Fitzwilliam Darcy George Alexander đứng lên khỏi băng ghế trong cỗ xe của Bingley và miễn cưỡng bước xuống trước hội trường nằm ở tầng trên của quán trọ duy nhất mà một thị trấn khiêm cung bé nhỏ như Meryton có thể sở hữu. Một cánh cửa sổ từ tầng trên được mở rộng, cho phép tiếng nhạc sống động nhưng lại bị thực hiện một cách kém cỏi xâm nhập vào bầu không khí thanh bình của màn đêm.
Nhăn nhó, chàng nhìn xuống chiếc mũ trong tay, rồi với một tiếng thở dài đặt nó tại một góc độ thật chính xác trên đỉnh đầu. Thật tình là làm thế nào mà mình lại cho phép Bingley vận động mình tham gia một hoạt động chả hay ho gì của nhóm nhà quê này chứ? chàng tự mắng bản thân. Tuy nhiên trước khi chàng có thể bắt đầu suy xét lại những sự kiện dẫn đến hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan hiện tại mà chàng kẹt phải, một chú chó săn ngồi chểm chệ trên một cỗ xe gần đó phát ra tiếng tru thê lương.
"Chính xác là vậy", Darcy lớn tiếng đồng tình với con chó trong khi quay mình hướng về những người đồng hành. Ngay lập tức, chàng thấy hai cô chị của bạn mình cũng có cùng một kỳ vọng cho một buổi tối thú vị với mình. Những biểu hiện được trao đổi giữa hai chị em họ trong lúc chỉnh đốn lại y phục trông có vẻ vừa khinh miệt vừa như bị đau khổ kinh niên.
Ánh mắt chàng chuyển sang cậu bạn trẻ trung của mình, người với khuôn mặt hoàn toàn ngược, thật sống động với sự phấn khích và hiếu kỳ. Đây không phải lần đầu tiên mà Darcy tự hỏi làm sao Charles Bingley và các chị của cậu có thể có quan hệ máu mủ gì với nhau. Những phụ nữ họ Bingley đều có chừng mực, nhưng Charles lại luôn giao du bừa bãi.
Bà Hurst và Tiểu thư Bingley đều thanh lịch trong trang phục và cách ứng xử của họ. Charles là ... Xem ra, cậu ta khá thời trang trong cách ăn mặc của mình––Darcy đã từng dìu dắt cậu ta trong vấn đề ấy––nhưng cậu ta vẫn giữ lại một xu hướng không hay là luôn đối đãi với bất kỳ ai được giới thiệu với cậu ta như thể người ấy là một người bạn thân thiết. Còn hai cô chị Bingley thì không dễ dàng để gây ấn tượng và tỏ ra sự chán ghét với tất cả mọi thứ ngoại trừ những trò giải trí độc đáo nhất; còn em trai của họ thì lại tìm được niềm vui trong tất cả mọi thứ.
Chính là tính tình cởi mở này mà khiến Charles trở thành đối tượng của những câu bỡn cợt ác nghiệt trong nhóm quý ông trẻ sành điệu trong thành và đồng thời là phương tiện đã mang cậu ta đến sự chú ý của Darcy. Bất đắc dĩ có được quyền biết trước về kế hoạch để sỉ nhục Bingley sẽ được diễn ra qua một ván bài tại câu lạc bộ của mình, chàng nghe vừa đủ để cảm thấy kinh tởm và quyết tâm truy ra người thanh niên bất hạnh kia để cảnh báo cậu ta tránh khỏi những kẻ mà cậu ấy từng cho là bạn bè.
Điều bất ngờ với Darcy là câu chuyện được bắt đầu như một nhiệm vụ của một con chiên ngoan đạo lại trở thành một tình bạn thật thỏa mãn. Charles tiến bộ rất nhiều kể từ chuyến viếng thăm đầu tiên của cậu ta đến thành, tuy nhiên vẫn còn có những giây phút như hiện giờ, khi Darcy cảm thấy tuyệt vọng với chuyện bản thân chàng sẽ có ngày mài dũa được cậu ta để trở thành một người chừng mực.
"Chúng ta nên vào chứ?" Charles xuất hiện bên cạnh chàng lên tiếng hỏi. "Tiếng nhạc nghe thật vui tai, và tôi dự kiến những thiếu nữ cũng mê ly không kém." Cậu quay lại và đưa một cánh tay ra cho cô chị gái vẫn còn độc thân của mình. "Nào, chị Caroline, hãy gặp gỡ những người láng giềng mới của chúng ta chứ."
