Chương 6: Lão bi ra tù (tiếp)
Ngày mồng năm tháng giêng, trời đầy nắng.
Nhà Lưu Sấm ngay ở thành tây huyện Cù, vị trí tương đối cao. Đó là một tiểu viện gia truyền, tường viện bằng đất xây cũng không cao lắm, chiều cao chỉ tới ngực Lưu Sấm. Đứng ở ngoài viện, nhìn tiểu viện không sót một cái gì.
Sát bên cổng, có một gốc cây liễu cao hơn người, chạc cây từ trong viện thò ra, nhánh liễu rủ xuống, theo gió lay động. Thời điểm đầu mùa xuân, nhiệt độ Đông Hải còn chút lạnh, tuy nhiên trên cành liễu, đã xuất hiện một chút màu xanh nhạt, hiện ra sức sống dạt dào. Trong viện phía nam phía bắc có hai căn phòng nhỏ. Phía nam một phòng, có hai phòng chung, là chổ ở của Lưu Sấm và thúc phụ Lưu Dũng của hắn. Phía bắc căn phòng nhỏ ở phía bắc kia, là chỗ ở của Chu Hợi. Lúc trước Chu Hợi quyết định định cư ở huyện Cù, Lưu Dũng liền đề nghị, hai nhà ở cùng một chỗ.
Chu Hợi cũng không chối từ, liền đồng ý. Sau đó ông xuất tiền xây một căn phòng nhỏ ở khoảng đất trống phía bắc, nóc nhà dùng cỏ tranh màu trắng phủ lên, cũng không sử dụng quá nhiều ngói lắm. Dù sao ở thời đại này, ngói là món đồ để người phú quý người ta sử dụng. Đối với người thường mà nói, chi phí đúng là có hơi cao... Về sau Chu Hợi chuyển vào, quả là khiến Lưu Sấm cảm giác náo nhiệt không ít. Vốn dĩ khi hắn và Lưu Dũng ở cùng một chỗ, cảm giác có chút vắng lạnh. Lưu Dũng không có khiếu ăn nói, nói cũng rất ít, là một người trầm tĩnh ít nói, khác hoàn toàn với Chu Hợi.
Nhìn màu xanh cây liễu buông xuống ở dưới độc môn tiểu viện, Lưu Sấm có chút khẩn trương.
Hắn hít một hơi thật sâu, đẩy cổng tre ra, theo Chu Hợi đi vào sân.
- Quần áo để ở trên giường, nước cũng đã nấu, còn thả lá bưởi vào nữa. Một lát tự đi tắm một chút, đem cái xui xẻo rửa đi....
Chu Hợi dặn mọi việc xong, liền vội vàng đi.
Dù sao đang ở công môn, dù cho ông là Tặc Tào, cũng phải tuân thủ quy củ. Lại nói, không biết rõ là ai hãm hại Lưu Sấm, dù sao trong lòng Chu Hợi cũng vẫn không an tâm. Sự việc lần này xảy ra bất thình lình, nếu không phải ông trở về trước, nếu làm không tốt Lưu Sấm còn gặp càng nhiều phiền toái hơn. Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Sấm không thể nào ra tù được. Mấy ngày nữa Lưu Dũng trở về, nếu y biết rằng Lưu Sấm bị oan ức, thì con người đó dù hiền lành đến đâu cũng sẽ nổi trận lôi đình.
Sau khi Chu Hợi đi ra ngoài, Lưu Sấm đứng một mình ở trong đình viện một lát, lại đi vào trong nhà.
Huyện Cù nằm sát biển, không khí ẩm thấp, cho nên khi xây nhà, mọi người có thói quen kê giường lên, cách mặt đất tương đối cao, để phòng ngừa gió độc nhập vào cơ thể. Lưu Sấm trong nhà cũng có giường, cũng như thế, cao hơn mặt đất khoảng cách ước chừng nửa thước. Sàn nhà sử dụng tre trúc đặc biệt ở Cù Sơn chế thành, thành bản không cao lắm. Phía trên trải lên một lớp lá mây tre làm giường, giống thảm nền của Đảo Quốc nào đó đời sau, tuy nhiên chế tạo không quá tinh xảo.
Trên sập, phủ lên lớp đệm chăn, một bên còn để tấm gỗ hai người ôm, dùng làm cái bàn.
Đây chính là mô hình kiến trức xây dựng của thời Đông Hán, hiện ra một nét đậm chất phong cách cổ xưa. Lưu Sấm chân không đi lên sập, nhìn lên bàn gỗ có để một bộ quần áo sạch sẽ, trong lòng thấy ấm áp. Chu Hợi này nhìn bề ngoài cao lớn thô kệch, cũng là người cực kỳ cẩn thân. Lưu Sấm đứng trước gương đồng, tháo khăn dài vấn đầu xuống, nhìn hình ảnh trong gương đồng mờ nhạt, đột nhiên mỉm cười.
Mặc kệ ra sao, ít nhất đã có khởi đầu tốt.
Đợi thúc phụ Lưu Dũng sau khi trở về, sẽ cùng ông thương lượng chuyện tìm nơi nhờ vả Lưu Bị, ngày sau hẳn thăng chức rất nhanh, việc này ngay lúc này phải đánh cược một lần. Hắn tin tưởng nhờ vào bản lĩnh của thúc cháu mình, hơn nữa bản thân lại biết trước lịch sử, nhất định có thể kiến công lập nghiệp ở dưới trướng của Lưu Bị.
Tâm trạng khẩn trương khi lần đầu vào thế giới khác, sau mấy ngày này đã dần dần biến mất. Lưu Sấm ở bên hiên nhà tắm nước nóng trong thùng gỗ, rồi sau đó thay một chiếc áo chẽn sạch sẽ, tinh thần sảng khoái đứng trước gương đồng chải vuốt đầu tóc.
Thiếu niên trong gương đồng có một khuôn mặt tròn mập mạp.
Khi cười lên, con mắt híp lại thành một đường, khiến bề ngoài của hắn càng toát lên khí chất thật thà thuần phác. Thân thể này, trọng lượng có hơn hai trăm cân! Lưu Sấm nhìn mình trong gương khẽ mỉm cười, lau khô tóc, rồi sau đó vén lại búi tóc, đồng thời sử dụng khăn vấn đầu quấn tóc lại cẩn thận. Không quá anh tuấn, nhưng lại mang đến cảm thụ ôn hòa hiền lành.
Lưu Sấm sửa sang lại quần áo một chút, mang đôi guốc gỗ chuẩn bị đi ra, ánh mắt trong lúc vô ý đã để mắt vào một món ở góc phòng. Đó là một cây côn, chiều dài ước chừng có ba thước, lẳng lặng tựa vào góc phòng. Đường kính cây côn, hẳn là trên dưới 6 ly, vừa vặn bàn tay Lưu Sấm nắm chặt. Trong lòng có một cảm giác kỳ quái, thúc đẩy Lưu Sấm tiến lên, lấy cây côn cầm trong tay.
- Khá nặng!
Cầm cây côn trong tay, trong lòng Lưu Sấm kinh động.
Sức của hắn không coi là yếu, xiềng xích bốn mươi năm mươi cân treo ở trên người, cũng không ảnh hưởng quá lớn, nhưng cái cây này không biết là dùng cái gì làm thành, lại nặng trịch tay. Nói cách khác, ước tính cây côn này chí ít hơn trăm cân. Đem cây côn ngang trước người, phản ứng theo bản năng cơ thể, một chân phía trước, một chân phía sau, rồi sau đó đem cây côn thuận theo tay, dùng hết lực của thắt lưng, ra sức rung lên...vù vù, chợt nghe cây côn phát ra tiếng trầm trầm, xuất ra một trận gió mạnh.
Đây là khí cụ hắn ngày thường sử dụng khi luyện võ!
Nhưng cây côn dài như vậy, là luyện theo chiêu số gì?
