Mùa xuân, bất kể là ở vị diện nào, đại lục nào, mùa xuân luôn là mùa làm đại đa số chủng tộc vui mừng nhưng là ngoại lệ luôn có, trong thế giới có rất nhiều vị diện, vô số đại lục, chủng tộc phức tạp và hàng triệu triệu vạn sinh linh tạo thành, ngoại lệ dù chỉ là sốt ít, nhưng số lượng vẫn vượt xa năng lực tính toán của các chủng tộc trí tuệ.
Thế giới luôn phức tạp, phức tạp đến mức cả chúng thần cũng khó có thể nắm giữ hoàn toàn, hủy diệt và trọng sinh đan xen, tinh thần và năng lượng sinh sinh diệt diệt giữa hư không. Bầu trời cũng vô cùng phức tạp, những vì sao kia không biết đã tồn tại bao lâu, không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ chúng nó. Trong mắt chúng thần, vì sao đại biểu cho thứ khác, nó đại biểu hy vọng, cũng đại biểu hủy diệt. Trên bầu trời sao kia, có người nhìn thấy quá khứ tĩnh lặng, có người nhìn thấy quy tắc vận hành vũ trụ. Nhưng trong mắt đại đa số người, vì sao là tượng trưng của chư thần, mà trong mắt trí giả, có thể nhìn thấy vị diện, đại địa thậm chí vô số thế giới trên những vì sao.
Vì sao là vĩnh hằng, chỉ có số ít người có thể đoán được chúng nó sẽ bị hủy diệt, thậm chí tận mắt chứng kiến. Bọn họ ngang hàng với những vì sao, những vì sao cũng có thể hủy diệt, thì bọn họ cũng có ngày tàn. Chính là trước khi ngày tàn đến, bọn họ vẫn thường tin rằng bản thân đã là vĩnh hằng.
Lại nói về mùa xuân. Ví như ở vị diện không biết tên nào đó, cũng có mùa xuân. Nhưng mà nơi này chỉ có hai mùa, mùa xuân sinh sôi nảy nở và mùa thu lá vàng tiêu điều. Mỗi một mùa thay đổi tính theo thời gian chủ vị diện là mười hai năm. Ở vị diện này, trên trời có ba mặt trời, những vì sao không lồ đặt đầy chân trời, ban ngày cũng có thể thấy rõ. Những vì sao chậm rãi xoay tròn xung quanh mặt trời, đó là một thế giới mỹ lệ với vô số truyền thuyết.
Vị diện này không phải chỉ có một đại lục, các sinh linh sống trên cả một tinh cầu, đại bộ phận tinh cầu này là đại dương, lục địa chỉ chiếm không đến một phần sáu. Từ không trung nhìn xuống, cả tinh cầu lấp lánh ánh tím đẹp đẽ mà thần bí. Có tất cả sáu vệ tinh bay xung quanh nó, vào mỗi đêm, mỗi sinh linh ở nơi này đều có thể nhìn thấy ba mặt trăng ở ba nơi khác nhau. Vị diện này có tất cả sáu mặt trăng, là ngọn nguồn ma lực, là nền tảng của ma pháp và văn minh.
Trên đại lục có núi non, hồ, rừng rậm nhưng ánh tím vẫn là chủ đạo. Địa thế đại lục uốn lượn phập phồng, mấy sơn mạch hùng vĩ vắt ngang đại lục, những dãy núi ngắn thì cũng dài đến mấy vạn cây số mà những đỉnh núi cao quá vạn mét thì đâu đâu cũng có. Trên đại lục này, phân bố vô số thành thị lớn nhỏ trong đó thành thị lớn nhất không ngờ xây trên đỉnh núi cao! Đỉnh núi này cao đến cả hai vạn mét, cả đỉnh núi như bị một đao quét bằng phẳng rồi bị một tòa thành diện tích vài trăm cây số đặt lên. Xung quanh tòa thành là từng kiến trúc xoắn ốc, đâm thẳng lên trời. Ánh sáng kim loại lóng lánh quanh thân từng tòa nhà, ánh tím lấp lánh xung quanh nó như sinh mạng đang di chuyển.
