Tiêu Phàm cất thánh chỉ chuẩn bị tiến cung, ngoái đầu lại nhìn Hoàng Trừng, lại do dự một chút rồi đến trước người hắn thành khẩn nói:
- Hoàng tiên sinh chịu khổ rồi, hôm nay thực bất đẵc dĩ, ngày sau từ Bắc Bình trở về tất sẽ đăng môn bồi tội.
Hoàng Trừng thở hổn hển, đôi mắt thâm tím cố gắng trừng ra, hừ lạnh:
- Tiêu Phàm, ban thưởng hôm nay, lão phu nhớ kĩ, ngươi cứ đi Bắc Bình, nếu toàn mạng trở về, lão phu cùng văn võ toàn triều chờ ngươi...
- Hoàng tiên sinh
- Lão phu làm quan cả đời, chưa bao giờ gặp đồ đệ đại gian đại ác như ngươi, Tiêu Phàm ngươi đừng đắc ý quá sớm, quyền của ngươi do thiên tử ban, cũng có thể thu hồi. Nếu ngươi còn sống quay về, ta mỏi mắt trông chờ...
- Hoàng tiên sinh...
- Sao?
Tiêu Phàm đồng tình nhìn Hoàng Trừng nói:
- Mặt bị đánh thành như vậy còn cố cười lạnh chắc vừa đau vừa mệt nha, ta cũng không đành lòng, mà ngươi uy hiếp vậy cũng không có hiệu quả...
Hoàng Trừng tức giận mày nhìu lên, mặt lại càng đau rát, trầm mặc nửa ngày, lại thở dài:
- Tiêu Phàm, lão phu thực sự không hiểu nổi ngươi a...
Tiêu Phàm hắc hắc cười không ngừng:
- Tiên sinh không hiểu không sao, ta không cần ngươi hiểu ta, ta cũng không mong người với ta thành tri kỉ...
Ném Hoàng Trừng rên rỉ lại Thừa Thiên môn, Tiêu Phàm cùng Tào Nghị vào thẳng Văn Hoa điện.
Đi qua Thừa Thiên môn, Tiêu Phàm dần bước chậm lại, mày nhíu lại:
- Không thích hợp nha...
Tào Nghị ngẩn người ra:
- Có gì không thích hợp?
- Ngươi có thấy, nay Hoàng Trừng bị chúng ta đánh thảm như thế ngoại trừ doạ vài câu chứ dường như không hề tức giận, thậm chí ta còn thấy hắn rất khát vọng, hay lão bị đánh phát nghiện rồi?
- Ngươi nghĩ nhiều qua rồi, chẳng lẽ ngươi nhìn bộ dạng Hoàng trừng còn không hiểu?
- Không a.
Tào Nghị cười nói:
- Đến người thô lỗ như ta còn biết là hắn ước gì ngươi thay hắn đi Bắc Bình mà ngươi còn không nhận ra à...
- Có ý gì? Hắn cũng không muốn đi Bắc Bình?
- Hắn đương nhiên không muốn đi, trấn an phiên vương là chủ ý của ngươi và hoàng thượng, hắn không đồng ý nên dĩ nhiên không muốn đi. Ngoài ra hắn còn lo đi xa vạn dặm triều đình sẽ bị ngươi độc chiếm, Thanh Lưu đại thần tất bị chèn ép, hắn lại cách xa vạn dặm không thể làm được gì...
Tiêu Phàm kinh ngạc há to miệng nhìn Tào Nghị. Tào Nghị gãi đầu nói:
- Sao? Ta nói gì sai sao?
- Không sai, không sai, Tào đại ca, xem ra ngươi cũng không ngốc a....
Tào Nghị mặt tối sầm:
- Không ngờ trước kia ta trong mắt ngươi là kẻ ngốc à?
- Ngươi không ngốc, chỉ là có chút ngốc thôi...
". . ."
- Ý Tào đại ca là hôm nay ta đi Bắc Bình, Hoàng Trừng nhìn không muốn chứ kỳ thực ngược lại, đúng không?
