Mùa xuân, mùa xuân đến bất kể là ở vị diện nào, đại lục nào, mùa xuân luôn là mùa làm đại đa số chủng tộc vui mừng, ở đại lục Noland truyền kỳ cũng là như vậy. Đây là mảnh đất thần kỳ tràn ngập xinh đẹp, bát ngát đến người khác khó mà tưởng tượng mà cũng phì nhiêu đến làm người kinh ngạc.
Nếu như nói Noland đại lục là trang phục được đính đầy ngọc quý thì vĩnh dạ rừng rậm là một viên phỉ thúy xinh đẹp đính trên vạt áo nhưng không phải viên ngọc đẹp nhất hoặc lớn nhất. Nhưng truyền thuyết về vĩnh dạ rừng rậm tràn ngập thần kỳ, diện tích thực của nó lớn hơn trên địa đồ nhiều nghe nói trong rừng rậm ẩn chứa một bán vị diện, vương đình của ngân nguyệt tinh linh ở trung tâm vĩnh dạ rừng rậm. Nhưng là truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, ngoài ngân nguyệt tinh linh ra thì chưa từng có nhân loại hoặc chủng tộc nào được tiến vào tinh linh vương đình. Có lẽ trong thời gian dài lâu, luôn có ngoại lệ lác đác nhưng bọn họ cũng vô cùng giữ bí mật.
Cách vĩnh dạ rừng rậm không xa có một thương đội phổ thông đang dần bước trên quan đạo. Thương đội do mười mấy chiếc xe ngựa cùng không đến hai mươi hộ vệ tạo thành, tốc độ từ tốn không nhanh không chậm tiến về phía trước. Đối với thương nhân quý thời gian như vàng thì điều này không thường thấy.
Đây là mùa đẹp nhất đại lục cũng là mùa làm nhân tâm thoải mái, làn gió ấm áp mang theo hương hoa phảng phất thổi tan mệt nhọc trong mỗi người. Quy mô thương đội không lớn, trên xe chở hàng hóa không nặng nếu là người kinh nghiệm có thể nhìn ra xe chở đầy đặc sản vĩnh dạ rừng rậm như da lông, thịt ma thú, tài liệu trân quý. So với các thương đội chuyên chở hàng, quy mô đội hộ vệ thương đội này có vẻ xa xi. Họ mặc áo giáp tinh xảo, vũ khí chỉnh tề cùng tọa kỵ đạt tiêu chuẩn, tất cả biểu thị bọn họ không dễ chọc vào. Những kẻ nắm giữ trang bị ưu tú thường có đủ vũ lực bảo vệ, dù cho nhìn bọn họ còn khá trẻ nhưng cũng có thể nói chủ nhân của bọn họ không thiếu tiền. Ở xã hội này, tiền và thực lực liên quan chặt chẽ với nhau.
Huy chương nhánh hoa trên xe ngựa đại biểu cho quý tộc nếu là vị học giả nào tinh thông huy hiệu học, nhất định có thể nhìn ra huy hiệu ba con chim cút trên nhánh hoa đại biểu điều gì. Đây là một gia tộc chí ít có bốn trăm năm lịch sử, đủ dài lâu hơn nữa từng giành được công huân trong chiến tranh. Tuy huy hiệu không phải hiển hách nhưng cũng nói lên gia tộc này chưa sa sút.
Đạo tặc thì nhìn họ từ góc độ khác: trang bị của đám hộ vệ quá tốt có thể bù đắp chênh lệch vũ kỹ, muốn đánh bại bọn họ phải trả giá bằng máu mà thu hoạch thấp thì khó đền bù tổn thất. Đây là logic của đạo tặc, trang bị lấp lánh giúp họ dễ phán đoán hơn thực lực ẩn chứa nhiều.
