Chương 11: Y Lô (thượng)
Đêm đã về khuya
Ngoài phòng mưa nhỏ bắt đầu tí tách rơi. Mặc dù đã vào xuân nhưng mưa đêm huyện Cù vẫn rét buốt, thậm chí thời tiết còn lạnh hơn mùa đông một chút.
Lưu Sấm ngồi trên cái đệm thật dày, sưởi than ấm lật xem một quyển sách làm bằng thẻ tre. Trên thẻ tre không có tên sách nhưng vẫn có thể đoán ra nội dung bên trong, đây là một bộ binh thư. Nhưng rốt cuộc là binh thư gì thì Lưu Sấm cũng không rõ. Dù sao kiếp trước hắn cũng chỉ là một nhân viên bình thường cũng chẳng có nhiều hứng thú với những quyển sách binh thư của thế giới.
Binh thư là Chu Hợi đưa cho Lưu Sấm, nghe nói là năm ngoái vô tình được lấy được trong khi đi du lịch. May mà kiếp trước làm công tác văn hóa tuyên truyền nên Lưu Sấm cũng không xa lạ gì chữ Hán cổ. Thời đại này đọc sách cũng không phải là chuyện đơn giản, vì có đủ loại nguyên nhân, sách phần lớn đều bị những nhà có thể lực độc chiếm, người thường muốn đọc sách cũng rất phiền toái.
Đêm đến lại không có hoạt động giải trí nào, chỉ có một cuốn binh thư cũ cũng để giết thời gian. Lưu Sấm đọc sách một lát liền suy nghĩ mông lung, đầu dựa vào giường rồi đi vào giấc ngủ say sưa.
Cảm giác ngủ này rất say. Lưu Sấm cũng không biết ngủ bao lâu mãi đến lúc bị một tiếng động làm bừng tỉnh. Ngoài cửa sổ trời vẫn tối đen, than trong lò sưởi đã tàn... Trời vẫn chưa sáng, trong phòng tối om. Hắn ngồi dậy chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng sấm rền khiến hắn hiếu kì. Hắn khoác áo lên đi guốc gỗ mở cửa phòng ra.
Mưa đã tạnh.
Nhưng vẫn còn lạnh.
Lưu Sấm giật mình lạnh toát, nhìn ra phía ngoài chỉ thất một bóng đen đang múa đao. Chu Hợi để trần cánh tay đang múa đại đao, luyện võ trong đêm. Cơ thể của ông cũng nhanh nhưng thanh đại đao trong tay lại sáng loáng. Mỗi một đao chém ra đều có tiếng trầm đục như sấm rền. Khí đao ở bốn phía Lưu Sấm đứng ở phía sau cũng có thể cảm nhận được.
Thời gian khoảng một tuần trà, Chu Hợp mới thu đao lại. Ông quay lại, nhìn thấy Lưu Sấm đang đứng ở cửa cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên mà để dựa cây đao vào tường rồi đứng lên rửa mặt.
Bây giờ Lưu Sấm mới nhìn rõ thanh đại đao. Thanh đao này của Chu Hợi dài khoảng tám thước, tính ra là 1m85. Dựng thẳng thanh đao lên cao gần bằng Lưu Sấm. Chuôi đao dài khoảng ba thước, đầu tròn. Thân đao dài hơn năm thước, bề rộng khoảng một bàn tay. Mặt đao sắc bén, lưỡi đao có độ cong hình giọt nước, hàn khí kinh người.
Trảm mã kiếm? Hoán đầu đao? Lưu Sấm tò mò, không kìm nổi liền cầm cây đại đao lên. Khi Đao ở trong tay, hắn liền hít sâu một hơi.
Rất nặng!
Cây búa của Lưu Sấm là thợ rèn làm ra, nặng bốn mươi tám cân. Nhưng sau khi cầm thanh đao này nó đã đè chết trọng lượng của cây búa kia. Có lẽ, chỉ với riêng chuôi đao đã nặng hơn cây búa rồi.
- Đao này tên là Giáp tử kiếm, trọng lượng sáu mươi ba cân.
Lưu Sấm nghe xong suýt nữa thì thổ huyết.
Sáu mươi ba cân?
Chu Hợi nói sáu mươi ba cân, chắn chắn không phải là đơn vị đo lương của đời sau mà là đo lường của cuối thời Đông Hán. Lưu Sấm từng đọc những tài liệu liên quan, một cân của đời Hán tương đương khoảng sáu cân của đời sau. Cái gọi là tám lạng, nửa cân cũng là như thế.
Giáp tử kiếm sáu mươi ba cân, còn không phải là một trăm cân sao?
Ôi trời ơi, sức mạnh của Chu Hợi cũng thật là kinh người...
Tuy nhiên, tương truyền Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Quan lão gia trọng lượng là tám mươi hai cân, vậy chẳng phải là hơn một trăm cân sao? Lưu Sấm nhìn thanh đại đao này, không biết tại sao trong đầu lại nhớ đến Thanh long yển nguyệt đao của Quan lão gia. Mắt hắn lơ đãng nhìn vào mũi đao, rồi ngẩn người ra hiếu kì nói:
- Hợi thúc, sao không sửa lại thanh đao này một chút?
Trên mặt đao có hai ba lỗ hổng.
Chu Hợi nghe thấy biến sắc, cướp lấy đại đao trong tay Lưu Sấm, do dự một chút rồi hạ giọng nói:
- Giữ lấy đi, như vậy mỗi lần ta nhìn thấy sẽ cảnh giác. Trước đó không lâu ta đã cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ, nào ngờ lại thua trong tay một người. Lần đó cũng suýt nữa khiến ta bỏ mạng. Thôi, chuyện đã qua rồi... Đại Hùng, cháu có sức mạnh bẩm sinh, thúc phụ cháu từ nhỏ đã cho cháu sức chịu đừng gân cốt, lại truyền cho cháu võ công thượng thừa nhất. Tuy nhiên không được tự cao tự đại, cần biết rằng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Lúc đầu Hợi thúc cháu cũng là ếch ngồi đáy giếng cho nên mới khổ nhục như vậy...
Có một câu chuyện! Trí nhớ của Lưu Sấm lại quay ngược trở lại, từ những lời này của Chu Hợi nghe ra một ý nghĩa khác. E rằng Hợi thúc không phải là một người bình thường, ông ta với một người thân nghệ mà chỉ quanh quẩn ở huyện Cù nhỏ bé này, chắc chắn là gặp phải một đả kích nào đó.
Nhưng Chu Hợi không nói thì Lưu Sấm cũng không gặng hỏi.
- Đại Hùng, sau này cháu phải chăm chỉ tập võ, không được tự cao tự đại.
Tiếc là ta không tìm thấy người thợ thủ công trước đây đã làm ra thanh Giáp tử kiếm này, nếu không sẽ bảo ông ta chế tạo cho cháu một thanh như vậy. Ta sẽ truyền cho cháu tám thức sát pháp, cháu phải luyện tập siêng năng, sau này thanh Giáp tử kiếm này ta cũng giao lại cho cháu. Tuy nhiên, công phu mà thúc phụ truyền cho cháu còn cao minh gấp trăm lần đao pháp kia của ta. Cháu vẫn phải lấy cây thương này làm việc chính, lấy đao làm phụ, tương lai nhất định sẽ vượt qua ta và thúc phụ của cháu.
Thương?
Đột nhiên trong đầu Lưu Sấm nhớ đến một cây gậy nặng trịch trong phòng.
Lẽ nào cây gậy kia chính là “thương” mà Chu Hợi nói.
Gãi gãi đầu, hắn đồng ý một tiếng.
Lúc này chân trời đã hé lộ những tia sáng đầu tiên. Chu Hợi lấy canh thịt bò còn thừa lại từ ngày hôm qua, sau khi hâm nóng liền lấy bánh nếp làm đồ ăn sáng. Vốn dĩ vào thời đại này đại đa số người ta vẫn chưa có thói quen ăn sáng. Nhưng trong nhà có ba người đàn ông đều luyện võ cho nên rất coi trọng bữa ăn. Chu Hợp hôm qua đã giải quyết xong mâu thuẫn của xã Thập Lý Pha và Vũ Sơn, được một đùi thịt, cuối cùng trở thành món ăn chính của hai người.
- Hợi thúc, hôm nay cháu muốn đi xã Y Lô một chuyến.
- Đi Y Lô làm gì?
Lưu Sấm há miệng, không biết nên giải thích thế nào.
Dù sao hắn giúp Hoàng Triệu kia truyền tin, hơi danh bất chính ngôn bất thuận chưa chắc Chu Hợi đã đống ý.
Cũng may là Chu Hợi không hỏi dồn quá, sau khi hỏi một câu lại nói tiếp:
- Cũng được, thế này đi, ta sẽ cho người đánh xe lại đây, cháu tự đánh xe đi. Vốn ta cũng định đi xã Y Lô một lần, hôm qua Thập Lý Pha và Vũ Sơn dùng binh khí đánh nhau, hôm nay huyện tôn mời ta đi đến chỗ ông ấy một chuyến... Cháu hãy thay ta đi Y Lô mang đồ đến bãi Diêm Thủy, giao cho một người tên là Bùi Thiệu, ta cũng đỡ phải đi nữa.
- Được!
