Ước chừng có mười người của Chiến Lang đạo tặc đoàn đến theo Bạch Lang, mặc dù người không nhiều, nhưng thực lực phần lớn cũng là cấp ba, cấp bốn Đấu Sĩ, nhưng mà để đối phó với Phó Hào, thì ưu thế lại quá quá rõ ràng.
Theo Bạch Lang xuất thủ, những Chiến Lang đạo tặc khác tựa hồ có chút ăn ý, nhanh chóng vô cùng, công kích tới La Văn cùng Mạt Đặc.
****
Đối mặt với kiếm quang khổng lồ ước chừng mấy thước của Bạch Lang, sắc mặt Phó Hào cũng một trận đại biến, nhưng hắn không lựa chọn trốn tránh, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, trên người lộ ra một cổ khí thế như đao phong, sau đó trong miệng quát to một tiếng, sài đao trong tay nổi lên quang mang màu vàng, trong nháy mắt chém ra!
Mặc dù biết rõ người trước mặt mình là Đấu Thần lục cấp, mình bây giờ không thể nào chống lại, nhưng mà trong lòng Phó Hào lúc này cũng không có chút sợ hãi nào.
Hắn tu luyện là đao, một thanh binh khí bá đạo vĩnh viễn không biết cái gì gọi là lùi bước, mà tại thời khắc sinh tử, Phó Hào cũng như đao trên tay, vĩnh viễn sẽ không có cảm thụ các gì gọi là e ngại.
Chỉ cần đao còn nắm trong tay, cho dù trước mặt là Thần Linh trong truyền thuyết đi nữa, Phó Hào cũng chưa bao giờ mất đi dũng khí rút đao!
Sài đao mang theo một loại hơi thở thần thánh làm cho người ta muốn cúng bái, kim quang chói mắt giống như mặt trời chói chan ban ngày, làm cho bóng tối trong sân, trong nháy mắt nổ lên tia sáng.
Hai đao!
Trong nháy mắt, Phó Hào đã bổ ra hai đao.
Chuyện này không còn cách nào khác, nếu như Phó Hào không sử dụng năng lượng Lực Thần Quyết màu vàng, chỉ bằng vào tốc độ đao pháp, cho dù đối mặt với Đấu Thần lục cấp, Phó Hào cũng có lòng tin ít nhất bổ ra mười mấy đao thậm chí là mấy chục đao.
Chẳng qua đáng tiếc, tốc độ đao pháp này tuy rằng đầy đủ, nhưng mà năng lượng không đủ để chống lại người có cấp bậc Đấu Thần, mà cơ hội duy nhất có thể chống lại là nhất định phải dùng năng lượng Lực Thần Quyết.
Điểm này, kể từ khi Phó Hào một đao chém chết Đấu Sĩ tứ cấp là An Đức Lỗ xong, khi hoàn toàn đem năng lượng Lực Thần Quyết cùng đao pháp dung hợp hoàn mỹ sau khi phát hiện ra.
Chẳng qua rất đáng tiếc, cảnh giới của công pháp Lực Thần Quyết thật sự quá thấp, mà năng lượng màu vàng trong cơ thể cũng có hạn, huơi ra hai đao mang theo năng lượng màu vàng này xong, năng lượng Lực Thần Quyết trong cơ thể Phó Hào đã hoàn toàn sạch sẽ!
Đây là trong một tháng này, Phó Hào đã không ngừng tu luyện, đem cảnh giới thứ hai của Lực Thần Quyết hoàn toàn tu luyện đến đỉnh phong, mới có thể tạo thành hiệu quả thế này.
Nếu như đổi lại một tháng trước cùng đánh nhau với An Đức Lỗ một trận, Phó Hào chỉ có thể bổ ra một đao hoàn mỹ, năng lượng màu vàng trong nháy mắt bị tiêu hao không còn một mống!
Chẳng qua đáng tiếc chính là, hôm nay Phó Hào đối mặt không phải là Đấu Sĩ tứ cấp An Đức Lỗ, mà là người có thực lực không biết gấp bao nhiêu lần An Đức Lỗ, Đấu Thần lục cấp Bạch Lang!
