Ở trên xe của đám cướp, Trần Tiêu bị tên cướp mập mạp ngồi bên cạnh dùng súng chĩa vào người, các ý niệm trong đầu hắn nhanh chóng chuyển động.
Hắn lo lắng là có lý do!
Tuy rằng khi lên xe, tên cướp mập mạp này đã cảnh cáo Trần Tiêu :
- Đừng có lộn xộn thì không có việc gì, tới nơi an toàn rồi bọn tao sẽ để mày xuống xe.
Nhưng ở phía đầu xe, hai tên cướp ngồi hàng ghế trước đã đem mặt nạ trên đầu lột xuống! Tựa hồ dường như hoàn toàn không quan tâm đến việc để lộ khuôn mặt của mình trước mặt Trần Tiêu!
Với sự thông minh của Trần Tiêu, ngay lập tức hắn hiểu ra bản thân mình đã gặp nguy hiểm ---- mong rằng cảnh sát truy đuổi có thể cứu được mình ra, bằng không mà nói, dù cho bọn cướp có thể thoát vây được, cũng sẽ giết mình mà diệt khẩu!
Bởi vì mình đã nhìn thấy tướng mạo của bọn chúng!
Trong lòng hắn liều mạng cầu khẩn, hi vọng đám cảnh sát có thể lái xe nhanh lên một chút, nếu như cảnh sát đuổi theo kịp, mình còn có vài phần cợ hội sống sót.
Đáng tiếc, cái tên cướp đang lái xe ô tô kia kĩ thuật tương đối khá, hơn nữa đối với hoàn cảnh địa lý dường như cũng vô cũng quen thuộc. Một đường phi ngang đâm dọc, tiếng còi cảnh sát ở phía sau lại càng ngày càng xa...
Xúi quẩy!
Trần Tiêu nhìn thấy tên cướp mập mạp bên cạnh vẻ mặt buồn bực nhìn mình chằm chằm:
- Tiểu tử, mày ngó nghiêng cái gì hả! Đều tại mày mà tao quên mất túi tiền đó! Nếu như không thành thật, cẩn thận tao...
Trần Tiêu bất đắc dĩ nhìn hắn, im lặng không nói gì.
- Này? Ánh mắt mày nhìn tao như thế là có ý gì hả? Có phải coi thường tao hay không? Trên đời này tao ghét nhất bị người ta dùng loại ánh mắt này nhìn tao!
Tên mập giận dữ:
- Mày hại tao bỏ quên một túi tiền, lại còn dám khinh thường tao!
Trần Tiêu nhìn vào khẩu súng trong tay tên mập, cuối cùng thở dài nói:
- Là do anh kiên quyết kéo tôi lên xe mà, lão đại.
Ngừng lại một chút, Trần Tiêu không khỏi có chút buồn cười:
- Hơn nữa, trong tay anh có súng, tôi lại tay không. Tôi nào dám khinh bỉ anh chứ.
- Mày đúng là có! Mày ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong lòng lại coi thường tao!
Tên mập tức giận đến mức hét lên quang quác:
- Lão tử cả đời này hận nhất cái loại mặt trắng tốt mã như mày!
- Lớn lên đẹp trai cũng không phải là lỗi của tôi.
Trần Tiêu chỉ sợ đối phương kích động quá mức mà cướp cò súng, cố gắng trả lời hết sức dè dặt.
Tên mập mạp kia càng thêm giận giữ:
- Ý của mày lớn lên xấu xí chính là lỗi của tao sao?
Trần Tiêu không nói gì... Bản thân gặp phải kẻ cướp còn chưa tính, lại còn gặp phải cái loại người đần độn nữa chứ.
- Hỗn trướng!
Tên thủ lĩnh đám cướp ở phía trước quay người lại, hung hăng đập một phát vào đầu tên mập mạp, mắng:
- Còn dám lải nhải nhiều như vậy hả! Một túi tiền! Nguyên một túi tiền đó! Ít ra cũng phải mấy trăm vạn! Mày là cái đồ ngu xuẩn!
Gã mập bị đánh đau đớn kêu ầm lên, lại có chút ủy khuất nói:
- Là mày nói cần phải chuyên nghiệp một chút mà! Lúc cướp phỉ đi ra, không mang theo vài con tin, làm sao thể hiện được tố chất chuyên nghiệp của chúng ta chứ!
- Chuyên nghiệp?? Tố chất?? Tao bảo mày chuyện nghiệp à! Bảo mày phải chuyên nghiệp à!!
