[Độ Thị, Huyền Huyễn] Siêu Cấp Bá Đạo Hệ Thống
Siêu Cấp Bá Đạo Hệ Thống
Tác giả: Tô Gia Đại Thiếu
Nguồn: 4vn
Chương 23: Hệ Thống Khôi Phục
Ngồi hết ba tiếng nghe thầy hiệu trưởng cùng các thầy cô giáo phát biểu sau đó là văn nghệ, cuối cùng trường Tô Phong cũng giải tán, nhìn khá đông những người khác đang chen chúc lấy xe đạp, nhóm Tô Phong đành đi tới một gốc cây lớn, tại đó có hai ghế đá và ngồi xuống.
Bỗng nhiên nhóm bạn của Tô Phong ồ lên, đang mải ngồi nghịch điện thoại, Tô Phong nghe thấy chúng nó ồ lên thì ngẩng đầy lên nhìn, đứng trước mặt nhóm của Tô Phong là cô bé tên Ngọc cùng với hai người bạn của mình. Tô Phong có chút lúng túng thì thằng Chiến thầm vào tai tên béo, ngay lập tức tên béo đứng dậy và nói: “Ê Phong! Sáng nay bọn tao chưa kịp ăn sáng, giờ bọn tao ra căng tin ăn sáng đã!” Nói xong cả lũ cùng đứng dậy chạy ra căng tin cùng hai người bạn của cô bé tên Ngọc này, để lại Tô Phong cùng cô bé này ở lại.
Nhìn lũ tiện nhân kia bỏ lại mình, lại thấy cô bé này đang đứng nhìn mình, Tô Phong có chút ngượng ngùng đứng dậy rồi nói: “Bạn ngồi xuống đây cho đỡ mỏi chân!”. Nghe Tô Phong nói thế, cô bé này liền ngồi xuống bên cạnh của Tô Phong, sau đó cô bé này hỏi và Tô Phong trả lời, Tô Phong cảm thấy cô bé này giống như đang tra hỏi hộ khâu nhà mình thì phải. Đang mải suy nghĩ thì một tiếng nói mà Tô Phong đã đợi suốt hơn mười năm qua, đột nhiên vang lên trong đầu hắn: “Xin chào kí chủ! Hệ thống đã bảo trì xong hiện tại có thể bắt đầu hoạt động bình thường! Vì lần bảo trì này làm kí chủ phải chờ đợi, hệ thống đền bù cho kí chủ một lần quay may mắn, tăng thêm năm cấp, hai trăm bạc, mở chức năng cửa hàng!”.
Nghe thấy mình được hệ thống đền bù nhiều như vậy, Tô Phong sung sướng qua đứng phắt dậy khiến cô bé Ngọc đang ngồi cạnh hắn giật mình, ngơ ngac nhìn hắn. Thấy mình có vẻ thất thố, Tô Phong vội cười xin lỗi rồi nói: “Xin lỗi! Tớ vừa nhớ ra hôm nay nhà tớ có chút việc bận, cầu về sau nhé tớ phải về trước đây!”. Nói xong không đợi cô bé này nói gì, Tô Phong chạy thẳng vào nhà xe lấy xe rồi phi thẳng về nhà.
Về tới nhà, thấy cổng cùng cửa nhà khóa, Tô Phong nghĩ chắc hẳn bố đang ở công ti còn mẹ đang ở ngoài cửa hàng nên hắn mở cổng ra cho xe vào rồi khóa cổng lại, rồi mở cửa nhà ra lao thẳng lên phòng của hắn. Đóng cửa phòng lại, Tô Phong ngồi lên giường thầm hô “Trở vào!”. Ngay lập tức, Tô Phong xuất hiện trong thế giới tinh thần. Nhìn không gian có chút thân quen lẫn xa lạ, Tô Phong cảm thấy cực kì xúc động.
Đang mải nhìn xung quanh của thế giới tinh thần, bất trợt có hai người xuất hiện trước mặt Tô Phong, một người mặc áo choàng màu đen che kín khuôn mặt còn người bên kia thì mặc áo choàng màu trắng cũng che kín cả khuôn mặt. Nhìn hai người đứng trước mặt mình, Tô Phong nhận ra người mặc áo đen chính là Số Mười còn người mặc áo trắng Tô Phong không biết là ai. Đang ngơ ngác nhìn hai người này, Số Mười bỗng nhiên cười rồi lên tiếng: “Haha! Tô Phong chẳng nhẽ mới qua mười năm mà ngươi đã quên ta là ai rồi sao! Hẳn là ta phải đánh ngươi một trân để ngươi nhớ lại mới được!”. Nghe thấy từ “Đánh ngươi một trận”, Tô Phong vội rụt cổ lại cười làm hòa rồi nói: “Làm sao ta có thể quên Số Mười được đây! Mà sao giọng ngươi khác thế? Trước kia giọng của ngươi là giọng bất nam bất nữ cơ mà sao bây giờ lại thành giọng có chút trẻ con là thế nào?”. Nói giứt lời, Tô Phong lĩnh trọn một cú đấm giữa mặt của Số Mười, kèm theo đó là giọng nói lanh lảnh có chút trẻ con của Số Mười vang lên: “Giọng ta thay đổi thì ảnh hưởng tới kinh tế nhà ngươi à?”.