Lưu Sấm cũng không hỏi Chu Hợi đưa cái gì mà chỉ ghi nhớ cái tên Bùi Thiệu. Ăn sáng xong, Chu Hợi liền đến nha huyện. Lưu Sấm ở nhà nghỉ ngơi một lát rồi nghe thấy có tiếng xe ngựa từ bên ngoài vọng vào.
Một nha dịch vội vàng dừng xe ngựa ở cửa, là một con ngựa già nhìn gầy còm. Thời đại này, mọi thứ đều thiếu thốn sao có thể kiếm được một con ngựa tốt? Trên xe chất hai cái hòm đã được buộc dây thừng cố định lại.
- Hợi thúc còn chỉ bảo gì không ạ?
- Không còn, ngươi đi sớm rồi về trên đường không được chậm trễ.
Lưu Sấm gật đầu đồng ý rồi nắm lấy dây cương.
Sai dịch đi rồi, Lưu Sấm thu dọn lại một chút rồi dắt ngựa đi. Xe vừa mới chuẩn bị lên đường, cầm lấy roi ngựa thì nghe thấy tiếng vó ngựa ở đằng xa. Nhìn về phía bước chân, chỉ thấy một con bạch mã chạy như bay từ phía đằng xa, chớp mắt đã đến trước xe ngựa cản đường Lưu Sấm.
- Hùng ngốc, ngươi muốn đi đâu vậy?
Âm thanh giòn giã khiến Lưu Sấm ngẩn người ra rồi mỉm cười thật thà.
- Tam nương tử, ta muốn đi Y Lô... đây là con ngựa mà cô nói sao?
Người đang ngồi trên ngựa rõ ràng là Mi Hoán.
Chỉ thấy đầu nàng búi bóc đuôi ngựa. Mặc y phục màu xanh biếc, xinh đẹp lạ thường.
Suy nghĩ cả đêm, tâm trạng của Mi Hoán đã khá lên, vẻ mặt rạng rỡ kèm theo cả nụ cười tươi, càng cầm roi ngựa chỉ vào Lưu Sấm đắc ý nói:
- Đúng vậy, ngươi thấy thế nào?
Có lẽ con bạch mã này ít tuổi, nhìn thấy rất uy phong, đồng thời lại cao lớn hơn con ngựa già ở đầu xe Lưu Sấm kéo, hiển nhiên là bảo mã lương câu rồi.
Lưu Sấm cười hâm mộ, gật đầu nói:
- Quả nhiên là ngựa tốt.
Chương 12: Y Lô (Hạ)
Đại Uyển mã rất tốt. Ở hậu thế cũng hiếm gặp. Lưu Sấm đã từng cưỡi ngựa, nhưng phần lớn là loại Canh mã hoặc Dẫn mã, so với Đại Uyển mã trước mắt thì đúng là rác rưởi.
- Muốn không, ngươi thử cưỡi xem?
- Ta… thôi đi, ta còn phải đến Y Lô, chậm trễ nữa thì không đến kịp mất.
Mi Hoán chu miệng nhỏ nhắn nói:
- Đang yên đang lành, đến Y Lô làm gì?
- Lần này không chỉ giúp Hợi Thúc đưa ít đồ mà còn thuận tiện làm chút việc vặt nữa.
Ánh mắt Mi Hoán sáng lên, nói:
- Vậy ta đi cùng ngươi!
- Hả?
Trong lòng Lưu Sấm hiển nhiên rất vui, mặc dù Mi Hoán là nữ hài tử, nhưng Y Lô cũng không quá xa, cũng không có gì bất tiện
- Tam nương tử muốn đi, ta đương nhiên cao hứng, chỉ có điều…
- Hì hì, ngươi đồng ý là được rồi!
Mi Hoán không đợi Lưu Sấm nói xong, liền phồng miệng, vẻ mặt không hài lòng nói:
- Nhị huynh trở về, liền vội vàng xử lý tạp sự, căn bản không ai chơi cùng ta. Dù sao Y Lô cũng không xa, ta cho người nói với huynh ấy một tiếng là được.
Nói xong, nàng quay đầu lại hô lớn:
- Mi Nguyên!
Một thanh niên từ một khúc rẽ chạy đến hỏi:
- Tam tiểu thư có gì chỉ bảo?
- Ta muốn đi Y Lô, ngươi trở về nói với Nhị huynh một tiếng, trước khi trời tối ta sẽ trở về.
Mi Nguyên vừa nghe lập tức kinh hãi, nói:
- Tam tiểu thư, vạn lần không được… ở Y Lô rất loạn, hơn nữa lúc này là lúc hải tặc thường lui tới nhất, nếu chẳng may xảy ra sai sót…
Mi Hoán hừ một tiếng, nói:
- Hôm qua suýt nữa thì ta sai sót rồi, sao lúc đó không thấy ngươi ngăn cản?
- Hơn nữa, Hùng ngốc đi cùng ta, nhất định sẽ bảo vệ ta chu toàn… Hùng ngốc, ngươi nói đúng không?
Mi Hoán phồng miệng nhìn Lưu Sấm.
Lúc này, Lưu Sấm cũng đành mặc kệ, gật đầu đáp ứng:
- Tất nhiên rồi, ta đương nhiên sẽ bảo hộ Tam nương tử chu toàn.
Mi Hoán mỉm cười.
Nụ cười của nàng rạng rỡ vô cùng.
Nàng nói với Mi Nguyên:
- Quyết định vậy đi… Hơn nữa, không phải còn có Mi Thiệp đi theo hay sao, trên đường chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu. Mi Thiệp, Mi Thiệp.
Một thanh niên từ phía sau Mi Nguyên đứng ra chắp tay nói:
- Tam tiểu thư, có gì chỉ bảo?
- Ngươi đánh xe đi!
- Hả?
Mi Hoán cũng mặc kệ vẻ mặt như thế nào, vẫy vẫy Lưu Sấm nói:
- Hùng ngốc, ngươi cưỡi con ngựa này, ta cưỡi ngựa của Mi Thiệp ... Hi hi, không phải ngươi vẫn luôn muốn học cưỡi ngựa sao? Nhân cơ hội này, ta sẽ dạy cho ngươi cưỡi ngựa. Hì hì, không biết ngươi có học được không nữa.
Mi Thiệp vẻ mặt đau khổ, trong lòng vạn lần không muốn.
Nhưng Mi Hoán đã mở miệng, cho dù có không muốn thì cũng chỉ có thể đáp ứng mà thôi.
Lưu Sấm cũng rất đau đầu, bởi vì hắn thật sự không biết cưỡi ngựa. Ngựa ở kiếp trước chạy rất chậm, đương nhiên không thể so với chiến mã. Hơn nữa, lúc Lưu Sấm đi đến trước mặt con ngựa này thì mới phát hiện trên người nó có một cái nệm êm làm từ gấm Tứ Xuyên. Bên cạnh yên ngựa chỉ treo một cái bàn đạp, so với bàn đạp trong ấn tượng của Lưu Sấm hoàn toàn bất đồng. Cũng may con bạch mã này tính tình cũng tốt, không quá bài xích Lưu Sấm. Dưới sự thúc giục của Mi Hoán, hắn đạp dây leo lên ngựa, lập tức có cảm giác không tự nhiên.
Không có yên ngựa song đăng (hai bàn đạp), nhất định phải dùng eo và chân ngồi vững.
Cũng may Lưu Sấm tập võ nhiều năm, eo và chân tất nhiên rất vững.
Mi Hoán thì cưỡi ngựa của Mi Thiệp, vừa chỉ điểm Lưu Sấm yếu quyết cưỡi ngựa, vừa nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Lưu Sấm mà cười khanh khách không ngừng.
- Huynh trưởng, phải làm sao bây giờ?
Mi Nguyên nhìn Mi Thiệp, vẻ mặt khó xử.
Mi Thiệp thở dài một hơi, ngồi trên xe ngựa, nhìn bóng lưng của Lưu Sấm, đột nhiên nhổ phì một ngụm nước bọt.
- Nên làm gì thì làm!
Y hạ giọng nói:
- Nhị lão gia đã dặn, chúng ta phải nghe lời Tam tiểu thư, còn có thể làm gì nữa? Ngươi trở về, thông báo với Nhị lão gia, kể lại những chuyện đã xảy ra cho Nhị lão gia. Ta theo Tam tiểu thư và tên tiểu tử kia đến Y Lô.
Cũng không biết Tam tiểu thư bị gì, lại thân thiết với tên nhà quê kia như vậy… Ta phải chú ý hắn, tránh làm hỏng đại sự của lão gia.
Nghĩ đến đây, Mi Thiệp vung roi đánh xe, giục ngựa đuổi theo hai người Lưu Sấm và Mi Hoán.
Xã Y Lô cách huyện Cù khoảng ba mươi dặm.
Nếu ra sức vung roi thúc ngựa, một canh giờ là đến. Chỉ tiếc, gặp tên gà mờ kỹ thuật cưỡi ngựa như Lưu Sấm, dù làm thế nào cũng không thể đi nhanh được. Ngược lại, đi một lúc lại ngừng, không ngừng điều chỉnh phương hướng. Bình thường lộ trình mất nửa canh giờ thì bây giờ phải mất gần ba canh giờ.
Đến chính ngọ thì mới tới Xã Y Lô.
Lưu Sấm gần như từ trên lưng ngựa lăn xuống, đứng trên mặt đất lảo đảo một phen.