- Dĩ nhiên rồi, hắn vạn lần nguyện ý bị đoạt thánh chỉ ấy chứ...
Tiêu Phàm nghi hoặc nói:
- Sao vừa rồi hắn lại liều chết phản kháng vậy?
Tào Nghị trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
- Người đọc sách dĩ nhiên như đại mỹ nhân cưỡng gian người, dù trong lòng vui như nở hoa cũng phải làm bộ phản kháng, đây là vấn đề thái độ, phản kháng là bị cưỡng gian, ngươi là ngươi bị hại, không phản kháng thì sẽ là thông dâm...
- Tào đại ca ví von rất chuẩn xác a... Bọn người đọc sách này thực dối trá!
Tào Nghị thong thả nói:
- Đừng quên ngươi cũng được ngự thưởng xuất thân tiến sĩ, cũng là người đọc sách.
Tiêu Phàm tự hào cười, vẻ mặt hạnh phúc nói:
- Ta không tính, công danh của ta là làm bừa mà được, cách người đọc sách vạn dặm, chính xác mà nói ta có thể coi như bán thất học a.
Tào Nghị liếc xéo hắn, nói:
- Cất cái vẻ đắc ý của ngươi đi, nay ngươi đi Bắc Bình, ở kinh có lão gia hoả Hoàng Trừng kia tất sẽ gây sóng gió, đến đó vừa lo bên này vừa lo bên Yến vương, ngươi sẽ làm sao?
Tiêu Phàm sắc mặt tức khắc ngưng trọng nói:
- Không sai, nếu ta đi rồi, Hoàng Trừng tất sẽ không chịu an phận, khi đó rất bị động...
Tạo Nghị lộ vẻ tàn khốc, hạ thấp giọng nói:
- Nếu không, chúng ta phái tâm phúc, chờ ngươi rời đi vài ngày rồi tìm cơ hội hạ thủ. Khi đó cả triều đều biết ngươi không ở kinh, dù có hiềm nghi cũng không thể nói là ngươi làm....
Tiêu Phàm ngẩn người, sau đó lắc đầu:
- Không được, Hoàng Trừng chỉ là có chút cổ hủ, không đến tội chết, giết hắn lương tâm ta không yên lòng...
- Vậy ngươi làm sao bây giờ?
Tiêu Phàm cúi đầu suy tư trong chốc lát, trong mắt hiện lên một chút kiên định, lẳng lặng nói:
- Trước khi ta rời kinh, nhất định phải hạ hắn xuống, Hoàng Trừng... Cũng nên cáo biệt sân khấu lịch sử Đại Minh.Ta cách kinh phía trước, nhất định phải làm cho hắn lộng đi xuống, Hoàng Trừng... Cũng nên cáo biệt Đại Minh lịch sử sân khấu."
************************************
Trong Văn Hoa điện.
Chu Doãn Văn thấy Tiêu Phàm đã đến, rất là cao hứng, không đợi Tiêu Phàm hành lễ, Chu Doãn Văn liền bị kích động nói:
- Tiêu thị độc, ta đã hạ chỉ, mệnh Hoàng tiên sinh làm khâm sai đại thần, đi Bắc Bình trấn an Yến Vương, thiếu hắn chúng ta rốt cục có thể thanh tĩnh vài ngày...
Tiêu Phàm xoa nhẹ cái mũi, có chút chột dạ nói:
- Ách... Chuyện này thần đã đã biết, vừa mới còn tại ngoài cung gặp qua Hoàng tiên sinh...
Chu Doãn Văn trừng mắt nhìn, xấu xa cười:
- Hắn có phải là lại chỉ vào mũi người mắng ngươi là gian tặc, tội nhân thiên cổ khi quốc khi quân?
Tiêu Phàm nhìn vào Chu Doãn Văn, nghiêm mặt nói:
- Bệ hạ, người khác nói như thế nào ta, ta không quan tâm, ta muốn biết chính là, bệ hạ cho rằng ta khi quốc khi quân sao?