Trong lòng Lưu Sấm không khỏi cảm thấy nghi hoặc, bởi vì hắn thật sự là nghĩ không ra, hắn có luyện qua côn thuật gì đâu. Trong trí nhớ, dường như ngoài bộ công phu Long Xà Cửu Biến ra, thúc phụ Lưu Dũng cũng chưa có truyền thụ công phu gì khác cho hắn cả. Ngoại trừ rung cán luyện kình ra, hình như cũng chỉ có Chu Hợi truyền thụ cho hắn một ít công phu quyền cước và binh khí. Tuy nhiên, Chu Hợi truyền thụ công phu cho hắn, đa phần dùng chủ yếu là đao búa. Trong viện có một cây búa to nặng hơn sáu mươi cân, chính là binh khí sử dụng khi Chu Hợi truyền thụ võ nghệ cho hắn.
Nhưng, cây đại côn trong tay hẳn là không quá đơn giản...
Cây côn này hẳn là dùng loại gỗ gì đó hiếm có chế thành, ngâm qua cây trẩu, mặt trên bọc một sợi đai xám tro, lại sơn nước sơn. Xem ra, hẳn là bản thân thường xuyên dùng nó, nếu không sẽ không có cảm giác quen thuộc như vậy. Nếu chỉ là cây côn bình thường, sẽ không thứ tự chế tạo rườm rà như vậy. Lưu Sấm cầm đại côn, dựa vào trí nhớ cách luyện vung lên vài chục cái, liền cảm giác toàn thân nóng lên, khí tức cũng gia tăng thêm.
Giáo? Mâu? Cũng hoặc là thương?
Trong lòng Lưu Sấm có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đem cất đại côn dựa vào tường.
Nếu Lưu Dũng làm ra loại khí giới này, có lẽ tất có chỗ dùng... Chỉ có điều thời cơ chưa đến, cho nên mới chưa nói cho Lưu Sấm biết chân tướng trong đó.
Thuật chỉ dẫn huyền bí, uy lực kinh người của Long Xà Cửu Biến, cùng với cây đại côn kỳ quái này. Gộp lại tất cả, đều dường như nói rõ một chuyện, Lưu Sấm sống lại tới nay, đến nay chưa gặp qua thúc phụ, dường như ông cũng không phải người bình thường!
Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Sấm không khỏi âm thầm cười gượng.
Bản thân một lần sống lại, nhưng thật giống như rơi vào trong sương mù. Bản thân cổ quái mà lại không nói trước, mà ngay cả hậu nhân của người thần bí Khuyết Thiên Tử kia, cũng là khó bề phân biệt. Thoạt nhìn, quanh mình còn có rất nhiều bí mật, dù là Chu Hợi thúc phụ, dường như cũng có một chút chuyện bí mật. Tuy nhiên, Lưu Sấm cũng không có vì thế mà cảm thấy sợ hãi. Trái lại quanh mình loại sương mù này, khiến hắn cảm nhận có một loại nhiệt huyết sôi trào.
Càng thần bí, lại càng không đơn giản; càng không đơn giản, há không nói rõ tương lai, cũng càng sẽ xuất hiện sự phấn khích, sẽ không quá nhàm chán.
Kiếp trước, hắn đã qua đủ cho một cuộc sống bình thản rồi, hiện giờ, mặc kệ như thế nào cũng phải vật lộn một lần, thực sự hắn rất phấn khích...
Lưu Sấm hít sâu một hơi, cất bước ra cửa phòng.
Ngoài phòng, ánh nắng tươi sáng, cũng biểu thị thời tiết tốt... Chu Hợi trước khi đi dặn Lưu Sấm sắp xếp ổn thỏa xong thì đi nha môn tìm ông, cùng nhau ăn cơm. Nhìn mặt trời cũng gần đến giờ cơm, lúc này đi, vừa lúc lúc có thể cùng Chu Hợi đi ăn cơm.
Hắn ra cổng viện, quay người lại đang chuẩn bị cài miếng gỗ.
Đúng lúc này, từ bên cạnh thình lình xuất hiện một người, đánh về phía Lưu Sấm...
Chương 7: Mi Hoán, Mi phu nhân?
Một chút mùi thơm nhè nhẹ, quanh quẩn ở chóp mũi.
Đó là mùi thơm đặc biệt chỉ có ở cơ thể xử nữ, mặc dù không thơm ngào ngạt, nhưng đặc biệt có ý vị. Đối với Lưu Sấm mà nói, mùi thơm này quen thuộc lại xa lạ. Xa lạ là vì, hắn chưa bao giờ ngửi qua loại mùi thơm cơ thể này; quen thuộc là bởi vì, thân thể này với hắn, dường như vô cùng quen thuộc. Mùi hương tới gần, bản năng Lưu Sấm có phản ứng, thân thể lóe lên nhẹ nhàng tiếp cận hướng bên cạnh, đưa tay lên bắt lấy tay người bay đến, dưới chân thuận thế chuếnh choáng, chợt nghe người đến đó kinh hãi phát ra a một tiếng, rồi sau đó ngã xuống đất.
Lưu Sấm né tránh đánh trả, là xuất phát từ bản năng. Chẳng qua khi người đó sau khi phát ra tiếng kinh hoảng, bản năng của thân thể lại làm cho hắn không tự chủ được bước thêm một bước, vươn cánh tay ra, chặn ngang ôm người đó.
- Hùng ngốc, ngươi điên rồi!
Ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, không đợi Lưu Sấm tới kịp trở về chỗ cũ, chợt nghe một âm thanh dễ nghe giận dữ vang lên bên tai. Cúi đầu xuống, Lưu Sấm này mới nhìn rõ trong lòng ngực là một giai nhân. Xem bộ dáng kia có lẽ mười lăm mười sáu tuổi, mặt trái xoan, lông mày lá liễu, mắt sáng răng trắng, là một giai nhân xinh đẹp.
Lúc này, giai nhân má phấn lúm đồng tiền ửng đỏ, chu cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra nét mặt đầy vẻ giận dữ. Tuy nhiên bộ dáng tức giận này, lại động lòng người, khiến cho tim Lưu Sấm đập thình thịch.
- Hoán tiểu thư?
Lưu Sấm buộc miệng gọi tên thiếu nữ trước mắt. Tuy nhiên, hắn có thể khẳng định, hắn là lần đầu gặp cô bé này, sở dĩ có thể gọi tên của nàng, chỉ sợ là bởi vì thân thể này gây ra bởi ký ức còn sót lại. Liên tục không ngừng đỡ thiếu nữ đứng dậy, chân tay Lưu Sấm có vẻ có chút luống cuống. Tuy nói trải qua hai đời, cũng đã trải qua phong hoa tuyết nguyệt. Nhưng không biết tại sao, khi hắn nhìn thấy thiếu nữ này, trong lòng lại có một chút rung động khó hiểu. Chủ nhân thật sự của thân thể này, lý tưởng lớn nhất chính là có thể ở cùng với thiếu nữ trước mắt này.
Lưu Sấm nuốt nước bọt, hạ giọng nói:
- Hoán tiểu thư, ngươi không việc gì chứ.
Sau khi Hoán tiểu thư trừng mắt nhìn hắn, hung dữ nói:
- Hùng ngốc, hôm nay làm sao ngươi lại trở nên thông minh như vậy? Trước kia ta đánh lén, ngươi đều không tránh đấy.
Không phải không tránh được, vốn là Lưu Sấm không muốn né tránh. Thiếu niên thuần khiết kia hy vọng nhất chính là khiến thiếu nữ trước mắt có thể thật vui vẻ, chẳng sợ đôi khi làm một tên hề, cũng cam tâm tình nguyện.
Lưu Sấm ấp úng, nghĩ thế nào tìm từ trả lời.
Nào biết được không chờ hắn mở miệng, thiếu nữ nhân tiện nói:
- Nói với ngươi bao nhiêu lần, không được gọi ta là Hoán tiểu thư.
Nàng dường như đột nhiên cảm giác được cái gì, lui về phía sau một bước, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác,
- Hùng ngốc, ngươi hôm nay hình như không giống bình thường?
- Không bình thường?
Lưu Sấm ngẩn ra, cúi đầu quan sát trang phục mình, dường như cũng không có chổ nào thất lễ.
Thiếu nữ đột nhiên hỏi:
- Hùng ngốc, khi chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ngươi gọi ta là gì?
- Nha đầu xấu xí!
Lưu Sấm không suy nghĩ, thốt ra.
