Bạch Lang phản ứng rất nhanh, lại như cũ bị cự kiếm hung hăng lướt qua một cái, mặc dù không có thương tổn được thân thể hắn, nhưng lại làm cho quần áo của hắn nguyên bản còn hoàn hảo, xé rách một đường, lộ ra một cái chân bóng loáng không có lông giống như chân nữ nhân.
Bạch Lang không hơn không kém là một nam nhân, bởi vì nguyên nhân gì trên đùi như thế nào cũng không sinh ra lông, làm cho hắn ở trong Chiến Lang vẫn hay bị cười nhạo, hoài nghi hắn là một nam nhân phát dục không chút bình thường.
Loại hoài nghi này cùng sự cười nhạo, mỗi lần đều để lại cho Bạch Lang cái cảm giác phát điên, cho nên đối với người biết cái đùi của hắn giống nữ nhân, Bạch Lang vẫn cảm thấy đều là cấm kỵ, chưa bao giờ hiện ra trước mặt người khác.
Nhưng mà lúc này đây lại trắng trợn lộ ra, điều này cũng thôi đi, làm cho Bạch Lang nổi điên lên chính là, tên nhà quê đang ở trước mắt mình mà lại không thể giết được, đôi mắt đang chằm chằm nhìn vào mặt trên của bắp đùi mình, hơn nữa trên mặt còn mang theo thần sắc cổ quái!
Đương nhiên, Bạch Lang không biết là, Phó Hào lúc này căn bản không có chú ý đến điểm này, vẫn như trước chìm đắm trong sự rung động đột nhiên đề thăng của Khống Đao Thuật, hơn nữa Phó Hào luôn luôn thoạt nhìn có điểm ngu ngốc, lúc trầm tư xuống, làm sao còn có thể chú ý đến phương hướng của ánh mắt, cho nên Bạch Lang xem ra, ngươi kia đang ngoắc ngoắc nhìn cái đùi mình chằm chằm.
Hơn nữa càng thêm chủ yếu chính là, gã nhà quê miệng tựa hồ còn đang than thở cái gì đó, ra vẻ đối với phát quang trên đùi của mình bình luận điều gì đó.
Đương nhiên, Bạch Lang cũng không biết, Phó Hào chẳng qua vẫn có quán tính lẫm bẩm, sự kinh ngạc mà Khống Đao Thuật vì cái gì đột nhiên thăng cấp mang đến mà thôi.
Cái loại bộ dáng này của Phó Hào, hoàn toàn chọc giận Bạch Lang, lúc này hắn bất chấp như thế nào hành hạ cho đến khi chết lấy được khoái cảm, thầm nghĩ lập tức đập nát tên kia thoạt nhìn có chút ngu đần.
Một tiếng gầm lên từ miệng Bạch Lang, một quyền mang theo hào quang đấu khí mạnh mẽ chém ra, hướng Phó Hào hung hăng đánh tới.
Bị tiếng rống này của Bạch Lang làm cho giật mình, Phó Hào cũng rốt cục hồi phục tinh thần lại, quay mắt nhìn về phía đấu khí cuồng điên của Bạch Lang, Phó Hào sắc mặt là mảnh tro tàn.
Dưới tình huống hồn khí Bạch Lang vứt lại, Phó Hào ngay cả một công pháp bảo mệnh cuối cùng cũng mất đi, không còn có cái gì là năng lực phản kháng.
Ngay tại dưới khoảng khắc sinh tử này, một sự biến hóa bỗng nhiên phát sinh lọt vào tròng mắt Phó Hào.
Một đạo kiếm quang đẹp mắt giống như sấm sét, trong phút chốc từ bên cạnh Bạch Lang nhấp nhoáng, làm cho Bạch Lang căn bản ngay cả phản ứng cũng điều không có, đạo kiếm quang kia nhanh như thiểm điện kéo dài đến mấy chục thước, đem thân thể Bạch Lang tách thành hai nửa, cùng với máu tươi tung bay theo gió.
Mà cùng lúc đó, đạo kiếm quang kia cũng không chút dừng lại, ngược lại tốc độ mau lẹ làm cho người thường căn bản không thể kịp phản ứng, lướt qua tên chiến lang đạo vừa mới bắt La Văn cùng Mạt Đặc.
Một kiếm!
Bất quá chỉ là một kiếm, chẳng những giết chết lục cấp Đấu Thần Bạch Lang, mà còn tính luôn tất cả mấy Chiến Lang đạo tặc, trong nháy mắt máu tươi bắn tung tóe ngã ầm xuống.
Điều giống nhau duy nhất là, trên mặt tất cả Chiến Lang đạo tặc, toàn bộ mang theo loại thần sắc kinh hãi không thể nào quên.
Phó Hào cũng bị uy lực đáng sợ của một kiếm này làm cho rung động, mới vừa dùng sức day day mi mắt xác định đây thực sự không phải là một ảo giác. Lại kinh ngạc phát hiện, theo đạo kiếm quang khủng bố này biến mất, một bóng người màu xanh thoạt nhìn hết sức quen thuộc đột nhiên xọet qua, sau vài cái nháy mắt biến mất ở bên trong rừng núi.