Darcy lập tức tiến vào một vị trí ở phía sau đoàn người trong khi nhóm người Bingley di chuyển vào cái hành lang nhỏ dẫn tới cầu thang đưa lên hội trường bên trên. Sau khi xử lý đâu đó các chiếc mũ của họ và những chiếc khăn choàng của nhóm phụ nữ, Bingley; anh rể của cậu ta, Ông Hurst; và Darcy đưa nhóm phụ nữ đến cửa vào, nơi họ dừng lại để đánh giá nét đặc trưng của hội trường và những con người mộc mạc có mặt tại đấy.
Ngay thời điểm kém may mắn này, tiếng nhạc chợt dừng lại, và các cặp khiêu vũ xoay người lần cuối theo khuôn, khiến cho hầu hết cả căn phòng đều hướng mặt với lối cửa. Trong một vài nhịp tim khó thở, người thành thị và dân nông quê dò xét, đo lường lẫn nhau và ồ ạt đưa đến một loạt kết luận thật chóng mặt.
Darcy huýt Bingley nhích vào phòng trong khi các cặp khiêu vũ lần lượt rời khỏi sàn nhảy để tìm các món giải khát và món ăn tinh thần của các bà, tin đồn nhãm nhí. Chàng có thể cảm thấy tất cả những cặp mắt của toàn bộ căn phòng đang dán chặt lên mình và thắc mắc rằng chàng đã từng bao giờ nghi ngờ sự khiếm nhã trong cách ứng xử của dân quê chăng. Nó đúng là tồi tệ như là chàng từng e sợ.
Căn phòng rì rầm với toàn là suy đoán trong khi chàng và nhóm người Bingley bị bàn tán và đong lường cho đến đồng tiền vàng cuối cùng của họ được đếm. Chàng gần như có thể nghe thấy tiếng vang của từng đồng tiền vàng trong khi bọn họ đếm tài sản của mình.
Trong không gian của chỉ một vài khoảnh khắc, người đàn ông mà Darcy đoán là người nên bị khiển trách bởi đưa lời mời đến cuộc giải trí tối nay đang vội vàng tiến về phía họ. Khom người với một góc độ sâu hơn là cần thiết, ông ta nắm lấy tay của Bingley trong một cái siết mạnh mẽ.
"Chào mừng, chào mừng, Ông Bingley, và cả nhóm người cao quý của cậu, tôi chắc là vậy,” Ngài William Lucas hoan nghênh trong lúc ông trao cho cả nhóm một nụ cười toe toét. "Chúng tôi rất lấy làm vinh dự bởi sự hiện diện của mọi người tại một lễ hội nho nhỏ này. Tất nhiên chúng tôi đều nóng lòng để làm quen những người khách tôn kính của cậu... " Giọng nói của Ngài William tắt đi khi ông thấy được vẻ mặt quá biết của Darcy rồi của chị em họ Bingley.
Với đầy nhiệt tình, Bingley chừng mực giới thiệu mọi người. Cái khom người của Darcy với người đàn ông nhỏ bé khúm núm là một cái chỉ vừa đủ lễ phép xã giao. Với sự phiền toái đau khổ của Darcy, thay vì cái khom người ấy đã áp xuống lòng tôn trọng của Ngài William với chàng, thì nó lại có một tác dụng không may khiến lòng tôn kính của ông với chàng lại càng tăng lên và bảo đảm những nỗ lực tiếp theo của ông ta để thu hút chàng.
Cuối cùng, sau khi các quý cô quý bà và Ông Hurst được giới thiệu, Ngài William hướng dẫn họ đến bên bàn giải khát nơi mà Tiểu thu Lucas, đứa con gái của ông, đứng cùng với mẫu thân và gia đình. Ở đây, nhóm người Bingley được giới thiệu với thành phần còn lại của gia đình Lucas, và Bingley, biết rõ nhiệm vụ của mình khi nó tự hiện ra với mình, tự động mời Tiểu thư Lucas khiêu vũ điệu nhảy kế tiếp. Ngài William đưa cánh tay của mình cho Tiểu thư Bingley, và phu phụ họ Hurst theo gót hai cặp đôi ấy bước lên sàn nhảy.
Khi âm nhạc bắt đầu và các cặp khiêu vũ khác đã đứng vào vị trí, Darcy đứng tựa người vào bức tường, cách xa khỏi bàn thực phẩm và những nhóm người hàng xóm và thân nhân đang đứng quanh phòng. Bất cứ nơi nào chàng nhìn qua, những ánh mắt nheo lại với chàng trong sự thẩm định bộc trực hoặc là chớp chớp trong sự nhạo báng khiêm tốn.
Nét mặt chàng đanh lại, chàng rút vào một tư thế thờ ơ, dấu đi thái độ khinh thị bình dị đang chen đua quyết liệt với sự bực bội nóng nảy trong lòng khi chàng theo dõi dòng người nhà quê đang nhấp nhô trước mặt mình.