Trung ương tòa thành là một tháp nhọn cao đến ba ngàn mét, trên đỉnh tháp đỉnh nhọn xoắn ốc không ngừng lóe lên những phù hiệu tím tỏa ra xung quanh tạo thành ánh sáng lấp lánh không ngừng bay múa xung quanh tháp. Trên đỉnh tháp, có một sinh vật to lớn đứng sừng sững trên đó, sinh vật này có phần thân trên của nhân loại, cơ thịt cường tráng, phần chân là chân khớp, bên dưới là móng thú. Làn da xanh đen không che đi vẻ uy nghiêm trên mặt hắn, dưới cằm là vài sợi tua đâm ra không ngừng khua múa như có sinh mạng vậy. Trên người hắn lấp lánh ánh sáng kim loại, trên mấy bộ phận quan trọng như ngực vai đều có giáp được sinh ra cùng thân thể.
Đó là một lão già với những nếp nhăn không phải do đao kiếm, mà là năm tháng để lại trên mặt. Hắn đang đứng trong một không gian vô cùng rộng lớn, vô số phù văn không ngừng bay múa trong phòng, nhìn quỹ tích thì có vẻ lộn xộn, nhưng thật ra lại ngầm tuân theo quy tắc những vì sao. Ở trước mặt hắn, vách tường hoàn toàn trong suốt giúp hắn có thể nhìn xem thế giới bên ngoài. Nơi này được xây trong tòa thành trên đỉnh núi cao đến hai vạn mét, hắn đang đứng ở điểm cao nhất của tòa thành nên đứng ở đây hắn có thể nhìn rõ chân trời phía xa. Nếu như có đủ thị lực, thậm chí hắn có thể nhìn thấy toàn bộ thế giới.
Nơi này, là giấc mộng của mỗi người ở thế giới này, có một cái tên vô cùng chuẩn xác, chính là đại sảnh cúi nhìn! Mà đỉnh tháp cao nhất thế giới này là thánh địa của cả đại lục: Hoàng Hôn thần điện! Một tia sáng chớp lóe phía sau đại sảnh, một người trẻ tuổi xuất hiện trong sảnh. Thân thể hắn cũng vô cùng cao lớn, toàn thân kim giáp di chuyển nhanh làm lóe lên hoa lửa trên mặt đất. Mỗi bước của hắn vô cùng trầm trọng, làm đại sảnh khẽ run rẩy. Dưới thân thể cường tráng kia là lực lượng cuộn trào không thể đè nén, không ngừng chảy ra khỏi thân thể rồi hóa thành sấm sét hay gió bão xung quanh nhưng những năng lượng này không thể tạo thành ảnh hưởng đối với mặt giáp.
Người tuổi trẻ vội vàng đến sau người lão già, vội vàng quỳ xuống, trong thanh âm tràn đầy lo lắng: "Đại tế tự, người của thuộc hạ đã không chống chịu được, mời ngài rời khỏi đây!"
Lão nhân không trả lời, cũng không có động tác gì, những sợi tua trên mặt hắn cũng khẽ rủ xuống, hắn vẫn bình tĩnh nhìn thế giới bên ngoài phảng phất biến cố nào cũng không đủ làm tầm nhìn hắn biến đổi. Hiện tại là thời gian hoàng hôn, vốn là thời khắc đẹp nhất trong ngày, huyên náo trong ngày dần lắng lại, hai mặt trời vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, ba vầng trăng xinh đẹp đã nhô lên, tất cả cùng tỏa sáng trên bầu trời, ánh sáng xinh đẹp này làm vô số sinh vật không thể phân biệt rõ màu sắc. Giây phút này cũng là thời gian sản sinh vô số truyền thuyết, cũng đánh dấu cái tên Hoàng Hôn thần điện.
Nhưng mà hoàng hôn trước mắt lại như tận thế… Thỉnh thoảng ánh sáng chớp sáng lóe lên trên từng đỉnh núi sau đó từng cột lửa bùng cháy, chầm chậm thiêu đốt thành khói bụi. Mây khói mịt mù dần che đậy ánh sáng nhưng những nơi thị lực nhìn thấy có thể thấy vô số điểm nhỏ bay múa, rượt đuổi, va chạm, luôn luôn sẽ có người bị thiêu đốt rơi xuống. Tường ma pháp trong suốt này ngăn cách hoàn toàn âm thanh nhưng không ngăn được chấn động, đại sảnh dưới chân hắn vẫn không ngừng rung động.
Trên bầu trời phía xa bị chiếm bởi một vì sao khổng lồ màu đỏ, nếu chăm chú nhìn kỹ, có thể thấy từng bóng đen khổng lồ uốn lượn đi qua khoảng không như đi trên mặt đất. Chúng nó cách nhau rất xa, nhìn qua như không chút thu hút, thể hình thực tế lại vô cùng khổng lồ, mỗi tên phải to bằng cả tòa thành! Trên lưng những bóng đen này là những cánh khổng lồ, trải dài như cột buồm, toàn thân nó như viễn cổ cự thú ẩn núp trong hải dương, to lớn đến không thể tưởng tượng nổi.