Chu Doãn Văn thấy Tiêu Phàm đứng đắn, không khỏi ngẩn người, tiếp theo cũng nghiêm nghị nói:
- Tiêu thị độc, ta biết ngươi hai năm, ngươi là người thế nào, chẳng lẽ ta không rõ sao? Người khác nói gì ta không quan tâm, nếu ngươi là gian tắc khi quốc khi quân, ta thực hy vọng đời này nhiều người như ngươi vậy...
Nghe Chu Doãn Văn thành tâm thành ý nói, Tiêu Phàm cảm động gật đầu:
- Ta biết, bệ ha coi ta như huynh đệ, cuối cùng sẽ có một ngày ta chứng minh cho đám Hoàng Trừng thấy bọn họ đều nhìn lầm ta.
Chu Doãn Văn trong lồng ngực tức khắc cũng hào khí kích động, hắn thẳng thắn lớn tiếng nói:
- Đúng! Chúng ta phải làm một phen đại sự cho bọn hắn nhìn xem! Chu Doãn Văn ta không phải hoàng đế ngu ngốc vô năng, Tiêu Phàm ngươi cũng không phải gian thần khi quốc khi quân,, chúng ta phải làm đại nghiệp xưa nay chưa từng có, khiến mấy lão già cổ hủ kia đều câm miệng!
Tiêu Phàm gật đầu:
- Hảo! Làm đại sự!
- Đúng rồi, ngươi còn chưa nói ta biết, Hoàng tiên sinh có mắng ngươi không?
- Mắng, đương nhiên mắng, hơn nữa mắng thật sự khó nghe...
Chu Doãn Văn vẻ mặt đồng tình:
- Vậy trong lòng ngươi có khó chịu?
Tiêu Phàm mỉm cười lắc đầu:
- Không khó chịu, một chút cũng không, khó chịu mới là Hoàng tiên sinh.
Chu Doãn Văn ngạc nhiên nói:
- Có ý gì?
- ... Hắn bây giờ còn ở ngoài Thừa Thiên môn rên rỉ đấy.
Tiêu Phàm ngữ khí bình thản như vừa uống ngụm nước xong.
- A?
Chu Doãn Văn há hốc mồm:
- ... Rên rỉ? Ngươi... Không đánh hắn chứ?
Tiêu Phàm rất nghiêm túc gật đầu:
- Chẳng lẽ ngươi không thấy mắng chửi người là không đúng sao? Ta đây là trừng phạt hắn.
Chu Doãn Văn trợn mắt há mồm, hồi lâu mới thở dài nói:
- Ngươi đúng là người làm đại sự...
Tiêu Phàm rất bình tĩnh nói:
- Thế này đã là gì, chuyện lớn còn ở phía sau...
Chu Doãn Văn ngẩn người, che ngực rên rỉ:
- Ngươi còn làm gì nữa?
Tiêu Phàm cười nho nhã, lịch sự nói: "
- Sau khi ta đánh hắn, còn lấy thánh chỉ của hắn đến đây...
Chu Doãn Văn ngơ ngác nhìn thánh chỉ trong tay Tiêu Phàm, hắn có chút muốn khóc: "... ..."
- Ngươi...
Chu Doãn Văn há miệng thở dốc, xem ra thật sự không tìm thấy từ để khen hắn.
- ... Thánh chỉ là ta ban cho Hoàng tiên sinh, có quan hệ gì với ngươi mà ngươi cướp về?
- Nguyên bản với ta không có quan hệ, nhưng giờ lại có liên quan rất chặt chẽ.
- Có ý gì?
- Hoàng Trừng không thể đi Bắc Bình.
- Sao hắn không thể đi?
- Bởi vì ta muốn đi. . . .
Chu Doãn Văn lại một lần trợn mắt há mồm: "... ..."
Tiêu Phàm tái bút lúc bổ sung nói:
- Ta muốn đi Bắc Bình, ta không điên.
