Bóng đêm như nước, Chu Vũ nằm một mình trên giường, những hình ảnh kích tình ban ngày lần lượt hiện lên trong đầu hắn. Mình có phải là đã tới lúc ‘Khai xử” rồi không? Nhưng không biết cô gái may mắn kia sẽ là ai? Nguyên lai hắn vẫn tưởng rằng đàn bà cũng giống Hoa, thưởng thức phải cao nhã một chút nhưng ban ngày cùng cô gái kia vật lộn một hồi ý nghĩ của hắn đã hoàn toàn thay đổi, đàn bà có lẽ trừ bỏ bề ngoài ra thì cần nếm thử cả tư vị bên trong nữa, bởi vì “Ôm” so với “Nhìn” không thì càng kích thích hơn, vậy thì “Sờ” cùng “Làm” thì sẽ khác biệt như thế nào?
Mặc dù hắn là người tu tiên nhưng cũng là nam nhân, mà nam nhân thì phản ứng đối với việc đó tất nhiên sẽ có, thân thể của Hoàng y nữ tử kia quả thật mềm mại, co dãn! Dục vọng nam tính của hắn bộc phát cũng là đương nhiên.
Hắn nằm mơ, có lẽ là lần đầu tiên trong mười năm qua hắn nằm mơ, trong mơ hắn thấy hắn cùng một cô gái xinh đẹp trong sơn cốc, trong sơn cốc nước chảy ầm ầm mà mĩ nữ lại đang tắm, đúng là nha đầu kia rồi. Khuôn mặt của nàng thực là kiều diễm, xinh đẹp, nhưng khuôn mặt đó đột nhiên lại biến thành Ni Ty Nhi, nàng ôn nhu nhìn hắn mỉm cười, một hồi khuôn mặt đó lại biến thành Liên Hoa công chúa, nàng u oán nói: “Ngươi tại sao không tìm ta …”.
Đột nhiên hắn bừng tỉnh, vừa tỉnh liền phát giác ngoài cửa có động tĩnh, Chu Vũ nhẹ nhàng nghiêng người, một thanh tiểu đao từ cửa vô thanh vô thức tiến đến cắt đứt then cài cửa, có thích khách! Tự nhiên có thích khách! Chu Vũ đột nhiên cảm thấy hưng phấn, không biết tên sát thủ nào lại tìm thủ đoạn ám sát hắn.
Thủ đoạn của tên thích khách này thực là không cao minh nha, hoặc là cố ý dùng đao cắt then cửa có tiếng động lớn, để cảnh cáo hắn, có lẽ không muốn thủ tiêu hắn một cách lén lút, mà là quang minh chính đại tới giết hắn, bởi vì nàng ta đột nhiên nói: “Hôm nay xem ngươi chạy nơi nào?”
Thanh âm lạnh như băng, nhưng tựa hồ có chút hưng phấn, chính là nàng:
“Hoàng y nữ tử!”
Chu Vũ không hoảng hốt như Hoàng y nữ tử mong muốn mà vẻ mặt của hắn vẫn tươi cười:
“Là ngươi?”
Hoàng y nữ tử chậm rãi tiến đến gần, tiểu đao đã biến thành trường kiếm, trường kiếm đang chỉ thẳng vào người trên giường:
“Ngươi, cái tên tặc tử vô sỉ này, ban ngày làm nhục bổn cô nương, ngươi không nghĩ đã mang tới hoạ giệt thân hay sao?”
“Ngươi đến giết ta?”
Chu Vũ làm như có vẻ giật mình:
“Điều này làm cho ta cảm thấy kỳ quái … Đêm hôm khuya khoắt, ta còn tưởng rằng ngươi đi ước hội với tình nhân cơ đấy!”
Nữ tử đang chĩa mũi kiếm vào tay trái của hắn nhưng đột nhiên bàn tay cầm kiếm lại chĩa thẳng lên trời, không biết từ khi nào tay nàng đã bị Chu Vũ cầm lấy, nàng nhất thời kinh hãi. Tay trái định rút tiểu đao bên hông ra nhưng đột nhiên tay trái rung động một cái một cỗ lực mạnh mẽ xô tới làm nàng ngã ngay xuống giường, ghê tởm hơn là tên nam nhân kia đang nằm đè lên người nàng vừa hay giống tư thế ban ngày nhưng so ra có vẻ còn mập mờ hơn lúc trước nữa.
Hắn nhanh chóng hành động như vậy, nguyên nhân chỉ có một. Chỗ ở của Lệ gia và Kiếm thần gần như vậy chỉ có thể là Lệ Đại kiếm thánh là Kiếm thần truyền nhân thậm chí là truyền nhân tâm phúc.
