Ơû Dorset Downs thì có thuyền – tôi nói – Donovan biết chúng ta ở đây. Thế nào ông ấy cũng sắp xếp cho chúng ta vào sáng mai.
Tôi quay sang ông Liên Chi:
Từ đây đến Dorset Downs bao xa vậy ông?
Độ muơi, mười lăm dặm, không xa đâu – ông ta trả lời
Giờ đây chẳng có việc gì nhiều cho Xơ Finlay và cả tôi. Stevie thì hôn mê, dầu cũng chỉ một hai lần nhúc nhích. Tôi liền trở dậy và đi ra hàng hiên, ở đây mát hơn, tiếng gió nhẹ vi vút đâu đây làm cho cơn sốt của tôi hạ xuống. Mây tan đi, vầng trăng rằm thỉnh thoảng lại xuất hiện, chiếu ánh sáng bạc xuống vạn vật trong đó có căn nhà chúng tôi đang ở và cánh rừng bạch đàn xa xa.
Tôi vẫn đứng đấy để mặc cho gió nhẹ thổi lộng vào áo quần trong lúc mắt tôi dần dần quen với cảnh vật trong đêm. Và rồi tôi thấy một quang cảnh hết sức lạ lùng.
Những con vật còn đấy, đứng có, nằm có, ở vùng cỏ đã dọn sạch, tập hợp lộn xộn thành nửa vòng tròn quanh ngôi nhà. Đầu của chúng nó quay về hướng chúng tôi và chăm chú nhìn. Không những gia súc, chó rừng, chó dingo, heo rừng, chuột túi nhỏ, cũng tập hợp cách hàng hiên chưa đầy một trăm mét. Chúng không có vẻ gì đang gặm cỏ hay đi lui đi tới ồn ào, mặc dầu chúng không phải là bất động, một hai con chó đang cào đất và mấy con bò thì đổi chỗ đứng. Nhưng chúng vẫn đứng hoặc nằm nửa vòng tròn quanh nhà và nhìn vào chúng tôi
Tôi đi vào phòng và nói với Xơ Finlay:
Xơ ra đây mà xem!
Xơ đưa mắt ra hàng hiên và khi mắt Xơ đã quen với ánh trăng, Xơ cũng thấy bầy súc vật
Có lẽ là ngọn đèn - tôi nói – Tôi nghĩ là ngọn đèn đã lôi cuốn chúng.
Đàng sau chúng tôi, ông Liên Chi đang nói lầm thầm gì trong miệng và ông ta im ngay, tôi không biết ông ta đã có mặt ở đấy, Xơ quay về phía ông ấy và hỏi:
Oâng thường tập hợp chúng như thế sao?
Oâng nói câu gì đó mà chúng tôi không hiểu và rồi ông ta trở vào nhà. Chúng tôi đứng ngoài hàng hiên một lúc nhìn bầy súc vật, và vì không có ông Liên Chi nên tôi có thể hỏi Xơ tự do:
Tình trạng ông Stevie hiện tại như thế nào, Xơ? Xơ có nghĩ rằng ông ta qua được không?
Xơ nói:
Con cũng lo lắm, thưa Cha. Con cũng chưa chắc ông ta bệnh gì. Có thể là viêm màng bụng và như thế thì phải đi đến Cloncurry. Cũng có thể, ông ta chết đêm nay.
Tôi gật đầu đồng ý:
Tôi xin lỗi về cái vali thuốc của Xơ. Nếu trời tạnh ráo, tôi phải tìm mới được.
Chẳng quan trọng đâu Cha – Xơ trả lời – Con chẳng xài được gì mấy những thứ trong vali ấy!
Chúng tôi đứng ngoài hàng hiên một lúc nữa. Tôi còn đang sốt nhưng ngoài trời thoáng mát. Giờ đây tôi lại cảm thấy lạnh và bắt đầu run. Tôi xin lỗi và đi vào phòng. Oâng Liên Chi không có mặt ở đấy nhưng giờ đây trong phòng có mùi hương thoảng thoảng. Tôi đi tìm ở phòng khác xem thử có gì.
Căn phòng được chiếu sáng bởi một cây đèn cầy, giờ đây chỉ còn leo lét. Trong góc phòng có một bàn thờ nhỏ loè loẹt có phủ rèm, ở trong có một tượng Phật làm bằng thạch cao sơn đỏ, đã bị ám khói. Trước tượng có một cây nhang đang cháy đỏ. Oâng Liên Chi đang quỳ trước bàn thờ, yên lặng cầu nguyện. Tôi lặng lẽ rút lui.
Tôi nói nhỏ với Xơ:
Oâng ta đang cầu nguyện trong đó, trước một ông bụt.
Xơ ngạc nhiên nhưng chúng tôi chẳng thể làm gì với việc ấy cả, đấy không phải là địa hạt của chúng tôi. Chúng tôi vặn nhỏ ngọn đèn để tiết kiệm ngọn đèn và yên tâm ngồi đợi chuyện gì sẽ xãy đến. Tôi ngồi ngủ gà gật trên ghế, vừa lên cơn sốt. Aùo quần của tôi lúc ấy khô nhưng tôi vẫn thấy khó chịu. Chốc chốc, tỉnh dậy, tôi lại uống một ly nước lụt, rồi trở về chỗ ngồi.
Tôi không biết lúc ấy là mấy giờ thì ông Stevie tỉnh lại, có lẽ mười hay mười hai giờ gì đó. Chúng tôi đến đây cũng được vài giờ. Tôi ngủ thiếp đi và thức dậy, đã thấy Xơ Finlay đi đến bên giường, tôi đứng dậy đi theo. Xơ đang bắt mạch cho ông ta, lúc này ông ấy không nằm yên. Hai hay ba lần mắt ông ấy mở ra, nhắm lại. Oâng ấy co đầu gối lên ép vào dạ dày, chứng tỏ là đang đau lắm.