Trong đầu, đột nhiên xuất hiện ra một hình ảnh mạnh mẽ: Một thằng con trai mập mạp, nhìn qua thật thà chất phác, bị bạn cùng trang lứa cô lập. Nguyên nhân cũng là bởi vì, đứa bé này so với đứa nhỏ cùng tuổi vóc dáng lớn, khí lực lớn, hơn nữa có chút nhát gan. Người khác dám đi ra sông bắt rắn, nhưng cậu bé cũng không dám. Tuy nói đều là một đám trẻ con, cũng sẽ tồn tại quần thể. Nhìn hắn bề ngoài rất cao rất cường tráng, nhưng lại nhát như chuột, đương nhiên sẽ không được người ta chào đón. Mà đứa bé nhát gan kia, chính là nguyên chủ nhân của thân thể mà Lưu Sấm chiếm giữ...
Ngồi trơ trọi một mình ở bờ sông, đứa bé lén rơi lệ. Lúc này, đột nhiên một thiếu nữ chạy tới cười hì hì đưa cho hắn một trái cây.
- Nha đầu xấu xí, không cần ngươi thương hại.
Đây là Lưu Sấm, và Hoán tiểu thư lúc nhỏ lần đầu tiên gặp nhau.
Hoán tiểu thư dường như ở huyện Cù rất có địa vị, những đứa bé khác xưa nay không dám trêu chọc nàng. Cộng thêm nàng thông minh lanh lợi, hơn nữa có can đảm hành vi nghĩa hiệp, được tất cả đứa nhỏ tôn là đại tỷ. Hoán tiểu thư cũng không trách cứ Lưu Sấm, ngược lại đem trái cây nhét vào trong tay của Lưu Sấm, lôi kéo hắn chạy đến giữa đám đứa nhỏ kia... Từ đó về sau, Lưu Sấm và Hoán tiểu thư thành bạn bè, từ từ lớn lên, cho đến nay.
- Đúng rồi, Hoán tiểu thư họ Mi.
Mi Hoán liền là tên của nàng...
Mi Hoán?
Lưu Sấm giật mình, nhìn thiếu nữ trước mắt, trong nhất thời lại ngây ngốc!
Ngược lại là Mi Hoán sau khi nghe được Lưu Sấm nói ra chính xác đáp án, như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra. Nàng thấy Lưu Sấm ngơ ngác nhìn nàng, lập tức mặt đỏ lên, tiến lên hung hăng đá Lưu Sấm một cước, làm Lưu Sấm đau ôm chân nhảy tại chỗ.
Mi Hoán mỉm cười.
- Hùng ngốc, còn tưởng rằng ngươi bị yêu ma bám người chứ. Hừ, tuy nhiên ngẫm lại cũng thế, yêu ma kia bám theo người Hùng ngốc, tất nhiên cũng ngu chết... Hì hì, tuy nhiên ngươi hình như lợi hại hơn. Trước kia ta đánh lén ngươi, ngươi hoàn toàn tránh không được, lần này không ngờ có thể tránh, xem ra thật sự là có tiến bộ.
Mi Hoán mở miệng gọi Hùng ngốc, ngậm miệng gọiHùng ngốc, cũng không khiến Lưu Sấm tức giận, ngược lại trong cảm thấy lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
- Hoán... Tam Nương Tử.
Thấy Mi Hoán trừng mắt, Lưu Sấm vội sửa lại xưng hô.
Tam Nương Tử là tên gọi khác của Mi Hoán kia. Ở huyện Cù, hầu như những bạn bè cùng lứa tuổi và Lưu Sấm bình thường đều quen gọi Mi Hoán là “Tam Nương Tử” . Nguyên nhân chính là ở nhà Mi Hoán đứng thứ ba, mà một cô gái xưng hô thế này, ngoại trừ rõ ràng ngoài việc nàng xuất thân không tầm thường ra, cũng có ý kính trọng.
Mi Hoán cũng rất thích gọi như thế, nếu gọi nàng là Hoán tiểu thư, mười phần có tám chín phần sẽ mất hứng, nhưng nếu gọi một tiếng 'Tam Nương Tử " lại sẽ làm nàng cảm thấy hài lòng.
- Ngươi trở về khi nào?
Lưu Sấm nhớ rõ, mấy ngày trước đây Mi Hoán dường như đi Hạ Bì.
Mi Hoán nói:
- Còn không phải là bởi vì ngươi, trong nhà truyền tin nói, Nha Nhi bị ngươi hại chết, hai vị ca ca rất tức giận, liền chuẩn bị giết ngươi đền mạng. Ta biết rằng ngươi không phải loại người như vậy, cho nên liền nói với hai vị ca ca, trước tiên tìm hiểu tình hình. Ai ngờ mới vừa vào thành, liền nghe người ta nói ngươi không sao... Hừ, ta ở Hạ Bì chậm trễ xem kịch vui rồi! Tự ngươi nói đi, chuyện này bồi thường ta thế nào đây?
Với dáng điệu nén giận cười cùng hờn trách, càng làm cho Mi Hoán thêm phần ý nhị. Cô bé này nếu trưởng thành thật không tệ!
Ánh mắt Lưu Sấm quét qua trước ngực đẫy đà của Mi Hoán, không tự chủ được, gãi gãi đầu, lộ ra nụ cười thật thà chất phác.
- Cười, chỉ biết cười ngây ngô.
Mi Hoán thở phì phì lại đá Lưu Sấm một cước, tuy nhiên vẫn chưa dùng sức.
- Tuy nhiên Hùng ngốc, ngươi thật sự không giống với lúc trước?
- Không giống ở đâu?
Mi Hoán nghiêng đầu nghĩ, hạ giọng nói:
- Ngươi vừa rồi khi ra tay né tránh, ánh mắt rất lạnh... Hình như muốn giết ta.
Nói xong, trên phấn má lúm đồng tiền của Mi Hoán hiện lên một chút sợ hãi.
Chẳng biết tại sao, Lưu Sấm trong lòng đau xót, thốt lên:
- Tam Nương Tử, ta đời này dù như thế nào cũng sẽ không làm tổn thương ngươi.
Mi Hoán mặt đỏ lên, hừ một tiếng. Chỉ là khi nàng quay mặt sang, trong mắt lại lộ ra một chút hạnh phúc.
- Vào đại lao một lần, không ngờ học nói được lời dễ nghe rồi... Hừ, lần này tha cho ngươi một lần, về sau cần phải cẩn thận nhiều hơn, chớ đắc tội với người ta, tránh bị người ta hãm hại. Đúng rồi, ngươi muốn đi đâu ?
- Hợi thúc vừa mới nói, muốn ta và thúc cùng nhau ăn cơm, ta đang muốn đi nha môn tìm thúc ấy.
- Hợi thúc?
Mi Hoán nhăn nhăn cái mũi nhỏ đẹp đẽ.
- Nhưng ta vừa rồi khi đi ngang qua nha môn, nhìn thấy Hợi thúc dẫn người đang định ra khỏi thành... Nghe nói là Thập Lý Pha và xã Vũ Sơn phát sinh dùng binh khí đánh nhau, đoán Hợi thúc đi rồi, tạm thời cũng không về được, ngươi đi nha môn, cũng tìm không thấy thúc ấy đâu.
Thập Lý Pha và Vũ Sơn, đều thuộc Cù Sơn.
Cũng không biết tại sao, người của hai địa phương này thường xuyên phát sinh ẩu đả, nghe nói là ân oán trăm năm, nên thường hay vì một chút chuyện nhỏ sẽ gây ra một trận dùng binh khí đánh nhau. Tuy nhiên, nếu quan phủ phái Chu Hợi dẫn người đi giải quyết trước, nghĩ cũng sẽ không có thương vong quá lớn.
Dù sao Chu Hợi ở huyện Cù lấy vũ dũng mà xưng, rất có uy danh. Có ông ra mặt, nhất định có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không... Nhưng cứ như vậy, Lưu Sấm bị làm khó rồi. Chu Hợi ra khỏi thành bình ổn hai xã dùng binh khí đánh nhau, bữa cơm trưa này giải quyết sao đây?
