“Bất kể thế nào, ta nhất định phải báo thù!”, Dạ Vũ cắn răng lạnh lùng nói rồi xoay người tiến vào thành phủ Không U Thành.
“Diêm La Vương, xin hỏi khi nào thì ta bắt đầu học tập Minh võ?”, sau khi tiến vào thành phủ, Dạ Vũ mở lời dò hỏi Diêm La Vương đang ngồi ngay ngắn trên điện.
Nghe được câu hỏi của Dạ Vũ, Diêm La Vương cười nói, “Ha ha, tại sao lại vội như vậy? Đi dạo chơi vài ngày trong thành rồi nói sau a!”
Dạ Vũ lắc đầu lạnh lùng nói, “Không cần, ta chỉ muốn nhanh chóng bắt đầu học tập Minh võ, nhanh chóng đạt đến trình độ tranh đấu với ngươi”
Nhìn thấy thái độ kiên định của Dạ Vũ, Diêm La Vương cũng không đùa giỡn nữa mà nói thẳng, “Được rồi, vậy ngươi đi đến kho binh khí với ta để chọn lựa vũ khí, sau đó qua Tàng Thư Các để chọn lựa công pháp mình thích”
Đi theo Diêm La Vương, Dạ Vũ được dẫn đến một nơi tựa như hậu viện, nơi này khá trống trải, ngoài trừ hai chậu cây đặt trái phải hai bên, cả viện hoàn toàn rỗng tuếch.
Dạ Vũ thật buồn bực, tại sao Diêm La Vương lại dẫn mình đến đây, đang định mở miệng hỏi thì bỗng thấy Diêm La Vương ngồi xổm xuống rồi bắt đầu xoay chuyển chậu cây phía bên trái.
Khi chậu cây kia bị xoay chuyển theo chiều kim đồng hồ một trăm tám mươi độ, đột nhiên, trên mặt đất bằng phẳng bỗng truyền đến một tiếng “két” thật lớn.
Chỉ thấy khối nền đất hình chữ nhật đột nhiên sụp xuống để lộ một lối đi vào sâu trong lòng đất.
Lúc này, trước mắt Dạ Vũ là mấy chục bậc cầu thang dường như có vẻ dẫn xuống hầm ngầm.
“Vào thôi! Nơi này chính là kho binh khí riêng của ta!”, Diêm La Vương vừa nói vừa bước xuống.
Dạ Vũ cũng đi vào theo, bất quá trong lòng hắn lại có chút tò mò, tại sao Quỷ giới cũng cần đến mật thất để chứa đồ vật?
Vừa đi theo Diêm La Vương đi xuống cầu thang, Dạ Vũ rốt cuộc nhịn không được liền hỏi, “Ngươi là Chí tôn Quỷ giới, chẳng lẽ còn có người dám trộm đồ của ngươi? Tại sao lại phải xây mật thất này?”
“Ha ha! Ngươi có biết vũ khí rất quan trọng đối với việc học tập Minh võ hay không? Trong mật thất của ta kém nhất cũng là vàng mã tinh phẩm, nếu không xây mật thất này, không chừng mỗi ngày đều có người không sợ chết đến đây thăm viếng a!”, Diêm La Vương cười đáp.
“Vàng mã tinh phẩm? Vũ khí của Quỷ giới còn phân chia cấp bậc sao?”, Dạ Vũ tò mò hỏi.
Diêm La Vương lại cười nói, “Ha ha! Đương nhiên, muốn tu luyện Minh võ nhất định phải sử dụng đồ vàng mã, xét theo phẩm chất từ thấp đến cao có thể phân chia: vàng mã hạ cấp, vàng mã trung cấp, vàng mã thượng cấp, vàng mã tinh phẩm và vàng mã thượng hạng”
Bất tri bất giác bọn họ đã xuống đến bậc thang cuối cùng, Diêm La Vương gật đầu, Dạ Vũ liền ngẩng đầu lên xem xét bên trong mật thất này.
Quả nhiên là một kho binh khí sắp xếp trật tự gọn gàng, Dạ Vũ phát hiện ngoại trừ chỗ cửa vào, những vách tường phía sau hầu như đều được bày trí bởi vô số loại vũ khí, mỗi gian trong mật thất đều đặt sẵn một chiếc ghế đá, có thể dùng để nghỉ ngơi.
Mặt khác, cơ hồ mỗi hốc tường đều đặt binh khí lớn nhỏ phù hợp, duy chỉ hốc tường đặt ám khí là rỗng không, Dạ Vũ sau khi hỏi mới biết được, nguyên lai trước đó Diêm La Vương đã đem vài món binh khí bên trong tặng kẻ khác.
