Đệ nhị hồi:Tô Tinh Hà đích linh lung
................................
Đây là một sơn cốc có phong cảnh ưu mỹ,núi cao vách đứng,kỳ hoa dị thảo.Trong cốc bách hoa tỏa hương,làm cho con người cảm thấy yêu thích
Trung niên nam tử tên là Vân Phong Giang.Nếu không phải tròi sanh lung ách*,thì với viêc tinh hiểu võ nghệ,cộng với kiến thức học vấn,cũng coi như là một người văn võ toàn tài.Trong cốc ước chừng có ba bốn mươi vị tráng đinh,có điều kỳ quái là tất cả đều là lung ách nhân.Trong số bọn họ có mấy người hữu thê nhi,nhưng những thê nhi này lại không bị thươg tật như họ
Vu Hư Vũ ở trong cốc tĩnh dưỡng hai ba tháng,thân thể dần khôi phục bình thường.Ngày ngày cùng với mọi người khi thì đi săn bắn,khi thì câu cá,cũng chưa cảm thấy nhàm chán.Hư Vũ cư xử nhu thuận hòa nhã,cùng chúng nhân hòa hơp chung sống.Hắn vốn là cô nhi,lại dựa vào kinh nghiệm tiền sinh,không khỏi đại ngộ,cải tà quy chánh,an tĩnh ở lại trong cốc
Thời gian dần trôi,Vu Hư Vũ nghiên cứ tình hình hiện tại,cuối cùng minh bạch.Nguyên lai nơi này cùng với nơi hắn trụy nhai(rơi xuống vực) kiếp trước là cùng một chỗ.Chẳng biết nguyên nhân gì,lúc truỵ nhai lại là lúc bất đắc dĩ xuyên việt thời không tới nơi này
Người đầu tiên phát hiện Hư Vũ chính là cốc chủ họ Tô,danh tự(tên) thì chưa rõ.Người này đa tài đa nghệ,tinh thông y thuật.Ngày đó cốc chủ phát hiện có người trụy nhai,liền lập tức tương cứu,thấy hắn mặc y phục quái dị,hoa văn đồ án lạ lẫm,liền nghĩ người này lai lịch bất phàm,bởi thế nên tận tâm cứu chữa
Vị cốc chủ này cũng lại khéo là lung ách nhân,khiến cho Vu Hư Vũ cảm giác thập phần đáng tiếc.Cốc chủ đa tài đa nghệ,dù bị lung ách,nhưng cầm kỳ thư họa không chỗ nào không thông.Hư Vũ cảm thán,nhưng hắn cũng nghĩ,tài nghệ người này như vây,bị lung ách chắc không phải do bẩm sinh
Trong cốc có một cấm địa,là nơi duy nhất mà Vu Hư Vũ chưa từng tới.Cấm địa nằm ở nơi hoang vu hẻo lánh,nếu không phải hắn tình cờ đi qua,thì rất khó có người tìm được địa phương này.Bên ngoài cấm địa,cốc chủ đăc ý bố trí một ít thảo mộc thổ thạch,tựa hồ hình thành một trận thức huyền diệu
Cốc chủ cá tính phóng khoáng cường hãn,đối với Hư Vũ phi thường tò mò.Phát hiện Hư Vũ tinh thong kỳ thuật,lúc rảnh rỗi hay cùng hắn chơi cờ.Hư Vũ tiền sinh mặc dù học hành không đàng hoàng,nhưng không ảnh hưởng tới sở thích chơi cờ của hắn.Hắn từng nghiên cứu qua rất nhiều cổ phổ,thích nhất là nhìn thấy bàn cờ
Đối với phương diện này,Hư Vũ xác thực là một thiên tài.Vì vậy cùng cốc chủ đối cờ,lúc đầu bị thua thê thảm,về sau dần dân đánh cho cốc chủ phải đổ mồ hôi.Cốc chủ thấy Hư Vũ kỳ lực ngày càng cao,đối với Hư Vữ thập phần coi trọng
Cốc chủ bắt đầu truyền thụ Hư Vũ một chút kỳ môn độn giáp,đây đích thục là dị thuật.HV lúc đầu tỏ vẻ khinh thường,về sau như si như cuồng.Chỉ không quá thời gian ba ngày đã làm cho cốc chủ đại cảm hứng thú.Ngoại trừ võ công,bắt đầu truyền thụ cho Hư Vũ tạp hoc.Hư Vũ không phụ sở vọng,khiến cốc chủ rất yêu mến