Trước đây cảm thấy cưỡi ngựa là một chuyện rất thoải mái, nhưng sau khi nếm trải, Lưu Sấm liền không cảm thấy thoải mái nữa. Không nói đến việc điều khiển ngựa, chỉ riêng việc dựa vào lực eo và chân để duy trì cân bằng cũng đã là chuyện vất vả rồi. Nói là khống chế ngựa, không thể chỉ dựa vào mấy chữ là có thể giải quyết. Nhất định phải quen thuộc tính ngựa, khống chế lực ngựa, càng không thể chọc giận nó.
Trên đường nếu xảy ra chuyện, càng phải có phản ứng nhạy bén.
Lưu Sấm ngã từ trên ngựa xuống hai lần, một lần vì không khống chế tốt lực dây cương, bị bạch mã hất ngã, còn suýt nữa bị đạp một cái. Lần khác là vì ven đường đột nhiên nhảy ra một con thỏ, bạch mã thất kinh, lại khiến Lưu Sấm rớt xuống lần nữa.
Mặc dù hai lần ngã ngựa, nhưng ngược lại Lưu Sấm cũng thu được nhiều kinh nghiệm. Ít nhất là khi đến Xã Y Lô thì đã cưỡi tốt hơn.
- Tốt cái gì mà tốt, chẳng qua chỉ ngồi yên trên lưng ngựa mà thôi, đúng là một con gấu ngốc…
Lưu Sấm chật vật, Mi Hoán dọc đường cười trêu không dứt:
- Hùng ngốc, kỵ thuật của ngươi thật quá kém! Đừng nói là xông trận, chỉ cưỡi ngựa đột kích, e rằng ngươi cũng không làm được. Sau khi trở về, ta nhất định phải huấn luyện ngươi mới được, bằng không, ta sẽ bị người khác cười nhạo mất. A, còn con ngựa này sẽ do ngươi chăm sóc.
- Cái gì?
Lưu Sấm chấn động, nhìn Mi Hoán hồi lâu không thốt nên lời.
Nhưng hắn đã nghe Chu Hợi nói qua, năm nay ngựa rất đắt đỏ. Đừng nói là ngựa tốt như Đại Uyển, cho dù là Xa mã, Canh mã cũng đã mất từ tám ngàn đến hai vạn tiền rồi. Chiến mã bình thường, khoảng hai vạn đến mười vạn, mà thớt bạch mã này của Mi Hoán, phỏng chừng phải hai mươi đến hai lăm vạn. Mi Hoán nói Lưu Sấm chăm sóc nó, cũng không khác gì đem con ngựa này cho hắn.
Lễ vật trân quý như vậy khiến Lưu Sấm cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, có chút bối rối. Ngay cả Mi Thiệp đang đánh xe cũng nhíu mày, nói:
- Tam tiểu thư, con ngựa này là Lưu sứ quân tặng cho mà.
Mi Hoán trầm mặt nói:
- Thì sao? Nếu hắn đem ngựa tặng cho ta, thì là ngựa của ta… Bây giờ ta giao cho Đại Hùng chăm sóc, có liên quan gì hắn?
- Chuyện này…
- Ngươi đừng lắm lời, có tin sau khi trở về, ta bảo Nhị huynh đưa ngươi đến ruộng muối không?
Mi Thiệp họ Mi, chẳng qua chữ “Mi” này không phải là nhà họ “Mi”, mà là được ban thưởng cho. Phụ thân là lão nhân của Mi gia, bởi vì có lập nhiều công lao cho nên được ban cho họ “Mi”. Đây cũng là một loại thủ đoạn lung lạc lòng người của thế gia cường hào, nhưng nói cho cùng thì hắn và Mi gia cũng không hề có bất kỳ liên hệ máu mủ nào, chẳng qua chỉ là một nô bộc, ở Mi gia cũng không có địa vị gì đáng kể.
Ruộng muối, chính là căn cơ của Mi gia. Mi gia dựa vào chế muối, buôn muối mà lập nghiệp, tất nhiên vô cùng xem trọng ruộng muối. Chẳng qua, công việc ở ruộng muối rất vất vả, Mi Thiệp cũng biết rõ điều này. Cho dù đến ruộng muối làm quản sự thì cũng rất vất vả, hơn nữa cũng không có lợi lộc gì. Hiện nay y theo Mi Phương làm việc, ở Cù huyện cũng được xem là một nhân vật. Nếu thực sự đến ruộng muối thì quả là xui xẻo… Lại nói, chuyện này sớm muốn gì Đại lão gia cũng biết, ta cần gì phải tự rước phiền phức?
Nghĩ đến đây, Mi Thiệp liền ngậm miệng.
Mi Hoán nhìn Lưu Sấm, nói:
- Hùng ngốc, ngươi phải chiếu cố Trân Châu thật tốt.
Trân Châu chính là tên của con bạch mã này. Bởi vì hai tròng mắt của nó sáng như Trân Châu, cho nên Mi Hoán mới đặt cho nó cái tên này.
Lưu Sấm nhìn bạch mã, lại nhìn Mi Hoán, đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói:
- Tam nương tử, cô đã đưa ta rồi thì đừng hối hận đấy.
Mi Hoán nhăn mũi, phì cười:
- Nếu như nó ủy khuất thì ngươi cứ chờ xem.
Nàng đến gần, sóng vai đi cùng Trân Châu và Lưu Sấm.
- Chúng ta đi đâu đây?
- Bãi Diêm Thủy!
Mi Thiệp ở phía sau nói:
- Tam tiểu thư, tốt nhất là tìm một nơi trong trấn để nghỉ chân, để ta và Đại Hùng mang thứ đó đi giao là được rồi.
Bãi Diêm Thủy cực kỳ hỗn loạn, long xà hỗn tạp, cũng không phải là chốn đất lành.
Mi Hoán cười đáp:
- Sợ gì chứ, dù sao cũng có Hùng ngốc ở đây, hắn sẽ không để ta thiệt thòi đâu… Phải không, Hùng ngốc?
Lưu Sấm cười thật thà, gật đầu tán thành.
Gặp phải hai chủ nhân như vậy, Mi Thiệp cũng chỉ có thể cười khổ. Nếu như Mi Hoán đã quyết định thì cứ nghe theo nàng thôi… Dù sao nếu xảy ra chuyện cũng có Lưu Sấm gánh vác. Nếu lúc này đắc tội với vị đại tiểu thư nay, khi đó mới xui xẻo. Thôi, không bằng cẩn thận một chút! Với danh tiếng của Mi gia, kẻ nào dám đến trêu chọc chúng ta chứ?
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng vẫn phải chuẩn bị một chút. Mi Thiệp rút từ bên hông một thanh thủ đao, đặt bên cạnh người sau đó vung roi đuổi theo.
- Tam nương tử?
- Sao?
- Cô không tức giận chứ?
Mi Hoán ngẩn ra, chợt quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Sấm, nói:
- Ngày hôm qua, sau khi trở về ta đã suy nghĩ rất lâu, chuyện gì đã khiến ngươi thay đổi nhiều như vậy. Nhưng Hùng ngốc vẫn là Hùng ngốc, ta biết rằng cho dù gặp chuyện gì thì ngươi vẫn giúp đỡ ta, bảo vệ ta, đúng không?
Lưu Sấm muốn nắm bàn tay nhỏ bé của Mi Hoán, nhưng lại không có dũng khí.
Tuy nhiên, hắn vẫn gật đầu thật mạnh, nói:
- Hùng ngốc vĩnh viễn là Hùng ngốc của Tam nương tử, Tam nương tử cũng vĩnh viễn là Tam nương tử của Hùng ngốc.
Nụ cười của Mi Hoán càng thêm rạng rỡ.
- Nếu đã vậy thì tại sao ta phải giận ngươi chứ?
Trong lòng Lưu Sấm lập tức dâng lên một dòng nước ấm. Hắn và Mi Hoán sóng vai nhau, không biết từ lúc nào đã đến bãi Diêm Thủy.
Cái gọi là bãi Diêm Thủy vốn chỉ là một bãi ruộng muối bỏ đi. Bởi vì nước mặn cho nên mới có tên là Diêm Thủy. Nơi này nghe nói chính là cố hương của đại danh tướng Chung Ly Muội… Sau khi Chung Ly Muội chết, nơi này liền bị trưng thành quan điền, cũng trở thành ruộng muối của Xã Y Lô. Sau này, bởi vì quy mô ruộng muối của Xã Y Lô quá nhỏ, cho nên không thể cung ứng đủ.
Thời Nhậm Sở Vương vì muốn tăng sản lượng muối ăn, nên phế bỏ ruộng muối ở Xã Y Lô, xây dựng ruộng muối ở Diêm Độc, ruộng muối ở Xã Y Lô liền biến thành bãi Diêm Thủy. Bởi vì Xã Y Lô tiếp giáp huyện Hải Tây, giữa huyện Cù và Hải Tây, việc thống trị có chút phiền toái, vì thế quản phủ liền làm ngơ không đoái hoài đến. Sau Loạn khăn vàng, bãi Diêm Thủy liền biến thành một khu chợ đen, trà trộn rất nhiều kẻ liều mạng.
