Long Đằng đại lục năm lịch 132, trên 1 hòn đảo tại phía tây Long Đằng. Thánh ma đạo sư Mạc Tu Y đứng ở doanh địa pháp sư, tuyệt vọng nhìn chiến trường kịch liệt phía trước, chỉ cảm thấy cả người nổi lên một cảm giác bất lực, từ khi mình ba mươi tuổi trở thành Thánh ma đạo sư trẻ tuổi nhất Long Đằng đại lục tới nay, đả lâu rồi không có loại cảm giác này. Nhìn phía trước vong linh đại quân không ngừng từ không gian môn thoát ra, mà mình chỉ có thể trơ mắt nhìn binh lính nhân loại không ngừng ngã xuống.
Tràng đại chiến này đã giằng co bốn ngày bốn đêm liền. Vong linh đại quân thì càng giết càng nhiều, mà loài người chỉ có thể co rúc tại tiểu đảo. Nơi này tập trung đội ngũ nhân loại tinh anh nhất trên toàn Long Đằng đại lục. 4 vị Thánh ma đạo sư và 5 vị kiếm thánh, còn có trên trăm vị đại ma đạo sư, đại kiếm sư cùng với đội ngũ mấy ngàn pháp sư và kiếm sĩ. Trừ bỏ bọn họ 4 vị Thánh ma đạo sư, 5 vị kiếm thánh hoàn hảo, đội ngũ nhân loại đã tổn thất gần một nửa. Nhìn các vị thánh ma đạo sư Duy Khắc Đa, Hi Bá Lai và Ái Lệ Na bên người, Mạc Tu Y cười khổ nói: "Xem ra chỉ có thể dụng cái biện pháp kia!" Duy Khắc Đa tiếp lời: "Đối với chúng ta mà nói xác xuất thành công rất thấp a." Hi Bá Lai tính tình nóng nảy hô: "Đừng do dự nữa Mạc Tu Y. Thừa dịp chúng ta bây giờ còn có năng lực hảy quyết định dùng cái biện pháp này." Nhìn sang nữ thánh ma đạo sư Ái Lệ Na, người duy nhất chưa nói chuyện. Nàng cũng cười khổ nhìn Mạc Tu Y nói: "Xem ra ngoại trừ cái biện pháp này chúng ta cũng không còn hy vọng khác, chúng ta không thể trơ mắt nhìn Long Đằng đại lục rơi vào trong tay minh giới."
Nghe được mọi người trả lời, trong mắt Mạc Tu Y hiện lên một tia tinh quang, hắn cười to nói: "Đã như vầy chúng ta để cho đám vong linh này xem cái gì gọi là chung cực ma pháp." Mạc Tu Y triển khai khoách âm thuật quay về phía trước hô: "Tất cả ma đạo sư quay lại lập trận, chiến sĩ yểm hộ phía trước, chúng ta muốn cho đám vong linh sửu lậu này biết là không thể chiến thắng nhân loại." Loài người tất thắng, loài người tất thắng, sĩ khí nhân loại sau khi nghe Mạc Tu Y nói, dâng cao tột điểm. Kiếm sĩ phấn khích lao về phía trước phóng đi, mà ma pháp sư cũng không lưu lại cố tự quên đi mệt nhọc xuất ra hỏa vũ thuật, thánh quang thuật, băng tiển, hướng vong linh trận doanh bay đi, dĩ nhiên vong linh đại quân bị áp lực phải thối lui về phía sau.
Minh vương đệ nhất Đại tướng, Ngả Nhã Cách Tư nhìn cuộc chiến đấu phía trước, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh nói: "Khốn thú chi đấu, xem các ngươi còn có thể kiên trì bao lâu."
Nơi trận doanh pháp sư loài người, trên trăm vị ma đạo sư và đại ma đạo sư đều tự mình án một vị trí làm thành một vòng trạm hảo, Nơi trung tâm Mạc Tu Y cầm đầu bốn vị thánh ma đạo sư, mà kỳ thật là lấy hắn làm điểm ba vị kia vây quanh Mạc Tu Y. Bắt đầu, theo Mạc Tu Y phát lệnh, ma pháp sư trong trận đồng thời bắt đầu ngâm xướng lên, vô số ma pháp nguyên tố điên cuồng hướng trung tâm trận pháp hợp thành bảy mang tinh. Trận nhãn của bảy mang tinh nhấp nhoáng mãnh liệt màu bạch quang, mà 4 vị thánh ma đạo sư thân ở trung tâm, ngoại trừ Mạc Tu Y, cả ba vị đều tự mình dụng tinh thần lực cường đại để khống chế ma pháp nguyên tố dẫn đạo vào hướng trận nhãn ở giữa. Thân ở trận nhãn, Mạc Tu Y trong miệng ngâm xướng một loại cổ văn khó hiểu, tiến hành áp súc ma pháp nguyên tố này, đồng thời không ngừng hấp thu ma pháp nguyên tố và không ngừng áp súc, thủy chung bảo trì lam cầu lớn nhỏ.
