23-09-2010, 08:36 AM
|
|
Trai Không Dê Gái Không Yêu
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 1,146
Thời gian online: 2552074
Thanks: 3,841
Thanked 20,263 Times in 926 Posts
|
|
Chương 2:Đối ẩm lúc đêm khuya
Sáng tạo giả:Ngạo Thiên
Nguồn: Tu Chan Gioi
Thời gian thấm thoát trôi qua Diệp Phi Hàn từ một đứa bé nằm trong nôi đã trở thành thiếu niên anh tuấn!Từ lúc lên năm hắn đã được phụ thân truyền cho nhập môn tâm pháp của Hoa Sơn Phái, sáu tuổi đã hoàn toàn năm vững các công pháp cơ bản mà người bình thường phải mất đến ba bốn năm mới lĩnh ngộ được,bảy tuổi bước đầu đi trên con đường tu luyện kiếm pháp,13 tuổi thành thạo chín thức kiếm trong Độc Cô Cửu Kiếm.Diệp Phi Hàn chăm chỉ khổ tu ,hắn hiểu trên đời người có thực lực mới có quyền ngạo thị thiên hạ ,vơ vét mỹ nữ vào tay.
................................................
Đêm khuya tĩnh lặng.
Từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua,bầu trời quang đãng, ánh trăng chiếu dọi khắp núi Hoa Sơn,một khung cảnh thật sự hữu tình.
Bất chợt từ sau núi từng khúc đàn réo rắt vang vọng theo gió truyền đến. Diệp Phi Hàn phi thân nương theo tiếng đàn cứ thế phóng tới.
"Sư Cô đêm nay lại có tâm sự sao?"Diệp Phi Hàn đối với tiếng đàn này rất đỗi quen thuộc,mỗi khi sư cô của hắn có tâm trạng không tốt đều một mình thưởng nguyệt dùng tiếng đàn mà tĩnh tâm.Mà Diệp Phi Hàn chính trong mấy năm qua chính là người duy nhất có diễm phúc thưởng thức khúc nhạc này.
Xuyên qua từng đám cỏ, nhân ảnh của sư cô Ngọc Tu La đã hiện ra trứơc mắt hắn.Nàng đang ngồi trên một mỏm đá bên cạnh một dòng suối với chiếc cổ cầm trong tay.Một thân bạch y làm nổi bật lên phong cách cao quý, mái tóc dài đen tuyền buông xõa tựa như một dòng suối, phủ xuống tấm thân thanh mảnh, dáng vóc toát lên vẻ yểu điệu tú lệ, ngũ quan ưu nhã tinh xảo. Đích thực là một tuyệt sắc giai nhân.
“Thực là vưu vật của tạo hóa!” Lưu Phong trong đầu khẽ thốt lên như vậy, hắn chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra.Nếu nói ra không biết nàng sẽ xưt trí hắn ra sao nữa.
Diệp Phi Hàn tiến gần đến tảng đá bên cạnh, mặc cho những giọt sương đêm rớt xuống. Hắn muốn tận hưởng cảm giác lạnh lẽo nhưng khoan khoái này.
“Hàn nhi, ngươi vẫn chưa ngủ ư?”Ngọc Tu La quay đầu lại chậm dãi hỏi.
"Tiểu nhi đang tọa thiền thì nghe thấy tiếng đàn u buồn của sư cô.Sư cô lại nghĩ đến truyện cũ sao?Mà tại sao tiếng đàn của sư cô đêm nay lại thê lương hơn hẳn mọi năm vậy?"Diệp Phi Hàn bình tĩnh đối đáp.
“Ta cũng không rõ tâm trạng của bản thân ta nữa,hôm nay quả thật nội tâm ta có chút
phiền muộn.” Ngọc Tu La thở dài, đột nhiên hỏi:
“Hàn nhi,năm nay ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi?"
“Sư cô, đồ nhi đã mười bốn tuổi rồi.” Diệp Phi Hàn thận trọng trả lời.
“Mười ba tuổi!Hàn nhi đã trưởng thành, ta cũng đã già!” Ngọc Tu La khẽ lên tiếng, giọng nói tựa hồ chứa đựng một chút cô đơn.
Diệp Phi Hàn mỉm cười nói :
"Sư cô nói vậy là không đúng rồi, nhìn bộ dáng người mới chỉ như thiếu nữ mười tám đôi mươi mà thôi.Nếu ai không biết rõ sự tình chắc sẽ nghĩ người là sư tỷ của Hàn nhi ý chứ.Trong mắt của ta thì người mãi là nữ tử đẹp nhất trên đời này."