Vừa tiến vào bãi Diêm Thủy, Lưu Sấm liền cảm giác được bầu không khí khẩn trương tràn ngập. Cảm giác này thật giống như tiểu hòa thượng Thập Phương mang theo Kim Phật trong “Thiện Nữ U Hồn”, bước vào chợ liền cảm thấy khẩn trương và bất an. Lọt vào tầm mắt là những người quần áo tả tơi. Hoặc là trong tay lăm lăm đao kiếm, diện mạo dữ tợn…
Sau khi ba người Lưu Sấm đi vào bãi Diêm Thủy, một cặp ánh mắt lập tức dừng trên thân ba người. Trong con ngươi đó tràn ngập tia tham lam, hung tàn, khiến Mi Hoán kinh hãi, theo bản năng đi sát Lưu Sấm, nắm chặt lấy tay hắn. Mà tình huống của Mi Thiệp cũng không tốt lắm, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Lưu Sấm cũng cảm thấy tình huống không ổn, đang muốn an ủi Mi Hoán, không ngờ có người đột nhiên xông đến. Mi Thiệp còn chưa kịp trở tay, đợi khi y kịp phản ứng định nhảy xuống xe thì đã thấy người đó kêu thảm một tiếng, ngã trên mặt đất, thậm chí còn lăn hai vòng.
Mi Thiệp dừng xe, nhảy xuống.
Y muốn đi lại kiểm tra, nào ngờ xung quanh vây lại một đám người, đem cả ba vây vào giữa.
- Chuyện gì đây, đụng vào người ta còn muốn chạy sao?
Một đại hán cường tráng diện mục hung ác tiến lên túm lấy cánh tay Mi Thiệp.
Một người khác thì đi đến bên người đang nằm trên đất kêu rên lăn lộn, giả vờ kiểm tra một phen rồi nói:
- Đại huynh, một chân của Tiểu Mã gãy rồi.
- Cái gì?
Đại hán cường tráng lập tức giận dữ, lại càng giữ chặt lấy Mi Thiệp.
- Các ngươi đụng vào người khác, sao có thể bỏ đi, còn không mau đền tiền.
- Đúng, đền tiền đi!
Người xem mồm năm miệng mười hò hét, bộ dạng như không đền tiền thì sẽ không chịu bỏ qua.
Lưu Sấm đưa tay kéo Mi Hoán ra sau, để nàng dựa vào càng xe, sau đó lạnh lùng nhìn tình huống phát sinh.
Đột nhiên, hắn bước lên một bước, khí dâng lên trong đan điền, hét lớn:
- Bùi Thiệu, nếu như còn không bước ra, không đổ máu cũng tổn thương hòa khí.
Chương 13: Người tốt bị bắt nạt (Thượng)
Bãi Diêm Thủy vàng thau lẫn lộn, hỗn loạn vô cùng, Chu Hợi không phải không biết. Thế nhưng, lúc phó thác cho Lưu Sấm đi giao đồ, ông cũng không dặn dò nhiều, chỉ nói Lưu Sấm sau khi đến bãi Diêm Thủy tìm một người tên là Bùi Thiệu. Điều này đã nói lên, Bùi Thiệu ở bãi Diêm Thủy cũng không phải hạng người vô danh.
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, không xử lý tốt sẽ hỗn chiến. Lưu Sấm tất nhiên không sợ, nhưng hắn không thể không quan tâm đến an toàn của Mi Hoán. Cảnh tượng trước mắt, hắn cũng không xa lạ gì. Không phải hậu thế thường nói “Đụng bình sứ” sao… Kể ra cũng thú vị, kiếp trước hắn chưa từng gặp qua “Đụng bình sứ”, không ngờ tái sinh hơn một ngàn tám trăm năm sau lại gặp chuyện này. Hắn ở một bên quan sát, phát hiện mặc dù người vây xem không ít, nhưng thực sự hò hét thì chỉ có bốn năm người. Đừng nói là bốn năm người, nếu đánh nhau, Lưu Sấm cũng không để tâm, nhưng sẽ tạo nên phiền toái.
Mấy người này vừa nhìn cũng biết là lưu manh lăn lộn ở bãi Diêm Thủy. Có lẽ bọn hắn lăn lộn cũng không lâu, danh tiếng cũng không lớn. Nhưng nếu như thật sự đả thương bọn chúng, chỉ e người của bãi Diêm Thủy cũng sẽ không bỏ qua.
- Bùi Thiệu, nếu như không ra, không chỉ đổ máu mà còn tổn thương hòa khí.
Lưu Sấm trầm giọng quát một tiếng, nổ vang như sấm, âm thanh tạp loạn xung quanh lập tức biến mất. Cũng không thấy hắn có động tác gì, chỉ lắc mình một cái đã đến bên cạnh Mi Thiệp, nắm lấy thanh đao trong tay Mi Thiệp, lật ngược một cái thì đao đã nằm trong tay.
Trên chợ, lập tức trở nên yên tĩnh.
Trái tim Mi Hoán đập thình thịch, cánh tay nhỏ bé nắm chặt ống tay áo Lưu Sấm, tuy nhiên sắc mặt vẫn bình thản. Một lát sau, chợt nghe có người ở bên ngoài quát:
- Tên khốn nào gọi lão tử, khẩu khí không nhỏ, ta cũng muốn lãnh giáo một phen.
Đám người tách ra hai bên, một đại hán khôi ngô, mang theo hai hán tử áo vải đi đến. Đại hán này thân cao hơn tám thước, không kém gì Lưu Sấm. Thế nhưng hình thể so với Lưu Sấm thì gầy hơn rất nhiều, tuy nhiên cũng có thể coi là lưng hùm vai gấu. Y mặc một bộ áo xanh nhạt, tay áo hẹp, hạ thân khố den, đi đôi giày vải trắng đế đen. Eo dắt đao, trên cổ còn buộc một chiếc khăn vàng.
- Để ta xem xem, là ai lớn gan như vậy.
Đại hán vừa xuất hiện lập tức lộ ra một cỗ sát khí nồng đậm.
Lưu Sấm mí mắt khẽ giật, từ trên người đại hán này, hắn cảm nhận được một loại khí chất tương tự như Chu Hợi, tuy nhiên so với Chu Hợi thì sát khí này rõ ràng yếu hơn vài phần.
- Đại Hùng…
Mi Hoán ở một bên khẽ gọi Lưu Sấm.
Mi gia ở huyện Cù địa vị rất cao, nhưng sức ảnh hưởng đối với bãi Diêm Thủy lại tương đối nhỏ. Nếu đổi lại là nơi khác, không chừng Mi Hoán sẽ bộc lộ thân phận. Nhưng ở bãi Diêm Thủy này, danh tiếng của Mi gia đôi khi lại biến thành gánh nặng. Mi Hoán là một nữ tử rất thông minh, tất nhiên biết lúc nào nên nói, lúc nào nên im lặng.
- Tiểu tử, ngươi là ai? Gọi lão tử làm gì?
Đại hán khăn vàng khẩu âm đậm chất Thanh Châu, hiển nhiên là người ngoài đến đây. Tuy nhiên nhìn thái độ của người xung quanh, Lưu Sấm biết, người này nhất định là bá chủ một phương ở bãi Diêm Thủy. Bằng không, sẽ không có chuyện hắn vừa xuất hiện, người khác liền ngậm miệng. Hơn nữa, trong lời nói của y, Lưu Sấm càng có thể cảm nhận được đây không phải là sát ý thực sự.
- Ngươi là Bùi Thiệu?
- Đúng vậy, chính là Bùi lão tử đây.
Lưu Sấm nói:
- Hợi thúc bảo ta đến giao đồ cho ngươi, thứ đó ở trong xe, gọi người đến lấy đi.
- Ngươi… chính là Lưu Sấm?
- Ngươi biết ta sao?
Bùi Thiệu đột nhiên mỉm cười, gật đầu đáp:
- Tất nhiên biết, chỉ có điều nghe danh không bằng gặp mặt, ngươi thoạt nhìn không giống như lời đồn.
- Ồ?
Nụ cười trên mặt Bùi Thiệu đột nhiên biến mất.
Y khoát tay một cái, hai đại hán phía sau liền bước lên trước, mở dây thừng trên xe, một ngươi một đầu rương, vác lên vai.
- Tiểu tử, thứ này ta nhận… Chẳng qua, bãi Diêm Thủy này có quy củ của bãi Diêm Thủy.
Ngươi đụng người bị thương sẽ phải bồi thường. Mặc dù ta và đại huynh có quen biết, nhưng dù sao ở đây cũng là kiếm ăn, cho nên không giúp ngươi được rồi.
Khóe mắt Lưu Sấm khẽ giật, cũng bật cười.
- Bùi Thiệu, ta gọi ngươi đến đây không phải để ngươi giúp ta, chỉ là muốn ngươi làm chứng cho ta mà thôi.
Bùi Thiệu ngẩn người:
- Làm chứng cái gì?
- Theo cách nói của ngươi, đụng người bị thương sẽ phải bồi thường. Chỉ cần ta đền tiền, xem như cũng đủ đạo lý… Được, ta có thể bồi thường, nhưng ngươi nhất định phải làm chứng cho ta, được chứ? Miễn là cuối cùng ta đền tiền, các ngươi không thể không bỏ qua. Sẽ không phá hỏng quy củ của bãi Diêm Thủy các ngươi, đụng thương người khác quả là có chút không ổn.
Đôi mày rậm của Bùi Thiệu nhíu lại thành chữ “Xuyên” (川), chăm chú nhìn Lưu Sấm một lúc lâu, liền gật đầu nói:
- Được, ta làm chứng cho ngươi.
- Đại Hùng…
- Tam nương tử đừng sợ, không có gì đáng ngại.