Tại sao chàng lại đồng ý với một hoạt động mà khiến mình phải lãng phí cả buổi tối thế này? Không có lấy một giai nhân, một cuộc đàm thoại, hay một ý tứ thời trang nào trong cả căn phòng ngoại trừ nhóm người đồng hành với chàng. Thay vào đó, chàng bị bao quanh bởi nhóm thường dân, đám ngu si đần độn, nhóm nhàm chán, tầng lớp mà mà hầu như cái ý tưởng của một cuộc trò chuyện không có gì hơn là tám nhảm tầm phào – và đấy cũng là loại người thô tục mà chàng hiện đang kịch liệt phản đối.
Darcy không khỏi so sánh hoàn cảnh hiện tại của mình với lần cuối chàng mặc vào chiếc áo ca-rô nông dân trong khi tìm kiếm một con ngựa thuần chủng phù hợp cho cho nhóm ngựa cái của mình. Ngay đấy, chàng thầm hứa sẽ không bao giờ mua đầu ngựa nào tại các buổi đấu giá.
Hy vọng được cứu khỏi hoàn cảnh đơn điệu của mình, chàng ngó quanh tìm Bingley khi điệu vũ kết thúc, cuối cùng định vị được cậu ta đang ở phía bên kia căn phòng trong quá trình được giới thiệu với một góa phụ được bao quanh bởi nhiều thiếu nữ. Darcy theo dõi một cách nhẫn nhịn trong khi Bingley khom người chào từng người trong số bọn họ khi được giới thiệu và sau đó đưa tay ra với cô gái mỹ miều nhất, bảo đảm cô nàng sẽ làm pạc-nơ với mình trong điệu vũ kế.
Sự thong dong của Bingley trong bất kỳ tầng lớp xã hội nào luôn khiến Darcy phải kinh ngạc. Làm thế nào mà một người lại có thể trò chuyện hoàn hảo với một người vượt qua ranh giới của tầng lớp hoặc địa vị và nhất là trong hoàn cảnh như thế? Một đám cảnh báo và nghiêm cấm mà chàng tiếp thu trong suốt cuộc đời mình u ám hiện về trong tâm trí của Darcy, làm tăng lên nỗi lo ngại và khiến sự thu hẹp bản thân trong quan hệ xã hội càng sâu sắc hơn.
Đôi mắt của chàng dõi theo Bingley và pạc-nơ của cậu ta qua các bước nhảy đầu tiên và rồi trả cô nàng lại cho bà góa phụ và đoàn tùy tùng của bà. Những gì chàng nhìn thấy khiến chàng phải rên rỉ, làm cho một cậu thanh niên đi ngang giật nảy người, và sau khi liếc nhìn thấy gương mặt cứng đơ như đá của Darcy, liền vội vã bỏ đi.
Đối tượng của sự không hài lòng của Darcy có dáng người tròn trịa, một con mèo mướp già như mới vừa được cho một tô kem béo ngậy. Sự thỏa mãn và tham lam của bà gần như có thể sờ thấy khi bà theo dõi thật sát Bingley và cô gái nọ. Con gái của bà ta chăng? Rất có khả năng, chàng xác định, mặc dù không giống nhau cho mấy.
Trong lòng chàng không có chút nghi ngờ nào rằng dòng suy tưởng của bà ta đang hướng về đâu, chàng đã nhìn thấy ánh mắt ấy quá nhiều lần để có thể bị nhầm lẫn. Bingley phải được cảnh báo để khỏi tỏ ra quan tâm đặc biệt nào với nhóm người đó. Dù chỉ hơi cảm giác ra một chút thiên vị nào thì người phụ nữ kia sẽ đóng trại tại ngưỡng cửa nhà Bingley, trang viện Netherfield.
Darcy luồng lách người đến bên chiếc bàn với các món giải khác, lưng chàng cứng đơ với sự không mấy hài lòng với bổn phận đang có trước mặt với bạn bè. Nhận một tách rượu pân từ cô gái đứng sau chiếc bàn, chàng phải chịu đựng nụ cười và tiếng cười khúc khích của cô với một sự điềm tĩnh mà chàng không thể cảm giác được.
Vào lúc ấy, Bingley xuất hiện bên cạnh chàng, cầm lấy tách rượu từ cô gái kia với một nụ cười và một cái nháy mắt, và quay sang người bạn của mình. "Tôi nói, Darcy này, anh có bao giờ thấy nhiều thiếu nữ duyên dáng thế này tại cùng một nơi trong đời anh không? Giờ thì anh nghĩ gì về cách ứng xử của dân nông quê nào? "
"Tôi nghĩ về họ như tôi vẫn luôn nghĩ, chắc chắn rằng tối nay sẽ không khiến tôi suy nghĩ khác đi."