Trong yên lặng, Dạ Vũ bắt đầu chọn lựa vũ khí cho mình, sau khi nhìn quét một hồi, ước chừng một nửa số lượng vũ khí trong kho bị hắn loại sang một bên. Nguyên do là vì số vũ khí này bao gồm: đao, thương, búa, rìu, trạc, xiên,...thứ gì cũng rất kềnh càng lòe loẹt. Dạ Vũ thích loại vũ khí gọn nhẹ, cho nên một loạt những binh khi quân đội hùng hậu chiếm một nửa số lượng trong kho cũng bị hắn loại bỏ.
Lần thứ hai sàng lọc, hắn vẫn tiếp tục như cũ nhìn qua một lần và đưa ra ngoài danh sách thêm một số lượng lớn vũ khí nữa. Những vũ khí bị loại lần này đều là vũ khí dài, bởi vì Dạ Vũ cảm thấy vũ khí càng ngắn thì tốc độ công kích càng nhanh, càng thích hợp cho mình sử dụng.
Vốn đang chuẩn bị sàng lọc lần thứ ba thì ánh mắt của Dạ Vũ đột nhiên ngừng lại ở một góc tối trên vách tường.
Bên trong hốc tường kia đặt một thanh đao nhỏ màu đen tuyền, nhìn chiều dài thì có vẻ là chủy thủ nhưng lưỡi đao lại chỉ có một bên, vậy nên nếu gọi là tiểu đao thì thích hợp hơn.
“Ta chọn nó!”, Dạ Vũ chỉ vào thanh tiểu đao kia rồi nói với Diêm La Vương.
“Nhiều vũ khí như vậy ngươi lại không chọn, cố tình chọn nó?”, Diêm La Vương vô cùng nghi ngờ hỏi.
Dạ Vũ gật đầu khẳng định, “Đúng vậy, ta chọn thanh tiểu đao kia!”
Nói xong, Dạ Vũ tiến đến gần hốc tường kia rồi khom lưng lấy thanh tiểu đao kia ra khỏi hốc tối.
Cầm tiểu đao trong tay, Dạ Vũ thử vung vẩy một chút, quả nhiên tiểu đao này vô cùng thuận tay, hắn vui mừng gật đầu.
“Nếu ngươi đã chọn xong thì ta cũng không nhiều lời, thanh...tiểu đao này là vàng mã tinh phẩm, không thể dùng máu nhận chủ, vậy nên ngươi chỉ có thể mang theo nó bên người”, Diêm La Vương sắc mặt không chút thay đổi nói.
Dạ Vũ lại gật đầu, hắn cũng không hỏi xem “dùng máu nhận chủ” là gì, Diêm La Vương lên tiếng, “Chúng ta đến Tàng Thư Các”.
Thấy Dạ Vũ không hỏi, Diêm La Vương chủ động đem khái niệm “dùng máu nhận chủ” giải thích cho hắn một lần.
Nguyên lai chỉ có vàng mã thượng hạng mới có nghi thức “dùng máu nhận chủ”, chính là chủ nhân cùng vũ khí hợp thành một, có thể đem vàng mã giấu trong tâm, tùy ý sử dụng.
Giống như Dạ Vũ suy đoán, chậu cây bên ngoài kia chính là chìa khóa của mật thất, chỉ cần xoay nó ngược kim đồng hồ một trăm tám mươi độ thì hậu viện lập tức khôi phục bộ dáng trống rỗng như ban đầu.
Đi vòng vo trong thành phủ một hồi, Dạ Vũ được Diêm La Vương dẫn đến trước một gian phòng ốc riêng biệt, chỉ thấy trên cửa treo một tấm biển lớn gồm ba chữ to: Tàng Thư Các.
“Ngươi tự mình vào xem, chọn xong cứ mang ra là được, ta phải ra ngoài một chuyến, tối đến sẽ gặp lại ngươi”
Thấy Dạ Vụ gật đầu một cái, Diêm La Vương dặn dò vài câu với hai thủ vệ gác cửa Tàng Thư Các rồi xoay người rời đi.
Tiến vào Tàng Thư Các, hai thủ vệ lập tức trở ra nhường không gian yên tĩnh bên trong lại cho Dạ Vũ để hắn tự lựa chọn công pháp phù hợp với mình.
Nói thật Tàng Thư Các này quả thật không nhỏ, chỉ là cách sắp xếp ở đây quả thật rất mất trật tự, có tầng thì chồng chất tầng tầng lớp lớp, có tầng thì rời rạc lèo tèo vài quyển sách. Nghĩ đến những thứ này đều là công pháp võ công, tuy nói đặt ở Tàng Thư Các có chút không biết quý trọng giá trị này thì ít nhất số lượng của chúng cũng không thiếu.