Lưu Sấm vỗ nhẹ cánh tay non mềm của Mi Hoán, liền đi tới bên cạnh nam tử bị “đụng” thương.
- Ngươi muốn làm gì?
Nam tử bên cạnh người bị thương bước ra chặn đường Lưu Sấm.
Lưu Sấm cười nói:
- Ngươi đừng lo lắng, ta không hề có ác ý, chỉ là muốn xem thương thế của hắn.
- Nhìn cái gì nữa, chân hắn gãy rồi.
Nam tử hung ác nói:
- Huynh đệ của ta ngày thường chính là dựa vào đôi chân này mà sống, ngươi làm gãy chân hắn, sau này hắn kiếm ăn thế nào?
- Theo như ngươi nói, phải bồi thường thế nào đây?
- Chuyện này…
Nam tử hung ác trong mắt thoáng hiện vẻ tham lam, nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa, lại nhìn bạch mã Trân Châu bên cạnh Mi Hoán. Mặc dù gã biết có thể dắt loại ngựa đó thì người đến bãi Diêm Thủy này thân phận cũng không tệ. Chỉ nên kiếm chút tiền mà thôi, nếu thật sự chọc giận đối phương, cho dù có bãi Diêm Thủy này chống lưng, ngày sau cũng đừng nghĩ đến chuyện kiếm ăn ở đây nữa.
Lại nói, tên trước mắt dường như có quen biết với Bùi Thiệu.
Bùi Thiệu này đến bãi Diêm Thủy không lâu, nhưng quyền cước đủ cứng, còn có một đám huynh đệ thuộc hạ, hiển nhiên là một đám liều mạng. Bọn họ ở bãi Diêm Thủy buôn một ít hàng hóa, nói toạc ra là bán một vài hàng cấm. Ngày thường người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu thực sự chọc giận những kẻ giết người không chớp mắt này thì sẽ gặp rắc rối to. Lúc trước từng có một đại ca ở bãi Diêm Thủy muốn tìm đám người Bùi Thiệu gây phiền toái. Kết quả lúc đêm, Bùi Thiệu mang theo một đám người tìm đến cửa, giết sạch cả nhà tên đại ca kia. Thi thể bị ném vào nước sông, biến thành thức ăn cho tôm cá. Sau đó, toàn bộ bãi Diêm Thủy này đều biết, đám người Bùi Thiệu này không dễ chọc.
Bỏ đi, tốt nhất là thu ít cũng được…
Nghĩ đến đây, hán tử vẻ mặt hung ác thả lỏng, nói:
- Huynh đệ của ta bị gãy chân, chỉ e về sau khó có thể làm việc nữa. Một nhà già trẻ đều dựa vào hắn nuôi cơm… Như vậy đi, ngươi lấy ra một ngàn tiền, xem như bồi thường, về sau không truy cứu nữa.
- Một ngàn tiền?
- Nếu không thì tám trăm cũng được.
- Tám trăm tiền, dường như tốt hơn một chút, nhưng ta tối đa chỉ có thể đưa ngươi năm trăm tiền.
Người đàn ông do dự một chút, cắn răng nói:
- Vậy thì năm trăm tiền.
- Mọi người đều nghe rõ rồi chứ, hắn vừa nói, huynh đệ hắn về sau khó có thể làm việc nữa, ta bồi thường cho hắn năm trăm tiền, việc này coi như xong.
Mọi người vây xem đều kinh ngạc khó hiểu.
Lưu Sấm đi đến bên cạnh Mi Hoán, thấp giọng nói:
- Tam nương tử, đưa ta năm trăm tiền.
Hắn nói rất trực tiếp, trắng trợn “mượn” tiền Mi Hoán. Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Mi Hoán lại cảm thấy ngọt ngào, lấy túi tiền từ bên hông đưa cho Lưu Sấm, hạ giọng nói:
- Lúc đi không nghĩ đến chuyện này cho nên chỉ đem theo một ngàn tiền. Hùng ngốc, ngươi thật sự phải bồi thường cho hắn sao? Tên kia rất có thể là lừa bịp tống tiền.
- Yên tâm đi, hắn không chiếm được tiện nghi đâu.
Lưu Sấm cười với Mi Hoán, sau đó mở túi tiền, đếm năm trăm tiền, sau đó đi đến trước người tên đàn ông.
- Đếm đi.
- Đây…
- Bảo ngươi đếm thì đếm đi, đủ tiền Ngũ Thù, không thiếu đâu.
Trong lòng tên hán tử kia dự cảm có điềm xấu, nhưng nhìn Tiền Ngũ Thù trước mắt, lại không thể từ chối.
Sau khi đếm kỹ, gã nói với Lưu Sấm:
- Năm trăm tiền, không thừa không thiếu… Hôm nay nể mặt Bùi đại huynh, việc này cho qua vậy.
Trên mặt Bùi Thiệu lộ ra chút thất vọng. Y đang muốn mở miệng thì đã thấy Lưu Sấm kéo tên hán tử kia lại, nói:
- Chậm đã, ngươi đừng đi vội.
Chương 14: Người tốt bị bắt nạt (Hạ)
Ngươi muốn làm gì?
Lưu Sấm cười ha hả nói:
- Huynh đệ, tiền ngươi đã cầm trong tay rồi, sợ ta đổi ý hay sao?
Nói xong, hắn bước đến trước mặt “người bị thương”, nhìn thoáng qua tên vẫn nằm ở đó giả vờ rên rỉ, đột nhiên hỏi:
- Hắn bị gãy chân nào?
- Hả?
- Chân này sao?
Lưu Sấm chỉ vào chân trái của “người bị thương”, thấy đối phương gật đầu xác nhận, nhẹ giọng thở dài:
- Huynh đệ, về sau thủ đoạn phải cao minh một chút, hôm nay ngươi đụng phải ta, nếu đổi lại là người khác, chỉ e chân này của ngươi sẽ bị chặt đứt rồi. Về sau phải cẩn thận nhiều.
Còn chưa dứt lời, chỉ thấy hắn giơ chân lên, đạp xuống chân trái của người bị thương một cái.
- Ngươi làm gì…
- Á…
Người đàn ông quá sợ hãi, muốn tiến lên ngăn cản thì đã không kịp.
Mà người bị thương lại hoàn toàn không đề phòng.
Gã không ngờ Lưu Sấm trước khi đá vẻ mặt đầy thương hại, nhưng sau khi đá thì vẻ mặt đã thay đổi.
- Rắc…
Một tiếng giòn vang.
Chân trái của người bị thương xuất hiện một đường gấp khúc. Lưu Sấm tập võ mười hai năm, Long Xà Cửu Biến đã đột phá đến đệ ngũ biến, khí lực so với trước kia càng tăng trưởng vài phần. Một cước này đạp xuống nào chỉ ngàn cân. Người bị thương lần này thực sự đã gãy chân, hơn nữa còn bị dập nát xương. Một cước của Lưu Sấm đã trực tiếp giẫm nát xương đùi của người bị thương… Tại thời đại này, với thương thế như vậy, muốn khôi phục là điều không thể.
Người bị thương đau đớn hét thảm một tiếng, lập tức bất tỉnh.
Người vây xem trợn mắt há hốc mồm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mi Hoán lập tức trắng bệch, há to miệng, giật mình không ít. Mà ánh mắt của Bùi Thiệu lại sáng lên, nhìn bộ dáng bình tĩnh của Lưu Sấm, đột nhiên mỉm cười…
- Tên khốn kiếp này!
Hán tử vô cùng phẫn nộ, cũng không quan tâm nhiều, lập tức lao về phía Lưu Sấm. Mà Lưu Sấm cũng không có nhượng bộ, nghênh đón gã hán tử lao đến như trâu điên, đẩy văng gã ra xa vài chục bước.
- Ngươi muốn đánh?
Lưu Sấm cười lạnh nói:
- Ngươi nói huynh đệ của ngươi tàn phế, ta đành theo mức độ “tàn” mà đền tiền thôi. Thời đại này, mạng người ti tiện như chó, đừng nói là tàn phế, cho dù lấy mạng hắn cũng không quá ba trăm tiền. Tên khốn ngươi không biết tốt xấu, tưởng ta dễ bắt nạt sao? Chẳng qua ta cũng không muốn làm hỏng quy cũ ở bãi Diêm Thủy, ngươi thu tiền tàn phế rồi thì để ta cho hắn tàn luôn.
Nói xong, hắn xoay người lại, hất đầu hỏi:
- Họ Bùi, ngươi thấy sao?
Bùi Thiệu hơi nheo mắt lại, trầm giọng quát:
- Dừng tay cho ta!
Hai tên đồng lõa muốn động thủ, nhưng nghe Bùi Thiệu quát lớn, lập tức lui sang một bên. Bùi Thiệu chậm rãi đi đến trước mặt Lưu Sấm, hai cái đầu không xê xích bao nhiêu, tuy nhiên so sánh với tấm lưng rộng của Lưu Sấm thì Bùi Thiệu không chiếm thượng phong được. Y cắn môi, vuốt bờ râu đen nhánh ngắn củn, một lát sau đột nhiên cười nói:
- Ngươi nói cũng có lý.
- Vậy ta có thể đi rồi chứ?
- Tất nhiên!
- Bùi chưởng quỹ, không thể thả bọn chúng đi…
Tên hán tử bị Lưu Sấm đánh bay ra ngoài, lúc này mới hô hấp đều đặn, được đồng bạn đỡ dậy.