Keng keng…hai tiếng giao kích thanh thúy đột nhiên vang lên, hai đao này của Phó Hào mang theo năng lượng cường hãn, không có chút trì hoãn nào ngăn chặn hồn khí tràn đầy của Bạch Lang kia xuống.
Mà cùng lúc đó, Phó Hào cảm thấy hai cánh tay có một trận tê dại, phảng phất mất đi tri giác, sài đao cũng không cách nào cầm được, rốt cục lần đầu tiên rời khỏi tay bay đi!
Hơn nữa không chỉ như thế, Phó Hào cũng cảm thấy được bộ ngực mình phảng phất bị một khối cự thạch ngàn cân hung hăng đập vào, máu tươi trong miệng phun ra, người cũng bay ra xa mười mấy thước có hơn.
Trái lại, trên mặt Bạch Lang lộ ra một tia kinh ngạc, mặc dù năng lượng Lực Thần Quyết của Phó Hào làm cho Bạch Lang cũng cảm nhận được sự quái dị làm người ta muốn bái lạy, nhưng mà đối với thực lực của hắn mà nói, ảnh hưởng cũng không lớn, đấu khí toàn lực vận hành, cái cảm giác quỷ dị này cũng bị khu trừ trong nháy mắt.
Bất quá Bạch Lang cũng hết sức kinh dị, thật sự không nghĩ ra được, đây là loại công pháp gì mà có thể tu luyện ra lực lượng như vậy, hơn nữa làm cho người thoạt nhìn giống như một tên nhà quê sao có thể ngạnh kháng chính diện với một kiếm chứa toàn bộ đấu khí của hắn xong, mà cũng không có chết, mà chỉ bị trọng thương bay ra!
Bất quá điều này cũng chỉ có chút quái dị mà thôi, công pháp và vũ kỹ của tên nhà quê này cho dù có quái dị, cũng sẽ bị mình giết chết trong hôm nay mà thôi!
Bạch Lang nhe răng cười, liếc nhìn Phó Hào đang cố gắng bò dậy, sau đó lại nhìn những đạo tặc bên kia đang đánh cho hai người La Văn cùng Mạt Đặc không thể hoàn thủ, Bạch Lang xách cự kiếm, chậm rãi đi tới gần Phó Hào.
Bạch Lang vẫn có chút ham mê, người mà hắn không ưa thích sẽ lập tức chết đi, mà lại là bị mình tàn bạo giết chết, khi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của những người sắp chết, trong lòng Bạch Lang liền cảm thấy một cảm giác thỏa mãn.
Cho nên, hiện tại Bạch Lang, ngược lại có chút không nóng nảy một kiếm đánh chết Phó Hào, mà vừa đi vừa suy nghĩ rốt cuộc dùng phương pháp nào ngược đãi mới có thể tạo được cái cảm giác thoải mái.
Tiếng bước chân Bạch Lang rất nhẹ, nhưng mà ở trong cảm giác của Phó Hào, lại là tiếng bước chân của tử thần, mỗi một bước đều hung hăng đạp lên trái tim của hắn, hơn nữa lại có thương thế trong cơ thể, nên một cổ áp lực cực mạnh vọt khắp toàn thân Phó Hào.
Sài đao đã không còn ở trong tay, năng lượng Lực Thần Quyết cũng đã tiêu hao không còn một mống, trong lòng Phó Hào nhanh chóng tìm phương pháp bảo vệ tánh mạng, chỉ còn lại có một cách, đó chính là Khống Đao Thuật vừa mới tu luyện đến đỉnh phong nhị phẩm!
Nhưng mà, người đối diện là Đấu Thần lục cấp Bạch Lang a, hồn khí trong tay dựa theo bình thường mà nói, cũng có thể là hồn khí lục cấp, nhị phẩm Khống Đao Thuật đối với hồn khí lục cấp, tỷ lệ khống chế thành công chỉ có năm phần trăm đáng thương!
Bất kể! Cho dù là tỷ lệ 0.5 phần trăm, Phó Hào cũng tuyệt đối không buông tha cho bất kỳ cơ hội bảo vệ tính mạng nào, nghiêng người, Phó Hào rốt cục từ trên mặt đất bò dậy, đồng thời trong tay còn cầm một cành cây dài nửa xích!
Thà đứng chết, cũng không thể sống quỳ!