Đi dạo quanh Tàng Thư Các một vòng, Dạ Vụ ngừng lại trước một tủ sách rồi vươn tay lấy xuống một tủ sách từ tầng thứ ba.
“Minh võ nhập môn”, đây vốn là một quyển sách rất mỏng, nội dung chủ yếu giới thiệu cách phân loại công pháp Minh võ cùng cấp bậc tu luyện.
“Nguyên lai công pháp Minh võ cũng phân chia cấp bậc a!”, Dạ Vũ vừa đọc vừa than.
Đúng vậy, công pháp minh võ quả thật phân chia cấp bậc từ thấp đến cao như sau: đơn cấp, thanh cấp, xích cấp, huyết cấp.
“Nếu muốn đánh một trận với Diêm La Vương, xem ra ta ít nhất cũng phải đến cấp Minh hoàng mới được a!”, sau khi đọc xong quyển sách mỏng, Dạ Vũ lại thốt lên một câu cảm thán.
Cấp bậc tu luyện Minh võ có thể làm chín cấp, từ thấp đến cao lần lượt là: minh giả, minh sử, minh sư, minh linh, minh hồn, minh phách, minh vương, minh hoàng, minh tôn. Mỗi cấp bậc đó lại được chia thành sơ, trung, thượng cấp.
Khép lại cuốn “Minh võ nhập môn” kia, Dạ Vũ xem như đã có chút ít kiến thức căn bản của minh võ, tiếp theo hắn bắt đầu lựa chọn công pháp thích hợp với mình.
Tùy tiện lật vài quyển sách, Dạ Vũ phát hiện số công pháp trong Tàng Thư Các phần lớn là Thanh cấp, điều này khiến hắn thất vọng.
“Tu luyện những công pháp tép riu này thì khi nào mới có thể đuổi kịp Diêm La Vương!”, sau một lúc chán nản, Dạ Vũ vung tay vỗ mạnh một cái lên tủ sách bên cạnh.
“Bịch”, một vật gì đó rơi bộp xuống đầu hắn, Dạ Vũ vừa sờ đầu vừa cúi xuống nhìn, không ngờ thứ vừa rơi xuống kia lại là một quyển sách cũ nát rách te tua.
Mở trang đầu tiên, Dạ Vũ vui mừng phát hiện quyển sách này hóa ra lại là công pháp xích cấp. Bởi vì trên trang đầu viết rõ ràng hai chữ vàng “xích cấp”, bên trai còn có hàng chữ “U Minh Đoản Đao”.
“Có được công pháp xích cấp là tốt quá rồi, huống chi U Minh Đoản Đao này lại là công pháp dành cho binh khí ngắn, vô cùng phù hợp với tiểu đao! Chính là nó!”, Dạ Vũ xem như tự an ủi mình.
Nghĩ rằng bản thân cũng chỉ mới tiến vào đây, Diêm La Vương hẳn là chưa trở về, Dạ Vũ liền bắt đầu nghiên cứu công pháp U Minh Đoản Đao kia.
Bất ngờ chính là bộ công pháp kia không giới thiệu trọn vẹn võ công từ đầu đến cuối mà chỉ là một loạt những chiêu thức độc lập. Dạ Vụ bất tri bất giác chìm đắm trong những chiêu thức kỳ lạ đó.
Những chiêu thức mà U Minh Đoản Đao giới thiệu đều là sát chiêu, có thể nói là ra tay tàn nhẫn, một chiêu trí mạng.
Điểm độc đáo nhất của bộ công pháp này chính là xuất kỳ bất ý, dùng sự quỷ dị đến khó lường để tung chiêu thức khiến đối phương không dự đoán được mà đắc thủ.
“Chít chít...”, vài tiếng kêu rất nhỏ vang lên nhưng không ảnh hưởng chút nào đến sự tập trung của Dạ Vũ.
“Chít chít...Chít chít...”, lần này là hai tiếng kêu lớn hơn nữa, Dạ Vũ hạ công pháp xuống nhìn lại, chỉ thấy hai con chuột to đang cắn hai góc một quyển sách mà liều mạng giành giật.
Dạ Vũ dậm chân phát tiếng động, hai con chuột bị hù dọa liền nhanh chóng “bỏ của chạy lấy người”.
Xoay người nhặt lên quyển sách đã bị cắn đến rách bươm kia lên, Dạ Vũ vừa định đem nó đặt lên giá sách bên cạnh, thế nhưng khi hai chữ vàng trên trang đầu của quyển sách xuất hiện trong lúc hắn vô tình liếc mắt qua liền khiến hắn khựng lại.
“Huyết cấp”, chính là hai chữ này.
Bên cạnh hai chữ vàng ấy còn có thêm một hàng chữ vàng khác: Mị Ảnh U Pháp.