Chu Doãn Văn im lặng thật lâu, mới nói:
- Nếu ta cho ngươi đi Bắc Bình, ta mới điên rồi.
Lúc Tiêu Phàm rời hoàng cung, khuôn mặt thoải mái cười.
Chu Doãn Văn hạ thánh chỉ mới, để hắn đi Bắc Bình, tuỳ thời khởi hành. Chu Doãn Văn không cự tuyệt hắn bởi vì Tiêu Phàm nói lý do khiến hắn không thể từ chối, tỷ tỷ bị nữ nhân khác lừa chạy, tỷ phu có thể không truy sao? Lão bà người mất tích ngươi không nóng nảy a?
Chu Doãn Văn quả nhiên sốt ruột, không nói hai lời hạ thánh chỉ.
Đương nhiên, đãi ngộ khâm sai đại thần cũng đề cao rất nhiều, vì an toàn của Tiêu Phàm, Chu Doãn Văn đặc biệt điều động hai nghìn cấm quân tinh nhuệ cùng một nghìn Cẩm y giáo uý, so với hai trăm của Hoàng Trừng, quy mô cấp bậc cao hơn nhiều.
Đây chính là lợi ích có bằng hữu là hoàng đế, hắn biết Chu Doãn Văn coi trọng tình bằng hữu này, huống chi ngươi bị lừa mất lại là tỷ tỷ hắn.
Rời hoàng cung thì không thấy Hoàng Trừng đâu, chắc đã được đưa về dưỡng thương rồi.
Tiêu Phàm vốn còn chút hổ thẹn khi đánh Hoàng Trừng, sau khi Tào Nghị giải thích thì hắn còn có chút tiếc nuối, lúc ấy mà tiến lên đạp hắn thêm hai cước có phải là tốt không.
Bất quá, Hoàng Trừng muốn thừa dịp hắn không ở kinh sư mà dọn Gian đảng sao, Tiêu Phàm khẽ cười lạnh, không hạ Hoàng trừng xuống đài, sao hắn yên tâm đi Bắc Bình được chứ?
*****************
Ngày hôm sau, toàn triều đã biết chuyện khâm sai đại thần đổi người, phái Thanh Lưu thì cho rằng thời cơ đã tới, đến lúc đuổi đám Gian đảng khỏi triều. Còn đám Giải Tấn, Như Thuỵ lại thấy bất ngờ, ai cũng biết hắn có thù với Yến Vương, giờ đi Bắc Bình khác nào tự sát? Quan trọng hơn, Tiêu Phàm rời kinh thì đám Hoàng Trừng nhân cơ hội làm khó mình thì sao, không có Tiêu Phàm, ai có thể chống lại Thanh Lưu?
Vì thế, ngay khi biết tin, đám Gian đảng lục tục đến phủ bái phỏng Tiêu Phàm.
Những người này vốn là vì lợi ích mà trói lại với nhau, nghĩa khí thì chưa nói đến, nhưng Tiêu Phàm là đầu lĩnh bọn họ không thể nghi ngờ, hắn đi rồi ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của bọn họ, thậm chí còn cả chức quan và tính mạng, bọn họ không thể không đến.
Tiêu Phàm tỏ ra rất bình tĩnh trấn an minh hữu, khi mọi người hỏi hắn rời kinh có an bài gì không, hắn chỉ cười không đáp, tỏ vẻ rất thần bí. Tiễn mọi người lo lắng không yên rời đi, Tiêu Phàm thu lại nụ cười, lạnh lùng gọi Tào Nghị tới, hai người thương nghị cả đêm.
**************
Ngày thứ hai, Tiêu Phàm sáng sớm đi tới nha môn Cẩm y vệ, Chỉ huy sứ sắp xuất hành, công việc tới tấp ùn ùn, cả nha môn bận rộn hẳn lên.
Tiêu Phàm mặt cười nhừng lòng như lửa đốt. Tối qua Tào Nghị mang tin báo, Giang Đô quận chúa và Trần Oanh Nhi cùng mười mấy thị vệ bắc tiến tới Từ Châu phủ liền thất tung, khả năng mọi người mang thường phục không biết du ngoạn phương nào. Nghĩ đến cảnh mười mấy người tiến vào địa bàn Yến Vương mười mấy vạn binh sĩ, Tiêu Phàm như bị lửa đốt.
