Trần Đấu bị rơi vào trong hồ nước liền vội vàng lóp ngóp bơi vào, quần áo bị thấm nước ướt đẫm nhưng hắn không cảm thấy lạnh chút nào.
Nước trong hồ tương đối ấm, hẳn là một hồ nước nóng, Trần Đấu lúc này mới để ý: "Như vậy đám nha đầu này sớm đã biết đây là hồ nước nóng, mới dám đánh bạo đẩy mình xuống nước, nếu không chẳng may chọc giận lão tử, các nàng cũng không được yên ổn."
Biết như vậy rồi nhưng Trần Đấu vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, khẽ đưa tay vuốt những giọt nước trên mặt, nói: "Các nàng..."
Lời còn chưa dứt đã thấy chúng nữ theo nhau nhảy xuống nước, rồi bơi vào gần người Trần Đấu. Trần Đấu thoáng ngốc một lát rồi chợt hiểu, không khỏi mừng rỡ: "Thì ra các nàng muốn cùng ta chơi đùa ở dưới nước, thật là càng lúc càng thú vị."
Chúng nữ xông tới, cười khanh khách, thi nhau hắt nước lên người Trần Đấu. Hắn cười một tiếng sảng khoái, trái ôm phải ấp, hai tay không ngừng hoạt động. Bị nước hắt lên làm cho quần áo dính chặt vào người khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu, liền lập tức bất chấp giải khai đai lưng, cởi phăng chiếc áo trên người, để mình trần lao tới ôm lấy các nàng.
Đang hưng phấn đùa giỡn, chợt một nha đầu ranh mãnh lặn xuống nước, tuột quần của Trần Đấu. Hắn cười ha hả, một tay mò mẫm bắt lấy nàng kéo lên, ôm vào trong ngực mà sờ soạng. Cô nàng này bị hai tay hắn loạn động đỏ bừng cả mặt, không ngừng xin tha, nhưng lại vẫn để yên, mặc cho hắn càn rỡ.
Những cô gái khác thấy Trần Đấu bắt đầu giở trò liền đỏ mặt, liên tục hắt nước vào người hắn, thậm chí có cả mấy nàng háo sắc, thừa dịp Trần Đấu chuyên tâm đối phó với cô gái trong ngực mà bàn tay nhỏ bé sờ tới sờ lui trên người hắn.
Đến lúc này, Trần Đấu làm sao nhịn được nữa. Hắn ôm lấy hai mông cô gái nhấc lên, tách hai chân nàng ra, ưỡn thân đi vào, chỉ nghe nàng hét to một tiếng, mặt nước liền bị nhuộm đỏ một ít.
Chúng nha đầu ở bên cạnh nghe tiếng hét của nàng cũng cảm thấy khẩn trương trong lòng, nhưng không ai chạy đi. Các nàng đỏ ửng mặt, đứng nhìn động tác của hai người, thỉnh thoảng lại thẹn thùng cười khẽ một tiếng.
Trần Đấu nhìn thấy cô gái trong ngực mình có vẻ đau đớn, chỉ động mấy cái rồi lập tức thả nàng ra, xoay người bắt lấy một cô gái khác, tiếp tục xông kích. Ngô Ứng Hùng lần này không gạt hắn, mỗi cô gái phong tao xinh đẹp ở đây quả nhiên tất cả vẫn còn là hoàng hoa đại cô nương.
Cũng không biết qua bao lâu, Trần Đấu cũng không biết mình đã vừa bắt vừa ôm được bao nhiêu nàng, chỉ thấy nước trong hồ cơ hồ đã muốn nhuộm đỏ mà cả người của hắn lại càng bủn rủn, tứ chi vô lực, gắng sức bơi tới mép hồ, leo lên bờ nằm dài ra đất, thở hổn hển.
