Buổi sáng hôm sau ,Tiễn Đường thương đoàn phái người đem 800 kim tệ tới, Đức Mộc muốn từ chối, nhưng người đem tới ép cầm lấy, ông ta buồn bã nhận lấy, rồi gọi quản gia đem số tiền này đem đến cho Tinh Kì, nếu Tinh Kì là tên ngốc thực sự thì số tiền đó sẽ giúp nó tiếp tục sống.
Một năm sau, Tinh Kì đã lớn hơn nhiều, mái tóc màu tím, gương mặt tuấn tú, đã biết đứng dậy đi lại, rất khỏe mạnh, chưa bao giờ ốm đau, nhưng vẫn chưa biết nói, trên khuôn mặt có chút ngờ nghệch, không có gì khác so với những đứa trẻ khác, điều này cũng an ủi phần nào cho Đức Mộc, nhưng ánh mắt ngờ nghệch đó vẫn khiến cho Đức Mộc không dám gặp Tinh Kì.
Hai năm sau nữa, Tinh Kì đã biết nói, tuy nhiên chỉ biết nói vài từ mà thôi. nhưng hắn chưa bao giờ bị bệnh, mỗi ngày chỉ biết chạy đi chơi một cách ngây ngô, tóc màu tím đã được khoác lên một cái áo choàng.
Ngải Na thấy Tinh Kì một mình vừa cười vừa chạy một cách ngây ngô thì lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng vẫn luôn mỉm cười, nước mắt là vị Tinh Kì chính là một tên ngốc, nụ cười chính là vì Tinh Kì không cần bận tâm về cuộc sống, có thể vui vẻ hồn nhiên, cười cũng là một niềm vui mà.
Đức Mộc lâu lâu cũng đến thăm, từ lúc Tinh Kì bị cho là ngốc thì điều đó đã trở thành đàm tiếu của thị trấn Hà Dương, đặc biệt là sau khi đến thành Thanh Ngưu hai người huynh trưởng kiêu ngạo lại càng không khinh thường, cũng không thèm hỏi đến Tinh Kì nữa. Tinh Kì như cái gai trong mắt ông ta. Ngay cả Ngải Na cũng bị liên lụy, Đức Mộc đến chỗ Ngải Na cũng ngày càng ít hơn .
Lại ba năm nữa, Tinh Kì đã sáu tuổi, hắn vẫn là tên ngốc, không vui cười như trước đây nữa, cười nghệch cũng không, bởi vì Tinh Kì luôn cảm thấy những người xung quanh thường chỉ chỉ trỏ trỏ mình .
Tinh Kì không biết họ nói gì, và cũng không biết vì sao, nhưng hắn luôn có cảm giác bọn họ tràn đầy địch ý với bản thân mình, Tinh Kì không còn bạn chơi cùng nữa, vì thế Tinh Kì bây giờ đã rõ ràng hơn trước, lặng lẽ hơn, hai phần ba thời gian mỗi ngày đều ngồi đờ đẫn .
Sáu năm rồi, biểu hiện của Tinh Kì ngày càng chậm chạp, cũng không còn cười nghệch ra nữa, Ngải Na đã hoàn toàn tuyệt vọng, tưởng rằng Tinh Kì lúc lớn dần lên sẽ tốt hơn, ít ra cũng biết chăm sóc bản thân, nhưng xem ra lại càng ngốc hơn, Ngải Na cũng từ một thiếu nữ trẻ đẹp tú lệ dần dần đau khổ mà trở thành một lão phụ nhân.
Phía nam trang viên bây giờ đã còn rất ít người qua lại, chỉ còn lại hai a hoàn đi theo lúc mình xuất giá, nhưng như thế sẽ không còn nghe những lời nhạo báng và chế diễu nữa. Nhà mẹ đẻ sau khi nghe nói ban thân không còn được Đức mộc ân sủng nữa thì cắt đứt liên lạc luôn. Nhưng mấy năm nay có thể sống tại nam viên, không bị người khác làm phiền, ngoài ra còn có quan hệ rất tốt với tam công tử Cát Lai .