Đứng ở nha môn Trấn Phủ ti, Tiêu Phàm thầm xiết chặt tay, hôm nay phải hạ bệ Hoàng Trừng cho bằng được, hắn không còn thời gian nữa rồi.
Buổi sáng, Tiêu Phàm ngồi ở trong phòng xử lí công vụ, phải nhanh chóng xử lí công vụ tồn đọng trước khi rời kinh. Đến trưa chợt thấy tiếng hô như sấm vang lên:
- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...
Chu Doãn Văn cười:
- Chúng khanh bình thân, Tiêu thị độc có ở đây không? Sao trẫm đến mà hắn còn không lộ diện?
Tiêu Phàm nghe thấy thế lòng chợt vui vẻ, vội sửa sang quan phục đi ra.
Trong đại viện tiền đường, Chu Doãn Văn và Tiêu Phàm mỉm cười nhỉn nhau, hai người trong lòng an bình, đây là cảm giác bằng hữu mới có.
Chúng nhân quỳ lạy bên ngoài, nhìn cảnh ấy hâm mộ không thôi, bằng hữu với hoàng đế, Tiêu đại nhân thánh sủng không bình thường a. T
Tiêu Phàm một vén vạt áo, chuẩn bị thi lễ với Chu Doãn Văn.
Chu Doãn Văn vội vàng giơ tay ngăn cản hắn, cười nói:
- Thôi, chúng ta không phải ngoại nhân, không cần thi lễ như vậy.
Tiêu Phàm cười hắc hắc, thuận thế đứng thẳng, mời Chu Doãn Văn vào phòng làm việc của hắn, Chu Doãn Văn nhìn quanh phòng, cười nói:
- Chỉ huy sứ Cẩm y vệ là đại nhân vật mà? Sao phòng này đơn giản quá vậy, ta thấy Thành Nghị bá ngươi cũng quá kham khổ đi, trong cung ta có chút đồ chơi hoa lệ nhỏ, để ta bảo thái giám mai đưa đến cho ngươi bày tại phòng này, quan lớn như thế cũng không thể quá keo kiệt phải không?
Tiêu Phàm ngại ngùng cười nói:
- Bệ hạ khách khí, thần thấy lo âu. Phòng này trước kia là Tào quốc công Lý đại nhân dùng , Lý đại nhân sau khi điều nhiệm ngũ quân đô đốc phủ có để lại nhiều đồ cổ và tranh chữ...
Chu Doãn Văn nâng tay chỉ vào phòng không chỉ có bộ bàn ghế và giấy tờ hỏi:
- Đồ Lý quốc công để lại đâu?
- Thần vui mừng quá nên đưa về nhà ngắm một mình...
Chu Doãn Văn há hốc miệng, đang định khen Tiêu Phàm hai câu, nhất thời không biết mở miệng thế nào, đành phải bất đắc dĩ giơ ngón tay cái lên. Tiêu Phàm mặt không thẹn, mang mấy thứ đó về có gì phải ngại, nếu ngươi biết kiếp trước cán bọ đến cái chén uống nước còn mang về thì hắn đã rất nhã nhặn rồi.
Thuận thế kéo ghế ngồi xuống, Chu Doãn Văn khoan thai nói:
- Ngươi rất nhanh rời kinh, hôm nay còn bảo ta đến đây làm gì? Còn chưa đến lúc chào tạm biệt mà...
Tiêu Phàm hì hì cười nói:
- Thần sắp rời đi, có vài bảo bối tốt, mang đi thì bất tiện, muốn giao cho bệ hạ, nếu bệ hạ thích thần sẽ tặng cho người...
Chu Doãn Văn cười nhạo nói:
- Ngươi thôi đi, ta từ nhỏ lớn lên trong cung, có bảo bối gì chưa thấy? Muốn khoe khoang với ta, ngươi tìm nhầm người rồi...
