Như thế nào là Quỷ Bộ? Đó chính là phiêu hốt như quỷ mị, hư ảo như mây khói, chẳng khác nào một u linh trong Cửu U thế giới. Dưới lực lượng quán chú của Độc Cô Cầu Bại chân linh, thân thể gầy yếu của Yêu Dạ tựa như một luồng khói xanh lơ đãng, vô hình vô tích, vô ảnh vô tung.
“Ngao ô...!”
Bầy sói hoang nguyên thấy Yêu Dạ thế nhưng lại chủ động tiến vào vòng vây của mình, liền tức giận đồng loạt tru dài, phảng phất như đó là lời chấp nhận khiêu chiến, sau đó đồng loạt phóng đến.
Nhưng dưới sự khống chế lực lượng của Độc Cô Cầu Bại chân linh, Yêu Dạ rất dễ dàng tránh thoát công kích của chúng trong gang tấc. Tình cảnh quỷ dị như thế nếu để cho người khác thấy được, sợ rằng sẽ có người vì quá kinh ngạc mà chết trân tại chỗ.
Lúc này Yêu Dạ làm gì còn có tâm trí để ý đến chuyện ấy, sinh tử chỉ trực chờ trong gang tấc, dưới áp lực của cái chết, Yêu Dạ toàn tâm toàn trí vùi đầu vào tu luyện Quỷ Bộ.
“Xem cho kỹ! Quỷ Bộ tổng cộng có ba cảnh giới. Cảnh giới thứ nhất chính là Đạp chúng sinh, bộ pháp luôn phải ổn định cách địch nhân một tấc. Chỉ cần bộ pháp của ngươi đạt tới loại cảnh giới này, như vậy với cước bộ quỷ dị của mình, sẽ chẳng có ai có thể công kích trúng ngươi!”
Trong thanh âm của Độc Cô Cầu Bại chỉ có duy nhất sự lạnh nhạt, dường như trước mắt hắn không phải là đám sói hoang nguyên khát máu mà chỉ là một đám chó con bằng đất nặn.
Tinh thần của Yêu Dạ đã hoàn toàn chìm vào việc tu luyện Quỷ Bộ, cho dù hiện tại có bị cào rách da nát nịt cũng khó có thể làm hắn nhíu động chân mày. Cũng chính bởi vì việc toàn tâm toàn ý đó, lại thêm sự thần kỳ của Luân Hồi Chi Thư nên bộ pháp này đã dần dần được Yêu Dạ nhập tâm khống chế!
Độc Cô Cầu Bại tựa hồ cũng biết việc tu luyện của Yêu Dạ tiến triển khá tốt, hắn đã dần dần lĩnh ngộ được huyền ảo của Quỷ Bộ cũng như khống chế tốt thân thể. Tuy nhiên điều đó cũng chỉ giúp Yêu Dạ thoát chết trong gang tấc. Mặc dù hắn đã lĩnh ngộ được Quỷ Bộ đệ nhất trọng nhưng cũng không có nghĩa là hắn đã nhuần nhuyễn ứng dụng được bộ pháp này.
Vì vậy, dưới công kích của đám sói, Yêu Dạ đã có vài lần suýt lâm vào hiểm cảnh. Cũng may nhờ tâm cảnh đã trải qua trăm ngàn lần ma luyện trong kiếp trước, lại thêm bộ pháp Quỷ Bộ quỷ mị như ma muội nên Yêu Dạ từ chỗ gượng gạo ban đầu dần trở nên không chế thân pháp rất tốt.
Mặc dù như thế, Yêu Dạ cũng dính phải vài vết thương trên người. Nếu chỉ là một hài đồng bình thường thì e rằng đã sớm ngất đi. Chẳng qua là với tâm cảnh của Yêu Dạ, bị thương như vậy cũng chỉ khiến hắn quán chú hơn, đôi mắt vẫn bình tĩnh như trước.
“Ô… Ô..!”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầy sói hoang nguyên thấy công kích lâu không có kết quả nên cũng giảm bớt sự điên cuồng lúc ban đầu. Dần dần, sau khi biết đối thủ khó dây dưa, bầy sói hoang đã chịu thua dưới sự nhẫn nại của Yêu Dạ. Con sói thủ lĩnh cất tiếng tru dài ra lệnh rút lui, chấp nhận thất bại.
“Thành… Thành công?”
Nhìn bầy sói hoang thối lui có trật tự, trên mặt Yêu Dạ lộ ra thần sắc mừng như điên loạn. Cảm giác sống sót trước bờ sinh tử chỉ có người trong cuộc mới có thể cảm nhận nổi!
“Hô…”
Sau khi buông lỏng tinh thần vốn đang căng thẳng của mình, Yêu Dạ mới như một tấm giẻ rách ngã ngồi ra trên mặt đất.