Nghe Bùi Thiệu nói muốn thả Lưu Sấm đi, tên hán tử lập tức nóng nảy, quát:
- Tên khốn này chạy tới bãi Diêm Thủy gây rắc rối, nếu như thả hắn đi, chẳng phải phá hỏng quy củ sao?
Bùi Thiệu cười ha hả nói:
- Hắn có bồi thường tiền không?
- Hả?
- Ngươi xem, ngươi nói huynh đệ của ngươi bị gãy chân, muốn người ta bồi thường tiền. Người ta không nói hai lời, đem tiền bồi thường rồi… Tiểu tử này nói không sai. Nếu hắn đã bồi thường, ngươi cũng thu tiền rồi, vậy cái chân của huynh đệ ngươi nhất định phải gãy mới được. Nếu không lan truyền ra ngoài, chẳng phải người ta sẽ nhạo báng người của bãi Diêm Thủy ta không có quy củ sao?
- Chuyện này…
- Nếu ngươi không đồng ý, cứ việc tìm hắn gây phiền toái. Tuy nhiên, ta phải cảnh cáo trước! Tiểu tử này hôm nay đến tìm ta, hắn đã cho ta mặt mũi, đều theo quy củ, vậy tiếp theo chính là chuyện của các ngươi và hắn. Người không có phận sự dám nhúng tay vào, chính là gây khó dễ cho Bùi lão tử. Mà gây khó dễ cho Bùi lão tử, hà hà…
Bùi Thiệu không nói tiếp, nhưng tiếng cười lạnh này đã khiến mọi người hiểu rõ nội dung. Người vây xem lui ra sau vài bước, tạo thành một vòng tròn. Lúc này, mọi người đều có thể nhìn ra, Lưu Sấm thoạt nhìn không lớn tuổi lắm kia cũng giống Bùi Thiệu, đều là kẻ độc ác. Hơn nữa xem ra lai lịch của người ta cũng không đơn giản. Có bối cảnh, lại lòng dạ độc ác… Đối thủ như vậy, tốt nhất là đừng nên trêu chọc. Càng không nói đến bên cạnh còn có hung thần ác sát như Bùi Thiệu.
Hán tử kia mắt thấy không ai ra mặt, cũng trở nên luống cuống. Mà lúc này, Lưu Sấm vung tay một cái, đưa mũi đao chỉ về phía hán tử kia.
- Mới vừa rồi, ta chỉ mới làm gãy chân hắn. Bây giờ tiếp tục, đừng trách lưỡi đao trong tay ta không quen biết các ngươi.
Ánh mặt trời rọi lên mũi đao, khúc xạ lãnh ý dày dặc. Mấy tên lưu manh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không nhịn được nuột một ngụm nước bọt, theo bản năng lui về sau vài bước. Từ bên ngoài nhìn vào, Lưu Sấm thể hình cồng kềnh, vẻ mặt thật thà chất phác. Thế nhưng dưới vẻ thật thà chất phác ấy lại là một trái tim lãnh khốc.
- Xem như ngươi lợi hại!
Lưu manh cuối cùng cũng không dám xông lên, liền hung tợn mắng một câu, mang theo tên hôn mê bất tỉnh là “người bị thương” kia chật vật rời đi.
Lưu Sấm nhổ một ngụm nước bọt, vung đao vài cái rồi trả lại cho Mi Thiệp. Từ đầu đến cuối, Mi Thiệp luôn đứng bên cạnh quan sát. Nói không khẩn trương là nói dối, nhưng nói thật, y trái lại cũng không quá lo lắng. Tuy nhiên, biểu hiện của Lưu Sấm lại khiến y có cảm giác sợ hãi… Người này tuyệt đối nham hiểm, hơn nữa còn là loại nham hiểm giết người không chớp mắt. Y từng nghe nói, Lưu Sấm trước đây bị người ta hãm hại, ở trong nhà giam đã giết bốn người. Cùng ngày ra tù, trong mã trường liên tiếp giết hai người, khiến rất nhiều người đều sợ hãi.
Lưu Sấm ngày xưa nhát như chuột, làm sao bây giờ lại trở nên hung tàn và lãnh khốc như vậy? Mi Thiệp lớn hơn Lưu Sấm ba tuổi, xem như là người cùng trang lứa với Lưu Sấm. Đối với Lưu Sấm, y hiểu rất rõ, cho nên trong lòng lại càng kinh ngạc, nghĩ mãi không ra tại sao Lưu Sấm lại biến thành bộ dạng này.
Lưu Sấm và Mi Hoán dắt ngựa rời khỏi bãi Diêm Thủy.
Mi Thiệp thì vội vàng đánh xe theo sát.
Nhìn bóng lưng ba người rời đi, trong mắt Bùi Thiệu chợt lóe lên, dường như nghĩ đến điều gì đó.
Lúc này, người vây xem náo nhiệt đã tản đi, Bùi Thiệu khoát tay một cái, một thanh niên chạy đến bên cạnh hắn.
- Ngươi đi báo cho Cừ soái, cứ nói rằng… ta có thể sẽ lưu lại ở đây một thời gian. Chuyện kia ta còn phải cân nhắc một chút mới có thể cho hắn đáp án… Năm đó mấy vạn huynh đệ, nay chỉ còn ba mươi sáu người, dù thế nào cũng phải cân nhắc kỹ mới được. Còn nữa, nói với Cừ soái, ta thích tiểu tử này, chỉ có điều hắn còn xa mới đủ khiến ta cúi đầu trước hắn.
Từ bãi Diêm Thủy đi ra thì đã qua chính ngọ.
Lưu Sấm lại đến Xã Y Lô, tìm đến cửa hàng của Tiết gia. So với Bùi Thiệu ở bãi Diêm Thủy, cửa hàng Tiết gia hiển nhiên lại càng dễ tìm hơn. Vừa vào chợ là có thể nhìn thấy cửa hàng Tiết gia ngụy trang trước cổng chợ. Mi Thiệp ở bên ngoài chờ, Lưu Sấm và Mi Hoán thì vào chợ, đi thẳng đến cửa hàng của Tiết gia.
- Khách quan, làm y phục sao?
Cửa hàng của Tiết gia là một hãng buôn vải, Lưu Sấm và Mi Hoán vừa vào cửa liền có tiểu nhị tiến lên tiếp đón. So với bãi Diêm Thủy, chợ ở Xã Y Lô tuy rằng cũng rất loạn, nhưng lại trật tự hơn một chút, không vàng thau lẫn lộn như bãi Diêm Thủy. Nhưng nếu nghĩ rằng Xã Y Lô rất sạch sẽ thì thực sự đã sai lầm rồi. Ven biển Xã Y Lô cũng là nơi mà hải tặc thủ tiêu tang vật. Trong chợ này, thực lực lớn nhất chính là hải tặc của Úc Châu sơn. Cho nên, cho dù là đám người Bùi Thiệu thì cũng không dám gây rối ở chỗ này… Úc Châu sơn có vài vạn hải tặc, đây là lực lượng không thể xem thường.
- Ta không mua đồ.
- Cái gì?
- Ta nhận ủy thác của người khác, đến chuyển cáo một câu.
- Nhận ủy thác của người khác?
Lúc này, quản sự luôn ngồi phía sau quầy đi tới, nói:
- Không biết là người nào ủy thác, đến chuyển cáo lời gì?
- Tên đó gọi là Hoàng Triệu!
- Hoàng Triệu?
Quản sự ngẩn ra, lộ vẻ nghi hoặc.
Lưu Sấm mặc kệ biểu tình của đối phương như thế nào, lẩm bẩm:
- Hoàng Triệu gặp ta ở đại lao huyện Cù, lúc ta ra tù, hắn ủy thác ta đến cửa hàng Tiết gia ở Xã Y Lô, tìm một tên gọi là Tiết quản sự chuyển giao một câu: Họ Tiết, nếu không cứu ta ra ngoài, ta liều mạng với ngươi.
Hắn học theo ngữ khí của Hoàng Triệu, Mi Hoán ở một bên cười khanh khách không thôi. Quản sự không cười, ngược lại thần sắc lập tức trở nên ngưng trọng.
Gã chợt chắp tay, nói:
- Hóa ra Hoàng tiên sinh bị giam trong đại lao huyện Cù, nếu không phải huynh đệ báo tin, không biết Tiết đại quản sự còn phải thăm dò mất bao lâu. Làm phiền huynh đệ vất vả một chuyện, việc này ta sẽ lập tức chuyển cáo cho Tiết đại quản sự, mời ông ấy đến huyện Cù giải cứu Hoàng tiên sinh… Người đâu!
Quản sự ngoắc tay, gọi tiểu nhị đến.
- Tới trên quầy lấy một dật kim bính, mời huynh đệ mua đôi giày, xem như tỏ lòng cảm kích.
Lưu Sấm ung dung cười, đáp:
- Bỏ đi, ta thấy họ Hoàng kia đáng thương mới đi một chuyến đến đây. Kim bính hay không cũng không cần, ta nói xong rồi, không làm phiền nữa. Tam nương tử, chúng ta đi thôi.
Mi Hoán gật đầu, cũng không quan tâm đến việc quản sự kia giữ lại, liền theo Lưu Sấm rời đi.
- Hùng ngốc, vì sao không cần kim bính?
- Cô nói kim bính đó cầm được không?
Lưu Sấm cười khổ nói:
- Ta quả thật có chút hối hận, lẽ ra không nên đến đây.
