Đệ cửu hồi:Thu phục Vô Lượng phái(phần ba)
Tả Tử Mục biết với võ công của Dung Tử Củ không thể chỉ do va chạm với Cung Quang Kiệt mà mất mạng như vậy được,chắc chắn trước đó đã bị trọng thương,bèn cởi áo ngoài của hắn ra để tra thương thế,chỉ thấy trước ngực y có viết 8 chữ màu đen: “Thần Nông bang tru diệt Vô Lượng kiếm”.Tất cả mọi người không hẹn mà đều cùng kinh hãi thốt lên.
Bát tự màu đen xuyên qua huyết nhục,nét chữ thấm đều như nét cọ,không giống như là dùng vật sắc nhọn đâm qua mà gần giống bị dược vật ăn mòn vào da thịt.Tả Tử Mục nhìn kỹ một lúc,không khỏi nhịn được nổi trận lôi đình,trường kiếm trong tay rung lên,nghiến răng nói: “Để xem Thần Nông bang tru diệt Vô Lương hay Vô Lượng tru diệt Thần Nông bang,thù này không báo,thề không làm người!”Lại nhìn kỹ thi thể Dung Tử Củ một lượt,không phát hiện thêm vết thương nào nữa,mới quát: “Quang Hào,Quang Kiệt,mau ra ngoài xem có manh mối gì không!”
Vu Quang Hào,Cung Quang Kiệt hai đại đệ tử lãnh mệnh lui ra.Lúc này Vu Hư Vũ mới nói: “Mọi người hãy bình tĩnh,không cần phải kích động,chớ để ngoại địch đắc lợi”,thanh âm hắn mặc dù không cao,nhưng xuyên thấu hết mọi ngóc ngách.truyền vào tai mọi người rõ ràng từng tiếng một.
Tả Tử Mục,Tân Song Thanh đều lịch duyệt hơn người.làm sao có thể không minh bạch người này võ công cao thâm mặc trắc,thấy Vu Hư Vũ chủ trì đại cục,liền đồng thanh nói: “Chư vị trước tiên hãy an tọa,nghe Vu huynh nói”.Chúng nhân nghe vậy mới ngồi xuống,sau một hồi tâm trạng dần bình tĩnh lại
Vu Hư vũ thấy mọi người đều đã thư thái,mới cất tiếng: “Thần Nông bang kết oán với quý phái như thế nào,thỉnh mời Tả chưởng môn giản thuật.”Tả Tử Mục còn đang đau lòng vì sư đệ thảm vong,nức nở nói: “Là do thảo dược mà ra,mùa thu năm ngoái,có bốn gã hương chủ Thần Nông bang đến Kiếm Hồ Cung cầu kiến,nói muốn tới sau núi để hái thảo dược.Thần Nông bang nguyên lai khởi nguồn từ nghế hái thuốc,bán thuốc mưu sinh,dù Vô Lượng phái chúng ta cùng Thần Nông bang không có giao tình gì,nhưng cũng không có oán thù,thiết nghĩ có thế đồng ý.Duy chỉ có điều như mọi người đã biết,hậu sơn là cấm địa bổn môn,không thể để ngoại nhân xâm nhập,Đây là quy củ do tổ sư gia truyền xuống,chúng ta là phận tiểu bối đâu dám làm trái”
Vu Hư Vũ nghe xong,nói với Tả Tử Mục: “Ngài hãy lập tức cho người điều tra xem địch nhân đến bao nhiêu người?”Tả Tử Mục lúc này tâm thần còn đang bối rối,liền làm theo lời Vu Hư Vũ,lập tức sai Vu Quang Hào phái 3 đệ tử ra ngoài xem xét
Chỉ chốc lát mấy người đó đã trở về,thần sắc cực kỳ nghiêm trọng nói; “Thần Nông bang tụ tập ở chân núi đối diện,bít kín sơn đạo,nói người nào cũng không cho xuống núi,lực lượng ước chừng bảy tám mươi người”
Một gã đệ tử lại mang đến một phong thư,nói: “Bọn chúng còn bắn vào đây một phong thư,thật là khinh người quá đáng”.Tả Tử Mục thấy bao thư đề: “Tự dụ Tả Tử Mục”,năm đại tự như dán vào trong bức thư
Vu Hư Vũ biết thư này có độc,lớn tiếng nói: “Cẩn thận,trong thư có độc!”.Tả Tử Mục cả kinh,cầm phong thư trong tay mà không dám mở ra.Vu Hư Vũ chụp lấy bức thư,hư không phất một cái,bìa thư vỡ tan thành bột,lộ ra nội dung bên trong.Vu Hu Vũ thấy ghi: “Tả Tử Mục xem thư,hạn cho ngươi trong một thời thần phải tự đoạn tay phải,phế bỏ binh khí,rời khỏi Vô Lượng Sơn Kiếm Hồ Cung,nếu không Vô Lượng kiếm cả gà chó cũng không còn!” liền đọc to cho chúng nhân nghe.