- Hùng ngốc, nếu Hợi thúc ra khỏi thành rồi, không bằng đi xem ta lần này ở Hạ Bì có mang quà gì?
- Quà?
Mi Hoán lập tức tinh thần tỉnh táo, kéo tay Lưu Sấm đi.
Vừa đi, Mi Hoán vừa nói:
- Hùng ngốc, lần sau lại đi Hạ Bì, ngươi cũng cùng đi nhé.
Hạ Bì thật sự thật náo nhiệt, có thật nhiều thứ để chơi. Đúng rồi, lần này ta theo Đại huynh đi Hạ Bì, ngươi đoán ta gặp được ai?
Chương 8: Mi Hoán, Mi phu nhân? (tiếp)
Lưu Sấm khẽ giật mình, liền hỏi:
- Ngươi gặp được ai?
- Cửu Nguyên Hao Hổ!
Cửu Nguyên Hao Hổ?
Lưu Sấm có phần không kịp phản ứng.
Tuy nhiên, Mi Hoán cũng không khiến hắn mê hoặc lâu, dừng lại một chút nói tiếp:
- Hì hì, ngươi khẳng định không biết Cửu Nguyên Hao Hổ là ai. Hùng ngốc, ta nói ngươi nhiều lần rồi, không cần cả ngày miệt mài tập võ, cũng phải chú ý chuyện bên ngoài nhiều một chút. Đại trượng phu mang trong ngực cẩm tú Càn Khôn, cầm kiếm ba thước là để kiến công lập nghiệp... Ngươi cả ngày trốn ở chỗ này, dù là võ nghệ khá hơn, cũng không làm được nổi hào kiệt. Cửu Nguyên Hao Hổ kia tên là Lã Bố, tự Phụng Tiên. Người này võ nghệ cao cường, lúc trước khi hai mươi hai lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác, người này ở Hổ Lao Quan một mình cưỡi ngựa, giết được các lộ chư hầu khiến chúng bó tay không biện pháp. Tuy nhiên, ta nghe người ta nói, người này thay đổi thất thường, tuy có một thân võ nghệ giỏi, lại đảm đương không nổi bậc anh hùng. Ta lần này ở Hạ Bì, vừa đúng lúc gặp được hắn, nhưng thật ra hắn lại rất lợi hại.
Mi Hoán hết sức phấn khởi nói, trong đầu Lưu Sấm, cũng là một âm thanh.
Lã Bố, đã đến Từ Châu à?
Hắn nhớ mang máng, người này đến Từ Châu không lâu liền đánh bại Lưu Bị, cướp Từ Châu.
Sau lần đó, hai người Lưu - Lã khi thì là địch, khi thì kết minh, liên tục nhiều năm, cuối cùng, Lưu Bị hoang mang như chó chết chủ, cho đến mười năm sau, mới có nơi yên ổn. Mà Lã Bố, danh tiếng lẫy lừng tam tính gia nô đời sau cũng bị Tào Tháo chém giết ở lầu Bạch Môn.
Một cuộc biến động sắp mở màn, ta nên thế nào, ở giữa trục lợi ư?
Lưu Sấm đành phải len lén nhìn Mi Hoán, đã thấy nàng còn đang cao hứng phấn chấn nói những gì nàng nghe thấy ở Hạ Bì.
Trong lòng hắn đột nhiên đau xót. Hắn đã đoán được thân phận thật sự của Mi Hoán, chỉ sợ sẽ như trong lịch sử kia, theo Lưu Bị gián tiếp lưu lạc, Mi phu nhân cuối cùng chết thảm ở vách núi Trường Bản. Mà Đại huynh vừa rồi Mi Hoán nhắc tới, hẳn là Mi Chúc. Lúc này Mi Chúc đang là Từ Châu Biệt Giá, ở Từ Châu rất có danh vọng.
Mi gia ở huyện Cù...
Trăm năm kinh doanh, chỉ sợ cuối cùng đổi lấy chỉ là công dã tràng.
- Hùng ngốc, còn đứng đó làm gì, sao không nói lời nào?
- À?
Lưu Sấm bị Mi Hoán kêu tỉnh lại, lúc này mới ý thức được sự thất thần của mình.
Hắn cười lớn nói:
- Nói như thế nói, Lã Bố tới Từ Châu rồi, Lưu Sứ quân kia chẳng phải là như hổ thêm cánh?
Mi Hoán nhíu chân mày, lắc lắc đầu nói:
- Vậy cũng chưa chắc, ta nghe Đại huynh nói, Lã Bố, như hổ lang vậy, không biết tính mưu. Lưu Sứ quân nhân từ lương thiện, lại sợ bị tiểu nhân tính kế. Hơn nữa, ta xem hai người Quan, Trương dưới trướng Lưu Sứ quân, tựa hồ cũng luôn luôn đề phòng đối với Lã Bố... Lã Bố ngày ấy tới Hạ Bì, Trương Tam tướng quân cùng với hắn phát sinh xung đột. Nếu không có Lưu Sứ quân ở giữa, không nói trước được đã đánh nhau tới đâu rồi.
- Trương Tam tướng quân? Chính là Trương Phi Trương Dực Đức tại Trác quận?
Mi Hoán ngẩn ra, chợt cười nói:
- Hùng ngốc, không nghĩ rằng ngươi cũng đã nghe nói tên Tam Tướng quân. Hì hì, còn tưởng rằng ngươi ngày thường tập võ, không quan tâm chuyện bên ngoài chứ. Ta đây khảo ngươi chút, đã biết tên Tam Tướng quân, có biết Nhị Tướng quân là người thế nào không?
Lưu Sấm cười.
- Sao không biết, Quan Vũ Quan Vân Trường, đúng hay không.
Ánh mắt của Mi Hoán cười thành trăng khuyết, vô cùng xinh đẹp.
Nàng có chút cao hứng nói:
- Hùng ngốc, ngươi thật sự thông suốt rồi, đã hiểu những việc xung quanh rồi... Hì hì, như vậy tốt nhất, tương lai mới có thể làm nên sự nghiệp.
Lưu Sấm lại không chút ý cao hứng gì, không kìm nổi hỏi:
- Vậy ngươi thấy Lưu Sứ quân thế nào?
- Lưu Sứ quân?
Mi Hoán nghiêng đầu, nghĩ hồi lâu nói:
- Nhìn qua cũng là một trưởng giả hiền lành... Đúng rồi, hắn còn tặng ta một con ngựa, đó là món quà ta muốn dẫn ngươi đi xem.
Trưởng giả?
Ở trong mắt Mi Hoán, Lưu Bị chỉ là một trưởng giả?
Lưu Sấm đột nhiên cảm giác mình như trút được gánh nặng, nếu là một trưởng giả, chắc có lẽ không làm việc trâu già gặm cỏ non. Lưu Bị sinh năm tuất, Lưu Sấm không nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ mang máng, khi Lưu Bị ở Kinh Châu, hẳn là hơn năm mươi tuổi. Nói cách khác, lúc này Lưu Bị, hẳn là hơn ba mươi... Tuy rằng không biết trong lịch sử, Mi phu nhân cuối cùng gả cho Lưu Bị như thế nào. Nhưng nếu chính mình tái sinh làm Lưu Sấm, không thể nào chắp tay đem Mi Hoán dâng lên... Rất tốt, ta sẽ giúp hắn đoạt lại Từ Châu?
Ừ, là như thế!
Lưu Sấm nghĩ đến đây, biết vậy nên ý niệm trong đầu thông suốt.
Trong ấn tượng của hắn, Lưu Bị cầu hiền như khát nước, thuộc loại vì hiền tài, thê tử có thể như tay chân. Nhân vật như vậy, quả quyết không có nhiều tư tình nhi nữ lắm. Chỉ cần mình có thể trợ giúp Lưu Bị đoạt lại Từ Châu, Ông ấy nhất định sẽ không quấy rầy Mi Hoán.
Nhìn sau lưng Mi Hoán, Lưu Sấm hạ quyết tâm.
***
Mi gia là cường hào ở huyện Cù.
