“Thanh Tùng chưởng môn, bây giờ chúng ta bố trí truyền tống trận chứ?”
Lúc này đám Huyền Tinh đều đã về đến Huyền Linh phái.
“Bây giờ tinh thạch chúng ta đã có đủ rồi, vậy bố trí luôn đi. Đây, tinh thạch ở cả trong cái giới chỉ này, số còn lại thuộc về ngươi cả” – Thanh Tùng đem trữ vật giới chỉ lấy được trong trận pháp đưa cho Huyền Tinh.
“Thanh Tùng chưởng môn, cái này không được đâu, bây giờ ta tu luyện cũng không cần đến tinh thạch . Các vị còn có môn phái, để lại một chút cho đệ tử của mình đi, ta không thể nhận đâu” – Huyền Tinh vội vàng nói.
“Huyền Tinh, nếu không có ngươi thì không biết khi nào người tu chân của Bích Nguyên tinh ta mới đến được tu chân giới, ngươi là ân nhân của cả Bích Nguyên tinh này, huống hồ lần này đều nhờ vào ngươi mà có được những thứ kia” – Lôi Viêm lớn tiếng nói. Lôi Viêm là người chính trực, hành sự công bằng, bọn họ vào được tu chân giới đều là do công lao của Huyền Tinh, nên đều nghĩ những thứ này đáng thuộc về Huyền Tinh. Thanh Tùng và Liễu Nguyệt đứng bên gật đầu, cả hai đều tán thành quyết định của Lôi Viêm.
“Lôi chưởng môn, ta thật sự không cần những thứ này, ý tốt của các ngươi Huyền Tinh xin ghi nhận, ta cũng là một phần của Bích Nguyên Tinh, việc ta làm đều là bổn phận. Các ngươi môn hạ có nhiều đệ tử như vậy, cứ giữ lại mà dùng.” – Huyền Tinh khuyên bảo.
Đám Lôi Viêm ai nấy lặng im, những gì Huyền Tinh nói đều là sự thật. Đã là người của Bích Nguyên Tinh thì có vì Bích Nguyên tinh mà cống hiến cũng là chuyện đương nhiên. Hơn nữa môn phái mình cũng cần tinh thạch thật.
“Được, vậy cứ làm như ngươi nói đi, số tinh thạch này ta xin nhận. Nhưng cái giới chỉ này ngươi cầm lấy đi, không được chối đâu đấy” – Liễu Nguyệt đề nghị sau một hồi suy nghĩ.
Huyền Tinh đã có trữ vật giới chỉ rồi, giờ lại có thêm một cái thì biết dùng làm gì? Nhưng trông dáng vẻ ba người thì không nhận không xong. Huyền Tinh không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa, liền nói: “Được. Vậy truyền tống trận phải bố trí ở đâu đây?”
“Bố trí ngay trong Huyền Linh phái của ta là được rồi. Như thế này thì đơn giản quá. Sau này bọn ta ra ngoài cũng tiện” – La Tỏa lúc ấy vội vã nói lên chủ ý của mình.
Thanh Tùng liền quật cho gã một phát.
Huyền Tinh cùng với Liễu Nguyệt và Lôi Viêm nghe La Tỏa phát biểu ý kiến đều cười ồ lên. Bọn họ cũng rất quý mến tên tiểu đồ đệ này của Thanh Tùng, Tinh Tế truyền tống trận có ai không muốn bố trí ở môn phái mình chứ, như thế môn phái mình há chẳng thành hậu hoa viên của cả giới tu chân sao?
La Tỏa bị Thanh Tùng gõ cho một phát, buồn bực ngồi sang một bên lấy một linh quả bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
“Ta thấy truyền tống trận này hay là bố trí ở chỗ cũ đi, chỗ đó cách ba phái chúng ta một khoảng tương đương, đúng là vị trí tốt nhất.” – Liễu Nguyệt cười nói.
Thanh Tùng và Lôi Viêm đều tán đồng chủ ý của Liễu Nguyệt.
Nơi bọn họ nói đến nằm giữa một sơn mạch, bố trí trận pháp ở đó cũng rất ổn.
Huyền Tinh trong thời gian này đã nghiên cứu thấu triệt về trận pháp, bố trí Tinh Tế truyền tống trận vô cùng thuận lợi.