Cho nên trên đường, thương đội này không bị đoàn đạo tặc nào không mở mắt dám chặn đường. Trong đoàn có một thiếu nữ mặt áo giáp hoa lệ, tóc nàng nâu dài buộc gọn phía sau, hai mắt nhanh nhẹn linh động tràn ngập thuần khiết nhưng là đại kiếm treo bên hông nàng lại không mỹ lệ vô hại như dung mạo nàng. Nàng khẽ ngáp một cái thật dài, nhìn đông ngó tây, có chút nhàm chán nói: "Thật an tĩnh mà… Sao không có tên đạo tặc nào vậy? Chẳng lẽ bọn họ đều biến thành thông minh cả rồi sao?"
Thiếu nữ lớn tuổi hơn bên cạnh nàng nghe nàng nói vậy liền khẽ mỉm cười: "Đạo tặc không thông minh thì đã sớm bị tiêu diệt rồi."
Thiếu nữ không phục tranh cãi: "Chẳng lẽ không có tên nào lớn gan sao?"
"Gan càng lớn chết càng nhanh."
Thiếu nữ Thiến bị nói cho không thể phản bác, liền chu miệng nhỏ ra: "Yilan tỷ tỷ, dù sao muội cũng không tranh được với tỷ."
Thiếu nữ tên là Yilan mặc một trường bào ma pháp học đồ kiểu dáng đơn giản cũng không có trang sức ma pháp nào cả. Mái tóc đen của nàng được buộc đuôi ngựa đặt hờ hững trên vai kéo dài đến tận ngực, dung nhan nàng cũng không phải quá đẹp nhưng khí chất bình tĩnh từ nàng lại làm vô số tâm hồn bình an khi ở cạnh nàng. Yilan hiển nhiên vô cùng ưa thích thiếu nữ, thấy bộ dáng tức giận của nàng đành trêu chọc mấy câu.
Lúc này, phía sau thương đội vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, đám hộ vệ lập tức cảnh giác nhìn quanh. Tuy xe ngựa không dừng lại nhưng hai tay hộ vệ đều đặt lên chuôi vũ khí. Nơi này thuộc về lãnh địa của Sieg tử tước, dưới trị an của tử tước, đạo tặc đoàn không ngừng bị đả kích cho nên thông đạo rất an toàn. Tuy nhiên, đám hộ vệ này được huấn luyện nghiêm cẩn không vì thế mà khinh thường.
Tiếng ngựa càng lúc càng dồn dập! Nhưng là đằng trước khói bụi cuồn cuộn kéo đến kia lại chỉ có một con ngựa duy nhất, bên trên là một nam nhân vô cùng thô dã, chùm tóc rối dùng vải đỏ thắt lại, bên trong giáp da không mặc gì khác, cứ thế khoác lên người lộ ra cơ ngực cuồn cuộn, không biết có phải là cố ý khoe cơ ngực cường tráng và lông ngực nồng đậm không nữa. Dưới chân nam nhân là một chiến mã đen, cao lớn hơn nhiều ngựa quân dụng rõ ràng có lai huyết thống ma thú. Một người một ngựa phi nhanh, thế như thiên quân vạn mã đến gần!
Bị khí thế kỵ sĩ chấn nhiếp, sắc mặt vài tên hộ vệ không khỏi biến sắc không tự chủ được nắm chặt chuôi kiếm. Có người còn vô ý thức rút ra một nửa thanh kiếm, lưỡi kiếm lập lòe sáng dưới ánh mặt trời vừa nhìn là biết vũ khí ma pháp. Chỉ một thanh trường kiếm như vậy thôi, giá trị đã hơn xa một xe da ma thú rồi.
Keng một tiếng, đại kiếm của thiếu nữ bên trong xe ngựa kêu vang, tự động nhảy vào tay nàng. Hai mắt nàng tỏa sáng nhìn chằm chằm kỵ sĩ đang phi đến, cao giọng nói: "Đạo tặc?"