Nhớ ngày đó, tổ tiên của Mi gia chỉ là dân buôn bán muối lậu. Nhưng tổ tiên họ có tầm nhìn, là tiên phong nghĩ ra phương pháp xử lý cấu kết với nghiệp quan. Lưỡng Hán tới nay, đúng muối sắt kiểm soát cực kỳ nghiêm khắc. Đặc biệt muối, phần lớn có quan phủ lũng đoạn. Tuy nhiên triều cương bại hoại, ngoại thích và hoạn quan thay phiên lạm quyền, muối cũng dần dần bị hủy. Tổ tiên Mi gia thông qua hối lộ một món tiền lớn, cấu kết quan lại, thiết lập ruộng muối, một mình sản xuất muối, cũng buôn bán ở lưu vực Lưỡng Hoài... Theo thời gian kinh doanh càng làm càng lớn, Mi gia dần dần trở thành thương gia lớn ở Đông Hải.
Vừa gặp triều cương không thịnh vượng, thiên hạ đại loạn, Mi gia liền nhanh chóng nổi dậy, và dựa vào uy danh của Mi Chúc, trở thành cường hào ở Đông Hải.
Tuy rằng không thể nào so với thế gia đại tộc, tỷ như Từ thị Hải Tây, Trần thị Quảng Lăng... nhưng dựa vào tài lực và nhân lực này, vẫn có nơi sống yên ổn ở Từ Châu. Sau đó, Mi gia trợ giúp Đào Khiêm củng cố Từ Châu, Mi Chúc được Đào Khiêm trưng tích làm Biệt Giá, khiến cho quyền thế của Mi gia càng mạnh mẽ. Ở huyện Cù, thực lực của Mi gia thậm chí so với quan phủ còn lớn hơn. Tuy nhiên Mi Chúc cũng có phần biết đối nhân xử thế, không can thiệp việc quan phủ ở huyện Cù.
Gia tộc lớn như thế, đương nhiên có trang trại ngựa. Mi Hoán dẫn Lưu Sấm ra khỏi thành, thẳng đến trang tại ngựa của Mi gia ở dưới chân núi Cù Sơn. Bên ngoài trang trại cũng không quá lớn, thêm nữa phía nam vốn cũng không phải là nơi sản sinh ngựa, cho nên nhìn qua, cũng không thu hút lắm.
- Hùng ngốc, con ngựa này vốn là lễ vật mà Lã Bố đưa cho Lưu Sứ quân, sau đó Lưu Sứ quân thấy ta thích, liền tặng lại cho ta... Hì hì, theo như Tam Tướng quân nói, đây chính là Ðại Uyên lương câu, hãn huyết bảo mã đó.
Mi Hoán ríu ra ríu rít nói, Lưu Sấm ở một bên, chỉ cười ha hả nghe.
Nhìn nàng hồn nhiên tươi cười, trong lòng Lưu Sấm đã cảm thấy vô cùng thoải mái. Hai người rất nhanh đi vào cửa trang trại ngựa, Mi Hoán đang muốn dẫn Lưu Sấm đi vào, lại nghe được có người xa xa hô:
- Hoán Hoán, ngươi trở về lúc nào? Sao lại không phái người nói với ta một tiếng?
Tiếng vó ngựa truyền đến, chỉ thấy một con khoái mã từ trong trang trại nhanh như chớp chạy tới. Kỵ sỹ trên con ngựa kia, liếc nhìn thấy Lưu Sấm, trong mắt hiện lên một chút sắc tàn ác, rồi đột nhiên giục ngựa tăng tốc, xông tới phía Lưu Sấm.
Lưu Sấm không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên tăng tốc, cũng thất kinh.
Phải biết rằng, Mi Hoán ở bên cạnh, nếu chẳng may đả thương Mi Hoán, nhỡ chẳng may phát sinh chuyện gì thì sao? Hắn không do dự, thấy con ngựa kia sắp đến trước mặt hắn, liền bước lên phía trước nghênh đón.
Phía sau, truyền đến tiếng kêu lo lắng của Mi Hoán:
- Hùng ngốc, mau tránh ra.
Ta nếu là tránh ra rồi, làm thương ngươi thì làm sao?
Bất kể là chủ ý của hắn, hay là bản năng của mình, hắn đã nói với Mi Hoán: “Tuyệt sẽ không làm thương tổn ngươi”, đã nói ra cửa miệng, càng phải làm được. Mắt thấy con ngựa kia sẽ đụng vào, lại bỗng nghe kỵ sĩ lập tức hô lên một tiếng, chiến mã hí dài, đột nhiên dừng lại, ngửa móng đứng thẳng lên. Nếu Lưu Sấm không né tránh, liền bị chiến mã đá trúng. Nhưng nếu tránh né, chẳng phải có vẻ Lưu Sấm nhát gan sao?
Lưu Sấm hít sâu một hơi, một chân bước dậm chân, khí kình theo đan điền, lực từ hông phát ra, một chiêu Bá vương cử đỉnh, hai tay nắm lấy chân trước của chiến mã, miệng phát ra một tiếng rống to như sấm rền, hai cánh tay dùng sức,
- Gục xuống cho ta!
Con chiến mã hí dài một tiếng, lại bị thần lực của Lưu Sấm vặn mình ngã xuống đất.
Kỵ sĩ tức khắc cũng không dự liệu được sẽ xuất hiện kết quả này, trong trí nhớ hắn, Lưu Sấm là kẻ nhát gan, khi gặp chuyện này, e rằng sớm đã sợ tới mức tè ra quần. Chiến mã phù phù một tiếng trở mình ngã xuống đất, lập tức kỵ sĩ phản ứng nhanh chóng thả người theo nhảy xuống, lăn trên mặt đất mười tám vòng, mới không bị chiến mã đè dưới thân thể. Nhưng dù vậy, kỵ sĩ cũng chật vật không chịu nổi. Màu xanh nhạt của bộ quần áo dính đầy bụi đất, trên lọn tóc, còn móc một cây cỏ khô, làm người ta không khỏi vì bộ dáng kia của gã mà bật cười.
- Hùng ngốc, ngươi không sao chứ!
Mi Hoán cũng bị cảnh tượng kia bất thình lình làm hoảng sợ, cho đến khi nàng kịp phản ứng, vội vàng bổ nhào đến bên cạnh Lưu Sấm. Lưu Sấm chỉ cảm thấy cánh tay có chút khó chịu, vừa mới đột nhiên phát lực, cũng không chuẩn bị sẵn sàng, thế cho nên bả vai xuất hiện một chút tổn thương.
Nhìn bộ dáng Mi Hoán khẩn trương, trong lòng Lưu Sấm ấm áp.
Hắn đang muốn mở miệng trả lời, bên tai truyền tới một thanh âm.
- Tiện chủng đáng chết, dám làm tổn thương ngựa của ta, để mạng lại cho ta.
Đang nói chuyện, phía sau truyền đến một cỗ kim loại sắc bén, trong lòng Lưu Sấm không khỏi trầm xuống, trên mặt lập tức hiện lên một chút sát ý lạnh lẽo...
Chương 9: Long xà cửu biến (Thượng)
Cung Lê, dừng tay!
Lưu Sấm quay lưng lại không nhìn ra tình hình phía sau, nhưng Mi Hoán lại nhìn rõ hơn.
Sau khi kị sĩ kia từ dưới đất đứng lên nhìn thấy chiến mã chân trước bị gãy, đã thành tàn phế, lập tức thẹn quá thành giận giữ. Vốn là muốn dạy cho Lưu Sấm một bài học thể hiện một chút trước mặt mỹ nhân, nào ngờ lại bị Lưu Sấm phản kích lại, còn mất thể diện trước mặt mỹ nhân. Kỵ sĩ này tên là Cung Lê, là Nhị huynh của Mi Hoán, là người bà con xa của Mi Phương. Gia đình xa sút, cho nên nương tựa vào Mi gia tại huyện Cù. Nếu tính ra từ mối quan hệ này, Cung Lê có thể được coi là anh họ của Mi Hoán, cho nên thường ngày cũng rất kiêu ngạo.
Nếu vào lúc bình thường, Mi Hoán gọi một tiếng, Cung Lê cũng không thể không vui vẻ mà dừng tay. Nhưng vào lúc này Cung Lê nóng nảy, đâu có nghe sự ngăn cản của Mi Hoán. Chỉ thấy gã rút bảo kiếm ra bước lên bổ về phía Lưu Sấm.