Chúng mỹ nữ nhích lại gần hắn, nàng thì đứng dưới nước, nàng thì leo lên bờ vây hắn vào giữa. Những đôi tay nhỏ nhắn mềm mại không xương xoa bóp khắp người làm cho hắn cảm thấy vô cùng thư thái. Nhìn lướt qua từng khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu, trong lòng hắn có một ý vị êm ấm khó tả, chỉ cảm thấy nhân sinh đối với hắn như vậy là quá đủ rồi, hắn cũng không cầu gì nhiều hơn.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, trên người mới khôi phục lại một chút sức lực, nhưng vừa trải qua một phen điên cuồng, hiện giờ hắn cũng không còn dậy nổi sắc tâm. Hắn ngồi dậy, nhảy vào một hồ khác tắm rửa. Chúng nữ lại tưởng rằng hắn lại có tinh lực tiếp tục xông pha, liền đỏ bừng khuôn mặt nhìn hắn cười thẹn thùng, chờ phân phó.
Sau một lát mới thấy Trần Đấu thật sự chỉ đi xuống tắm, liền có mấy nha đầu nhảy xuống giúp hắn chà xát khắp người.
Được tắm táp trong hồ nước nóng, lại có thêm mỹ nữ hầu hạ, quả là một lần tắm rửa thoải mái nhất từ khi hắn tới triều đại nhà Thanh này.
Tắm rửa sạch sẽ, một nàng cầm khăn giúp hắn lau khô khắp người, lại có một nàng mang tới một bộ đồ sạch sẽ giúp hắn mặc vào. Có lẽ đã được Ngô Ứng Hùng chuẩn bị từ trước cho nên bộ quần áo vừa khít người hắn.
Trần Đấu được chúng nữ hầu hạ cảm thấy vô cùng hài lòng, sau khi thu thập quan phục và ngân phiếu châu báu rớt trên sàn nhà, hắn tặng cho mỗi nàng một món châu báu. Các mỹ nữ Ba Tư dĩ nhiên không từ chối, nàng nào nàng nấy đều tỏ ra cao hứng, líu ríu xung quanh hắn, mỗi nàng tặng lại cho hắn một nụ hôn xem như quà đáp lễ.
Nhìn những thiếu nữ ngoại quốc phong nhã xinh đẹp, Trần Đấu có chút không nỡ rời đi, trong đầu liền xuất hiện ý nghĩ xấu xa: "Nếu được cùng lúc ngủ chung chăn với hơn hai mươi vị mỹ nữ này thì không biết sảng khoái cỡ nào, bất quá trong cung còn có bốn lão bà tương lai đang chờ, vô luận như thế nào mình cũng phải về thôi." Nghĩ vậy liền chào tạm biệt các nàng rồi đi ra ngoài.
Trần Đấu mang theo rương đại lễ chứa nha phiến của Ngô Ứng Hùng lên kiệu rời đi, thẳng hướng về phía hoàng cung. Hiện tại sắc trời cũng đã tối, hoàng cung đã sớm đóng cửa, hắn đành phải bước xuống kiệu tới đập cửa cung.
Thị vệ nghe hắn xưng tên, lập tức mở cổng cho hắn đi vào. Đây chính là chỗ tốt của chức vụ thủ lĩnh ngự tiền thị vệ, có thể tùy ý xuất nhập cung, không bị hạn chế thời gian, ngoại trừ hắn và Đa Long ra, cho dù có là Khang thân vương chăng nữa, e là không có lệnh của hoàng thượng cũng không được tùy tiện như vậy.
Nghĩ tới sắp được về phòng ngủ ngon một giấc, Trần Đấu không khỏi nôn nóng bước nhanh về phía phòng mình. Bước đến trước phòng, hắn thở phào nhẹ nhõm, bao nhiêu mỏi mệt lập tức ùa đến, ngay cả khí lực mở khóa cũng không có.
Vô cùng vất vả mới mở được cánh cửa ra nhưng bên trong phòng lại tối đen như mực khiến cho hắn không khỏi ngẩn ra. Bởi vì sống ở thời hiện đại dùng đèn điện đã trở thành một thói quen, từ lúc tới triều Thanh, hoàn cảnh nào hắn cũng có thể thích ứng, duy chỉ có một việc hắn không thể thích nghi chính là không có đèn điện, bắt đầu từ xế chiều sáu bảy giờ trở đi trời đã tối sầm, không nhìn thấy được gì khiến hắn vô cùng khó chịu, nhất định phải thắp lên một cây đèn mới tạm ổn.