"Đừng nói bậy!" Yilan ngăn cản thiếu nữ nóng lòng muốn thử, hơn nữa còn tỏ ý bảo đám hộ vệ nhường đường cho người ta. Có vài tên hộ vệ để lộ vẻ bất mãn nhưng vẫn yên lặng dịch chuyển đầu ngựa tránh đường.
Kỵ sĩ như sấm chớp chạy qua, người như hổ, ngựa như rồng cuồn cuộn cuốn gió chạy qua làm mái tóc dài của Yilan cũng bay múa theo. Chạy được vài chục mét, chiến mã màu đen kia đột nhiên dừng lại, xoay tròn nửa vòng tại chỗ cho đến khi kỵ sĩ dừng lại đối mặt với thương đội, kỵ sĩ kia mới nói: "A! Nàng thật xinh đẹp, tên ta là Gordon!"
Tiếng hống vừa dứt, chiến mã đã lại chuyển thân, bốn vó rời đất, một lần nữa như sấm chớp rời xa chỉ để lại một đám người ngây ngốc há hốc mồm nhìn theo.
"Yilan tỷ, có phải hắn muốn tán tỷ không?" Thiếu nữ ngây ngốc nửa ngày mới nói.
"Hắn khen muội đấy!"
"Không đúng, rõ ràng hắn nhìn tỷ mà…" Thiếu nữ còn định nói tiếp thì một ngọn gió xoáy nhỏ từ đầu ngón tay Yila bắn ra đánh vào mông ngựa. Thế là con ngựa bị đau hí dài, kéo theo ánh mắt không tình nguyện của thiếu nữ đi xa.
Ngoại trừ khúc đệm nhỏ này, cũng không có chuyện gì phát sinh. Thời gian hoàng hôn, thương đội theo đúng kế hoạch dừng chân lại ở trấn Vick, chuẩn bị qua đêm ở đây. Trấn Vick không lớn, tổng cộng chỉ có một đường lớn đi xuyên trấn, cùng vô số hẻm nhỏ trải khắp trấn. Trấn dân chỉ có vài trăm, bởi vì nằm giữa lãnh địa tử tước Sieg và vĩnh dạ rừng rậm cho nên vô số thương đội lui tới, nơi này cũng vì thế mà vô cùng phồn vinh. Quán trọ và quán rượu trong trấn không theo tỉ lệ với diện tích trấn, trong trấn còn có rất nhiều cửa hàng đạo cụ ma pháp, buôn bán da ma thú. Nhưng là, được dong binh ủng hộ nhất vẫn là loại rượu mạnh đặc sản địa phương.
Bóng đêm dần buông xuống, đèn đuốc huy hoàng trên trấn, trong gió tràn ngập hương rượu và hương thơm thức ăn. Thời gian bữa tối cũng là thời gian thoải mái nghỉ ngơi sau một ngày dài bôn ba. Trong đại sảnh quán trọ, Yialn và thiếu nữ ngồi một bàn, đám hộ vệ thương đội ngồi một bàn khác. Nhưng là, phòng ăn này rất lớn, mấy chục người chỉ chiếm diện tích nửa phòng còn lại là các dong binh và thương đoàn khác.
Bên cạnh quầy bar, ba thi nhân đang biểu diễn, hai người đánh đàn ghi ta, người ở giữa thì già hơn, giọng ca trầm bổng ngâm xướng sử thi về hắc kỵ sĩ vương Diklah. Giọng ca khàn khàn tang thương nhịp cùng tiếng trống mạnh mẽ, âm nhạc tư tưởng mới thêm vào chuyện xưa hấp dẫn thu hút. Tuy kể chuyện đã lưu truyền lâu năm nhưng mọi người vẫn ham mê lắng nghe. Rượu mạnh như đổ ửng ực vào bụng, hơi rượu lan theo huyết mạch sôi trào trên đỉnh đầu. Theo hơi rượu, tiếng trống dần ăn sâu vào lòng người, cả Yilan cũng xuất thần lắng nghe.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa như sấm vang đến ngoài cửa mới dừng lại, một nam nhân hùng tráng bước vào đại sảnh. Thân hắn vô cùng cao lớn đến nỗi phải hơi cúi thấp đầu mới vào trong được. Hắn nhìn lướt một vòng, đột nhiên ánh mắt sáng ngời bước đến bên Yilan và thiếu nữ, căn bản không thèm nhìn ánh mắt cảnh cáo của đám hộ vệ. Hắn đặt mông ngồi bên cạnh, miệng còn cười toe toét, không coi ai ra gì nhìn Yilan nói: "A, nàng thật đẹp! Ta tên là Gordon!"
