Tại giờ khắc này, nàng bi thương vũ hận nước mắt cũng chậm dãi nhỏxuống,, trong suốt như trân châu ,lăn dài trên mặt rùi chảy vào trong miệng Y Sơn Cận
Tối trân quý xử nữ tiên lệ, hơn nữa lại là do Tu Tiên giới nhất lưu cường giả, Băng Thiềm cung chủ chảy xuôi đi ra bên trong ẩn chứa linh lực tất nhiên không giống người thường,thật sự trân quý, tràn đầy trong miệng Y Sơn Cận, thiếu chút nữa đem yết hầu của hắn tắc lại(cường điệu tý cho rõ vẻ bi thương)
Luôn luôn ở tít trên cao, nắm giữ sinh tử của vô số người , giờ phú này lại cưỡng gian một nam hài, Ân Băng Thanh trong lòng đau khổ không sao chịu nổi. Thủ như ngọc nhiều năm trong sạch, cứ như vậy mà đánh mất, nhưng vốn là do chính mình cưỡng gian một nam hài hỏi làm sao mà nàng không thương tâm cơ chứ.. Nam hài nhỏ yếu như thế này, có tư cách gì cùng mình song tu luận đạo?
Nàng có thể tinh tường cảm giác được, hai cánh hoa của mình bị cái vật chết tiệt kia đâm vào thật sự đau đớn, cùng với máu tươi từ huyệt động là tiếng nước nhè nhẹ, thậm chí tiểu gia hỏa đó đánh vào mật đạo bên trong đầy chất lỏng còn phát ra tiếng rất nhỏ bất quá bằng thính giác của nàng sao lại không nghe thấy cơ chứ?
Một nghĩ tới đây, Ân Băng Thanh lại càng bi thống không thôi, châu lệ không nhịn được mà cứ từ trong ánh chảy ra.
Nàng tu vi thâm hậu, lại có song tu công pháp dẫn đạo, linh lực lẫn vào nước mắt , ngưng tụ thành băng châu, ba ba nện vào trên mặt Y Sơn Cận .Dạ minh châu trên mặt đất, như thật sự cùng trân châu hòa quyện vào nhau, tản ra quang mang sáng lấp lánh.Từng khôi băng châu đó cũng nhỏ không in vào miêng Y Sơn Cận, y cố sức nuốt xuống chỉ cảm thấy thân thể như có lửa nóng bùng lên.
Lấy hạ thể làm trung gian, Ân Băng Thanh ngọc thể tựa như hoàng hà vỡ đê mở ra một cái lỗ hổng lớn, linh lực như nước sông toàn bộ dũng mà đến, theo tiểu gia hỏa mạnh mẽ xâm nhập thân thể của hắn, lại một lần nữa trùng kích và cải tạo gân mạch của y.
Ân Băng Thanh trong cơ thể linh lực thâm hậu, vượt xa Ngọc Tuyết Dung mấy lần. Lúc này đồng loạt dũng mãnh chạy vào kinh mạch Y Sơn Cận , đem kinh mạch của hắn bành chướng mở rộng hăn lên,làm cho Y Sơn Cận đau đớn không chịu nổi, vừa một lần nữa nếm tư vị bị cưỡng gian đã đủ thồng khổ giò lại thế này hắn dù gì cũng chỉ là một nam hài sao có thể chịu nổi.
Hắn ngửa mặt lên trời gào lên như sói tru mà mỹ lệ uy nghiêm Băng Thiềm cung chủ nhân lại không thèm để ý vẫn cưỡi trên người hắn, ra sức cử động cái eo nhỏ nhắn, kịch liệt bạo gian hắn.
Nếu đã làm một lần, như vậy cứ mặc kệ theo tự nhiên đi. Ân Băng Thanh ôm ý nghĩ như vậy,cử động mềm mại mật đạo cùng tiểu gia hỏa của hắ kịch liệt đụng chạm, khoái cảm mãnh liệt nhanh chóng dâng lên, đem tâm trí nàng cắn nuốt hết sạch.Dưới thân địa Y Sơn Cận càng kêu gào bi thảm càng làm nàng kích thích , động tác càng có xu huống kịch liệt hơn trước.
Một bên Ngọc Tuyết Dung xích lõa ngọc thể xụi lơ trên mặt đất, bị tiếng kêu rên cuồng hoan đánh thức, mở đôi mắt đẹp, mờ mịt nhìn sang bên này.Nàng thầm nghĩ sư phụ ngày thường băng thanh ngọc khiết, trang nghiêm, luôn luôn đối với người nào cũng uy nghiêm cung không màng tư tình nam nữ, lúc này lại mạnh mẽ bạo gian một nam hài, động tác thô lỗ cuồng bạo,dáng vẻ ưu nhã từ trước đến nay không biết đều vứt đi nơi nào rồi thì vô cùng kinh ngạc
Nàng nâng ngọc thủ giữ thật chặt đôi môi anh đào, kinh ngạc thở không ra hơi. Nàng ngoài ý muốn từ ngón tay của mình nếm phải một chút tinh dịch còn xót lại trong cuộc chiến với Y Sơn Cận vừa nãy.Tại hạ thể của nàng ngược lại không có một giọt tinh dịch nào tràn ra. Tử cung như có vòng xoáy thật lớn , không ngừng xoay tròn, mang đến cường đại hấp lực, đem mỗi một giọt tinh dịch tại mật đạo đều hút vào tử cung bên trong, rót đày vào máu, thuận theo mạch máu chảy khắp các nơi, trở thành một bộ phận cảu cơ thể nàng.
Cường đại hấp lực, hình như vốn là có ý thức vậy, thậm chí đem tinh dịch dình nhiễm ở bên ngoài hai cánh hoa cũng hút đi vào, làm cho cánh hoa nộn huyệt trở nên sạch sẽ.Điều này làm cho Ngọc Tuyết Dung không khỏi thán phục, Tạ Hi Yên lưu lại song tu công pháp, quả nhiên không giống người thường.
Trước mắt là một bức xuân cung đồ, khiến dục hỏa trong người nàng điên cuồng dâng lên, trong đầu một mảnh hỗn độn, cũng bất chấp suy nghĩ nhiều, chậm dãi đi tới, ôm lấy cổ Y Sơn Cận, bộ ngực kề sát hắn, mãnh liệt sự đụng chạm,nhằm phát tiết dục hỏa trong lòng.
Mặc dù cũng muốn đem Ân Băng Thanh đẩy xuống, tự mình đến cưỡng gian nam hài này, nhưng mới vừa rồi so quyền nàng đã biết, chính mình dù sao cũng không phải đối thủ của sư phụ.
Vì vậy, nàng chỉ có thể lấy lùi mà tiến, chuyển qua ngọc thể, cưỡi ở ngay trên mặt Y Sơn Cận , đem chính mình huyệt động nhắm ngay miệng hắn, sỗ sàng ngồi xuống.
Nhìn ngọc mông tuyết trắng mượt mà hướng về mặt mình ngồi xuống, Y Sơn Cận lớn tiếng đau đớn trách mắng: "Hạ lưu! Trời ạ, các ngươi quả thực là vô nhân đạo! Thiên lý ở đâu a!"