Cát Lai đã mười lăm tuổi, dưới sự dạy dỗ tận tâm của Đức Mộc đã đạt tới nhất tinh đấu sư, còn đại công tử Ốc Tư chỉ đạt được đến ngũ tinh đấu sĩ mà thôi. Cát Lai nhìn khung cảnh lạnh tanh ở nam viện,trong lòng xúc động, bản thân cũng là con của tiểu thiếp ,nếu mình cũng là tên ngốc,vậy thì mẫu thân cũng không thể có cuộc sống như bây giờ, chỉ sợ có khi còn tệ hơn nữa .
“Tam thiếu gia lại đây, ngươi đến gặp tứ công tử phải không, tứ công tử đang ở phía sau biệt viện, chơi đùa bên đó.” A hoàn Tiểu Như đón chào. Vốn định nói Tinh Kì đang ngây người, nhưng chần chừ một chút, lại đổi thành chơi đùa.
“A, vậy sao,ta hôm nay không phải chỉ đến tìm một mình tứ công tử, tam phu nhân có nhà không? Ngươi giúp ta thông báo với người, sau này ta không thể đến thăm tiểu Tinh Kì được nữa. Ta phải tới học viện Giang Thành của thành Lương Giang Quận học rồi, sẽ không thể đến thăm tứ công tử nữa, ở thị trấn Hà Dương ta còn có một trang viện cũ, ở đó tương đối cũ, mười năm rồi chưa sửa sang, ta đã nói cha để mọi người sống ở đó, ở đó yên tĩnh hơn, cũng không có ai làm phiền, thôi, ta đi ra chỗ tứ đệ đã .
“Tiểu Tinh Kì, ngươi ở đâu?
“Tam ca, huynh đến rồi sao, Tinh Kì đang nghĩ, nếu như ta không phải là kẻ ngu ngốc thì tốt biết bao, sẽ không ai dám ức hiếp ta và mẫu thân nữa.” Ánh mắt ngờ nghệch của Tinh Kỳ như biết nói.
“Tiểu Tinh Kì, tam ca phải đi đây, sau này sẽ không thể đến đây được nữa, ngươi phải nghe lời mẫu thân đó, biết chưa……”
Tiếng gà vừa gáy lên, Lạc Dương sơn trang nhộn nhịp nhẳn lên, hôm nay là ngày của tam thiếu gia đến học viện Giang Thành, nói đến tam thiếu gia Cát Lai, đó chính là niềm kiêu hãnh của Lạc Dương sơn trang, mười lăm tuổi đã đạt đến nhất tinh đấu sư, tương lai có khả năng trở thành đấu vương, đó là một điều rất đáng kính nể, ít nhất có thể trở thành Thành chủ ,nhất thành chi chủ, đó chính là thành tựu sau này của tam thiếu gia rất vẻ vang.
Tám con ngựa, hai mã xa, một xe để chở đặc sản Hà Dương của hai vị bá phụ, còn xe kia là chở tam thiếu gia và hành lí. Sắp xếp hành lí, cột dây cho ngựa rồi chất đống các thứ lên xe..
Sơn trang ghi chép lại, tam thiếu gia nắm chặt thanh kiếm, vóc người cao một mét sáu lăm, uy phong lẫm liệt . Mà trong căn phòng nhỏ ở nam viện, Ngải Na - mẫu thân của tiểu Tinh Kì cũng đang dọn dẹp, Ngải Na và hai hầu nữ được quản gia đưa đến trang viện cũ kỹ bằng xe ngựa nhỏ.
Lại ba năm nữa trôi qua, Tinh Kì đã chín tuổi, vẫn sống trong căn phòng đơn sơ như trước, trong căn phòng lóe lên lam quang, màu này phát ra từ trên người Tinh Kì. Trong đêm tối đó không ai phát hiện ra .
Chín năm, Tinh Kì tự tu luyện Huyền Thiên kinh từ nhỏ cuối cùng đạt đến tầng thứ nhất, và cũng bù lại phần tàn hồn đã thiếu khuyết lúc trước, hồi phục trở lại thành người bình thường, “Ta là ai, Tinh Kì là ai.” Lẩm bẩm một mình như bị quỷ nhập vậy.