Hiện tại có thể thấy rõ đây là một nam nhân thô dã, nét mặt cương nghị rắn rỏi, đường nét như kim loại đúc thành. Dù cho làn râu tua tủa đâm ra nhưng vẫn không thể dấu được hắn thật ra còn vô cùng trẻ. Hai tròng mắt của hắn, thâm thúy như bảo thạch nếu nhìn chăm chú vào đó còn có cảm giác như nó đang tỏa sáng. Làn da của hắn ngăm đen, một vết sẹo hồng dài vắt ngang khóe mắt trái. Đây là vết thương mới, chẳng những không phá hoại nét mặt như điêu khắc kia mà còn tăng thêm mấy phần nam tính và mị lực. Giáp da trên người hắn cũng không phải hàng cao cấp gì đã có dấu tích hư tổn mà còn có vài vết rách chưa kịp vá.
Ánh mắt thiếu nữ sáng rực lên, không chút cố kỵ nhìn Gordon hỏi: "Đạo tặc?"
"Kẻ mạo hiểm."
"Không thú vị!" Câu trả lời của Gordon làm nàng thất vọng nhưng nàng không buông tha, lại tiếp tục hỏi: "Vì sao quấn lấy chúng ta?"
Gordon nhếch miệng cười, chỉ vào Yilan nói: "Bởi vì ta thích nàng ấy!"
"Hóa ra là tên háo sắc!" Thiếu nữ thất vọng nói.
Yilan vẫn an bình ngồi đó, sau người nàng vang lên thanh âm kim loại, đám hộ vệ đã tức giận, rất nhiều người đã rút ra vũ khí. Trường kiếm vừa ra khỏi vỏ, khí thế đám hộ vệ lập tức biến đổi, trên người ẩn ẩn sát khí và lạnh lẽo. Nhiệt độ đại sảnh nhanh chóng giảm xuống, những dong binh khác vốn đang ồn ào huyên náo cũng dần dừng lại, tò mò nhìn bên này. Bọn họ thường xuyên mạo hiểm nên hiểu rõ sát ý này ý nghĩa như nào, đám hộ vệ này chẳng những là cao thủ mà còn từng giết người, thực lực hơn xa bề ngoài trẻ tuổi!
Yilan khẽ nhíu mày, ánh mắt xanh lam nhạt nhìn thẳng Gordon không chút né tránh ánh mắt nóng bỏng của đối phương. Nàng khẽ giơ tay lên, đám hộ vệ lập tưc thu lại sát ý, tra kiếm vào vỏ lặng lẽ ngồi xuống nhưng là mấy chục ánh mắt lạnh lẽo vẫn nhìn chằm chằm Gordon. Chỉ cần hắn có cử động dị dàng nào thì mấy chục thanh kiếm sẽ nháy mắt đâm vào hắn.
Yilan nhàn nhạt nói: "Ta ghét dây dưa không ý nghĩa, ngươi làm như vậy không có kết quả đâu."
Gordon cười lớn vài tiếng nói: "Ta thích nàng mà nàng cũng sẽ thích ta! Điều này đã được tiên đoán rồi!"
"Ngươi nói ta sẽ thích ngươi bởi vì tiên đoán?" Thần tình và ngữ khí của Yilan vẫn nhàn nhạt như cũ, nàng thậm chí còn không hỏi hắn lấy lời tiên đoán từ đâu.