"Tuy nhiên, Darcy này, chắc chắn anh không thể nào bị xúc phạm bởi cái chú tâm nhiệt tình của Ngài William." Bingley cười ảm đạm. "Ông ấy là một người tốt, một loại ân cần nhỏ, tuy nhiên-"
"Sự chú tâm của Ngài William không phải là điều trên hết trong tâm trí của tôi khi tôi suy ngẩm câu hỏi của cậu. Cậu không thể không biết được những tin đồn thô tục về chúng ta đang diễn ra ngay trong lúc này." Quai hàm của Darcy nghiến chặt với kích động trong lúc chàng nhanh chóng đánh giá căn phòng để xác nhận quan sát của mình là đúng.
"Bọn họ có thể cảm thấy thắc mắc, cũng như tôi, tại sao anh lại chưa khiêu vũ lần nào cả tối nay. Nào, anh Darcy, tôi nhất định phải bắt anh phải khiêu vũ mới được. Tôi không thích nhìn thấy anh đứng đấy một mình trong tư thế ngờ nghệch này. Anh tốt hơn là hãy khiêu vũ. Có rất nhiều cô gái duyên dáng, mà không có nghi ngờ gì - "
"Tôi chắc chắn sẽ không! Cậu nên biết tôi ghét cay ghét đắng khiêu vũ ra sao, trừ khi tôi đặc biệt quen thuộc với pạc-nơ của mình. Tại một lễ hội như thế này” – Đôi mắt của Darcy miệt thị quét quanh phòng– "chuyện ấy thật là khó xảy ra. Các chị của cậu thì đang bận rộn, và không có một người phụ nữ nào trong phòng mà không phải là một sự trừng phạt đối với tôi khi phải đứng cạnh."
"Tôi sẽ không khó tính như anh cho dù là vì cả một vương quốc." Bingley kêu lên. "Tôi không thể chịu được khi thấy anh như vậy! Bằng cả danh dự của tôi, tôi chưa bao giờ gặp nhiều thiếu nữ vui vẻ dễ chịu trong đời mình như tối nay, và có cả nhóm người họ, anh thấy không, đều đặc biệt duyên dáng.”
"Cậu đang khiêu vũ với người thiếu nữ mỹ miều duy nhất trong phòng", Darcy vừa đáp vừa ngó quanh để tìm cô gái đã làm pạc-nơ với Bingley trong điệu vũ vừa qua.
"Oh! Cô ấy là vu vật mỹ lệ nhất mà tôi từng trông thấy! Nhưng nào, cô ấy có một người em gái rất duyên dáng, tôi tin rằng, sẽ phù hợp với khẩu vị của anh, ít nhất là cho buổi tối nay. Hãy để tôi kiếm mối giới thiệu nào. Cô ấy không khiêu vũ mà chỉ ngồi bên kia kìa."
"Ý cậu là cô gái nào?" Darcy đáp, quay mắt dõi theo hướng Bingley nhìn. Một vài chiếc ghế cách nơi họ đứng là một thiếu nữ tuổi độ hai mươi đang ngồi, hoàn toàn trái ngược với chàng, cô nàng rõ ràng là đang hưởng thụ buổi tối này. Mặc dù nàng đang ngồi ngoài không khiêu vũ bởi không có đủ nam nhân làm pạc-nơ, đôi chân nhỏ của nàng sẽ không chấp nhận bị đày khỏi điệu vũ và đang kín đáo nhịp nhịp bên dưới chiếc váy đầm của nàng.
Đôi mắt nàng sáng rực với niềm vui bởi cảnh trí trước mặt, nàng có vẻ là người được mọi người yêu thích, được chào bởi nhóm phụ nữ lẩn nam nhân mỗi khi họ đi ngang qua nàng. Nàng ngồi đủ gần để một thay đổi nho nhỏ trong hướng nhìn của nàng khiến chàng tự hỏi liệu nàng có nghe được lời đàm thoại của họ không. Nghi ngờ của chàng được xác nhận khi nụ cười của nàng dường như xuất hiện một nét thách đố.
Nàng đang suy nghĩ gì? Bị hấp dẫn, chàng tự cho phép mình xem xét nàng ấy. Ngay lúc ấy, đối tượng của chàng hướng về chàng, nụ cười vẫn đầy khuôn mặt của nàng, nhưng bây giờ với một đôi lông mày thanh tú cong trong câu hỏi về sự giám sát trắng trợn của chàng.
