Tiểu Phong họa tranh, cho tới nay tất cả đều là sơn thủy đồ. Không phải vì yêu thiên nhiên, mà vì cảnh giới không đủ.
Bách Tâm Tả từ đệ nhất tới đệ tam tầng không cho phép họa nhân. Phong cảnh hữu tình dễ họa, nhưng nhân tâm ẩn tình khó tả. Không có tinh thần lực cực cao, vô pháp đem sinh linh nhập tranh.
Nửa tháng trước, Phi Ưng tầm bảo đội tiếp nhận một nhiệm vụ B cấp, thu thập 20 viên băng tinh hạch các loại. Băng tinh hạch, chỉ có thể tìm thấy khi liệp sát C cấp băng hệ ma thú trở lên. Chính bởi vậy, Thiên Vân đội trưởng mới quyết định đi tới vùng Tuyết Lạp Sơn giáp ranh cực bắc băng nguyên. Trong một tháng, dù nhiệm vụ có hoàn thành hay không, cả đội cũng sẽ lên đường trở về Tạp Lạc thành, một trong tam đại thành thị của Mãnh Khắc đế quốc, để giúp Tiểu Phong tiến hành chiến lực khảo thí.
Không ngờ, chuyến đi vô cùng may mắn, chỉ hơn nửa tháng, đã thu được hơn 30 viên băng tinh hạch, thậm chí còn có 2 viên B cấp băng tinh hạch của hai đầu Băng Phong địa long. Phi Ưng tầm bảo thành viên bởi thế được nghỉ ngơi vài ngày trước khi phản hồi thành thị.
Cũng vì lí do đó, hôm nay Tiểu Phong có thêm một quan khán giả, nữ bán ải nhân Phong Linh.
Tay trái nâng họa nghiên ngang bụng, tay phải cầm mao bút hờ hững trước bạch quyển, Tiểu Phong đột nhiên trở nên vô cùng chăm chú. Vốn Tiểu Phong ngoại hình bình thường chỉ dùng hai chữ ôn hòa ưu nhã để hình dung, lúc này đột ngột toát ra khí thế nghiêng trời lệch đất. Đôi mắt to tròn lam thẫm hơi nheo lại, tuy chỉ đứng bất động nhưng lại toát ra khí tức ngạo nhân cộng thêm vài phần tôn nghiêm.
Họa tranh thủ pháp, tối quan trọng là một chữ “khán”. Quan sát một giờ, hạ bút một khắc. Ngước mắt nhìn mảnh băng lâm trước mặt, đồng tử của Tiểu Phong cơ hồ trở nên mù mịt. Tinh thần chăm chú quan sát hết thảy ba động của thiên nhiên. Từng phiến tuyết bạch, từng ngọn dã thảo, thậm chí là chút hàn phong thổi qua đều không bỏ sót.
Sau nửa canh giờ, Tiểu Phong rốt cuộc cũng động bút. Ngọn mao bút như nhảy múa trên họa quyển, cực nhanh, một mảng băng lâm dần hiện hình. Lúc này, hắn không hề ngẩng đầu lên một lần. Dường như đối với hắn, lúc này thiên địa hết thảy chỉ có bức họa trước mặt mà thôi.
“Tuyệt đẹp! Tiểu Phong, đệ nhất định phải dạy ta họa pháp mới được. Sau này đệ gặp tiểu mỹ nhân nhà nào, họa tặng người ta một bức, tỷ tỷ không tin là cô nương đó không đổ.”
Ải nhân, không chỉ là thiên hạ đệ nhất khoa kỹ giả, mà còn là thiên hạ đệ nhất bộc trực nhân.
Bị trêu chọc một câu, khuôn mặt Tiểu Phong nhất thời trở nên đỏ bừng. Hắn dù gì cũng mới chỉ có mười lăm tuổi. Từ nhỏ đi theo cha, không phải chưa từng nhìn qua nữ nhân, nhưng cũng là cực kỳ ngây thơ trong quan hệ nam nữ. Vốn họa tranh yêu cầu chăm chú lực cực cao, lúc này cả người hắn ướt sũng mồ hôi, mái tóc lam sắc vương trên trán, hơi thở nặng nhọc, nhưng nhìn qua lại thập phần đáng yêu.
“Phong Linh tỷ tỷ, đệ cảm giác được trong khu rừng kia có tinh thần lực ba động rất nhỏ”
“Di? sao ta không cảm giác đuợc, đệ có khẳng định không?”
Trữ Phong Linh dù sao cũng là một khoa kỹ sư, nhất định tinh thần lực cũng không tệ, nhưng dù nàng có thúc dục toàn bộ tinh thần lực dò xét, cùng không phát hiện có sinh vật nào. Nên nhớ đây là một phiến băng lâm, ma thú cực kỳ thưa thớt, còn bình thường dã thú không thể có tinh thần lực được.
Ngón tay chỉ lên một hắc điểm nhỏ trên bức họa, là một động khẩu, giọng nói của Tiểu Phong thập phần kiên định:
“Tinh thần lực phát ra ở đây, cực kỳ yếu ớt, nếu không phải chú tâm họa tranh, đệ cũng không cách nào cảm nhận được.”
Hắc động không lớn, nhưng cũng đủ để hai người thoải mái bước vào.. Phong Linh vì tò mò nên hấp tấp vượt lên trước. Chỉ hơn ba chục bước, cả hai đã đi đến cuối động
“Oa, Tiểu Phong ngươi mau lại xem, là hai đầu tiểu hùng.”
Dưới nền hang, đúng là hai đầu tiểu bạch hùng vô cùng đáng yêu. Cả hai còn rất nhỏ, chỉ cao đến chân Tiểu Phong. Phát hiện ra người lạ, đầu bạch hùng lớn hơn ngẩng lên kêu một tiếng sợ hãi, cố sức bước lên che chắn cho em mình, trong miệng không ngớt phát ra tiếng gầm gừ yếu ớt.
“Đệ xem, có vẻ hai đầu bạch hùng này rất suy yếu rồi. Không hiểu cha mẹ chúng đâu.”
Đúng là cả hai đã đói lả, ba ngày nay mẹ chúng rời hang không về. Đầu bạch hùng lớn hơn tiếng gầm gừ càng ngày càng yếu, rồi cũng biến thành rên rỉ. Tiểu Phong vội lôi trong đồng hồ không gian ma pháp của mình ra hai miếng thịt tươi.
Đồng hồ này, là chế phẩm đắc ý của khoa kỹ sư Phong Linh tặng cho hắn. Không chỉ để xác định thời gian chính xác, mà còn có khả năng nén không gian, dùng để chứa vật cực kỳ tiện lợi.
Mải mê quan sát hai đầu tiểu hùng ăn, đột nhiên một luồng huyết tinh từ sau lưng ập tới. Phong Linh cùng Tiểu Phong cực nhanh xoay người đứng dậy, nhưng đã quá muộn. Che kín cửa hang là một đầu đại hùng ma thú cực lớn, ánh mắt đỏ rực vì thù hận.
Bất hảo, cho tiểu hùng ăn, lại bị mẫu đại nương trở về bắt gặp.