Ngọc Tu La bật cười:
"Hàn Nhi công phu vỗ mông ngựa của ngươi càng ngày càng lợi hại đấy.Không biết khi ngươi xuất sơn sẽ có bao nữ nhi bị ngươi đánh cắp trái tim đây?"
Dù gì cũng đã trải qua hai kiếp người,Diệp Phi Hàn kiếp trước có truyện gì hắn chưa gặp qua ,chút ít võ miệng làm vui lòng nữ nhân hắn không biết mới là lạ.Lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan mỹ lệ tựa thiên tiên của nàng,Diệp Phi Hàn nói:
"Dù cho Hàn nhi dối gạt tất cả mọi người trong thiên hạ cũng sẽ không dối gạt sư cô,những lời ta nói ra hoàn toàn là sự thật, người chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ."
“Hi Hi! Đứa tre ngốc này! Ngươi đã thấy qua được bao nhiêu nữ tử mà nói như vậy.Hơn nữa dung mạo ta sao dám sánh với mẫu thân ngươi nếu ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ tại sao năm đó ..... ” Ngọc Tu La khuôn mặt từ tươi cười chuyển sang ảm đạm.
“Sư cô nói gì cơ?Dù gì Người vĩnh viễn là nữ nhân đẹp nhất trong,mắt Hàn nhi.”
Diệp Phi Hàn trong lòng thầm cười trộm nếu nàng biết những tao ngộ hắn đã trải qua từ khi có mặt trên cuộc đời này ắt hẳn nàng đã không nói thế.Kiếp trước hắn vốn là một tên đặc công danh tiếng, đã gặp qua không biết bao nhiêu mỹ nữ cơ chứ nhưng cũng phải công nhận chưa có mỹ nữ nào có thể so sánh được với sư cô của hắn.Vì vậy hững lời hắn nói hoàn toàn là xuất phát từ trái tim mà ra.
“Hàn nhi, ngươi đang suy nghĩ gì mà thất thần vậy?”
Diệp Phi Hàn trong đầu đnag toàn ý nghĩ đen tối xyz các kiểu thấy Ngọc Tu La quát hỏi thì giật mình khuôn mặt ửng đỏ,thân thể không tự chủ được mà run lên xém chút ngã quỵ.
"À không... không có gì Hàn nhi đang nghĩ đến con đường trước mắt mà thôi."Diệp Phi Hàn vội chuyển hướng sang chuyện khác nhằm che dấu nội tâm của bản thân.
" Hàn nhi, theo ta được biết sư huynh sắp tới sẽ đem bí kíp chấn phái Tử Hà Thần Công cho ngươi,ngươi nên tập trung tư tưởng mà tu luyện cho tốt tương lai Hoa Sơn Phái ta haonf toàn đặt lên vai ngươi đó.À mà ngươi có lý tưởng gì cho tương lai chưa?"
“Sư cô yên tâm ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người tương lai hàn Nhi sẽ xuất sơn lịch lãm tích lũy kinh nghiệm giang hồ một phen nếu có thể sẽ gây dựng một chút danh tiếng cũng nên."
Ngọc Tu La gật đầu nói:
"Ngươi suy nghĩ đúng lắm tuổi ngươi còn trẻ nên cố gắng phát huy tất cả khă năng vốn có của mình mà gây dựng sự nghiệp"
Thực chất nàng đâu có biết mục đích tu luyện của hắn cốt yếu là nhằm thu thập mỹ nữ vào tay còn việc khác hắn đâu có nghĩ tới.
Cả hai tĩnh lặng ngắm cảnh đêm.Ngọc Tu la cất giọng:
"Thôi đêm đã khuya ngươi về nghỉ ngơi trước ta muốn tĩnh tâm suy nghĩ một sỗ việc.''
"Sư cô cũng nghỉ sớm Hàn nhi xin phép về trước"Diệp Phi Hàn thấy nàng tâm tình đã tốt lên hơn trước rất nhiều liền đáp.
Nói xong Diệp Phi Hàn xoay thân nhằm hậu viện phi về.
Nhìn bóng lưng hắn Ngọc Tu La thầm thốt lên:
"Ôi! Bóng dáng Ngươi giống hệt sư huynh năm đó."
|