Chàng vội vàng quay đi, sự lo ngại của chàng khi bị nàng phát hiện ra chàng khiến chàng càng thêm mâu thuẫn với người bạn đồng hành. Nếu Bingley tưởng rằng chàng sẽ cảm thấy hài lòng với một thiếu nữ mà những người đàn ông khác bỏ qua trong khi chàng lại chịu đựng sự bầu bạn của người thiếu nữ duy nhất mà có vẻ đạt tiêu chuẩn ấy, cậu ta phải suy nghĩ lại!
"Cô ta có vẻ chấp nhận được, nhưng không đủ mỹ miều để cám dỗ tôi, và hiện tại tôi không có tâm trạng đi nâng cao địa vị của các thiếu nữ mà bị những nam nhân khác không xem trọng [bỏ qua, không mời làm pạc-nơ khiêu vũ]," chàng phản đối mãnh liệt. "Cậu tốt hơn là trở lại với pạc-nơ của mình và tận hưởng những nụ cười của cô nàng, hiện giờ cậu chỉ lãng phí thời gian của cậu với tôi đấy."
Để lại Bingley tự suy nghĩ về lời khuyến cáo của chàng, Darcy đột ngột quay người đi và bước thật xa khỏi vùng lân cận của người thiếu nữ đáng lo ngại kia như chàng có thể. Phần còn lại của buổi tối ấy, chàng khiến mình bận rộn khiêu vũ với hai chị em của cậu bạn mình, và khi không tham gia với họ, thì làm nản lòng bất cứ ai cố thu hút chàng vào những cuộc trò chuyện.
Sự phẫn nộ của chàng về chuyện bị lãng phí cả đêm giữa đám người vừa xa lạ vừa tầm thường này được phản ánh trong một vẻ mặt cấm đoán mà chàng mang lên ngay những khi được để lại đơn độc một mình. Chàng chỉ có thể thở dài nhẹ nhõm khi buổi lễ hội cuối cùng đã kết thúc và cỗ xe của Bingley được kéo đến đón bọn họ.
oOo
Trong khi Bingley tán dương những vui thú của buổi tối ấy, Darcy ngồi tựa vào băng ghế, quan sát những người bạn đồng hành. Như chàng đã nghi ngờ, Tiểu thư Bingley và Bà Hurst sẽ không đồng tình với trạng thái say mê của cậu em của họ và tuyệt nhiên không do dự để bày tỏ sự hoàn toàn không hài lòng.
Trong khi gia đình Bingley thảo luận về sự khác biệt của họ, Darcy quay nhìn ra cửa sổ của cỗ xe được mở ra với bầu không khí đêm bên ngoài. Một náo động nhỏ nào đó ở lối vào quán trọ thu hút sự chú ý của chàng, nghiêng người về phía trước, chàng nhìn thấy một số dân quân địa phương giở trò hào hiệp với một nhóm thiếu nữ đang xuất hiện từ màn đêm.
Với những đường cong bay bướm và phóng đại khi họ khom người chào, họ tranh nhau hộ tống các thiếu nữ đến cỗ xe. Một tiếng cười trầm thấp thú vị bật ra từ một thiếu nữ nào đó, thu hút Darcy hướng về phía trước để tìm ra cội nguồn của âm thanh ấy. Tại đấy, dưới ngọn đuốc cháy tanh tách, chàng đã tìm thấy nguồn của tiếng cười, với một cái giật mình rộn rã, chàng thấy đấy chính là người thiếu nữ với một nụ cười huyền bí, người mà đã khiến chàng mất bình tĩnh trước đấy.
Chàng theo dõi trong khi nàng nhẹ nhàng từ chối cánh tay của một sĩ quan trẻ tuổi và ra hiệu cho anh ta đi hỗ trợ một trong những chị em của mình. Sau đó, với một tiếng thở dài vui vẻ, nàng duyên dáng điều chỉnh lại khăn choàng rồi ngước khuôn mặt mỹ miều nhìn lên bầu trời đêm. Niềm vui mộc mạc đơn giản của nàng khiến chàng mãi say sưa nhìn, và khi cỗ xe bị kéo lê về phía trước, Darcy tự thấy bản thân không thể dời ánh mắt khỏi nàng. Với một niềm đam mê không thể giải thích được, chàng nhìn nàng cho đến khi một ngả rẽ trên con phố của khiến hình ảnh nàng biến mất từ quan điểm của chàng.
"À hém."