Một hôm,cốc chủ bỗng cho hắn một bài toán hóc búa,hôm đó đang lúc chơi cờ,cốc chủ cố ý đưa ra trận thế tên gọi là“Trân lung”.Đây không phải là ván cò bình thường của hai người nữa,mà bao gổm cả sanh kiếp,trong đó có thôi toán cực kỳ nan giải,ngàn vạn phép biến hóa,vô cùng huyền diệu
Hư Vũ xem thử một ván cờ,thấy phức tạp vô cùng,nhất thời tinh thần rung động.Nhìn lại một lần nữa,hốt giác cảm thấy đầu choáng vang,phảng phất trước mắt như có muôn vàn khối bạch kỳ nho nhỏ đang chạy.Đầu óc xoay cuồng,vô cùng đau đớn.Hắn lấy lại bình tĩnh,định thần nhìn lại lần nữa,phát giác khối bạch kỳ đã bị một khối hắc kỳ to lớn bao quanh
Hư Vũ ngưng trọng nhìn một hồi,nhất thời chẳng biết nên tiếp tục ván cờ như thế nào.Khổ sở một hồi,dột nhiên thấy có chút gì đó quen thuộc,bỗng nhớ tới bộ truyện “Thiên Long Bát Bộ”,có tình tiết Hư Trúc công phá kỳ trận.Trong lòng đại ngộ,thầm tính toán một hồi,đột nhiên cầm lấy một quân cờ trắng rồi tự kết liếu quân cờ đó,trong giây lát đã làm cho cục diện sáng sủa,hắc kỳ mặc dù chiến ưu thế nhưng bạch kỳ đã mở ra đường sống,không giống lúc trước bị giam cầm bao vây
Cốc chủ thấy nước cờ của Hư Vũ,kinh ngạc ngẩn ra suy tư một lúc lâu,Hư Vũ trong lòng sớm có tính toán,im lặng để cốc chủ suy nghĩ.chỉ thấy cốc chủ thần sắc trên mặt có lúc kích động vui mừng lại có lúc buốn bã than thở,hai hàng long mi dài không ngừng nhíu chặt
Kỳ cục phát sinh đại biến hóa,kỳ trận “Trân Lung” quả thật bí ảo,chính là muốn quân cờ trắng trước tự kết liễu quân mình,đi vào cửa tử,sau cuồn cuộn mà sinh.Cốc chủ mặc dù tinh thông kỳ đạo,nhưng dối với kỳ trận này chưa bao giờ nghĩ đến “tự sát” trứ pháp,quả thật là thiên cổ kỳ biến
Nếu Hư Vũ không biết trong “Thiên Long Bát Bộ” từng miêu tả giải pháp này,thì mâc cho hắn siêu diệu nhập thần,cũng sẽ không nghĩ đến diệu pháp như thế,từ chết mà sống lại,không cần cô niệm tư tưởng,ngược lại nhe nhàng hư thoát thuận theo tư nhiên
Cốc chủ thấy diêu trứ của Hư Vũ,ngẩn ngơ hồi lâu.Sắc mặt cuối cùng lộ vẻ vui mừng,đột nhiên lên tiếng: “Công tử kỳ tư tinh mật,cảnh giới cực cao,không luyến sống chết,lai không màng thắng bại,phá giải sinh tử kỳ cuc,thật sự là thiên ý! ”
Hư Vũ thấy cốc chủ đột nhiên nói chuyện,không khỏi hoảng sợ,nhưng lúc này cốc chủ lại hỉ khí tràn đầy.đứng dậy nói: “Su phụ ta bày thủ kỳ cục **này,xưa nay chưa ai giải được,cộng tử giải được kỳ cục,hoàn thành ngô sư tâm nguyện,khiến ta phải phá lời thề,thật sự là cảm kích vô cùng ”
Cốc chủ đã nhiều năm chưa từng nói một lời nào,lúc này lời lẽ dần dần lưu loát,sắc mặt đầy vẻ mừng rỡ làm cho Hư Vũ không khỏi suy nghĩ: “Cốc chủ nguyên lai chưa từng lung ách,chẳng trách âm lý cao thấp rõ ràng,nguyên lai là có lời dộc thệ,vì vậy phải làm như mình bị tàn tật”
Cốc chủ cười nói : “ Công tử thông minh lanh lợi,một lời đạo phá thiên cơ.Lão phu Tô Tinh Hà,đệ tử Tiêu Diêu phái***.Su tôn Vô Nhai Tử,là Tiêu Dao chưởng môn.Nhân vì trong phái có biến đổi lớn,thân thụ trọng thương,vì thế bố hạ linh lung kỳ cục,mong tìm kiếm nhân tài,ta trước thay thế sư tôn tạ lỗi cùng công tử.”Cốc chủ nói xong,không đợi Hư Vũ lên tiếng lại nói: “Công tử mời theo ta”.Nói xong đi trước dẫn đường,thỉnh Hư Vũ tới cấm địa.