"Một nửa phía sau là tiên đoán, một nửa phía trước không phải. Khi ta nhìn thấy nàng đã thích nàng rồi, đơn giản vậy thôi."
"Lời tiên đoán này của ai vậy?"
"Của ta!"
Yilan có chút đành chịu thở dài, nếu như lúc trước hành động của Gordon không theo thường lệ ra bài làm cho nàng hiếu kỳ thì hiện tại nàng có thể xác định Gordon là vô lại. Chỉ là tròng mắt nam nhân này vô cùng thuần khiết nên nàng mới không lệnh đám thị vệ đuổi đi nhưng là hắn làm bừa như vậy lại khiến nàng dần mất đi kiên nhẫn.
Ngược lại, Thiến lại đầy hứng thú ngắt lời: "Được a, nếu như ngươi đã thích Yilan tỷ vậy phải biểu hiện gì chứ! Hay là mời chúng ta một chén đi?"
Yilan còn chưa kịp lên tiếng phản đối, Gordon đã lấy túi tiền ra, đổ ào lên bàn rồi chỉ vào thương đội nói: "Ê, lão bản! Ta mời khách, mời những vị tiên sinh này mỗi người một chén bồ đào, à không rượu mạch đi…"
Số xu Gordon đổ ra không ít nhưng đại đa là đồng tệ, ngân tệ lác đác mấy đồng, kim tệ thì không thấy bóng dáng. Chút tiền này, đừng nói là bồ đào liệt tửu trân quý, cả mời mỗi người một chén rượu mạch cũng không đủ. Gordon lúng túng gãi đầu cười nói: "Ài… Mới ra ngoài mạo hiểm còn chưa kiếm được nhiều tiền."
Rất nhiều dong binh cười lớn trong phòng, cuộc sống mạo hiểm khô khan này hiếm khi gặp chuyện vui như vậy nhưng sắc mặc đám hộ vệ càng thêm khó coi.
Thiến lại càng thêm hứng thú với Gordon, nói: "Ta đẹp hơn Yilan tỷ, vóc người cũng hấp dẫn hơn vì sao ngươi không thích ta?"
Quả thật, Thiến tràn đầy sức sống, nàng cao hơn Yilan cả nửa cái đầu, bởi vì thường xuyên rèn luyện vũ kỹ nên thân thể nàng sắc chắc như báo săn, đôi chân thon dài tràn đầy lực hấp dẫn đối với nam nhân.
"Chuyện này… Yêu thích là không có lý do, ta mới nhìn nàng ấy đã yêu thích rồi." Gordon trả lời.
Thiến không định bỏ qua cho hắn lại hỏi tiếp: "Vậy ngươi nói xem chính mình có bản lĩnh gì có thể sánh vai với Yilan tỷ?"
"Ngươi xem, ta là quý tộc!" Gordon lấy một huy chương từ trong túy, đường vân bên trên mơ hồ không rõ nhưng vẫn có thể thấy đây là một thứ niên đại từ rất lâu. Hiện tại trên đại lục, chỉ cần là nơi có nhân loại, thân phận liền vô cùng quan trọng rất nhiều quyền lợi chỉ có quý tộc mới có.
"Vậy thành của ngươi ở đâu? Có bao nhiêu lĩnh dân?" Đây chính là tiêu chí phán đoán thực lực quý tộc.
Sắc mặt Gordon đỏ lên, vô cùng khó coi nói: "Tòa thành tổ truyền ta đã bán mấy ngày trước. Còn về bản thân ta hiện tại còn chưa có quyền kế thừa." Những lời này nói vô cùng uyển chuyển nhưng nếu nhìn thẳng vào thì rõ ràng là một quý tộc sa sút, lãnh địa truyền thống cũng đã mất mà Gordon còn chưa có quyền kế thừa.
