Thanh Thành Tử cũng không nói gì, trên mặt chỉ lộ vẻ mỉm cười, ra hiệu cho mọi người cứ an tâm. Mọi người lại chờ thêm một lát, vẫn y nguyên như cũ, lúc này tất cả đều mặc kệ, ào ào đứng lên la lối. Tay trái Thanh Thành Tử vỗ nhẹ bàn một cái, mới đầu âm thanh không vang, bị tiếng nói của mọi người át đi, nhưng không lâu sau liền nghe thấy tiếng vỗ này lớn như tiếng sấm, ầm ầm điếc tai, lúc này mọi người mới cảm giác được dị trạng, nhất thời ngậm miệng không hề phát ra một tiếng động nào.
Theo tiếng vỗ bàn của Thanh Thành Tử, dị tượng đột nhiên xuất hiện.
Chính giữa khu đất ẩm ướt rộng một trượng vuông, nước đã hoàn toàn khô đi, nhưng hơi nước lại hội tụ thành một đoàn mây đen ở phía trên khoảng đất ẩm ướt tầm ba thước. Ẩn giữa mây đen cuồn cuộn, thỉnh thoảng lại có tia chớp lóe lên, phối hợp với tiếp đập bàn của Thanh Thành Tử, từ xa nhìn lại thực sự là giống như sấm vang chớp giật. Không lâu sau, mây đen tích tụ ngày càng nhiều, càng dồn thấp xuống, quả nhiên là giống như mưa lớn muốn nổi lên, thật là độc nhất vô nhị.
Bất chợt, mây đen ngừng vần vũ, sấm vang chớp giật cũng đột nhiên yên lặng, một giọt mưa tách tách rơi trên mặt đất, sau đó lại thêm một giọt, hai giọt, vô số giọt... Rào một tiếng, cơn mửa trở nên tầm tã, nhất thời trên mặt đất ướt sũng một mảng, so với một chậu nước đổ trên mặt đất lúc trước thì càng ẩm ướt hơn. Thật là kỳ quái, mưa rơi trên mặt đất, chỉ chảy quanh khoảng đất chậu nước khi nãy đổ ra, không một chút nào tràn ra bên ngoài.
Mọi người thấy vậy đều kinh ngạc, trố mắt há hộc mồm, nhất thời lặng ngắt như tờ.
Mưa qua mây tan, trong nháy mắt mây đen biến mất sạch sẽ. Có người tinh mắt, hoảng hốt la lên:
- Nhìn kìa, có cây lúa đang mọc lên!
Mọi người theo ngón tay của người nọ nhìn lại, quả nhiên, ở giữa nơi ẩm ướt có một gốc cây non đang nhú mầm mọc lên, mặc dù chưa dài quá một tấc, nhưng màu xanh mơn mởn, ở trên đỉnh vẫn còn đọng một hạt sương, khiến cho người khác vừa ngắm nhìn trong lòng liền cảm thấy thích thú.
Chỉ chốc lát, những cây lúa nước như măng mọc sau mưa tranh nhau từ trên mặt đất nhú mầm lên, sau đó lại dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ lớn lên nhanh chóng, trong chớp mắt một trượng vuông trên mặt đất đã rậm rạp lúa nước xanh mơn mởn, đầy ắp bông lúa, làm cho thân lúa trĩu xuống cong như cánh cung.
Bên này Thanh Thành Tử tay phải phất nhẹ, một trận gió thổi tới, gió thổi qua đám lúa như sóng gợn nhấp nhô. Tình cảnh quen thuộc thế này làm cho lòng người cảm thấy vui vẻ, đám người vây xem nở nụ cười hiểu ý, đắm chìm vào trong niềm vui sướng của mùa thu hoạch.
Thanh Thành Tử cầm liềm lên, bắt đầu thu gặt lúa nước, sau đó lại đem toàn bộ số lúa để vào trong bao tải, thắt nút lại, vỗ đập vào đó một hồi, sau lại mở bao tải ra, bên trong đều đã là hạt gạo trắng tinh, không nhiều không ít, vừa vặn đổ đầy vào cái bồn đựng nước vừa rồi.
Mọi người hô vang, tiếng kêu rung trời. Thanh Thành Tử liên tục chắp tay cảm tạ, nâng vạt áo lên hướng tới mọi người xin tiền. Thấy vậy, mọi người đang như say như dại ào ào bỏ tiền ra giúp đỡ, xem tình hình đó, so với Trương Dực Chẩn lúc trước phỏng chừng còn muốn nhiều hơn, sau khi đi hết một vòng, theo chàng thiếu niên tính toán, trong vạt áo của Thanh Thành Tử này sợ rằng có hơn năm sáu lượng bạc.