Lồm cồm bò dậy Tô Phong vội vàng lắc đầu rồi nhìn sang người mặc quần áo màu trắng rồi nói: “Người đó là ai vậy Số Mười? Sao ta chưa gặp bao giờ nhỉ!”. Thấy Tô Phong tỏ ra vẻ sợ hãi đối với mình, Số Mười nói: “Đây là chị gái song sinh của ta, khi chúng ta bắt đầu nhận biết mọi thứ thì chúng ta đã ở cùng nhau rồi!”. Nghe Số Mười nói như vậy, Tô Phong gật gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu bỗng nhiên hai mắt Tô Phong sáng lên, vừa nãy Số Mười nói người mặc áo bào màu trắng là chị gái của mình vậy chẳng phải Số Mười cũng là con gái sao!
Tổng hợp lại những chi tiết mà từ khi hắn gặp Số Mười, Tô Phong giám khẳng định Số Mười cũng là con gái. Nhìn thân hình của hai người đều cao khoảng một mét bảy mươi, nước miếng từ trong mồm Tô Phong chảy ra ướt cả một khoảng đất. Thấy Tô Phong như vậy, Số Mười đấm thêm cho hắn vài cái nữa khiến Tô Phong kêu cha gọi mẹ. Số Mười đang đánh Tô Phong thì người mặc áo trắng nói: “Số Mười em dùng lại đi! Dù gì hắn cũng có thể coi là chủ nhân của chúng ta, không nên hành hạ hắn như vậy!”. Nghe người áo trắng nói như vậy, Số Mười tỏ vẻ không muốn nhưng cũng dừng tay lùi lại đứng cạnh người áo trắng. Thấy Số Mười nghe lời chị của mình như vậy, Tô Phong đứng dậy xoa xoa tay nhìn người áo trắng rồi nói: “Ngươi có thể nói cho ta biết tên ngươi được không!”. “Ta không có tên!” đáp lại Tô Phong là giọng nói lạnh như băng, Tô Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy ta đặt tên cho ngươi được không!”. Nghe Tô Phong muốn đặt tên cho mình, chị của Số Mười gật đầu, nghĩ một lúc, Tô Phong nói: “Vậy ngươi tên là “Hạ Băng” nghĩ là tuyết giữa ngày hè được chứ! Còn số mười tên là “Kiều Dung” có nghĩa là vẻ đẹp yêu kiều được chứ!”.
Thấy Tô Phong đặt tên rồi còn giải thích nghĩa của từng tên cho hai người mình nghe, chị em Số Mười cũng có chút cảm động, chị của Số Mười nói với giọng lạnh như băng thường thấy: “Cảm ơn ngươi! Tên rất hay, ta rất thích!” Số Mười cũng mỉm cười gật đầu. Thấy hai người vui vẻ như vậy, Tô Phong tiện thể nói luôn: “Vậy từ nay ta gọi hai ngươi là “Tiểu Băng” cùng “Tiểu Dung” nhé còn các ngươi gọi ta là “Tiểu Phong” thế nào!”. Hai chị em của Số Mười cùng nhau gật đầu tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của Tô Phong.
Tô Phong nhìn quanh một lúc rồi nói: “Tiểu Dung! Mấy bụi “Thủy Xương Bồ” của ta ở chỗ nào thế? Sao ta không thấy!”. “Mấy cái bụi cỏ vớ vẩn đấy hả? Ta vất nó đi rồi!” Nghe Tô Phong hỏi tới mấy cái bụi cỏ kia, Tiểu Dung trả lời. “Cái gì?” Tô Phong hét toáng lên. Không ngờ mấy cái bụi cỏ quý báu đó mà Tiểu Dung hô là bụi cỏ vớ vẩn, Tô Phong có chút khóc không ra nước mắt. Thấy Tô Phong ỉu xìu, Tiểu Băng liền đi tới bên cạnh hắn rồi nói: “Cái cây cỏ đó rất quan trọng với ngươi à?”. Tô Phong nói luôn: “Đối với các ngươi thì nó không quan trong! Nhưng đối với loài người chúng ta thì khá quan trọng! Mấy cái bụi cây đó dùng để chữa khá nhiều bệnh, củ của nó có giã ra lấy nước uống vào có thể giúp kinh mạch khai thông và cải tạo kinh mạch, lá của nó dùng để chữa xương cốt khi bị thương đấy!”.
|