Từng kí ức dần dần tràn về trong não Tinh Kì . Kí ức này chỉ có Huyền Thiên kinh, mà một số chuyện đấu đá của người khác, đây cũng là phương diện mà bản thân mới của Mạc Thiên rất sợ hãi.
Lam sắc quang mang đến khi trời sáng thì tắt, Tinh Kì mở ra, giờ không còn là đôi mắt đờ đẫn nữa mà là đôi mắt sáng ngời, Tinh Kì thở dài một tiếng, đúng là một giấc mơ, một giấc mơ dài tận chín năm.
Từng ngày từng giờ trong chín năm trôi qua trước mắt, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi, gân cốt có chút cứng nhắc, nhưng mình vẫn trong giai đoạn dậy thì, không sao, nếu từ bây giờ chăm chỉ luyện tập thì vẫn có thể khơi dậy những khả năng tiềm ẩn. Như vậy sẽ bắt đầu bằng việc chạy bộ .
Một thiếu niên chín tuổi đang chạy trong quảng trường trong trang viên, sương ngày càng dày đặc, mái tóc màu tím đã bị sương mù làm ướt nhẹp, do thiếu niên chạy với tốc độ quá nhanh, cho nên sương mù phần lớn phủ kín trên áo, quần áo cũng bị mồ hôi làm ướt đẫm .
“Năm mươi sáu vòng, sắp tới rồi, chạy đến đây thôi, từ từ đi về, Huyền Thiên kinh đúng là hảo công phu, đi bộ cũng tu luyện, ngồi, thâm chí ngủ cũng đều tu luyện, nhưng khi chiến đấu và toàn lực vận động thì phải ngừng lại. Nhưng tu luyện có nhận thức vẫn nhanh hơn tu luyện vô thức, cũng bởi vì Tinh Kì vô thức tu luyện chín năm cho nên đã đạt đến tầng thứ hai của Huyền Thiên kinh, chân khí vô sắc tràn ngập khắp thân thể, thật dễ chịu, sự mệt mỏi đã giảm đi phân nửa.
‘Tứ thiếu gia, người có sao không, sao toàn thân ướt vậy hả, nào lau nước trên người rồi thay áo nhanh lên, nếu không bị bệnh thì sao, Tiểu Như, mau làm cho thiếu gia bát canh gừng đi.” Tiểu Nhân cũng là một trong những hầu nữ của Ngải Na.
“A, tứ thiếu gia ,người rơi xuống nước sao? Mau cởi quần áo để ta đi ủi lại, nếu như bệnh lại khiến phu nhân lo lắng.” Tiểu Như lo lắng nói. Hai hầu nữ bị Tinh Kì dọa cho hết hồn, không phát hiện ra Tinh Kì có gì đó hơi khác.
“A a ,không cần đâu ,ta không sao cả, từ nhỏ ta chưa từng bị bệnh mà, đun cho ta một bồn nước nóng, để ta tắm, rồi chuẩn bị cho ta một bộ quần áo là được, a, sau này mỗi sáng chuẩn bị cho ta một bồn nước nóng ,sau này ngày nào ta cũng tắm……” Tinh Kì vừa nghĩ vừa nói . Hoàn toàn không phát hiện ra hai hầu nữ đang nhìn hắn kinh ngạc.
“Tứ thiếu gia ,người khỏi rồi sao? hoàn toàn khỏi rồi sao, hồi phục lại bình thường rồi sao???” Hai hầu nữ vui mừng đến phát khóc “Ông trời có mắt, người mau thay bộ đồ này, tắm qua đã, ta lấy nước cho người, Tiểu Như ngươi mau báo tin vui này cho phu nhân đi.” Tiểu Nhân vội vội vàng vàng lấy củi nhóm bếp .
“Phu nhân, bệnh của tứ thiếu gia khỏi rồi! Thiếu gia cuối cùng đã hồi phục lại bình thường .” Tiểu Như vội vàng đẩy cửa vào. “Đinh” Con dao trong tay Ngải Na lúc này đã rơi xuống đất.