Trần Đấu đi ra ngoài từ sáng giờ, trong phòng không có ai thắp đèn nên tối thui, hắn không nhìn thấy gì, thầm nhủ: "Không biết bốn nha đầu kia như thế nào rồi, mình mở cửa tiếng động lớn như vậy mà không ai ra đón cả, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?" Trong lòng lo lắng, hắn nhỏ giọng kêu: "Ta đã về rồi, Dung nhi, các nàng có ở đây không?"
Bên trong có tiếng cửa mở ra, lại nghe giọng nói của Dung nhi: "Tiểu Bảo, là ngươi sao?"
Trần Đấu nghe thấy giọng nói của nàng, mới yên lòng, đáp: "Là ta đây, sao các nàng không đốt đèn lên?"
Nghe hắn bảo, các nàng mới vội vã thắp đèn lên. Bên trong có ánh đèn, Trần Đấu mới nhìn rõ được một chút, mở cửa đi vào trong, nhìn thấy Mộc Kiếm Bình, Phương Di cùng Vũ Tình đang tụ tập ở trong này, mới thật sự thở phào, nói: "Các nàng đều ở đây cả, làm ta giật cả mình cứ tưởng các nàng đã xảy ra chuyện gì chứ."
Mộc Kiếm Bình chu môi nói: "Vi đại ca, sao huynh lại về trễ vậy, chúng muội ở đây cũng lo muốn chết này."
Trần Đấu cười đáp: "Thái Hậu cứ quấn lấy ta không tha, chứ bản thân ta đã sớm muốn trở về rồi, nhưng thân bất do kỷ a."
Vũ Tình hừ một tiếng, tra khảo: "Xạo sự, Thái Hậu làm gì mà giữ ngươi lại. Thành thật khai báo, ngươi vừa lêu lổng ở đâu về?"
Trong lòng Trần Đấu có quỷ, nào dám trả lời nàng, nét mặt không khỏi hơi đỏ lên, vội vàng đánh lạc hướng: "Tình tỷ tỷ, cả ngày bị đệ khóa cửa ở trong phòng chắc là khó chịu lắm phải không, hay là tối hôm nay để đệ tới phụng bồi tỷ được không."
Vũ Tình xì một tiếng, bĩu môi nói: "Ngươi mà nhốt được ta thì rất có bản lĩnh rồi, ta đã sớm trèo cửa sổ ra ngoài trở lại chỗ Thái Hậu từ lâu."
Nghe nàng nói vậy, Trần Đấu mới hiểu được tại sao nàng biết hắn đi ra ngoài lêu lổng, thì ra là nàng đã quay trở về nhưng không thấy hắn ở chỗ Thái Hậu, liền cười lấp liếm: "À, đệ biết rồi, có phải sau khi trở về, tỷ lại nhớ tới đệ nên mới quay lại đây, có phải hay không?"
Vũ Tình liếc hắn một cái, nói: "Còn lâu mới nhớ ngươi, ta quay trở lại là bởi vì có chuyện quan trọng cần thương lượng với ngươi." Vừa nói nàng vừa nhìn lướt qua Dung nhi các nàng.
Trần Đấu không biết quan hệ giữa các nàng như thế nào rồi, nhưng cũng không muốn giấu diếm chuyện gì, liền nói: "Chuyện quan trọng gì, tỷ cứ nói đi, Dung tỷ tỷ, Phương tỷ tỷ và Mộc muội muội đều là người trong nhà, có nghe được cũng không sao cả." Ba nàng nghe hắn nói 'người trong nhà', đều đỏ ửng mặt, lườm hắn một cái.
Vũ Tình do dự một chút, nói: "Khi nãy ta trở về chỗ Thái Hậu, nghe thái giám nói ngươi vừa rời đi liền xuất hiện hai người lạ mặt giả trang thành cung nữ và thái giám, ta vừa liếc qua đã biết bọn họ đều là những cao thủ. Nhìn thấy bọn họ vào phòng Thái Hậu mật đàm trong chốc lát, ta mới len lén tới nghe trộm, tựa hồ nghe Thái Hậu nhắc đến tên ngươi, còn có Ngũ Đài Sơn gì gì đó."