Lưu Sấm ngay từ ban đầu đã cảm nhận được sát khí. Theo lý mà nói, Lưu Sấm có thể né tránh nhưng hắn vẫn nhất quyết đứng trước Mi Hoán, nếu hắn mà né tránh thì rất có thể sẽ làm Mi Hoán bị thương. Trong lòng Lưu Sấm tỏa ra đầy sát ý, hai chân khẽ khuỳnh xuống, động đậy cơ thể như lò xo khẽ ngả về phía sau... Đây chính là chiêu Mãng Ngưu Kháo của Ngưu Hình dẫn đạo thuật trong Long xà cửu biến. Ba ngày trong đại lao, Long xà cửu biến đã hình thành hệ thống trong trí nhớ của Lưu Sấm, thậm chí là thuần thục...
Thời đại Mạt Võ hậu thế, võ thuật đã biến thành vũ thuật. Bản chất của võ thuật, đấu pháp giết người đấu vật chiến trận đang dần dần bị chôn vùi, thậm chí thất truyền, chỉ tồn tại một số số rất ít những cao thù của võ thuật truyền thống Trung Quốc ở trong dân gian.
Bất cứ người đàn ông nào chỉ cần đọc qua tiểu thuyết võ thuật thì trong lòng liền có một giấc mộng võ hiệp.
Đáng tiếc là ở hậu thế, giấc mộng võ hiệp chỉ có thể là một giấc mộng, ngoài chuyện võ thuật truyền thống Trung Quốc bị xuống dốc cũng còn bị pháp luật trói buộc. Lưu Sấm lại càng vì lý do sức khỏe mà từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với võ thuật. Không ngờ đã chết một lần, sau khi trùng sinh lại có cơ hội tiếp xúc với võ thuật chân chính.
Võ thuật thời Đông Hán chính xác hơn phải là nghệ thuật đánh giết, là nói trắng ra là kỹ thuật giết người. Còn Long xà cửu biến mà Lưu Sấm học được là một loại đánh giết cực kì cao minh, là một loại công pháp tụ tập ẩu dẫn đạo dưỡng khí tu thân. Cái gọi là Long xà cửu biến đó chính là thuật đánh giết bắt chước những động tác của chín loài động vật. Đương nhiên, trong đó còn có liên quan đến pháp môn luyện khí, khi luyện đến mức cao thâm, uy lực kinh người. Loại công pháp này tương tự với Ngũ Cầm Hí của đời sau, nhưng dường như uy lực thì lớn hơn nhiều.
Lưu Sấm, cũng chính là chủ nhân ban đầu của cơ thể này đã luyện đến Biến thứ tư, Mãng ngưu biến.
Lưu Sấm này đã gắn bó với Long xà cửu biến đã mười hai năm rồi. Theo trí nhớ của hắn, năm năm tuổi đã bắt đầu tu luyện đến Biến thứ nhất của Kê hình Dẫn đạo thuật, cũng có tên là Kim Kê biến; năm bảy tuổi chuyển sang Hầu hình Dẫn đạo thuật, có tên là Thương Viên biến. Đến lúc đó, sự trưởng thành của Lưu Sấm vẫn bình thường. Nhưng ai mà ngờ được đến năm tám tuổi sau khi luyện Mã hình Dẫn đạo thuật thì cơ thể hắn lại phát sinh thay đổi. Ăn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng cao lớn, cơ thể càng ngày càng to ra... Đến năm mười hai tuổi bắt đầu tu luyện Mãng ngưu biến, đến giờ đã được năm năm rồi. Theo lý mà nói, hắn sắp nên thăng cấp đến Hổ hình Dẫn đạo thuật, cũng là Biến thứ năm của Mãnh hổ biến Nhưng do tính tình nhát gan cẩn thận, không nhận thức được khi mãnh hổ dời núi sẽ có khí thế kiêu ngạo thiên hạ thế nào cho lên chỉ chậm chạp dừng lại ở Mãng ngưu biến.
Lưu Sấm tiếp nhận cơ thể này, đồng thời cũng thừa nhận kí ức của nó. Tính tình của hắn trầm tĩnh hoặc có thể nói là lạnh lùng... Tuy chưa đến mức ngạo nghễ thiên hạ nhưng cũng to gan kinh người.
Nếu không hắn đã không thể giết chết nhiều người như vậy. Trong sự ác nghiệt này khiến hắn dần dần chạm tới sự đích thực của Mãnh hổ biến. Chỉ là thời gian tái sinh ngắn ngủi, Lưu Sấm vẫn chưa thể đột phá được.
Ngưu hình, luyện lực!
Tuy Lưu Sấm vẫn chưa thể hoàn toàn nắm trong tay cơ thể này nhưng thần lực ẩn chứa trong nó thì hắn lại vô cùng tin tưởng.
Hắn vừa lui, kiếm của Cung Lê liền theo đó mà thất bại. Lưu Sấm lại nhân cơ hội này đoạt nhập đến sát ngực Cung Lê, phía sau còn hơi run lên, hung hăng đánh vào người Cung Lê.
Bên tai truyền đến một tiếng kêu răng rắc, Cung Lê kia kêu lên một tiếng thảm thiết, bay ra ngoài mấy chục bước. Lưu Sấm dựa vào một chiêu Mãng ngưu kháo, sức lực lớn sáu bảy trăm cân, cơ thể rắn chắc va vào người Cung Lê, làm gãy hai cái xương sườn của y. Lực đánh quá lớn, khiến cho Cung Lê phun ra máu tươi, lăn mười mấy vòng trên mặt đất mới dừng lại, nhưng cũng không còn sức đâu mà đứng lên.
- Thiếu... Quản gia!
Sự xung đột này cuối cùng đã kinh động đến người trong sân ngựa.
Sớm đã xuất hiện bốn người đàn ông bên cạnh Cung Lê, thấy Cung Lên ngã không dậy nổi, trước ngực còn dính nhiều máu tươi, họ cũng giật mình.
Cung Lê cũng không ngờ, một Lưu Sấm trước đó không lâu còn bị gã ức hiếp không đánh lại được, nhát như chuột lại có một phản kích sắc bén như vậy. Gã vẫn luôn cảm thấy, thằng nhãi này tuy cơ thể có lực hơn nữa tập võ cả ngày nhưng quá nhát gan khó mà có thể thành người tài. Vốn là muốn giáo huấn cho hắn một chút, ai ngờ hắn lại phản kích như vậy, hơn nữa lại ra tay rất tàn nhẫn từ trước đến nay chưa hề như vậy bao giờ.
Một sự tức giận chưa từng có xông lên tận đầu.
Cung Lên khàn giọng quát lên:
- Giết hắn cho ta!
Bốn người quản ngựa không nói nhiều liền đánh về phía Lưu Sấm.
Hoán Mi cũng quá sợ hãi, vội vàng lắc mình ngăn cản trước Lưu Sấm. Vừa định mở miệng ngăn cản thì không ngờ một cảnh tay đã đặt bên hông của nàng. Lưu Sấm ôm lấy Hoán Mi, sau đó nhìn bốn tên quản ngựa, cũng không nói câu gì, hai đầu gối khẽ rùn xuống rồi lao vụt đến.
Bốn tên quản gia này cũng không tầm thường! Chỉ nhìn bước bộ trầm ổn của họ cũng đủ biết võ công không tầm thường.
Nhưng bốn tên quản gia này dường như là Thiên Lôi của Cung Lê chỉ đâu đánh đó. Nhìn từ hành động của bọn họ căn bản là không để ý đến sự hiện diện của Mi Hoán.
Dưới tình hình như vậy, đương nhiên là Lưu Sấm không thể để Mi Hoán ra mặt.
Thấy một quản gia đã đến trước mặt mình, không đợi đối phương ra tay, hắn đột nhiên giơ chân lên cao, dùng chiêu “Ngựa hoang đạp doanh!” Một chân đạp trên mặt đất, người quản gia kia thấy mặt đất bị chấn động, trong lòng loạn hết cả lên, quả đấm của Lưu Sấm đã đến trước mặt. Bộp một tiếng, tên giản gia cảm thấy ngực mình như bị một thanh thiết chùy đập phải, máu tươi phun ra ngã xuống đất chết tại chỗ.