Được rồi, chàng thiếu niên rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, liền sẽ nói cho Thành Hoa Thụy chàng muốn tu đạo học pháp thuật, kiếm tiền như thế này mà nói, trong một ngày nếu như chịu vất vả một chút, chạy đến một hai thôn trấn, biểu diễn khoảng ba bốn tràng, qua một ngày liền có thể kiếm được nhiều hơn cả tiền mồ hôi nước mắt cha mẹ mệt sống mệt chết mà tiết kiệm cả năm trời.
Trương Dực Chẩn bên này nghĩ như thế, bèn quay đầu nhìn lại Thành Hoa Thụy, đang muốn nói rõ quyết định của mình cho hắn biết, đã thấy Thành Hoa Thụy vẻ mặt kinh ngạc, đang ngơ ngác nhìn Thanh Thành Tử ở trong sân đến thất thần.
Chẳng lẽ Hoa Thụy thấy Thanh Thành Tử dùng đạo thuật để mưu cầu vàng bạc nên đã trở nên thông suốt, cũng muốn đến nơi khác để mở một tràng, chuẩn bị biểu diễn một phen để kiếm thêm chút thu nhập? Trương Dực Chẩn lại không biết, Thành Hoa Thụy kinh ngạc chính là vì pháp thuật Thanh Thành Tử sử dụng chính là vô thượng Ngũ Hành Biến Dịch Pháp của đạo gia chính thống.
Vận Ngũ Hành trong một ý niệm, hóa Ngũ Hành trong một chớp mắt, người sơ thành có thể thổ khí thành mây, biến đá thành cừu dê, người trung thành có thể biến đá thành vàng, thuấn tức ngàn dặm, người đại thành có thể di sơn đảo hải, thay đổi bốn mùa, pháp thuật bậc này tục truyền phàm nhân không ai có thể luyện thành, những phàm nhân thể chất khác nhau, đều có các thuộc tính ngũ hành, hoặc là thiên về kim, thiên về mộc, thiên về thủy, thiên về hỏa, thiên về thổ, mà Ngũ Hành Biến Dịch Pháp yêu cầu phàm nhân tu đạo phải có đầy đủ hết cả ngũ hành, nhưng trên thế gian người có đầy đủ hết ngũ hành cả vạn người cũng không có một, cho nên phương pháp này từ xưa đã không nghe thấy có người tu thành. Hôm nay ở chỗ này lại có thể thấy người hóa nước thành mây, hóa mây thành nước, lại hóa thủy thành mộc, sao lại không khiến cho Thành Hoa Thụy trong lòng kinh hãi vạn phần, nhất thời ngây ra ngay đương trường!
Mãi cho đến khi đoàn người dần dần tản đi, Thanh Thành Tử thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi, phía bên này Thành Hoa Thụy mới tỉnh trở lại, vội vàng bước lên phía trước, ôm quyền hành lễ:
- Bần đạo Thanh Hư cung Thành Hoa Thụy, ra mắt đạo huynh!
Thanh Thành Tử vội vã hoàn lễ, vẻ mặt tươi cười:
- Không cần đa lễ! Gặp được đạo hữu quả thật là chuyện may mắn. Bần đạo trong lúc nhất thời ngân lượng thiếu thốn, nên đành phải dùng cái kế tạm thời này, mong đạo hữu chớ nên để ý, coi thường bần đạo là được rồi!
- Sao dám, sao dám! Đạo thuật vừa rồi của đạo huynh hẳn là Ngũ Hành Biến Dịch Pháp trong lời đồn? Quả nhiên là quỷ thần khó lường, xuất thần nhập hóa.
- Ngũ Hành Biến Dịch Pháp? Bần đạo tu vi nông cạn, sao có thể luyện được đạo môn vô thượng này? Không biết vì sao đạo hữu lại nói như vậy?
Thanh Thành Tử sắc mặt khẽ biến, quan sát trên dưới Thành Hoa Thụy một phen, vung tay nói:
- Ta lấy lễ tương đãi đạo hữu, đạo hữu lại châm chọc ta, chẳng lẽ ta dùng đạo thuật kiếm chút lộ phí đi đường cũng làm mất mặt đạo môn hay sao? Tuy nói ngươi là đạo sĩ Thanh Hư cung cao cao tại thượng, nhưng ta và ngươi nếu đã không hài lòng nhau, vậy thì xin cáo biệt từ đây!
Nói xong cũng không chờ Thành Hoa Thụy giải thích, quay người lại cứ thế mà rời đi.