Nghe Vũ Tình nói, Trần Đấu hơi ngẩn ra, suy tư: "Động tác Thái Hậu thật là nhanh, vừa bàn bạc sai người đi bắt Tam Lang Giáo với mình đã lập tức hành động rồi. Chỉ e ngày mai hai người đó đã chạy tới Ngũ Đài Sơn rồi, bọn họ bắt được phản tặc Tam Lang Giáo thì không có gì, nhỡ đâu lại đi bắt Thuận Trị vậy thì mình đã gây ra đại họa." Hắn lập tức hỏi Vũ Tình: "Thái Hậu còn nói gì nữa không?"
Vũ Tình đáp: "Bọn họ thì thầm rất nhỏ, ta không nghe được gì nữa. Vả lại bọn họ đều là cao thủ, ta sợ tiếp tục lại gần sẽ bị phát hiện, hơn nữa lo lắng Thái Hậu phái bọn họ tới hại ngươi cho nên ta cũng không nghe tiếp, vội vàng quay lại đây nói cho ngươi biết. Tiểu Bảo, Thái Hậu thật sự muốn hại ngươi sao?"
Trần Đấu nghe giọng điệu lo lắng của nàng thì vô cùng cảm động, vươn tay ôm lấy nàng vào lòng, thủ thỉ: "Tình tỷ tỷ, tỷ thật tốt, luôn ân cần lo lắng cho ta. Bất quá không có chuyện gì đâu, Thái Hậu không thể đấu lại ta được, tỷ hãy yên tâm đi." Vũ Tình bị hắn ôm vào lòng trước mặt chúng nữ lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, vội vàng đẩy hắn ra, chạy trốn ra sau lưng Phương Di.
Trần Đấu nhìn thấy sắc mặt Phương Di ba nàng có chút khác thường, có lẽ là trong lòng đang ăn dấm chua, liền cười nói: "Phương tỷ tỷ, tỷ đã đỡ hơn chút nào chưa, có muốn ta khám lại vết thương cho tỷ không?"
Phương Di trừng mắt nhìn hắn, nói: "Không dám làm phiền Vi đại nhân ngài."
Trần Đấu thấy sắc mặt nàng bất thiện, lúng túng cười nói: "Mới vừa rồi các nàng sao không thắp đèn lên, làm ta còn tưởng Phương tỷ tỷ bỏ ta chạy đi đâu chứ, khiến ta suýt nữa là bị hù chết rồi."
Phương Di đáp: "Ngươi không ở đây, mới vừa rồi có người tới gõ cửa, chúng ta nào dám thắp đèn lên, ngay cả nói chuyện cũng không dám nói nữa là."
Trần Đấu ngạc nhiên hỏi: "Là ai tới tìm ta, là người Thái Hậu phái đến hay sao?"
Dung nhi đáp: "Hình như là công chúa tìm ngươi đó."
Trần Đấu nghe nàng nói thì suýt nữa ngã lăn ra đất, lắp bắp hỏi: "Cái gì... là... là công chúa tìm ta?"
Vũ Tình trêu chọc hắn: "Là Kiến Ninh đấy, ngươi làm sao lại trêu chọc tới nàng rồi, cả đêm nay nàng tìm ngươi cũng phải bảy tám lần rồi, mới đầu còn phái thái giám đến gọi, sau lại dứt khoát tự mình chạy tới. Thấy cửa phòng khóa, nàng liền trút giận vào tên thái giám bên cạnh, đánh đến nỗi hắn khóc cha gọi mẹ. Tính tình nàng ta ngươi cũng không phải là không biết, có đánh chết người cũng không là chuyện gì lạ."
Trần Đấu thở dài ảo não: "Ta có dám trêu vào nàng đâu chứ, là nàng thấy ta vừa mắt, đòi sống đòi chết van xin ta ngủ với nàng đó chứ."
Bốn nha đầu thấy hắn khoác lác, đồng loạt bật cười, Phương Di sẵng giọng: "Chỉ biết nói hươu nói vượn, ngươi có chỗ nào là đẹp trai đâu mà nói công chúa coi trọng ngươi chứ. Một lát nàng nhất định sẽ lại tới, bản thân ta muốn nhìn xem nàng van xin ngươi cùng ngủ thế nào đây."