Darcy lại ngồi tựa vào băng ghế và đối mặt với Bingley, với tiếng đằng hắng và đôi lông mày nhướng lên như một câu hỏi mà chàng không sẵn lòng trả lời. Nhún vai, Darcy một lần nữa quay ánh mắt của mình ra ngoài cửa sổ nhìn vào lòng đêm, kiên định bát bỏ tất cả những suy nghĩ của mình về các cô thiếu nữ nông quê, nhất là những cô với những bí mật thú vị lấp lánh trong đôi mắt họ.
oOo
Buổi sáng hôm sau trấn Meryton tìm thấy Darcy ngồi một mình tại bàn trong phòng ăn sáng nắng của trang viện Netherfield đang ôm ấp một tách cà phê đen trong khi chàng đọc lướt qua một lá thư từ cô em gái của mình. Người họ Bingley và họ Hurst còn chưa xuống tới, vẫn đang hồi phục sức lực lại từ sự kiện của tối hôm qua.
Nhận thức rõ rằng không có lý do gì để phá vỡ thói quen dậy sớm của mình, chàng xuống để tìm thấy cả một phòng ăn sáng được dành riêng cho một mình mình và một bức thư mà chàng rất mong mõi từ cô em gái, Georgiana, đang nằm đợi chàng ngay bên cạnh chiếc tủ rượu.
Chàng rót một tách cà phê nóng hổi, kẹp thư dưới nách, rồi nhìn quanh tìm một nơi thoải mái để thưởng thức cả hai. Nếu chàng đang có mặt tại một trong hai ngôi nhà tại Luân Đôn, hay là trang viện Pemberley, chàng chắc rằng sẽ hướng về thư viện của mình. Nhưng đây không phải là trang viện Pemberley mà là trang viện Netherfield.
Và bởi đây là một ngôi nhà được thuê bởi người bạn của chàng, thư viện của nó bị lãng quên một cách đáng buồn thay và cũng là căn phòng không thoải mái nhất nơi đây. Chàng đành phải chấp nhận một nơi công cộng như là phòng ăn sáng này và hy vọng rằng gia chủ sẽ vẫn đủ say ngủ để cho phép chàng sự riêng tư mà bức thư của chàng nên có.
Khi hương thơm nồng đậm của cà phê toả quanh mình, Darcy phá vỡ con dấu trên bức thư dầy hơn là chàng thường nhận được từ cô em. Gần đây, kể từ khi sự kiện với George Wickham, bức thư của cô em chàng chỉ vỏn vẹn vài dòng: báo cáo về các bài học của mình, sự tiến bộ của cô với đàn dương cầm, tên của các du khách, và những việc tương tự.
Ánh sáng nhẹ tỏa quanh như là đặc trưng của Georgiana đã bị rút lại thành màu một màu xám tro trong trái tim của cô bé – đau đớn rút lui khỏi thế giới. Darcy cầu nguyện ánh tỏa sáng ấy chỉ bị tạm ẩn đi cho một vài khoảnh khắc và sự tiếp xúc với điều xấu xa như vậy sẽ không vĩnh viễn tổn thương khả năng của cô khi tiếp nhận địa vị của mình trong xã hội trong tương lai. Chàng mở ra bức tư được xếp gọn gàn và đọc:
[i]Ngày 18 tháng 10
Anh trai thân yêu nhất của em,
Em cầu nguyện thư này sẽ tìm thấy anh được khỏe mạnh và vui vẻ trong thời gian lưu trú của anh với Ông Bingley và gia đình của anh ấy. Anh thấy trang viện Netherfield thế nào? Liệu nó có khiến anh hài lòng, như Ông Bingley đã hứa?[i]
Chàng thấy trang viện Netherfield thế nào à? Trang viện này tương đối thoải mái, ngoại trừ cái thư viện ra. Tuy nhiên thư viện ấy chắc chắn là đủ cho Bingley xử dụng trong giai đoạn này trong cuộc sống của cậu ta. Phải, như vậy cũng được rồi … phải chi nhóm người nơi đây … Chàng quay trở lại với bức thư của mình.
Em nhận được thư của anh và ngày 00 Thứ tư vừa qua và có ý hồi âm ngay lập tức tới sự quan tâm tử tế của anh, nhưng lại thấy rằng, trong thời điểm đó, em không có gì đáng nói để phải gửi một bức thư tới tận huyện Hertfordshire. Nhưng chuyện ấy giờ đã có thay đổi, và em không nghĩ em có thể tự bày tõ trong một đường lối mà sẽ truyền đạt cảm xúc hiện tại của em thật đầy đủ.
Darcy ngồi thẳng lưng lên một chút trong khi một cảm giác lo lắng chạy dọc theo cột sống của mình. Chàng với tay cầm lấy cốc cà phê và hớp một ngụm đầy.