“Rất tốt, sinh tử ma luyện có thể kích thích tiềm lực của con người, sự thật đã chứng minh như thế! Ngươi hiện tại đã bước đầu nắm giữ huyền ảo của Quỷ Bộ đệ nhất trọng cảnh giới”
Độc Cô Cầu Bại nhìn Yêu Dạ đang xụi lơ trên mặt đất, cười nói.
Yêu Dạ cũng chỉ có thể đảo đảo cặp mắt tỏ vẻ oán trách, vị lão sư này mặc dù thực lực kinh khủng nhưng lại cực kỳ lạnh lẽo, không nói không rằng ném hắn vào giữa bầy sói, làm hại hắn thiếu chút nữa táng thân trong bụng chúng.
Độc Cô Cầu Bại lạnh nhạt nói:
“Ngươi cũng không cần oán giận ta, nếu ta không ném ngươi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh thì ngươi muốn đốn ngộ Quỷ Bộ cũng mất tối thiểu mười mấy ngày. Còn nếu muốn đem Quỷ Bộ thi triển một cách tự nhiên mà nói..., sợ rằng còn phải tốn thời gian dài hơn. Cho nên có thể nói lần ma luyện này ngươi thu hoạch vô cùng lớn!”
Yêu Dạ gật đầu. Ngay vào lúc này hắn mới cảm giác được cả người bứt rứt khó chịu. Hắn giơ cánh tay của mình lên liền phát hiện trên người mình thế nhưng bám dày một lớp cáu bẩn, hơn nữa còn tản ra mùi hôi thối.
“Chuyện gì thế này?”
Trong đôi mắt Yêu Dạ tràn đầy thần sắc sững sờ. Độc Cô Cầu Bại bên cạnh hắn cười cười rồi nói:
“Ngươi cứ đi tắm rửa cho sạch sẽ đã, rồi ta nói cho ngươi biết nguyên nhân là vì sao!”
Nói xong câu đó, hư ảnh của Độc Cô Cầu Bại lập tức biến mất phía sau Yêu Dạ .
Yêu Dạ sửng sốt nhưng cũng không hỏi gì thêm, vội vàng thu thập một chút rồi nhắm thẳng hướng đại hoang sơn mạch cách Niết Bàn thành không xa mà đi tới. Sơn mạch đó là một trong những hiểm địa của Niết Bàn thành, trải dài từ Nam đến Bắc gần trăm vạn dặm. Đó cũng là nơi sinh sôi của không biết bao nhiêu ma thú có thực lực đáng sợ. Cho dù là Tu luyện giả Nhân kiệt cảnh tiến vào trong đó cũng hết sức nguy hiểm.
Trừ ma thú có thực lực đáng sợ ở vòng ngoài, sâu vào bên trong sơn mạch còn có các địa vực hung hiểm cùng với các di tích thượng cổ, nên mặc dù tràn đầy hung hiểm nhưng cũng gắn liền với vô số tài bảo tồn tại. Vì vậy tài nguyên phong phú trong đại hoang sơn mạch kia luôn hấp dẫn vô số cường giả tiến vào trong đó thám hiểm.
Địa phương Yêu Dạ chuẩn bị đến thuộc về bên ngoài đại hoang sơn mạch, nhưng cho dù là bên ngoài đại hoang sơn mạch thì cũng thường xuyên có ma thú lui tới. Mặc dù đó chỉ là đám ma thú có thực lực không mạnh nhưng đối người mới bắt đầu tu luyện như Yêu Dạ mà nói thì vẫn hết sức nguy hiểm, vì vậy hắn luôn cảnh giác cẩn thận.
Dựa theo kinh nghiệm thám hiểm vô cùng phong phú trong kiếp trước, Yêu Dạ vẫn có thể tránh khỏi nguy hiểm, cuối cùng tìm được một địa phương bí ẩn tạm thời an cư. Đây cũng là việc làm bất đắc dĩ bởi đại hoang sơn mạch tuy hung hiểm nhưng vẫn an toàn hơn nhiều so với ở lại Phượng Hoàng gia tộc.
Với kẻ ác tâm như Phạm Bội Tư, nếu một khi bị hắn bắt được, Yêu Dạ chắc chắn sẽ bị Phạm Bội Tư giết chết. Phạm Bội Tư mặc dù thực lực không mạnh nhưng lại biết cách lấy lòng kẻ bề trên. Chỉ cần hắn ton hót vài lời thì sợ rằng Yêu Dạ sẽ không còn cơ hội trỗi dậy. Vì vậy hiện tại Yêu Dạ nhất định phải ẩn nhẫn.