"Còn có gì nữa không?"
"Ta là chiến sĩ cấp ba, còn chưa chọn phương hướng tấn cấp." Gordon cố ý khoe cánh tay và cơ ngực rắn chắc như nham thạch chỉ đáng tiếc, điều này cũng không nói lên cái gì, phán xét đẳng cấp chiến sĩ không dựa vào cơ thịt!
Thiến không chút khách khí quệt môi nói: "Chiến sĩ cấp ba? Không phải đầy đất đều là chiến sĩ cấp ba sao."
"Không giống! Ta là thiên tài, ta có thể sử dụng ma văn cấu trang! Các ngươi nhìn nơi này!" Gordon vươn tay ra tuột đi bảo vệ tay. Trên cổ tay hắn khắc một con trâu sống động như thật. Đây không phải hình xăm đơn giản mà là ma văn cấu trang có chứa ma lực, tương đương với một ma pháp trận tinh vi trên người, có thể tăng thêm thuộc tính hoặc chứa kỹ năng cường đại. Có ma văn cấu trang hay không cũng là tiêu chí đánh giá lực lượng. Ma văn cấu trang vô cùng trân quý, không chỉ vì lực lượng của nó còn vì ma văn cấu trang sư vô cùng thưa thớt. Cứ hai người thì có một người có thể chịu được khắc ma văn nhưng cả trăm người cũng không có một người có thể khắc ma văn!
"Chỉ là man ngưu chi lực mà thôi cũng không hi hãn gì, vậy cũng là thiên tài sao?" Thiến hiển nhiên hiểu nhiều biết rộng, liếc nhìn một cái đã nhận ra công năng ma văn cấu trang trên cánh tay Gordon. Man ngưu chi lực giúp tăng lực lượng cho chiến sĩ, vô cùng thực dụng là một trong những ma văn phổ biến. Ánh mắt Yilan dừng trên cánh tay Gordon, khẽ suy nghĩ.
Gordon không nhanh không chậm đeo lại bảo vệ tay nói: "Ta không có tiền sắm ma văn cấu trang tốt hơn nhưng là chờ ta tìm được di tích nào đó hoặc giết chết ma thú cao cấp, ta sẽ có tiền. Thân thể của ta có thể chịu được bốn ma văn cấu trang."
"Như vậy còn được!" Thiến miễn cưỡng hài lòng, Thiên tư mỗi người tốt xấu ngoại trừ thuộc tính ra còn phải xem xem có thể chịu được bao nhiêu ma văn cấu trang, đến một nửa số người cả đời chỉ chịu được một ma văn cấu trang mà Gordon có thể chịu bốn ma văn cấu trang đã là rất cao rồi. Điều này ý nghĩa hắn so với người bình thường có thêm thuộc tính hoặc thêm kỹ năng cường đại.
Nếu như đã không có xung đột, đám dong binh xung quanh liền dời chú ý mà thi nhân cũng tiếp tục cất tiếng ca. Thiến rất nhanh đã thân quen Gordon không ngừng giao lưu tâm đắc mạo hiểm với hắn, rượu cũng uống càng lúc càng nhiều. Thật ra, nàng cũng chỉ là người tuổi trẻ mới xa nhà mà kinh nghiệm mạo hiểm của Gordon thì vô cùng phong phú, hắn kể đến nỗi nàng hai mắt tỏa sáng chăm chú lắng nghe.
Thời gian dần trôi, không khí trong đại sảnh càng lúc càng náo nhiệt mà lại không nảy sinh những chuyện phá hoại không khí như đánh nhau. Khi bóng đêm dần tán đi, mọi người cũng không biết đã uống hết bao nhiêu hũ rượu nhưng chỉ nhìn vào nụ cười hài lòng của chủ quán có thể hiểu ít nhiều. Ngay cả Thiến cũng lung la lung lay đứng dậy sau còn phải nhờ Yilan kéo về.