Vu Hư Vũ nghe Tô Tinh Hà nói,ý nghĩ không khỏi suy chuyển một trận,mới biết được chính mình trong lúc vô tình đã đi tới Thiên Long Bát Bộ dị thế giới.Vư Hư Vũ kiếp trước măc dù ít học,nhung đối với Thiên Long Bát Bộ lại thập phần quen thuộc.Bây giờ đích thực gặp kỳ ngộ,Vu Hư Vũ biết cơ duyên đã đến,không khỏi mừng rỡ vạn phần.
Cấm địa nhìn từ xa chỉ thấy lác đác dăm ba cây cổ thụ,vài đốig thổ thạch,nhưng khi lại gần lại không giống như vậy,chỉ thấy cây rừng rậm rạp trùng diệp,nhưng lại không thấy được lối đi.Vu Hư Vũ mặc dù từ Tô Tinh Hà học được một ít kỳ môn độn giáp,nhưng tu vi còn thấp,chỉ biết đi theo phía sau Tô Tinh Hà
Vu Hư Vũ theo Tô Tinh Hà tiến tới vài bước,lại bước sang bên phải vài bước ,lại đi thẳng thêm khoảng trăm bước nữa,đã bước vào trong cấm địa.Trong cấm địa có một cái sân,trong sân có ba gian mộc ốc,kiến tạo cũng thật phi thường kỳ quái,tứ phía không có cửa vào,xung quanh chỉ có cây cỏ bao bọc
Tô Tinh Hà nắm tay phải Vu Hư Vũ,phóng một cái nhảy vào trong sân,trong sân lại thấy vài đống thổ thạch.Tô Tinh Hà lại xoay trái chuyển phải một vòng,mới dưa Vu Hư Vũ tới trước một căn mộc ốc
Tô Tinh Hà buông tay Vu Hư Vũ,cung tay hướng về trong phòng nói: “Tiểu đồ chiếu theo lời sư tôn dặn dò,đã tìm được nhân tài phá giải linh lung,dặc ý tới đây diện kiến sư tôn”.Trong phòng truyền ra lời đáp: “Tinh Hà trước tiên hãy lui ra,để người ấy tự vào phòng”
Vu Hư Vũ nghe vậy dợm chân định bước vào phòng,ghé mắt nhìn thấy trong phòng trống rỗng,lại không có cửa vào.Lúc này thanh âm Tiêu Dao Tử truyền đến: “Phía tây bắc có của ngầm,có thể tiến lên” Vu Hư Vũ tại phía tây bắc tìm cơ quan,thấy một chỗ tường gỗ hơi khác biệt,thử đẩy một cái,chỉ nghe “Két” một tiếng,trên vách tường phía tây hiện ra một tiểu môn
Vu Hư Vũ thấy bên trong vẫn trống hoác,không khỏi chú mục xung quanh,hốt nhiên ngẩng dầu,đã thấy phía trên có một lầu các nho nhỏ,một người chính đang ngồi ở phía trước.Vu Hư Vũ định thần nhìn kỹ,chỉ thấy người nọ nhân diên như quan ngọc,râu dài phieu phiêu,thần thái phi dương,phong độ nhàn nhã
*lung ách:vừa câm vừa điếc
**:thế cờ,trận cờ
***”có sách viết là “Tiêu Dao”