Hơn nữa, với năng lực của Yêu Dạ trong kiếp trước, cộng thêm việc sở hữu thiên địa chí bảo cổ thư là Luân Hồi Chi Thư, Yêu Dạ chỉ cần thời gian rất ngắn là có thể cường thế quật khởi. Đến lúc đó Phượng Hoàng gia tộc chỉ có hai cường giả cảnh giới Nhân kiệt cảnh đệ ngũ trọng trấn giữ, thì làm sao có thể làm gì được hắn.
Yêu Dạ sau khi tắm rửa sạch sẽ, tinh thần sảng khoái liền kinh dị phát hiện thân thể lúc trước còn hết sức yếu ớt của mình giờ đây lại tràn đầy lực lượng, phảng phất như trong cơ thể bé nhỏ của mình ẩn chứa sinh cơ vô hạn.
“Lão sư, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Yêu Dạ đã lờ mờ suy đoán được nhưng vẫn chưa dám xác định, vì vậy hắn thầm mặc niệm trong lòng, triệu hồi ra Độc Cô Cầu Bại chân linh bên trong Luân Hồi Chi Thư.
“Thật ra thì không có gì kỳ quái cả. Ngay từ lúc đầu ngươi triệu hồi Luân Hồi Chi Thư, lực lượng bên trong đó đã bắt đầu vì ngươi mà dịch kinh tẩy tủy.”Thanh âm Độc Cô Cầu Bại vang lên.
“Cái gì, dịch kinh tẩy tủy?”
Yêu Dạ trợn trừng mắt, phảng phất như nhìn thấy chuyện gì bất khả tư nghị vậy. Phải, ở kiếp trước hắn cũng đã trải qua dịch kinh tẩy tủy, nhưng chẳng qua khi đó dịch kinh tẩy tủy cần phải có Cơ nhân dược tề với cái giá trên trời. Thế nhưng tiền nào của nấy, hiệu quả mà Cơ Nhân dược tề đem lại cho Yêu Dạ là hết sức khổng lồ, khiến cho việc tu luyện của hắn thênh thang rộng mở.
“Không cần kỳ quái, Luân Hồi Chi Thư chính là có lực lượng bất khả tư nghị như vậy, hơn nữa Luân Hồi Chi Thư còn có những chỗ tốt khác nữa, sau này ngươi sẽ biết được.”
Nghe Độc Cô Cầu Bại nói vậy, Yêu Dạ cố gắng kìm nén sự hưng phấn như điên trong lòng xuống. Đồng thời thầm nghĩ cũng không có gì là kỳ quái cả, dù sao Luân Hồi Chi Thư cũng là thiên địa chí bảo a.
“Bắt đầu từ ngày mai, ngươi sẽ phải đi theo con đường tu luyện của mình. Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”Độc Cô Cầu Bại hỏi.
Yêu Dạ kiên nghị trả lời:
“Không sợ hãi, dũng cảm tiến tới!”
“Rất tốt, như vậy mới có dáng dấp của chủ nhân Luân Hồi Chi Thư!”
Độc Cô Cầu Bại vui mừng nói, sau đó lại chỉ vào viên Ngọc Thạch màu đen trên cổ Yêu Dạ:
“Trên người của ngươi, đó là vật duy nhất mà ta nhìn không thấu, đừng thấy nó chỉ là Ngọc thạch bình thường mà xem nhẹ, ta nghĩ trong đó hẳn là ẩn chứa bí mật của gia tộc các ngươi cũng nên! Nó cũng là một bảo bối đó!”
“Vậy ư?”
Yêu Dạ nhíu chặt lông mày, đưa tay mân mê viên Ngọc Thạch. Trong ký ức của hắn, đây dường như là vật duy nhất mà cha mẹ hắn để lại.
“Cái này có vẻ thật sự là bảo vật, ngươi thử nhỏ vào đó một giọt máu xem sao!”Độc Cô Cầu Bại nói.
Yêu Dạ gật đầu, cắn đầu ngón tay út của mình, nặn lên đó một giọt máu. Ngay khi máu của Yêu Dạ tiếp xúc với viên Ngọc Thạch thì bỗng nhiên từ trên Ngọc Thạch chợt phát một vầng ánh sáng đỏ rực. Trong vầng sáng đó, Yêu Dạ chỉ cảm thấy vô số kinh văn thần bí cổ xưa mạnh mẽ tiến vào trong đầu hắn.
“Đây là Phượng Hoàng Niết Bàn tâm kinh!”
Trong mắt Yêu Dạ ngập tràn vẻ kinh ngạc bất định, còn Độc Cô Cầu Bại lại quả quyết:
“Xem ra, huyết mạch truyền thừa của gia tộc ngươi quả nhiên có chút môn đạo a!”
-o0o-