Vu Hư Vũ nói với mọi người: “Góc trên bìa thư có tinh quang hiện lên,tất có kịch độc,nếu mọi người không tin,có thế lấy tiểu cẩu ra thử”.Một đệ tử bước ra ngoài,lát sau mang vào 1 chú tiểu cẩu,để chú chó nhỏ liếm vào góc trên của bức thư,tức khắc tứ chi co quắp,lập tức mất mạng.Tất cả thấy kịch độc đáng sợ như vậy đều kinh hãi,càng tin tưởng Vu Hư Vũ
Vu Hư Vũ quay qua nói với Tả Tử Mục và Tân Song Thanh: “Luận về võ nghệ hai vị tất không cần phải lo sợ,nhưng về công phu sử dụng độc,bất quá không lại Thần Nông bang”.Vài câu nói này đã chân thật chỉ rõ ưu nhược điểm Vô Lượng kiếm.Nhược bằng dụng công phu thực lực mà chiến đấu,Vô Lượng kiếm có ưu thế hơn hẳn,lại thêm có hảo thủ các phái đang tề tựu,bất luân thế nào cũng sẽ không thể thua Thần Nông bang,nhưng nói đến dụng độc thì mọi ngưới một khiếu cũng chẳng thông.
Tô Tinh Hà tuy tham ngộ về võ học không thể đáp ứng kỳ vọng của Vô Nhai Tử,nhưng luận về y thuật dụng độc giải độc,quả thật là đương kim thiên ha đệ nhất, “Diêm Vương địch” Tiết Mộ Hoa tuy về thân phận chỉ là sư điệt của Vu Hư Vũ,nhưng có một thân y thuật chân truyền của Tô Tinh Hà,cũng có thể xem là một cao thủ tinh thông y lý.Vu Hư Vũ từng được Tiết Mộ Hoa chỉ giáo về vấn đề này,cho nên mặc dù chưa từng kinh qua sử dụng độc dược,nhưng cũng có thể dàng phát hiện ra có kẻ hạ độc.Duy chỉ có điều lúc này bên người không có dụng cụ và dược liệu để bào chế thuốc giải,cho nên chỉ có thể hướng dẫn chúng nhân cách phòng bị,tránh bị trúng độc,bảo toàn tính mệnh
Vu Hư Vũ bây giờ thần công đã luyện thành,cũng đang muốn tại chốn võ lâm tạo lập danh tiếng,tuy nhiên hắn cũng biết muốn xưng bá võ lâm,ắt phải biết từ ái độ lượng,tương trợ bằng hữu,biến sái ân trạch để thụ đắc nhân tâm,từ đó mới thành được đại sự.Lúc này thấy mọi người e ngại độc dược,trong lòng tính toán,thấy nên nhân đại sự này mà thu phục đồng đạo võ lâm
Lúc này Chung Linh ở bên cạnh nói: “Chỉ sợ là sự tình khiến Thần Nông bang kết oán không chỉ đơn giản như vậy,ta mấy ngày hôm trước ở trên núi tình cờ nghe họ đối thoại,e rằng còn có nguyên nhân ”.Vu Hư Vũ nghe nàng nói vậy,hiểu ngay là nàng đã rõ nguyên ủy bên trong,liền nói với nàng: “Linh nhi nếu biết điều gì hãy mau nói,để tránh chư vị gặp tai ương”
Chung Linh liếc mắt nhìn Vu Hư Vũ,sắc mặt thoáng ửng hồng nói: “Hôm đó ta đang ở trong núi tróc xà,để làm thức ăn cho thiểm điện điêu”.Đoàn Dự ngạc nhiên hỏi: “Thiểm điện điêu?”.Chung Linh từ trong túi phía sau lưng lấy ra một bạch sắc tiểu điêu,thân dài khoảng một thước,mắt xạ hồng quang,bốn chân có vuốt nhọn thật lợi hại.Nàng lại lấy từ túi thêm vài con độc xà rồi nói: “Lúc nó chạy nhảy thì nhanh như tia thiểm điện nên gọi là thiểm điện điêu.Nó chỉ thích ăn độc xà,ngoài ra cái gì cũng không chịu.Lúc đó ta đang ở trong bụi hoa để tìm độc xà,nghe thấy có vài người đi tới,một người nói : “Lần này nếu có thể tiêu diệt Vô Lượng kiếm,chiếm Vô Lượng Sơn,Kiếm Hồ Cung thì Thần Nông bang chúng ta có thể ngẩng cao đầu rồi”.Ta lại nghe nói cái gì mà giết sạch cả chó gà cũng không chừa,nên lén nép vào bụi hoa,lại nghe bọn họ nói tiếp cái gì mà hiệu lệnh của Phiêu Miễu Phong,Linh Thứu Cung*,chiếm cứ Kiếm Hồ Cung,mục đích là muốn điều tra “Vô Lượng Ngọc Bích” chân tướng”.