Tiêu Phàm nháy mắt mấy cái, thần bí cười nói:
- Bệ hạ người thực sự không cần? Thế thì ta đành đốt đi vậy, người đừng hối hận nhé.
Chu Doãn Văn thấy Tiêu Phàm thần bí, không khỏi ngẩn người, nhìn thoáng qua cấm quân phòng vệ bên ngoài, thấp giọng nói:
- Ách... Ngươi lấy ra xem bảo bối gì nào...
Tiêu Phàm cười, đi đến giá sách, moi móc nửa ngày mới lấy ra một bức thư
Chu Doãn Văn ngạc nhiên nói:
- Thư? Bảo bối gì vậy? Chẳng lẽ lại là xuân cung đồ?
Tiêu Phàm cười nói:
- Chúng ta sống phải có tầm nhìn rộng lớn, phải phát triển, thứ này so với xuân cung đồ còn hơn nhiều...
Chu Doãn Văn khẩn cấp tiếp nhận, mở ra thấy mấy hàng chứ to “Kim Bình Mai” tác giả “Năm Hồng Vũ thứ ba mươi, Thành Nghị bá kiêm Cẩm y vệ Chỉ huy sứ Tiêu Phàm”.
Chu Doãn Văn ha ha cười nói:
- Kim Bình Mai? Chẳng lẽ ngươi muốn dạy ta phân biệt hoa mai? Ta chỉ nghe nói qua 'Bô mai' 'Nguyên mai', Kim Bình Mai này là loại mai gì?
Tiêu Phàm thần bí cười, nụ cười lộ ra vẻ dâm đãng:
- Bệ hạ xem trước đi, hoa mai này có thể coi như là đệ nhất mai trước nay...
Chu Doãn Văn bị Tiêu Phàm làm chấn động:
- Hoa mai là vật cao quý thanh tao, sao nhìn ngươi dâm đãng vậy?
Tiêu Phàm cười, kéo Chu Doãn Văn đến trước án thư của mình, cười nói:
- Bệ hạ không ngại xem vài trang, nếu không thích thần sẽ đốt nó.
Chu Doãn Văn nghe lời ngồi xuống, bắt đầu mở trang đầu tiên, quả nhiên là thư tốt.
Chu Doãn Văn mới đọc vài trang, gương mặt trắng nõn dần ửng hồng, hô hấp dần dồn dập, chóp mũi dần toát mồ hôi, mắt dần như sói đói, gấp gáp đọc như ngấu nghiến.
Tiêu Phàm nhìn Chu Doãn Văn đọc ngấu nghiến, hắn đắc ý cười.
Đột nhiên, Chu Doãn Văn động án thư một cái, các loại công văn rầm rầm rơi xuống.
Tiêu Phàm lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng lên hét lớn:
- Chuyện gì? Động đất à?...
Chu Doãn Văn ngẩng đầu, sắc mặt bối rối lại thẹn thùng, thấp giọng nói:
- Đừng ồn ào, đừng ồn ào! Là ta làm...
Tiêu Phàm nghi hoặc nhìn hắn, rảnh hơi sao tự nhiên đạp bàn...
Chu Doãn Văn ho khan hai tiếng, khuôn mặt tuấn tú có chút đỏ bừng nói:
- Này... Sách của ngươi đẹp quá, khiến tiểu đệ của ta không nhịn nổi biểu tình...
Tiêu Phàm mở to hai mắt nhìn, cả kinh nói:
- Bệ hạ, cá bàn này của thần phải vài chục cân a...
Chu Doãn Văn vừa thẹn thùng lại đắc ý ngạo nghễ nói:
- Nhưng mà tiểu đệ ta chỉ vừa ngẩng đầu lên mà thôi...
Tiêu Phàm tràn ngập sùng bái, quỳ xuống hô lớn:
- Bệ hạ long tinh hổ mãnh dương khí tràn đầy, thật là Đại Minh chi phúc, xã tắc chi hạnh - oa! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...