- Vì sao?
- Cô không biết rằng, một hãng buôn vải nho nhỏ, nhưng có thể tùy tiện xuất ra một kim bính, có lai lịch là gì sao? Hãng buôn vải này sợ rằng không đơn giản, Hoàng tiên sinh kia cũng không đơn giản… Nếu như thu kim bính đó thì sẽ phiền toái, tốt nhất chúng ta đừng rơi vào vũng nước đục này thì hơn.
Mi Hoán cũng rất thông minh, lập tức liền hiểu ý của Lưu Sấm. Nàng không kìm được quay đầu lại liếc nhìn miếng vải đen ngụy trang viết một chữ “Tiết”, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, nhưng lập tức lộ vẻ thoải mái.
Nàng là nữ tử thông minh, từ chữ “Tiết” kia đã đoán được manh mối. Lưu Sấm nói không sai, vũng nước đục này, tốt nhất đừng rơi vào…
- Hùng ngốc, vừa rồi ở bãi Diêm Thủy, ngươi dọa ta!
- Ồ?
- Lúc ấy nhìn bộ dạng của ngươi, giống hệt lúc ở mã trường, ta suýt chút nữa… suýt chút nữa không nhận ra ngươi rồi. Hùng ngốc, ta không rõ, tại sao ngươi…
- Tại sao lại đột nhiên trở nên hung ác như thế ư?
Mi Hoán dùng sức gật đầu, sau đó nghi hoặc nhìn Lưu Sấm.
Lưu Sấm cười cười, hạ giọng nói:
- Trước kia ta sợ gây chuyện, luôn cảm thấy nhẫn một lúc sóng yên gió lặng, lui một bước trời cao biển rộng. Nhưng ta đã nhầm… Càng sợ chuyện thì chuyện lại tìm đến cửa. Thật giống như bây giờ, ta đến hiện tại cũng không nghĩ ra, ta đang yên đang lành tại sao lại biến thành hung thủ giết người? Thậm chí lúc ta ngồi tù còn có thích khách đến cửa, muốn dồn ta vào chỗ chết.
Tam nương tử, ta thật sự không rõ!
Lưu Sấm biết rằng Mi Hoán sớm muộn gì cũng sẽ hỏi hắn vấn đề này, cho nên cũng đã nghĩ xong đáp án.
- Ngày bị bắt vào đại lao, ta bị người khách đánh một gậy. Có lẽ, chính một gậy đó đã khiến ta hiểu được một đạo lý.
- Đạo lý gì?
Trong mắt Lưu Sấm hiện lên chút ưu sầu.
- Ngựa gầy bị người cưỡi, người tốt bị bắt nạt… Ta càng nhịn người khác, người khác lại càng khi dễ! Ở trong lao mấy ngày, ta đã nghĩ thông một chuyện… Giết người phóng hỏa đai lưng vàng, trải đường sửa cầu không toàn thây. Tam nương tử, ta sẽ không sợ phiền phức nữa, càng không muốn bị người khác khi dễ! Đại trượng phu sống trên đời, phải cầm ba thước thanh phong, lập công lao sự nghiệp bất thế … Ta không ngu ngốc, luận võ nghệ cũng không kém, tại sao phải cúi mình trước người khác, chịu nhục cả đời?
Nói đến đây, Lưu Sấm đột nhiên kích động.
Hắn nắm chặt tay Mi Hoán, nói:
- Tam nương tử, ta chắc chắn thành lập bất thế công lao sự nghiệp, đến lúc đó cưới nàng về nhà.
- A…
Khuôn mặt Mi Hoán lập tức đỏ bừng.
Nàng không ngờ rằng, Hùng ngốc bình thường nói năng vụng về lại có thể nói ra những lời như vậy…
Bị Lưu Sấm nắm tay, trong lòng Mi Hoán có chút hoảng hốt, cảm thấy tay chân luống cuống.
- Hùng ngốc, ngươi nói cái gì vậy? Ta lúc nào nói muốn gả cho ngươi chứ?
Lưu Sấm mỉm cười, nói:
- Ngoại trừ ta ra, còn ai có thể xứng đôi với Tam nương tử?
- Ngươi… Quả là không biết xấu hổ, không gả cho ngươi…
Mi Hoán thoát khỏi tay Lưu Sấm, quay đầu bước đi. Tuy nhiên đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại, cười hì hì với Lưu Sấm:
- Hùng ngốc, qua hai tháng nữa, đại huynh sẽ tỉ võ chiêu hiền, nếu lúc đó ngươi có thể đoạt giải nhất, không chừng bản cô nương sẽ suy xét lại. Nếu lúc đó ngươi thua trận, hoặc lâm trận lùi bước, về sau đừng đến tìm ta nữa.
- Ha ha, chuyện đó có đáng gì, Tam nương tử cứ chờ tin tốt đi.
Mi Hoán đi ở phía trước, Lưu Sấm theo sát phía sau.
Đột nhiên, hắn dừng bước.
Luận võ?
Hay là Mi Chúc đã có quyết định?
Chương 15: Thúc phụ (Thượng)
Đêm đến, trời đổ mưa.
Ở phương bắc, theo đạo phật có mưa xuân sẽ quý như vàng, nhưng đối với Quận Đông Hải mà nói, sau khi vào xuân mà còn có mưa nhỏ tí ta tí tách, lại khiến cho con người cảm thấy tất cả đều u buồn.
Mi Phương đã hơn ba mươi tuổi, đúng thời điểm sinh lực sung mãn nhất. Dáng người không tính là cao lớn, chỉ có thể coi ở mức trung bình. Sinh ra rất có dung mạo, trên môi phiết hai hàng ria mép, càng làm tăng thêm vài phần điềm đạm, chắc chắn.
Y chăm chú nghe Mi Thiệp báo cáo đến khi xong, nhưng lại không tỏ ra bất luận vẻ bất mãn nào.
- Nói như vậy, tên Lưu gia tiểu tử kia thật ra là loại người hung ác.
Mi Thiệp cung kính nói:
- Đâu chỉ là loại người hung ác, tiểu nhân thấy tên tiểu tử này chính là lòng lang dạ sói. Lần trước ở bên trong nhà giam, dùng lực đánh chết bốn thích khách, hôm qua trên bãi chăn ngựa tay không tấc sắt, đánh chết hai quản sự. Nếu không phải là Tam Nương Tử phái người mang số tiền lớn đến trấn an, không biết được những người quản sự ngựa đã gây rối lớn rồi. Hôm nay ở bãi Diêm Thủy, tên tiểu tử này trong chớp mắt đã cắt đứt chân tên lưu manh kia. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tiểu nhân cũng không thể tưởng tượng được, hắn chính là Lưu Sấm nhát như thỏ đế.
Trong lời nói của Mi Thiệp vẫn là lộ ra vài phần có ý châm ngòi. Đâu biết được Mi Phương lại khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:
- Đây lại được tính là cái gì? Không cừng tên tiểu tử kia đã nắm được chỗ then chốt, cho nên mới thay đổi như thế. Ta cũng nghe nói đến sự việc của hắn, rõ ràng là bị người khác hãm hại.
Ngựa gầy bị người cưỡi, người thiện bị bắt nạt… Ha hả, tiểu tử này nói lại cũng không kém. Trước kia hiền lành an phận, kết quả là lại lâm vào ngục tù tai ương. Con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, huống chi là một tên đang tuổi khí huyết phương cương? Việc này, cứ định như vậy đi, không cần thiết phải truy cứu đến cùng. Về phần bên bãi nuôi ngựa, ta sẽ lại phái người trước đây, làm cho bọn họ có nề nếp một chút. Gần nhất, cũng không thể gây chuyện được.
Mi Thiệp do dự một chút,
- Nhưng đại lão gia bên kia…
- Đại huynh tuy có chỉ bảo, nhưng cũng không cần để ý quá mức. Ôi, lúc trước phụ thân lúc lâm chung, từng muốn chúng ta chiếu cố tiểu muội. Nào biết được cuối cùng… tiểu muội tính tình hoạt bát, khó có người có thể chơi cùng nàng một chỗ, liền để tùy nàng đi vậy. Chỉ cần không gây ra chuyện gì quá đáng, cũng không tính không được cái gì. Sau này ngươi không cần đi theo tiểu muội, để cho nàng vui vẻ chơi đùa một hồi… có lẽ sau này, sẽ không có được cơ hội sống vui vẻ như vậy nữa.
Nếu Mi Phương đã chỉ bảo xuống dưới, Mi Thiệp tự nhiên không dám phản bác.
- Tiểu nhân tuân mệnh.
- Tuy nhiên… Lưu tiểu tử này ở nhà, cũng không phải kế lâu dài. Đúng rồi, mấy ngày nữa có một nhóm hàng hóa muốn đưa tới Hoài Âm, ngươi đến phụ trách áp tải. Thuận tiện mang tên tiểu tử kia đi cùng…Đã có dũng khí như thế, không dùng cũng thật là đáng tiếc. Cứ như vậy, coi như là đề bạt tiểu tử kia, tiểu muội bên kia cũng sẽ không trách tội.
Mi Thiệp gật đầu nói:
- Nhị lão gia quả nhiên thần cơ diệu toán.
- Thần cơ diệu toán?
Mi Phương cười,
- Sao so được với việc đại huynh bày mưu nghĩ kế? Được rồi, thì nói như vậy đi, ngươi và thuộc hạ đi nghỉ ngơi đi.