Trương Dực Chẩn cảm thấy buồn bực, mắt thấy Thanh Thành Tử xoay người rời đi, một chậu gạo vẫn còn đặt ở trên bàn không mang theo, đang muốn gọi Thanh Thành Tử lại, nhưng đến khi chăm chú nhìn kĩ, gạo ở trong chậu đã không thấy đâu nữa, bỗng nhiên vẫn chỉ là một chậu nước trong. Trương Dực Chẩn không ngừng tặc lưỡi, loại tiên gia kỳ ảo này, quả nhiên không phải một tiểu tử phàm gian như chàng có thể suy đoán linh tinh.
Thành Hoa Thụy cũng chẳng hiểu ra sao, không rõ mình đã đắc tội với Thanh Thành Tử ở chỗ nào, thầm nghĩ: Cao nhân tiền bối hành sự không dựa theo lý thường cũng có thể hiểu được, pháp thuật cao thâm như thế, đương nhiên là không muốn để người khác biết được nhiều, có thể trong đó còn có duyên cớ khác. Lập tức cũng không truy cứu đến cùng, quay đầu nhìn lại, Trương Dực Chẩn đang ngây ngốc đứng đối diện một chậu nước trong.
Hồng Chẩm khẽ kéo Trương Dực Chẩn, trêu đùa nói:
- Sao? Có phải cảm thấy như vậy kiếm tiền vừa nhanh vừa nhiều, sợ là đã có ý đồ đen tối rồi đúng ko?
- Thế này... sao có thể gọi là ý đồ đen tối được chứ? Dân dĩ thực vi thiên, bạc này cũng không phải là trộm cắp cướp đoạt mà có, kiếm được cũng là danh chính ngôn thuận. Hoa Thụy huynh, pháp thuật này ngươi có dùng được không? Không bằng bây giờ dạy ta, vạn nhất vào lúc ngân lượng thiếu thốn, Hoa Thụy cùng Hồng Chẩm không dám bỏ mặt mũi mãi nghệ đầu đường, nhưng ta thì không sợ, chọn lấy một chỗ rồi thét to vài tiếng, một chậu nước trong là có thể đổi lấy bạc, có bổn sự này, đi khắp thiên hạ cũng không phải sợ.
- Cái này... Pháp thuật này hình như là Ngũ Hành Biến Dịch Pháp, là pháp thuật tối cao vô thượng trong đạo môn, đừng nói là ta, cho dù là sư phụ ta cùng chưởng môn cũng không thi triển được...
- Hắc...
Một tiếng cười khinh thường khẽ vang lên, phía sau truyền đến tiếng bước chân thịch thịch, một nhân ảnh chợt lóe lên xuất hiện ở trước mặt ba người. Một cái mũi như say rượu đỏ bừng nổi bật trên khuôn to lớn, không phải Linh Không thì là ai?
- Tiểu trùng tiểu kế mà cũng xưng là vô thượng? Thành Hoa Thụy, sư phụ của ngươi cũng đần độn hay sao mà dạy dỗ ra cái loại đồ đệ bất tài như ngươi vậy hả?
Linh Không không lộ diện thì thôi, vừa xuất hiện liền đã đem Thành Hoa Thụy mà chê biếm một trận, lai còn mắng sang cả sư phụ của hắn nữa. Cho dù tính tình của Thành Hoa Thụy có tốt thế nào chăng nữa cũng bị Linh Không kích động đến phát nộ, tay phải vung ra, Thanh Ngâm kiếm tế xuất, chỉ hờ về phía Linh Không.
- Tiền bối, Hoa Thụy tự biết ngu dốt, nhưng tiền bối nhục mạ có phần quá đáng. Nếu như còn nói lời vô lễ như vậy nữa, Hoa Thụy tự biết không địch lại, nhưng cũng muốn cùng tiền bối đọ sức một phen để bảo vệ danh dự của gia sư.
Linh Không cười hì hì gạt tay phải của Thành Hoa Thụy qua một bên, trực tiếp đi tới trước mặt Trương Dực Chẩn, dưa tay rửa vào trong chậu nước, sau đó lại dùng tay khuấy nước ở trong chậu lên. Nói tới cũng lạ, trong nước đột nhiên hiện lên một cái mầm xanh, đón gió lớn lên, chỉ trong chốc lát liền đã mọc ra ba phiến lá sen to như cái quạt hương bồ, lá sen tách ra, ở bên trong là một đóa hoa sen trong sáng màu hồng nhạt, phía trên hoa sen còn có vài giọt sương lấp lánh dưới ánh mặt trời, gió nhẹ thổi qua, rung rinh như muốn đổ, xanh mướt mềm mại.