Chúng nó chậm chạp di chuyển thân thể, phủi xuống từng mảng hỏa diễm, mỗi mảng đều có thể che phủ cả một tòa thành. Đây không phải lửa ma pháp, cũng không phải lửa thần thuật, chúng gần như không có nhiệt độ nhưng lại có thể thiêu cháy tất cả mà thần kỳ nhất là không thể dập tắt. Dưới chân chúng nó, từng tòa thành bắt đầu bị thiêu đốt, thanh âm thê lương không ngừng vang lên. Dưới loại hỏa diễm này, vật chất không phải sinh mạng sẽ bị thiêu cháy đến cùng, mà sinh vật thì sẽ bị thiêu thật lâu, đây là quá trình thống khổ lại dài lâu.
Bầu trời trên không thỉnh thoảng chớp lên áng mây hồng, điều này ý nghĩa lại có thêm một thái cổ cự thú xuất hiện. Từng thân ảnh lao vút lên không, nhào hướng bóng đen khổng lồ. Đại tế tự và người tuổi trẻ kia đều biết đấy là những dũng sĩ trong tộc, họ đang dùng sinh mạng để xung kích địch nhân. Công kích của bọn họ anh dũng mà thê lương, hiệu quả không cao thậm chí đại đa số người còn chưa kịp đến gần địch nhân thì trên người đã hừng hực lửa cháy, gào thét đau đớn rơi rụng xuống.
Từng ánh lửa, ánh băng, sấm sét không ngừng bắn lên từ dưới đất, vượt qua ngàn thước bắn hướng địch nhân khổng lồ, có thể công kích ma pháp xa như này trên đại lục cũng không phải kẻ tầm thường. Đương nhiên những hỏa diêm, lôi điện này nhìn thì tưởng nhỏ nhưng lại có thể dễ dàng phá núi mở đường. Đằng sau những thân ảnh kia là thâm lam gầm gào, thần phạt, cự long, còn có vô số danh từ làm người nín thở.
Nhưng là, những ma pháp, thần thuật, kỹ năng uy lực khổng lồ này rơi trên người cự thú chỉ tạo thành gợn sóng, đánh ra chút hoa lửa, hay vài đám mây đen nhỏ bên cạnh mà thôi. Quỹ tích của đám cự thú không chút biến đổi như là không chịu chút tổn thương nào vậy.
Người trẻ tuổi vẫn quỳ trên mặt đất nhưng ngẩng đầu nhìn cảnh tận thế phía xa. Đối với địch nhân trước đây chưa từng nghe nói, hắn đã đích thân cảm nhận. Ngay lúc trước, chính hắn cũng là một trong số những dũng sĩ không sợ sệt bay lên chiến đấu, chỉ may nhờ năng lực siêu cường còn sống trở về hơn nữa lết được đến đại sảnh này. Không phải hắn thiếu dũng khí đánh đến cùng, mà hắn còn có trách nhiệm lớn hơn.
Cho nên, khi hắn lên tiếng lần nữa, trong thanh âm đã đầy tuyệt vọng: "Đại tế tự, chỉ có công kích của võ sĩ đỉnh phong mới tạo thành thương hại với chúng nó, ma pháp của pháp sư truyền kỳ và thần quan hoàn toàn vô hiệu! Cả thần phạt mượn lực lượng chư thần cũng như vậy! Đối với chúng nó, võ sĩ đỉnh phong tạo thành thương hại bé không đáng kể! Đại tế tự, chúng thần đã bỏ rơi chúng ta…"
"Đừng vội, chúng ta còn có chiến tranh thần thú." Đại tế tự chậm rãi nói.
"Nhưng là…" Dũng sĩ tuổi trẻ không nói tiếp nữa, chỉ quay đầu nhìn thế giới bên ngoài.
Mặt đất không ngừng chấn động, ở phương xa bay lên một con cự long ngân sắc, nó ưu nhã bay lên tỏa ánh chiếu rọi dãy núi. Đây là đỉnh phong chiến tranh thần thú, vị diện thủ hộ giả, Băng Sương cự long Saw. Trong những tháng ngày dài lâu, nàng đã phá hủy được không biết bao nhiêu sinh vật từ dị vị diện xâm nhập.