- Oa ha ha ha ha, đa tạ! Bình thân, nhanh bình thân!
Một cuốn sách làm người ta mê say, bất giác Chu Doãn Văn đã ngồi ở phòng Tiêu Phàm hơn một canh giờ, hắn vẫn say mê như không biết thời gian tồn tại.
Tiêu Phàm đến trước mặt Chu Doãn Văn trước mặt nói:
- Bệ hạ thong thả xem, thần có chút công vụ phải xử lí, thần xin cáo lui chốc lát...
Chu Doãn Văn đang tập trung đọc, vì vậy không kiễn nhẫn phất tay.
Tiêu Phàm quỷ dị cười, im lặng rời phòng, Chu Doãn Văn một mình xem, thêm nửa canh giờ nữa, đã xem xong bản thượng.
Chu Doãn Văn ngẩng đầu, cảm thán khẽ gõ nhẹ bàn, khen:
- Tiêu thị độc quả nhiên tài hoa hơn người, có thể viết chuyện xưa lôi cuốn như thế, năm đó căn bản không cần ta giúp hắn thi tú tài mà, gia hoả này quá thích làm bộ.
Xoa nhẹ mắt hơi nhức, Chu Doãn Văn nhìn có thế chua xót mắt, Chu Doãn Văn để quyển thượng lên án thư, đi tìm quyển hạ.
Án thư rất loạn, công hàm thư báo từ khắp Đại Minh gửi đến, hỗn loạn phủ kín bàn.
Chu Doãn Văn rất bất mãn lẩm bẩm một tiếng:
- Gia hỏa này ăn mặc áo mũ chỉnh tề, bàn làm việc thì như ổ chó, không biết dọn dẹp sao, hạ quyển Kim Bình Mai ở đâu đây?
Chu Doãn Văn tìm kiếm một hồi, đột nhiên nhìn thấy một phần công hàm chưa mở ra ghi cái tên quen thuộc “Hoàng Trừng”.
Chu Doãn Văn rất tò mò, trên bàn làm việc Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ sao lại xuất hiện tên Hoàng Trừng? Chu Doãn Văn thuận tay cầm lên xem.
Đây là một phấm bút kí giám sát của Cẩm y vệ, đây là công tác theo dõi bí mật các đại thần trong triều, sau khi tổng hợp lại thì gửi đến cho Chỉ huy sứ.
Chu Doãn Văn thấy dấu niêm vẫn nguyên, xem ra Tiêu Phàm còn chưa đọc.
Cẩm y vệ bí mật an bài mật thám ở phủ đại thần, chuyện này từ lúc Chu Doãn Văn làm hoàng thái tôn đã biết, đấy là đặc sắc của Đại Minh vương triều, đấy là quy định của tiên đế, hắn không có ý kiến gì.
Chu Doãn Văn có chút tò mò, lão sư hắn ở nhà có dạng gì, sẽ không phải là bộ mặt quan tài ấy chứ?
Chu Doãn Văn cười thầm, để xem xem nào, giả như hắn ở nhà ngấm ngầm xem xuân cung đồ, mình đã năm chuôi, xem sau này hắn còn dám giáo huấn mình không.
Chu Doãn Văn hắc hắc cười hai tiếng, mở niêm phong ra, vốn dĩ những điều này để phục vụ cho hoàng đế, dĩ nhiên hắn có quyền xem.
Mật hàm mỏng manh chỉ có vài tơ, ghi tỉ mỉ Hoàng Trừng giờ nào ăn cái gì, giờ nào đọc sách gì, ngủ giờ nào, thậm chí nói mớ cái gì đều có ghi chép tỉ mỉ.
Chu Doãn Văn hứng thú mất đi, cuộc sống của Hoàng tiên sinh quá đơn điệu, không có nhược điểm gì, không thú vị... Lúc hắn nhìn sang trang thứ hai liền kinh ngạc, vẻ mặt đỏ ửng, tức giận khó kiềm chế.