Theo thời gian càng ngày càng dài, các lam cầu lớn nhỏ quang mang càng lúc càng chói mắt. Lúc này Ngả Nhã Cách Tư phía sau minh giới mới cảm giác được có gì đó không đúng, nhìn ma pháp ba động phía trước càng ngày càng mãnh liệt, tâm lý bắt đầu bất an mà đứng lên. Chẳng lẻ loài người đã học được siêu việt cấm chú? Cái này không có khả năng a. Hắn xoay người, bên cạnh là cốt long lĩnh đội, Khải Ngươi Đặc ra lệnh: "Ra lệnh cho bộ hạ của ngươi hỏa tốc toàn lực tiến công pháp sư doanh địa loài người, không thể để cho bọn họ hoàn thành ma pháp." Ngả Nhã Cách Tư bổng nhiên có loại cảm giác lo sợ mãnh liệt trong tâm, nếu cái ma pháp này hoàn thành, có lẽ mình củng không có năng lực ngăn cản. Lần đại chiến này hắn tự mình mang đến đại bộ phận tinh anh của minh giới, minh vương Cáp Đắc Tư vì mở không gian môn cho vong linh đại quân, hao phí đại bộ phận tinh thần lực, đang ở minh giới khôi phục lại, nếu hắn thất bại, lấy cái gì trở về đối mặt minh vương Cáp Đắc Tư. Nghĩ tới đây, ngả Ngả Nhã Cách Tư xoay người quay về bên cốt long thủ lĩnh Khải Ngươi Đặc hạ lệnh tiến công. Khải Ngươi Đặc vội vàng khom người đáp ứng đi xuống chuẩn bị, không quá vài cái hít thở, chợt nghe một tiếng rồng ngâm vang lên, chỉ thấy tại phía sau vong linh đội ngũ bay lên hai mươi con cốt long hướng loài người trận doanh áp đảo.
Có cốt long gia nhập, loài người lập tức bị áp lực lần tăng, cốt long mỗi phun ra long tức, thì có một nhóm binh lính loài người hóa thành tro bụi, hai mươi con cốt long tựa như thu hoạch giống nhau, không ngừng thu hoạch tánh mạng binh lính loài người. Binh lính nhân loại phía sau thấy thế cũng không có lui về phía sau, mà đôi mắt đỏ hoe phóng về phía trước, tâm lý bọn họ giờ chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là vì đồng bạn báo thù, không thể để cho vong linh xâm phạm vùng đất của mình. Có nhiều binh lính khi bị bộ xương khô đâm xuyên qua, thì hai tay bọn họ gắt gao ôm bộ xương khô vào thân thể, chính là vì để cho đồng bạn thuận lợi giết bộ xương khô binh.
Cử động bọn họ lây cho binh lính còn sống, mỗi người cũng cố hô khẩu hiệu loài người tất thắng, nhắm hướng vong linh đại quân mà giết. Mà lúc này, ma pháp trận cũa ma pháp sư cũng tới hồi cuối, quang mang đã chậm rãi trở nên trong suốt. Hai mươi đầu lâu long đột nhiên gia tốc, bất kể binh lính loài người phía dưới, mà là điên cuồng nhắm hướng pháp sư trận doanh bay đi. Nhưng bọn hắn lại không tính tới 5 vị kiếm thánh, và còn tại bên ngoài pháp trận là ma pháp sư và chiến sĩ ngăn cản, nhất thời cũng không xáp tới gần pháp trận được, không thể làm gì khác hơn là triển khai kịch liệt hỗn chiến tại bên ngoài pháp trận.
Trong pháp trận lúc này ma pháp hình như hoàn thành, trăm vị ma đạo sư trong trận đã thoát lực nằm trên mặt đất, cái thần chú ánh sáng này đã làm bọn họ hao hết toàn bộ ma pháp. Mà tại trận nhãn, trong tay Mạc Tu Y quang cầu tựa hồ đã nhìn không thấy bạch quang nữa, trừ một tia ánh sáng bên ngoài.
Cốt long đầu lĩnh Khải Ngươi Đặc cũng phát giác tới điểm ấy rồi, hắn đối với quang cầu năng lượng sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, mặc dù không rõ tại sao có loại cảm giác này, nhưng hắn không để ý. Xoay người ngăn trở đấu khí kiếm thánh đang tập kích hắn, một cánh tay hắn bị đoạn lìa sau khi đón đở một kích này của kiếm thánh. Hắn cố chịu đau xuất ra toàn lực đánh một chiêu ép vị kiếm thánh kia lùi lại rồi nhanh chóng tiến đến gần pháp trận nhắm vào Mạc Tu Y đang ở giữa trận mà phun ra một hơi long tức. Mà lúc này Mạc Tu Y đang trong tâm trạng mừng rỡ vì đã hoàn thành ma pháp chú ngữ, Mạc Tu Y vốn tưởng rằng bọn họ chỉ có một chút hy vọng để thành công ma pháp này. Ngay lúc này hắn cảm nhận được một trận hơi thở mãnh liệt đánh vào trên người, phá tan đi kết giới hộ thân mà còn làm cho hắn phải phún ra một ngụm máu tươi.
Sau khi trúng kích đó Mạc Tu Y không còn sức để khống chế quang cầu trong tay. Một trận bạch quang lóe lên chói cả mắt, lửa cháy khắp nơi trong nháy mắt đều bị bạch quang bao trùm. Năng lượng cường đại trên đảo tự chia ra làm hai, cả tòa đảo đều vì năng lượng cường đại này mà run rẩy. Bạch quang chiếu qua người binh lính nhân loại làm bọn họ đều ngã xuống, mà vong linh đại quân đều trong tích tắc hóa thành tro bụi. Chứng kiến tình huống không đúng, trước khibạch quang tới Ngả Nhã Cách Tư dùng thuấn di ma pháp phóng vào không gian môn. Mà kẻ dưới tay bên người hắn lại bị bạch quang toàn bộ hóa thành tro bụi, không gian môn cũng bị năng lượng cường đại kia làm hỏng mất, tiểu đảo cũng bị trầm xuống một nửa, tất cả mọi thứ đều trở nên an tĩnh, chỉ có cái bảy mang tinh trận kia tựa hồ tự thay đổi vị trên tại đảo...............