Cho dù ở đây cấm âm, cũng ẩn ẩn nghe được tiếng gầm kinh thiên động địa của nàng, nàng trực tiếp nhào đến sau lưng một địch nhân, dùng lợi trảo, long giác và thổ tức phát động công kích mãnh liệt. So với địch nhân dù nàng là Băng Sương cự long thì dáng vẻ vẫn mảnh khảnh nhỏ yếu nhưng là dưới tấn công của nàng, lần đầu tiên địch nhân kịch liệt giãy dụa, hơn nữa chậm rãi rơi xuống.
Cùng lúc đó, tiếng hoan hô từ khắp nơi vang lên, đây là lần đầu tiên có kẻ địch bị đánh ngã.
"Nhưng là… Saw chỉ có một mình." Người tuổi trẻ nói lên lời có thể phán định là khinh nhờn, đại tế tự lại chỉ thờ dài một hơi. Người tuổi trẻ này là thiên tài kiệt xuất nhất đại lục mấy nghìn năm gần đây, lực lượng đã sớm đạt đến đỉnh phong trong truyền thuyết, hắn cũng là người duy nhất còn sống sau khi đối mặt mạt nhật sứ giả! Phán đoán của hắn hẳn sẽ không sai.
Nếp nhăn trên làn da đại tế tự càng thêm sâu, tựa như nháy mắt đã già đi mấy chục năm, hắn chỉ lắc lắc đầu rồitrầm trọng thở dài. Mấy tua dưới cằm hắn khều khào vô lực, từ từ rơi rụng mà còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành tro bụi.
Phía xa đột nhiên hiện lên cột sáng xám, nối liền trời đất, đó chính là nơi giao chiến giữa Saw và mạt nhật sứ giả. Trong cột sáng xám, Băng Sương cự long không ngừng vùng vẫy muốn rời khỏi phạm vi ánh sáng bao phủ, nàng cực độ thống khổ gầm gào nhưng là hai cánh nhanh chóng tan biến, thân thể khổng lồ cũng dần tan thành những điểm bạc. Trong nháy mắt, vô số điểm bạc bay múa trong không trung sau đó tán lạc theo gió!
"Đại tế tự! Chúng ta đi thôi, hiện tại còn kịp! Lấy lực lượng của ta có thể đả thông thông đạo đến vị diện khác đưa ngài đến vị diện khác. Chỉ cần ngài còn tồn tại, Hoàng Hôn thần điện có thể truyền thừa tiếp!" Cho đến lúc này, thanh âm người tuổi trẻ vẫn tràn đầy kiên định. Tuy nhiên hắn không nói cái giả đả thông vị diện là toàn bộ sinh mạng và linh hồn hắn nhưng là, đây là hy vọng cuối cùng của thế giới này!
Trong tay đại tế tự đột nhiên xuất hiện một quyển sắc xanh đồng, quyển sách dày nặng xa xưa. Quyển sách vừa mới xuất hiện, khí tức thế lương tuế nguyệt qua năm tháng dần tràn ngập đại sảnh.
"Vĩnh hằng chi thư!" Tròng mắt người tuổi trẻ lại lóe lên tia hy vọng. Hắn gần như đã quên trong tay đại tế tự còn có thần khí này.
Đại tế tự vẫn trầm lặng như nước, lặng lẽ mở vĩnh hằng chi thư, khi mở ra trang sách đầu, một phù án trôi nổi giữa không trung, chính là hỉnh Băng Sương cự long thống khổ giãy dụa trong cột sáng xám. Trong trang sách cổ xưa kia, đường nét đen vẽ lên giấy ngả vàng tạo thành hình vẽ làm mỗi người chấn động từ nơi sâu nhất linh hồn. Đó là tuyệt vọng không thể hình dung.
Người tuổi trẻ biết đặc tính của vĩnh hằng chi thư, hắn chỉ nhìn lướt qua bức vẽ, tiêu điểm tầm nhìn nhanh chóng tập trung vào tay đại tế tự hy vọng ngài nhanh chóng lật tiếp. Đại tế tự cũng không dừng lại, từng trang bay nhanh cuối cùng dừng lại ở trang bìa.
Nhưng mà, trang bìa kia lại là trống rỗng, không có một chữ nào… Người tuổi trẻ kinh ngạc nhìn trang bìa vĩnh hằng chi thư, trong lòng tràn ngập trống rỗng mờ mịt.
Bên ngoài, mạt nhật sứ giả vẫn tiếp tục công việc hủy diệt của chúng, từng luồng hỏa diễm, cột sáng xám nối trời đất không ngừng châm đốt vị diện.
Kỷ nguyên thứ sáu theo đó chấm dứt.
Đã là chung kết!