Vu Hư Vũ nghe tới đó đã khẳng định Thần Nông bang chỉ là tiểu tốt,còn nhân vật đứng phía sau chuyện này là Phiêu Miễu Phong,Thiên Sơn đồng lão ở Linh Thứu cung.Thiên Sơn đồng lão là sư muội của Vô Nhai Tử,cũng là sư cô của Vu Hư Vũ,nếu như được đồng lão trợ giúp,tất việc trừ khử Đinh Xuân Thu vạn phần nắm chắc,bèn không đợi Chung Linh nói xong liền cất lời: “Ta đã hiểu nguyên ủy bên trong rồi,nay thỉnh Tả chưởng môn hãy cho người đến truyền đạt với Linh Thứu cung là tại hạ muốn gặp họ,bọn họ tất sẽ không gây khó dễ đâu”
Tả Tử Mục nói với Vu Quang Hào: “Ngươi mau nhanh chóng tới sơn đạo nói rõ với Thần Nông bang,ta có khách quý muốn gặp Linh Thứu cung thánh sử,mới các các nàng đến đây tương kiến”.Vu Quang Hào lĩnh mệnh vội vã chạy ra ngoài.Mọi người thấy Vu Hư Vũ gặp biến cố mà không sợ hãi,xử sự trầm ổn,phân phối sự vật,điều lý rõ ràng,thì đều có phần tín phục,nhất thời không khí trong điện mới dễ thở hơn.
Vu Quang Hào đi tới sơn đạo,thấy trên sơn đạo đã có mấy người vai đeo bao đựng thuốc,tay cầm đoản đao án ngữ lối đi,liền nói: “Ta phụng mệnh khách quý đến đưa tin,xin hãy chuyển lời tới quý bang chủ”.Một người bước lên hỏi: “Có chuyện gì?”Vu Quang Hào đáp: “Đợi lúc gặp quý bang chủ tự khắc ta sẽ nói rõ”
Người nọ nghe xong liền lập tức chạy về thông báo,thoáng chốc đã có người đến dắt Vu Quang Hào đi.Hai người đi qua một cái ao,thấy trong đống loạn thạch xa xa có chừng 20 người.Ngồi trên một tảng đá cao là một lão nhân gầy gò cao lớn,trên mặt có 1 hàng râu dê,thần thái cao ngạo,liền biết ngay đó là Thần Nông bang bang chủ Tư Không Huyền.
Tư Không Huyền vừa thấy hắn đến thì liền thu hồi thái độ kiêu căng chắp tay thi lễ: “Xin hỏi danh tính vị quý nhân đó là gi?”Vu Quang Hào đáp: “Họ Vu,tên Hư Vũ”.Tư Không Huyền lại hỏi: “Chẳng hay thân phận thế nào?”.Vu Quang Hào đáp: “Quý nhân chưa từng đề cập,nhưng thân phận ắt là cao quý,ngay cả Đại Lý Trấn Nam Vương vương tử cũng phải chịu dưới”.Gia quyến Tư Không Huyền đều ở đất Đại Lý này,không khỏi kinh hãi nói: “Như vậy trước hết ngươi hãy quay về,để ta bẩm báo lại với thánh sử”
Không đầy hai canh giờ sau,môn khẩu đã có người truyền ngôn: “Linh Thứu cung sứ giả bái phỏng Vu công tử”.Vu hu Vũ cùng Chung Linh hai người xuất môn nghênh đón,chỉ thấy có một đoàn người đang đi tới,dẫn đầu là một thiếu phụ xinh đẹp,dung mạo đoan trang.phía sau là mười nữ tử trẻ tuổi,tất cả đều mặc áo choàng màu xanh lục,tay cầm song câu.Thiếu phụ nói: “Xin hỏi Vu công tử là vị nào?”