“Lâm đại thúc?”
Phó Hào nhất thời phát ra một tiếng thét kinh hãi, trợn mắt há mồn nhìn trân trân đạo bóng dáng màu xanh kia rất nhanh biến trong tại trong bóng tối.
Phó Hào thề rằng nếu thật sự không phải là ảo giác, như vậy tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, bóng người màu xanh vừa rồi tuy rằng tốc độ cực nhanh, nhưng là cùng với dáng người của Lâm đại thúc cực kỳ tương tự.
Hơn nữa, càng thêm chủ yếu chính là, lúc trước trên đường trở về nhà sau khi đưa da Phong Lang cho Lan Địch, cũng từng chứng kiến đạo thân ảnh này.
Tuy rằng ngay lúc đó Phó Hào cảm giác đối với cái thân ảnh kia có phải hay không chính là Lâm đại thúc, nhưng bởi vì sau này phát sinh đủ loại chuyện tình quái dị, hơn nữa sau khi thấy được lời nhắn của Lan Địch, Phó Hào cơ hồ tin tương, lúc ấy chính mình chứng kiến cái thân ảnh kia, chính là Lâm đại thúc không thể nghi ngờ.
Chỉ là Phó Hào không biết, Lâm đại thúc vì cái gì là một cao thủ thâm tàng bất lộ, nhưng lại ẩn cư tại bên trong một sơn thôn hẻo lánh.
Mà nay thời tiết sáng sủa hơn, để cho phán đoán này của Phó Hào chính xác hơn.
Bởi vì ngoại trừ Lâm đại thúc, Phó Hào thật sự tưởng tượng gì cũng không ra được, trên cái thế giới còn cò ai sẽ đến cứu hắn chứ!
Đương nhiên, điều trọng yếu là, không phải Lâm đại thúc rốt cuộc vì cái gì chính là một cao thủ, mà mục đích Phó Hào là Thiên Vương cốc, nguyên bản Lâm đại thúc đám ở trong này bỗng nhiên gặp nhau, làm cho Phó Hào như thế nào không vui mừng cho được?
Chỉ là đáng tiếc, Phó Hào lại hô lớn thêm vài tiếng, cái thân ảnh kia giống như không nghe không thấy, đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Mà Phó Hào bởi vì đã bị thương, muốn chạy theo cũng không kịp.
Nếu rõ ràng gặp được chính mình, Lâm đại thúc vì cái gì không đến gặp mình? Phó Hào nhất thời cảm giác một trận buồn bực khó hiểu, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
Dù sao, ở trong này có thể gặp được Lâm đại thúc, như vậy chứng minh hết thảy mọi việc điều là chân thật vô cùng, tại Thiên Vương cốc khẳng định vẫn còn cơ hội hội ngộ, cũng không vội gặp gỡ tại đây, đến lúc đó hết thảy nghi vấn tự nhiên toàn bộ được sáng tỏ.
Thân thể bị thương nặng, Phó Hào lần này ngay cả khí lực đi cướp đoạt tài vật ở trên người của đám Chiến Lang cũng không có, nhặt lên sài đao của chính mình, đi nhanh tới bên người La Văn cùng Mạt Đặc, thở hổn hển ngồi xuống.
Hai người này so với Phó Hào có chút nhẹ hơn, bởi vì không có mệnh lệnh của Bạch Lang, Chiến Lang đạo tặc cũng không đối hai người hạ sát thủ, nhưng bị thương cũng không thể tránh khỏi, mỗi người trên người đều là máu, điều chủ yếu là, do thời gian dài kịch đấu, đấu khi cơ hồ lại hao sạch sẽ.
Hiện tại ba người này so với người bình thường không qua tu luyện còn muốn không bằng.
Ba người liếc mắc nhìn nhau cười khổ, Phó Hào dùng sức vỗ vỗ vai La Văn cùng Mạt Đặc, nhưng cũng không nói lời cảm kích. Có thể trải nghiệm qua sinh tử chính là huynh đệ, lời cảm tạ thuần túy trở nên dư thừa.
“Con mẹ nó! Đều là do tên súc sinh Ai Lợi kia, nếu lần sau để ta nhìn thấy hắn, ta nhất định lột da hắn” Tựa hồ có chút khôi phục khí lực, Mạt Đặc với tánh khí nóng nảy đột nhiên mắng to.
Nghe đến hai chữ Ai Lợi, Phó Hào đột nhiên giật mình, tiếp theo phía sau lưng nhất thời dâng lên một trận phát lạnh.