Oâng ta lên cơn rồi đấy! – Xơ thì thầm nói – Đã đến lúc chúng ta phải làm việc rồi Cha ạ! Gía mà có cái vali của con!
Tôi bước tới gần bàn, vặn sáng đèn lên, rồi trở về giường. Oâng Liên Chi có lẽ bị đánh thức vì tiếng động của chúng tôi bước ra từ phòng bên cạnh. Oâng ta đứng yên lặng với chúng tôi một lúc, nhìn bệnh nhân từ từ tỉnh lại và đau đớn. Rồi ông ta nhẹ nhàng ra hàng hiên và đứng nhìn ra ngoài trời.
Tôi chẳng làm gì được nên theo chân ông ta ra đứng đấy trong lúc mắt bắt đầu quen với bóng đêm. Aùnh trăng bị gián đoạn và bóng đêm bị bao phủ khi những đám mây dày trôi qua che lấp mặt trăng. Mây trôi đi, ánh bạc chiếu xuống, tôi thấy những bầy súc vật còn nhìn chúng tôi, còn nhiều hơn trước đây. Tôi hỏi ông Liên Chi:
Súc vật thường đến đây vào mùa mưa phải không ông?
Oâng ấy trả lời:
Oâng Stevie sẽ chết đêm nay.
Không đâu – tôi nói – Chúng tôi sẽ đưa ông ta vào bệnh viện vào ngày mai.
Oâng ta lắc đầu:
Súc vật đến đây. Tôi nghĩ ông ấy sẽ chết.
Tôi nhìn ông ngạc nhiên :
Oâng nghĩ rằng súc vật biết?
Oâng ta gật đầu:
Súc vật có linh tính.
Tôi không thể hiểu tại sao cái chết của một ông già phóng đãng, nát rượu lại làm động lòng thế giới loài vật đến như vậy, nhưng chẳng ích lợi gì đi tranh cãi với ông Liên Chi vấn đề này, nếu thật sự những vấn đề ngôn ngữ cho phép thảo luận. Tôi còn đứng thêm với ông ta vài phút nữa và sau đó trở vào phòng cùng Xơ Finlay và bệnh nhân của Xơ.
Stevie bây giờ đã tỉnh táo hẳn và rõ ràng là ông ta đau nhiều. Oâng có rên nho nhỏ, thỉnh thoảng bộ mặt ông biến dạng khi cơn co thắt hành hạ ông, và điều này gây ấn tượng với tôi nhiều hơn tiếng rên ông ta phát ra.
Khi ông ta thấy tôi, ông ta hỏi Xơ Finlay:
Vị mục sư người Anh làm gì ở đây?
Tôi nghĩ rằng ông ta nói đến vị mục sư như bao vị mục sư khác, nhưng Xơ Finlay nghĩ rằng có ý xấu, nên Xơ hỏi ông ta có ý gì khi nói đến một mục sư người Anh. Là gì đi nữa thì tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi đến bên giường và hỏi:
Tôi đi cùng Xơ Finlay đến đây khi được tin anh bệnh. Đáng ra Trung sỹ Donovan đã đưa Xơ đến đây, nhưng vì ông ấy phải đi Millangarra, nên tôi đi thay. Anh thấy trong người thế nào anh bạn?
Oâng ta thì thào :
Tôi đau lắm, đã ba ngày nay rồi. Cha có đem theo huýt ki không?
Không anh ạ! – tôi nói – tôi chẳng mang theo. Dầu sao cũng chẳng có lợi cho anh đâu!
Oâng nhìn tôi một lúc rồi nói:
Tên Cha là Roger phải không?
Đúng rồi. Tôi là Roger, còn anh là Stevie.
Tôi biết – ông ta nói – Thiên đàng , địa ngục, quanh quẩn chỉ có thế!
Tôi cũng nhận ra Xơ Finlay đang giận run lên. Phải nói rằng, chẳng có vẻ gì tỏ ra là Stevie thích những lời an ủi thiêng liêng của tôi. Tôi nói:
Anh hãy cố cho mau khỏe, ít hôm nữa, chúng ta lại có thể thảo luận với nhau. Chúng tôi sẽ đưa anh đến Landsborough ngày mai và rồâi máy bay cứu hộ sẽ đưa anh đến Cloncurry
Tôi còn bay xa hơn thế – ông ta thì thầm – Lên rồi xuống, lên rồi xuống, khắp cả thế giới, có chở cả Nữ hoàng. Ottawa, Keeling Cocos, Nanyuki, Ratmalana. Tôi biết tất cả những nơi này. Tôi đã đến Seventh Vote. Cha đã đến đấy chưa? Cha có biết rằng tôi đã đến đó không?
Tôi liếc nhìn Xơ, thấy Xơ hơi nhăn mày. Dĩ nhiên, ông ta đang vận dụng trí nhớ. Có lẽ điều gì làm động não thì cơn đau cũng quên đi. Và như vậy cũng có ích thôi vì khỏi chích thuốc giảm đau. Tôi trả lời:
Tôi chưa bao giờ nghe đến tên đó. Làm sao anh đến đó được?
Cơn đau lại đến giày vò ông ta và bộ mặt của ông ta biến dạng theo cơn co thắt. Dòng tư tưởng bị phá vỡ, ông nói chẳng suy nghĩ:
Tôi bệnh đã ba ngày nay. Cha có witky không Cha?