Và với mỗi câu trả lời có chăng một lời giải thích.
Em chỉ quan tâm đến vẫn đề nếu niềm tin của bà con cô bác không được đáp ứng, thì bà con cô bác sẽ làm gì???
Khi dịch giả dịch truyện không được lưu danh, không được ưu tiên, học sẽ làm gì?
Khi độc giả đọc truyện không có truyện đọc, không được cấp "thuốc", họ sẽ làm gì??
Khi một người không được chém gió, không được chơi vui vẻ, họ sẽ làm gì???
Khi một mem nghiền mỹ nhân cốc, nghiền game mà 2 box đó không hoặc ngừng hoạt động, họ bơ vơ sao??
Còn nhiều cái khi lắm lắm...
Và đơn giản, khi niềm tin đặt vào mái nhà này không được đáp ứng, họ sẽ làm gì??
Đơn giản và hiệu quả nhất, là họ sẽ ra đi...
Khó khắn hơn một chút là họ sẽ ở lại ngoi ngóp chờ ngày đổi gió...
Và nỗ nực hơn là họ sẽ đổi gió cho chính cái niềm tin của họ...
Thứ nhất là xin dành lời khen ngợi kèm vỗ tay với người dám đổi gió để tạo cái niềm tin cho bản thân.
Thứ hai vẫn là lời khen ngợi không kèm vỗ tay cho những người ở lại ngoi ngóp.
Thứ ba là lời khen ngợi kèm vỗ tay cho những những người đã ra đi.
Tại sao lại khen ngời vỗ tay cho những người đã ra đi...
Đơn giản thôi.
Họ đi vì nơi đây không còn đáp ứng cho họ được nữa, họ đi vì cái mái nhà này quá nhỏ bé cho chí lớn họ, họ đi vì cái mái nhà này quá to cho chí nhỏ của họ, và họ đi vì họ thích ra đi...
Đừng để niềm tin bị phản lại để suy sụp, để thành ra "chí phèo".
Mạng là ảo, anh em không ai bắt nhau làm này làm kia được, thích thì làm, không thích thì thôi.
Mạng là ảo, anh em quí nhau thì chơi với nhau vì cái lòng, nể nhau vì cái tâm.
Mạng là ảo, hẹn nhau một cái ngoài đời gặp cái lại thành thật, về nhà ngồi máy lại là ảo nhưng trong lòng khắc ghi hình dáng nhau, tiếng nói nhau.
Mạng là ảo, ghét nhau chửi từ ông cha xuống con cái, chửi sướng miệng rồi thì thôi, ta out hoặc mày out.
Mạng là ảo, ghét nhau thì viết bài đâm chém, đâm chém nhau rồi hẹn nhau ngoài đời chả dám gặp lấy lý là "tao chả việc gì phải gặp mày cả".
Mạng là ảo, lúc say xỉn, lúc mơ tỉnh, lúc thất tình, lúc buồn bã lên kêu than thở, lời nói gió bay, topic lập ra là xóa được, ban nick này ta lập nick khác, ban dăm bữa nửa tháng lại thả thôi, cứ nói nỗi lòng, cần gì cả nể ai.
Mạng là ảo.....
Nhưng lại cùng với đó
Ảo mà thật, anh em mua bán nhau cái này, trao đổi nhau cái kia, tiền thật, tin nhau là thật.
Ảo mà thật, anh em hẹn gặp cà phê, bia bọt, thịt chó mắm tôm....gặp nhau là thật, người là thật.
Ảo mà thật, anh em gọi điện hỏi thăm nhau lúc hoàn cảnh khó khắn, đến làm cái phong bì, ly rượu lúc cưới xin ma chay.
Ảo mà thật, anh em gọi điện nhờ nhau post bài, anh em gọi điện nhờ nhau chương này chương kia.
Ảo mà thật, anh em dành tình cảm cho những cái ảo là thật.
Ảo mà lại là thật....
Hẳn không ít người có suy nghĩ giống em về cái ảo, cái thật, cái danh giới giữa nó, cái mà mình lấy tình cảm thật để dành cho cái ảo, thời gian, công sức, tiền bạc....cho cái gọi là ảo đó. Và đôi lần chính bản thân hỏi lại, mình dành cho nó để được cái gì??
Được cái công việc không, được cái bạn bè không, được cái tình cảm không, được cái vu sướng không, hay chỉ được cái sếp mắng lúc nào cũng lên mạng, được cái tủi khi bỏ cả đêm dịch một chương truyện cuối cùng bị chê cái toẹt là chương truyện đọc nhàm, hay bỏ cả thời gian ôn thì dịch giúp anh em cuối cùng cái máy tính nó hỏng....đó chăng đều là cái nhận được từ cái niềm tin mơ hồ mình đặt vô đó.