Kiếm thần cũng thế và Ma thần cũng thế, đều là người đáng chết cả!
Nếu đúng là địch nhân, tại sao lại nói khách khí như vậy chứ? Nữ tử này thân thể tuyệt vời, xinh đẹp động lòng người giết đi thật đáng tiếc, đúng là không có cách gì mà!
Nữ tử kinh hãi nói: “Thả ta ra … cái tên tặc tử này, …” Liều mạng giãy dụa nhưng nàng hoảng sợ phát hiện tất cả khí lực đều biến mất vô ảnh vô tung.
Chu Vũ mìm cười vui vẻ: “Ta đã nói rồi, đêm hôm khuya khoắt nữ tử chỉ thích hợp ra ngoài ước hẹn với tình nhân thôi, ngươi còn không tin sao?”
Nữ nhân cũng đoán ra được sự việc đáng sợ từ trong lời nói của hắn, một tiếng thét chói tai vang lên, trong đêm tối tĩnh lặng thì tiếng thét của nàng truyền đi rất xa, nhưng kỳ quái nhất là không có kẻ nào đáp lại, nam nhân trên người cứ cười cười nghe tiếng hét, nàng căn bản không thể ngăn cản được, nàng không biết rằng tên nam nhân này đã vô thanh vô tức lợi dụng Phong ma pháp bày ra một cái tường kết giới cách âm, bên ngoài bất kể có người hay không cũng không thể nghe được âm thanh của nàng, tiếng kêu của nàng chỉ có thể quanh quẩn trong phạm vi kết giới này mà thôi, Chu Vũ đương nhiên không sợ nhưng hắn cũng không thích đàn bà phát ra tiếng thét chói tai như thế ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Đột nhiên hắn cúi người xuống, tiếng kêu của nàng liền bị chặn lại, hắn dùng cái gì để chặn lại? Đương nhiên là hắn không phải thần thánh gì, nữ tử cả người cứng ngắc, trời ạ, môi hắn đang dính chặt vào môi nàng! Còn hơn thế nữa, tay hắn đang đặt trên ngực của nàng, theo quần áo mà sờ lên, Nữ tử giãy dụa nhưng tựu chung thì mũi nàng cũng chỉ phát ra những tiếng “Ngô, ngô …” toàn thân giống như một đoá hoa trong gió, nhẹ nhàng lay động, đột nhiên thân thể vung mạnh một cái thoát khỏi bờ môi của hắn, kêu to “Không” vừa vội, vừa thẹn, sắc mặt của nàng đỏ như máu hồng lên.
Chu Vũ nhẹ nhàng cười hỏi: “Ngươi tên gì?” Tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve.
Nữ tử không có trả lời hắn nói: “Không thể như vậy, ngươi không thể …!” Không hề kêu to, thanh âm mang theo vẻ cầu khẩn, nàng tự biết mình có giãy dụa cũng không thoát, nếu hắn không ngừng tay, nàng biết sẽ bị hắn cưỡng gian.
“Nói cho ta biết ngươi tên gì?”
Nữ tử thấp giọng nói: “Ta nói cho ngươi, ngươi thả ta ra có được không? … ta gọi là Á Ni!”
“Á Ni, tên nghe rất hay!” Chu Vũ nói: “Đến đây nào, yêu ngươi một cái!” Căn bản không để nàng cự tuyệt, trực tiếp hôn lên bờ môi mọng đỏ của nàng, Á Ni sợ hắn lắm chuyện kia nên cũng không giám phản kháng lại, hai đôi môi ấm áp tiếp xúc cùng nhau, nhẹ nhàng cọ sát rồi chầm chậm tách ra, cái lưỡi thơm tho của nàng rơi vào miệng hắn…
Rất chậm rãi, Á Ni thấy có một loại cảm giác đặc biệt xuất hiện, sợ hãi, ngượng ngùng, sự phẫn nộ của nàng chậm rãi tiêu tán, chỉ còn lại một cảm giác chưa từng có tràn ngập toàn thân, theo ngón tay của hắn lướt qua, đầu lưỡi của hắn nhẹ nhàng hút vào, ý nghĩ của nàng trống rỗng, toàn thân quên hết tất cả ….
Không biết từ khi nào, quần áo của nàng đã bị cửi ra, Á Ni cũng không còn giãy dụa, nàng dường như đã không còn tri giác, nàng cũng hoàn toàn không nhớ rằng đối phương đã buông nàng ra, quần áo Chu Vũ cũng đã cởi ra hết, hai thân thể xích lõa lại ôm chặt lấy nhau, nhất thời lửa dục trong người hắn bùng phát, liền thổi nhẹ vào tai Á Ni :
“Chúng ta làm nhé, được không?”