Một chiêu, chỉ một chiêu!
Tên quản gia kia đã bị Lưu Sấm đánh cho một cái hộc máu mà chết.
Ba gã quản gia còn lại sửng sốt, ngây ra trước công phu này. Lưu Sấm lại sải bước lắc mình giống như một con vượn nhảy trên núi hô một tiếng đã đứng trước mặt một tên quản gia khác. Đương nhiên là tên quản gia này đã có sự chuẩn bị, thấy Lưu Sấm đến gần không chậm trễ mà rút bảo kiếm ra đâm về phía tim đối thủ.
- Trát hoa hoàn.
Lúc này Lưu Sấm càng trở lên bình tĩnh lạ thường.
Lúc trước với chỉ một quyền mà đánh chết tên quản gia kia giống như là không có chuyện gì, khuôn mặt vẫn bình tĩnh lạnh lùng, hai tay múa như bướm bay. Bốp một cái đánh vào cổ tay tên quản gia, thân hình chợt lóe lên xâm nhập vào trung cung quản gia, nâng khuỷu tay đập vào ngực gã, ầm một tiếng, một chân rơi xuống đất. Hai đấm một trước một ngay trước người, trong ánh mắt lộ ra sát khí lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào hai tên quản gia còn lại. Vượn giơ nanh vuốt, khuỷu tay đâm vào ngực. Giống như Mãng ngưu kháo lúc trước vậy, đây cũng là sát chiêu trong Long xà cửu biến.
Tuy Lưu Sấm được kế thừa Long xà cửu biến nhưng còn xa mới vận dụng được nó linh hoạt. Chỉ là cơ thể này trong mười hai năm luôn không ngừng luyện tập Long xà cửu biến. Cho nên từng động tác chỉ cần Lưu Sấm có cùng ý niệm trong đầu thì sẽ ra phản ứng.
Tên quản gia bị đâm trúng ngực, ngã nhào xuống đất, trên ngực lõm hẳn xuống.
Nhìn từ ngoài là biết ngay xương ngực của gã đã bị đánh gãy. Lưu Sấm giết hai người liên tiếp, chỉ thấy trong lồng ngực có một hơi thở xông lên đỉnh đầu, hắn ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng dữ dội, hai chân đạp liên hoàn, mỗi một bước chân đều tăng thêm một phần sát khí.
Mãnh hổ xuống núi, ngạo nghễ thiên hạ.
Trên đời này không phải ngươi giết ta thì ta sẽ giết ngươi, không chấp nhận bất kì sự nương tay nào.
Nếu đã như vậy thì làm một kẻ giết người đi...
Nếu như trước đó, trong lòng Lưu Sấm còn có sự băn khoăn, nhưng từ lúc Cung Lê rống to một tiếng “giết hắn” thì giờ Lưu Sấm không còn bất kì sự băn khoăn nào nữa. Không giết người, thì bị người giết, nếu đã như vậy hãy để ta giết ngươi, xem ai độc ác hơn ai.
Một sự tức tối dâng lên từ trong lồng ngực, cơ thể Lưu Sấm đột nhiên giãn ra, bay lên trời:
- Hổ khóa giản!
- Hùng ngốc, mau dừng tay.
- Lưu huynh đệ, xin hãy nương tay...
Thấy Lưu Sấm lại muốn giết người. Sau khi Mi Hoán khiếp sợ cũng kịp phản ứng, nhanh chóng nhào tới ôm lấy cánh tay của Lưu Sấm.
Cùng lúc đó, một người đàn ông chạy ra sân ngựa, trong chớp mắt đã tới trước mặt ngăn cản giữa Lưu Sấm và hai tên quản gia kia.
Chương 10: Long xà cửu biến ( Hạ)
Lưu ngươi đệ, cùng làm việc cho Đông chủ, xin hãy thủ hạ lưu tình.
Người đàn ông kia liền nói ngay, nhảy xuống ngăn trước hai gã quản gia kia, chắp tay nói:
- Cậu giết chết hai người cũng đã bớt giận, hà tất phải thêm người nữa? Quản gia cũng chỉ nhất thời kích động, may mà vẫn chưa gây ra phiền toái gì, nếu không dừng tay sẽ phát sinh phiền phức, thế nào?
- Trương Thừa...
Cung Lê tức giận.
Cái gì gọi là chưa gây phiền toái, thằng nhãi này đánh ta thê thảm như vậy, còn giết hai thủ hạ của ta, sao có thể tha cho hắn được.
Trương Thừa không để ý đến gã mà nói với hai quản gia:
- Còn không mau mang Cung quản sự quay về dưỡng thương?
- Ngươi ...
Cung Lê vẫn còn mắng, hai quản gia đã đỡ gã đi vào trong.
Lúc này, Lưu Sấm cũng dừng lại nhìn người thanh niên tên là Trương Thừa kia, rồi đột nhiên cười cộc lốc:
- Nếu đã như vậy thì dừng tay thôi.
Trương Thừa thở phào, cũng mỉm cười.
- Tam nương tử đến xem ngựa sao?
Lúc này Mi Hoán đâu còn tâm trạng mà xem ngựa, nàng kéo cánh tay của Lưu Sấm nói:
- Đại Hùng, ta mệt rồi, chúng ta về thôi.
- Ừ, chúng ta về thôi.
Lưu Sấm gật đầu đi về cùng Mi Hoán.
Trương Thừa nhìn Mi Hoán đi cùng Lưu Sấm mãi đến lúc không còn thấy bóng nữa. Đến lúc này mới như trút được một gánh nặng rồi quay lại nhìn haihai cái xác trên mặt đất, khẽ thở dài lắc lắc đầu.
- Người đâu, mang hai người này đi chôn cất.
- Vâng!
Một đám hộ vệ đi vào sân ngựa, nghe lệnh của Trương Thừa liền khiêng hai xác chết kia đi.
- Trương quản sự, sao tên Lưu Sấm này bỗng nhiên lại trở lên hung ác như vậy?
Một gã hộ vệ đi lên trước hạ giọng nói:
- Ta nghe nói, thằng nhãi này nhát như chuột, bình thường không dám gây sự. Nhưng vừa rồi nhìn thấy hắn ra tay, không tầm thường chút nào. Lòng lang dạ sói, hơn nữa ra tay không nể tình chút nào, giống như là nhân vật từng trải, thích giết người.
Trương Thừa nhăn mặt, lại suy nghĩ một chút nói:
- Nói với người dưới không nên trêu chọc thằng nhãi này.
Phái một người theo dõi hắn cho ta... Khuyết thúc đi Vũ Sơn gặp cha ta, trước khi ông ta quay về không được có thêm thị phi nào nữa, tránh xảy ra phiền toái.
- Dễ thôi, nhưng thiếu chủ bên kia...
Trương Thừa cũng tỏ vẻ khó xử, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Thiếu chủ bên kia, có ta đi khuyên nhủ rồi.
Vừa rồi Lưu Đại Hùng đánh thương thiếu chủ, một thời gian nữa chưa thể xuống giường được, vừa lúc được yên tĩnh một chút. Sau khi Khuyết thúc trở về sẽ mời ông ấy định đoạt.
- Vâng!
Tên hộ vệ xoay người đi.
Trương Thừa giữ chặt dây cương, đang chuẩn bị lên ngựa thì đột nhiên dừng lại.
- Lưu Sấm... Lưu Sấm...
Y hít một hơi:
- Nếu thắng nhãi này còn sống sẽ là một mối họa. Rốt cuộc là cố ý ấn nấp hay đột nhiên bùng nổ? Nếu như trước kia cố tình nấp như chuột... thì sao lại toan tính như vậy? Lưu Sấm, Lưu Dũng... thúc cháu này này không đơn giản.
***
- Tam nương tử, sao ngươi không nói chuyện?
