề tài khác đi, Mục, ngươi rốt cuộc là nam hay nữ?”
“……..”
Diệp Trọng ngây ngốc ngồi trong khoang lái của Mục Thương, đôi mắt khó nén nổi thần sắc khó tin, yêu thích không nỡ rời tay, một hồi sờ sờ bên này, một hồi lại sờ sờ bên kia, hâm mộ nói: “Mục, ngươi hẳn là quang giáp lợi hại nhất phải không?”
Mục bình tĩnh nói: “Căn cứ trên tin tức trong cơ sở dữ liệu, không có đáp án về thứ hạng. Trải qua tính toán, là một trong 500 vị trí đứng đầu chiếm 26%, nằm trong vị trí từ 500 đến 600 chiếm 63%, từ vị trí 600 trở lên chiếm 11%.”
Diệp Trọng giật mình nói: “Một trong năm trăm quang giáp đứng đầu ư? Chả nhẽ có nhiều quang giáp lợi hại như vậy sao? Bất quá, cho dù có như vậy, ngươi có thể nằm trong top 500 quang giáp đứng đầu cũng là rất tốt a! Dù sao so với Ôn Ni trước đây cũng tốt hơn rất nhiều!”
Diệp Trọng đương nhiên không biết, Mục Thương bị thương nặng như vậy còn có thể xếp trong năm trăm vị trí đứng đầu, vậy thì khi hắn bình thường sẽ khủng bố đến mức độ nào đây. Diệp Trọng vẫn thường mơ ước một ngày nào đó có được một quang giáp tiên tiến hơn Ôn Ni, khi đó hắn có thể hướng đến những sinh vật biến dị hung mãnh nhất trên Phế tinh để khiêu chiến. Không biết hương vị của thịt Thiết Mãng tích (Thằn lằn to như con trăn, da cứng như sắt) như thế nào nhỉ, Diệp Trọng theo bản năng liếm liếm môi. Khà khà, đến lúc đó Phế tinh này sẽ là nơi để ta xưng vương xưng bá!
Mục Thương vô tình chặn ngang sự hưng phấn của Diệp Trọng: “Thực lực của Ôn Ni cũng không thể tính toán!”
Diệp Trọng lập tức cười khổ, nghiêm mặt nói: “Cái này ta biết!” Rồi hắn lập tức làm ra vẻ mặt chờ đợi hỏi: “Mục, ngươi có thể tự điều khiển cái quang giáp này sao?”
“Có thể!”
Ô ô, xem ra có khi mình vẫn phải tiếp tục điều khiển Ôn Ni rồi! Diệp Trọng tâm tình cực kỳ buồn phiền, bất quá lại cảm thấy có một tia kỳ quái: “Vậy trên người ngươi còn có một khoang điều khiển để làm gì?”
Mục Thương trầm mặc vài giây, mới mở miệng: “Tư liệu bị hư hao, không thể tra được!”
“Vậy ngươi còn nhớ rõ ai là người chế tạo ra ngươi không?” Diệp Trọng tò mò hỏi.
“Tư liệu bị hư hao, không thể tra được!”
Đã rất lâu rồi không có ai cùng Diệp Trọng nói chuyện, nên hứng thú nói chuyện của hắn lại càng nhiều, đang định tiếp tục đặt câu hỏi, đột nhiên, một tiếng cảnh bảo rất nhỏ vang lên, Mục Thương liền nói: “Năng lượng không đủ!” Diệp Trọng liền nhìn về phía cột biểu thị năng lượng trong khoang lái, chỉ còn một chút nhỏ nữa thôi là chạm đến đáy.
Phế tinh này bởi vì có một khoảng cách vừa phải với mặt trời, cho nên năng lượng mặt trời gần như là dùng không bao giờ hết, ít nhất từ trước đến giờ Diệp Trọng chưa bao giờ phải lo lắng tới chuyện cạn kiệt năng lượng cả. Nhưng sau khi hắn đem tất cả pin năng lượng mà hắn dự trữ trầy trật lấy ra, lại phát hiện ngay cả làm cho cột biểu thị năng lượng của Mục Thương nâng lên 1/10 cũng không nổi, Diệp Trọng liền choáng váng!
Mà khi Mục Thương trực tiếp đem tấm pin năng lượng mặt trời trực tiếp đặt ở trên người mình, Diệp Trọng hoàn toàn không còn gì để nói, chỉ có cầu nguyện cho khối pin năng lượng mà mình đang sử dụng ở trong nhà kia có thể chống cự được đến lúc Mục Thương hoàn trả lại mấy tấm pin năng lượng mặt trời đó mà thôi.
Mục Thương không nói một lời tiếp tục bổ sung năng lượng, Diệp Trọng cũng thấy không còn gì thú vị, liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Đến ngày hôm sau khi Diệp Trọng xoa xoa đôi mắt nhập nhèm từ từ tỉnh lại, đột nhiên phát hiện, Mục Thương so với ngày hôm qua có chút bất đồng. Bề ngoài của Mục Thương giống như được bao phủ trong một tầng sáng bạc, làm cho Mục Thương tăng thêm vài phần khí tức thần bí.
Diệp Trọng giật mình nói: “Mục, nhìn ngươi thật đẹp!”
Mục Hiển nhiên hiểu được xinh đẹp theo như lời Diệp Trọng là ý tứ gì, liền giải thích: “Đây là hiệu ứng kích hoạt nguyên tử ánh sáng, cũng là bởi vì năng lượng sung túc mà khiến cho mặt ngoài của kim loại sinh ra phản ứng sáng bóng lên, nguyên lý cơ bản của nó là….”
Diệp Trọng mi mắt hơi cụp xuống, thỉnh thoảng lại ngáp ngáp.
Mục Thương tựa hồ như vô cùng yêu thích công việc của một giáo sư, thao thao bất tuyệt nói: “Các tri thức liên quan đến nó kỳ thực rất đơn giản, có thể tổng kết thành vài điểm….”
Diệp Trọng cúi đầu, như lão tăng nhập định, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện được một “dòng nước” đã hình thành ở trên đùi hắn, khiến quần đùi của hắn bị ướt một mảng lớn.
Mục Thương do ý vẫn chưa hết nên tiếp tục nói: “Cho nên, từ đó có thể đưa ra kết luận, đó là thực lực của quang giáp….”
Một thanh âm không lớn không nhỏ bỗn làm gián đoạn tiếng nói của Mục Thương, Mục Thương phẫn nộ hưỡng nơi phát ra thanh âm nhìn lại, chỉ thấy Diệp Trọng từ trong miệng phát ra từng tiếng ngáy rất có tiết tấu, liên tiếp, lúc cao lúc thấp, mà hai vai hắn theo tiếng ngáy từng đợt cao thấp mà không ngừng lắc lư.
Mục Thương nhất thời như hóa đá!