Đây là tiêu chuẩn làm người của Phó Hào, chỉ cần còn dư lại hơi thở cuối cùng, hắn nhất định phải đánh đến cuối cùng.
Phó Hào nhớ được, khi tốc độ đao pháp đạt tới thời điểm cực hạn, thì không cần phải có dụng cụ giết người trong tay, cho dù là một cây tăm bình thường nhất, dưới tốc độ khủng khiếp cũng có thể trở thành lợi khí giết người.
Lúc này sài đao đã rời tay, mặc dù cảnh giới đao pháp còn rất thấp, nhưng mà Phó Hào cũng chỉ có thể liều mạng một phen.
Lúc này Bạch Lang đã tới trước mặt Phó Hào, nhìn thoáng qua, trong tay Phó Hào chỉ là một cành cây, trên mặt nhất thời nổi lên một nụ cười cổ quái, sau đó trong nháy mắt trở nên dữ tợn, cười hắc hắc nói: "Tiểu tử, xương ngươi cũng rất cứng a!"
Dừng một chút, bỗng nhiên Bạch Lang đánh giá trên dưới Phó Hào một cái, thấy người này cũng không có sợ hãi như trong tưởng tượng của mình, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, sắc mặt càng dữ tợn hơn, miệng cười quái dị nói: "Được rồi, ta xem ngươi có thể cứng rắn tới khi nào, Lão tử một kiếm chặt dứt tứ chi của ngươi, xem ngươi còn có thể đứng lên được hay không!"
Vừa nói, hào quang lần nữa lóe lên, mang theo một tiếng rít chói tai, nhanh chóng phách xuống cánh tay phải của Phó Hào.
Có thể miễn cưỡng đứng lên, đã làm cho thân thể bị thương nặng của Phó Hào có chút không thể chịu nổi, hiện giờ sao còn khí lực để tránh.
Hơn nữa Phó Hào cũng rõ ràng, cho dù là thời điểm mình hoàn hảo, cũng chưa chắc trốn được đi, khí lực còn sót lại không nhiều lắm, toàn bộ đặt ở cành cây trong tay, đang đợi một khắc liều mạng cuối cùng!
Khống Đao Thuật trong nháy mắt điên cuồng dâng lên, đao ý mạnh mẽ trong phút chốc tràn vào hồn khí trong tay Bạch Lang!
Oanh một tiếng, Phó Hào chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên chấn động, hồn khí kia mang theo ý thức phản kháng, làm cho hắn thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự, hơn nữa không chỉ như thế, đồng thời, một loại cảm giác vô cùng huyền diệu bỗng nhiên vọt khắp toàn thân của Phó Hào.
Mà theo đao ý từ Phó Hào phát ra, cự kiếm trong tay Bạch Lang bỗng nhiên phát ra một trận rên rỉ, sau đó run rẩy một trận mãnh liệt, phương hướng đột nhiên biến chuyển, bổ xuống bắp đùi của Bạch Lang!
Biến hóa như thế làm cho Bạch Lang nhất thời sợ hãi, hắn kinh nghiệm nhiều năm, trải qua vô số trận chém giết, nhưng mà loại hiện tượng cổ quái này cũng chưa từng gặp bao giờ, thân thể vội vàng lui lại, sau đó tay lại càng run lên, cự kiếm rời tay bay đi, hung hăng rớt trên mặt đất, mang theo một mảnh vải!
Năm phần trăm tỷ lệ, vậy mà Phó Hào lại một lần nữa may mắn thành công!
Nhưng mà Phó Hào chưa kịp bắt được cơ hội này đâm ra một đao cuối cùng, bởi vì lúc này hắn cũng đã hoàn toàn chấn kinh.
May mắn khống chế hồn khí của Bạch Lang xong, Phó Hào vô cùng kinh ngạc phát hiện, Khống Đao Thuật của hắn lại thăng cấp, hơn nữa từ nhị phẩm đỉnh phong gia tăng như bão tố trở thành tam phẩm đỉnh phong!
Chẳng lẽ vượt cấp khống chế hồn khí, là phương pháp nhanh chóng tăng cảnh giới Khống Đao Thuật lên? Loại biến hóa cổ quái này, làm cho Phó Hào trong lúc nhất thời, có chút thẫn thờ.