Ở thời điểm đánh nhau vừa rồi, Ai Lợi không biết đã ẩn náu ở chỗ nào, cho nên tất cả mọi người không chú ý đến hắn, hơn nữa một kiếm kinh diễm của Lâm đại thúc, tự nhiên cũng không có đem Ai Lợi giết chết, nếu người kia thật sự có ở nơi này, dựa vào trạng thái của ba người lúc này …
Phó Hào không dám nghĩ tiếp, bởi vì hắn cũng không cần phải nghĩ nhiều đến vậy.
Theo đó là một tiếng cười quái dị vang lên, Ai Lợi thân ảnh nháy mắt xuất hiện ở trước mặt ba người, kia nguyên bản gương mặt hung ác nham hiểm dưới ánh lửa chiếu rọi, cũng trở nên cực kỳ dữ tợn.
Hắn cười quái dị nhìn nhìn Phó Hào, lại nhìn nhìn La Văn cùng với Mạt Đặc, âm thanh quái khí nói: “Lột da ta sao? Hiện tại các ngươi còn có thực lực sao?”
Ba người sắc mặt trong nháy mắt cuồng biến, Ai Lợi nói đúng. Hiện tại ba người Phó Hào thực lực đã sớm tiêu hao sạch sẽ, hơn nữa trên thân mỗi người đều mang theo thương thế, tuy rằng nhân số chiếm cứ ưu thế, nhưng hiện tại cùng ở một chỗ cũng không phải là đối thủ của Ai Lợi.
“Ai Lợi! Đủ rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?” Vẫn là La Văn bình tĩnh trước, mặc dù biết rõ hiện tại tình hình ở vào thế nguy hiểm, nhưng vẻ mặt vẫn là rất nhanh khôi phục lại, lạnh giọng quát.
“Làm gì? Chậc chậc! La Văn, vấn đề này của ngươi hỏi thật sự quá mức ngu xuẩn, nếu chúng ta trong lúc này đã không còn gì là giao tình, ta cũng đã là người của Chiếc Lang đạo tặc đoàn, các ngươi hôm nay giết rất nhiều đồng bạn của ta đây, ngươi nói ta có khả năng không?”
Ai Lợi vẻ mặt cười quái dị, dừng một chút vỗ vỗ cái trán rồi nói tiếp: “Ai nha! Ngượng ngùng quá, ta quên, những người đó không phải là các ngươi giết, bất qua chỉ có thể tính lên đầu của các ngươi, ân! Ta nghĩ chắc chắc a, Bạch Lang mang người đến báo thù, kết quả nửa đường đột nhiên xông ra một cao thủ hết sức lợi hại, sau đó, tất cả mọi người toàn bộ bị vị cao thủ này giết chết, mà ta bởi vì tránh né đúng lúc, sau khi cao thủ nọ đi rồi, việc giết tên đầu sỏ gây nên tổn thất thảm trọng cho Chiến Lang đạo tặc! Chậc chậc! Công lao này có vẻ không nhỏ a!”
Ai Lợi trên mặt mang theo tươi cười cuồng điên, miệng nói ra lời này, lại làm cho ba người Phó Hào trong tâm từng đợt phát lạnh.
“Đúng rồi, còn một chuyện quên nói cho ngươi biết, các ngươi biết ta vừa rồi đi làm cái gì không? Ta cố ý quan sát lộ tuyến của vị cao thủ đột nhiên xuất hiện, thẳng đến xác định được hắn đã hoàn toàn đi rồi mới quay trở về!”
Nói đến đây, Ai Lợi trong mắt hiện lên vẻ oán độc cực độ, hướng về phía Phó Hào mắng: “Tên nhà quên! Lần này, ta còn xem ai có thể đến cứu được ngươi!”
Nói xong, Ai Lợi tay vừa động, tiếp theo một đôi bao tay hồn khí màu đỏ xuất hiện ở trong tay, đột nhiên vung lên, một hỏa cầu cực to gào thét hướng trên người Phó Hào bắn tới.
Phó Hào trên mặt một trận cười khổ, trong lòng lại là dâng lên một loại cảm giác vô lực, bất quá chẳng có chút sợ hãi nào, ngược lại là một loại không biết nên khóc hay cười bi ai đây.
Không chết được ở trong tay lục cấp Đấu Thần, không nghĩ tới hiện tại lại chết trong tay một tên mà chỉ cần một đao dễ dàng đánh chết - nhị cấp Đấu sĩ, đây quả thực là một bi kịch để cho người ta cười đến rụng răng!
Tốc độ hỏa cầu rất nhanh, Phó Hào biết mình hiện tại không thể tránh né được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình như muốn bị hỏa diểm này đốt thành một đống tro tàn!
“Không nên thương tổn đến chủ nhân vĩ đại của ta!”
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng gầm giận dữ vang lên, tiếp theo, một thân ảnh kim quang lóe ra, bỗng nhiên rất nhiên lẻn đến trước mặt Phó Hào, mặc cho hỏa cầu kia đánh lên trên người của mình.
Chính là Cáp Mỗ Lôi Đặc - mới vừa rồi bị dọa cho chết khiếp trốn sang một bên …