(Chỉ một chữ, bỉ nhân)
Á Ni không có đáp lại, nhưng thân thể hơi co lại, rõ ràng nàng đa nghe thấy hắn nói.
Bàn tay Chu Vũ liền hướng tới hạ thân của nàng, Á Ni giật nẩy người như bị điện giật, hai chân theo phản ứng tự nhiên co lại, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, bàn tay Chu Vũ hơi dừng lại, rồi sau đó rất nhanh lại đưa tay lướt nhanh trên làn da nóng bỏng trơn nhẵn của nàng,tróng bóng tối chỉ thấy thân hình hai người đã nhập thành một, những âm thanh rên rỉ vang lên, trong âm thanh đó mang theo ba phần thống khổ hòa cùng bẩy phần khóai lạc…….
Trong bóng đêm, âm thanh rên rỉ kia rốt cục cũng dừng lại, Chu Vũ cúi đầu nhìn nữ nhân đang nằm trong ngực mình, trên mặt nàng vẫn còn đỏ ửng, rốt cục sau một hồi mê ly quần thảo nàng cũng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, Chu Vũ lúc này cực kỳ hưng phấn, hưng phấn chính là ở chỗ nàng tình nguyện làm chuyện đó với hắn chứ không phải hắn cưỡng gian nàng, từ lúc biết nàng cầm kiếm xông vào hắn đã có ý muốn ăn nàng nhưng phải là tự nguyện chứ không phải là dùng sức mạnh mà cưỡng bức, điều này mới có thể khiến hắn sung sướng tới cực đỉnh.
.
Á Ni rốt cuộc cũng khôi phục vài phần thần trí, hai dòng lệ châu chậm rãi chảy xuống gò má ửng hồng của nàng, nàng đã mất đi thân xử nữ, hôm nay vốn dĩ nàng chỉ nghĩ giao huấn hắn một chút, thực sự không muốn giết hắn nhưng hắn lại đối với nàng như vậy, trong nháy mắt nàng cảm thấy rất uỷ khuất, lần đầu tiên nàng cảm thấy uỷ khuất như vậy. Nước mắt chảy ào ào…
Cô gái khóc, khóc một cách đáng thương, Chu Vũ có điểm không đành lòng: “Đừng khóc!”
Nước mắt chảy càng nhiều, Á Ni ngẹn ngào nói: “Ngươi .. hỗn đản! Nhân gia … Nhân gia đã nói tên cho ngươi, ngươi … ngươi lại làm như vậy …”
Tâm Chu Vũ rối loạn, giết người có thể hắn cũng không rối loạn như vậy, đối với địch nhân là đàn bà hắn cũng rất khoái cảm, nhưng thành công rồi cũng xảy ra nhiều vấn đề, nàng đã đem thân xử nữ cho hắn, không, chính hắn lấy đi thân xử nữ của nàng.
Nhẹ nhàng ôm lấy nàng, Chu Vũ cúi sát mặt nàng, hôn lên trán nàng, xuống đến hai hàng nước mắt của nàng, sự uỷ khuất của Á Ni cũng chậm rãi tiêu tán, mình đã là nữ nhân của hắn, hắn mặc dù hỗn đản nhưng đối với mình cũng thập phần ôn nhu, một loại cảm giác hạnh phúc hiện lên trong lòng, âm thanh của nam nhân ôn nhu vang lên: “Còn đau không?”
“Đau!”
Á Ni vội vùi đầu thật sâu vào ngực hắn
“Để ta xem thử giúp nàng!”
Tay Chu Vũ lại từ từ tiến tới nơi hạ thân của nàng.
Thân thể Á Ni vội vàng giãy dụa :
“Không..”
Tay của hắn đã tới hạ thân của nàng, mặt Á Ni đỏ bừng lên như bị sốt, chỗ mẫn cảm này ngay cả nàng cũng không có dám đưa tay vào sờ mó nhưng bàn tay của hắn lại đang sờ soạng tại nơi đó, bỗng nhiên một cỗ khí lưu ấm áp từ tay hắn phát ra khiến cho cơn đau do lần đầu thất thân trong nháy mắt đã biến mất, tại sao lại như vậy? Á Ni mở to hai mắt, hai giọt nước mắt còn đọng lại từ từ phản chiếu chút ánh sáng mà long lanh.
Đây là chuyện gì vậy? Đó chính là Chu Vũ đã sử dụng ‘Quang minh ma pháp’! Hắn mặc dù không biết thuật trị bệnh bằng ma pháp nhưng quang minh nguyên tố trong cơ thể hắn vốn rất nhiều, cho nên chỉ cần phóng thích ra là thương thế tự nhiên lành lại.