Em biết rằng anh vẫn rất mực lo lắng đến em kể từ khi sự kiện của mùa hè năm ngoái xảy ra, và thẳng thắn mà nói, người anh thân yêu nhất của em, em cảm thấy không mấy thoải mái. Em không thể thấy mình có khả năng để tin tưởng bất cứ ai, ngoại trừ chính bản thân mình, hoặc chấp nhận những thứ thật bình thường mà không có lòng nghi ngờ.
Em mong sao mình không cần có bất cứ quan hệ xã hội nào và không có chút niềm vui trong bất cứ điều gì ngoại trừ âm nhạc ra, mà em cũng cần phải thú nhận rằng âm nhạc của em cũng mang một nét u sầu. Điều này cũng được người bầu bạn mới mà anh đưa tới với em nhận ra. Bà Annesley, một người phụ nữ khôn ngoan như bà ấy, cố không trêu chọc em hoặc mắng mỏ em bởi chuyện ấy. Tuy nhiên bà luôn cỗ vũ em tản bộ quanh trang viện Pemberly, khẳng định rằng chỉ có em mới có thể cho bà thấy được vẻ đẹp của trang viện này, và đương nhiên cũng phải chỉ ra những phong cảnh em yêu thích nhất.
Bà cũng khuyến khích em làm những gì mà Mẫu thân đã lại một bên cách đây rất lâu: đến viếng các gia đình những người thuê đất của chúng ta. Sau khi suy xét đề nghị của bà, em thấy rằng em cũng muốn thực hiện những chuyến viếng thăm ấy; quả thật là em đã nên thực hiện chuyện này từ lâu lắm rồi. Em không biết chính xác là chuyện xảy ra như thế nào, anh ơi, tuy nhiên hiện giờ em không còn bị ám ảnh bởi quá khứ nữa.
Quá khứ sẽ luôn luôn ảnh hưởng đến em, nhưng bây giờ em biết nó sẽ không thống trị em hoàn toàn. Những lời tư vấn từ tốn và sự điềm tĩnh của Bà Annesley là một toa thuốc dịu êm và cũng là một tấm gương đáng quý. Anh đã làm một lựa chọn thật tốt, anh trai thân yêu ạ, và em đang hồi phục dưới sự chăm sóc của bà ấy để trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ hơn.
Bức thư nhẹ rơi lên mặt bàn khi sự căng thẳng của Darcy bốc hơi đi với một tiếng thở dài nhẹ nhõm mà chàng không thể áp chế. Phần còn lại của bức thư là một loạt báo cáo thông thường của sự tiến bộ trong nền giáo dục và âm nhạc của cô em, mà lại với một giai điệu sống động hơn những bức thư mà chàng nhận được từ Georgiana trong nhiều tháng qua. Chàng nhắm mắt lại trong giây lát. Em ấy sẽ ổn thôi, chàng thầm cam đoan với bản thân.
Nghe được tiếng bước chân, Darcy vội gấp bức thư lại, nhét nó vào túi áo khoác của mình, và đứng lên khỏi ghế. Tiểu thư Bingley quét mắt nhìn quanh phòng, khảo sát chỉ một thoáng khi nhìn thấy chàng chỉ có một mình tại bàn. Phất tay cho người hạ nhân đứng ngay cửa với bổn phận làm người phục vụ bữa sáng lui ra, cô gật đầu đáp lại cái khom người của Darcy và cho phép chàng kéo ghế mời cô.
"Ông Darcy, anh đúng là một tấm gương cho tất cả chúng ta." Tiểu thư Bingley nhìn lên chàng khi chàng giúp nàng ngồi vào ghế. "Thức dậy thật sớm – trước khi mặt trời mọc, em dám nói – sau một buổi tối mệt mõi với nhóm người mệt mõi như vậy. Em không khỏi thắc mắc về lòng dũng cảm của anh, thưa ngài!"
Darcy cầm lại cốc cà phê của mình và trở lại chỗ ngồi ở tận cuối bàn. "Anh không thể đảm đang lời khen như thế, Tiểu thư Bingley ạ. Chỉ đơn thuần là thói quen, anh cam đoan với em."
"Em hoàn toàn bị thuyết phục đấy là một thói quen được cân nhắc kỹ lưởng, Ông Darcy ạ. Tuy nhiên, cà phê của anh hẳn đã lạnh đi! Hãy để Stevenson rót cho anh một ly nóng hơn. Không có gì khó chịu hơn là một cốc cà phê lạnh! Em không thể chịu được." Tiểu thư Bingley rùng mình một cách duyên dáng.