“Thanh Tùng chưởng môn, các người có Tinh Tế tọa tiêu (một dạng điểm mốc) không?” Huyền Tinh cuối cùng lại gặp phải rắc rối, hắn đã không hề nghĩ đến Tinh Tế tọa tiêu ngay từ đầu.
Tinh Tế truyền tống trận tất phải dùng đến Tinh Tế tọa tiêu để điều chỉnh chính xác tuyến đường vận chuyển thì mới có thể vận chuyển được. Nếu không căn bản không biết sẽ bị tống đến nơi nào.
Thanh Tùng không hề nghĩ đến điểm này, Lôi Viêm cũng thế, hai người nhìn nhau lắc đầu.
“Huyền Tinh, ngươi xem cái này có dùng được không, đây là thứ của các bậc tiền bối trong phái ta lưu lại.” Liễu Nguyệt lấy ra một viên kim loại tròn đen nhánh giao cho Huyền Tinh.
Liễu Nguyệt là phụ nữ nên tỉ mỉ cẩn thận hơn đám Thanh Tùng và Lôi Viêm. Nàng đã có thể quản lí một môn phái đâu ra đấy nên tất có chỗ hơn người.
Huyền Tinh tiếp lấy cái la bàn, đưa thần thức dẫn nhập vào trong, bên trong có rất nhiều những điểm tròn nhỏ màu đỏ, xanh lục và màu trắng. Huyền Tinh phát hiện ra cái Tinh Tế tọa tiêu này không phải là đồ cao cấp, những tinh cầu ghi trong nó chỉ được bằng một phần ba so với những tọa tiêu thông thường khác, có điều bên trong cũng có được vài tinh cầu của người tu chân.
Liên kết xong truyền tống trận với một tinh cầu tu chân, hắn mới thở phào. Cuối cùng cũng bố trí thành công truyền tống trận.
“Xong rồi, bây giờ đã có thể di chuyển được” – Huyền Tinh cười rạng rỡ nói với đám người Thanh Tùng.
“Bố trí xong rồi sao? Thế cũng có nghĩa là bây giờ chúng ta có thể đến tu chân giới được rồi ?” Thanh Tùng hỏi đầy kích động. Tuy họ tin Huyền Tinh sẽ không lừa họ, nhưng khi thời khắc này đến bọn họ vẫn có chút không dám tin. Hàng vạn năm nay, Bích Nguyên tinh đã cách biệt với giới tu chân cả vạn năm rồi, bây giờ lại có thể bước vào tu chân giới.
“Oa, thế này thì tốt quá, sư phụ, đi thôi, chúng ta đến tu chân giới xem sao.” La Tỏa chảy cả nước miếng dụ dỗ Thanh Tùng.
“Ngươi ngoan ngoãn ở Bích Nguyên tinh cho ta, đợi đến khi ta ra ngoài tự khắc sẽ dẫn ngươi theo” - Thanh Tùng quay sang nói với LaTỏa. La Tỏa vừa biết sư phụ không đến tu chân giới, thất vọng nhìn sang Huyền Tinh.
“La đại ca, huynh nên nghe lời sư phụ đi, đợi sau này đi cùng sư phụ. Tu chân giới tuyệt không phải là chốn thái bình, ra bên ngoài là phải cẩn thận chút đấy” – Huyền Tinh nhắc nhở La Tỏa.
La Tỏa nghe lời Huyền Tinh thì không làm loạn nữa. Thực ra mà nói chút tu vi cỏn con của gã đến tu chân giới rồi chỉ là hạng thấp kém nhất mà thôi, ai mà thèm để ý đến một người như vậy.
“Hay là chúng ta quay về chuẩn bị cho chu đáo đã, đợi một thời gian nữa hãy đến giới tu chân” – Liễu Nguyệt nói.
Ba người họ đều là chủ một phái, sự vụ trong nội bộ môn phái còn cần phải phân phó, tất nhiên là không thể đi ngay được.
Ngay khi mấy người đang chuẩn bị ra về, Lôi Viêm đột nhiên nói: “Đợi một chút, sư thúc ta truyền tin nói rằng ông ấy sẽ đến ngay”
Khi bọn họ đến đây bố trí truyền tống trận, Lôi Viêm liền đưa tin cho môn phái. Không ngờ sư thúc lại biết nhanh như vậy, hơn nữa còn vội vã đến chỗ này.
“Sư thúc ngươi ? Phong Toàn chân nhân ư?” - Thanh Tùng kinh ngạc hỏi.