Tên thủ lĩnh đám cướp vẻ mặt như phát điên, cầm báng súng đập bảy tám phát trên đầu tên mập, tên cướp mập bị đánh kêu lên oa oa, rốt cuộc cũng quát lên một tiếng:
- Này! Các huynh đệ đều ở đây, mày cho tao một chút mặt mũi đi! Nói thế nào thì mày cũng là em rể của tao mà!
Trần Tiêu thừa cơ hội hai tên đang đánh chửi nhau, hắn ở bên âm thầm quan sát, thường xuyên chú ý ra bên ngoài cửa sổ, mắt thất ô tô đột nhiên quẹo ngang, tên mập cầm súng ở bên cạnh mình lảo đảo nghiêng một cái, Trần Tiêu lập tức vọt thân thể đang căng thẳng khẩn trương lên! Khuỷu tay của hắn hung hăng giã vào mũi của tên mập, đồng thời bàn tay nhanh chóng chộp lấy cánh tay đang cầm súng của hắn, vừa nhấc tay lên bất thình lình...
Đoàng!!
Một viên đạn gần như là bắn sát qua tai của Trần Tiêu, bắn nát chỗ ngồi phía sau của ô tô!
Tên mập mạp kia bị đánh trúng mũi, nhất thời máu tươi chảy dài ---- Trần Tiêu mặc dù mới mười tám tuổi, thế nhưng tố chất thân thể vẫn luôn rất tốt, lại luyện tập qua karatedo, đang chuẩn bị thi lên đai đen. Hơn nữa bọn cướp bị khuôn mặt tái nhợt mang theo tác phong của người trí thức mê hoặc, nghĩ lầm rằng hắn rất yếu ớt, nên đã mất đi vài phần cảnh giác, mới bị Trần Tiêu một kích đắc thủ.
Trần Tiêu đã thầm tính toán trong lòng, một kích thành công, mặc dù mình cũng bị viên đạn kia bắn xẹt qua tai sợ đến chết khiếp, bất quá lại có thể ngay lập tức vặn ngược cổ tay của tên mập lại, họng súng dí sát vào đầu của tên cướp béo!
- Ta kháo!
Một tên đạo tặc ở phía trước mắng to.
- Em vợ, nó đánh vào mũi tao!
Tên mập đau đến mức ngay cả nước mắt cũng chảy cả ra.
Mắt thấy mấy đạo tặc phía trước đã chĩa họng súng vào bản thân, Trần Tiêu bị vài khẩu súng đồng thời chĩa vào, trong lòng kinh hoàng, nhưng vẫn kiên trì, họng súng đang dí vào đầu tên mập dùng thêm vài phần lực, nghiến răng nói:
- Thả tôi xuống xe, tôi sẽ không giết hắn.
- Hừ!!
Tên cướp đầu lĩnh ở phía trước lãnh khốc cười một tiếng, sau đó nhanh chóng căn dặn tài xế:
- Tiếp tục lái! Đừng dừng lại!
Sau đó cười nhạt nhìn Trần Tiêu, khinh thường nói:
- Thằng ranh chưa đủ lông, mày cho rằng với công phu hai tay là có thể trở thành anh hùng sao??
Trần Tiêu lắc đầu, miễn cưỡng bảo trì trấn định:
- Tôi không muốn làm anh hùng, tôi chỉ muốn xuống xe.
- Ha! Nhìn thấy tướng mạo bọn tao rồi, còn muốn sống mà đi sao!!
Trong mắt tên cướp đầu lĩnh hiện lên một tia tàn nhẫn--- trong lòng Trần Tiêu cả kinh, rất hiển nhiên tên này không thèm để ý đến sống chết của đồng bọn, trên trán Trần Tiêu không khỏi chảy đầy mổ hôi lạnh.
- Vừa vặn ít đi một người chia tiền!
Tên cướp đầu lĩnh nhe răng cười nói:
- Đồ phế vật ngay cả con tin cũng không giữ được... giết cả hai đi!
Tên mập mạp nhất thời biến sắc, ngoác miệng chửi:
- Mày là đồ vương bát đản, uổng công lão tử còn đem em gái giới thiệu cho mày, vậy mà mày ngay cả anh vợ cũng dám hạ độc thủ!
Tên cướp đầu lĩnh kia nhe răng cười:
- Anh vợ, đừng trách tao độc ác. Ít đi một người, ba người còn lại chúng ta mỗi người đều nhiều thêm một phần!
Dừng lại một chút, rồi hướng sang đồng bạn quát lên:
- Còn ngây ra đấy làm gì! Động thủ!