Darcy giấu đi một vẻ mặt nhăn nhó thoáng hiện phía sau cốc cà phê của mình khi chàng hớp thêm một ngụm. Tách cà phê cũng đã lạnh nhiều, nhưng chàng sẽ không khuyến khích Caroline Bingley để tiếp tục diễn ra cái cảnh gia đình ấm cúng cô ta đang tạo mà chàng thì chẳng thấy có hứng thú nào cả. Đặt chiếc cốc của mình cái kịch xuống chiếc đĩa, chàng vừa dợm người đứng lên khi cô ấy khiến chàng kinh ngạc bởi một câu hỏi về lá thư của mình.
"Hãy cho em biết em gái thân yêu của anh viết gì. Em thật rất mong để biết em ấy chung đụng ra sao với người bầu bạn mới của cô ta. Em ấy có than phiền gì về người đó không, hay là bây giờ vẫn còn quá sớm để biết rõ? Em thật mong sao em ấy đã có thể cùng chúng ta đến trang viện Netherfield này."
Cô hờn dỗi thở dài. "Có sự bầu bạn của em ấy sẽ giải vây cho em khỏi đám điền chủ nông quê và các bà phu nhân ‘xứng đáng’ của họ." Tiểu thư Bingley sắp xếp lại các món ăn trên đĩa của mình khi cô suy tưởng tới những người hàng xóm mới của mình. “Charles nhất quyết rằng chúng ta nên đi viếng thăm họ. Em chắn rằng, Ông Darcy, anh sẽ đồng ý rằng đấy chẳng phải là thú vui gì. Không hơn gì buổi lễ hội của tối qua. Em hỏi anh, thưa ngài, đêm hôm qua không phải là một sự thách thức sự cảm nhận của chúng ta sao?"
Darcy suy tưởng đến những chuyện xảy ra vào buổi tối hôm trước. Thách thức sự cảm nhận của mình? Một tiếng dội của sự chán ghét chàng cảm thấy vang dội khắp cơ thể của chàng. Phải, thách thức nhất. Những kẻ buồn chán lăng xăng, các thiếu nữ cười điệu, và các bà lớn tuổi đần độn. Tất cả bọn họ đều đo lường, cân đong, ánh mắt của họ theo dõi từng hành động...
Đột nhiên chàng nhớ đôi mắt với đôi chân mày đầy biểu cảm thách thức cong lên với mình, ánh mắt huyền bí được rực sáng với đầy bí mật và các điều thú vị. Chắc là chàng suy tưởng về đôi mắt ấy cũng một thời gian, bởi một tiếng vang to từ chiếc muỗng chạm vào thành cốc gọi chàng trở lại với sự hiện diện của người đang truy vấn. Nụ cười của Tiểu thư Bingley gần như không thể che giấu sự hờn dỗi của cô bởi cái cảm giác bị lãng quên, đôi mắt cô thu hẹp khi cô đợi chàng trả lời câu hỏi của mình.
"Thách thức, Tiểu thư Bingley? Có lẽ các quý ông ấy cũng như anh không có được niềm vui lớn lao gì khi khiêu vũ. Nhưng chắc chắn em chính là người nhận rất nhiều sự quan tâm và ngưỡng mộ tử tế." Nụ cười của Darcy trông có vẻ tự mãn.
Cô không thể từ chối sự quan tâm hiển nhiên đã phủ lấy mình trong buổi lễ hội ấy. Thái độ khinh miệt với sự quan tâm ấy thật là không phải phép trong khi thừa nhận mình được thành công trong một nhóm người eo hẹp như thế thì cũng chả có gì đáng là thêu hoa trên gấm, nhất là khi chàng cũng có mặt.
"Xin phép em, Tiểu thư Bingley", chàng tiếp tục nói, tuyên bố hơn là yêu cầu mình được rời đi. Với một nụ cười không chắc chắn, cô có thể không làm gì hơn là gật đầu khi chàng đứng lên ly khai. Chàng sải bước về phía lối cửa và những chuồng ngựa phía xa bên ngoài, một hình ảnh của một thiếu nữ khá khác biệt chợt hiện trong tâm trí chàng, đôi mắt nàng ngẩng nhìn lên bầu trời đêm bất chợt xuất hiện.
Lắc đầu, chàng tiếp tục bước trên con đường dẫn đến chuồng ngựa. Nghĩ đến ngựa thôi, thưa ngài! Chính là các cánh đồng và hàng rào mà cậu đến để khám phá, không phải là vườn ươm hoa của địa phương!
Chàng bước vào sân của chuồng ngựa, hài lòng khi thấy chú ngựa Nelson đã thắng yên sẵn sàng và đang háo hức rong chạy. Quẳng người lên yên ngựa, chàng mang suy nghĩ của mình đàn áp lại với lòng khát khao để có được một cuộc cưỡi ngựa, rồi tiến ra vùng nông thôn đang mời chào được tràn ngập trong những tia nắng ban mai của mùa thu huy hoàng.