Phong Toàn chân nhân hiện nay là đệ nhất cao thủ trên Bích Nguyên tinh, ông ấy cũng là người duy nhất tu đến Xuất Khiếu hậu kì. Ngày thường đều bế quan tu luyện, rất ít khi thấy tung tích của ông ta. Bây giờ bống nhiên lại đến đây, lẽ nào…?
Chỉ thấy từ phía xa một đạo quang ảnh cấp tốc đi tới.
“Lôi Viêm, truyền tống trận dựng xong rồi sao?” – Người chưa thấy mà thanh âm đã đến bên tai chúng nhân rồi.
“Vâng ạ, sư thúc, bây giờ đã có thể qua lại với giới tu chân rồi” – Lôi Viêm cung kính nói về hướng âm thanh truyền tới.
Ngay lúc ấy người đó đã hạ xuống trước mắt mọi người.
Huyền Tinh rất hứng thú với vị đệ nhất cao thỉ Bích Nguyên tinh này. Trong tình huống không có pháp quyết tu luyện về sau mà vẫn có thể đột phá tu vi không phải là việc người thường làm được.
Huyền Tinh vừa thoáng nhìn ông ta đã vô cùng kinh ngạc. Bởi vì người này râu tóc lông mày đều trắng xóa, thân khoác một tấm trường bào màu trắng, nhìn qua có thể cho rằng đây là một ông lão tuổi quá lục tuần, nhưng trên mặt không hề có lấy một nếp nhăn. Ngược lại gương mặt cương nghị làm lão càng tăng thêm sức sống, đem lại cảm giác vừa già nua lại trẻ trung, nhưng cũng rất tự nhiên.
“Tham kiến Phong Toàn chân nhân…” - Đám Thanh Tùng vội vã hành lễ.
Huyền Tinh lại không hề hành lễ với Phong Toàn, hắn bấy giờ còn đang kinh ngạc trước tu vi của lão: Phân Thần sơ kì!
Quả là đáng sợ, không có pháp quyết tu luyện về sau mà vẫn có thể liên tiếp đột phá liền hai cảnh giới! Người này tuyệt đối là một thiên tái siêu việt. Bản thân Huyền Tinh cũng không chắc chắn có thể làm được đến mức ấy.
Phong Toàn nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu với đám Thanh Tùng, sau đó nhìn đến Huyền Tinh.
“Ngươi là Huyền Tinh phải không, khá lắm, tuổi trẻ đã có tu vi như vậy, tốc độ tu luyện còn nhanh hơn cả gã La Tỏa kia” – Lời của Phong Toàn làm Huyền Tinh giật mình bừng tỉnh.
“Vãn bối Huyền Tinh bái kiến Phong Toàn chân nhân.” - Huyền Tinh cuống quýt nói. Đối với nhân vật thiên tài cỡ này hắn vẫn một mực tôn kính.
“Khà khà, không phải câu nệ như thế, những gì ngươi làm ta đã nghe Lôi Viêm nói cả rồi. Sau này có chuyện gì ta giúp được cứ việc nói ra, nào, đưa Thông Tấn châu của ngươi cho ta” – Phong Toàn cười nói.
Huyền Tinh giao Thông Tấn châu của mình cho lão, Phong Toàn lưu lại trên Thông Tấn châu của Huyền Tinh lạc ấn tinh thần của lão. Làm như thế sau này hai người có thể liên hệ với nhau bất cứ lúc nào.
Thông Tấn châu là một công cụ truyền tin của người tu chân. Huyền Tinh sớm đã trao đổi tinh thần lạc ấn của hắn với đám Thanh Tùng.
“Lần này ta đến chính vì muốn đi xem xét tu chân giới, hiện tại tu luyện pháp quyết của chúng ta đã tìm được rồi, ta cũng không cần phải phí công nghiên cứu nữa.”
Quả nhiên những gì mọi người đoán đều chính xác.
Phong Toàn cuối cùng bàn bạc mấy chuyện với Lôi Viêm rồi dùng hai khối trung phẩm tinh thạch khởi động truyền tống trận. Một đạo bạch quang lóe lên, nhân ảnh đã mất tăm mất tích.
“Huyền Tinh ngươi phải tiếp tục nỗ lực tu luyện đấy, ta rất hi vọng ở ngươi…”. Bên tai Huyền Tinh vang lên giọng nói của Phong Toàn ngay tíc tắc lão biến mất.