Mi Thiệp khom người rời khỏi, nụ cười trên mặt Mi Phương chợt không thấy. Y đứng lên, đi tới cửa.
Ngoài phòng, mưa phùn rả rích, mọi vật im ắng. Đình viện tron vườn trúc, ở trong gió lay động vang sào sạt, càng lộ vẻ tĩnh mịch.
- Vì cơ nghiệp trăm năm của Mi gia, ngươi đành phải chịu oan ức rồi…
Y khe khẽ thở dài, nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên một chút áy náy.
*******
Mưa tạnh, trời quang!
Lưu Sấm thức dậy, trời đã sáng rõ.
Chỉ có điều mở mắt ra, tóm tắt lại có phần không đúng lắm, vội vàng xoay người ngồi dậy, đã nhìn thấy cửa phòng, trên giường đặt một cái bao, một cây trường sáo dựa vào tường, vô cùng bắt mắt. Trường sóc, cũng chính là xà mâu mà phần lớn người đời sau từng nghe. Mâu thủ trường khoảng hai thước, gần nửa thước chiều dài, mà cán cầm của mâu rất mịn, cả vật thể đen bong, dài chừng một trượng năm thước, xấp xỉ ba mét chiều dài. Cạnh cán xà mâu, còn đặt thêm một cán lớn bên cạnh. Lưu Sấm đầu tiên ngẩn ra, sau đó khoác áo đứng lên, cất bước đi lên phía trước, giơ tay cầm lấy cán xà mâu… rất nặng! Trường mâu này tất cả dùng sắt thô tạo ra, cân nặng so với cán lớn không nhiều bằng, không ít hơn hai trăm cân nặng, làm cho Lưu Sấm càng cảm thấy có vài phần khiếp sợ.
Trước đây, Giáp tử kiếm của Chu Hợi có hơn một trăm cân. Mà cán xà mâu này, hiển nhiên nặng hơn rất nhiều so với Giáp kiếm kia…Nếu cánh tay không có sức mạnh như dũng sĩ, e rằng căn bản không thể sử dụng. Trường mâu cũng không cần nói, chỉ nhìn thôi đã khiến Lưu Sấm đầu óc choáng váng rồi.
Trượng bát xà mâu, đây đích thực là trượng bát xà mâu. Đúng lúc Lưu Sấm đang cầm cán xà mâu thì bị giật mình, cửa phòng mở ra, từ bên ngoài có một người đi vào. Theo bản năng Lưu Sấm lui về phía sau một bước, muốn đem xà mâu chắn ngang trước người, nào biết được người tới lại mở miệng nói:
- Mạnh Ngạn, tỉnh rồi sao?
Mạnh Ngạn?
Lưu Sấm ngẩn ra, rồi bỗng nhớ ra, “Mạnh Ngạn” không phải chính là tên tự của hắn sao? Thật ra, hắn đã sớm biết mình còn có một tên tự, cho nên lúc trước Hoàng Triệu nói muốn đặt tên tự cho hắn, mới có thể dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt như vậy. Chỉ có điều, cho dù Chu Hợi hay là Mi Hoán, đều có thói quen gọi nhũ danh của hắn. Cho tới lúc người ta gọi hai chữ “Mạnh Ngạn”, lại có chút không kịp phản ứng.
Lưu Sấm chăm chú nhìn xem, chỉ thấy người tới thân cao tám thước, hình thể cường tráng. Một khuôn mặt đen, lại đen có một chút từng trải. Màu đồng cổ da thịt này do trải qua gió thổi, phơi nắng mà hình thành, lộ ra vài phần khí chất hào phóng. Trên đầu được bọc bởi một chiếc khăn trùm đầu màu đen, cũng gọi là mũ màu xám. Mày rậm mắt hổ, mũi thẳng mồm vuông, dưới hàm có một chòm râu ngắn. Trên người y mặc một bộ xiêm y tay áo hẹp màu đen, dưới chân đi một đôi guốc mộc. Cả người đứng ở đó, không khí hiện ra trang nghiêm, giơ tay nhấc chân, càng lộ ra vẻ vô cùng chín chắn.
- Thúc phụ?
Lưu Sấm thốt ra. Đầu tiên hắn không nhận ra nam tử này, nhưng giờ hắn biết rằng, nam tử trước mắt hắn, là người thân duy nhất của hắn trên cõi đời này, thúc phụ Lưu Dũng.
Lưu Dũng nhếch miệng mỉm cười,
- Đứa nhỏ này, sao vẻ mặt lại biểu hiện như vậy, hay là không nhận ra ta?
- Sao lại không nhận ra chứ, chỉ có điều… Thúc phụ, người trở về khi nào vậy?
- Tối hôm qua vào thành, về nhà thấy cháu đã ngủ rồi, nên không đánh thức cháu.
- Mau lại đây ăn cơm, ta vừa mới nấu cháo thịt bò xong, đang định vào gọi cháu dậy, cháu lại tự mình tỉnh rồi.
Lưu Dũng cười một tiếng, làm cho Lưu Sấm cảm thấy như tắm gió xuân.
Không hề nghi ngờ, cán xà mâu này nhất định là binh khí của Lưu Dũng. Hắn đem xà mâu dựa vào tường cất xong, cũng đi một đôi guốc mộc, cùng Lưu Dũng đi ra khỏi phòng.
Qua một đêm mưa phùn, sáng sớm không khí vô cùng trong lành. Tay nghề của Lưu Dũng không tệ, một tô cháo thịt bò, Lưu Sấm ăn liền một mạnh hết một nửa, nhân tiện ăn thêm hai cái bánh nếp lớn. Chẳng biết tại sao, khi thấy Lưu Dũng, trong lòng Lưu Sấm lập tức cảm thấy bình an rất nhiều. Tuy rằng trước đây có Chu Hợi, nhưng vẫn cảm thấy phải lo lắng đề phòng. Khi Lưu Dũng xuất hiện mới khiến cho Lưu Sấm cảm nhận được mùi vị của gia đình. Y ăn cháo, và ngồi ở ngưỡng cửa tán ngẫu với Lưu Sấm.
Không biết tại sao, Lưu Sấm phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ. Mặc dù Lưu Dũng đối với hắn rất thân thiết, nhưng trong lời nói, lại toát ra ý rất cung kính. Mà loại cung kính này, giữa thúc phụ và cháu không hẳn có được. Cảm giác đó, cảm giác đó giống như Lưu Dũng không phải thúc phụ của hắn, mà giống như là gia nhân, đầy tớ của hắn.
Ảo giác sao?
Lưu Sấm cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Ăn xong điểm tâm, Lưu Dũng thu dọn chén đũa lại, rồi sau đó nói:
- Chuyện cháu gặp phải mấy ngày này, ta đã được nghe Hợi thúc nói.
- Bởi vì cái gọi là phúc là nơi ẩn nấp của cái họa, họa là chỗ dựa của phúc...trải qua chuyện này, nghĩ đến cháu cũng trưởng thành rất nhiều, như vậy cũng là một chuyện tốt. Ta còn nghe thúc Hợi của cháu nói, công phu của cháu tinh tiến rồi hả? Ha hả, qua thời gian rèn luyện, cháu hiện giờ đột phá Mãng Ngưu Biến trở thành Mãnh Hổ Biến, coi như là chân chính tiến dần từng bước. Tuy nhiên, không được thỏa mãn như vậy, còn phải cố gắng hơn nữa mới là... Đúng rồi, vào trong phòng đem bọc đồ của ta và Bàn Long Côn ra.
Bàn Long Côn?
Lưu Sấm phản ứng ngay tức khắc, theo như lời Lưu Dũng nói là Bàn Long Côn, phải là cái đại côn kia. Hắn vội vàng lên tiếng, xoay người chạy về phòng. Trước quơ lấy Bàn Long Côn, rồi sau đó quay người cầm bọc đồ lên… Đây là vật gì, sao có thể xách trong tay được, sao lại nặng như vậy? Trong lòng Lưu Sấm có rất nhiều thắc mắc, nhanh chóng cầm côn và bọc đồ đi ra, đã thấy Lưu Dũng đứng ở bãi cỏ bên ngoài viện, đánh giá Trân Châu ở trong bãi cỏ.
A, suýt nữa quên, còn không mau lấy cỏ cho ngựa…
Lưu Sấm nghĩ đến đây, vội vàng đi lên phía trước nói:
- Thúc phụ, đồ vật ở đây, cháu mang chút cỏ khô cho ngựa đã.
- Đó là Bạch long mã, cháu từ đâu mà có?
- A, là Tam Nương Tử gửi ở đây…
Thấy Lưu Sấm ôm lấy một chồng cỏ khô, Lưu Dũng vội vàng lên ngăn cản.
- Mạnh Ngạn, cỏ này dự trữ để cho ngựa canh và ngựa kéo xe trong thành, mang đi cho Bạch long mã chỉ sợ không thích hợp cho lắm.
- Đây là chiến mã, mặc dù không coi là giống ngựa Đại Uyển tốt thuần chủng, nhưng chí ít cũng thật sự là ngựa tốt. Giống như vậy con ngựa này, cần cho ăn loại cỏ khô đặc biệt. Trước tiên cháu đem cỏ khô này để sang một bên, một lát nữa ta đi đồng cỏ phố bên kia mua một ít nguyên liệu tinh chế, bằng không nó bị cháu cho ăn hỏng mất.
.!