Trên đường quay về huyện Cù, Mi Hoán vẫn lặng yên. Nếu đổi là người khác có lẽ sẽ an ủi, dù sao cảnh vừa rồi đối với một cô gái mà nói thực sự quá tàn khốc. Lưu Sấm có kém cỏi cũng biết Hoán Mi bị sợ hãi, nhưng hắn lại không biết phải an ủi thế nào. Nói cho cùng, kiếp trước hắn chỉ ru rú trong nhà, có lẽ tình yêu tác động không ít có thể hiểu được tâm tư của con gái lại không phải là điểm mạnh của hắn.
Đột nhiên Mi Hoán dừng bước, nhìn Lưu Sấm.
- Ngươi không phải Hùng ngốc.
- Hả?
- Hùng ngốc không giống như ngươi lúc nãy, giết người không ghê tay.
- Ngươi...
- Chính xác ngươi không phải Hùng ngốc...
Vẻ mặt của Mi Hoán mê man, hình như lẩm bẩm:
- Ta biết, ngươi không phải Hùng ngốc nhưng chính xác ngươi là Hùng ngốc... Ta không biết nên nói thế nào, chỉ có điều chẳng qua là cảm thấy ngươi thay đổi quá nhiều.
- Ta, ta chỉ là không muốn cô bị thương.
Lưu Sấm thở hổn hển, một lúc lâu mới nói được một câu.
Mi Hoán đột nhiên lại mỉm cười:
- Được rồi, ta biết rồi... Chỉ là ngay lập tức ta không thể tiếp nhận được sự thay đổi quá lớn này của ngươi.
Hùng ngốc, ta về trước. Chờ sau khi ta hiểu ta sẽ đến tìm ngươi đi chơi. Đúng rồi! Ngươi cũng nên thật thà một chút, vừa rồi giết hai tên quản gia. Sau khi về ta sẽ nghĩ cách giải quyết cho ngươi. Nhưng không thể lại giết người nữa được, nếu không sẽ phiền lớn đấy.
- Ta biết rồi!
Lưu Sấm và Mi Hoán đi đến cổng thành huyện Cù rồi hắn tiễn nàng về Mi gia.
Mặc dù Mi gia không phải là danh gia vọng tộc nhưng cũng là một nhà giàu có trong huyện Cù. Một tổ trạch là kiến trúc tốt nhất của huyện Cù. Nhìn bên ngoài còn lớn hơn cả nha huyện. Cũng khó trách, nhà giàu số một mà.
Với tiền tài của Mi gia đương nhiên sẽ không dựa chỉ dựa vào mình. Từ khi Mi Chúc quật khởi, Mi gia đã thành một nhà quyền quý, gia đinh cũng tăng lên rất nhiều. Nghe người ta nói, Mi Chúc rất được Lưu Bị coi trọng, tương lai nhất định sẽ trở thành một nhà quyền quý số một quận Đông Hải.
Thấy Mi Hoán đi vào tổ trạch Mi gia, đột nhiên Lưu Sấm cảm thấy buồn bã, như có cảm giác mất mát.
Mi Chúc, Mi Phương, Mi Hoán...
Không ngờ, không ngờ mình lại về thời cận Tam Quốc.
Hắn đứng lại một lát rồi đi. Không biết lúc hắn vừa mới đi Mi Hoán nấp sau cánh cửa nhìn bóng lưng Lưu Sấm, vẻ mặt nghi ngờ.
Hắn đúng là Hùng ngốc sao?
*****
Trên đường về nhà, Lưu Sấm mua hai cân bánh nếp. Đã qua giờ ngọ, cả ngày hôm nay chưa được hạt con nào, bụng hắn đã réo ầm lên. Ăn bánh nếp với nước coi như lót dạ. Không phải hắn không muốn ăn cơm mà thực ra trên người không có tiền. Cuối thời Đông Hán, sau khi trải qua chiến loạn giá sản phẩm tăng cao. Từ Châu vẫn còn thuộc nơi giàu có, nhưng một phen bị Tào Tháp cướp giết cũng trở nên nghèo nàn. Hiện nay một cân thịt bò ở chợ có ba mươi đồng, Lưu Sấm tính đâu ra đâu ra đấy nhưng trong người chỉ còn mười đồng. Đây là lúc sáng Chu Hợi để vào quần áo cho hắn, nếu không đến tiền mua bánh nếp hắn cũng không có.
Tuy trong nhà có đồ nấu ăn nhưng Lưu Sấm lại không biết sử dụng đồ của thời đại này. Nhóm lửa bếp thế nào? Cho bao nhiêu củi? Mà củi cũng phải cần tiền để mua, Lưu Sấm thật bất đắc dĩ. Ăn no rồi, mặc một bộ quần áo ngắn tay, cánh tay trần trui giơ búa lên. Cái rìu của hắn là Chu Hợi để lại, đánh đi đánh lại có tám chiêu thức hơn nữa rất đơn giản. Nhưng Lưu Sấm cũng lại luyện những chiêu thức đơn giản này suốt cả hai năm. Lưu Sâm múa cây búa một lúc cảm thấy không thú vị liền ném sang một bên.
Hai chân hắn đứng cố định lại luyện Long xà cửu biến. Long xà cửu biến có những mối liên hệ cực kì tinh tế, sau mỗi thay đổi đều có tác dụng. Ví dụ như người luyện không thành Kim Kê Biến, thì không thể nào luyện được Thương viên biến, lại càng không thể luyện được Dã Mã biến, hoặc là Mãng Ngưu biên. Trước đó Lưu Sấm đã luyện thành Mãng ngưu biến, nhưng không biết hôm nay tại sao một đường lại thông thuận, một tiếng trống làm tinh thần phấn chấn hơn, cơ thể hắn đột nhiên giãn ra, như mãnh hổ rít gào. Cơ thể rắn chắc sau đó có những động tác run rẩy của hổ, khí cơ lưu chuyển xuống xương cốt tứ chi.
Mãnh hổ biến!
Lưu Sấm giật mình, không do dự vội luyện tiếp Mãnh hổ biến.
Tiếc là, lúc hắn làm những động tác biến hổ thì đột nhiên khí trong cơ thể sững lại, cả cơ thể như bị một lực mạnh nào đó dẫn dắt, thở mạnh một hơi ngã nhào trên mặt đất, nửa ngày cũng không đứng lên được.
Thương Hùng Bão Nguyệt!
Đó là Thương hùng biến, cũng chính là mchiêu biến thứ sáu của Long xà cửu biến, mở đầu cho Hùng Hình dẫn đạo thuật.
Lưu Sấm quỳ rạp trên mặt đất, thở hổn hển cười trộm: quản nhiên có lòng tham... Người này luyện Mãng ngưu biến ba năm, vẫn không thể đột phá được. Vậy mà ta mới nắm cơ thể này trong tay đã đột phá Mãnh hổ biến, đúng là niềm vui bất ngờ.
Tích lũy đến ba năm hôm nay mới có sự thay đổi. Nếu như lại muốn tiếp tục yêu cầu tiến thêm hai cấp xa hơn thì thực sự là quá tham lam rồi...
Lưu Sầm nằm rạp trên mặt đất, cơ thể dần hồi phục lại khí lực, từ từ đứng lên. Hắn phủi bụi trên người đi, nhổ một ngụm nước miếng sau đó về phòng ngồi. Đúng rồi, hôm nay là ra tù, Hoàng Triệu từng nhờ ta đi xã Y Lô tìm người của cửa hàng Tiết gia ... Người này, e rằng cũng không phải là người tốt. Tuifi bề ngoài thì hào hoa phong nhã nhưng hắn có thể cảm nhận được người này tuyệt đối là kẻ tâm địa tàn nhẫn. Nhưng đã đồng ý với y thì đi một lần vậy. Núi không vòng, nước vòng, làm một mối nhân duyên biết đâu sau này mình còn phải cầu cạnh y.
Nghĩ đến đây, Lưu Sấm thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ có điều cả ngày ăn có hai cân bánh nếp chiều lại luyện công, hai cái bánh nếp đã tiêu hóa sạch sẽ rồi. Chả trách lại béo như vậy... Hai cân bánh nếp! Bụng Lưu Sấm lại réo lên chuẩn bị xuống bếp tìm đồ ăn cho no bụng.
Trời tối, Lưu Sấm vừa ra khỏi phòng đã thấy Chu Hợi mang cái đùi bò hơn mười cân đi vào.!